Hãy tưởng tượng em đc gặp gỡ và trò chuyện vs người chiến sĩ lái xe trong bài thơ ''bài thơ về tiểu đội xe ko kính'' .Em hãy kể lại buổi gặp gỡ đầy xúc động ấy
Khi bố tôi còn là bộ đội, mặc dù mới chỉ là một chú bé nhưng tôi đã muốn được “cưỡi” trên chiếc xe tải của quân đội một lần để thử cảm giác khi mình là một chú bộ đội của “tiểu đội xe không kính” ngày ấy. Tôi thầm ước ao được gặp gỡ và trò chuyện với người lính lái xe ấy để nghe chú kể về những kỉ niệm khi chú ra chiến trường.
Vào một ngày kia, khi tôi vừa phóng chiếc xe đạp mini vào khoảng sân hẹp thì đã nghe thấy tiếng cười giòn tan của bố tôi và một vị khách từ trong nhà vọng ra. Đó chắc hẳn là một vị khách quý bởi vì ít khi có sự ồn ào, sôi động như thế ở một người trầm tính, lặng lẽ và hiền hậu như bố tôi.
Vốn tính tò mò, tôi chạy vội vào nhà xem đó là vị khách nào. Bố tôi và người khách ấy hướng ánh nhìn rạng rỡ, trìu mến chào đón tôi:
– Con trai, đây là chú Trung Trực, bạn học cùng lớp từ hồi trung học với bố, sau đó cùng bố nhập ngũ đi bộ đội. Chú đã từng là chiến sĩ lái xe đi dọc dãy Trường Sơn năm xưa đấy con ạ!
Chú Trực tầm trạc tuổi bố tôi. Khuôn mặt chú rất nghiêm nghị nhưng lại toát lên một vẻ đôn hậu, thân thiện. Đôi mắt đã hằn nhiều vết chân chim nhưng vẫn ánh lên sự vui vẻ và trìu mến. Tôi mới học xong “Bài thơ về tiểu đội xe không kính” của nhà thơ Phạm Tiến Duật. Từng câu thơ, từng lời cô giáo giảng và hình ảnh người chiến sĩ lái xe dũng cảm, kiên cường vẫnin đậm mãi trong tâm trí tôi. Tôi tự nghĩ trong lòng mình có đang nằm mơ không nhỉ? Niềm ao ước được gặp gỡ và trò chuyện với người lính lái xe hồi ấy giờ đã thành hiện thực. Tôi đang đứng trước một người chiến sĩ lái xe Trường Sơn thực thụ. Thật là một niềm hãnh diện đối với tôi. Tôi vội cuống quýt:
– Bố ơi! Chú ơi! Con có thể ngồi nói chuyện với bố và chú một lát bố và chú kể cho con nghe một vài câu chuyện về những ngày tháng chiến đấu ở chiến trường năm xưa được không ạ?
Chú cười và đáp:
– Sao lại không chứ cháu yêu? Đó là khoảng thời gian đẹp vô cùng của bố cháu và chú đấy.
– Thưa chú, chú chính là người lính lái xe Trường Sơn những năm tháng mưa bom bão đạn để bảo vệ Tổ Quốc, người chiến sĩ mà cháu đã được học trong “Bài thơ về tiểu đội xe không kính” của chú Phạm Tiến Duật, phải không ạ?
– Ồ, đó là một bài thơ ấy nổi tiếng đấy cháu à. Ngày đó, có lẽ đã là lính lái xe Trường Sơn ít ai là không biết đến bài thơ ấy. Bài thơ ấy đã nói hộ phần nào những khát vọng chiến đấu, những gian khổ, lòng dũng cảm và sự lạc quan của những người lính lái xe như các chú.
– Chính tay chú cũng đã từng lái những chiếc xe ấy phải không ạ?
– Không phải là “đã từng” đâu cháu ạ. Mà chú chính là người lính lái những chiếc xe bị va đập, bị bom đạn làm cho rơi vỡ kính và méo mó như thế. Cuộc chiến trường kì mà cháu! Để chú kể một vài câu chuyện để cháu cháu hiểu rõ hơn nhé. Ngày đó, chú lái một chiếc xe tải, cùng các đồng đội chuyên chở lương thực, thuốc men, khí tài, đạn dược… vào viện trợ cho chiến trường miền Nam. Có những chuyến đi kéo dài hàng tháng trời mà vẫn chưa đến nơi, gian khổ vô cùng cháu ạ! Khó khăn và nguy hiểm nhất là những đoạn đường xuyên qua dãy Trường Sơn, đoạn đường đó bị giặc bắn phá dữ dội nhất. Chúng muốn san phẳng tất cả và cắt đứt con đường huyết mạch nối liền Bắc Nam, cắt dòng viện trợ cho chiến trường miền Nam hồi ấy. Tiểu đội của chú ban đầu được ưu ái trang bị toàn xe mới để phục vụ trực tiếp cho tiền tuyến. Lúc đó, xe mới, kính còn nguyên, sạch đẹp như muôn vàn chiếc xe khác. Nhưng ngày nào xe cũng lao đi như bay giữa bom gầm, đạn nổ khiến kính rạn vỡ dần hết cả. Rồi cả phần mui xe cũng bị đạn pháo nổ rung hất tung lên. Thùng xe do va quẹt nhiều nên vết xước chằng chịt. Chẳng có chiếc xe nào còn nguyên vẹn cả cháu à.
Cuộc gặp gỡ và trò chuyện với người lính lái xe năm xưa bắt đầu đi vào phần cao trào. Tôi vẫn chưa thỏa chí tò mò, tiếp tục hỏi:
– Xe không có kính, không có mui, không có đèn như thế lại đi trong mưa bom bão đạn chắc nguy hiểm lắm chú nhỉ?
Chú sôi nổi trả lời:
– Nguy hiểm lắm chứ, sống chết lúc nào cũng cận kề trong gang tấc. Lái xe không có kính thì mối nguy hiểm gần nhất chính là bụi đấy. Đường Trường Sơn vào mùa khô bụi cuốn mịt mù sau mỗi làn xe chạy. Bụi táp vào mặt, cuốn vào quần áo. Bụi dày đặc đến mức làm mắt cay xè, không thể mở nổi. Lúc ấy từ râu, tóc, quần áo đến cả xe đều nhuốm một màu đất đỏ Trường Sơn.Rồi khi trời mưa nữa chứ. Mưa Trường Sơn đến bất ngờ, đi cũng bất ngờ. Cả người và xe đang phủ dày một lượt bụi thì bỗng một cơn mưa trút xuống là cả người nặng chĩu vì ướt sũng nước mưa. Mưa như chút nước, mưa xối xả táp vào người, vào mặt, vào mắt, vào mũi. Những làn nước mưa cay xè, buốt giá khiến cho việc lái xe khó lên gấp trăm ngàn lần. Cũng vì xe không có kính nên khi mưa gió quật vào cabin đủ thứ, nào là lá rừng, nào là cành cây gãy, … Chú đã nhiều lần bị cành cây cứa vào mặt, vào tay, đau rát vô cùng. Gian khổ là thế đấy! Ấy vậy mà những người lính lái xe như chú không bao giờ khuất phục, luôn phải tranh thủ tránh giờ cao điểm giặc đi lùng sục, ném bom cháu ạ. Mỗi chuyến chở viện trợ tới đích thật sự là một kỳ tích. Vậy mà kỳ tích ấy vẫn luôn xuất hiện với từng chuyến xe vượt gian khổ, vượt khó khăn!
Nói đến đây chú mỉm cười, khuôn mặt ánh lên một vẻ rạng ngời và tự hào. Từng câu chú kể như chất chứa bao nhiệt huyết, sôi nổi của một thời tuổi trẻ nơi chiến trường ác liệt. Chú như đang được sống lại những phút giây lịch sử ấy. Không hiểu sao lúc này đây, những lời thơ của nhà thơ Phạm Tiến Duật lại ùa về, ngân vang trong lòng tôi. Đó chính là một thực tế khốc liệt ở chiến trường ngày ấy. Ấy vậy mà, những người lính cụ Hồ vẫn tràn đầy nhiệt huyết, vẫn lạc quan, yêu đời và tin tưởng vào một tương lai chiến thắng.
Tôi chợt nhận ra chú Trực sự trầm ngâm, ánh mắt nhìn xa xôi như đang lạc trong dòng hồi tưởng ấy. Còn bố tôi thì chỉ ngồi lặng lẽ, khuôn mặt chứa đầy vẻ xúc động. Chú Trực chợt nói:
– Xe không có kính thế mà lại hay cháu ạ. Gặp bạn bè cũ, gặp đồng đội, gặp đồng hương đều tay bắt mặt mừng chào nhau qua ô kính vỡ. Giữa đại ngàn mênh mông rừng núi, chú chợt thấy lòng mình ấm lại vì được chiến đấu trong tình đồng chí yêu thương.
Giọng chú nói chợt rung lên, đầy xúc động:
– Cháu không ở hoàn cảnh của các chú nên cháu không thể hiểu tình đồng chí thiêng liêng, quý giá thế nào với người lính lái xe các chú đâu. Mỗi khi dừng xe, ghé vào một bếp Hoàng Cầm, chỉ cần thêm cái bát thêm đôi đũa là thấy thân thuộc như anh em một nhà. Dù chốc lát nữa thôi, mỗi người sẽ đi mỗi hướng, rồi có khi người còn, kẻ mất chẳng bao giờ gặp lại nhau giữa chiến trường ác liệt. Chú và bố cháu có thể trở về nguyên vẹn thân thể để được hạnh phúc bên gia đình, nhưng còn bao nhiêu đồng đội của chú đã ngã xuống, có người hi sinh nhưng đến giờ vẫn chưa thể trở về mảnh đất quê hương. Có một đồng đội của chú đã hy sinh ngay khi đang lái xe vì quyết tâm đưa xe vượt qua làn đạn thù dù đang bị thương rất nặng. Ngày ấy, khẩu hiệu “Yêu xe như con, quý xăng như máu” luôn được các chú khắc ghi trong tim . Dù có hy sinh, các chú vẫn quyết tâm bảo vệ xe và hàng mình đang trở.
Chú chợt dừng lại và im lặng. Không khí đang rộn ràng bỗng chốc trở nên thật trang nghiêm.
– Cháu của chú, hai câu cuối của bài thơ có phải là:
“Xe vẫn chạy vì miền Nam phía trước
Chỉ cần trong xe có một trái tim.”
Chiến tranh đã qua đi lâu rồi, nhưng cho đến ngày hôm nay, chú và bố cháu không phút nào quên được bản thân mình đã từng là người lính, từng sống trong những thời khắc sinh tử ấy. Chú rất tự hào vì mình là người lính lái xe Trường Sơn năm xưa, đã góp phần nhỏ nhoi của bản thân cho hành trình giành độc lập tự do của quê hương, đất nước.
Chú nói đến đây trong tôi bỗng trào dâng một cảm xúc thật kỳ lạ, vừa khâm phục, vừa tự hào. Cuộc gặp gỡ và trò chuyện với người lính lái xe năm ấy đã khiến tôi hiểu thêm rất nhiều điều. Trước đây, không chỉ tôi mà còn rất nhiều các bạn thế hệ trẻ chỉ biết đến cuộc sống êm đềm ngày nay trong vòng tay ấm áp, chở che của gia đình, thầy cô mà quên đi sự hi sinh, mất mát lớn lao của bao thế hệ đi trước. Đó là máu thịt của bao thế hệ cha anh đã vất vả, hy sinh. Họ cũng chính là bố tôi, chú tôi và những người chiến sĩ của họ mà tôi chưa từng gặp mặt. Tôi tự hứa với lòng mình phải thật trân trọng cuộc sống hòa bình này và cố gắng trau dồi học hỏi, hoàn thiện bản thân để sau này góp phần xây dựng đất nước thêm tươi đẹp trong thời đại mới. Cảm ơn chú, người lính lái xe năm xưa của Trường Sơn oanh liệt, cuộc gặp gỡ và trò chuyện với người lính lái xe ấy đã giúp cháu trưởng thành thêm lên nhiều lắm
Nguồn: tkbook