Văn [VĂN 6] Thơ

H

hien_seohyun

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Nêu cảm nhận của em về bài thơ sau:
Mặt trời rúc bụi tre
Buổi chiều về nghe mát
Bò ra sông uống nước
Thấy bóng mình ngỡ ai
Bò chào:''Kìa anh bạn
Lại gặp anh ở đây!''
Nước đang nằm nhìn mây
Nghe bò, cười toét miệng
Bóng bò chơt tan biến
Bò tưởng bạn đi đâu
Cứ ngoái trước nhìn sau
''Ậm ò...''tìm gọi mãi.


Lần sau không được dùng quá nhiều icon nhé ~ Đã sửa: Yuuki
 
Last edited by a moderator:
W

windysnow

LỜI BÌNH CỦA PGS-TS NGUYỄN TRÍ:
Bài thơ nhỏ, xinh mà vui và ngộ nghĩnh. Ngay từ đầu bài thơ, bạn đọc nhỏ tuổi đã gặp cái nhìn kì ảo. Tả cảnh trời về chiều, nhà thơ nói: “mặt trời rúc bụi tre” chứ không nói mặt trời ngả bóng, mặt trời lặn. Rồi “buổi chiều về nghe mát” mà không phải là thấy mát, cảm thấy mát. Những từ “rúc”, từ “nghe” được dùng lạ và mới. Đến mặt nước “tười toét miệng” thì thật đáng yêu.
Tiếng bò chào bạn làm mặt nước xao động theo cách loang xa dần của làn sóng chạy từ trung tâm của vòng tròn, khác gì làn môi mở ra một cái cười hả hê, sảng khoái.
Nhưng kì lạ nhất là hành động và tâm trạng của chú bò. Lần đầu tiên vào buổi chiều mát, ra sông uống nước, thấy bóng mình chú đã tưởng nhầm là một người bạn. Thế là chú mau miệng cất tiếng chào: Kìa anh bạn! Lại gặp anh ở đây!”. Tiếng cười nhỏ bật lên một cách tự nhiên và hồn nhiên. Cười vì sao chú bò ngây thơ đến thế, lại không biết cả đến cái bóng của chính mình. Cười vì cái mau mồm, mau miệng của chú, rõ thật người.. đời, rõ thật là “ngu..ngơ”.
Lần thứu hai thấy bóng mình dưới nước biến mất, chú ta lại tưởng nhầm lần nữa:
Bò tưởng bạn đi đâu
Cứ ngoái trước nhìn sau
“Ậm ò” tìm gọi mãi...
Tiếng cười vui lại bật ra, Cười sự ngây thơ của chú bò mà lại thấy yêu chú, quý chú. Vừa mới gặp nhau đây, vừa cất tiếng chào nhau để làm quen (đâu phải đã quen), thế mà đã không thấy nhau đã cuống quýt “ngoái trước nhìn sau” tìm gọi mãi. Hoá ra cái chú bò ấy, tưởng là ít hiểu biết lại là kẻ chân tình và chân thành, lại là người biết quí tình bạn. Hoá ra người đời có lúc có cái nhìn chưa tinh, mới thấy vẻ chậm chạp của chú đã vội quy cho tội “ngu” mà không thấy cái tình sâu xa, cái tâm hồn đôn hậu ẩn bên trong.
Bài thơ kết thúc mà tiếng “ậm ò!” gọi bạn của chú còn vang mãi trong tâm tưởng người đọc. Nó là tiếng gọi bạn, kết bầy của lứa tuổi nhỏ chúng ta.

Nguồn: google
 
Top Bottom