[văn 8] Bài TLV số 1.

P

procung459

Các bạn giúp mình làm bài về mẹ nha.thank nhiều :D
 
Last edited by a moderator:
Q

qg_kohito

Sống trong một cuộc sống yên bình và hạnh phúc, tôi thật tự hào để kể cho các bạn nghe một câu chuyện " cổ tích đương thời". Câu chuyện kể về 1 con người vĩ đại. Người ấy như bà tiên cho tôi ấm no, như vầng trăng soi sáng con đường tôi đi, như người thầy dạy tôi tri thức. Các bạn biết đó là ai không? Mẹ tôi đấy! Người sống mãi trong lòng tôi! Mẹ yêu!

Mẹ tôi năm nay đã ngoài bốn mươi tuổi. Trán mẹ có nếp nhăn, da mẹ có chấm đồi mồi. Nhưng trong lòng tôi, mẹ còn trẻ, trẻ lắm. Mái tóc mẹ đen tuyền, mượt mà phủ lên đôi vai. Qua năm tháng, vai mẹ đã gầy. Cũng bởi chính đôi vai ấy đã gánh vác hàng ngàn việc lo cho gia đình tôi.Sâu thẳm trong đôi mắt hiền từ, phúc hậu kia là tình thương yêu, là trìu mến mẹ dành cho chúng tôi. Trên đôi môi của mẹ dường như luôn nở 1 nụ cười âu yếm, thúc dục tôi fai cố gắng học tập. Giờ đây, bàn tay gầy gầy xương xương của mẹ đã xuất hiên vết chai sạn. Vết chai sạn như ẩn chứa hai chữ " thương con". Vì thương tôi, mong cho tôi có 1 cuộc sống tốt đẹp mà mẹ fai làm lụng vất vả, ko kể tàn fai nhan sắc... Ôi! tôi thầm cảm ơn mẹ nhiều lắm. Tình thương mẹ dành cho tôi ấm áp như 1 dòng sông bồi đắp những bến bờ xa vắng, như nước mắt chảy trong nguồn, như suối xanh cuốn bao bụi mờ.

Khi vừa mói lọt lòng, mẹ cũng là ng` trao cho tôi dòng sữa ngọt lành. Dòng sữa ấy trong tôi giờ đây vẫn mãi lắng đọng; như chất keo hàn gắn tình cãm giữa mẹ và tôi. Để rồi một ngày, tôi sẽ mãi ko quên nó. Tôi vẫn nhớ như in tuổi thơ của mình gắn liền với mẹ. Một tuổi thơ yên bình, nhiều niềm vui và kỉ niệm, cũng có những giọt nước mắt. Nhớ lắm cái ngày đầu chập chững tập đi. Mỗi lần ngã, tôi lại đc mẹ ôm vào lòng. Như 1 chú chim non tập bay, mẹ đã khích lệ tôi:" Con yêu của mẹ giỏi lắm!". Rồi những mùa hè nắng nôi bên chiếc võng đong đưa. Mẹ đã ru tôi. Câu hát thuở nào sao mà trầm ấm, ngọt ngào đến thế. Quê hương thân yêu của tôi đẹp lên rất nhiều qua tiếng hất của mẹ. Rồi cho đến khi tôi học lớp 1, mẹ vẫn luôn sát cánh bên tôi. Mẹ đã chuẩn bị cho tôi rất nhiều thứ.... Mẹ mong cho tôi học tốt, đạt đc điểm cao. Vậy là qua nhiều năm, tôi đạt đc nhìu thành tích tốt trong học tập. " Cảm ơn mẹ!". Tôi dường như chỉ biết nói vậy mà thôi. Mẹ đã dạy tôi làm nhiều việc trong gia đình. Rửa đc chén, quét đc nhà, nấu dc cơm... là những thành quả mà tôi học đc ở mẹ. Trong gia đình, mẹ tôi là 1 ng` vợ đảm đang, là 1 ng` mẹ hiền và là 1 " kho tàng sống" quý báu. Nếu các bạn đc thưởng thức nh~ món ăn do mẹ tôi nấu thì chắc chắn bạn fai thốt lên cái cảm giác tuyệt vời. Đối với tôi, nh~ món ăn ấy ko chỉ ngon đơn thuần mà nó còn chan chứa tình cảm sâu nặng mà mẹ dành cho tôi, cho nh~ ng` thân yêu. Nhớ làm sao những lời mẹ dạy về lòng yêu thương ng`" sống trên đời sống, cần có 1 tấm lòng". Nhờ vào lời dạy dỗ mà đôi khi tôi đã làm đc nh~ việc có ích....

Ngồi 1 mình bên khung cửa sổ, nhìn nh~ khóm xương rồng mẹ trồg. tôi lại nhớ.. nhớ lắm lời mẹ nói": Mẹ mong cho con khỏe mạnh, cứng cáp, ko 1 loài sâu bọ nào có thể đụng đến cây xương rồng ấy"............

Câu chuyện cổ tích đương thời của tôi quả là có ý nghĩa fai ko các bạn? Mẹ tôi đúng là bà tiên, là vầng thái dương, là kho tàng sống. Tôi biết ơn mẹ nhiều lắm. Tôi sẽ cố gắng học tập tốt, làm dc nh~ việc có ích để ko fu lòng cha mẹ.

" Riêng mặt trời chỉ có 1 mà thôi
và mẹ tôi chỉ có 1 trên đời"
 
K

kakaran01

Giúp mình 3 đề
Đề 1: Kể lại những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học .

Đề 2: Người ấy ( bạn,thầy, người thân,...) sống mãi trong lòng tôi.

Đề 3: Tôi thấy mình đã khôn lớn.

VIết không cần hay lắm, không cần dài 2 trang rưỡi ( giấy vở ) là đủ lắm rồi
Giúp mình nhé các ace :D
 
T

teucon

Moij người sao ko ai có bài nào về người bạn thân đặc sắc hơn à......................toàn lặp đi lặp lại.....mình thấy nhàm quá.
Mọi người ai có bài nào về người bạn đăc sắc hơn thì post lên nha
 
L

longnguyen.1999

Ai làm giúp mình đề: Người ấy sống mãi trong tôi (viết về bố nhé)
Mọi ng` post cả bài hoặc dàn ý cho mình tham khảo nha. Tks n` :)

“Cha”- một tiếng gọi giản đơn mà rất đổi thiêng liêng, sâu lắng.Trong tôi tình cha cao vời vợi như núi Thái Sơn, dạt dào như biển cả và ấm áp như cái nắng ban mai. Mỗi lần nghĩ đến cha là tôi có thêm nghị lực sống để hoàn thành tâm niệm của Người: “ Nghề dạy học là nghề cao quý trong những nghề cao quý nghe con” – cha thường dạy bảo như vậy - Cha cho tôi tất cả tuổi thanh xuân của mình và tôi thầm biết ơn sâu sắc đến cha - người mà tôi luôn kính trọng và xem như là thần tượng của mình.

Các chế tôi kể lại: trước đây gia đình tôi nghèo lắm, nhà chỉ có mấy công đất làm nương rẫy. Cha mẹ tôi làm quần quật cả ngày mà vẫn thiếu trước hụt sau. Cha tôi ăn bí, khoai nhiều hơn ăn cơm gạo đến nỗi vàng cả làn da, cha nhường phần cơm cho mẹ ăn để có sữa cho con bú. Thật không may ngày đó tôi bị bệnh phổi, chuyển sang ho, nóng sốt và giựt trợn trắng cả hai mắt. Cha tôi cuống lên đi mượn xuồng ghe chở tôi đi bệnh viện, cha nói còn nước thì còn tát. Cha đã thức suốt đêm bên tôi, đắp cho tôi từng cái khăn nóng ấm. Khi tôi giựt mình, chới với thì cha ôm chặt tôi vào lòng, xoa dịu vào lưng tôi và cất tiếng hát ru giọng khàn khàn trong màn đêm tỉnh mịch.

Khi tôi lớn thêm một chút tôi mới nhận ra rằng cha là người có trách nhiệm với gia đình, một người cha mẫu mực luôn yêu thương mẹ và lo lắng cho 7 chị em chúng tôi ăn học. Ngày nào cũng vậy, dù trời mưa hay nắng cha cũng tình nguyện cõng đứa con gái bé bỏng hay bệnh tật của cha đến trường. Mồ hôi ướt đẫm trên lưng áo nhưng chưa bao giờ cha than mệt mỏi, cái mùi nắng cháy khen khét mà cho đến tận bây giờ tôi vẫn nhớ. Đi qua những cây cầu tre lắc lẽo có lần hai cha con suýt té xuống sông. Tôi hát cho cha nghe những bài ca cô dạy ở trường, còn cha thì kể chuyện ngày xưa cha đi bộ đội. Tôi mãi mê nghe cha kể chuyện mà đường đến trường bỗng thấy gần hơn.

Tối nào cũng vậy, bên ngọn đèn dầu cha dạy cho chị em tôi học bài và tập viết chữ. Có lần tôi viết cẩu thả chữ to, nhỏ không đều đặn, không ngay hàng cha không đánh đòn mà chỉ nghiêm nghị nói: Nét chữ là nết người phải nhớ lấy nghe con!- rồi cha chậm rãi giảng giải cho chị em tôi hiểu từng li từng tí một. Nhờ vậy mà dần dần tôi viết chữ đẹp hơn và những năm học tiếp theo tôi luôn được cô tặng điểm 10 vở sạch chữ đẹp. Tất cả là công dạy bảo của cha tôi đấy!

Thời gian trôi đi, tóc cha tôi có thêm nhiều sợi bạc và làn da thêm sạm nắng. Ngôi nhà lá cũng tới thời siêu vẹo, á thì mụt bấn nên mỗi lần trời mưa là chị em tôi lấy thao ra hứng nước, mấy cây đòn tay cũng bị mọt ăn rơi trắng xóa cả nhà. Thương vợ thương con nhưng cha chưa có tiền để sửa lại, cha mua tấm cao su về che đỡ trên nóc mùng chỗ mẹ và các con cùng nằm. Rồi mẹ đột ngột bỏ cha và chị em tôi ra đi vĩnh viễn vì căn bệnh nan y. Cầm di ảnh của mẹ trên tay cha tôi rưng rưng nước mắt.Thương cha, nhớ mẹ chúng tôi cũng khóc theo cha. Ngày đó có lẽ một người bình thường sẽ không vượt qua khỏi cú sốc này nhưng cha tôi thì khác, cha tôi như cây tùng cây bách đứng sừng sững cho chúng tôi nương tựa. Cha dạy tôi ở đời phải có nghị lực, phải vượt qua số phận mà sống và cống hiến cho xã hội bởi lẽ “Cánh cửa này khép lại thì cánh cửa khác lại mở ra”. Sự lạc quan và ý chí kiên cường của cha là hành trang cho tôi bước vào đời.

Sau 3 năm học lớp Cao Đẳng Sư Phạm, tôi trở về quê xưa, một xóm nhỏ còn nghèo mà mỗi lần về đây phải đi qua mấy chặng đò. Cảnh vật thì như xưa mà cha tôi đổi khác đi nhiều, đâu rồi người cha khỏe mạnh, phong độ như trước đây? Trời ơi! tôi không tin vào mắt mình nữa, tay chân cha tôi giờ còn da bọc xương, ốm tong ốm teo vì bệnh viêm đa khớp. Còn đôi mắt thì đeo kính dày cộm mà cũng chẳng nhìn thấy rõ là ai. Mắt cha tôi bị cườm đá, đã có lần đi mổ nhưng không khỏi, kết quả là cha tôi bị lòa mãi mãi. Tôi chạy đến ôm cha mà khóc nức nở, cha ơi! sao cha lại giấu con? Sao mỗi lần con gọi điện về nhà cha đều nói là cha khỏe mạnh? Tay cha rung rung xoa lên đầu tôi, sờ lên mặt tôi lau nước mắt cho tôi và nói: “Cha xin lỗi con vì cha không thể biết được con ra sao trong hiện tại, chỉ biết dáng hình trước đây của con mà thôi.” Không! Cha ơi chính con mới là người có lỗi, con đã không về thăm cha thường xuyên hơn, con đã quá vô tâm để cho cha phải khắc khoải chờ đợi trong sức tàn, lực kiệt.

Những con đường mà trước kia cha thuộc nằm lòng giờ đây phải dùng gậy mò mẫm từng bước chân cô đơn và buồn bã. Tôi cảm thấy xót xa, ruột gan tôi như ai cào, ai xé. Sự hi sinh của cha như biển cả mênh mông mà tôi chỉ là hạt cát nhỏ phải nhờ những đợt sóng của cha để đến được bến bờ hạnh phúc.

Tôi được nhận về công tác tại xã nhà. Sáng đi dạy chiều về chăm sóc cho cha, trồng thêm luống rau, luống cải. Lúc bấy giờ trong nhà chỉ còn có cha,tôi và một người anh trai, các chị đều đi lấy chồng xa ít có dịp về thăm cha. Đêm nào cũng vậy cha nằm trên chiếc võng - mà trước đây mẹ tôi thường nằm - kể cho tôi nghe bao nhiêu chuyện buồn vui trong lúc tôi không có nhà. Rồi cha còn dạy tôi đạo đức, lối sống của nghề giáo, cha bảo tôi phải “văn ôn,võ luyện”, luôn luôn phấn đấu trở thành một giáo viên giỏi.

Hơn nửa chặng đường đi qua cha chỉ biết nghĩ cho các con mà quên đi bản thân mình, quên đi những căn bệnh đang dày vò trong cơ thể. Mỗi khi trái gió trở trời là căn bệnh khớp của cha lại hoành hành. Nhìn cha quằn quại trong cơn đau nhức tôi chỉ biết lấy chai dầu nóng trên đầu giường thoa lên đôi tay và đôi chân gầy guộc của cha. Rồi có khi cha tăng huyết áp mặt đỏ bừng bừng, hạ huyết áp thì toàn thân lạnh ngắt, đắp mấy cái chăn cũng chưa ấm lại. Cha ơi! con phải làm sao để cho cha bớt đau? cha hãy nói cho con biết được không?

Và cái ngày định mệnh ấy lại đến với tôi thêm một lần nữa, cái ngày mà cha lìa bỏ chị em chúng tôi đi về cõi vĩnh hằng. Nơi ấy cha sẽ không còn thấy đớn đau của bệnh tật và được gặp lại mẹ phải không cha? Bây giờ tôi mới thấm thía được ý nghĩa của câu ca dao: “Còn cha còn mẹ thì hơn, không cha không mẹ như đờn đứt dây”. Tôi thực sự trở thành đứa con mồ côi cả cha lẫn mẹ, những con đường mà tôi đi qua sau này sẽ không còn có cha hiện hữu, không còn có cha vỗ về, an ủi, động viên khi tôi vấp ngã, tôi phải tự đứng lên trên đôi chân của mình và tiếp tục đi dù có sướng vui hay đau khổ.

Cha ơi! mùa Vu Lan đã sắp đến rồi và chúng con bùi ngùi cài cho mình những bông hồng màu trắng tinh khôi. Màu trắng vốn tượng trưng cho những điều thật thanh cao, thật đẹp, giản đơn mà sâu sắc và màu trắng của bông hồng cài áo cũng thế - vẫn đẹp đến lạ lùng, đến se sắt, đến tê lòng…

Cha kính yêu của chúng con! Những lời văn vụn về của con hôm nay xin được viết về cha bằng tất cả lòng biết ơn vô hạn. Con biết rằng cha chẳng bao giờ đọc được nó đâu nhưng con vẫn muốn viết, viết thật nhiều - Cảm ơn cha đã dạy chúng con lẽ sống làm người dù cha là người thầy chưa một lần đứng trên bụt giảng. Vâng ! cho dù có đi đâu, về đâu, với cương vị nào trong xã hội thì chúng con vẫn luôn nhớ đến cha - người thầy kính yêu sẽ sống mãi trong lòng của chúng con !
hay thi thanks nhe:D:D:D
 
C

ckimi99

MB:GT về người luôn sống mãi trong trái tim bạn: VD: mẹ đi để cho khớp vs cái đường link kia bạn làm cho dễ....

- Có ai đc lớn lên và sinh ra trong vòng tay iu thương mới thẩu hiểu hết đc tình mẹ. Đi qua bao nhiêu sóng gió của cuộc đời có bao giờ bình yên hơn là trong vòng tay iu thương, gầy gò mộc mạc của mẹ.
TB:
- Đầu tiên tập trung tự sự kết hợp vs miêu tả và biểu cảm về đặc điểm nổi bật ngoại hình của mẹ khiến em nhờ mãi:VD:

+ Dáng mẹ tần tảo toát lên cái vẻ của người nông dân thứ thiệt của đất nước Việt Nam.
+ Khuôn mặt mẹ gầy gò, rám nắng vì mẹ lúc nào cũng dầm mưa dãi nắng để cho con và cả gia đình có miếng cơm ăn, áo mặc.
+ Đôi mắt mẹ màu nâu đen phúc hậu, hiền lành.
+ Đôi bàn tay mẹ nổi lên những đường gân và lác đác những chấm đồi mồi.--> Mẹ đã già rồi.
Thương mẹ, hình ảnh mẹ 1 nắng 2 sương sẽ mãi in hằng trong tâm trí của con.

- Đặc điểm về tài năng, tính cách của mẹ:VD:

+ Mẹ nấu cơm rất giỏi và khéo làm lụng....Mọi người mà đi đâu chỉ muốn về với bữa cơm hạnh phúc do tay mẹ nấu.
+ Mẹ em ngày xưa là người yêu thơ nên giờ mẹ vẫn còn rất nhớ nhiều bài thơ và mẹ dạy em những bài thơ đó... Nhưng em vẫn iu nhất bài thơ về mẹ:
- Mẹ có nghĩ là tất cả
Cho đi không bao giờ đòi lại.
Mẹ là người không những tài giỏi mà còn là ng phụ nữ đảm đang

- Những kỉ niệm về mẹ gắn bó với em mà em không bao giờ có thể quên được:VD: (VD này của mình mà giờ mình vẫn còn nhớ..cũng đc)

+ Nhớ đến ngày em học lớp 5, đi giữa trời mưa về cảm lạnh và sốt cao. Về nhà mẹ đã mắng em vì cái tội đi học không mang áo mưa. Cũng chỉ vì mẹ thương em quá nên trách lời mắng em. Thế là em ốm suốt 3 ngày liền. Mẹ chăm sóc em suốt cả 3 hôm dường như ko ngày nào mẹ ngủ cả. ( MT cử chỉ, hành động, lời nói của mẹ: Cả đêm mẹ đều đặt bàn tay iu thương của mẹ lên trán em, mẹ thay nước đắp khăn vào trán cho em....) .Bỗng mẹ nói:
- " Mày mà làm sao thì mẹ sống sao được?"
Đôi mắt mẹ, giọng nói của mẹ làm em như tỉnh hẳn trong cơn mơ u muội, đen tối ko thấy đường về. Em như muốn ôm chặt lấy mẹ và nói: " Con xin lỗi vì đã làm cho mẹ lo lắng, làm cho mẹ khổ vì con nhưng mẹ hãy yên tâm con nhất định sẽ khỏi ốm thôi mà, con sẽ đứng dậy kiên cường để mẹ thấy con của mẹ là người mạnh mẽ."
Thế là đúng ngày thứ 4 em đã khỏi ốm. Và đây là 1 kỉ niệm về mẹ mà em nhỡ mãi mãi
Yêu mẹ mãi . ( Chú ý: đây là dàn ý cậu chỉ cần viết là kỉ niệm về mẹ khi cậu bị ốm và viết vài cử chỉ, hành động của mẹ ra thôi nhé...tớ thích viết dài nên mí viết zậy thôi)

KB:
- Tình mẹ thật thiêng liêng và cao quý lúc nào cũng toát ra 1 thứ tình cảm sâu nặng xoáy vào tim của mỗi con ng mà đời đồ đều nhớ đến và trân trọng nó.
- Liên hệ với bản thân mình....( em cần phải làm thế nào để mẹ luôn nở nụ cười....)
- Mẹ sẽ luôn ở trong trái tim con hỡi mẹ yêu!
 
D

deltafoce11

người đều có khoảng thời gian đáng nhớ và đặc biệt quan trọng. Trong khoảng thời gian đó, chúng ta lớn dần lên, thay đổi về tầm vóc và có cả những dao động trong tâm hồn. Đó là tuổi mới lớn, người ta quen gọi là "tuổi dậy thì".

Tuổi mới lớn, tôi thấy mình cao hơn. Mỗi lần đo chiều cao, dù chỉ tăng thêm được 1cm, tôi đã hét lên sung sướng rồi chạy đi khoe ngay. Càng ngày tôi càng thấy mình xinh ra. Không phải nói nịnh đâu, mỗi lần soi gương tôi lại thấy tự hào về đôi mày thanh tú, chiếc mũi dọc dừa và mái tóc rất dài (dù nó không được đẹp cho lắm!). Tuy có một làn da ngăm đen nhưng tôi không bận tâm lắm, biết đâu đấy lại là một nét duyên ngầm! Nhiều lúc soi gương, tôi lại băn khoăn không yên vì những mụn trứng cá trên mặt. Nó có thể làm hỏng những nét đẹp của tôi lắm chứ!

Tuổi mới lớn, tôi ít chảnh choẹ với em, không trêu em khóc nữa mặc dù trước đây tôi hay làm những việc đó. Tôi không chạy nhảy ngoài đường mỗi buổi chiều nữa mà thay vào đó, tôi xuống bếp giúp mẹ nấu ăn và tay nghề nấu nướng của tôi cũng khá hơn trước rất nhiều. Thỉnh thoảng tôi lại dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ. Những lời khen của mẹ luôn làm tôi phổng mũi mũi.

Tuổi mới lớn, tôi thích thể hiện mình. Tôi tích cực tham gia vào những hoạt động của trường lớp. Tôi nhận dẫn chương trình văn nghệ đêm trung thu hay thuyết minh trại hè. Điều là tôi vui nhất là bố mẹ tôi đã rất tự hào bởi những lời khen mà mọi người dành cho tôi.

Tôi có giọng nói lanh lảnh và hơi "chua" nhưng không vì thế mà tôi ít nói. Tôi đã lớn rồi mà, phải luôn suy nghĩ và sống sao cho thật với chính mình và biết đâu, chính cái giọng the thé ấy lại là đặc trưng riêng của tôi.

Mẹ bảo tôi ngày càng tuơi tắn. Đúng vậy, bởi tôi luôn cố gắng vui vẻ và tươi cười để tâm hồn mình thêm trẻ trung và khuôn mặt mình thêm xinh xắn. Tôi cũng luôn gắng biến những nỗi buồn, nỗi bực bội thành niềm vui để có thể luôn tươi cười trong mọi hoàn cảnh.

Từ nhỏ, tôi có rất nhiều bạn thân. Và đến bây giờ, họ vẫn là những người bạn gắn bó đáng tin cậy của tôi. Tôi và họ không có chung nhiều sở thích nhưng chúng tôi lại rất hiểu nhau. Hễ ai có chuyện buồn là tất cả lại nháo nhác hẳn lên. Đứa thì an ủi động viên, đứa thì chọc cho bạn cười... Tất cả những hành động ấy đều muốn giúp bạn vơi đi nỗi buồn. Bọn chúng tôi đều đã lớn rồi, phải biết quan tâm đến mọi người xung quanh. Nhưng chúng tôi lại vẫn là trẻ con nên đôi khi cũng cãi nhau. Sau đó, chúng tôi lại dàn hoà, cười toe toét và càng thân nhau hơn, chúng tôi đều nghĩ rằng mình không thể sống thiếu bạn bè được. Nếu thếu bạn ta sẽ thấy cô đơn, lạnh lẽo biết bao.

Tuổi mới lớn, tôi nhiều khi có những suy nghĩ thật lạ lùng. Mỗi khi bị bố mẹ mắng, tôi lại khóc và cho rằng bố mẹ không yêu mình nữa. Nhưng rồi sau đó tôi nhận ra mình thật ngốc. Vì bố mẹ có mắng cũng do lỗi mình gây ra. Tôi đã từng nghĩ rằng em trai nhỏ của tôi không quý tôi, nhưng sau đó, tôi đã được nó yêu quý hơnbao giờ hết. Bởi tôi đã nhận ra triết lý "cho" và "nhận" tình yêu thương. Tôi đã "cho" nó tất cả tình yêu thương và tôi đã "nhận" lại được những tình cảm yêu kình của nó. Phải chăng tuổi mới lớn giúp tôi suy nghĩ thấu đáo hơn?

Tuổi mới lớn, tôi cũng có nhiều sự rung động tình cảm như các bạn khác cùng trang lứa. Tôi đã từng "rung rinh" trước một ai đó và cũng từng lúng túng khi bắt gặp một ánh mắt chăm chú nhìn mình. Nhưng chính điều đó lại giúp lòng tự trọng của tôi ngày một lớn thêm. Tôi cố gắng học thật giỏi để khỏi phải xấu hổ, ngượng nghịu với "người ấy". Tôi cũng cố làm mình nổi trội để "người ấy" chú ý đến mình. Nhưng rồi tôi lại nhận ra mọi thứ chỉ là phù phiếm, không phù hợp với tôi. Thế là tôi vội vã trở lại với chính mình trước khi bố mẹ biết và buồn lòng. Có lẽ tôi quyết định vậy là đúng, tôi tin rằng nếu bố mẹ biết nhất định sẽ ủng hộ tôi.

Tuổi mới lớn, tôi thấy mình thật lãng mạn và bay bổng. tôi thích nắm trăng sao mỗi buổi tối đẹp trời. tôi thích trang trí góc học tập và đồ dùng học tập những hình ảnh ngộ nghĩnh. tôi thích xem các bộ phim buồn, tôi thích thả hồn mình trong những cảnh đẹp để cảm nhận không gian thơ mộng, hiền hoà mặc dù trước d8ây tôi chưa bao giờ làm thế. Tôi thấy mình có rất nhiều sự thay đổi và tôi yêu những sự thay đổi đó.

Tuổi mới lớn, tôi có nhiều ước mơ đẹp. tôi mơ làm bác sĩ để có thể chữa bệnh cho mọi người. Tôi mơ thấy mình là một giám đốc tài giỏi được mọi người khen ngợi. Đôi lúc, tôi lại mơ thấy mình là một nhà bác học xuất chúng được cả thế giới biết tên.Mẹ tôi khen những hoài bão ấy nhưng khuyên tôi nên nỗ lực cho việc học để biến những ước mơ ấy thành sự thật...

Tuổi mới lớn đáng nhớ và cũng thật phức tạp. Tôi có nhiều suy nghĩ rắc rối nhưng lại không biết chia sẻ cùng ai nên ai cũng bảo tôi cứng đầu. Vậy thì các bạn ơi, mình hãy mạnh dạn bộc lộ tất cả những nỗi niềm khó nói của mình với bạn bè, bố mẹ, thầy cô qua những dòng này nhé...
 
C

conangkieuxa

viết về bố à...................................................................................................................................................mk chán phèo
 
H

hongngam_29

Bài làm:

Trong cuộc sống hàng ngày, có biết bao nhiêu người đáng để chúng ta thương yêu và dành nhiều tình cảm. Nhưng đã bao giờ bạn nghĩ rằng, người thân yêu nhất của bạn là ai chưa? Với mọi người câu trả lời ấy có thể là ông bà, là mẹ, là anh chị hoặc cũng có thể là bạn bè chẳng hạn. Còn riêng tôi, hình ảnh người bố sẽ mãi mãi là ngọn lửa thiêng liêng, sưởi ấm tâm hồn tôi mãi tận sau này.

Bố tôi không may mắn như những người đàn ông khác. Trong suốt cuộc đời bố có lẽ không bao giờ được sống trong sự sung sướng, vui vẻ. Bốn mươi tuổi khi chưa đi được nửa chặng đời người, bố đã phải sống chung với bao nhiêu bệnh tật: Đầu tiên đó chỉ là những cơn đau dạ dày, rồi tiếp đến lại xuất hiện thêm nhiều biến chứng. Trước đây, khi còn khỏe mạnh, bao giờ bố cũng rất phong độ.

Thế nhưng bây giờ, vẻ đẹp ấy dường như đã dần đổi thay: Thay vì những cánh tay cuồn cuộn bắp, giờ đây chỉ còn là một dáng người gầy gầy, teo teo. Đôi mắt sâu dưới hàng lông mày rậm, hai gò má cao cao lại dần nổi lên trên khuôn mặt sạm đen vì sương gió. Tuy vậy, bệnh tật không thể làm mất đi tính cách bên trong của bố, bố luôn là một người đầy nghị lực, giàu tự tin và hết lòng thương yêu gia đình.

Gia đình tôi không khá giả, mọi chi tiêu trong gia đình đều phụ thuộc vào đồng tiền bố mẹ kiếm được hàng ngày. Dù bệnh tật, ốm đau nhưng bố chưa bao giờ chịu đầu hàng số mệnh. Bố cố gắng vượt lên những cơn đau quằn quại để làm yên lòng mọi người trong gia đình, cố gắng kiếm tiền bằng sức lao động của mình từ nghề xe lai.

Hàng ngày, bố phải đi làm từ khi sáng sớm cho tới lúc mặt trời đã ngã bóng từ lâu. Mái tóc bố đã dần bạc đi trong sương sớm. Công việc ấy rất dễ dàng với những người bình thường nhưng với bố nó rất khó khăn và gian khổ. Bây giờ có những lúc phải chở khách đi đường xa, đường sốc thì những cơn đau dạ dạy của bố lại tái phát.

Và cả những ngày thời tiết thay đổi, có những trưa hè nắng to nhiệt độ tới 38-48 độ C, hay những ngày mưa ngâu rả rích cả tháng 7, tháng 8, rồi cả những tối mùa đông lạnh giá, bố vẫn cố gắng đứng dưới những bóng cây kia mong khách qua đường. Tôi luôn tự hào và hãnh diện với mọi người khi có được một người bố giàu đức hy sinh, chịu thương, chịu khó như vậy.

Nhưng có phải đâu như vậy là xong. Mỗi ngày bố đứng như vậy thì khi trở về những cơn đau quằn quại lại hành hạ bố. Nhìn khuôn mặt bố nhăn nhó lại, những cơn đau vật vã mà bố phải chịu đựng, tôi chỉ biết òa lên mà khóc. Nhìn thấy bố như vậy, lòng tôi như quặn đau hơn gấp trăm ngàn lần. Bố ơi, giá như con có thể mang những cơn đau đó vào mình thay cho bố, giá như con có thể giúp bố kiếm tiền thì hay biết mấy? Nếu làm được gì cho bố vào lúc này để bố được vui hơn, con sẽ làm tất cả, bố hãy nói cho con được không?

Những lúc ấy, tôi chỉ biết ôm bố, xoa dầu cho bố, tôi chỉ muốn với bố đừng đi làm nữa, tôi có thể nghỉ học, như vậy sẽ tiết kiệm được chi tiêu cho gia đình, tôi có thể kiếm được tiền và chữa bệnh cho bố. Nhưng nếu nhắc đến điều đó chắc chắn là bố sẽ buồn và thất vọng ở tôi nhiều lắm.

Bố luôn nói rằng bố sẽ luôn chiến đấu. Chiến đấu cho tới những chút sức lực cuối cùng để có thể nuôi chúng tôi ăn học thành người. Bố rất quan tâm đến việc học của chúng tôi. Ngày xưa bố học rất giỏi nhưng nhà nghèo bố phải nghỉ học. Vào mỗi tối, khi còn cố gắng đi lại được, bố luôn bày dạy cho mấy chị em học bài.

Trong những bữa cơm bố thường nhắc chúng tôi cách sống, cách làm người sao cho phải đạo. Tôi phục bố lắm, bố thuộc hàng mấy nghìn câu Kiều, hàng trăm câu châm ngôn, danh ngôn nổi tiếng…

Chính vì vậy, tôi luôn cố gắng tự giác học tập. Tôi sẽ làm một bác sĩ và sẽ chữa bệnh cho bố, sẽ kiếm tiền để phụng dưỡng bố và đi tiếp những bước đường dở dang trong tuổi trẻ của bố. Tôi luôn biết ơn bố rất nhiều, bố đã dành cho tôi một con đường sáng ngời, bởi đó là con đường của học vấn, chứ không phải là con đường đen tối của tiền bạc. Tôi sẽ luôn lấy những lời bố dạy để sống, lấy bố là gương sáng để noi theo.

Và tôi khâm phục không chỉ bởi bố là một người giỏi giang, là một người cao cả, đứng đắn, lòng kiên trì chịu khó mà còn bởi cách sống lạc quan, vô tư của bố. Mặc dù những thời gian rảnh rỗi của bố còn lại rất ít nhưng bố vẫn trồng và chăm sóc khu vườn trước nhà để cho nó bao giờ cũng xanh tươi.

Những giỏ phong lan có bao giờ bố quên cho uống nước vào mỗi buổi sáng; những cây thiết ngọc lan có bao giờ mang trên mình một cái lá héo nào? Những cây hoa lan, hoa nhài có bao giờ không tỏa hương thơm ngát đâu? Bởi đằng sau nó luôn có một bàn tay ấm áp chở che, chăm sóc, không những yêu hoa mà bố còn rất thích nuôi động vật.

Tuy nhà tôi bao giờ cũng có hai chú chó con và một chú mèo và có lúc bố còn mang về những chiếc lồng chim đẹp nữa. Và hơn thế, trong suốt hơn năm năm trời chung sống với bệnh tật, tôi chưa bao giờ nghe bố nhắc đến cái chết, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc trốn tránh sự thật, bố luôn đối mặt với “tử thần”, bố luôn dành thời gian để có thể làm được tất cả mọi việc khi chưa quá muộn.

Nhưng cuộc đời bố bao giờ cũng đầy đau khổ, khi mà cả gia đình đã dần khá lên, khi các chị tôi đã có thể kiếm tiền, thì bố lại bỏ chị em tôi, *****, bỏ gia đình này để ra đi về thế giới bên kia. Bố đi về một nơi rất xa mà không bao giờ được gặp lại. Giờ đây khi tôi vấp ngã, tôi sẽ phải tự đứng dậy và đi tiếp bằng đôi chân của mình, bởi bố đi xa, sẽ không còn ai nâng đỡ, che chở, động viên tôi nữa.

Bố có biết chăng nơi đây con cô đơn buồn tủi một mình không? Tại sao nỡ bỏ con ở lại mà đi hả bố? Nhưng con cũng cảm ơn bố, bố đã cho con thêm một bài học nữa, đó chính là trong cuộc sống hàng ngày, chúng ta hãy trân trọng những gì đang có, hãy yêu thương những người xung quanh mình hơn, và đặc biệt hãy quan tâm, chăm sóc cho bố của mình, tha thứ cho bố, khi bố nóng giận và nỡ mắng mình bởi bố luôn là người yêu thương nhất của chúng ta.

Bố ra đi, đi đến một thế giới khác, ở nơi đó bố sẽ không còn bệnh tật, sẽ thoát khỏi cuộc sống thương đau này. Và bố hãy yên tâm, con sẽ luôn nhớ những lời dạy của bố, sẽ luôn thương yêu, kính trọng biết ơn bố, sẽ sống theo gương sáng mà bố đã rọi đường cho con đi. Hình ảnh của bố sẽ luôn ấp ủ trong lòng con. Những kỷ niệm, những tình cảm bố dành cho con, con sẽ ôm ấp, trân trọng, nó như chính linh hồn của mình
 
B

baihocquygia

Mở bài :
" Công cha như núi Thái Sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra"
Câu ca của ng` xưa đã làm xúc động trái tim bao ng` con, gợi nhớ về h/ả ng` mẹ thân thương. Tôi cũng vậy. Nếu ai hỏi : " Bạn yêu ai nhất trên đời này ?", tôi sẽ ko ngần ngại trả lời ngay: " Mẹ ! H/ả mẹ luôn sống mãi trong tôi ."

Thân bài :

Mẹ đã vất vả 9 tháng 10 ngày để sinh ra tôi, vs bao yêu thương, lo lắng. Đó là công sinh thành ko gì có thể sánh nổi . Mẹ vất vả , hi sinh để nuôi chị em tôi lớn khôn. Mẹ tôi nay đã ngoài 40 nhưng dáng vẻ còn trẻ trung lắm. Khuôn mặt trái xoan, đôi mắt mẹ hiền từ khiến ai gặp gỡ cũng mến. Mọi ng` đều nói hồi còn trẻ mẹ tôi rất xinh.Còn bây h dấu vết thời gian đã hằn in những nếp nhăn trên khôn mặt mẹ, song ko vì thế mà làm mất đi vẻ duyen dáng, mặn mà ở người phụ nữ Hà Thành .( tách đoạn) Công việc chính của mẹ tôi là nội trợ, nghe có vẻ dễ nhưng nó đòi hỏi sự đảm đang, khéo léo, tỉ mỉ. Bắt đầu 1 ngày mới của mẹ là đi chợ sớm, chọn những thức ăn tươi ngon nhất để nấu bữa ăn ngon cho cả nhà. Mẹ luôn chú ý tới từng khẩu vị của mỗi ng`, bố tôi thích ăn cay nhưng chị em tôi lại ko thích nên bữa ăn nào mẹ cũng làm 2 bát nước chấm riêng. Mẹ tôi luôn hết lòng chăm ko cho từng thành viên trong gia đình. Những ngày nắng nóng, mẹ vào bếp mồ hôi nhẽ nhại nhưng khi thấy mọi ng` ăn ngon miệng thì mọi mệt nhọc của mẹ đều tan biến. Mẹ có tài nấu nướng, bằng chứng là mẹ tôi nấu gì cũng ngon nên cả nhà ai cũng rất dễ bị tăng cân. Mẹ chiều chuộng chị em tôi lắm! Hễ thấy chị em tôi thích ăn gì là mẹ nấu cho ngay. Thương mẹ, thỉnh thoảng khi học bài xong tôi thường giúp mẹ lam những việc vặt như phơi quần áo,rửa bát.... Tuy vậy nhưng tôi đã từng mắc lỗi vs mẹ. Tôi rất lười học và làm bài .Chính vì thế nên tôi học rất kém. Mẹ dã nhiều lần nhắc tôi nhưng vẫn chứng nào tật ấy. Lúc này tôi chỉ quan tâm tới những trò chơi vô bổ mà quên đi những lời mẹ dặn. Rồi 1 hôm khi tôi mang về 1 bài kiểm tra điểm 3. Mẹ ko nói gì, lẳng lặng bỏ vào phòng nhưng qua ánh mắt mẹ tôi biết mẹ đang buồn. Tôi rất hối hận. Từ đó tôi luôn tự nhủ rằng sẽ ko làm mẹ phải buồn nữa.
Trông tôi to béo vậy nhưng hay ốm vặt, tôi còn nhớ 1 lần bị sốt rất cao hồi lớp 5. Mẹ ngồi cạnh tôi, mẹ đã nấc lên khóc. Bàn tay mẹ đặt lên trán tôi thật mát như làm cơn sốt lui đi nhanh. Tôi mở mắt dậy, mẹ vẫn ngồi kế bên tôi, thấy tôi mở mắt mẹ liền hỏi : "- Con đã đỡ chưa? Con có muốn ăn chut gì ko? Con uống chút nước cam nhé !". Khi tôi khỏe, đôi mắt mẹ thâm quầng, khuôn mặt mẹ xanh xao. Tôi thương mẹ quá ! Nói là nội trợ nhưng mẹ ko chỉ quanh quần vs bếp núc mà còn có 1 vốn kiến thức rất phong phú. Ngày xưa mẹ dẫ từng học về ngành du lịch nhưng do hoàn cảnh gia đình, bố đi công tác xa nên mẹ phải ở nhà chăm sóc các con. Bố con tôi đều biết đó là sự thiệt thòi của mẹ. Vs sự hiểu biết khá sâu sắc về cuộc sống, xã hội nên mẹ rất tâm lí vs bố con tôi, mẹ có thể góp ý cho chị em tôi. Mẹ thường dạy chị em tôi cách giao tiếp, ứng xử vs mọi người. Đối vs tôi mẹ còn là 1 ng` thày, 1 ng` bạn. Tôi tự hào về mẹ.
Những lúc tôi đc điểm tốt hay những chuyện vui ở lớp tôi kể cho gia đình, 1 nụ cười của mẹ xuất hiện như 1 đóa hoa chớm nở, mẹ nhẹ nhàng động viên, khích lệ tôi. Chỉ bằng câu nói : " Cố gắng lên con" thôi mà như đã chứa bao tình thương yêu của mẹ dành cho tôi. Tôi vô cùng xúc động!
Kết bài :

Mẹ là tất cả đối với tôi . Dù tôi ở đâu mẹ cũng ở bên, nâng bước chân tôi trên con đường tương lai phía trước
------------------------------
:)):)):)):))
 
K

khoctrongmua1999

Ba mẹ tôi có tất cả ba người con và tôi là con gái đầu lòng. Tôi không giống ba, cũng không giống cả mẹ nhưng tôi được thừa hưởng tính cách cố chấp từ ba và nhẫn nại từ mẹ.
Tôi được sinh ra trong hoàn cảnh khá chật vật. Gia đình bên ngoại thì nghèo khó nhưng là một gia đình có tiếng về gia giáo. Bên nội tuy khá giả nhưng có quan niệm cho con tự lập sớm.Thuở mới lấy nhau, ba mẹ tôi chưa có của ăn của để như bây giờ. Cuộc sống khá vất vả. Bố tôi cả ngày đi làm, về tới nhà là đã mệt nhoài. Mẹ tôi cũng chẳng hơn. Vừa đi làm vừa phải làm dâu, cuộc sống khó khăn trăm bề. Bên nội tôi gốc Hoa nên có những quy định khắt khe mà những ai làm dâu người Hoa mới hiểu hết. Lúc ấy,cả một đại gia đình con, dâu đều ở chung một nhà. Lúc ấy tôi còn nhỏ nhưng cũng phần nào hiểu được những nhọc nhằn khổ cực mà mẹ tôi đã trải qua.

Hàng ngày, mẹ tôi đến hãng từ năm giờ sáng và làm suốt đến bốn giờ chiều. Về đến nhà lại tiếp tục quần quật với công việc gia đình. Mặc dù ông bà tôi có nhiều nàng dâu, mỗi người luân phiên làm việc nhà nhưng cũng không tránh khỏi những đụng chạm hằng ngày. Gia đình tôi có thói quen ăn cơm chiều vào lúc năm giờ, cũng là lúc mọi người vừa đi làm về. Mẹ tôi có bệnh đau dạ dày nên hồi chưa lập gia đình, mẹ ở nhà thường dùng cơm sớm lúc bốn giờ chiều. Nhưng khi về nhà chồng, theo hủ tục của người Hoa con dâu không được ăn chung với mọi người. Mẹ tôi phải đứng bên cạnh ông bà để chờ bới cơm, rót nước, lấy tăm… Đến khi mẹ tôi cầm được chén cơm thì thân thể đã mệt mỏi rã rời. Nhiều lúc mẹ cầm chén cơm mà lặng lẽ khóc thầm. Đã vậy còn phải gánh chịu những lời nặng nhẹ của các cô em chồng. Thế mà mẹ tôi vẫn không than vãn một lời với bố tôi. Vì mẹ biết rằng bố tôi cũng đã vất vả nhiều.
Đến khi mang thai tôi thì mẹ tôi lại càng cực nhọc hơn. Mặc dù thai nghén nhưng mẹ vẫn phải tuân thủ theo quy định giờ giấc bên chồng, vẫn phải làm việc nhà không ngơi nghỉ. Cho nên mẹ tôi ngày càng trở nên gầy gò, xanh xao. Có những lúc mẹ bị cơn đau dạ dày hành hạ ,chịu không nổi, mẹ phải lén qua nhà ngoại ăn nhờ. Nhiều khi tủi thân mà mẹ chẳng biết than khóc với ai!“ Xuất giá tòng phu" mà, biết làm sao được.
Tôi cất tiếng khóc chào đời với tất cả niềm hi vọng của mẹ. Mẹ sẵng sàng chịu nhục vì những lời xúc xiểm, nặng nhẹ của bên chồng chỉ vì ba tôi và tôi. Mẹ tôi là thế đấy. Chỉ gánh vác một mình, chẳng bao giờ hé một lời than với ai.

Rồi tôi được mấy tháng tuổi, người tôi rất yếu. Năm ấy, tôi suýt chết vì một trận bệnh. Ông bà nội tôi kiên quyết không cho đem vào bệnh viện. Tôi được đưa đến bác sĩ tư nhưng vẫn không hết. Nhìn tôi nằm thiêm thiếp mà mẹ tôi ứa nước mắt. Sau cùng, vì quá thương con mẹ tôi bất chấp tất tả đưa tôi vào bệnh viện. Tôi nằm trong phòng hồi sức năm ngày là năm ngày mẹ tôi sống trong thấp thỏm, lo âu. Rồi tôi hồi phục, mẹ tôi càng trở nên xanh xao hơn...

Tôi lớn lên trong nhọc nhằn tủi nhục của mẹ, nỗi vất vả của ba. Và rồi sự chịu khó của ba tôi cũng được đền đáp. Ba tôi đã thành công trong ngành giấy. Ông bắt đầu dọn ra riêng. Tưởng rằng mẹ tôi sẽ có những ngày thư thả. Nhưng, ba tôi càng thành công bao nhiêu, mẹ tôi lại càng vất vả bấy nhiêu. Việc nội trợ vừa lo xong thì chuyển sang phụ giải quyết việc của công ty… Trong khi mẹ vất vả như thế, các chú tôi lại bắt đầu sanh tật, ham chơi cờ bạc,rượu chè, rồi thiếu nợ, phải vay mượn, cầm cố đồ đạc. Ba tôi phải gánh vác, trả thay cho em. Thấy vậy, nhiều lần mẹ tôi cất tiếng khuyên can, chẳng những không nghe, họ còn lớn tiếng nhục mạ và tỏ thái độ coi thường mẹ. Nhiều lần tôi hỏi mẹ tôi : “ Mẹ có ghét bên nội con không ?”. Mẹ tôi ngậm ngùi :” Tủi lắm con à. Nhưng nào có ai hiểu cho mình”...
Năm tôi tám tuổi, em thứ hai tôi chào đời, sự nghiệp của ba tôi càng phát triển, mẹ tôi có phần nhẹ nhàng hơn. Đứa em tôi được xem như châu báu. Tôi bắt đầu có những ý nghĩ ganh ghét em mình. Tôi trở nên lười học, ham chơi nên từ hạng nhất tôi rớt xuống hạng tư. Rồi lần đầu tiên trong đời tôi dám đánh bạn mình. Cứ nghĩ mẹ tôi sẽ trừng phạt vì những gì tôi gây ra. Nhưng không, mẹ tôi chỉ lặng lẽ nhìn tôi, rồi mẹ kể cho tôi nghe về cuộc đời mẹ : “ ... Mẹ gian khổ nhiều chỉ muốn con cái hạnh phúc. Không mong gì con trả ơn chỉ mong con có thể tự làm chính bản thân con hạnh phúc là mẹ cũng hạnh phúc rồi”. Thật ra, lúc ấy tôi chẳng hiểu hết những điều mẹ nói, nhưng nhìn những giọt nước mắt của mẹ, tôi đã tự nhủ thầm không để mẹ phải buồn khổ vì mình. Và tôi đã thay đổi nhiều từ dạo đó.

Đức em út tôi ra đời trong niềm vui của cả gia đình, một bé trai thật bụ bẫm. Với vai trò chị cả, tôi phải gánh vác trách nhiệm làm gương. Nhiều lúc tôi cảm thấy buồn vì ba mẹ tôi dần xa tôi để lo công việc kinh doanh và chăm sóc hai đứa em nhiều hơn. Những xung đột giữa ba và mẹ xảy ra thường xuyên hơn...Tôi trở nên lặng lẽ và xa cách mẹ. Khỏang cách ấy ngày càng xa hơn, rộng hơn. Tôi không còn muốn tâm sự với mẹ, đi học về là tôi rút vào phòng nghe nhạc, học bài. Cho đến một ngày... một ngày tôi chợt nhận ra tóc mẹ tôi đã có quá nhiều sợi bạc. Mẹ tôi già đi nhiều quá! Trời ơi, tôi mới thảng thốt chợt nhớ rằng chỉ còn ba tháng nữa là mình không còn ở bên mẹ nữa, không còn được mẹ tận tay chăm sóc như ngày nào, không được ăn những món ăn quen thuộc do mẹ nấu. Tôi phải bắt đầu cuộc sống tự lập nơi đất nước Anh xa xôi, cô độc không một người thân. Lúc này tôi mới nhận ra rằng mẹ tôi đã hy sinh cho tôi quá nhiều, và tôi cảm thấy mình có lỗi với mẹ . Tôi tự trách mình tại sao từ trước đến giờ tôi không nói một lời xin lỗi mẹ, dù chỉ một lần? Mẹ tôi có nói : “ Nếu con đi mẹ sẽ không khóc" nhưng tôi biết rằng khi tôi đi rồi thì những dòng nước mắt của mẹ lại tuôn rơi như ngày nào còn làm dâu ở nhà nội …
Mẹ tôi là thế đấy. Nếu có ai hỏi về mẹ, tôi sẽ hãnh diện trả lời rằng : Mẹ …
…là người bạn đầu tiên của tôi
…là người cho tôi tình yêu trọn vẹn và tinh khiết mà tôi sẽ không bao giờ nhận được từ ai khác
…là người thầy đầu tiên của con
…là người nhất quyết bảo rằng con đẹp biết bao dẫu rằng con chẳng bằng ai
…là người dẫn dắt tôi nhìn ra thế giới.

…là người luôn yêu thương tôi và yêu vô điều kiện
…là mẫu người tuyệt vời nhất trong cuộc đời tôi
…là người sẵn sàng hy sinh và thứ tha tất cả
…là người không bao giờ đói khi tôi chưa no
…là người không bao giờ ấm khi tôi đang lạnh
…là người không ai có thế thay thế được
…là người …
Và bây giờ tôi chỉ muốn nói với mẹ tôi rằng :
“Nhớ năm nào con cũng tặng mẹ một món quà nhân ngày 8-3 nhưng năm nay con không có gì tặng mẹ cả vì con biết rằng những món quà mà con đem tặng ấy không phải do chính con tạo ra, con biết rằng chính con mới là món quà quý nhất của mẹ.”


thanks cái nhé mk cũng sưu tầm mạng thui
 
H

hoalvc1

Hôm nay cô giáo cho lớp một đề văn viết về cha. Dường như đề này dễ với tất cả mọi người, riêng tôi thì không.

Các bạn của tôi đều có cha bên cạnh, bạn nào cũng có một bờ vai rộng chở che nhưng tôi thì lại không. Cha không sống ở phố núi cùng mẹ con tôi, cha tôi sống và làm việc ở Sài Gòn. Việc viết về cha thật sự khó với tôi. Lâu nay tôi đã quen không có tình cảm của cha. Chỉ lâu lâu, khoảng hai ba tháng, cha mới về thăm mẹ con tôi một lần.

Mỗi lần về cha đều mua quà cho tôi. Cha không biết rằng đối với tôi, việc cha về chính là một " món quà " lớn lắm rồi. Cha là cái duy nhất tôi hay thầm so sánh với bạn bè. Tôi biết cha không phải là " đồ vật" để so sánh, nhưng tôi thật sự ghen tị với các bạn ấy.Các bạn luôn có cha kề bên! Các bạn luôn hạnh phúc khi được che chở đưới một mái ấm luôn cho họ tình thương với người cha là trụ cột gia đình.

- Sao ba cậu đón cậu trễ vậy?

Mỗi khi mẹ chưa đón tôi, câu hỏi này của những đứa bạn khiến tôi chạnh lòng. Ai cũng được cha đưa rước, được cha chăm lo từng cái bánh, hộp sữa khi đi học. Ai cũng có được tình yêu thương vô bờ bến của cha. Thế mà không hiểu sao đôi lúc bạn bè tôi lại nói ghét cha của họ. Sao họ lại ghét cha mình khi ngày ngày được tận hưởng tình cha, được cha đưa đi đón về? Sao họ không nhớ những phút giây họ tươi cười, long lanh ánh mắt hạnh phúc tạm biệt cha trước khi bước vào cổng trường với thầy cô - bạn bè hoặc niềm vui vỡ òa khi thấy cha đã đợi ở bên đường khi họ vừa bước ra cổng sau mỗi buổi tan trường?..

Cha tôi làm việc nơi xa, những lúc được sống bên cha tôi vô cùng hạnh phúc. Cha luôn chắp cánh cho tôi bay đến những chân trời mới lạ. Cha dạy tôi học toán. Cha cho tôi những kiến thức khoa học mà nhà trường không dạy. Cha chỉ vẻ cho tôi những kĩ năng sống, những bài học làm người sâu sắc qua từng tình huống, mẩu chuyện hai cha con gặp trong cuộc sống. Cha luôn ủng hộ những ước mơ chính đáng của tôi. Niềm vui, niềm say mê học tập của tôi có lẽ được nhen và được thổi bùng lên từ đó.

Nhớ nhất là một lần tôi đã nói dối cha. Hôm ấy cha cho tôi tiền đi mua sách tham khảo. Đó cũng là ngày nhóm bạn của tôi rủ nhau đi chơi.Tôi định đi chơi cùng bạn trước rồi sẽ trích một khoản tiền để mua sách sau.

Vui bạn vui bè, hôm đó tôi về rất trễ. Tám giờ tối tôi mới run run rón rén bước vào nhà. Phòng khách im ắng. Một mình cha tôi ngồi trên chiếc ghế sô phải màu ghi.

- Ba đã đi hết tất cả các nhà sách để tìm con. Con đã đi đâu vậy

- Dạ, con... con đi chơi với bạn - Tôi ấp úng trả lời.

- Ba cúi đầu, không nhìn tôi, giọng trầm buồn:

- Nếu con đi chơi hãy nói cho cha biết. Từ nay đừng làm thế nữa. Con xuống ăn cơm rồi đi ngủ đi!

Sau lần đó tôi luôn nói thật với cha. Tôi sẽ luôn nói thật mọi chuyện vì cha đã tha thứ lỗi lầm của tôi- đứa con gái bé bỏng, dại khờ này...
 
H

hoalvc1

Bố! Tiếng gọi thân thương và đầy cảm xúc của mỗi đứa con.

Đối với bất kì người con nào, có lẽ bố luôn là một thần tượng, một người vĩ đại trong trái tim mình. Tôi cũng thế. Bố là người đã sinh thành ra tôi, nuôi nấng, chăm sóc và dạy dỗ tôi từ lúc lọt lòng đến bây giờ. Mãi đến khi tôi đã trưởng thành, tôi tin rằng trên mọi bước đường của tôi vẫn có đôi mắt bố dõi theo.

Ở một số bạn thì người mà họ yêu thích, ngưỡng mộ có thể là một ca sĩ, một diễn viên, một nhà văn, nhà thơ hay một cầu thủ bóng đá - những người luôn xuất hiện trên TV, trên sân cỏ, trên báo chí, trên các áp phích... Nhưng đó có thể chỉ là một cảm xúc nhất thời. Khi lớn lên hoặc ở một độ tuổi nhất định nào đó họ sẽ lãng quên thần tượng đó hoặc tự cười về sự ngây ngô một thời của mình. Điều này không bao giờ xảy ra với người bố kính yêu. Cho dù người bố có như thế nào đi chăng nữa thì hình ảnh người bố ấy vẫn mãi khắc sâu trong tâm trí các con.

Bố tôi là người có tác động lớn đến mọi cử chỉ, việc làm của tôi. Dù bận việc đến đâu, bố cũng luôn quan tâm và có trách nhiệm với con cái. Mọi việc làm, mọi thái độ của tôi luôn có ánh mắt thầm lặng dõi theo của bố. Khi tôi làm sai, bố không trách mắng mà chỉ nhẹ nhàng bảo ban, nhắc nhở. Bố vui mừng khi thấy tôi ngoan, học tốt. Bố thương và lo lắng cho tôi biết bao!

Bố- người hết lòng quan tâm, lo lắng, chăm sóc tôi! Bố- người thân thiết nhất với tôi trong mọi mặt! Hình ảnh bố sẽ sống mãi trong tôi!

Nguyễn Hoàng Nhân (lớp7, THCS Phạm Hồng
 
H

hoalvc1

3. Từ khi mở mắt chào đời, người nuôi nấng tôi nên người chính là người cha yêu dấu của tôi.

Cha tôi tính rất vui vẻ, thương con, tốt bụng. Những đức tính ấy của cha tôi chắc hẳn sẽ phải khiến cho những người cha khác phải nghĩ lại - tôi luôn nghĩ vậy. Cha tôi nay đã ngoài năm mươi, tuổi mà ngày xưa dân ta gọi bằng cụ. Mái tóc của cha tôi ngày càng bạc đi theo năm tháng. Làn da của cha màu bánh mật, đã có vài chấm đồi mồi xuất hiện trên khuôn mặt, trên tay của ba. Đôi mắt màu nâu sậm, cái mũi cao đặc trưng của họ nội nhà tôi làm cho cha như trẻ lại vài ba tuổi. Cha tôi khỏe mạnh nhưng hơi gầy.

Ở nhà, sau khi nghỉ hưu, cha phụ mẹ tôi bán hàng. Những người chị của tôi được cha nuôi nấng thành tài. Không phụ lòng của cha, tôi cũng phấn đấu học thật giỏi bằng việc tự học bài và làm bài tập về nhà đầy đủ mà không cần cha nhắc, hằng ngày đi học luôn được điểm cao. Nhắc đến số điểm, tôi nhớ nhất lần tôi được có năm phẩy tám môn Sinh học. Tưởng rằng ba sẽ la; nhưng không, cha chỉ nhắc tôi lần sau phải được điểm cao hơn để nâng điểm tổng kết môn lên. Không để cha thất vọng, lần sau thầy dò bài, tôi được điểm mười tròn trịa. Khỏi phải nói, hai cha con tôi vui biết chừng nào. Sau những ngày học căng thẳng, cha thường rủ tôi ra sân đánh cầu lông hay tưới cây tỉa cành. Cha hiền như vậy nhưng cũng có những lúc rất nghiêm khắc. Những việc nào đáng la và nhắc nhở thì cha mới như vậy.

Đối với hàng xóm xung quanh, cha tôi luôn quan tâm giúp đỡ. Ngoài việc giúp đỡ mẹ, cha còn là một đảng viên gương mẫu kiêm bí chi bộ tổ tôi. Mọi hoạt động mà phường đề ra, cha tôi luôn chấp hành nghiêm túc. Gần đây nhất là ngày hội "Toàn dân" tham gia bầu cử, cha tôi đã thức ngày, thức đêm cùng với các chú trong phường làm các công tác chuẩn bị cho ngày bầu cử diễn ra tốt đẹp. Cha tôi quả là một người cha tuyệt vời!

Tình cảm của cha dành cho tôi là vô bờ bến. Tôi sẽ học thật giỏi để không phụ lòng cha. Con xin kính chúc cha luôn luôn mạnh khỏe, vui vẻ trong cuộc sống và con cám ơn cha vì đã nuôi nấng con khôn lớn. Con yêu ba rất nhiều!

Nguyễn Lê Phan Toàn (lớp 6, THCS Nguyễn Du)



4. Ba tôi là một người bận rộn trong công việc. Nhưng ba luôn quan tâm đến tôi và yêu thương tôi hết mực.

Ba là một bác sĩ nên rất bận. Sau khi làm việc ở bệnh viện, về nhà ba còn phải khám bệnh. Nhưng ba luôn dành thời gian để đưa tôi đi học và đón về. Ba rất hay quan tâm đến việc học của tôi, thỉnh thoảng còn giảng cho tôi vài bài toán khó. Ba rất hay đọc sách nên hiểu biết rộng, không hiểu gì hay muốn biết về cái gì đó, tôi thường hỏi ba. Ba biết làm rất nhiều việc khác nhau, đặc biệt là nấu nướng. Thỉnh thoảng, khi rảnh rỗi, ba lại trổ tài nấu ăn làm những món thật ngon và hấp dẫn cho cả nhàn cùng thưởng thức. Chị em tôi phải công nhận ba nấu ăn chẳng kém gì mẹ, có vài món ba nấu ngon hơn và đặt cho ba cái biệt danh là "đầu bếp làm quan".

Ba rất yêu cây hoa, nhất là cây lộc vừng, hoa mai, hoa lan và sưu tầm những loại cây cảnh lạ. Tối tối, ba hay tưới cây, nhờ thế mà cây cảnh nhà tôi luôn tươi tốt. Tôi cũng thường giúp ba, cảm giác khi tưới cây rất thoải mái, dễ chịu, làm ta cảm thấy yêu thiên nhiên hơn. Trong mỗi bữa ăn, ba rất hay kể những câu chuyện hài hước làm cả nhà cười no, bữa ăn cũng ngon miệng hơn. Ba đúng là một người rất vui tính, nhưng trong việc học của chị em tôi thì lại rất nghiêm khắc. Ba luôn bảo tôi phải chăm chỉ học hành và dạy tôi điều hay lẽ phải.

Ba yêu thương tôi và chiều chuộng tôi hết mực. Ba thường chở tôi đi mua những cuốn truyện tranh, đồ dùng học tập, sách vở và những món quà lưu niệm xinh xinh. Ba luôn quan tâm đến tôi. Có một kỉ niệm mà tôi không sao quên được. Vào dịp Tết trung thu năm tôi bốn tuổi, tôi rất thích xem múa lân nên tôi đòi ba chở tôi đi xem dù đã đi coi hai lần tối hôm đó, nhưng ba vẫn chở tôi đi. Đến ngôi nhà kia, không khí vô cùng náo nhiệt, người đi đường xúm lại xem rất đông. Vì thế nên tôi không thể coi được và khóc um lên. Ba dỗ tôi và cho tôi leo lên vai để xem cho rõ. Tôi rất vui và sung sướng khi được xem hai con lân to nhảy múa. Đến bây giờ mà tôi vẫn không quên được kỉ niệm đó. Tôi luôn tự nhủ phải ngoan ngoãn, học thật giỏi để đáp lại tình thương yêu của ba, không muốn làm ba buồn.

Đối với tôi ba là một người cha giỏi giang, mẫu mực, luôn quan tâm và yêu thương tôi. Ba thật tuyệt vời. Tôi thương ba nhiều, nhiều lắm!

Nguyễn Bảo Lợi (THCS Phạm Hồng Thái)
 
B

baihocquygia

FBI ĐỀ 3:
Một buổi sáng thức dậy tôi nhìn thấy mình trong gương rồi ngỡ ngàng với chính mình. Tôi đây ư? Đâu rôi cái hình ảnh nhỏ bé nghịch ngợm , suốt ngày chạy lăn xăn khắp nhà… Trước mắt tôi giờ đây là một chàng trai khẻo mạnh đầy tự tin và có phần chững chạc. tôi đã lớn rồi sao?
Trước đây tôi nhiều khi có những suy nghĩ thật lạ lùng. Mỗi khi bị bố mẹ mắng, tôi lại khóc và cho rằng bố mẹ không yêu mình nữa. Nhưng rồi sau đó mỗi khi bố mẹ mắng tôi nhận ra mình thật ngốc. Vì bố mẹ có mắng cũng do lỗi mình gây ra và chính cái lỗi đó tôi đã làm ba mẹ phải buồn, rất buồn và vô cùng thất vọng, tuy nhiên lúc đó tôi không hề có ý thức về việc tôi làm tổn thương họ ra sao. Còn lúc này đây, nếu cho tôi một đề văn " Nếu có một điều ước bạn sẽ ước gì?" tôi sẽ đặt bút mà viết không cần suy nghĩ, tôi ước có thể làm thời gian quay trở lại để tôi sửa chữa mọi lỗi lầm ngốc nghếch tôi đã gây ra, tôi thực sự ý thức được việc tôi làm gây tổn thương những người yêu thương tôi đến nhường nào.Tôi đã từng nghĩ rằng em trai nhỏ của tôi không quý tôi, nhưng sau đó, tôi đã được nó yêu quý hơn bao giờ hết. Bởi tôi đã nhận ra triết lý "cho" và "nhận" tình yêu thương. Tôi đã "cho" nó tất cả tình yêu thương và tôi đã "nhận" lại được những tình cảm yêu kình của nó. Phải chăng tuổi mới lớn giúp tôi suy nghĩ thấu đáo hơn?
Hồi nhỏ, tôi vẫn hay làm những gì mình thích nhưng bây giờ, từng lời nói, từng hành động đều được tôi suy nghĩ rất kĩ trước khi làm. Nếu có ai đó hỏi: “Lớn lên mày thích làm gì?” thì có lẽ trước kia tôi sẽ trả lời rằng: “Chuyện đó sau này tính, giờ còn nhỏ, suy nghĩ chi cho mệt” nhưng bây giờ tôi có rất nhiều ước mơ, nào là ước được làm bác sĩ để chữa bệnh cho mọi người, ước làm giám đốc được mọi người khen ngợi hay làm 1 nhà bác học tài ba được mọi được mọi người biết đến. Mẹ khen những hoài bão ấy của tôi nhưng khuyên tôi phải học hành chăm chỉ. Nhờ lời khuyên ấy, mỗi buổi tối tôi tự ngồi vào bàn học bài, làm bài tập.
. Bây giờ, tôi ko thích những trò game điện tử vô bổ hay những quyển truyện thiếu nhi mà tôi thích những gì nhẹ nhàng, sâu sắc hơn. Tôi cũng ko thích những chỗ ồn ào, đông đúc, tôi thích vẽ tranh dù vui hay buồn. Bây giờ , mẹ ko cần phải chở tôi đi học nữa, tôi đã tự đi học chung với bạn bằng xe đạp. Nhìn con đường xe cộ, người đi lại nườm nượp ko còn là nỗi e sợ của tôi. Vẫn con đường ngày ngày đi học nhưng sao tự niên thấy lạ. Đạp xe đi học tôi ko còn mỏi chân như trước mà cảm thấy con đường như ngắn hơn
Tôi thấy mình đã khôn lớn không chỉ về thể chất mà là trong cả tâm hồn. Tôi thấy mình khôn lớn trong từng suy nghĩ, từng lời ăn, tiếng nói, cả trong cách cảm nhận cuộc sống. Ai cũng từng mắc lỗi, nhưng người chiến thắng là người không chạy trốn mà sẵn sàng đối diện, sẵn sàng sửa đổi. Tôi đã lớn lên từ sự nghiêm khắc có phần độc đoán của ba, tình yêu thương dịu dàng của mẹ. Có lẽ, tôi đã lớn thật rồi.

FBI ĐỀ 1 :
Ai mà chẳng có những ngày ấu thơ nhỉ? Những ngày ấy, dù hạnh phúc, dù cực khổ, dù đắng cay, nhưng đó cũng chính là những kỉ niệm không bao giờ quên được. Sau này khi bạn nhớ lại, nhìn lại nó, sẽ cảm thấy "sao ngày ấy mình hồn nhiên quá", hồn nhiên ở cái tuổi chưa hiểu đời. Và đó cũng là những niềm vui nho nhỏ an ủi bạn trong cuộc sống hiện giờ và các bạn có biết không? Những hình ảnh thân thương, trìu mến, những tấm lòng yêu con, lo lắng chăm sóc cho con ấy của những nguời mẹ trong ngày đầu tiên đi học, đối với tôi, chỉ là những mơ ước, những khát khao mà trong đời này tôi không bao giờ có được.
Những ngày trước đó tôi có tâm trạng háo hức. Có điều gì đó lạ lắm đang xảy ra trong căn phòng bé nhỏ. Mẹ đã chuẩn bị đầy đủ những thứ cần thiết cho tôi. Những quyển tập đã được mẹ bao bìa dán nhãn cẩn thận từ mấy tuần trước. Mẹ giúp tôi xếp tập ngai ngắn vào chiếc cặp xinh xinh.Mọi người vẫn còn trò chuyện. Họ nói về tôi. Mẹ mặc thử cho tôi bộ đồng phục cái quần tây, áo trắng trông thật xinh xắn. Đứng trước gương, tôi thấy là lạ nên đã bật cười. Bà nội xoa đầu khen ‘‘ Cháu bà lớn thật rồi, trông chửng chạc lắm !Ngày mai cháu đã là học sinh lớp một! Cố học thật giỏI cháu nhé ! ’’
Đúng như tôi dự đoán, sáng hôm sau, một buổi sáng thật đẹp, trời rất cao và mây cũng rất xanh như tôi mong muốn. Ngồi sau mẹ, tôi hút sữa chùn chụt, nhìn ngắm con đường lạ. Tôi chưa đi con đường này bao giờ. Con đường rất đẹp, hai bên cây xanh rì rào như chào đón tôi. Mẹ hỏi tôi rất nhiều nhưng chung quy điều mẹ lo lắng nhất là sợ tôi khóc, đòi về. Sau khi tôi đã uống hết hai hộp sữa thì mẹ đi xe chậm lại và nói: “Đến rồi! Trường của con đấy!
xa xa, phía sau những tán cây to, cổng trường đã dần dần hiện ra trước mắt tôi. Phía trên là tấm bảng to màu xanh, để tên trường. Khi đến trường, trước mắt tôi bây giờ là một khung cảnh hoàn toàn xa lạ,có rất nhiều bạn học sinh cũng được cha, mẹ đưa đến trường như tôi. Tôi cùng mẹ bước vào sân trường . Một ngôi trường đồ sộ với 3 dãy lầu hiện ra trước mắt tôi. Làm tôi tự nhiên cảm thấy mình trở nên bé nhỏ. Nên chỉ biết nắp sau lưng mẹ. Sân trường ngày càng đông học sinh hơn. Cũng là lúc tâm trạng tôi ngay càng hồi hợp và lo lắng. Rồi tiếng trống trường vang lên dồn dập. Những tiếng trống như những nhát búa bổ vào lòng tôi. Tôi đang lo sợ. Nỗi sợ ấy giờ đã chuyển thành khiếp sợ. Tôi chạy vào hàng theo các bạn nhỏ khác, không hề hiểu mình phải làm gì, và làm sao cho đúng. Tôi im lặng cúi đầu, không dám nhìn thầy giáo đang đứng phía trước học sinh. Thầy gọi tên học sinh vào lớp. Cuối cùng, chỉ còn lại một mình tôi đứng đối diện với thầy. Tôi không được gọi tên. Tôi sợ quá, ngồi thụt xuống, ôm mặt, bật khóc nức nở. cô gọi tên tôi, tôi giật mình vừa vui vừa hồi hộp rồi tôi bước vào lớp, các bạn đứng sau tôi cũng nính khóc. Rồi các bạn cũng bước vào. Lớp học rất sạch sẽ rộng rãi và thoáng mát. n ghế được xếp rất ngay ngắn. Cô bước vào lớp, giớI thiệu, sắp xếp chỗ ngồi và bầu bạn lớp trưởng của lớp. Vì thấp hơn các bạn khác nên tôi phải ngồi bàn đầu. Lúc này tôi đã bình tỉnh hơn, tôi còn làm quen được với bạn ở bên cạnh rồi nhiều bạn khác nữa. Tôi rất vui và kể cho mọi người nghe.
Vậy đó. Ngày đầu tiên đi học của tôi là như vậy đó. Các bạn đừng nghĩ rằng mẹ không thương tôi. Mẹ thương tôi nhiều lắm. Nhưng mẹ còn phải đi làm từ sáng sớm để tôi có ăn và được đi học, còn cha tôi, vì bị một tai nạn, nên không thể ở nhà được. Nhà tôi nghèo lắm,các bạn ạ!

FBI ĐỀ 2:
[FONT=&quot] Trong ngôi nhà nhỏ bé và xinh xinh của gia đình em. Em yêu tất cả mọi thành viên trong gia đình. Nhưng người mà em yêu quý nhất đó chính là mẹ, mẹ là người gắn bó với em, yêu thương em nhất và là người sống mãi trong lòng em .[/FONT]
[FONT=&quot] Em nhớ nhất là kỉ niệm mẹ chăm sóc em những ngày đau ốm. Một buổi chiều em đi học về, mưa ào ào đổ xuống làm người em ướt hết tối hôm đó cơn sốt ập đến, người em thì nóng bừng bừng còn chân tay thì lạnh run. Em nói với mẹ:” Mẹ ơi con lạnh lắm”. Mẹ sờ trán em và bảo:” Không sao đâu con bị sốt đấy”. Rồi mẹ lấy nước mát đắp vào chiếc khăn bông và đắp lên trán em. Mẹ ghé ly nước vào miệng và cho em uống thuốc:” Ngày mai con sẽ khỏi ngay ấy mà”. Ngày hôm sau, em thấy mẹ vẫn ngồi cạnh và nắm chặt lấy tay em, em thấy thương mẹ quá.[/FONT]
 
N

ngoc_bb

Trả lời : Theo như mình nghĩ thì ấu thơ là những kỉ niệm đẹp đẽ nhất trong mỗi người ,ta không thễ quên được ,nó luôn luôn lắng chìm trong lòng người , tuy chỉ là những kỉ niêm bé bỏng non nớt nhưng không có nghĩa là nó không quan trọng , mỗi kỉ niệm đều là một hành trình lúc ta còn bé ,nó nói lên sự khởi đầu tốt , một búơc khám phá trí tuệ lớn màk chỉ khi còn bé ,ấu thơ thì mới có thể cảm nhận thấy .
( đó chỉ là suy nghĩ của mình , chỉ góp ý choa bạn nếu không hay đừng chê nhá )
 
B

bangdi_girl_104

Kỉ niệm ngày đầu tiên đi học
Dàn bài

a) Mb:

- Thấy các em nhỏ chuẩn bị sách vở, quần áo đón năm học mới, tôi lại nôn nao nhớ đến ngày đầu tiên đi học của mình.

(Hoặc:

- Tình cờ trông thấy bức ảnh trong ngày đầu mình đi học.

- Một món quà lưu niệm gợi nhớ ngày đầu tiên đi học,…)

- Nhớ nhất là những cảm giác bỡ ngỡ, hồi hộp, sợ sệt của mình.

b) Tb:

1/ Trước ngày khai giảng:

- Trước ngày đi học, tôi được mẹ mua quần áo mới, tập sách mới. Lòng nôn nao không ngủ được.

- Trằn trọc, rồi lại ngồi dậy mân mê chiếc cặp mới và những quyển tập còn thơm mùi giấy.

Sáng, tôi dậy thật sớm, thay bộ đồng phục mới tinh mẹ mua từ mấy hôm trước. Trong lòng bồi hồi khó tả.

2/ Trên đường đến trường:

- Chỉnh tề trong bộ đồng phục áo trắng quần xanh, đội nón lúp xúp đi bên cạnh mẹ.

- Bầu trời buổi sớm mai trong xanh, cao vòi vọi, vài tia nắng xuyên qua cành cây, tán lá. Vài chú chim chuyền cành hót líu lo.

- Xe cộ đông đúc, bóp còi inh ỏi.

- Hàng quán hai bên đường đã dọn ra, buôn bán nhộn nhịp.

- Có nhiều anh chị học sinh với khăn quàng đỏ trên vai, tươi cười đi đến trường.

- Hôm ấy là ngày tổng khai giảng năm học mới nên phụ huynh đưa con đến trường thật đông.

- Tôi trông thấy vài anh chị trong xóm, các bạn học mẫu giáo chung cũng được ba mẹ đưa đến trường.

- Cảnh vật quen thuộc mọi ngày sao hôm nay thấy khác lạ.

- Lòng tôi hồi hộp pha lẫn cảm giác e ngại rụt rè khi gần đến cổng trường tiểu học.



3/ Vào sân trường:

- Ngôi trường bề thế, khang trang hơn trường mẫu giáo nhiều.

- Trước cổng trường được treo một tấm băng rôn màu đỏ có dòng chữ mà tôi lẩm nhẩm đánh vần được: “Chào mừng năm học mới”.

- Sân trường thật nhộn nhịp với cờ hoa, học sinh, phụ huynh, giáo viên,…trông ai cũng tươi vui rạng rỡ, áo quần tươm tất.

- Các anh chị lớp lớn vui mừng tíu tít trò chuyện với nhau sau ba tháng hè mới gặp lại.

- Tôi quan sát thấy nhiều bạn có lẽ cũng là học sinh mới vào lớp một như tôi bởi cái vẻ rụt rè, nhiều bạn còn bíu chặt lấy tay mẹ và khóc nức nở làm mắt tôi cũng rơm rớm theo.

- Một hồi trống vang lên, theo hướng dẫn của một thầy giáo các anh chị nhanh chóng xếp hàng vào lớp. Chỉ có lũ học trò lớp một bọn tôi là bối rối không biết phải làm gì.

- Chúng tôi được các cô giáo chủ nhiệm đọc tên điểm danh, có nhiều bạn được gọi tên nhưng lại sợ sệt im lặng không đáp lời cô đến nỗi phụ huynh phải lên tiếng đáp thay. Khi nghe gọi đến tên tôi, tôi giật mình. Tim đập nhanh. Trán rịn mồ hôi. Dù đã đi học mẫu giáo rồi nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy hồi hộp, lo sợ thế nào ấy. Khi buông tay mẹ để bước vào hàng tôi có cảm giác bơ vơ lạc lõng. Vậy là tôi đã bước vào một thế giới khác: rộng lớn và đầy màu sắc hơn. Nhiều bạn òa lên khóc nức nở bám lấy mẹ không chịu xếp hàng, cô giáo phải dỗ dành. Các bạn khác cũng khóc theo.

- Thầy hiệu trưởng bước lên bục đọc lời khai giảng năm học mới.

- Sau đó giáo viên chủ nhiệm dẫn chúng tôi vào lớp. Tôi ngoái lại tìm mẹ, chân ngập ngừng không muốn bước. Mẹ phải dỗ dành an ủi.

4/ Vào lớp học:

- Ngồi vào chỗ, đón nhận giờ học đầu tiên. (Ấn tượng sâu đậm về tâm trạng vừa bỡ ngỡ vừa sợ sệt, hồi hộp, gần gũi và tự tin,..).

- Mùi vôi mới, bàn ghế được đánh vẹc- ni sáng bóng.

- Quan sát khung cảnh lớp học: các bạn ai cũng ngồi ngay ngắn, háo hức đón giờ học đầu tiên.

b) Kb:- Nhớ mãi kỉ niệm trong sáng êm đềm của tuổi thơ.
 
Top Bottom