[Văn 6] Văn miêu tả sáng tạo

H

hunkne_chut

đề 4

Cuối năm, ăn tết chẳng ngon. Có lẽ do sợ đệ tử mình phung phí thời gian vào những việc vô ích, mà ông thầy tôi cho một loạt bài về nhà để mà làm; trong số đó tôi tâm đắc nhất vẫn là: “ viết về chính cuộc đời của mình, từ lúc sinh ra đến bây giờ”. Ngồi ngẫm nghĩ mãi mà không biết phải viết gì, và bắt đầu từ đâu; không phải mình không có gì để viết. Bởi chẳng ai tự dưng sinh ra là trở nên người trưởng thành liền; nhưng đây là một bài viết nhiều thách thức và đòi hỏi sự chân thật cao độ, nhưng liệu ta có đủ can đảm để viết sự thật về mình? Hay ở một gốc độ nào đó ta nhân cách hóa con người mình lên, trở nên hình tượng như một bậc quân tử mà bỏ qua đi những lỗi phạm chẳng dễ không mắc phải trong đời.
- Trong trí nhớ của tôi, đã có lần thầy dạy rằng: “mỗi người chúng ta đều có thể trở thành một vị thánh; và hiện tại mỗi việc ta làm, mỗi nhịp sống ta thở đang tôi luyện ta trở nên… Chúng ta là những vị thánh đang trong lò luyện”. Đem trăn trở đi hỏi người khôn ngoan, thầy bảo rằng: em hãy viết về những kỉ niệm hằn sâu trong tiềm thức; như chính thầy, thầy vẫn nhớ mãi những lần cùng chúng bạn trốn học đi thả Diều, bắt Dế; những lúc không thuộc bài, nhét bẹ chuối vào đủng quần tránh những trận đòn của thầy cô và cả lần giả vờ té xỉu khi bạn đụng nhẹ vào người; để rồi thầy cô hốt hoảng khiêng vào trạm xá, còn thằng bạn thì bị kỷ luật… Nghỉ lại, tuổi thơ mình cũng đầy những tinh nghịch đó chứ! Nhét nhúm thuốc rê vào cái điếu cày, thầy rít vài hơi điệu nghệ. Trong làn khói trắng ấy và ánh mắt nheo nheo đầy nhăn nhó là những ký ức đang dần ùa về, chợt thầy quay sang hỏi hắn:

- Còn em thì sao?

- Dạ, sao tuổi thơ thầy và em giống nhau dữ?

- Giống nhau ư? Đó là cái nét chung của những đứa trẻ lớn lên từ làng quê Việt Nam.

- Có bao giờ thầy đã lừa ai việc gì chưa? Ông giáo già ngớ người trước câu hỏi của học trò. Bổng như ông chợt hiểu ra câu hỏi thiếu ngọn thiếu ngành ấy: cái tuổi thơ ấy, làm sao mà tránh khỏi. Rồi chẳng đợi thầy giảng giải, hắn chậm rãi ngả người ra phía sau khoan khoái:

- Ngày đó, mới tí tuổi em đã nổi tiếng là Trạng rồi đấy!

- Trạng ư? Nhìn em trán cao, đầu hói nhưng lần nào môn của tôi em cũng thi lại lần hai, lần ba, vậy mà cũng đổ trạng?

- Thầy ơi! Em là “trạng” nhưng không phải là… mà là trạng lừa thầy ạ: ngày đó, em theo ba mẹ lên rẫy. Vì còn nhỏ nên chẳng làm được việc gì; tha thẩn mãi rồi cũng chán. Đang buồn, tự dưng em thấy một dòng người đầu đội thúng đi từ hướng con đập lớn về. Thế là chẳng thừa cơ cho mọi người nghỉ ngơi. Em chạy một mạch lên chòi của bà cố và hét lên: “ bà ơi! Đập bị vỡ! Tôm cá quá trời luôn! Vừa nói em vừa chỉ tay về phía dòng người… “Đấy bà thấy chưa? Người ta đi xúc cá về kìa!” Thế là chẳng đợi cho nghi ngờ bộc phát, bà liền xua các cô chú và thợ cầm xô, cầm thúng chạy ngược lên hướng con đập…”. Sau cái vụ đó, em trở nên nổi tiếng cả làng và dĩ nhiên độ tin cậy của mọi người dành cho em cũng giảm đi hơn phân nữa.

- Thế còn bây giờ thì sao? Ông giáo già cười cho cái trò ma mãnh của đứa học trò, ông chẳng dám thừa nhận nhưng ít nhiều những gì nó kể, ông cũng tìm thấy tuổi thơ mình trong đó.

- Dạ bây giờ thì hết rồi thầy ạ! Ngày đó chỉ mong gạt người kiếm nguồn vui, chứ đâu nghĩ đến tác hại của nó. Cũng may những người sống cùng thời với con, đã trở về với ông bà. Chứ nếu họ còn sống, chắc gì con dám trở về quê.

- Ừ, nhưng.. Hì hì, con thật ngốc! Đó đã là quá khứ, ai còn nhắc lại làm gì; nhưng ta chẳng được phép quên đi, vì ít nhiều chính những kỉ niệm ngày xưa ấy hình thành nên con người ta ngày nay.

- Thầy thật mâu thuẫn, con nhớ thầy vẫn dạy chúng con phải quên đi quá khứ để sống cho hiện tại và tương lai, vậy mà bây giờ thầy lại..

- Đồng ý là có những thứ ta cần phải vứt bỏ, tẩy trừ để đón nhận cái mới nhưng cũng có những thứ ta cần phải giữ lại cho riêng mình, đó chính là tuổi thơ của ta. Rít thêm vài hơi thuốc, ông giằng co trong lời nói của học trò: “mình cũng thật là mâu thuẫn; nữa muốn trải lòng ra để trở về những hoài niệm, nữa lại muốn dấu biệt đi…”.

- Thế em còn kỉ niệm nào khó quên nữa không? Ông cố gắng tìm lại mình trong ký ức của học trò..

- Dạ, nhiều lắm thầy ạ. Đó là những ngày theo anh trai đi nhảy ở những đám cưới để kiếm tiền; những lúc ngồi “đồng” giả vờ được “thánh cô” nhập để hù dọa kẻ mê tín; những khi người ta treo cả băng pháo vào người mình, hay chính cây nhang đỏ hồng lên da thịt mà vờ nín nhịn chẳng đớn đau… Tất cả cũng chỉ vì quá đói nghèo và thèm một bữa cơm trắng không phải độn khoai sắn, bobo…Nhưng trong tất cả mọi ký ức, hình ảnh em nhớ nhất vẫn là tiếng xe Lam.

- Ngày đó, cứ mỗi lần nghe tiếng động cơ quen thuộc từ đầu làng thôi, là không hẹn mà gặp. Tất cả mọi người trong gia đình dù đang làm việc cũng ngừng lại để chạy ra đầu ngỏ ngóng trông? Vì trong mỗi tiếng xe Lame ấy là một niềm hy vọng có quà của chị hai gởi về từ Sài Gòn. Đôi khi là bao gạo, đôi khi là cái áo cái quần và đôi khi cũng chỉ là những viên kẹo bé tí chị nhịn ăn để đổi cho các em. Nhưng hơn hết mọi điều niềm vui lớn nhất của chúng tôi vẫn là khát khao trong chuyến xe Lame ấy có chị hiện hữu – Chị thương các em nghèo khổ, nên bỏ xứ lên Sài Gòn buôn bán. Nhớ nhà lắm chứ, nhưng một ngày chị không làm việc là một ngày em chị đói ăn. Chị không về cũng chính vì vậy. Nhớ, có lần vì quá nhớ thương mà chúng tôi phải giả vờ báo tin “ba chết”. Chị tức tốc trở về, thấy ba vẫn khỏe mạnh, chị bật khóc! Khóc không phải vì các em nó lừa mình nhưng khóc vì sự khờ dại trong suy nghĩ và tình cảm của các em. Từ ngày đó, dù bận bịu cách mấy, chị cũng tranh thủ ghé về thăm nhà – Nhưng cũng có những lúc chiếc xe Lame chạy qua và không dừng lại trước nhà, những dáng người lại lủi thủi trở về góc riêng của mình
 
N

nhjbjg

bài này chắc bây giờ bạn làm rùi. mình cho cái dàn bài nhe
MB: trời vào hè cây cói nhu thế nào đó rùi đến hoa, ong, chim

TB: tả chi tiết về quang cảnh khu vườn
- chim hót ,ong , buớm, tranh nhau mật,
-hoa đua nhau khoe sắc, cây xanh tươi,.................
-tả về 1loai cây nào đó trong vườn hay nhiêu nhiều cũng được
-xen vào bài 1 só chi tiết tả tiéng hót của con chim nào đó
-kết thúc phần thân bài có thể tả vài bụi hoa đang nở

KB: cám xúc về khu vườn khi đó

cô mình bắt vÝt nhìu nh­ung mình chỉ chịn cái nào hay thì vít thui. hay thì thanhk mình nhe.ppppppppp
 
L

love_ly_2010

Bài của chị Vy cũng ok nhưng em mong chị giúp em bài này nha. Đề : hãy miêu tả lại người bạn thân của em.
 
Last edited by a moderator:
L

love_ly_2010

ai giup tui song thi tui tra lai na
1) MB :
- Nhan vat ong tien trong truyen co tich nao ?
- de lai cho em an tuong sau sac tai sao ?
- Dan dat nguoi doc vao tinh houng em gap ong tien ( tuong tuong, ngu nam mo...)
2) TB
ong tien suat hien nhu the nao? ( hien ra trong khung canh than tien, chim phuong hoang, nhung nang tien sin dep, nhung lan khoi suong mo ao )
- mieu ta chan dung nhan vat ong tien
+ hinh dang, trang phuc : co anh hao quang toa sang, dáng ve khoang thai, thanh than, mac bo ao dai mau trang chong gay truc ( cot he lien tuong den hinh anh ong noi ngoai o nha )
+ khuon mat : doi mat phuc hau, long lanh lan da hong hao
+ chom rau, mai toc : da bac trang nhu nhung ang may
- nhung loi doi thoai cua em voi ong tien ( tuong tuong, VD : em can ve nha, ong doc than chu, hoa phep cho em mot co xe ngua thong minh cho em ve
3) KB :
- y nghia cua nhan vat ong tien trong truyen va trong suy nghi cua em
- mong uoc ve nhung ong tien trong cuoc song doi thuong co the giup do nhung nguoi bat hanh

Em chú ý viết bài có dấu nhé.
 
Last edited by a moderator:
D

death_rip

Từ ngay ông mất bố mẹ em có nhiệm vụ chăm sóc vườn .Khu vườn không rộng lắm nhưng được trồng nhiều loại cây khác nhau . Theo em có lẽ khu vườn đẹp nhất vào buổi sáng.
Vì em phải bận học nên ko theo bố mẹ vào vườn được . Nhưng hôm nay là ngày chủ nhật nên em cùng bố mẹ ra thăm vườn và phụ giúp bố mẹ làm vườn. Người mở cổng vườn đầu tiên là em . Sáng hôm đó ko khí trong lành mát mẻ, cảnh vật còn chìm trong màn sương đêm,bầu trời trong xanh cao vời vợi . Pha lẫn là những đám mây trắng đang trôi bồng bềnh . Trên những chiếc lá còn động lại những hạt sương sớm nó lấp lánh như kim cương . Những hàng cây đang đung đưa theo gió như nói chuyện với nhau . Những chú chim ríu rit líu lo gọi bầy . Tất cả làm nên một bức tranh thiên nhiên đẹp sinh động .
Mới bước vào vườn em đã nghe tiếng sủa của chú chó vệnh lông vàng đang ngoe ngoẩy cái đuôi hít hít cái mũi . Chắc nó mừng vì sau một tuần gặp lại cô chủ xa cách . Bố mẹ trồng nhiều loại cây ăn quả khác nhau nào là : xoài , ổi , sầu riêng . Cây sầu riêng la loai cây cao nhất không biết nó được trồng từ bao giờ mà nó cao đến thế . Hoa sầu riêng mọc từng chùm nó có mùi thơm ngào ngạt khắp cả vườn . Cây sầu riêng đã vào mùa những quả như những chú nhím treo lủng lẳng trên cành . Nó lớn dần theo từng ngày . Dọc theo hàng ranh là những hàng cây mít . Thân nó sù xì to cao khỏe như những chàng sĩ canh giữ khu vườn . Mít đã ra quả non . Nhìn từ xa những quả mít như những chú heo con treo lủng lẳng trên cành rất dễ thương . Ở cuối vườn bố mẹ trồng cây măng cụt . Thân măng cụt không to lắm nhưng cành lá lại sum xuê, những tán lá của nó lớn to khép kín vào nhau còn ủ đầy sương . Quả của nó khi chưa chín thì nó phát lên một màu xanh non . Nhưng khi chín , quả tròn trịa khoác lên màu tím . Cầm trên tay , ta có thể biết được số múi của nó . Xung quanh nhà là cây đu đủ thân cây không to lắm , nhưng quả sum xuê . Quả đu đủ dài màu vàng nghệ treo lủng lẳng trên cành . Em thích nhất là ăn đu đủ .
Mặt trời càng lên cao xua đi màn sương đêm khu vườn càng nhộn nhịp hơn những chú sóc lông vàng mát dịu với những sọc đen dài trên lưng đang chuyền cành từ cành này sang cành nọ như đang tìm trái mít chín cây thơm lừng . Nó tranh dành một trái mít chín nó kêu chíp chíp khoái chí . Vì có một bữa sáng ngon lành . Chị chào mào hót líu lo như đón một buổi sáng bình minh . Tất cả đã tạo nên một âm thanh " Lao Xao " của khu vườn nhà em .
Khu vườn trong nắng mai của nhà em thật đẹp để lại cho em nhiều ấn tượng không bao giờ phai . Em sẽ chăm sóc khu vườn để nó luôn luôn tươi đẹp
:p:D
 
P

phuongtomato

dua vao bai van lao xao cua duy khan ma ta nha em co mot khu vuon som nao em cung cung ba ra tuoi cay trong vuon
 
M

minhpro_gia

[Văn 6] Tả khu vườn vào buổi sáng đẹp trời.

mình sắp thi cuối học kì II nhưng có bài văn tả khu vườn nhà em bạn nào giỏi văn thì viết cho tớ cái dàn bài nhá. Cảm ơn các bạn rất nhìu :(:(:(:(:(:(:(
 
N

nhjbjg

dễ nhung minh chỉ cho bạn cái dàn bài thui vì bọn mình thi học kì vào bài này
MB: giới thiệu về khu v­ườn lóc chớm hè chẳng hạn, bầu trời, ròi nói vào đề
TB: tả cây côi theo 1 trình t­u vd; tả hoa sau khi tả xong tất cả các loại hoa muón kể thì kể sang cây ăn quả, cây bóng mát.nhớ phải lòng thêm h\ah của chim chóc, ong, bướm nhé. sau đó kết thân bài = cách nói về 1 loại cỏ cây bạn thích rùi sang kết bài.
KB: nêu lên cảm xúc của bạn lúc đó và kèm theo nhận xét.
 
H

hung6998

đây là dàn ý mà cô giáo mình cho nè :
MB:Giới thiệu chung về khu vườ của mình(địa điểm ,ko gian ,thời gian nào)
TB:tả khái quát về khu vườn(từ 1 điểm nhìn nào đó)
-chia khu vườn ra từng vùng với các loài cây ở chỗ nào?
-tả chi tiết từng loại cây(theo trình tự nhất định)THEO MÌNH THÌ NÊN TẢ VƯỜN CÓ CÁC LOÀI CÂY ĂN QUẢ +CÂY CÔNG NGHIỆP(vườn nhà mình đoá)+CÂY THỰC PHẨM
-TẢ kèm theo 1 vài kỷ niệm về khu vườn
-tả ong bướm,chim chóc tuỳ ý bạn(nhưng nhớ đây là buổi sáng đó nhe)
KB:nêu tình cảm và cảm nghĩ về khu vườn

Chúc bạn làm bài tốt!
 
D

duongdung123

cac anh chi bay cho em bay nay voi Viết bài văn tả hàng phượng vĩ và tiếng ve vào một ngày hè.
 
N

ngunhucutay

MB:Giới thiệu chung về khu vườ của mình(địa điểm ,ko gian ,thời gian nào)
TB:tả khái quát về khu vườn(từ 1 điểm nhìn nào đó)
-chia khu vườn ra từng vùng với các loài cây ở chỗ nào?
-tả chi tiết từng loại cây(theo trình tự nhất định)THEO MÌNH THÌ NÊN TẢ VƯỜN CÓ CÁC LOÀI CÂY ĂN QUẢ +CÂY CÔNG NGHIỆP(vườn nhà mình đoá)+CÂY THỰC PHẨM
-TẢ kèm theo 1 vài kỷ niệm về khu vườn
-tả ong bướm,chim chóc tuỳ ý bạn(nhưng nhớ đây là buổi sáng đó nhe)
KB:nêu tình cảm và cảm nghĩ về khu vườn
:D:D:D:D:D:D
 
H

hoahongthom

Én có gì lạ, báo mùa xuân sang.

Nắng có gì lạ, mà cánh hoa hồng tươi”

Tôi nhẩm lại lời của một bài hát thiếu nhi về mùa xuân.Nhìn qua khung của sổ , Tôi thấy khu vườn nhà tôi đang bước vào xuân. Ôi! Mùa xuân xinh đẹp đã về với khu vườn nhà tôi. Toàn khu vườn như được phủ một lớp khăn voan trắng mỏng bởi vì mưa xuân như rây bột trên cành cây và kẽ lá. Trong cái tiết trời ấm áp, Cây cối đua nhau đâm trồi nảy lộc, đơm hoa khoe sắc. Mới sáng ra, vườn tôi đã rộn rã tiếng chim: Tiếng lích tích của mấy chú chim sâu đang thoăn thoắt chuyền cành. Tiếng ri ri của mấy chú sẻ đồng đang vui vẻ cùng nhau đón chào một ngày mới. Hình như, đất trời như rạo rực hẳn lên vì khí trời ấm áp của mùa xuân đã xua đi cái u ám của những ngày đông giá rét, vạn vật và cây cối trong vườn như được hồi sinh. Những mầm non xanh tươi, mập mạp của cây bưởi đầu nhà đua nhau bung ra, khoe với đất trời những bộ quần áo mới. Chúng vui vẻ vì đã trút bỏ được cái tấm áo bông cũ kĩ, nặng nề mà mặc suốt mùa đông. Mấy cây cam nở hoa trắng xóa, hương thơm dìu dịu đưa tận vào trong nhà. Một cơn gió nhẹ thổi, vài chiếc lá đào còn xót lại cuối cùng lìa cành rơi theo chiều gió. Những cánh hoa cam rụng trắng đầy cả gốc. Ở phía kia là bụi chuối tiêu, tán lá to như tấm phản, đang đâm bi . Bi chuối tím đỏ như một búp sen, cố nhoài mình ra khỏi mẹ để hít thở khí trời.Ở cạnh ao là cây dừa thật cao lớn, lá như những thanh gươm, khi gió lên, đua nhau khua xào xạc. Cây đào trước cửa thi nhau trổ hoa. Những cánh hoa phơn phớt hồng, mỏng tang bay lả tả theo chiều gió. Tôi ra vườn, hít khí trời sảng khoái. Ngước nhìn bầu trời xanh, lắng nghe đất trời như đang cựa mình. Em thấy lòng mình vui phơi phới.
Ôi! Càng ngắm khu vườn nhà em, em càng thấy thêm yêu ngôi nhà nhỏ của em. Em thầm nhủ, dù mai này có đi đâu xa em vẫn nhớ những phút giây êm ả của khu vườn nhà em vào mùa xuân.


--------------------------------------------------------------------------------
:)
 
S

santana

Mấy anh chị ơi giúp em kể lại bài cây tre trăm đốt đi
 
Last edited by a moderator:
C

choinhieuhocsieu

TLV số 7

Có ai đã soạn bài TLV số 7 rồi không? Post lên cho mình tham khảo với! Thánsk nhiều!...:)
 
M

motsach_kinhcan_bonmat

Giúp em với mấy anh ơi
Bài văn số 7
Gấp lắm
Ai đọc được thì làm luôn nhé mấy anh.
 
Last edited by a moderator:
M

manxinh_phuongthao_1998

+ Đề 1:
* Đó là phiên chợ nào?
- Không gian: ở đâu?
- Thời gian: diễn ra vào thời điểm nào?
* Mô tả phiên chợ:
- Hình ảnh:
Các loại hàng hóa và cách sắp xếp: có phong phú, hấp dẫn không?
Các hoạt động buôn bán: có đông đúc tấp nập không
- Âm thanh: âm thanh có náo nhiệt không? mô tả các loại âm thanh ?(tiếng người nói? tiếng người trao đổi?...)
Lưu ý:
- Có thể đóng vai một người đi chợ, tham gia phiên chợ để miêu tả.
- Làm nổi rõ cảm nhận riêng của mình về phiên chợ (Nó có gắn với kỉ niệm nào đặc biệt của em không?)
+ Đề 2:
- Đề bài này đòi hỏi em nắm chắc tác phẩm "Lao xao".
- Có thể miêu tả một khu vườn buổi sớm của riêng em dựa vào cấu trúc miêu tả của bài "Lao xao" hoặc tự tả theo một trình tự khác.
- Các yếu tố có thể tả:
Cây cối
Âm thanh
Kỉ niệm, cảm giác gắn bó với khu vườn
+ Đề 3:
Dựa vào truyện cổ tích để tả:
- Hình dáng
- Tính cách: hiền hậu, hay giúp đỡ những người bất hạnh...
Em có thể đặt tình huống cụ thể: Cuộc gặp gỡ trong mơ với ông tiên để qua đối thoại, qua quan sát miêu tả nhân vật => bài viết tự nhiên hơn.
+ Đề 4:
- Đề này mở và không khó, em có thể tả bất kì nhân vật nào trong truyện hay trong thực tế đáp ứng một trong 2 yêu cầu: ngoại hình hay hành động khác thường.
- Hành động khác thường: thiên về các hành động có tính chất kĩ vĩ, độc đáo.
 
M

manxinh_phuongthao_1998

Đề 3 nè
Trong kho tàng các câu chuyện dân gian việc nam, có rất nhiều nhân vật quen thuộc, mỗi nhân vật đều đều mang lại cho ta một bài học cuộc sống thật sâu sắc. Nhưng nhân vật mà em yêu tich nhất đó chính là nhân vật ông bụt trong câu truyện: Cây Tre trăm đốt
Ngày xưa có một anh trai cày khoẻ mạnh, chăm chỉ. Vì nha nghèo nên phải đi làm thuê cho lão bá hộ. Vốn tính keo kiệt, bủn xỉn, và nhàm hiệm, một hôm hắn gọi anh trai lại và nói: Con hãy ráng làm việc đi, ta sẽ gã con gái cho. Tưởng thật, anh trai cày lao vào làm việc quần quật, Hai năm sau, nhờ công cuả anh mà lão bá hộ tậu được rất nhiều nhà cưả, ruộng vườn, Hắn lại gọi anh lại và bảo:Hai năm qua con đã làm việc thật vất vả, nay ta se gả con gái cho con. Nhưng con hãy vào rừng kiếm cho bằng được cây tre trăm đốt. Anh trai cày liền chạy vội vào rừng, chặt mãi chặt mãi mà không thấy. Biết bá hộ lưà mình, anh oà khóc. Trong lúc đó, lão bá hộ cho nguời chuẩn bị hôn lễ cho con mình và cậu con trai nhà giàu làng bên Bổng lúc đó, một làn khói trắng toả ra che lấp cả mặt trời chói chang. Đằng xa, một ông bụt đầu tóc bạc phơ bắt đầu hiện ra . Ông có khuôn mặt hình chữ điền cùng chiếc cằm chẻ trông rất hiền lành và cái tráng cao chưá đầy những nếp nhăn hằng sâu đến lạ. phiá sau khoé mắt hình chân chim là đôi mắt to tròn , luôn ánh lên một cái nhìn nhân hậu. Nằm cân đối giưã hai gò má đồi mồi đã nhan nhúm đi nhiều là một chiếc mũi khoằm trông rất ngộ nghĩ. Hàm răng ông tuy không được trắng bóng nhưng lại đều như hạt bắp, nằm ẩn sau đôi môi đầy đặn, hồng hào. Nhưng điều khiến ông trông thật gần gủi là hàm râu dài đến ngực và cũng trắng trẻo một mầu. Tất cả tạo cho ông một cái nhìn tuy đơn sơ như những cụ già Việt Nam nhưng lại mang đậm tính thương người, sẵn sàng giúp đở họ khi gặp khó khăn, nguy hiểm. Ông khoác trên mình một chiếc áo trắng tinh luôn óng ánh dưới những tia nắng mặt trời và được tô điểm bằng những hình vẻ lân, phụng. Tay ông dài dài , nếp da đã nhăn nheo , cằn cỗi lại lấm tấm đồi mồi, lúc nào cũng phe phẩy cây phất trần trắng xoá như mái tóc cuả mình.Chân ông cao cao, khiến ông đã già nhưng bước đi vẫn còn nhanh nhẹn. Thấy anh trai cày ngồi khóc ông bước đến cất một tiếng cười lớn. Tiếng cười lan rộng và xa đến mọi ngóc ngách cuả khu rừng. Rồi với một giọng nói trầm, ấm, ông hỏi: Tại sao con khóc.Anh trai cày mếu máo kể lại hết mọi việc cho ông tiên nghe. Sau một hồi trầm ông bảo anh trai cày đem một trăm đốt tre về và xếp thành một hàng dài. Thế rồi ông bắt đầu làm phép. Ông phất pha phất phới cây phất trần cuả minh , mỗt làn gió mạnh bắt đầu thổi , cuốn phăng tất cả những lá cây rơi rụng trên đường. Thế rồi một vầng hào quang bắt đầu xuất hiện sau lưng ông . Ông hô: Khắc nhập. Khắc nhập. Tiếng la thật dõng dạc mà nghe đầy quyền năng. Những đốt tre bắt đầu bị hút vào với nhau tạo thành một Cây tre trăn đốt. Một lần nưã, ông lại cất tiếng cười vang vọng cả núi rừng. Anh trai cày chưa kịp cảm ơn thì ông tiên đã hoá phép biến ra một làn khói trắng rồi bay về trời từ lúc nào không biết.Ông cũng không quên căn dặn anh phãi nhớ kĩ hai câu thần chú. Anh trai liền chạy về để cản buổi lể thành hôn. Xấu hổ quá, hai vợ chồng lão phú hộ đành gã con cho anh trai cày. Và thế là hai người đã sống với nhau đến trọn đời.
Qua hình ảnh ông tiên trong câu truyện này và nhiều câu truyện khác nưã. Người xưa muốn khuyên dạy chúng ta: Ở hiền thì gặp lành, ở ác thì gặp ác. Ông tiên luôn là người xuất hiện để giúp đở những người nghèo khó trườc sự tàn bạo cuả bọn phú hộ. Hình ảnh ông đã gắn liền với các câu truyện Việt Nam. Sau này, lớn lên, em sẽ kể cho con nghe các câu truyện dân gian này để chúng sẽ là người lưu giữ và bảo tồn văn hoá dân tộc.
 
M

manxinh_phuongthao_1998

đề 4

Cuối năm, ăn tết chẳng ngon. Có lẽ do sợ đệ tử mình phung phí thời gian vào những việc vô ích, mà ông thầy tôi cho một loạt bài về nhà để mà làm; trong số đó tôi tâm đắc nhất vẫn là: “ viết về chính cuộc đời của mình, từ lúc sinh ra đến bây giờ”. Ngồi ngẫm nghĩ mãi mà không biết phải viết gì, và bắt đầu từ đâu; không phải mình không có gì để viết. Bởi chẳng ai tự dưng sinh ra là trở nên người trưởng thành liền; nhưng đây là một bài viết nhiều thách thức và đòi hỏi sự chân thật cao độ, nhưng liệu ta có đủ can đảm để viết sự thật về mình? Hay ở một gốc độ nào đó ta nhân cách hóa con người mình lên, trở nên hình tượng như một bậc quân tử mà bỏ qua đi những lỗi phạm chẳng dễ không mắc phải trong đời.
- Trong trí nhớ của tôi, đã có lần thầy dạy rằng: “mỗi người chúng ta đều có thể trở thành một vị thánh; và hiện tại mỗi việc ta làm, mỗi nhịp sống ta thở đang tôi luyện ta trở nên… Chúng ta là những vị thánh đang trong lò luyện”. Đem trăn trở đi hỏi người khôn ngoan, thầy bảo rằng: em hãy viết về những kỉ niệm hằn sâu trong tiềm thức; như chính thầy, thầy vẫn nhớ mãi những lần cùng chúng bạn trốn học đi thả Diều, bắt Dế; những lúc không thuộc bài, nhét bẹ chuối vào đủng quần tránh những trận đòn của thầy cô và cả lần giả vờ té xỉu khi bạn đụng nhẹ vào người; để rồi thầy cô hốt hoảng khiêng vào trạm xá, còn thằng bạn thì bị kỷ luật… Nghỉ lại, tuổi thơ mình cũng đầy những tinh nghịch đó chứ! Nhét nhúm thuốc rê vào cái điếu cày, thầy rít vài hơi điệu nghệ. Trong làn khói trắng ấy và ánh mắt nheo nheo đầy nhăn nhó là những ký ức đang dần ùa về, chợt thầy quay sang hỏi hắn:

- Còn em thì sao?

- Dạ, sao tuổi thơ thầy và em giống nhau dữ?

- Giống nhau ư? Đó là cái nét chung của những đứa trẻ lớn lên từ làng quê Việt Nam.

- Có bao giờ thầy đã lừa ai việc gì chưa? Ông giáo già ngớ người trước câu hỏi của học trò. Bổng như ông chợt hiểu ra câu hỏi thiếu ngọn thiếu ngành ấy: cái tuổi thơ ấy, làm sao mà tránh khỏi. Rồi chẳng đợi thầy giảng giải, hắn chậm rãi ngả người ra phía sau khoan khoái:

- Ngày đó, mới tí tuổi em đã nổi tiếng là Trạng rồi đấy!

- Trạng ư? Nhìn em trán cao, đầu hói nhưng lần nào môn của tôi em cũng thi lại lần hai, lần ba, vậy mà cũng đổ trạng?

- Thầy ơi! Em là “trạng” nhưng không phải là… mà là trạng lừa thầy ạ: ngày đó, em theo ba mẹ lên rẫy. Vì còn nhỏ nên chẳng làm được việc gì; tha thẩn mãi rồi cũng chán. Đang buồn, tự dưng em thấy một dòng người đầu đội thúng đi từ hướng con đập lớn về. Thế là chẳng thừa cơ cho mọi người nghỉ ngơi. Em chạy một mạch lên chòi của bà cố và hét lên: “ bà ơi! Đập bị vỡ! Tôm cá quá trời luôn! Vừa nói em vừa chỉ tay về phía dòng người… “Đấy bà thấy chưa? Người ta đi xúc cá về kìa!” Thế là chẳng đợi cho nghi ngờ bộc phát, bà liền xua các cô chú và thợ cầm xô, cầm thúng chạy ngược lên hướng con đập…”. Sau cái vụ đó, em trở nên nổi tiếng cả làng và dĩ nhiên độ tin cậy của mọi người dành cho em cũng giảm đi hơn phân nữa.

- Thế còn bây giờ thì sao? Ông giáo già cười cho cái trò ma mãnh của đứa học trò, ông chẳng dám thừa nhận nhưng ít nhiều những gì nó kể, ông cũng tìm thấy tuổi thơ mình trong đó.

- Dạ bây giờ thì hết rồi thầy ạ! Ngày đó chỉ mong gạt người kiếm nguồn vui, chứ đâu nghĩ đến tác hại của nó. Cũng may những người sống cùng thời với con, đã trở về với ông bà. Chứ nếu họ còn sống, chắc gì con dám trở về quê.

- Ừ, nhưng.. Hì hì, con thật ngốc! Đó đã là quá khứ, ai còn nhắc lại làm gì; nhưng ta chẳng được phép quên đi, vì ít nhiều chính những kỉ niệm ngày xưa ấy hình thành nên con người ta ngày nay.

- Thầy thật mâu thuẫn, con nhớ thầy vẫn dạy chúng con phải quên đi quá khứ để sống cho hiện tại và tương lai, vậy mà bây giờ thầy lại..

- Đồng ý là có những thứ ta cần phải vứt bỏ, tẩy trừ để đón nhận cái mới nhưng cũng có những thứ ta cần phải giữ lại cho riêng mình, đó chính là tuổi thơ của ta. Rít thêm vài hơi thuốc, ông giằng co trong lời nói của học trò: “mình cũng thật là mâu thuẫn; nữa muốn trải lòng ra để trở về những hoài niệm, nữa lại muốn dấu biệt đi…”.

- Thế em còn kỉ niệm nào khó quên nữa không? Ông cố gắng tìm lại mình trong ký ức của học trò..

- Dạ, nhiều lắm thầy ạ. Đó là những ngày theo anh trai đi nhảy ở những đám cưới để kiếm tiền; những lúc ngồi “đồng” giả vờ được “thánh cô” nhập để hù dọa kẻ mê tín; những khi người ta treo cả băng pháo vào người mình, hay chính cây nhang đỏ hồng lên da thịt mà vờ nín nhịn chẳng đớn đau… Tất cả cũng chỉ vì quá đói nghèo và thèm một bữa cơm trắng không phải độn khoai sắn, bobo…Nhưng trong tất cả mọi ký ức, hình ảnh em nhớ nhất vẫn là tiếng xe Lam.

- Ngày đó, cứ mỗi lần nghe tiếng động cơ quen thuộc từ đầu làng thôi, là không hẹn mà gặp. Tất cả mọi người trong gia đình dù đang làm việc cũng ngừng lại để chạy ra đầu ngỏ ngóng trông? Vì trong mỗi tiếng xe Lame ấy là một niềm hy vọng có quà của chị hai gởi về từ Sài Gòn. Đôi khi là bao gạo, đôi khi là cái áo cái quần và đôi khi cũng chỉ là những viên kẹo bé tí chị nhịn ăn để đổi cho các em. Nhưng hơn hết mọi điều niềm vui lớn nhất của chúng tôi vẫn là khát khao trong chuyến xe Lame ấy có chị hiện hữu – Chị thương các em nghèo khổ, nên bỏ xứ lên Sài Gòn buôn bán. Nhớ nhà lắm chứ, nhưng một ngày chị không làm việc là một ngày em chị đói ăn. Chị không về cũng chính vì vậy. Nhớ, có lần vì quá nhớ thương mà chúng tôi phải giả vờ báo tin “ba chết”. Chị tức tốc trở về, thấy ba vẫn khỏe mạnh, chị bật khóc! Khóc không phải vì các em nó lừa mình nhưng khóc vì sự khờ dại trong suy nghĩ và tình cảm của các em. Từ ngày đó, dù bận bịu cách mấy, chị cũng tranh thủ ghé về thăm nhà – Nhưng cũng có những lúc chiếc xe Lame chạy qua và không dừng lại trước nhà, những dáng người lại lủi thủi trở về góc riêng của mình
 
Top Bottom