Văn 8 [văn 8]Viết 1 kết thúc mới cho chuyện " Chiếc lá cuối cùng"

N

nhocchamhoc1102

Bạn có thể viết kết thúc mới , Giôn-là vẫn là người ra đi :D
" Tuy chiếc lá vẫn còn ở đó,vẫn còn hiện diện trên cái cuống thường xuân khẳnh khiu đầy lặng lẽ,nhưng những cơn gió bấc tàn nhẫn mang cái hơi lạnh ghê gớm của mùa đông gần như bất diệt dường như muốn giết chết 'người anh hùng nhỏ bé ấy'và người phụ nữ đang nằm bất động trên giường.-Chẳng lẽ phải chết sao?-Gônxy tự hỏi mình.Cô ngước nhìn lên chiếc lá -tuy đơn giản nhưng xinh đẹp vô cùng.Cố gắng thở ra những hơi thở cuối cùng,giọt nước mắt lăn dài trên đôi má gầy gò trơ xương của cô-Không,không thể chết được,vì dù sao mình vẫn còn cơ hội,như mày đấy,lá ạ.Dù sao thì,cám ơn bác nhiều lắm,bác Bơmen-
Ngày hôm sau,trên chiếc giường bệnh mang hơi ấm của cô gái bé nhỏ Giônxy,người phụ nữ vận đồ đen mang tên Xiu và một ông cụ đã gần đất xa trời với đôi mắy đỏ hoe và đôi môi đang mấp máy,cô gái của chúng ta,Giônxy-đang bất động nằm đó,nhưng,cô vẫn mang một nụ cười trên môi.
'Cám ơn tất cả và chiếc lá cuối cùng'-bức họa về chiếc lá cuối cùng của Giônxy''
Nhớ thank nhé
 
T

tiendat_no.1

Khi Giôn-xi đã yêu đời trở lại,không còn cảm giác chán nản,buồn bã và tuyệt vọng nữa thì bác bảo vệ thông báo với mọi người rằng cụ Bơ-men đang bị bệnh viêm phổi nặng khó lòng mà cứu chữa.Tất cả mọi người tập trung tại giường bệnh của cụ Bơ-men để từ biệt cụ lần cuối.Ai cũng buồn và thương cho người hoạ sĩ già.Họ không mong muốn ông lìa khỏi cõi đời này chút nào.Và rồi bỗng nhiên như một phép lạ,cụ Bơ men dần dần hé mở đôi mắt mà tưởng chừng đã khép lại mãi mái...
_____
_________________________________________

Sự có mặt của chiếc là khiến Giôn-xi yêu đời trở lại, không còn cảm giác chán nản,buồn bã và tuyệt vọng nữa. Cứ ngỡ rằng sau sóng gió, cuộc sống lại yên bình... Thế nhưng, ai có thể ngờ rằng, đánh đổi cho cái hi vọng sống ấy lại là 1 sự hi sinh thầm lặng khác... Cụ Bơ-men đã qua đời trong đúng cái đêm định mệnh... cái đêm mà tất cả những chiếc lá khác rời cành, chỉ còn một kiệt tác được vẽ bằng chính lòng nhận hậu... Giôn-xi im lặng, nhìn ra ngoài khung cửa, trong khi nghe Xiu kể lại... Chính bởi sự mất mát đó khiến cô thấy mình càng phải sống tốt hơn... Giờ đây, sau nhiều năm, Giôn-xi đã là một họa sĩ danh tiếng, hầu hết những tác phẩm đều nhận được nhiều lời khen ngợi. Nhưng đối với cô, trên đời này vẫn mãi chỉ có 1 kiệt tác...
tham khảo nha !!!
 
S

sweet_love_99

Có thể viết như thế này:
Chiếc lá thường xuân vẫn còn đó, những đó ko phải là chiếc lá lúc trước, thay vào đó là một tác phẩm (chiếc lá dc vẽ lại) khi chiếc lá đó lìa cành. Gion-xi đã khỏi bệnh, cô thấy chiếc lá cuối cùng đc thay thế ở đó.
Nhưng thật đáng tiếc, Bác Bơ-men đã qua đời vì cô... Cô rất buồn vì suy nghĩ mông lung của mình khi bị bệnh
Thời gian qua đi, Xiu và Gion-xi vẫn kiếm tiền bằng cách vẽ tranh, nhưng họ đã giàu hơn lúc trước và họ nhận đc rất nhiều giải thưởng danh giá. Họ là những họa sĩ nổi tiếng của thế giới.
Và chính vì thế, hàng tuần, hàng tháng đều đặn, 2 chị em họ đều ra mộ thăm bác Bơ-men... và thầm cảm ơn và xin lỗi Bác vì đã hi sinh thầm lặng... Họ đã đạt đc mọi thứ, nhưng cũng có sự mất mát... Nên họ sẽ cố gắng sống sao cho thật tốt, để xứng đáng với sự hi sinh cao cả ấy của bác.
 

Chocomuffin

Học sinh mới
Thành viên
24 Tháng chín 2018
1
0
1
18
Hưng Yên
THCS Đoàn Thị Điểm
Bạn có thể viết kết thúc mới , Giôn-là vẫn là người ra đi :D
" Tuy chiếc lá vẫn còn ở đó,vẫn còn hiện diện trên cái cuống thường xuân khẳnh khiu đầy lặng lẽ,nhưng những cơn gió bấc tàn nhẫn mang cái hơi lạnh ghê gớm của mùa đông gần như bất diệt dường như muốn giết chết 'người anh hùng nhỏ bé ấy'và người phụ nữ đang nằm bất động trên giường.-Chẳng lẽ phải chết sao?-Gônxy tự hỏi mình.Cô ngước nhìn lên chiếc lá -tuy đơn giản nhưng xinh đẹp vô cùng.Cố gắng thở ra những hơi thở cuối cùng,giọt nước mắt lăn dài trên đôi má gầy gò trơ xương của cô-Không,không thể chết được,vì dù sao mình vẫn còn cơ hội,như mày đấy,lá ạ.Dù sao thì,cám ơn bác nhiều lắm,bác Bơmen-
Ngày hôm sau,trên chiếc giường bệnh mang hơi ấm của cô gái bé nhỏ Giônxy,người phụ nữ vận đồ đen mang tên Xiu và một ông cụ đã gần đất xa trời với đôi mắy đỏ hoe và đôi môi đang mấp máy,cô gái của chúng ta,Giônxy-đang bất động nằm đó,nhưng,cô vẫn mang một nụ cười trên môi.
'Cám ơn tất cả và chiếc lá cuối cùng'-bức họa về chiếc lá cuối cùng của Giônxy''
Nhớ thank nhé
Dù thế nào cũng vẫn là sad ending, bạn có thể biện kết thành happy ending: cụ Bơmen vẫn sống
 

Võ Thế Anh

Học sinh chăm học
Thành viên
10 Tháng chín 2017
462
251
91
19
Bình Phước
Trường THCS Phú Nghĩa
Dù thế nào cũng vẫn là sad ending, bạn có thể biện kết thành happy ending: cụ Bơmen vẫn sống
mình ko nhớ cốt truyện ra sao nhưng mình sẽ rewrite lại :
Ngày hôm sau ,Giôn-xi ra lệnh kéo mành lên . Cô và Xiu vô cùng bất ngờ khi chiếc lá vẫn còn đó . Phải chăng có 1 sức mạnh diệu kỳ đã níu giữ chiếc lá lại?, phải chăng cơn bão đêm qua chưa đủ sức để tước bỏ 1 sinh mạng nhỏ nhoi và yếu ớt ấy?, hàng loạt câu hỏi ập đến trong đầu Giôn-xi .Cô nhanh chóng lấy lại tinh thần và dưỡng bệnh cho mau bình phục. Gion-xi đã khỏi bệnh , nhưng tiền viện phí quá đắt đỏ . Với đồng lương ít ỏi và ko ổn định của cô thì sẽ ko trả được . Đúng lúc đó , cụ Bơ-men bước đến dúi vào tay Gion-xi 1 phong bì ''mập mạp''. Ông xin lỗi cô vì ông đã rời khỏi mà ko báo trước , sau đó ông mang ra 1 bức tranh đạt giải nhất cuộc thi ABCXYZ( cuộc thi vẽ tranh đẳng cấp quốc tế ) . Cô xúc động khi thấy trên bức tranh là hình ảnh của mình khi tuyệt vọng nhìn ra chiếc lá ấy. Cô ôm lấy cụ . Xiu từ trên lầu xuống , cô thấy ngại quá nên đi lên lại .
End
 

namnam06

Học sinh tiến bộ
Thành viên
12 Tháng chín 2018
1,147
894
151
Gia Lai
THCS Lê Quý Đôn
Chu y: viet 1 ket thuc hoan toan moi chu ko phai viet tiep truyen. Moi cac ban!!!
Hơi khó:
Họ bần thần nhìn chiếc lá. Chiếc lá vẫn còn đó, nhưng... sao lại là lá giả??? Thế là cụ Bơ-men lên lầu, nhìn thấy trong gác có ... 3 tấn lá giả! Cụ mừng rỡ chạy xuống, nói rằng Giôn-xi còn sống tới 3000 triệu năm sau cũng chả chết.... :D
 
  • Like
Reactions: Võ Thế Anh

Liên Tam Sơn Nhất Nhị Đảm

Học sinh mới
Thành viên
20 Tháng mười 2021
1
0
1
18
Bắc Giang
Nhận ra cái chết của cụ, cô đã thấy tình người vẫn còn đó, sau nhiều năm, danh tiếng của cô cũng vang vỏng thế giới. Nếu bảo tên cô thì ai cũng biết. Một ngày, nhà báo hỏi cô:' cô thấy tác phẩm của cô thì cô thấy tác phẩm nào đẹp nhất'. cô ngồi một lúc lâu rồi nói:' Tôi không thấy tác phẩm nào của tôi là đẹp, chỉ có nó'. cô chỉ tay về phía bức tranh hình chiếc lá, bên dưới có ghi:' tác phẩm của người nhân hậu:Bơ Men'.
 
Top Bottom