1. Cái cò lặn lội bờ sông
Gánh gạo đưa chồng tiếng khóc nỉ non
Nàng về nuôi cái cùng con
Để anh đi trẩy nước non Cao Bằng
2.Cái cò đi đón cơn mưa
Tối tăm mù mịt ai đưa cò về
Cò về thăm quán cùng quê
Thăm cha, thăm mẹ, cò về thăm anh
3.Con cò mà đi ăn đêm
Đậu phải cành mềm lộn cổ xuống ao
Ông ơi ông vớt tôi nao
Tôi có lòng nào ông hãy xáo măng
Có xáo thì xáo nước trong
Đừng xáo nước đục, đau lòng cò con
4.Con cò chết rũ trên cây
Cò con mở sách định ngày làm ma
Cà cuống uống rượu la đà
Chim ri riú rít bò ra tranh phần
5.Cái cò là cái cò quăm
Ngày mày đánh vợ, đêm nằm với ai
6.Con cò nhỏ nhắn dể thương
Ẩn mình vòm lá tránh sương đêm về
Mưa dầm nắng dãi tái tê
Thân cò lặn lội tình quê mặn nồng
Út yêu có nhớ tôi không
Dể Thương Thuở Ấy Giờ Chồng Có Chưa?
*trong ca dao, người nộng dân xưa mượn hình ảnh con cò để chỉ thân phận của mình vì hình ảnh con cò rất giống với người nông dân xưa cặm cụi sớm hôm kiếm ăn từ sáng tới tối mịt, mới có câu con cò mày đi ăn đêm
đậu phải cành mềm lộn cổ xuống ao....
hình ảnh thân cò nói lên sự thiếu ăn, thiếu mặc làm lụng từ sáng tới tối mà vẫn không đủ cơm ăn chứ nói chi là áo mặc
"CON CÒ" đã đi vào Văn học Việt Nam - đặc biệt là ca dao - bằng tất cả những vẻ đẹp vốn có, nhằm phản ánh cuộc sống, cuộc đời, thân phận, lối sống, đạo đức,... của người nông dân, người phụ nữ Việt Nam trong các mối quan hệ gia đình, xã hội dưới thời phong kiến.