[Văn 7] Tả loài cây em yêu

H

hungson1996

MB giới thiệu cây định tả
TB tả chi tiết
-tả từng bộ phận của cây(thân, lá ,cành ,hoa ,quả)
-tả cây theo từng mùa
KB lợi ích của cây
tình cảm của mình dành cho cây
 
N

ngocthinhdan

Đè này thì có nhiều bài lắm.. sau đây em thử tham khảo một bài nha!!
Ở trường em có rất nhiều loài cây cho bóng mát. Trong đó em thích nhất cây phượng vĩ trồng ở góc sân.

Không biết cây được trồng từ lúc nào mà giờ đây cây đã cao đến gác hai của trường em. Gốc phượng sù sì, chỉ vừa vòng tay của em mà sao cành và lá nhiều đến thế. Cứ đến đầu tháng 2 phượng bắt đầu nảy lộc, lúc đầu lá chỉ là những chồi non bé tí tẹo, ba, bốn hôm sau đã xanh ngắt một màu. Khoảng tháng ba, tháng tư khi ánh nắng chan hòa rực rỡ, báo hiệu mùa hè đã đến. Hoa phượng lác đác, rồi bỗng đỏ rực từng chùm, như những chùm pháo Tết. Những bông phượng đỏ thắm có năm cánh, mỏng manh như những cánh bướm xếp khít vào nhau, ôm lấy như tơ nhị vàng trông thật lộng lẫy, hương phượng dìu dịu, phảng phất khắp trường.

Em thích cây phượng lắm, phượng chẳng những cho chúng em bóng mát vui chơi mà còn làm quang cảnh trường em thêm đẹp. Những giờ ra chơi mà được ngồi dưới gốc phượng hóng mát, ngắm hoa và chơi chọi gà thì thật là thú vị.
Từ những ý trong bài này em hãy khai thác những ý cần thiết để đưa vào bài của mình để tạo thành môt bài văn dài ,em nhé!
 
H

hoangbin2009vn

Tả thì dễ. Biểu cảm thì khó!!!!!! Cần thì giúp mình nữa!!!!!!
Cảm nghĩ về: Loài cây em yêu!!!

* Chú ý gõ tiếng Việt có dấu. Đã sửa.
 
Last edited by a moderator:
B

baomy_dn

đề biểu cảm khó lém mấy chị ơi!
có aj giúp em đj. cũng là viết về loài cây moà em iêu hix hix hix !!!
Ngày mai em phải nộp roài hix hix hix
 
K

kira_l

đầu tiên bạn phải giới thiệu về loài cây đó ban có kỉ niệm gì với cây.

phần thân bài phải nêu được tình cảm của bạn đối với cây đó, có thể kể ra một câu chuyện khiến bạn yêu quí

cây


==> bạn nên viết tiếng việt có dấu để mọi người dễ hiểu và có thể đọc đc !
 
M

meocon1997

Mọi người mau giúp mình nha

Mấy bạn tìm ý hộ mình nha!
Đề bài là:"Cảm nghĩ về loài cây em yêu"
Mau giúp mình nha, mình đang cần gấp.
thanks các bạn nhiều:):D;):)>-
 
N

nhungpro_196

Đề bài: Cảm nghĩ về loài cây em yêu.

Dàn ý chính
- Miêu tả cây ấy: (Theo trình tự không gian: Từ xa đến gần,...) Từ xa cây trông giống như... Cành lá, thân cây, rễ cây. Cảnh vật xung quang cây ảnh hưởng thế naof( VD: Cây cho chúng em bóng mát...)
- Em yêu cây ấy ntn? Vì sao yêu...

P/s: Hay là em vô đây đi: http://diendan.hocmai.vn/showthread.php?t=66932
 
3

321zaq

Văn

Bạn nên tham khảo bài văn tả hao hải đường ở trong sách giáo khoa trang 73;74 ấy.
 
B

baomy_dn

nhưng bạn có thể lèm bài mẫu cho mình được hem ?
Bạn yên tâm đi tớ sẽ hem ăn cắp bài của bạn đâu !hjhjhjhjjhjhjjhjhjhjjhj
 
M

manie

uiuiuiiiiiiiii

hông phải vậy đâu,bạn đừng nói thế mà tội nghiệp chúng tớ :)
%%- vậy nha,tớ lèm mở bài cho nà:

''Mùa thu về.Khô hanh.Lạnh lùng.
Thời tiết lúc này rất thất thường,lúc lạnh,lúc nóng,tưởng chừng như ko khí sắp nổ tung ra.
Nhưng đối với tôi,điều ấy chẳng cần thiết,ừ thì khó chịu,nhưng bên cạnh tôi luôn có hoa
tóc tiên-một ng bạn tốt lúc nào cũng dịu ngọt màu hồng đáng yêu,khiến tâm hồn tôi có cảm giác bình yên lạ lùng.Thậm chí tôi ko biết mình đã thích hoa tóc tiên từ lúc nào nữa,chỉ biết mỗi lần nhìn thấy nó,tôi lại thấy lâng lâng,vui mừng kì lạ...''
Đó nha,tớ chưa làm đề này bao giờ nên chỉ gợi ý dc mở bài thui,hì:p
mới lon ton vào lớp 7 mà lị ^^
:khi (65):
 
Last edited by a moderator:
N

ngocthinhdan

Từ thuở lọt lòng cho đến trưởng thành, mỗi chúng ta được nuôi dưỡng bằng cậu chuyện của bà và mẹ. Những câu chuyện ấy không chỉ làm ta thích thú, mà còn tưới mát tâm hồn trẻ thơ, từ đó gieo trồng hạt giống tương lai. “Cô bé bán diêm” gieo tình yêu thương. “Thánh Gióng” gieo lòng yêu nước và dũng cảm. “Bó hoa tặng mẹ” gieo lòng hiếu thảo… Và hôm nay, ta bắt gặp câu chuyện “Tiếng vọng rừng sâu”, kể về những lần cậu bé hét to vào rừng sâu và được rừng vọng lại. Vậy, câu chuyện có ý nghĩa gì? Chúng ta cùng nhau bàn bạc để rút ra bài học quý báu cho cuộc sống…

Với tất cả nỗi bực tức, cậu bé đã hét to “tôi ghét người” và rừng đã vọng lại “tôi ghét người”, cậu bé hoảng sợ. Nhưng khi cậu hét lên “tôi yêu người” với tất cả tình yêu thương, rừng đã trìu mến đáp lại. Có lẽ cậu bé không hiểu vì sao lại như thế vì cậu còn quá nhỏ. Nhưng trong tâm hồn non nớt ấy bắt đầu ươm mầm khái niệm trao đi và nhận lại...

Con ong cho mật, hoa cho hương, chim cho tiếng hót, con người cho nhau tình yêu và cao hơn nữa là đức hy sinh. Khi yêu, con người sẵn sàng hy sinh tất cả mà không đòi hỏi gì. Cụ Bơ-men (Chiếc lá cuối cùng – O Henri) hy sinh mạng sống của mình để cho Giôn-xi được sống. Nàng Xtefchia (Con hủi) hy sinh mạng sống, tuổi xuân cho tình yêu được sống. Điều gì đã thúc đẩy họ hành động như vậy? Với Xtefchia là dành cho người nàng yêu Valđemar. Còn với cụ Bơ-men, Giôn-xi chỉ là người cùng nghề họa sĩ, sống cùng căn hộ, không thân thiết. Nhưng vì thương yêu cô gái trẻ tội nghiệp, một mình cụ đã chống chọi giữa đêm khuya mưa bão vẽ nên chiếc lá để cho trái tim Giôn-xi được đập mạnh mẽ. Đổi lại, trái tim cụ Bơmen đã ngừng đập. Cả cuộc đời mình, cụ chỉ mong có một tác phẩm để đời, chính chiếc lá cuối cùng đã giúp cụ toại nguyện.

Cậu bé trong câu chuyện không cần đợi tiếng vọng của rừng bởi vì trong tâm hồn cậu đang có mưa. Mưa tưới mát đất tâm hồn, làm cho cây cối đâm chồi nảy lộc. Cậu bé đã nhận lại tất cả, nhận làn gió mát cuốn trôi bao giận hờn, bực tức; nhận tiếng chim reo vui đón chào hạnh phúc… Như vậy, “cho” đã trở thành khát vọng sống mãnh liệt, là hành động thôi thúc... Bởi vì “Sống là cho, đâu chỉ nhận riêng mình” – Tố Hữu...

Tôi sẽ chọn cách sống cống hiến. Tôi cống hiến tài năng và sức trẻ để gây dựng đất nước, kinh nghiệm cho lớp trẻ mai sau… Để rồi khi nhắm mắt xuôi tay, tôi sẽ mỉm cười hài lòng trong khi mọi người khóc.

Người ta nói “cho và nhận” chứ không nói “nhận và cho”. Bởi vì sống thì cứ “cho” đi, đừng mong “nhận” lại. Nếu ai “cho” đi để mong “nhận” lại thì đó chỉ là sự “trao đổi”, không phải là san sẻ yêu thương...

Cuộc đời vẫn cứ tiếp diễn, con người hàng ngày vẫn làm việc, lao động và “cho” – “nhận”. Hy vọng rằng, mọi người cứ “cho” đi mà không chờ “nhận” lại. Bởi vì khi “cho” là “nhận”. Thời gian rồi cũng sẽ qua mau, có những thứ sẽ phai mờ nhưng hãy tin tôi, điều gì đã “cho” sẽ mãi trường tồn như câu chuyện “tiếng vọng của rừng”. Bởi vì nó đã được khắc sâu trong tim, chảy trong huyết mạch để nhắc nhở nhau rằng “Sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình”...
 
3

321zaq

Văn

Hình ảnh cây bàng ở sân trường đã để lại rất nhiều ấn tượng trong em ngay từ khi em lần đầu đến trường.
Cây bàng ở góc trái của sân trường. Thầy hiệu trưởng nói, nó được trồng ngay từ khi trường em mới được thành lập; nó đã trở thành nỗi nhớ của nhiều thế hệ anh chị học sinh đã trưởng thành từ mái trường này. Nó rất to nên nổi bật ở sân trường. Cây bàng cao đến tầng 3 của trường, cành lá cứng cáp, xum xuê, vươn ra rất nhiều phía. Thân cây bàng rất to, em và bốn đứa bạn vòng tay nhau mới ôm được thân cây. Rễ của cây bàng rất nhiều và dài, mọc trồi lên cả mặt đất, cong cong trông như các chú rắn. Cây bàng tuy vậy nhưng ăn mặc giản dị lắm, bao giờ cây cũng chỉ khoác trên mình một tấm áo nâu sần sùi và đôi chiếc mũ màu xanh của mùa hè nữa nên cây càng lộ rõ vẻ cứng cáp, khoẻ mạnh.
Hết kì một thì cây bàng đã trở thành người bạn thân thiết của em và các bạn. Hằng ngày sau những tiết học căng thẳng, mọi người lại ngồi vây xung quanh cây bàng đọc sách, truyện. Khi trời nắng, cây bàng lại phủ bóng mát xuống cho em ngồi. Cây bàng thật là một người bạn tốt.
Càng ngày, cây bàng và em càng trở nên thân thiết hơn, mỗi lần nghỉ hè, ngoài niềm vui được nghỉ ngơi, trong lòng em lại có một nỗi da diết, mong cho thời gian nghỉ hè nhanh hết mau để được gặp cây bàng. Chắc cây bàng ở trường cũng buồn lắm.
Em rất yêu quý cây bàng, đó là người bạn không thể thiếu đối với em. Sẽ không bao giờ em quên được hình ảnh cây bàng.
Nhớ cảm ơn đó nhe!:-j:
 
Last edited by a moderator:
M

meocon1997

bạn ơi, đã giúp thì giúp tới cùng chứ.
mở bài đang rất hay nên bạn làm giùm mình thân bài lun đi!

Mấy bạn tìm ý thân bài giùm mình lun đi.
Mình nghĩ nên chọn một loại cây gần gũi như cây lúa hay cây dừa chẳng hạn,có như thế bài văn của ình sẽ dễ có tình cảm chân thật hơn.
Giúp mình nhanh lên nha,gấp lắm rùi
 
Last edited by a moderator:
M

manie

Từ thuở lọt lòng cho đến trưởng thành, mỗi chúng ta được nuôi dưỡng bằng cậu chuyện của bà và mẹ. Những câu chuyện ấy không chỉ làm ta thích thú, mà còn tưới mát tâm hồn trẻ thơ, từ đó gieo trồng hạt giống tương lai. “Cô bé bán diêm” gieo tình yêu thương. “Thánh Gióng” gieo lòng yêu nước và dũng cảm. “Bó hoa tặng mẹ” gieo lòng hiếu thảo… Và hôm nay, ta bắt gặp câu chuyện “Tiếng vọng rừng sâu”, kể về những lần cậu bé hét to vào rừng sâu và được rừng vọng lại. Vậy, câu chuyện có ý nghĩa gì? Chúng ta cùng nhau bàn bạc để rút ra bài học quý báu cho cuộc sống…

Với tất cả nỗi bực tức, cậu bé đã hét to “tôi ghét người” và rừng đã vọng lại “tôi ghét người”, cậu bé hoảng sợ. Nhưng khi cậu hét lên “tôi yêu người” với tất cả tình yêu thương, rừng đã trìu mến đáp lại. Có lẽ cậu bé không hiểu vì sao lại như thế vì cậu còn quá nhỏ. Nhưng trong tâm hồn non nớt ấy bắt đầu ươm mầm khái niệm trao đi và nhận lại...

Con ong cho mật, hoa cho hương, chim cho tiếng hót, con người cho nhau tình yêu và cao hơn nữa là đức hy sinh. Khi yêu, con người sẵn sàng hy sinh tất cả mà không đòi hỏi gì. Cụ Bơ-men (Chiếc lá cuối cùng – O Henri) hy sinh mạng sống của mình để cho Giôn-xi được sống. Nàng Xtefchia (Con hủi) hy sinh mạng sống, tuổi xuân cho tình yêu được sống. Điều gì đã thúc đẩy họ hành động như vậy? Với Xtefchia là dành cho người nàng yêu Valđemar. Còn với cụ Bơ-men, Giôn-xi chỉ là người cùng nghề họa sĩ, sống cùng căn hộ, không thân thiết. Nhưng vì thương yêu cô gái trẻ tội nghiệp, một mình cụ đã chống chọi giữa đêm khuya mưa bão vẽ nên chiếc lá để cho trái tim Giôn-xi được đập mạnh mẽ. Đổi lại, trái tim cụ Bơmen đã ngừng đập. Cả cuộc đời mình, cụ chỉ mong có một tác phẩm để đời, chính chiếc lá cuối cùng đã giúp cụ toại nguyện.

Cậu bé trong câu chuyện không cần đợi tiếng vọng của rừng bởi vì trong tâm hồn cậu đang có mưa. Mưa tưới mát đất tâm hồn, làm cho cây cối đâm chồi nảy lộc. Cậu bé đã nhận lại tất cả, nhận làn gió mát cuốn trôi bao giận hờn, bực tức; nhận tiếng chim reo vui đón chào hạnh phúc… Như vậy, “cho” đã trở thành khát vọng sống mãnh liệt, là hành động thôi thúc... Bởi vì “Sống là cho, đâu chỉ nhận riêng mình” – Tố Hữu...

Tôi sẽ chọn cách sống cống hiến. Tôi cống hiến tài năng và sức trẻ để gây dựng đất nước, kinh nghiệm cho lớp trẻ mai sau… Để rồi khi nhắm mắt xuôi tay, tôi sẽ mỉm cười hài lòng trong khi mọi người khóc.

Người ta nói “cho và nhận” chứ không nói “nhận và cho”. Bởi vì sống thì cứ “cho” đi, đừng mong “nhận” lại. Nếu ai “cho” đi để mong “nhận” lại thì đó chỉ là sự “trao đổi”, không phải là san sẻ yêu thương...

Cuộc đời vẫn cứ tiếp diễn, con người hàng ngày vẫn làm việc, lao động và “cho” – “nhận”. Hy vọng rằng, mọi người cứ “cho” đi mà không chờ “nhận” lại. Bởi vì khi “cho” là “nhận”. Thời gian rồi cũng sẽ qua mau, có những thứ sẽ phai mờ nhưng hãy tin tôi, điều gì đã “cho” sẽ mãi trường tồn như câu chuyện “tiếng vọng của rừng”. Bởi vì nó đã được khắc sâu trong tim, chảy trong huyết mạch để nhắc nhở nhau rằng “Sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình”...

Bạn ui,đây là đề tả cây mà bạn,không phải nghị luận về cho đi nhận lại đâu!
bạn giúp thì giúp cho chót chứ đề này trả lời nọ sẽ chỉ làm mọi thứ lủng củng,đầu voi đuôi chuột thôi,ngocthinhdan lưu ý đọc kĩ đề nha.
:(thật sự là mình chưa làm đề này bao giờ nên ko thể giúp gì dc nữa
SO SORRY. SO SORRY............
:khi (88):
 
Last edited by a moderator:
Top Bottom