{ Văn 8 }Viết bài tập làm văn số 2 -Van tự sự kết hợp với miêu tả và biểu cảm

N

nhok_kjno

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Đề 1:Hảy kể về một kỉ niểm đánh nhớ đối với một con ật nuôi mà em yêu thích
Đề 2:Kể về một lần em mắc khuyết điểm khiến thầy,cô giáo bùn
Đề 3:Kể về một việc em đã làm khiến bố mẹ vui lòng
Đề 4:Nếu là người đc chứng kiến cảnh lão Hạc kể chuyện bán chó với ông giáo trong truyện ngắn của Nam Cao thì em sẽ ghi lại câuchuyện đó ntn?
.....................................................................................................................................
Giúp em làm 1 trong mấy đề kia để e kt 1tiết :)cảm ơn trước nha:-*
 
T

thienduong123

mb:giới thiệu về con vật đó<trực tiếp hoặc gián tiếp>
tb:-dẫn dắt...
-miêu tả con vật,chú ý đửng tả quá chi tiết----->lạc đề,maats nd chính,...
-biểu cảm về hình ảnh con vật
-kể các việc làm ,sự gắn bó vs nó
-biểu cảm về những điều đó
...
kb:tinh cảm,cảm xúc và lời yêu thương giành cho nó
********************************đó là dàn ý đơn giản*********************
chúc bạn thành công!
 
V

vitcon10

[sưu tầm]Cách làm cho bài này và cho nhiều bài văn tuơng tự:
-Xác định xem mình sẽ viết về cái gì (ở đây là việc mình đã làm khiến bố mẹ vui lòng)
-Lập dàn ý (về việc đã khiến bố mẹ vui lòng đó).
-Dựa vào dàn ý, xây dựng dàn ý chi tiết hơn, phát triển những hướng suy nghĩ phù hợp đã có.
- Viết bài văn hoàn chỉnh dựa trên dàn ý chi tiết.

Gợi ý: Hãy suy nghĩ xem từ trước tới giờ bạn đã làm gì để bố mẹ vui lòng rồi? Hãy liệt kê ra xem nào, xem việc gì đáng để viết nhất. Còn nếu chưa có (suốt từ nhỏ đến học lớp 8 mà chưa có thì thật là buồn!) thì ngay hôm nay, ngày mai hãy làm gì đó để bố mẹ vui lòng đi. Ví dụ sáng dậy sớm hơn bình thường, giúp mẹ chuẩn bị bữa sáng với một tâm lý vui vẻ, vẻ mặt tươi cười, vừa làm vừa líu lo hát hay kể chuyện gì đó vui ở trường cho mẹ nghe. Hay là sáng thử pha một ấm trà, một tách cà phê cho bố thướng thức chẳng hạn. Thử xem bậc cha mẹ có vui không nào. Khi đó hãy chộp ngay những nhận xét, lời khen của bố mẹ làm tư liệu của bài viết. Quan trọng nhất là suy nghĩ của mình về việc mình làm thế nào, hãy ghi ngay kẻo quên đấy.
Điều quan trọng là bạn viết về một sự việc có thật, với cảm xúc có thật của bạn mới đáng quý. Tất nhiên trong văn chương có quyền hư cấu nhưng đừng thổi phồng đến mức không thể, nghe ngượng nghịu, khó chịu lắm.
Làm xong bài văn, hãy đọc lại ít nhất một lần xem có cần chỉnh sửa gì không. Khi nhận được điểm cao về bài làm của mình hãy khoe ngay với bố mẹ nhé!
Chúc bạn học văn tốt hơn!!!

--------------------------------------------------
 
V

vitcon10

đây là vài cái linh vão xem thử
http://diendan.hocmai.vn/archive/index.php/t-63608.html

Đề 1:Hảy kể về một kỉ niểm đánh nhớ đối với một con ật nuôi mà em yêu thíchA/ YÊU CẦU CỦA ĐỀ:
1/ Kiểu bài: Tự sự kết hợp miêu tả.
2/ Nội dung: Kể lại những kỉ niệm, những ấn tượng về một con vật mà em đang hoặc đã từng nuôi. Vd: Nét đáng yêu, sự thông minh của nó...
3/ Nghệ thuật: Cần miêu tả vật nuôi cho sinh động cũng như bày tỏ được tình cảm của em với nó( yếu tố biểu cảm)
B/ DÀN BÀI:
I/ Mở bài: Giới thiệu con vật nuôi mà em thân thiết.
II/ Thân bài: Kể lại những kỉ niệm chung quanh con vật nuôi đó.
1/ Vài nét về con vật nuôi của em: Ví dụ nó bao nhiêu tuổi? lông màu gì? To hay nhỏ?...
2/ Lai lịch nguồn gốc của nó: Em có nó trong trường hợp nào? Mua hay được ai cho? Những kỉ niệm chung quanh việc nó về với gia đình em?
3/ Chung quanh việc đặt tên cho nó? Em có kỉ niệm gì không?
4/ Buổi ban đầu em đã có tình cảm với nó chưa? Vì sao?( Vd nó cắn giày dép của em, nó kêu làm em không ngủ được, nó đi vệ sinh hôi hám..v...v....
5/ Dần dần em bị nó chinh phục như thế nào? Chuyện gì khiến em không còn ghét nó? ( Vd : Nó mừng rỡ khi em đi học về. Nó cọ đầu vào em an ủi. Nó là cảm hứng để em làm dược một bài làm văn tốt, hoặc nó lập công bắt chuột, ...)
6/Bây giờ thì em và nó gắn bó với nhau như thế nào?( Nó là vệ sĩ của em? là bạn cùng chia sẻ vui buồn? Em chăm sóc nó như là em em vậy....)
III/ KẾT BÀI: Suy nghĩ của em về nó.
- Không thể tưởng tượng một ngày nào đó nó bị bắt cóc.
-Sẽ cố giữ gìn và chăm sóc nó như thể đó là một thành viên của gia đình
BÀI THAM KHẢO
Hôm nay cô giáo ra đề làm văn. Cô yêu cầu tôi kể về kỉ niệm với một con vật nuôi mà tôi từng thân thiết. Không một chút đắn đo, tôi cầm bút kể về chú chó " Lúc", một con chó mà gia đình tôi ai cũng coi như một người thân.
" Lúc" là cách tôi gọi tắt tên của nó. Thật ra tên đầy đủ của nó là" Lucky". Ba tôi đặt cho nó cái tên đó vì ông tin vào câu dân gian truyền miệng: " Mèo vào nhà thì khó, chó vào nhà thì sang". Số là thế này, một hôm, khi đứng trông hàng, anh Hải, người giúp việc cho ba tôi, thấy một con chó ngơ ngác chạy qua, vẻ mặt thất thần hỏang hốt. Anh bèn huýt gió gọi nó đứng lại. Ai ngờ nó vào nhà thật và nằm im phủ phục trước thềm. Anh lấy cơm cho nó ăn rồi vỗ về bảo nó nằm im đợi chủ đến tìm.Không ngờ, một ngày, rồi hai ngày ....trôi qua mà chẳng ai đi tìm nó cả. Thế là gia đình tôi nuôi luôn từ đó.
Phải nói Lucky không phải là chó quý mà chỉ là một con chó đẹp vậy thôi. Nó là chó Việt 100%. Có lẽ chủ trước nuôi nó để thịt hay sao đó nên khi về nhà tôi nó đã bị thiến rồi. Do vậy nó mập tròn ú ụ. Cân dễ phải 20 kg ( Lần chích ngừa cho nó tôi đã có cân). Lông lại vàng óng ả nữa trông rất đáng yêu. Chỉ có điều cái mõm dài và hàm răng nhe ra nhọn hoắt trông rất đáng sợ. Ấy thế nhưng Lúc lại rất hiền. Ai vuốt cũng được và gặp ai cu cậu cũng mừng. Anh Hải thường trêu nó là chó" hữu nghị" và không tin tưởng chút nào vào việc giữ nhà của nó.
Lúc đầu tôi cũng coi thường nó. Hay nói đúng hơn là tôi không ghét cũng không thương. Nhưng rồi nhiều chuyện xảy ra khiến tôi phải đổi thay thái độ. Đó là mỗi khi tôi đi học về, nó nằm trước cửa, đợi tôi từ xa. Và khi tôi chưa thấy nó là nó đã nhìn thấy tôi rồi. Nó chạy xồ ra mừng tôi tíu tít. Lúc đó cái đuôi của nó cứ gọi là ngoáy tít, hai chân trước chồm lên như thể muốn ôm chòang lấy tôi. Miệng thì khẽ kêu lên sung sướng. Đã thế ánh mắt lại đầy biểu cảm thiết tha, bảo sao tôi không cảm động. Cứ thế ngày lại qua ngày, tôi mến nó lúc nào không hay.
Càng mến Lucky hơn khi một ngày kia nó lập công bắt chuột! Bạn có tin không khi chó mà biết bắt chuột như mèo. Nhưng là sự thật đấy. Số là cửa hàng nhà tôi đồ đạc rất nhiều nên lũ chuột thường hay ẩn nấp. Má lại ghét mèo nên không chịu nuôi. Thế là lũ chuột hòanh hành dữ dội. Một bữa nọ , Lúc đang nằm lim dim thìnghe tiếng rục rịch của lũ chuột đuổi nhau sau tủ kệ. Lúc vểnh tai lên, hai chân trước duỗi dài nghe ngóng...Thế rồi một anh " Tí" rửng mỡ chạy xẹt qua. Không chần chừ, Lúc vươn mình chồm tới. Anh " Tí" chới với bị Lúc ngoạm liền. Lúc cắn chặt , lắc lắc đầu ra chiều hí hửng đem lại khoe với ba tôi. Ba cầm xác chuột liệng vào thùng rác rồi khen Lúc giỏi, Lúc tài. Từ đó được khuyến khích, Lúc càng ra tay diệt chuột và lập thêm nhiều chiến công hơn nữa. Mẹ tôi vì thế càng yêu Lúc hơn.
Thấm thoắt vậy mà Lúc đã ở với gia đình tôi được7 năm rồi. Biết bao kỉ niệm buồn vui của gia đình mà có Lúc cùng chia sẻ. Thậm chí anh Hai tôi đi học xa nhà mất những bốn năm mà khi về Lúc vẫn mừng, vẫn nhớ. Do vậy cả nhà tôi ai cũng yêu quý Lúc. Ba tôi thường nói với chúng tôi rằng nó không còn là một con chó nữa mà là một thành viên thân thiết của gia đình. Với tôi, tôi không thể tưởng tượng một ngày nào đó khi đi học về mà không thấy nó ra mừng. Nếu nó bị " bắt cóc" ...eo ôi, tôi chết mất. Do vậy tôi chỉ cầu trời cho nó được sống mãi với gia đình tôi. Tôi sẽ chăm sóc nó như thể đó là em út của tôi vậy.
Chúc em thành công!
 
N

nln_rw

A_YÊU CẦU :
-kiểu bài :tự sự
-nội dung:lão hạc kể lại chuyện bán chó cho ông giáo nghe bằng lời kể của một người chứng kiến cuộc trò chuyện đó
-hình thức:
+viết đúng kiểu bài tự sự
+biết kết hợp miêu tả và biểu cảm
+dựng đoạn rõ ràng
+viết lời thoại
+câu từ ngữ đúng cú pháp


B_TÌM Ý:
1.nhân vật
-tôi(người hàng xóm _
-ông giáo
-lão hạc
2.sự việc chính
-cuộc trò truyện giữa lão hạc và ông giáo sau khi bán con vàng


3.chủ đề
-bài viết phải thể hiện cái nhìn đồng cảm của người người viết trước số phận bi thảm của người nông dân
-tỏ thái độ trân trọng và nâng niu ca ngợi phẩm chất tốt đẹp nơi lão hạc


4,thời gian và địa điểm
-ví dụ :buổi chiều
-tại nhà ông giáo


5. ngôi kể
-ngôi thứ nhất
-trình tự kể : từ hiện tại về quá khứ (nhân vật tôi đi dự đám tang lão hạc rồi nhớ ra mấy hôm trước lão hạc còn nói chuyện với ông giáo .............................)
 
N

nln_rw

DÀN Ý

MỞ BÀI :
-giới thiêu hoàn cảnh ,không gian,thời gian xảy ra câu chuyện (tôi sang chơi nhà ông giáo ==>lão hạc xuất hiện )
THÂN BÀI
1.kể vài nết về ngoại hình và thái độ của lão hạc lúc xuất hiện
2.kể về cuộc trò truyện giữa lão hạc và ông giáo
-lão hạc thông báo về việc bán chó vôing giáo
-ông giáo hỏi cho có truyện
-ông giáo kể về chuyện bắt chó chú ý miêu tả ngoại hình của lão hạc lúc nầy nhằm làm rõ nội tâm đau đớn của lão
-ông giáo an ủi lão hạc
-''tôi '' rất hiểu và đồng cảm với lão hạc
-tôi kể về quãng đời của lão
-tôi góp lời khuyên lão hạc
3.kết thúc câu chuyện
-tôi ra về
-lão hạc vẫn ở đó nói truyện với ông giáo

KẾT BÀI
-suy nghĩ .ám ảnh trong tâm trínhân vật tôi về cảnh ngộ của lão hạc
 
N

nln_rw

:)&gt;-:)&gt;-:)&gt;-:)&gt;-:)&gt;-:)&gt;-DÀN Ý

MỞ BÀI :
-giới thiêu hoàn cảnh ,không gian,thời gian xảy ra câu chuyện (tôi sang chơi nhà ông giáo ==>lão hạc xuất hiện )
THÂN BÀI
1.kể vài nết về ngoại hình và thái độ của lão hạc lúc xuất hiện
2.kể về cuộc trò truyện giữa lão hạc và ông giáo
-lão hạc thông báo về việc bán chó vôing giáo
-ông giáo hỏi cho có truyện
-ông giáo kể về chuyện bắt chó chú ý miêu tả ngoại hình của lão hạc lúc nầy nhằm làm rõ nội tâm đau đớn của lão
-ông giáo an ủi lão hạc
-''tôi '' rất hiểu và đồng cảm với lão hạc
-tôi kể về quãng đời của lão
-tôi góp lời khuyên lão hạc
3.kết thúc câu chuyện
-tôi ra về
-lão hạc vẫn ở đó nói truyện với ông giáo

KẾT BÀI
-suy nghĩ .ám ảnh trong tâm trínhân vật tôi về cảnh ngộ của lão hạc
 
N

nhok_nghik_96

kua ban day: co tke tkam khao ne`
Đọc sách, tôi rất thích một câu nói của nhà văn người Úc: "Không có gì là hoàn hảo, có chăng chỉ là sự đề cao mà thôi". Đúng, thử hỏi trong chúng ta có ai dám tự nói mình chưa mắc lỗi dù chỉ một lần không?

Tôi cũng vậy, có lẽ tôi không thể quên lỗi lầm mình gây ra hôm đó, khiến người tôi yêu quý nhất - mẹ tôi, buồn lòng...

Hôm ấy, đất dát vàng ánh nắng, trời mát dịu, gió khẽ hôn lên má những người đi đường. Nhưng nó sẽ là ngày tuyệt đẹp, nếu tôi không có bài kiểm tra khoa học tệ hại đến như vậy, hậu quả của việc không chịu ôn bài. Về nhà, tôi bước nhẹ lên cầu thang mà chân nặng trĩu lại. Tôi buồn và lo vô cùng, nhất là khi gặp mẹ, người tôi nói rất chắc chắn vào tối qua: "Con học bài kỹ lắm rồi".

Mẹ đâu biết khi mẹ lên nhà ông bà, ba đi công tác, tôi chỉ ngồi vào bàn máy tính chứ nào có ngồi vào bàn học, bởi tôi đinh ninh rằng cô sẽ không kiểm tra, vì tôi được mười điểm bài trước, nào ngờ cô cho làm bài kiểm tra mười lăm phút. Chả lẽ bây giờ lại nói với mẹ: "Con chưa học bài hôm qua" sao? Không, nhất định không.

Đứng trước cửa, tôi bỗng nảy ra một ý "Mình thử nói dối mẹ xem sao". Nghĩ như vậy, tôi mở cửa bước vào nhà. Mẹ tôi từ trong bếp chạy ra. Nhìn mẹ, tôi chào lí nhí "Con chào mẹ". Như đoán biết được phần nào, mẹ tôi hỏi: "Có việc gì thế con"? Tôi đưa mẹ bài kiểm tra, nói ra vẻ ấm ức: Con bị đau tay, không tập trung làm bài được nên viết không kịp”... Mẹ tôi nhìn, tôi cố tránh hướng khác. Bỗng mẹ thở dài! “Con thay quần áo rồi tắm rửa đi!”.

Tôi "dạ" khẽ rồi đi nhanh vào phòng tắm và nghĩ thầm: "Ổn rồi, mọi việc thế là xong". Tôi tưởng chuyện như thế là kết thúc, nhưng tôi đã lầm. Sau ngày hôm đó, mẹ tôi cứ như người mất hồn, có lúc mẹ rửa bát chưa sạch, lại còn quên cắm nồi cơm điện. Thậm chí mẹ còn quên tắt đèn điện, điều mà lúc nào mẹ cũng nhắc tôi. Mẹ tôi ít cười và nói chuyện hơn. Đêm đêm, mẹ cứ trở mình không ngủ được.

Bỗng dưng, tôi cảm thấy như mẹ đã biết tôi nói dối. Tôi hối hận khi nói dối mẹ. Nhưng tôi vẫn chưa đủ can đảm để xin lỗi mẹ. Hay nói cách khác, tôi vẫn chưa thừa nhận lỗi lầm của mình. Sáng một hôm, tôi dậy rất sớm, sớm đến nỗi ở ngoài cửa sổ sương đêm vẫn đang chảy "róc rách" trên kẽ lá.

Nhìn mẹ, mẹ vẫn đang ngủ say. Nhưng tôi đoán là mẹ mới chỉ ngủ được mà thôi. Tôi nghĩ: Quyển "Truyện về con người" chưa đọc, mình đọc thử xem". Nghĩ vậy, tôi lấy cuốn sách đó và giở trang đầu ra đọc. Phải chăng ông trời đã giúp tôi lấy cuốn sách đó để đọc câu chuyện "lỗi lầm" chăng ! "...

Khi Thượng đế tạo ra con người, Ngài đã gắn cho họ hai cái túi vô hình, một túi chứa lỗi lầm của mọi người đeo trước ngực, còn cái túi kia đeo ở sau lưng chứa lỗi lầm của mình, nên con người thường không nhìn thấy lỗi của mình". Tôi suy ngẫm: "Mình không thấy lỗi lầm của mình sao?". Tôi nghĩ rất lâu, bất chợt mẹ tôi mở mắt, đi xuống giường. Nhìn mẹ, tự nhiên tôi đi đến một quyết định: Đợi mẹ vào phòng tắm, rồi lấy một mảnh giấy nắn nót đề vài chữ.

Mẹ tôi bước ra, tôi để mảnh giấy trên bàn rồi chạy ù vào phòng tắm. Tôi đánh răng rửa mặt xong, đi ra và... chuẩn bị ăn bữa sáng ngon lành do mẹ làm. Và thật lạ, mảnh giấy ghi chữ: "Con xin lỗi mẹ" đã biến đâu mất, thay vào đó là một chiếc khăn thơm tình mẹ và cốc nước cam. Tôi cười, nụ cười mãn nguyện vì mẹ đã chấp nhận lời xin lỗi của tôi.

Đến bây giờ đã ba năm trôi qua, mảnh giấy đó vẫn nằm yên trong tủ đồ của mẹ. Tôi yêu mẹ vô cùng, và tự nhủ sẽ không bao giờ để mẹ buồn nữa. Tôi cũng rút ra được bài học quý báu: Khi bạn biết xin lỗi bố mẹ, bạn sẽ có nhiều hơn một thứ bạn vẫn đang có, đó là tình thương.
Từ thuở sinh ra tình mẫu tử

Trao con ấm áp tựa nắng chiều".Nếu như cần thì chép cả câu này vào cũng được.:cool:
 
C

congchuarungxanh_tv

ủa sao hông có ai post đề 4 lên zaayj post lên đi cho mình tham khảo với
 
Last edited by a moderator:
P

prokiemthe

cac ban co the giup toi lam de 2 duoc ko. Giup xong se cam on sau
Chú ý:Bài viết có dấu;)
 
Last edited by a moderator:
N

nhuquynh_96

Vậy để mình làm đề 3 hén.
ĐỀ BÀI: Kể về một việc tốt em đã làm khiến mọi người vui lòng
-Tấm gương “người tốt việc tốt” thứ mười của trường ta trong tháng qua là bạn Trần Nguyễn Lâm Viên.
Mọi ánh mắt của các bạn đều đổ dồn về phía tôi, tôi cũng không tin vào tai của mình nữa, trời ơi đúng là tôi ư? Tôi được tuyên dương trước trường ư?... Đúng là tôi thật rồi. Những hình ảnh của ngày hôm đó lại ùa về và hiện lên trong đầu óc của tôi.
Ngày hôm đó mở đầu bằng một buổi sáng tồi tệ. Sắp đến giờ vào lớp rồi mà tôi vẫn đang còn đi học. Cuối cùng cũng chỉ tại cái đồng hồ chết tiệt hôm nay bỗng giở chứng không chịu báo thức nên báo hại tôi dậy trễ như thế này. Đang vội, phải vừa đi, vừa chạy trên đường, tôi bỗng thấy một bà cụ chắc khoảng 70, lưng bà đã còng, da dẻ nhăn nheo, mái tóc đã bạc trắng. Bà đang định sang đường nhưng cứ bước một bước xuống lòng đường thì vài chiếc xe máy chạy xẹt qua làm bà sợ hãi rút vội chân lên lề đường. Nhìn cảnh ấy lòng tôi bỗng dấy lên nỗi thương tâm và khiến tôi nhớ đến người bà đã mất của mình. Tôi định chạy đến bên bà nhưng…bỗng nghĩ đến buổi học ngày hôm nay. Nhìn lại đồng hồ tôi giật mình, thôi chết chỉ còn năm phút nữa là vào lớp học mà tiết đầu tiên lại là tiết toán kiểm tra một tiết. “Nếu như mình không giúp đỡbà thì chắc cũng có một người nào đó tốt bụng sẽ giúp bà sang đường thôi mà.” Tôi yên tâm với ý nghĩ ấy rồi vội vàng chạy nhưng trong đầu tôi lại hiện lên hình ảnh cụ già đáng thương ấy. Tôi quay đầu nhìn lại , bà cụ vẫn đứng đấy, vẫn run rẩy bước một chân xuống đường rồi rụt vội chân lại . Tôi vội chạy đến bên bà, nắm lấy bàn tay của bà và nói:
- Để cháu giúp bà qua đường, bà nhé!
Bà nắm chặt lấy tay tôi làm tôi cảm thấy mình thật quan trọng. Dẫn bà qua đường bên kia, tôi nhẹ nhàng nói với bà:
- Thôi bây giờ cháu phải đi học đây, cháu đi bà nhé. Bà đi cẩn thận ạh.
Nhưng bàn tay bà vẫn nắm chạt lấy tay tôi, bà nói:
- Cháu dẫn bà vào nhà với. Mắt bà đã kèm nhèm rồi nên nhìn đường không rõ nữa cháu àh.
“Mình phải làm sao đây? Đã trễ giờ quá rồi. giờ này vào trường chắc gì chú bảo vệ đã cho vào trường chưa mà mình dẫn bà về nhà thì chú tưởng mình cúp cua thì chết”. Tôi nhủ thầm rồi quay lại nhìn bà, bàn tay bà vẫn nắm chặt lấy tay tôi hoàn toàn tin tưởng. “Thôi kệ, đã trễ rồi thì trễ một chút nữa chắc cũng hông sao đâu. Với lại chú bảo vệ cũng quen với mình chắc chú cũng chỉ nhắc nhở rồi cũng cho mình vào thôi.”Nghĩ thế, tôi hỏi địa chỉ nhà bà rồi nhẹ nhàng đỡ bà từng bước về nhà. Dừng lại cánh cổng của một ngôi nhà có vẻ khá cổ kính, tôi nhìn lại địa chỉ ngôi nhà, đúng rồi, đây chính là ngôi nhà của bà. Từ bên trong nhà, một cô trạc tuổi mẹ tôi vội vàng bước ra đỡ lấy tay bà và nói:
- Ôi ! mẹ ! Mẹ đi đâu mà để con với nhà con tìm mãi, con sợ lắm mẹ ạh. Lần sau mẹ muốn đi đâu, mẹ nói với con để con chở mẹ đi mẹ nhé. – cô vừa nói vừa lau vội nước mắt.
- Mẹ không sao đâu con. Mẹ chỉ là muốn ra ngoài dạo, ai ngờ đường sá xe cộ ở lại đông đúc quá mà mắt mẹ lại kèm nhèm nên mới đi một chút laf mẹ đã không biết đường về rồi. Nhưng cũng may nhờ có cô bé này giúp mẹ về nhà đấy.
Bây giờ, cô ấy mới quay lại bên tôi:
- Nãy giờ cô xúc động quá nên không để ý đến cháu. Cảm ơn cháu nhiều nhé. Nếu không có cháu thì cô cũng không biết phải làm sao đây.
-Dạ, không có gì đâu cô ạh. Chỉ là việc cháu nên làm thôi mà.
- Nhìn cháu mặc đồng phục như thế này..thế cháu không đi học ah?
- Dạ cháu có đi học nhưng mà…
- Ah, cô hiểu rồi. Thật bây giờ có những học sinh như cháu thật là hiếm đó. Giờ nếu cháu đến trường thế nào cũng bị thầy cô phạt cho mà xem. Thôi để cô giúp cháu đến trường nhé.
Nói rồi cô dẫn bà vào nhà rồi cùng tôi đến trường. Sau đó cô giải thích cho cô giáo biết lý do tôi đi học trễ. Bài kiểm tra hôm đó tôi được cô giáo cho kiểm tra lại vào một bữa khác. Và hôm nay tôi lại được đứng trước trường để được tuyên dương. Ngày hôm ấy tôi cũng cảm thấy thật tuyệt vời khi làm được một việc tốt.
 
H

hongnhung.97

:khi (36): :khi (36):
mình viết đề 2 rùi này mà HM ko có Vni-times nên mình không đưa lên dc
thông cảm nha

bạn nào bày cách mình cop lên cho
 
Last edited by a moderator:
G

gilr_cute_haycuoi

Đề 4 nèk!


Phía cuối làng tôi là nhà lão Hạc_một căn nhà lá xơ xác và tồi tàn. Lão sống cô đơn một mình bên con chó, cuộc sống đầy vất vả khó khăn. Sở dĩ tôi biết lão rõ như vậy là vì nơi tôi ở, ngay sát cạnh nhà lão, chỉ cách nhau có một bức tường gạch. Lão Hạc sống một mình, già rồi mà chẳng có ai chăm.Tôi thương và muốn giúp lão nhiều nhưng hoàn cảnh nhà tôi cũng chẳng hơn gì lão nên đành ngậm ngùi nhìn vậy, mặc cho tháng ngày trôi đi.
Thế rồi vào một ngày, sáng đó tôi dậy sớm lắm. Mặt trời chưa lên, cả đất trời tối sầm với một màn sương đêm đọng lại. Tôi thong thả bước đi chợ. Nói đi chợ là nói đó thôi chứ tôi muốn đi bộ để tận hưởng cái gió mát đầu ngày.Tôi bước đi trên con đường làng quanh co dẫn đến cuối xóm. Tiếng chó sủa, gà gáy vang lên làm phá đi cái không khí tĩnh lặng lúc nào. Rồi trong tôi bỗng sực nhớ tới một việc. Chả là thế này. Cô Thị vợ Ông giáo có nói với tôi là mắc chứng bệnh đau lưng kinh liên, cô nhờ tôi kiếm giúp chỗ nào chữa tốt thì mách cho cô ấy. Tôi đã tìm ra và định đến trưa sang nhà. Mặt trời mỗi lúc càng lên cao, tôi đến nhà Ông giáo. Đi dưới những lũy tre xanh, tôi cảm thấy dễ chịu và khoan khoái lạ thường. Tôi rảo bước thật nhanh tới nhà. Phía sau cánh cổng nhà Ông giáo là khoảng sân rộng. Thị đang đứng trong bếp, tôi chạy ào vào và mách luôn. Nhưng thật vô tình làm sao tôi nghe được cuộc nói chuyện đầy ý nghĩa của lão Hạc và Ông giáo. Tôi nghe mà trong lòng thấy rằng cuộc đời này thật là trớ trêu!!!
Tôi đứng dưới sân, dưới ánh nắng gắt của buổi ban trưa, đang mách cho Thị thì thấy lão Hạc tất tưởi, hớt hải chạy vào. Nhìn lão chạy mà tôi thấy buồn cười. Cái dáng đã già vừa thấp lại gù gù của lão nhìn thật khó coi. Những nỗi khắc khổ hiện lên trên khuôn mặt lão khiến ai nhìn vào cũng thấy thương. Nhưng lạ một điều, tại sao lão lại căng thẳng và lo lắng đến vậy. Tôi băn khoăn trong lòng tự hỏi. Lão chạy thằng một mạch vào nhà, vừa thấy Ông giáo, lão bắt đầu ngay câu nói:
-Cậu Vàng đi đời rồi, Ông giáo ạ!
Không khí trong nhà trùng xuống, nặng nề một cách lạ. Ông giáo thốt lên tiếng rồi ấp úng đáp:
-Lão... lão bán con chó rồi sao?
Lão Hạc không nói gì, khuôn mặt hốc hác ấy cúi gằm xuống. Lão trả lời bằng giọng run run:
-Bán rồi, họ vừa bắt xong.
Ông giáo đứng yên như chết lặng, buồn, thương thay cho lão Hạc. Đứng ở ngoài nhìn vào, nghe nhưng tiếng nói chua xót của hai người ấy mà tôi thấy trạch lòng. Chắc lão Hạc phải suy nghĩ nhiều lắm, day dứt lắm khi quyết định bán con chó. Lão và con chó thân nhau lắm. Lúc đầu thấy lão nuôi chó tôi nghĩ chắc lão nuôi để bán lấy tiền hay làm thịt đó thôi. Nhưng giờ thì... Lão Hạc buồn, đau đớn, xót xa, ân hận đến cùng cực. Những nếp nhăn xô lại với nhau, hằn rõ mồn một. Đôi mắt ầng ậc nước của lão ánh lên nỗi buồn đau khôn xiết. Lão bật khóc huhu rồi như trẻ con mếu. Ông giáo nhìn lão Hạc một cách cảm thông, chắc ông ấy hiểu được tình cảm đó. Tôi nhìn vào trong nhà mà xót xa. Lão khóc to hơn, nước mắt giàn giụa chảy ra một cách đau khổ:
-********... ông giáo ơi!... Nó có biết gì đâu!
Ông giáo ngồi nghe mà đau xót. Lão Hạc kể chuyện con chó bị bắt. Trong những lời nói run run ấy, tôi cảm nhận được sự hối hận, xót xa trong lòng lão đến mức độ nào. Rồi bầu không khí ấy bị phá tan bởi giọng nói của Ông giáo:"Mẹ nó à, vào nhà lấy cho tôi cái chõng tre và mang một ấm nước chè pha sẵn cho tôi". Tiếng gọi với phát ra trong nhà. Nghe thấy vậy, Thị liền làm ngay. Hai ông bạn vẫn tiếp tục nói chuyện một cách chân tình. Ông giáo nói bằng giọng lo lắng:
-Lão Hạc à! Ông không sao đấy chứ? Thôi thì bán nó đi cũng tốt, coi như là ta đã hóa kiếp cho nó, giúp nó đến với một cuộc sống tốt hơn. Lão thấy có đúng không?
Lão nhìn Ông giáo với ánh mắt nặng trĩu nỗi buồn nhưng vẫn cố gượng cười:
-Ông giáo nói phải, thôi thì ta hóa kiếp cho nó vậy.
Tôi nghe mà thương lão Hạc quá. Bán con chó rồi, một mình còm cõi ở nhà lão biết làm bạn với ai. Dẫu biết cuộc sống khó khăn và thiếu thốn nhưng có bạn ở bên thì sẽ vui hơn nhiều. Nhìn lão Hạc, tôi càng thấy tội nghiệp cuộc sống già cô đơn. Hai khuôn mặt nặng trĩu nỗi buồn. cuộc nói chuyện im lặng một lúc lâu. Họ nhìn nhau như thể thương cảm bằng những con mắt biết nói. Ngoài trời, nắng vẫn chói chang. Từng ngọn gió vi vu xô nhẹ nhưng rặng tre tạo nên tiếng xào xạc lạ kì. Trong bầu không khí im lặng của làng quê nghèo, tiếng lá vẫn reo. Cả hai người ngồi thừ ra, ngẫm nghĩ cuộc đời.
-Lão Hạc ạ! Tôi cũng như ông, đều có những vật mà tôi quý giá vô cùng nhưng rồi cũng phải bán. Lão có biết tại sao không? Chính là do cuộc sống hàng ngày khiến tôi thấy một điều: không bán thì sẽ chết. Cuộc sống không ai có thể lường trước được tất cả, có những việc ta phải chấp nhận và đối mặt với nó. Bởi sở dĩ cuộc sống này là vậy.
Ông giáo nói như phân tích vấn đề. Khuôn mặt nghiêm nghị một cách rất chín chắn. Lão Hạc ngồi gật gù công nhận câu nói ấy của bạn. Tôi đứng ngoài sân, miên man suy nghĩ về nỗi khổ cuộc đời. Lão đã bớt buồn. Nhìn lão Hạc tôi cũng thấy đỡ lo. Hai người vẫn tiếp tục nói nhưng tôi thì phải về. Ông mặt trời đã bắt đầu lặn.
Tôi lững thững bước đi về nhà mà trong lòng miên man một nỗi buồn khó nói.
 
M

minatohokage

Đề 1: Hãy viết một cái kết khác cho văn bản " Chiếc lá cuối cùng "
Đề 2: Cái chết của lão Hạc
 
M

minatohokage

Có chứ bạn ;)) chỗ này nè ( =) nhìn vào hình ý )
5236.jpg
 
Top Bottom