[Văn 8] Bài viết số 2

K

kax_kute

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Đề:
1. Hãy kể về 1 kỷ niệm đáng nhớ đối với 1 con vật nuôi mà em yêu thích.
2. Kể về 1 lần em mắc khuyết điểm khiến thầy, cô giáo buồn.
3. Kể về 1 việc em đã làm khiến bố mẹ rất vui lòng.
4. Nếu là người được chứng kiến cảnh lão Hạc kể chuyện bán cho với ông giáo trong truyện ngắn của Nam Cao thì em sẽ ghi lại câu chuyện đó như thế nào ?

Mong mọi ng` cho mình xin bài để tham khảo càng sớm càng tốt, tuần sau lớp mình làm TT.TT
 
G

giang_hoo_99

Đầu tiên, tôi chúc bạn thành công với bài làm của mình

Đề 4:
Bài làm:
Lão Hạc là hàng xóm của gia đình tôi và gia đình ông giáo. Chiều hôm đó, tôi đang chơi ngoài đường thì thấy Lão Hạc mặt mày ủ rũ đến gặp ông giáo. Vốn sẵn tính tò mò, tôi ngó qua cửa sổ và tình cờ nghe thấy câu chuyện Lão Hcạ kể với ông giáo.
Vừa sang đến nơi, Lão Hạc nói ngay:
- Cậu Vàng đi đời rồi ông giáo ạ!
- Cụ bán rồi! Ông giáo ngạc nhiên hỏi lại
- Vâng, bán rồi, họ vừa bắt xong. Lão nói, giọng ngập ngừng, họng nghẹn ứ, buồn rầu
- Thế nó cho bắt à- ông giáo cố hỏi lại
Lão định trả lời nhưng bỗng cảm xúc dồn nén bấy lâu bỗng trào ra không kìm nén được. Mặt Lão tự nhiên co rúm lại, những vết nhăn xô lại với nhau, ép cho nước mắt chảy ra. Lão Hạc kể chậm rãi: ********, nó có biết gì đâu, thấy tôi chạy về là nó mừng vẫy đuôi. Thằng Mục, thàng Xiên núp trong nhà nhảy ra bắt nó. Tôi rất hiểu tâm trạng của Lão bây giờ. Trước đây tôi cũng từng có một con chó nhưng bị cảm lạnh và chết đột ngột. Tôi cũng đã buồn một thời gian, nhưng có lẽ, Lão Hạc buồn hơn cả vì Lão tự dằn vặt mình vì đã đánh lừa một con chó. Lão Hạc lặng đi, tôi cảm thấy thương Lão muốn ôm choàng lấy Lão mà khóc. Tôi tự hỏi: “Tại sao trên đời này có người có nhiều phẩm chất cao đẹp như Lão Hạc mà lại có số phận bi thảm như vậy”. Tôi rưng rưng nước mắt, im lặng được một lúc, bỗng ông giáo nói:
- Thôi cụ ạ, ! đằng nào chuyện cũng qua rồi, ai nuôi chó mà chẳng bán hay giết thịt. Ta giết nó chính là hóa kiếp cho nó đấy!
Ông giáo an ủi Lão, Lão cố gượng cười. Ông giáo muốn mời Lão Hcạ ở lại nhưng Lão từ chối ra về. Tôi thần người nhìn theo Lão. Trông dáng Lão tất tả, thẫn thờ thật tội nghiệp! Lão tuy nghèo nhưng giàu lòng tự trọng. Lão thương con nhiều lắm! Lão chắt chiu cả cuộc đời này dành cho con. Thật là một người cha giàu đức hy sinh.
Tôi cũng quay về nhà, lòng nặng trĩu nỗi buồn khó tả. Tôi thật sự cảm động trước tấm lòng cao cả của Lão. Và tôi thầm ước một ngày nào đó, những con người bần cùng như Lão Hạc sẽ bớt khổ đau
 
K

kax_kute

cảm ơn bạn rất nhiều ^^..............................
còn 3 đề nữa mọi ng` giúp mình nhé ^^
 
D

danphuongkw

1. kể 1 câu chuyện cho thấy m đã khôn lớn
2. câu chuyện buồn vui của tuổi học trò
làm sao đây??? mọi ngừi giúp m với!!! cảm ơn nhìu ~
 
V

vitconxauxi_vodoi

Đề:
1. Hãy kể về 1 kỷ niệm đáng nhớ đối với 1 con vật nuôi mà em yêu thích.
2. Kể về 1 lần em mắc khuyết điểm khiến thầy, cô giáo buồn.
3. Kể về 1 việc em đã làm khiến bố mẹ rất vui lòng.
4. Nếu là người được chứng kiến cảnh lão Hạc kể chuyện bán cho với ông giáo trong truyện ngắn của Nam Cao thì em sẽ ghi lại câu chuyện đó như thế nào ?

Đề 1 và đề 2 bạn tham khảo tại Đây và Đây nhé

Đề 3: Hãy kể lại một việc làm khiến bố mẹ em vui lòng.
~>Một bài làm tham khảo bạn nhé:
Con đường về nhà hôm nay sao mà dài thế! Dài hơn rất nhiều so với niềm vui mừng phấn khởi của em. Em đạp xe về nhà, vội vã hơn thường lệ, để chỉ mong được khoe với mẹ về việc làm hữu ích của mình trong buổi sáng hôm nay.

Sáng nay trời chuyển sang thu, tiết trời hơi lạnh. Em đạp xe tới trường mà miệng không ngớt xuýt xoa vì những cơn gió
heo may và những giọt mưa lất phất gọi cái rét đầu mùa. Hình như người ta cảm thấy lạnh hơn lúc đầu mưa thì phải. Đang mải mê với những câu hát vu vơ, em bỗng giật mình: Sao mới sáng sớm mà đã có một cụ già trông tội nghiệp thế kia. Em quyết định dừng xe dù rất vội vì có vẻ như cụ già đang rất lạnh và lại bị lạc đường thì phải. Vừa xuống xe em liền hỏi:

- Cháu chào cụ ạ! Hình như cụ đang muốn hỏi đường có phải không?


Cụ già ngẩng mặt lên. Bây giờ em mới quan sát kỹ: cụ già chừng 75 tuổi, khuôn mặt nhăn nhúm lộ rõ một cuộc đời vất và phong sương. Cụ mặc chiếc áo nâu đã cũ và khá mỏng. Em đoán chắc nó không đủ che ấm cho cụ lúc này.


- Cụ mới ở quê ra. Nhà con trai cụ trước ở gần đây nhưng giờ đã chuyển ra chỗ mới, cụ thì không rõ đường đi đằng nào. Mà trời hôm nay sao tự dưng lạnh quá.


À thì ra là vậy! Nhưng mình cũng đâu biết đường, em nghĩ. Nhưng có cách rồi:


- Cháu cũng không rõ đường bà ạ! Nhưng cháu sẽ giúp bà đến chỗ các chú công an kia để hỏi đường và trước hết là để bà nghỉ cho đỡ lạnh.


Mải đưa cụ già qua những làn xe dày đặc để đến chỗ những chú công an, em quên béng đi giờ học. Lúc vừa quay lại thì đã muộn giờ. Em chỉ kịp chào bà lão, nói lại với chú công an địa chỉ của mình rồi lên xe đạp vội.


Đến lớp em bị muộn mười lăm phút đầu giờ và bị cô giáo phê bình. Ngại ngùng, em lặng lẽ đi vào lớp. Nhưng bài học vừa diễn ra chưa đầy nửa tiếng thì chú công an ban nãy đến lớp học của em. Chú trao đổi với cô giáo chủ nhiệm bên ngoài lớp trong sự ngơ ngác, xôn xao của cả lớp. Rồi cô giáo bước vào tươi cười nói:


- Trước hết cô xin lỗi Ngọc Linh vì chưa hỏi kỹ đã vội phê bình. Các em ạ! Hôm nay bạn Linh đi muộn không phải vì cố tình vi phạm nội quy mà là vì bạn ấy đã giúp một cụ già bị lạc tìm thấy nhà của con trai mình. Trước tập thể, cô khen ngợi Ngọc Linh. Còn các em, cô nghĩ đó cũng là một bài học tốt đối với tất cả chúng ta.


Buổi học hôm ấy lại tiếp tục sôi nổi và ý nghĩa. Còn em, em vừa vui vừa rất tự hào. Chắc hẳn bố mẹ em cũng sẽ rất hài lòng về việc làm hữu ích của con gái mình.
Bạn cũng có thể tham khảo đề 3 tại Đây

 
Last edited by a moderator:
D

dangcapjspre

có ai giúp mình đề này không đề này do cô mình cho viết bai viết số 2 đang bí ý ai giúp dùm đề là: Kể về một kỉ niệm sâu sắc với người bạn tuổi thơ. thanks!!!
 
P

p3nh0ctapy3u

có ai giúp mình đề này không đề này do cô mình cho viết bai viết số 2 đang bí ý ai giúp dùm đề là: Kể về một kỉ niệm sâu sắc với người bạn tuổi thơ. thanks!!!
Bạn tham khảo tại ~>Đây
:)

Tham khảo bài viết sau nhé :)

Tôi bước trên con đường quen thuộc. Trời hôm nay thật là đẹp. Trời xanh ngắt không một gợn mây. Ánh nắng vàng rải nhẹ xuống đường khiến tôi nhớ đến Mai biết bao nhiêu.

Người bạn đó không học cùng trường, cũng không học cùng lớp, mà tôi quen trong một trường hợp đặc biệt.

Cứ vào mỗi buổi chiều đi học về, tôi lại thấy một cô bé ăn mặc rách rưới đi bán bỏng ngô. Một hôm trời mưa to nhưng cô bé kia vẫn đi bán bỏng. Thấy cô bé bán bỏng quần áo ướt sũng,tôi liền đi sát lại, kéo áo mưa của mình che cho bạn. Hôm ấy, vừa đi tôi vừa hỏi:

-Bạn tên là gì? Tại sao ngày nào bạn cũng đi bán bỏng vậy?

Cô bé trả lời:

-Mình tên là Mai. Vì nhà mình nghèo quá nên mình phải đi bán bỏng để mua quần áo và đồ dùng học tập.

Thực ra nhà tôi cũng chẳng hơn gì nhà Mai. Bỗng, tôi chợt nhớ ra chiếc áo mà ông nội đã tặng mình năm ngoái. Không tần ngần gì nữa, tôi liền đem ngay ý kiến đó trao đổi với Mai, nhưng Mai lại nói:

-Cảm ơn bạn, nhưng mình muốn tự lao động để kiếm tiền mua các thứ.

Cũng kể từ ngày hôm đo,tôi không còn thấy Mai đi bán bỏng nữa. Rồi bất chợt một hôm,tôi gặp lại Mai trong một kì thi học sinh giỏi. Tôi và Mai mừng rỡ ôm chầm lấy nhau, rồi hai đứa chạy ù vào trong phòng chuẩn bị thi. Tôi ngồi ngay dưới bàn của Mai. Sau một hồi, sáu tiếng trống vang lên báo hiệu bắt đầu giờ thi. Phần đầu bài thi thì tôi làm được rồi nhưng đến một bài toán khó thì tôi suy nghĩ mãi không ra. Tôi nhìn lên trên thấy Mai viết lia lịa trên tờ giấy thi. Trán tôi lấm tầm mò hôi. Bỗng từ đâu một cục giấy vo tròn được ném thẳng tới trước mặt tôi. Tôi thấy Mai nháy mắt một cái như báo hiệu. Tôi hiểu ý Mai, định nhặt lên xem nhưng tôi lại nhớ có lần Mai đã nói:

-Cảm ơn bạn,nhưng mình muốn tự lao động để mua mọi thứ.

Vậy là tôi không giở ra xem nữa mà cố gắng đọc thật kĩ đề bài để tìm ra đáp án,và cuối cùng,tôi cũng tìm ra đáp án. Tôi liền viết một mạch. Vừa lúc hết giờ cũng là lúc tôi hoàn thành xong tất cả bài thi. Ra về, Mai tiến lại gần tôi, nói:

-Lúc nãy mình thấy bạn lúng túng nên mình muốn giúp bạn, bây giờ mình thấy thật sự ân hận.Tốt hơn hết là chúng mình hãy tự đi và lao động bằng đôi chân và trí óc của mình.

Tôi và Mai sánh bước bên nhau.Trời như trong và xanh hơn.

~>Sưu tầm
 
Top Bottom