[Văn 9]Bài viết số 2 lớp 9

L

lan_phuong_000

-Hình thức bài viết là một lá thư gửi bạn cùng lớp. Nội dung kể về một buổi thăm trường vào một ngày hè, sau 20 năm xa cách. Có nghĩa là phải tưởng tượng mình đã trưởng thành, đóng vai một người có vị trí, một công việc nào đó, nay trở lại thăm ngôi trường. Cần viết được một số ý như: lí do trở lại thăm trường, thăm trường vào buổi nào, đi cùng với ai, đến trường gặp ai, thấy quang cảnh trường ntn, nhớ lại cảnh trường xưa mình học ra sao, ngôi trường ngày nay có j khác trước, những j vẫn còn như xưa, những j gởi lại cho em những kỉ niệm buồn, vui của tuổi học trò, trong h phút đó bạn bè hiện lên ntn,...
 
M

meoconnhinhanh97

-Hình thức bài viết là một lá thư gửi bạn cùng lớp. Nội dung kể về một buổi thăm trường vào một ngày hè, sau 20 năm xa cách. Có nghĩa là phải tưởng tượng mình đã trưởng thành, đóng vai một người có vị trí, một công việc nào đó, nay trở lại thăm ngôi trường. Cần viết được một số ý như: lí do trở lại thăm trường, thăm trường vào buổi nào, đi cùng với ai, đến trường gặp ai, thấy quang cảnh trường ntn, nhớ lại cảnh trường xưa mình học ra sao, ngôi trường ngày nay có j khác trước, những j vẫn còn như xưa, những j gởi lại cho em những kỉ niệm buồn, vui của tuổi học trò, trong h phút đó bạn bè hiện lên ntn,...
cái này k phải hình thức viết thư đâu/:)
như văn tự sự bt thôi
chỉ nói cảm xúc của mình về buổi hội ngộ đó;););)
cái bạn lp nói là lí do về tr nghe hơi xa x ôi vs lại hơi lạc đềb-(
đề bạn tũn bảo là cuộc hội ngộ của lớp đương nhiên phần quan trọng là những khoảnh khắc của lớp cũ mà:|
tớ bon chen8}
 
H

hocthayhoktayloigiai

Hà Nội, ngày 9 tháng 10 năm 2001
Elly thân mến,
mình ko bik đây là lá thư thứ mấy mình viết cho cậu nữa.Cũng fải thôi,chúng ta ít có dịp gặp nhau nên fải trò chuyện qua những dòng tâm sự cuả bức thư nhỏ bé như thế này.Đầu thư, cho mình gửi lời hỏi thăm sức khoẻ hai bác bên đó, chắc mọi người đều khoẻ cả fải ko?Cậu và H kết hôn cũng được gần ba năm rồi đấy nhỉ?Nhớ ngày nào, cậu là đứa quậy nhất lớp, thế mà giờ đây lại lập gia đình zới H_chàng trai học giỏi lại rất đẹp trai, luôn dc. hưởng những ánh mắt ngưỡng mộcủa các bạn nữ.Mình nghe nói cậu vừa mới sinh em bé fải ko.Cái tện Mimi nghe thật dễ thương.Khi nào có dịp, cậu nhớ gửi ảnh cuả cháu wa cho mình nhé!Thế còn công việc thiết kế của cậu thế nào rồi?Vẫn thường cho ra những sản fẩm mới fải ko?Mình rất tự hào khi nhìn thấy tác fẩm của cậu trên tạp chí thời trang.Còn về fần mình thì vẫn vậy thôi, chẳng có zì thay đổi cả_một cô nhà báo độc thân tất bật, bận rộn với hàng loạt phóng sự, bài viết.Cậu thấy đấy, những chuyến công tác dài ngày, chạy ngược chạy xuôi như thế thì làm sao mình có thể lập gia đình được.À, mà cậu bik ko nhân chuyến công tác vừa rồi, mình được tổng toàn soạn cử đến trường học cấp hai cũ của bọn mình để viết bài đấy.Ôi! Thật là bất ngờ, mình cứ nghĩ sẽ chẳng bao giờ có dịp thăm lại nơi ấy, thế mà giờ đây hình ảnh ngôi trường thân wen lại sắp hiện ra ngay trước mắt mình.Cậu có bik lúc ấy, mình sung sướng và hồi hộp như thế nào không?Vui vì sắp dc. gặp lại người bạn iu dấu trong suốt quãng đường học sinh, hồi hộp vì không biết trường đã thay đổi như thế nào.Vừa bước xuống xe otô, hình ảnh ngôi trường đập vào mắt mình chính là ngôi trường cấp hai năm tầng, cao lớn và hùng vĩ.Thật chẳng giống ngày xưa chút nào, cậu nhỉ?Cánh cửa hợp kim màu xanh dịu rộng lớn kja đã thay thế cho cái cổng sắt chật hẹp_là nguyên nhân cảu mững lần kẹt xe mỗi khi tan trường.Nhưng lạ wá, cậu ạh!Dòng chữ ''Trường Trung Học Cơ Sở Trần Cao Vân" vẫn còn đó, chẳng thay đổi chút nào so zới hai mươi năm về trước_có thay đổi cũng phải chăng là tấm bảng hiệu giờ đây đã lớn và trang trí đẹp mắt hơn trước.Đứng trước cổng trường thế này, trong đầu mình như hồi tưởng lại những ngày đầu tiên với biết bao rụt rè, bỡ ngỡ cảu cô học trò nhỏ hai mươi năm trước.Như thấy mình thật nhỏ bé giữa cổng trường mênh mông, bao la.Vừa bước vào cổng trường, hình ảnh bác bảo vệ đang lom khom trồng cây làm mình xúc động vô cùng.Vẫn cái dáng đi nhanh nhẹn, vẫn nụ cười thân thiện, trìu mến ấy nhưng sao trông bác già đi nhiều quá.Mái tóc giời đây đã lốm đốm bạc vì luôn chăm lo cho trường, luôn fiền lòng vì những cô, cậu học trò nghịch ngợm, wậy phá.Mình tiến lại gnầ bác, lễ fép thưa:
-bác còn nhớ cháu ko ạh!
một chút ngập ngừng, bác đáp lại:
-Thế cháu là ai vậy?
Mình thích thú:
-cháu là đứa hay để wên vở ở nhà rồi xin Bác ra khỏi cổng trường để về nhà lấy đây mà!
Bác bảo vệ chợt như nhớ ra
-A!Hồng đấy fải ko cháu.Cháu lớn quá nên bác ko nhận ra
Mình và bác cùng hàn huyên tâm sự, trò chuyện về biết bao thay đổi của trường.Mình hỏi bác những thầy cô còn công tácđã nghỉ hưu ở trường, những thành tựu mà trường đã đạt dc. hơn hai mươi năm wa.Bác hỏi thăm về công việc và gia đình của mình.Cuộc nói chuyện kéo dài khoảng 15', sau đó mình xin fép bác cho dc. vào thăm trường.Cái nắng gay gắt của mùa hè vẫn còn vương lại dù đã xế chiều, những ánh nắng nhảy nhót trên mấy tán cây quen thuộc, ngôi trường cũ hiện ra thân thương , không còn vẻ nghiêm trang như trước nữa.Mình đi vòng quanh sân và chợt nhận ra rằng những cây fượng, cây bàng mà bọn mình trồng năm xưa giờ đây đã cao lớn, toả bóng rợp mát sân trường.Một cánh fượng đỏ rơi xuống gợi lại bik bao nhiêu kỉ niệm đáng nhớ về thời hcọ trò mộng mơ, đáng yêu.Đâu đó, những nhóm học sinh ngồi dưới gốc cây ôn bài, hoặc kể cho nhau nghe truyện cười, thỉnh thoảng lại khúc khích với nhau.Những trò chơi dân gian vui nhộn: rượt bắt, bắn bi, đá cầu... như được tái hiện lại trước mắt mình vậy.Mỗi hình ảnh là một tia sáng ánh lên trong mình, dệt nên cả bức tranh tuổi thơ đầy màu sắc.Bước vào sân trong, mình tìm đến lớp học trên tầng hai nằm cuối dãy cạnh ban công.Chao ôi! Mình ko bik nói sao cho cậu hiểu nữa.Bước chân cảu mình lúc ấy dường như sững lại hay lại muốn chạy nhanh hơn đến nơi 38 đứa wỉ sứ đã từng trú ngụ.Đây rồi lớp học đó đang chờ mình bước vào để tìm lại những hình ảnh của hai mươi năm trước.Một khung cảnh hết sức xa lạ với mình.Tường được sơn láng mịn với những cửa sổ bằng kính cách âm.Sẽ ko còn những giờ học văn, học toán mà lại nghe âm thanh từ ngoài lớp học Nhạc vọng vào, cậu nhỉ?Ô kìa! Bảng đen fấn trắng xưa kia đâu rồi.Giờ đây đã được thay thế bằng màn hình máy chiếu.Rất đẹp và hiện đại fải ko, lại còn hiệu wả cho việc học tập của bọn trẻ cugn4 như đảm bảo cho sức khoẻ của giáo viên.Đứng trên ban công nhìn xuống, khuôn viên trường được mở rộng rất nhiều.Khu vực thực hành xanh mát các loại cây trồng.Khu vui chơi thể thao, sân bóng và có cả hồ bơi nữa chứ.Khu căn tin và thư viện được tách ra riêng biệt, thoáng mát và tiện nghi hơn trước.Mình đưa mắt nhìn hết cả lớp khắp lượt, bỗng dưng dừng lại nơi dãy bàn cuối.Đó là chỗ ngồi thân quen nhất của mình, nơi mà mình từng dở khóc, dở cười.Như có một lực thúc đẩy vô hình, mình tiến lại gần bàn học và khoanh tay lên bàn như cô hcọ trò hai mươi năm trước ngày nào.Những công thức toán học, những bài văn thơ mộng, lãng mạn cứ hiện lên mỗi lúc một rõ.Tại nơi này, mình đã được thầy cô dìu dắt, dạy dỗ để trở thành những công dân tốt , có ích cho xã hội.NHớ những giờ truy bài đầu buổi học, cả lớp râm ran: tiếng nói chuyện, tiếng hỏi bài, lại còn cả tiếng cười nữa chứ.Con Hoài Nhân bốn mắt hay fa trò, thằng Khôi Nguyên luôn chí choé zới bọn con gái….Sao mà thân thương đến thế!Bỗng dưng, khoé mắt mình cay xè, những giọt nước mắt hạnh fúc rơi xún.Không hiểu tại sao lúc đó mình lại khóc.Chợt một bàn tay ấm áp đến lạ thường đặt lên vai mình.Ngước mắt lên, hình như là cô Đúng.Người đã dạy dỗ dìu dắt cả lớp mình vào năm cuối cấp.Cô già đi hơn trước rất nhiều, nếp nhăn trên trán hằn sâu hơn vì tuổi tác nhưng ánh mắt, nụ cười đó vẫn vậy, không có zì thay đổi, vẫn trìu mến, âu yếm với học sinh.Cô trò ôm nhau khóc ướt thấm cả vai áo.Mình và cô trò chuyện về những đổi thay sau hai mươi năm wa.Trời đã xế chiều, hoàng hôn lặng lẽ buông xuống,mình tạm biệt cô ra về
Lan àh, mình đã có một buổi viếng thăm trường đầy xúc động như vậy đó.Bước ra khỏi trường mà trong lòng mình cứ bâng khuâng, lưu luyến không nỡ dứt.Khi nào có dịp cậu hãy về nước rồi mình và cậu sẽ đi thăm trường lại để cùng nhau ôn lại những kỉ niệm đẹp của tuổi học trò.Chắc hẳn còn nhiều điều thú vị đang chờ đợi cậu khám fá đấy.Dù hai mươi năm trôi wa nhưng hình ảnh ngôi truồng vẫn vậy, vẫn chẳng đổi thay trong tâm hồn mỗi con người, như mình vậy
Bạn thân của cậu
Hưng
 
L

lan_phuong_000

cái này k phải hình thức viết thư đâu/:)
như văn tự sự bt thôi
chỉ nói cảm xúc của mình về buổi hội ngộ đó;););)
cái bạn lp nói là lí do về tr nghe hơi xa x ôi vs lại hơi lạc đềb-(
đề bạn tũn bảo là cuộc hội ngộ của lớp đương nhiên phần quan trọng là những khoảnh khắc của lớp cũ mà:|
tớ bon chen8}

Mình chép nguyên văn bài hướng dẫn viết trong sách bài tập ngữ văn 9 tập 1 đó ;))
 
T

tuan11a7pro

ek
cho tui hỏi đề về cùng gia đình thăm mộ người thân làm như thế nào
huhuhu:confused:
Tiến thân mến.
Có lẽ cũng đã lâu lắm rồi kể từ lúc chúng mình xa nhau rời khỏi mái trường cấp hai HƯNG LĨNH cũng đã gần 20 năm rồi còn gì nữa hai mươi năm là một khoảng thời gian khá dài để xa nhau hôm nay mình mới có dịp quay lại trở lại thăm trường thăm lại quê hương NGHỆ AN.
lần về trường này, trường mình ngày xưa học đã không còn nữa mà thay vào đó là một ngôi trường mới trường NGUYỄ DU tất cả đã thay đỗi theo thời gian cảnh vật đã thay đổi nhưng lòng người không thay đổi bao kí ức ngày xưa cứ ùa về TIÊN ơi có nhớ ngày xưa tụi mình học lớp 9c không tiến lớp mà vấn đợc mênh danh la đại ca phá nhất trường cái lớp mà thầy tuyen beo chủ nhiệm không,tớ vẫn còn nhớ như in cái bầu không khí ngôt ngạt khi phải đối mặt với tiêt toán ác mộng của thầy chủ nhiệm thầy vẫn mệnh danh cho mày là thằng điên, tao là thằng siêu nhác còn thằng PHƯƠNG là đại nhác,thằng VIỆT hay tớp leo thằng DŨNG học 10 ngày nghỉ 9 ngày tao với may luôn xếp hạng bét trong lớp còn nhớ ngày đó không hả tiến.Tao với mày và mấy thàng vẫn rủ nhau đi bắn chim bên sông bắn đuợc con nào la "hui' con đó rồi ngủ ở bhaf thằng phương luôn rồi nhưng nagy di ân trộm dưa ơ bên sông LAM không? nghĩ lại những ngày đó sao nước mắt mình cứ trào ra thế nay nhỉ sao mình phải khóc nhỉ? không biết mấy đưa bạn hoc thòi xưa bây giờ thế nào rồi nhỉ? hôm nay mình về thăm trường cảnh vật đx thay đổi nhưng người xưa vẫn còn đó mình gặ cô LAN dạy văn cô đã già rồi cô vẫn còn nhớ mình thằng hoc trò học khá môn văn tóc cô đã bạc đi nhiều so vói hồi con trẻ tưng nếp nhăn đã in sâu vào khuôn mặt xinh tươi ngày nào của cô.Bỗng môt cái bóng đi qua mình thấy hơi quen hoá ra đó là thằng phương nó bây giờ là giáo viên dạy toán ở trường mình đó nó vẫn như ngày nào nó vấn béo mập ,ái tóc lơ phơ ra dang dao viên dáy toán. Đen day dem đã khuya cho minh dừng bút
 
T

tuan11a7pro

hãy tượng 20 năm sau bạn về lại trường câp 2 cũ

HƯNG LĨNH ngày 20 tháng 3 nam 2012
Tiến thân mến!
Chắc là cậu bất ngờ lắm khi nhân được thư của mình phải không Tuấn đã phải cố gắng lắm mới tìm ra địa chỉ của Tiến.Lời đầu thư cho phép mình đuợc gửi lời hỏi thăm sức khoẻ của gia đình cậu không biết bé Đức đã lớn như thế nào rồi?nó có con tinh ngich như hồi nhỏ không?Tiến ạ lần này nhân dịp toà soạn gửi mình về công tác tại trường cấp 2 cũ của tụi mình hồi xưa học mình mơi có dịp về thăm quê thăm lại mái trường xưa, bao kỉ niệm ngày xưa cứ ùa về trong tâm trí minh vậy.

Lần này về trường là nhân dịp kỉ niêm 45 năm ngày thành lập trường toà soạn cử mình về đưa tin về lại mái trường xưa sao lạ mà sao quen quá? lạ là vì trường mình thay đổi nhiều quá những mái nhà cấp hai ngày xưa nay đã được thay thế bằng dã nhà 3 tầng được sơn một màu vàng chói sân trường đã không còn là sân đat màu đỏ thẫm ngày xưa nữa mà thay vào đó là sân bê tông dài và rộng hơn nhiều cổng trường đã không cò khấc tên trường THCS HƯNG LĨNH nữa mà thay vào đó là cánh cổng lớn được ốp bằng ghạch men màu xanh nước biển ghi tên trường THPT NGUYỄN DU bước vào sân trường hàng cây xưa tụi mình trông vẫn còn mày có nhớ không TIẾN cái ngày mà tao cùng mày đi đào cây bàng về trồng ở trương không cái cây hồi đó nhỏ xíu mà nay đã lớn lên với những chùm lá sum suê tum tùm.Nghĩ lại cái thời đi học cấp 2 thật là vui mày còn nhớ không tiên hồi học câp 2 lơp 9 thây Tuyên béo chủ nhiệm lớp tụi mình phá như troi thây vẫn thường phê mày là "ngu dot' còn tao là "nhạc học" còn thằng Phương là "đại ngốc " hồi đó tao tức thầy lắm nhưng sau này ngẫm lại thì rhaay nói vậy cũng chỉ muốn tụi mình cố gắng học thôi,mày còn nhớ những đêm mà tao với mày cùng thằng Phương,Bắc,Việt đi bắn chim không hồi đó gió sông Lam sao ma mát rượi làm sao tao còn ước sau này mấy thằng ước gì được ỏ bên nhau mãi mãi, nghĩ đến ngày xưa sao tao muốn khóc quá Tiến ơi sầom nước mắt cứ trào ra tao muôn được trở về hồi đó ươc sao thời gian trở lại.
"ước sao thơi gian quay lại
cho tôi được tắm lại sông quê"
Lần về trường lần này mình gặp lại cô Lan dạy văn tụi mình năm lớp 9 cô giờ đã già rồi thời gian đã cướp đi vẻ đẹp hôi còn trẻ của cô tưng nếp nhăn đã ăn sâu vào khuôn mặt cô mái tóc cô đã bạc như màu bụi phấn cô vẫn còn nhân ra tao còn nói tuấn mới hồi nào còn là câu học sinh dại dôt mà nay đã thành 1 nhà báo rồi ạ! bỗng lướt qua mình himhf như bóng ai đó hơi quen quen nghoảnh lại thật bât ngờ đó là thằng phương nó bây giờ là giáo viên dạy toán trường này nó vẫn cao to như ngày nào khuôn mặt nó bây giờ sáng sủa hơn nhiều làn da đen ngăm hôi xưa đã không còn nưa hai đứa ôm nhau khóc mit ướt lắm nó nói đã nhiêu lần nó đến nhà bố mẹ tao hỏi thăm ma chăng có tao ở nhà nó buồn lắm hôm nay nó gặp lại tao nó vui lăm, và nó cũng thông báo mình là thay Tuyên đã mất đươc 4 năm rồi
 
Last edited by a moderator:
P

pesockngok

ai giúp dùng bài kể về giấc mơ gặp người đj :(khi)15: mình không muốn bị điểm thấp =='
 
T

ti_ham138

Bài viết số 2_lớp9_đề 3 /105

ai giúp mình vơi!!!!!!!!!:khi (44)::khi (44)::khi (44)::khi (44):
 
K

kuroneko96

có bạn nào làm bài về đoạn trích "chị em thúy kiều" và "cảnh ngày xuân" không zậy ?...
 
L

linhbebe99

Bài viết số 2 lớp 9 đề 1: Tưởng tượng 20 năm sau về thăm trường xưa vào 1 ngày hè, hãy viết thư cho 1 bạn học hồi ấy kể lại buổi thăm trường đầy xúc động đó

Bài làm

Kể từ cái ngày nhận giấy tốt nghiệp cấp hai thấm thoát đã qua 20 năm, qua bao tháng ngày xa quê hương thương nhớ. Rồi một ngày, khi thấy mình đã trưởng thành qua quãng dương học tập đầy gian khó, tôi đã đử tự tin dê về thăm lại ngôi trường cấp hai xưa – nơi ươm mầm cho tôi bao ước mơ, nơi tôi đã lớn lên từng ngày trong sự dìu dắt của các thầy cô.
Hôm ấy là một ngày rất đẹp. Tiết trời dần chuyển thu, bầu không khí hè không còn quá oi bức, nóng bỏng mà đã trở nên dễ chịu hơn nhiều. Từng cơn gió nhẹ khua tán cây bên đường xào xạc. Tôi vẫn đi trên lối cũ, mải mê bước theo làn nắng vàng rực rỡ trong niềm vui sướng thôi thúc lẫn với chút cảm giác khó tả. Chính cảm giác, chính bầu không khí ấy 20 năm trước tôi cũng như nhiều đứa bạn khác trong làng đang náo nức mong chờ đếm từng ngày từng giờ để được đến trường gặp lại bạn bè thầy cô. Ngay khi đứng trước cổng ngôi trường xưa, cảm xúc nao nao hạnh phúc ấy lại ùa về chiếm lấy trái tim tôi rất tự nhiên, không thể nào ngăn được. Nghe tiếng tim mình thúc giục, tôi bước vào sân trường – những bước chân đầu tiên trở lại ngôi trường xưa yêu dấu sau ngần ấy năm xa cách. Tôi nhìn khắp xung quanh va thầm nghĩ trường nay đã thay đổi quá nhiều. Nhưng dù trường có thay đổi nhiều thế nào thì hình ảnh ngoài có vẻ lạ lẫm ấy vẫn không thể nào lấn át được cảm giác vô cùng thân thương gần gũi in sâu trong tâm thức tôi. Còn nhớ lúc trước trường chỉ có 6, 7 phòng học, khuôn viên cũng khá nhỏ đi một qua mạch là hết. Còn giờ đây trường trông khang trang và rộng thoáng hơn rất nhiều. Các dãy phòng đều được xây thêm mấy tầng cao ngất. Còn sân trường cũng được mở rộng hơn tráng bê tông sạch sẽ và trồng thêm nhiều cây xanh. Tôi đang dạo bước dưới hàng cây thẳng tắp, cố hít thật đầy phổi không khí trong lành mát mẻ rồi dừng chân ngồi xuống bên một gốc cây to. Rồi không biết là nhờ đâu, một linh cảm, hay một sự trùng hợp, tôi phát hiện dòng chữ khắc đậm nét “ 9/2 SIU WẬY” trên thân cây. Tôi thật sự rất bất ngờ, tôi không nghĩ cái cây con xưa do cả lớp trồng giờ lại còn nơi đây và trở thành cái cây già to sừng sững. Nhìn dòng chữ tôi không nén nổi niềm vui mà bật cười, biết bao kỷ niệm vui buồn đẹp đẽ năm cuối cấp như hiện về trước mặt. Ngày ấy đã là anh chị của cả trường rồi mà xem ra chúng tôi vẫn còn ngây thơ nông nỗi lắm. Kể ra lớp tôi ngày ấy đoàn kết thật: Đoàn kết học, Đoàn kết chơi. Nói về học, một khi cả lớp đã quyết tâm học lập thành tích thì thật không lớp nào vượt qua nổi. Với khẩu hiệu “ ĐOÀN KẾT MỘT LÒNG”, mỗi thành viên trong lớp với tinh thần thi đua năng nổ tràn đầy sức sống đều cố gắng ra sức học hết mình, không chỉ vì bản thân mà là vì cả tập thể. Về mặt phong trào cũng vậy. Cũng nhờ tinh thần đoàn kết trên, lớp luôn đạt nhà trường khen thưởng và đạt nhiều danh hiệu đáng tự hào. Học thì tốt thật đấy, nhưng đã là “ 9/2 SIU WẬY” thì hẳn cũng có những lúc nghịch không ai chịu được. Thầy cô từng dạy lớp khen thì có khen nhưng lúc nào cũng không quên thêm vài câu đùa về cái lớp lắm chiêu nhiều trò. Nhưng những chiêu trò độc đáo ấy cũng rất hồn nhiên rất dễ thương. Tôi nhớ nhất buổi liên hoan cuối năm của lớp, thật cảm động lắm. Cả lớp bày nhau dùng nghề “ thủ công” độc nhất, cả lớp ngồi lại với nhau viết những lời tâm sự, lời chúc, bày tỏ tình cảm ban bè, tình thầy trò vào những mảng giấy nhỏ trao tay nhau, bỏ vào một cái hộp lớn tặng cô. Mỗi người một cách viết, một cảm xúc, một suy nghĩ riêng, tất cả đều xuất phát từ trái tim trong sáng tuổi mới lớn, biết cảm, biết yêu thương. Có đứa chẳng biết nói thế nào rồi viết có mỗi câu “ Em yêu cô” gần trăm lần như chép bài phạt đem tặng cho cô. Trước tấm lòng của đám trò nhỏ, cô không cảm động sao được, chúng ta cũng vậy, ngồi xem từng mẫu giấy mà vừa cười vừa khóc. Tôi ngồi dưới gốc cây nhớ về từng kỷ niệm vui buồn bên nhau. Càng nhớ lại càng thấy luyến tiếc, tiếc sao thời học sinh sao trôi qua quá nhanh. Từng lúc vui, lúc buồn tôi vẫn còn nhớ rất rõ ràng như chỉ mới xảy xa hôm trước dậy mà hôm nay khi nhìn lại mới thấy mình đã đi một quãng đường quá xa. Không biết bạn bè ngày trước giờ có còn nhớ về nhau, nhớ về mái trường này không. Tôi ngồi nghĩ ngợi quên cả thời gian.
Sưu tầm
Lần sau khi copy bài trên mạng bạn nhớ ghi rõ nguồn bài nhé!
Đã sửa,mộc
 
Last edited by a moderator:
L

linhbebe99

A/ GỢI Ý LÀM BÀI

_Em phải viết một lá thư, kể chuyện về thăm trường cũ. Lá thư đó em phải miêu tả quang cảnh trường em 20 năm sau.Trường sẽ hiện đại, nguy nga, bề thế khác hẳn hiện giờ.

_Em cần tưởng tượng 20 năm sau em là một người như thế nào? Bao nhiêu tuổi? Làm nghề gì? Ở đâu?

_ Bạn em, người nhận thư, tên gì? Ở đâu? Gia cảnh thế nào?

_Em cần suy nghĩ trong trường hợp nào mà em về thăm trường? Vì sao em muốn kể cho bạn nghe những điều em nghe , em thấy ? ( Ví dụ: Em là một Việt kiều về thăm quê, một thầy giáo được cử về làm hiệu trưởng, một doanh nhân đến tìm hiểu để đầu tư, phát triển trường hay đơn giản là một người cha đến xin học cho con...)

_Em cần nghĩ đến một cốt truyện, em trở về trường, xúc động trước sự thay đổi vượt bậc của trường, em muốn làm gì đó để hỗ trợ cho các hoạt động của nhà trường, em viết thư kêu gọi bạn bè cùng tham gia chẳng hạn.

_ Em hãy hình dung, trường em sau 20 năm phải thay đổi như thế nào? ( Yếu tố miêu tả)

+Ví dụ như quy mô, diện tích, vị trí vẫn như cũ hay được mở rông, nâng tầng cao hơn v...v...

+Cổng trường, sân trường, cây cối, vườn tược, bãi đậu xe, căn tin có như hồi em học?

+Cầu thang. lớp học của học sinh, phòng làm việc của thày cô, sân thể dục, phòng thí nghiệm...đã được hiện đại hóa như thế nào? Cái gì đã mất? Cái gì có thêm?( vd: bể bơi, nhà ăn, sân khấu, tầng hầm để xe, thư viện mở 24/24...)

_Em có gặp ai trong số thầy cô và bạn bè cũ. Cuộc gặp gỡ có làm em xúc động? Những kỉ niệm nào ùa về trong em? Những so sánh , liên tưởng? ( Yếu tố biểu cảm)

_Em đừng quên thời điểm miêu tả là mùa hè. Khi đó trong trường có những hoạt động gì hay hòan toàn vắng lặng? Nếu có thì những hoạt động ấy ra sao?





B DÀN Ý CHUNG:



I/ Mở bài: Nơi gửi thư, ngày tháng năm.

Lời xưng hô đầu thư.

Lí do gửi thư.



II/ Thân bài: Nội dung chính của thư. Kể chuyện thăm quê, thăm trường cũ. Những thay đổi, những hồi ức, nghĩ suy, cảm động.



III/ Kết bài:Lời nhắn gửi, lời chúc sức khỏe, kí tên.





C BÀI THAM KHẢO:



Bảo Định, 10 tháng 10 năm 2026.

Loan thân mến,

Bồ có ngạc nhiên không khi lá thư này được gởi đến bồ từ làng Bảo định, quê hương tụi mình? Cũng đơn giản thôi bởi như bồ biết, mình về Việt nam đã được 10 ngày. Ở Đà nẵng, quê nội của Cu Tí một tuần thì mình và " ông xã" quyết định " hành phương nam", nghĩa là đưa cháu về thăm quê ngoại. Bồ biết đấy, mình phải thắp hương cho ba mẹ mình vì khi ông bà mất, mình không có mặt. Hơn nữa, mình muốn Cu Tí hiểu được trọn vẹn hai tiếng " quê hương".

" Về phương nam thiết tha câu hò..." Không hiểu sao câu hát ngày nào còn bé cứ hiện lên dai dẳng trong tâm trí mình. Ra đi thấm thoắt đã gần 20 năm. Học hành, làm ăn, lấy chồng, sinh con...cuộc sống cứ như là cơn lốc cuốn mình trôi đi chẳng lúc nào dừng.Bởi vậy, về nước, bước xuống sân bay, mình có cảm tưởng như vừa sống lại. Mình chỉ còn là cô bé 17 tuổi ngày nào bước chân đi du học với bao hăm hở. Giờ đây đến lúc trở về, tuổi gần 40 mà sự hăm hở, háo hức vẫn còn nguyên vẹn. Cu Tý, con mình thì ngẩn ngẩn, ngơ ngơ. Cháu luôn miệng hỏi: " Tới rồi hả mẹ", " Mình đi đâu mẹ"? Mình trả lời con mà thực ra là nói với bản thân mình: Về quê! Về quê con ạ!". Hai tiếng ấy giờ đây mình mới cảm nhận hết được ý nghĩa thiêng liêng!

Rồi mình cũng đặt chân về tới quê mình, làng Bảo Định bên bờ sông Tiền yêu dấu. Mình lại được trở về với mái nhà xưa, nơi ba mẹ mình yên nghỉ. Đứng trước mộ song thân, đốt nén hương tạ tội mình thấy lòng vô cùng xúc động. Giá như ngày này mình còn gặp được ông bà...

Nhưng chưa hết Loan ơi, một điều xúc động bất ngờ ngoài dự kiến đã xảy đến với mình trong chuyến về thăm quê ấy. Đó là tình cờ mình qua lại ngôi trường tiểu học ngày xưa của bọn mình, nơi đã từng " khai tâm mở trí " cho lũ con nít làng mình hồi đó. Loan biết không? Trường vẫn nép mìng bên dòng sông Bảo Định như xưa. Có điều dòng sông hiền hòa ngày ấy của mình bé xíu giờ được khơi dòng đẹp đến ngất ngây. Sông không rộng lắm, không dạt dào cuồn cuộn sóng xô, cũng không trong xanh soi bóng da trời. Nhưng sông vẫn thơ, vẫn mộng, vẫn hiền hòa như một người tình chung thủy. Trước sao, sau vậy, đôi bờ sông, giờ đã đựoc kè đá phẳng phiu, sạch sẽ vẫn là những hàng dừa ngăn ngát một màu xanh, vẫn là nhũng vườn cây trái sum xuê, những canh đồng lúa xanh mơn mởn. Và dòng sông nữa, vẫn đục ngầu đặc quánh phù sa như ngày nào mình thường tắm mát, chơi đùa... Không có con sông ấy định vị và cái bảng tên trường không đổi thì có lẽ mình đã không nhận ra trường cũ được rồi. Bồ biết tại sao không? Bởi nó không còn như trong kí ức của bọn mình nữa, nghĩa là không phải là một dãy nhà lợp ngói, vách cây , xây trên nền xi măng cao nhằm tranh lũ. Giờ đây trường được mở rộng, xây tầng, sơn vôi, ốp đá...hiện đại chẳng kém gì trường của Cu Tí nhà mình bên ấy nữa đâu . Nhìn cảnh ấy mình vừa vui, vừa buồn lẫn lộn. Vui vì quê mình tiến bộ, thoát cảnh nghèo nàn. Vui vì thế hệ đàn em giờ được học hành trong trường tớ.
Sưu tầm
Lần sau khi copy bài trên mạng bạn nhớ ghi rõ nguồn bài nhé!
Đã sửa,mộc
 
Last edited by a moderator:
L

linhbebe99

Mưa tầm tã, giã thêm cho nát thân xác hoang tàn của một công trình đổ nát hiện vẫn còn đè bẹp vài số phận hẩm hiu. Lực bất tòng tâm, mấy anh mấy chú cứu trợ đành chịu buông xuôi trước nhịp vẫy của đôi tay mỗi phút trôi qua yếu dần đi của một con người xui xẻo đang quằn quại, ngột ngạt trong đống sắt thép.
Ở xa xa bên kia hàng rào ngăn cách, đằng sau cả đám người bu đông cả đường đi kia, có một người phụ nữ tuổi còn trẻ, ngồi bệt dưới đất, bên cạnh cuốn sổ đen và cái túi xách bằng vải bông đã phai màu. Gò má ướt đẫm, chả biết được đó là do nước mắt , mồ hôi,hay nước mưa chỉ biết nó đang đầm đìa trên khuôn mặt thất thần và tái xanh của cô.Mưa vẫn chưa ngớt, từ lúc chiều rồi, đến giờ trời đã tối hẳn,trên mảnh đất đau buồn này chỉ còn vài con ngừơi sắp ngã gục vì thể xác và tinh thần hành hạ, cô vẫn ngồi đó, nét mặt lạnh tanh đương thấm sự lo lắng vô cùng, chốc chốc lại gật gà gật gù, toan ngủ , đến mãi sớm mai, mặt trời còn chưa thức hẳn, chợt có một anh đội nón bảo hộ, quần áo xộc xệch tất tả chạy đến, đứng truớc mặt cô lúng túng, không dám nhìn cho thẳng, cứ đánh mặt sang chỗ hỗn độn ấy mà rặng ra chữ :” Bình tĩnh nghe tin này Nâm nhé..Đừng buồn Nâm ơi…chú Tín nói đã thấy xác…cũng đã xác nhận được tên…chính nó Nâm à, ko ai khác…nó đã đi thật rồi Nâm ơi…” Rồi yên lặng.. rồi òa khóc… cả hai ngừoi như chìm vào một thế giới đau đớn khốc liệt và nguyên nhân là một con ngừơi mà họ đã yêu mến vừa rời bỏ họ mà ra đi vĩnh viễn
“Hức..hức…”tiếng nấc xé lòng của mẹ, đã một tháng qua, cái bức họa thảm khốc ấy vẫn chưa buông tha cho tâm trí của mẹ. Cứ đến chiều trời vừa chập tối là hình ảnh của cha lại hiện về nhiều hơn, mẹ cứ tự tưởng tượng ra cái cảnh cha vùng vẫy một cách vô vọng, rồi cố cảm nhận cái nỗi đau ấy để mà khóc nấc lên. Rồi lại len lẻn ra chỗ bàn thờ cha, ngồi bên linh cửu cha mà than thở:
-Anh này, số mình xui thế anh nhỉ? Cũng đúng chứ, người nghèo có cái khổ của người nghèo, cái khổ của ngừơi nghèo là “khổ liên miên”- rồi khẽ nấc lên, cái giọng nói mỗi lúc lại thêm nghẹn ngào - hức..anh bỏ con bỏ em mà đi, anh đi được thì anh ráng mà sống cho sướng với ông bà, còn lại nỗi khổ của anh ở nơi này thì em thay anh em gánh…em sẽ gánh tất cả..một mình em gánh…hư..hư..
Mẹ khiến tôi muốn khóc, tâm trí tôi hỗn loạn và sao sự hỗn loạn cứ sinh sôi nảy nở thêm trong đầu, càng hỗn loạn, không thể chứa được ngần ấy suy nghĩ nữa,tôi cảm thấy…
...
Căn nhà này thật ngột ngạt,
Căn nhà này thật buồn chán, thật rùng rợn.
Tôi ước mong được rời khỏi đây thật nhanh,
Rời khỏi mẹ là một người phu nữ nhiều nước mắt và hay than vãn.
Tôi muốn rời khỏi đây thật nhanh,
Rời khỏi sự bi quan đó như thể nó sẽ đuổi theo tôi và biến tôi thành một con người đau khổ như mẹ.
Chạy trốn khỏi đây là điều tôi muốn.
Trốn đến nơi nào chỉ có mình tôi thôi.
Tôi còn muốn…
Đột nhiên xung quanh tôi tất cả đều là màu đen, như thể hai mắt đang nhắm tịt nhưng mà sự thật là nó đang mở to, bốn bề im lặng, tôi tự hỏi mẹ tôi đâu, sao không đi thắp nến đi, cái nệm đâu, không đến được chỗ cái nệm thì làm sao mò được cái quat tay để quạt cho mát thì mới ngủ được chứ, tôi cứ đinh ninh là cúp điện và theo thói quen thì khi cúp điện cứ mò theo bức tường khi nào đụng phải cái ghế thì rẽ trái và khi nào đụng cái nệm thì cúi xuống và mò xem cái quạt ở đâu, đó là nhiệm vụ của tôi, nhiệm vụ của mẹ là thắp nến và… nhiệm vụ của ba là bất ngờ hét to lên và cố hù cho mẹ và tôi sợ phát khiếp, đó là cái niềm vui của ba khi cúp điện.
Nhưng không phải vậy, xung quanh tôi không có chút động tĩnh, không có tiếng la thất thanh và đôi bàn tay bất chợt nắm chặt vai tôi của ba cũng không có ánh nến lấp ló, lập lòe của mẹ,
Tôi đi mãi đi mãi, mò mẫm hai bên nhưng không thấy bất cứ cái ghế nào đụng cái cốp vào chân như thường lệ.Sư khác lạ làm tôi sợ, bất giác nhớ lại câu chuỵen ma của Ngọc Ngạn vừa xem hôm rồi, tôi rùng mình, cảm thấy toàn thân muốn rụng rời.Tự nhiên, cái gì đó nắm lấy chân tôi, cái gì lành lạnh, kéo tôi muốn ngã xuống:
-Á..á…á…!Cứu con với mẹ ơi.Cứu!Cứu con!Cứu con mẹ ơi…
Tôi cố vùng chạy, tim đập như trống đánh, lúc này thật kinh dị, thật kinh khủng, tôi nhắm mắt lại, cố nghĩ đây chỉ là một giấc mơ, chợt có ánh sáng nhỏ du hành vào nơi tối tăm này, tôi mừng hết lớn, vừa sợ vừa hy vọng.Thế mà ánh sáng đó vô tình cho tôi thấy một hình ảnh kinh khủng nhất trong đời mà tôi chưa từng nhìn thấy cái hình ảnh nào khủng khịếp hơn thế trong suốt thời gian tôi sinh ra đến giờ.”Cái gì đó” nắm chặt chân tôi chính là một bàn tay, bàn tay trầy trụa, có ít máu nhòe ở các vết trầy, mà cái rùng rợn nhất, đó là bàn tay của một người đàn ông mặc cái áo có thêu cái chữ N là chữ kí của mẹ tôi khi may áo cho cha tôi.Thật điên rồ, chưa có chuyện gì điên rồ hơn chuyện này, cha tôi đã chết rồi và cha đẹp trai lắm, còn người đang nằm đây thật ghê rợn, hốc hác, xanh xao, bầm dập, tôi sợ quá, sợ lắm, ước gì có mẹ ở đây với tôi hay nếu có thằng Ù cũng tốt, thằng ấy chả sơ cái gì bao giờ cả, vì thế có thể nó sẽ làm cho tôi hết sợ hãi.
Nhưng thực tế là tôi chỉ có một mình, tôi thừa nhận là tôi đã ước được ở một mình nhưng một mình ở thế giới giống thế này thì chưa bao giờ tôi nghĩ đến . Bàn tay ấy dần nới lỏng ra và rớt xuống đất.Cha của tôi đây sao?Mười hai năm sống bên cha có lúc yêu cha có lúc giận cha, một tháng không còn cha và đây là giậy phút gặp lại thật khó ngờ, khi đã khẳng định được đó là cha của mình, và sau những giây phút hoàng hồn, sợ hãi thì lúc này đây lòng tôi nặng nề làm sao, niềm vui đoàn tụ đè nặng lên tất cả những cảm xúc khác, tôi nhìn cha, lúc này đây cha thật yên lặng, cha chẳng nói gì cả, chẳng buồn nói một câu bông đùa , ánh sáng mỗi lúc thêm tỏ hơn, tỏa rộng ra xung quanh cha, ba thanh thép đã rỉ, chắc tại mấy bữa ông trời khóc quá chừng, trên chân phải của cha, một miếng bê tông còn ẩm và lạnh tanh,đè chân cha nát tan, máu loang ra đất, tôi tự hỏi, còn bao nhiêu người đã chịu cảnh như cha? Bỗng tối dần lại, một, hai, ba giọt nước rơi rơi, có hạt rơi rất nhanh, có hạt rơi chậm rãi, có hạt thật nặng và đầy nước, có hạt bé xíu như bụi phấn, chúng nó cứ rơi vô tư như thế, tạo nên một giai điệu thật đẹp đẽ nhưng buồn và rất buồn.Chúng rủ rê cả nước mắt của tôi rơi theo, rớt lên khuôn mặt của cha, khuôn mặt vốn dĩ đang gầy gò và rất xanh.Người ta nói tình phụ tử là một tình cảm thiêng liêng và kì diệu, người ta đúng, tôi có thể nghe tiếng cha thở, và cơ thể cha chuyển động, cha đang sống lại, tôi bắt đầu thấy nghi ngờ sự việc này, nó giống truyện cổ tích và thường chỉ có trong phim, cớ nào lại đến với một con ngươi` “chẳng có gì” như tôi?Mọi thứ trở nên mơ hồ, huyền huyền ảo ảo, mờ nhạt và phai nhòa thấy hẳn, bấy giờ, tôi chỉ thấy cha ngồi dậy, và tôi nhớ từng lời cha nói :
-Cha yêu con, con gái, cha yêu mẹ con.Con nói với mẹ như thế, con nói với mẹ, cha luôn luôn nghe thấy mẹ than vãn với cha, con truyền lời của “vị vua già” này đến “ thái hậu” là “xì tốp” than vãn đi con nhé!Cha nghe chán quá rồi! - nói đến đây, cha tôi khúc khích cười
Thật hạnh phúc khi được nghe laị cái điệu cười và lời nói quen thuộc như thế, tôi thấy cha dễ thương quá, và thóang nghĩ “trên đời này không ai có được cha như cha của mình”,bỗng, cha đổi giọng trầm xuống:
-Con gái, từ nay, có lẽ cuộc đời con sẽ có chút thay đổi đấy, biết không con?Cha sẽ không thể giúp đỡ mẹ được nữa, vì vậy mẹ sẽ rất cơ cực, mẹ sẽ rất mệt, và mẹ sẽ cáu lên!Con thấy mẹ cáu chưa?Ôi cha sợ lắm đấy.Ha ha.Này con, cha thật là buồn vì từ nay sẽ bỏ lỡ rất nhiều chuyện nhưng có một điều cha muốn con nhớ : “sự mất mát dẫn đến một sự khắc phục, sự khắc phục phải đưa đến một sự tốt đẹp hơn, như thế thì sự mất mát ấy mới không vô ích”.Rồi mọi thứ sẽ lại như bình thường, quan trọng là từ đây, ta có tốt lên hay không và ta phải cố gắng làm sao không để xảy ra thêm sự mất mát khác.Từ nay, con phải thay cha an ủi, động viên mẹ này, giúp mẹ những việc mà mẹ vẫn làm, để mẹ có thời gian làm những công việc ba “nhường” lại cho mẹ đó con, nhớ lời cha chưa nào?
Thật dễ dàng cho tôi trả lời:”Dạ vâng ạ!”
Và nhanh như thời gian cho một cái xe tải từ trên ngôi nhà hai tầng rớt xuống đất, tôi trở về căn nhà yêu dấu của tôi.Sau bức tường, tiếng mẹ hòa với tiếng nấc:”Sao không bật đèn vậy con gái?”.”A !Mẹ mẹ.”-nguời tôi lảo đảo, đến ôm me một cái thật chặt, cảm thấy tâm hồn thật bình yên và hạnh phúc.Tôi nói với mẹ:
-Mẹ này, con yêu mẹ lắm!Mẹ có mệt không con lấy cho li nước?
Rồi tôi nói với ba “Con cũng yêu ba lắm!Ba yên tâm, con gái ba sẽ làm cho mẹ thật hạnh phúc, con sẽ ngoan hơn bất kì đứa trẻ nào trên đời, con rất bùôn đó ba, vì mai này con sẽ không bình thường nữa, con sẽ thành mồ côi, là một đứa vừa nghèo vừa mồ côi, nhưng mà ba ơi, con gái ba sẽ cố gắng, dù điều đó thật khó khăn.”Sự mất mát dẫn đến một sự khắc phục, sự khắc phục phải đưa đến một sự tốt đẹp hơn, như thế thì sự mất mát ấy mới không vô ích”, phải không ba?
Sưu tầm
Lần sau khi copy bài trên mạng bạn nhớ ghi rõ nguồn bài nhé!
Đã sửa,mộc
 
Last edited by a moderator:
T

tranglan1

- Ai giúp mình bài viết số 2 đề 2: Kể lại một giấc mơ mà em gặp người thân sau bao ngày xa cách á. ai giúp mình với >"<
 
Top Bottom