[Văn 7]Cảm nghĩ về người thân( ông, bà, cha, mẹ...)-Văn biểu cảm

M

manhduyhy2000

“ Mẹ” – một tiếng gọi cao cả thiêng liêng mà ai cũng muốn được gọi ít nhất một lần trong đời. Mẹ là tất cả đối với con, Mẹ là đấng sinh thành, dưỡng dục… ngày hôm nay có được tất cả là đều nhờ Mẹ. Mẹ đã che chở, nâng cánh những ước mơ hoài bão và là nguồn sức mạnh lớn tiếp bước cho con thành người. Để ngày hôm nay, con cảm thấy hạnh phúc và hãnh diện để khoe với mọi người rằng Mẹ là Mẹ người con yêu quý và tôn trọng nhất. Trong tim con luôn thốt lên rằng “ Mẹ ơi! Thật hạnh phúc khi con có Mẹ” khi con gặp khó khăn hay khi con được hạnh phúc.

Cách đây 13 năm, có một vị thần đã mang sự sống đến cho con, vị thần ấy không ai khác chính là Mẹ. Mẹ đã quyết định hy sinh sự sống của mình để sinh con ra khi nghe Bác sĩ nói rằng một trong hai chúng ta Mẹ hoặc con được sống, nếu sinh con ra có thể Mẹ sẽ không còn trên cõi đời này nữa… Nhưng với bản lĩnh và niềm thương yêu con, Mẹ đã chấp nhận sự có mặt của con trên thế gian này mà mẹ đã không màng đến tính mạng của mình, chỉ biết phó thác sự sống của Mẹ nơi ông trời vậy.

Và rồi, với lòng bao la, ý chí quyết tâm bảo vệ giọt máu đầu tiên của mình, Mẹ đã sinh con ra trong niềm hạnh phúc vô biên, kèm theo đó là nỗi đau đớn tột cùng. Tiếng khóc của trẻ thơ với giọt nước mắt hạnh phúc của Mẹ đã động lòng nơi trời cao, ông trời đã không cướp đi Mẹ mà trả Mẹ về bên cạnh con và bố. Bố thật sự vui mừng khi ôm hai mẹ con mình và khóc, chắc có lẽ đây là giọt nước mắt đầu tiên của bố giành cho hai Mẹ con chúng ta đúng không hả Mẹ?

Chuyện này, trước đây, con không hề biết, mà cũng có ai cho con biết đâu. Con chỉ nghe Bài kể lại, đủ ngày, đủ tháng mà con vẫn chưa chịu ra, cứ quậy Mẹ hoài, làm cho Mẹ chịu những cơn đau vật vã; cuối cùng, đi xin gạo nhà người ta ăn con mới chịu ra… Trong một lần bị bệnh, con đã nghe Mẹ nói chuyện với bạn của Mẹ, và như thế, con đã biết được mình ra đời như thế nào. Một lần bị bệnh, biết được câu chuyện về sự ra đời của mình, đó lần bệnh con cảm thấy hạnh phúc nhất đấy Mẹ ạ !

Nhưng tại sao? Tại sao Mẹ lại không cho con biết điều đó, để con có thể yêu Mẹ nhiều hơn, và nhất định con sẽ không làm Mẹ buồn đâu Mẹ ạ ! Sau khi biết câu chuyện đó, nhiều lần con đã bật khóc khi nghĩ về những lỗi lầm của mình; con xin Mẹ, xin Mẹ hãy thứ tha cho những gì mà từ trước tới nay con đã làm Bố Mẹ buồn lòng, con ngốc quá Mẹ ơi! Con bao nhiêu tuổi chắc có lẽ cũng là bấy nhiêu thời gian Mẹ khó khăn vất vả kèm theo sự buồn lòng về con. Từ nhỏ, con đã là môt đứa trẻ khó nuôi, Mẹ đã phải hơn ngàn lần bực tức khi chăm sóc con, vậy mà chưa một lần Mẹ lớn tiếng, nặng lời hay la mắng; ngược lại, Mẹ ôm con vào lòng, dịu dàng chăm sóc, vỗ về con. Mẹ cười vui với những bước đi, những tiếng nói đầu đời của con; nhưng cũng còn lắm nỗi lo về “ Bé Bo” suy dinh dưỡng của mẹ. Mẹ đã vì con tất cả, nhưng con chưa làm được gì cho Mẹ hết, chắc có lẽ điều mà con làm Mẹ vui nhất là con được học sinh giỏi 6 năm liền đúng không Mẹ? Rồi con còn làm mẹ tức giận với những trò nghịch ngợm, quậy phá của con; con cũng chẳng hề quan tâm rằng, Mẹ đã buồn đến mức nào những lần con không nghe lời Mẹ, nhưng lần nào Mẹ cũng khuyên bảo, dạy dỗ con,… không hề trách phạt.

Khi con lớn hơn rồi tình yêu đầu đời cũng đến, nhưng rồi chẳng giữ được lâu, chính khi con thất bại, con mới cảm nhận được sự ấm áp của gia đình và sự che chở của Mẹ. “ Đừng buồn nữa con gái của Mẹ, rồi chuyện gì cũng sẽ qua, tất cả mọi thứ bắt đầu đều có sự khó khăn, hãy vững tin vào con nhé, gia đình mình sẽ là nơi che chở, dìu dắt bước đi của con, sẽ là nơi cho con che chở về sau những lần vấp ngã. Và Mẹ, Mẹ sẽ luôn bên con để nghe con kể lể, than phiền những khó khăn trong cuộc sống thường ngày. Mẹ tin con của Mẹ sẽ làm được.”, Tin nhắn đó, là Mẹ đã nhắn cho con khi con vấp ngã và buồn bã nhất.

Con nhớ hoài Mẹ ơi ! Mười ba năm trôi qua, Mẹ đã lo lắng cho con thật nhiều; sinh con ra, phải lo nuôi con khôn lớn, đến tuổi đi học thì phải lo chọn trường cho con; mỗi lần con đi thi dù là cuộc thi nhỏ hay lớn Mẹ cũng đều lo lắng, và ủng hộ con. Và khi con lớn lên, cũng chẳng có gì khác biệt; cũng vẫn là Mẹ phải lo lắng suy nghĩ và định hướng cho tương lai của con.

Và con cũng không thể nào quên trong một lần bệnh nặng, con đã nằm nhà hơn một tuần liền, tưởng chừng như suốt cuộc đời này, con sẽ nằm trên giường bệnh; thì lúc này con lại có Bố Mẹ và gia đình mình, nhất là Mẹ, Mẹ vất vả lo lắng chạy ngược, chạy xuôi để chăm sóc con, luôn bên con trong những khi con cần và ủng hộ tinh thần khi con gục ngã. Vậy mà con thật đáng ghét, tỉnh dậy rồi lại không nhớ ra ai là ai cả, phải mất một thời gian sau, con mới nhớ ra được Mẹ, Bố, và tất cả mọi người.

Mẹ ơi! Con biết việc Mẹ không giữ được hai đứa em con là điều Mẹ không muốn, và không ai trong gia đình mình muốn, nhưng chuyện đã qua, Mẹ hãy thôi, đừng buồn nữa Mẹ nhé! Con sẽ luôn bên Mẹ, chăm sóc Mẹ như Mẹ đã lo cho con vậy, hãy tin ở con!

Mẹ của con ơi! Thật hạnh phúc khi con có Mẹ.

Con yêu Mẹ, ngàn lần con yêu Mẹ!
 
L

lovedream2000

“Tôi muốn dệt những vần thơ về mẹ
Để đọc lên cho nước mắt trào rơi
Vì có gì đẹp đẽ nhất trên đời
Thiêng liêng nhất phải chăng là tình mẹ ?”
Vâng! Mẹ, tình mẹ, đó là những thứ quý giá và thiêng liêng nhất trên đời. Mỗi con người chúng ta ai sinh ra cũng đều có mẹ. Mẹ là người đã chín tháng mười ngày mang nặng đẻ đau sinh ra ta, cho ta cuộc sống này.
Từ khi chào đời, cất tiếng khóc đầu tiên, con đã may mắn nhận được vòng tay che chở, âu yếm của mẹ. Mẹ luôn là người dành cho con nhiều tình yêu thương nhất. Thời gian mới đó mà trôi nhanh quá, xuân này mẹ đã bước qua tuổi 40 rồi. Những nếp nhăn trên khuôn mặt mẹ giờ đang dần hiện ra. Có thể với ai đó, mẹ không phải là người đẹp “nghiêng nước nghiêng thành”, nhưng với con, với gia đình mẹ là nhất! Mẹ không cao, nước da lại ngăm đen. Con biết tất cả là do mẹ đã phải làm lụng vất vả để kiếm tiền nuôi con. Đôi bàn tay của mẹ gầy guộc, rám nắng. Nhưng cũng nhờ đôi bàn tay ấy mà con có được những giấc ngủ ngon, có những bữa ăn ngon lành... Mỗi khi cầm đôi bàn tay mẹ, lòng con lại cảm thấy thương mẹ vô cùng. Mẹ! Mẹ là người đã sinh con ra, cho con cuộc sống này. Mẹ đã dạy con thế nào là người tốt, dạy con cách trưởng thành.... Mẹ mãi là người đẹp nhất trong lòng con.
Với con, mẹ không đơn thuần là người đã sinh ra, nuôi dưỡng con, mà còn là cô giáo đầu tiên của con. Mẹ dạy con ê a từng tiếng nói đầu tiên, chỉ cho con cách bước đi sao cho vững chắc.... Mẹ đã hy sinh đời mình để con có được những gì tốt đẹp nhất cho ngày hôm nay. Con còn nhớ, ngày còn thơ bé, con rất ốm yếu, cứ đau lên đau xuống hoài. Nhiều hôm, mẹ đã phải thức trắng đêm để cùng ba chăm sóc cho con. Lúc ấy, đôi mắt mẹ thâm quần vì thức đêm quá nhiều, rồi mẹ cũng ốm đi và xanh xao nhiều hơn... Giờ nghĩ lại, con thấy lại thương mẹ nhiều lắm. Con luôn biết! Mẹ ơi, những ngày tháng tuổi thơ với con là đẹp nhất vì có mẹ ở bên cạnh, chăm sóc cho con từng bữa ăn, giấc ngủ. Nhưng có lẽ đó cũng là những ngày tháng mà mẹ cực khổ nhất, mẹ nhỉ. Mẹ là một người phụ nữ đảm đang! Mặc dù buổi sáng mẹ phải thức dậy thật sớm để đến trường giảng dạy, buổi còn lại mẹ cũng chẳng được nghỉ ngơi,phải vừa lo việc đồng án, vừa chăm sóc cho con, thế nhưng tất cả mẹ đều hoàn thành tốt.
Trong mắt của một đứa con nít như con, thì mẹ sinh ra là để chăm sóc cho con. Con chưa bao giờ tự hỏi lòng mình rằng tại sao mẹ lại hy sinh vì con nhiều như thế, tại sao mẹ lại làm tất cả vì con, tại sao mẹ lại không lo cho cuộc sống riêng của mình...? Có lẽ vì mẹ là mẹ của con! Nhiều lúc vì tính trẻ con nên con đã ngây thơ giận mẹ, giận mẹ chỉ vì mẹ không chịu chiều con. Con chẳng chịu ngủ chung với mẹ, con dỗi hờn và sang ngủ một mình. Nhưng những lúc như thế, những lúc ngủ một mình, con lại cảm thấy có một cảm giác trống vắng đang bao trùm xung quanh con. Con cảm thấy thiếu mẹ, con thấy thiếu một người mà hay ru con ngủ, hay kể cho con nghe những câu chuyện cổ tích ngày xưa....
Giờ con đã khôn lớn, đã là cô nữ sinh trung học, thế nhưng con vẫn nhận được sự chăm sóc, yêu thương của mẹ như ngày còn thơ bé. Mẹ vẫn chăm lo cho con từng chút một, từ bữa ăn cho đến việc học hành. Mẹ luôn an ủi, ở bên động viên con mỗi khi con vấp ngã; chia sẻ niềm vui cùng con những lúc con đạt được thành công. Con thấy mình thật hạnh phúc và may mắn làm sao khi luôn có mẹ kề bên.
Con cứ ngỡ kể từ bây giờ mẹ sẽ đỡ khổ nhọc hơn ngày nào. Con cứ ngỡ rằng mẹ sẽ không còn khổ nữa, sẽ không còn cảnh mẹ đi khâu vá từng cái áo cho con. Mẹ sẽ không phải thức khuya để cho con học bài, sẽ không phải canh từng giấc ngủ của con......, bởi vì con đã lớn. Thế nhưng cuộc đời thật trớ trêu! Khi mà kinh tế gia đình đã ngày càng khá hơn, khi mà con đã bắt đầu lớn khôn, bắt đầu biết suy nghĩ thì cũng là lúc mà mẹ phát hiện ra mẹ đang mang trong mình căn bệnh nan y. Cái tin đó làm cho con choáng ván! Giờ con lại cảm thấy hận mình. Con hận mình sao không trưởng thành sớm hơn, con hận mình sao con không biết chăm lo cho mẹ, sao con lại để mẹ buồn vì con. Những lúc con làm sai điều gì, mẹ chẳng bao giờ la mắng con cả. Mẹ luôn nhẹ nhàng phân tích cho con cái đúng, cái sai để từ đó con hiểu và sửa đổi. Mẹ dạy con với một cách rất riêng, mẹ khôg la mắng, đánh đập con như một số bà mẹ khác. Hành động của mẹ luôn là gương sáng để con noi theo. Đôi lúc con cảm thấy như mẹ là một người bạn thân của con, là nơi để con tâm sự. Mẹ luôn âm thầm dõi theo mỗi bước đi của con, che chở, giúp đỡ con vượt qua mọi khó khăn trong cuộc đời. Vậy mà con chẳng biết điều đó, còn làm cho mẹ thêm buồn phiền. Con thật tệ!
Mẹ - một người phụ nữ Việt “anh hùng, bất khuất, trung hậu, đảm đang” như BH đã từng nói. Tuy đau ốm, nhưng chẳng bao giờ mẹ chịu nghĩ cho mình cả, lúc nào mẹ cũng nghĩ cho gia đình, cho công việc. Mẹ thường thức khuya để nghiên cứu tài liệu, tìm cách giảng bài hay để học sinh dễ tiếp thu, học tốt hơn.... Rồi kể cả những lúc đi chợ, mẹ cũng tiết kiệm chẳng dám mua gì bồi bổ cho riêng mình... Mẹ ơi, tại sao phải như thế? Những lúc trái gió trở trời, mẹ đau nhức khắp cả người, nhưng vẫn một mình chịu đựng, mẹ chẳng than phiền với ai cả, có lẽ vì sợ bố con con lo lắng, phải không mẹ? Có những hôm con thấy mẹ nhăn nhó xoa tay bóp chân, dường như mẹ đang đau lắm. Con đã nhiều lần hỏi, nhưng mẹ đều lảng tránh đi.....
Từ trước đến giờ mẹ luôn là người hy sinh cho con, mẹ chưa hề nghĩ gì đến bản thân mình cả, mẹ cũng chưa bao giờ đòi con phải trả công. Mẹ quả là một người tuyệt vời, là một người cao cả, vĩ đại nhất trong cuộc đời của con. “Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào”-đúng, mẹ thật bao dung, thật rộng lượng, mẹ tha thứ cho mọi lỗi lầm của con....
“Hạnh phúc thay cho người nào được Thượng Đế ban tặng cho một người mẹ hiền” Thật vậy, hạnh phúc của con trong cuộc đời này là có mẹ. Mẹ đã cho con tất cả, mẹ là cuộc đời của con! Thật khó có thể tìm được một ngôn từ nào để diễn tả hết về mẹ. Nhiều lúc con rất muốn nói con xin lỗi vì những điều con đã làm khiến mẹ buồn, con muốn nói con yêu mẹ, nhưng sao khó quá, con không đủ can đảm mẹ ơi. Giờ con chỉ biết cầu mong cho mẹ luôn mãi khoẻ mạnh, mãi ở bên con, mãi cùng con đi hết chặng đường đời đầy cam gho, thử thách. Con chỉ muốn mẹ hiểu rằng mẹ vẫn mãi là người quan trọng nhất với con trong cuộc đời này, tình mẹ mãi là tình cảm thiêng liêng nhất; và: Con dù lớn vẫn là con mẹ. Đi suốt đời lòng mẹ vẫn theo con"
 
D

dark95

bai ban vua chep tu truong thcs pham hong thai pleiku ra day va no cung la bai van ma minh viet minh duoc nguoi ta cham 10 diem :)>-:eek::confused::mad:@-)b-(
 
M

marie_kute9x

Ngoại đẹp hơn những gì tôi nghĩ.Đã ngoài 70 nhưng dáng đi nhanh nhẹn hoạt bát lưng,không còng hình ảnh đó cứ in sâu vào tâm trí tôi.Tóc ngoại đã lốm đốm bạc nhưng răng vẫn chắc khỏe.Ngoại hay mắng lắm!cái gì trái ý trái mắt ngoại là ngoại mắng liền không kể một ai.Tôi là người bị ngoại mắng nhiều nhất,cũng vì điều đó mà khi xa ngoại tôi là đứa khóc nhiều nhất. Xa ngoại được 2tuần nhìn những đứa trẻ được bà chúng nó dắt đi chơi tôi bỗng thấy ganh tị và thèm được ở bên ngoại.Thèm cái cảm giác được ngoại chỉ dẫn cách ăn nói đi đứng,thèm được xà vào lòng ngoại nghe ngoại kể chuyện Kiều,thèm được ngoại mắng những lời giào dục chúng tôi.Nỗi nhớ ngoại cứ bám chặt lấy tâm trí tôi.Tôi muốn được trở về bên ngoại.Tôi nhớ ngoại quá nhớ ngoại vô cùng!
 
H

huongzyoona2000

có bài cảm nghĩ về cha không hả mấy mem ơi , tớ đang cần bài đấy , Help me!!!!!!!!!!!!!!!Help me!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Hôm nay phải nộp oy` T_T
 
D

duclinh2056

van

Tham khảo nhé!!!!
Trong cuộc sống hàng ngày, có biết bao nhiêu người đáng để chúng ta thương yêu và dành nhiều tình cảm. Nhưng đã bao giờ bạn nghĩ rằng, người thân yêu nhất của bạn là ai chưa? Với mọi người câu trả lời ấy có thể là ông bà, là mẹ, là anh chị hoặc cũng có thể là bạn bè chẳng hạn. Còn riêng tôi, hình ảnh người bố sẽ mãi mãi là ngọn lửa thiêng liêng, sưởi ấm tâm hồn tôi mãi tận sau này.
Bố tôi không may mắn như những người đàn ông khác. Trong suốt cuộc đời bố có lẽ không bao giờ được sống trong sự sung sướng, vui vẻ. Bốn mươi tuổi khi chưa đi được nửa chặng đời người, bố đã phải sống chung với bao nhiêu bệnh tật: Đầu tiên đó chỉ là những cơn đau dạ dày, rồi tiếp đến lại xuất hiện thêm nhiều biến chứng. Trước đây, khi còn khỏe mạnh, bao giờ bố cũng rất phong độ.
Thế nhưng bây giờ, vẻ đẹp ấy dường như đã dần đổi thay: Thay vì những cánh tay cuồn cuộn bắp, giờ đây chỉ còn là một dáng người gầy gầy, teo teo. Đôi mắt sâu dưới hàng lông mày rậm, hai gò má cao cao lại dần nổi lên trên khuôn mặt sạm đen vì sương gió. Tuy vậy, bệnh tật không thể làm mất đi tính cách bên trong của bố, bố luôn là một người đầy nghị lực, giàu tự tin và hết lòng thương yêu gia đình.
Gia đình tôi không khá giả, mọi chi tiêu trong gia đình đều phụ thuộc vào đồng tiền bố mẹ kiếm được hàng ngày. Dù bệnh tật, ốm đau nhưng bố chưa bao giờ chịu đầu hàng số mệnh. Bố cố gắng vượt lên những cơn đau quằn quại để làm yên lòng mọi người trong gia đình, cố gắng kiếm tiền bằng sức lao động của mình từ nghề xe lai.
Hàng ngày, bố phải đi làm từ khi sáng sớm cho tới lúc mặt trời đã ngã bóng từ lâu. Mái tóc bố đã dần bạc đi trong sương sớm. Công việc ấy rất dễ dàng với những người bình thường nhưng với bố nó rất khó khăn và gian khổ. Bây giờ có những lúc phải chở khách đi đường xa, đường sốc thì những cơn đau dạ dạy của bố lại tái phát.
Và cả những ngày thời tiết thay đổi, có những trưa hè nắng to nhiệt độ tới 38-48 độ C, hay những ngày mưa ngâu rả rích cả tháng 7, tháng 8, rồi cả những tối mùa đông lạnh giá, bố vẫn cố gắng đứng dưới những bóng cây kia mong khách qua đường. Tôi luôn tự hào và hãnh diện với mọi người khi có được một người bố giàu đức hy sinh, chịu thương, chịu khó như vậy.
Nhưng có phải đâu như vậy là xong. Mỗi ngày bố đứng như vậy thì khi trở về những cơn đau quằn quại lại hành hạ bố. Nhìn khuôn mặt bố nhăn nhó lại, những cơn đau vật vã mà bố phải chịu đựng, tôi chỉ biết òa lên mà khóc. Nhìn thấy bố như vậy, lòng tôi như quặn đau hơn gấp trăm ngàn lần. Bố ơi, giá như con có thể mang những cơn đau đó vào mình thay cho bố, giá như con có thể giúp bố kiếm tiền thì hay biết mấy? Nếu làm được gì cho bố vào lúc này để bố được vui hơn, con sẽ làm tất cả, bố hãy nói cho con được không?
Những lúc ấy, tôi chỉ biết ôm bố, xoa dầu cho bố, tôi chỉ muốn với bố đừng đi làm nữa, tôi có thể nghỉ học, như vậy sẽ tiết kiệm được chi tiêu cho gia đình, tôi có thể kiếm được tiền và chữa bệnh cho bố. Nhưng nếu nhắc đến điều đó chắc chắn là bố sẽ buồn và thất vọng ở tôi nhiều lắm.
Bố luôn nói rằng bố sẽ luôn chiến đấu. Chiến đấu cho tới những chút sức lực cuối cùng để có thể nuôi chúng tôi ăn học thành người. Bố rất quan tâm đến việc học của chúng tôi. Ngày xưa bố học rất giỏi nhưng nhà nghèo bố phải nghỉ học. Vào mỗi tối, khi còn cố gắng đi lại được, bố luôn bày dạy cho mấy chị em học bài.
Trong những bữa cơm bố thường nhắc chúng tôi cách sống, cách làm người sao cho phải đạo. Tôi phục bố lắm, bố thuộc hàng mấy nghìn câu Kiều, hàng trăm câu châm ngôn, danh ngôn nổi tiếng…
Chính vì vậy, tôi luôn cố gắng tự giác học tập. Tôi sẽ làm một bác sĩ và sẽ chữa bệnh cho bố, sẽ kiếm tiền để phụng dưỡng bố và đi tiếp những bước đường dở dang trong tuổi trẻ của bố. Tôi luôn biết ơn bố rất nhiều, bố đã dành cho tôi một con đường sáng ngời, bởi đó là con đường của học vấn, chứ không phải là con đường đen tối của tiền bạc. Tôi sẽ luôn lấy những lời bố dạy để sống, lấy bố là gương sáng để noi theo.
Và tôi khâm phục không chỉ bởi bố là một người giỏi giang, là một người cao cả, đứng đắn, lòng kiên trì chịu khó mà còn bởi cách sống lạc quan, vô tư của bố. Mặc dù những thời gian rảnh rỗi của bố còn lại rất ít nhưng bố vẫn trồng và chăm sóc khu vườn trước nhà để cho nó bao giờ cũng xanh tươi.
Những giỏ phong lan có bao giờ bố quên cho uống nước vào mỗi buổi sáng; những cây thiết ngọc lan có bao giờ mang trên mình một cái lá héo nào? Những cây hoa lan, hoa nhài có bao giờ không tỏa hương thơm ngát đâu? Bởi đằng sau nó luôn có một bàn tay ấm áp chở che, chăm sóc, không những yêu hoa mà bố còn rất thích nuôi động vật.
Tuy nhà tôi bao giờ cũng có hai chú chó con và một chú mèo và có lúc bố còn mang về những chiếc lồng chim đẹp nữa. Và hơn thế, trong suốt hơn năm năm trời chung sống với bệnh tật, tôi chưa bao giờ nghe bố nhắc đến cái chết, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc trốn tránh sự thật, bố luôn đối mặt với “tử thần”, bố luôn dành thời gian để có thể làm được tất cả mọi việc khi chưa quá muộn.
Nhưng cuộc đời bố bao giờ cũng đầy đau khổ, khi mà cả gia đình đã dần khá lên, khi các chị tôi đã có thể kiếm tiền, thì bố lại bỏ chị em tôi, *****, bỏ gia đình này để ra đi về thế giới bên kia. Bố đi về một nơi rất xa mà không bao giờ được gặp lại. Giờ đây khi tôi vấp ngã, tôi sẽ phải tự đứng dậy và đi tiếp bằng đôi chân của mình, bởi bố đi xa, sẽ không còn ai nâng đỡ, che chở, động viên tôi nữa.
Bố có biết chăng nơi đây con cô đơn buồn tủi một mình không? Tại sao nỡ bỏ con ở lại mà đi hả bố? Nhưng con cũng cảm ơn bố, bố đã cho con thêm một bài học nữa, đó chính là trong cuộc sống hàng ngày, chúng ta hãy trân trọng những gì đang có, hãy yêu thương những người xung quanh mình hơn, và đặc biệt hãy quan tâm, chăm sóc cho bố của mình, tha thứ cho bố, khi bố nóng giận và nỡ mắng mình bởi bố luôn là người yêu thương nhất của chúng ta.
Bố ra đi, đi đến một thế giới khác, ở nơi đó bố sẽ không còn bệnh tật, sẽ thoát khỏi cuộc sống thương đau này. Và bố hãy yên tâm, con sẽ luôn nhớ những lời dạy của bố, sẽ luôn thương yêu, kính trọng biết ơn bố, sẽ sống theo gương sáng mà bố đã rọi đường cho con đi. Hình ảnh của bố sẽ luôn ấp ủ trong lòng con. Những kỷ niệm, những tình cảm bố dành cho con, con sẽ ôm ấp, trân trọng, nó như chính linh hồn của mình.
 
H

hongngam_29

Em hãy phát biểu cảm nghĩ về một người thân yêu nhất


Bài làm:

Trong cuộc sống hàng ngày, có biết bao nhiêu người đáng để chúng ta thương yêu và dành nhiều tình cảm. Nhưng đã bao giờ bạn nghĩ rằng, người thân yêu nhất của bạn là ai chưa? Với mọi người câu trả lời ấy có thể là ông bà, là mẹ, là anh chị hoặc cũng có thể là bạn bè chẳng hạn. Còn riêng tôi, hình ảnh người bố sẽ mãi mãi là ngọn lửa thiêng liêng, sưởi ấm tâm hồn tôi mãi tận sau này.

Bố tôi không may mắn như những người đàn ông khác. Trong suốt cuộc đời bố có lẽ không bao giờ được sống trong sự sung sướng, vui vẻ. Bốn mươi tuổi khi chưa đi được nửa chặng đời người, bố đã phải sống chung với bao nhiêu bệnh tật: Đầu tiên đó chỉ là những cơn đau dạ dày, rồi tiếp đến lại xuất hiện thêm nhiều biến chứng. Trước đây, khi còn khỏe mạnh, bao giờ bố cũng rất phong độ.

Thế nhưng bây giờ, vẻ đẹp ấy dường như đã dần đổi thay: Thay vì những cánh tay cuồn cuộn bắp, giờ đây chỉ còn là một dáng người gầy gầy, teo teo. Đôi mắt sâu dưới hàng lông mày rậm, hai gò má cao cao lại dần nổi lên trên khuôn mặt sạm đen vì sương gió. Tuy vậy, bệnh tật không thể làm mất đi tính cách bên trong của bố, bố luôn là một người đầy nghị lực, giàu tự tin và hết lòng thương yêu gia đình.

Gia đình tôi không khá giả, mọi chi tiêu trong gia đình đều phụ thuộc vào đồng tiền bố mẹ kiếm được hàng ngày. Dù bệnh tật, ốm đau nhưng bố chưa bao giờ chịu đầu hàng số mệnh. Bố cố gắng vượt lên những cơn đau quằn quại để làm yên lòng mọi người trong gia đình, cố gắng kiếm tiền bằng sức lao động của mình từ nghề xe lai.

Hàng ngày, bố phải đi làm từ khi sáng sớm cho tới lúc mặt trời đã ngã bóng từ lâu. Mái tóc bố đã dần bạc đi trong sương sớm. Công việc ấy rất dễ dàng với những người bình thường nhưng với bố nó rất khó khăn và gian khổ. Bây giờ có những lúc phải chở khách đi đường xa, đường sốc thì những cơn đau dạ dạy của bố lại tái phát.

Và cả những ngày thời tiết thay đổi, có những trưa hè nắng to nhiệt độ tới 38-48 độ C, hay những ngày mưa ngâu rả rích cả tháng 7, tháng 8, rồi cả những tối mùa đông lạnh giá, bố vẫn cố gắng đứng dưới những bóng cây kia mong khách qua đường. Tôi luôn tự hào và hãnh diện với mọi người khi có được một người bố giàu đức hy sinh, chịu thương, chịu khó như vậy.

Nhưng có phải đâu như vậy là xong. Mỗi ngày bố đứng như vậy thì khi trở về những cơn đau quằn quại lại hành hạ bố. Nhìn khuôn mặt bố nhăn nhó lại, những cơn đau vật vã mà bố phải chịu đựng, tôi chỉ biết òa lên mà khóc. Nhìn thấy bố như vậy, lòng tôi như quặn đau hơn gấp trăm ngàn lần. Bố ơi, giá như con có thể mang những cơn đau đó vào mình thay cho bố, giá như con có thể giúp bố kiếm tiền thì hay biết mấy? Nếu làm được gì cho bố vào lúc này để bố được vui hơn, con sẽ làm tất cả, bố hãy nói cho con được không?

Những lúc ấy, tôi chỉ biết ôm bố, xoa dầu cho bố, tôi chỉ muốn với bố đừng đi làm nữa, tôi có thể nghỉ học, như vậy sẽ tiết kiệm được chi tiêu cho gia đình, tôi có thể kiếm được tiền và chữa bệnh cho bố. Nhưng nếu nhắc đến điều đó chắc chắn là bố sẽ buồn và thất vọng ở tôi nhiều lắm.

Bố luôn nói rằng bố sẽ luôn chiến đấu. Chiến đấu cho tới những chút sức lực cuối cùng để có thể nuôi chúng tôi ăn học thành người. Bố rất quan tâm đến việc học của chúng tôi. Ngày xưa bố học rất giỏi nhưng nhà nghèo bố phải nghỉ học. Vào mỗi tối, khi còn cố gắng đi lại được, bố luôn bày dạy cho mấy chị em học bài.

Trong những bữa cơm bố thường nhắc chúng tôi cách sống, cách làm người sao cho phải đạo. Tôi phục bố lắm, bố thuộc hàng mấy nghìn câu Kiều, hàng trăm câu châm ngôn, danh ngôn nổi tiếng…

Chính vì vậy, tôi luôn cố gắng tự giác học tập. Tôi sẽ làm một bác sĩ và sẽ chữa bệnh cho bố, sẽ kiếm tiền để phụng dưỡng bố và đi tiếp những bước đường dở dang trong tuổi trẻ của bố. Tôi luôn biết ơn bố rất nhiều, bố đã dành cho tôi một con đường sáng ngời, bởi đó là con đường của học vấn, chứ không phải là con đường đen tối của tiền bạc. Tôi sẽ luôn lấy những lời bố dạy để sống, lấy bố là gương sáng để noi theo.

Và tôi khâm phục không chỉ bởi bố là một người giỏi giang, là một người cao cả, đứng đắn, lòng kiên trì chịu khó mà còn bởi cách sống lạc quan, vô tư của bố. Mặc dù những thời gian rảnh rỗi của bố còn lại rất ít nhưng bố vẫn trồng và chăm sóc khu vườn trước nhà để cho nó bao giờ cũng xanh tươi.

Những giỏ phong lan có bao giờ bố quên cho uống nước vào mỗi buổi sáng; những cây thiết ngọc lan có bao giờ mang trên mình một cái lá héo nào? Những cây hoa lan, hoa nhài có bao giờ không tỏa hương thơm ngát đâu? Bởi đằng sau nó luôn có một bàn tay ấm áp chở che, chăm sóc, không những yêu hoa mà bố còn rất thích nuôi động vật.

Tuy nhà tôi bao giờ cũng có hai chú chó con và một chú mèo và có lúc bố còn mang về những chiếc lồng chim đẹp nữa. Và hơn thế, trong suốt hơn năm năm trời chung sống với bệnh tật, tôi chưa bao giờ nghe bố nhắc đến cái chết, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc trốn tránh sự thật, bố luôn đối mặt với “tử thần”, bố luôn dành thời gian để có thể làm được tất cả mọi việc khi chưa quá muộn.

Nhưng cuộc đời bố bao giờ cũng đầy đau khổ, khi mà cả gia đình đã dần khá lên, khi các chị tôi đã có thể kiếm tiền, thì bố lại bỏ chị em tôi, *****, bỏ gia đình này để ra đi về thế giới bên kia. Bố đi về một nơi rất xa mà không bao giờ được gặp lại. Giờ đây khi tôi vấp ngã, tôi sẽ phải tự đứng dậy và đi tiếp bằng đôi chân của mình, bởi bố đi xa, sẽ không còn ai nâng đỡ, che chở, động viên tôi nữa.

Bố có biết chăng nơi đây con cô đơn buồn tủi một mình không? Tại sao nỡ bỏ con ở lại mà đi hả bố? Nhưng con cũng cảm ơn bố, bố đã cho con thêm một bài học nữa, đó chính là trong cuộc sống hàng ngày, chúng ta hãy trân trọng những gì đang có, hãy yêu thương những người xung quanh mình hơn, và đặc biệt hãy quan tâm, chăm sóc cho bố của mình, tha thứ cho bố, khi bố nóng giận và nỡ mắng mình bởi bố luôn là người yêu thương nhất của chúng ta.

Bố ra đi, đi đến một thế giới khác, ở nơi đó bố sẽ không còn bệnh tật, sẽ thoát khỏi cuộc sống thương đau này. Và bố hãy yên tâm, con sẽ luôn nhớ những lời dạy của bố, sẽ luôn thương yêu, kính trọng biết ơn bố, sẽ sống theo gương sáng mà bố đã rọi đường cho con đi. Hình ảnh của bố sẽ luôn ấp ủ trong lòng con. Những kỷ niệm, những tình cảm bố dành cho con, con sẽ ôm ấp, trân trọng, nó như chính linh hồn của mình.
 
C

candy_kute_7a

ai ai cho mềnh bài " cảm nghĩ của em về một người đi xa cái " ... nhanh nhá ... khổ lắm .. con bạn đang cần . nó nhờ tìm giùm mà chẳng thấy bài nào sất .., 2``
 
Top Bottom