Bài làm:
Vừa đọc xong tập truyện cổ tích, em ngủ khiếp đi lúc nào không hay. Trong mơ, em thấy mình bồng bềnh rồi lạc vào một sứ sở lạ kì.
Ồ, đẹp chưa kì! Trước mắt em là cảnh vật chưa từng thấy bao giờ. Mây trắng như tuyết sà thấp xuống la đà bên những phiến đá. Cạnh đó là vườn hoa đủ sắc màu rực rỡ. Hương thơm theo gió tỏa lan. Không có nắng những ánh sáng phát ra phiến đá tròn vẫn rực hồng cả khoàng không. Em đi vài bước nữa, một rừng hoa hiện lên cho em một cảm giác thật bất ngờ. Cơn gió thổi nhè nhẹ mang theo hương hoa, cỏ lạ. Chị Hồng, chị Huệ thật xinh xắn đang say sưa ngắm mình trong bầu trong khí yên tĩnh. Một tiếng nổ nhỏ làm em giật mình. Một đám mây nhỏ đang từ từ bay về phía em. Một ông lão phương phi hiện ra. Em chưa kịp cúi chào thì ông đã lên tiếng: "Chú bé đừng sợ! Ta là Bụt đây mà!" Thì ra, đây là vị tiên đã giúp anh Khoai có cây tre trăm đốt.
Trông Bụt Thật hiền từ. Dáng ông nhẹ nhàng, thanh thoát. Ông khoác lên mình chiếc áo choàng trắng với những đường viền vàng óng. Tay ông cầm chiếc gậy trúc. Mõi bước ông đi là mỗi cụm mây nhỏ vươn theo gót chân. Mái tóc ông bạc trắng. Chòm râu dài mềm mại. Em thích được nhìn vào mắt ông. Đôi mắt hiền từ mà sáng như sao. Ông đến sát bên em. Cả người ông toát lên một mùi thơm dịu nhẹ. Ông khẽ nói: "cháu bé ngoan lắm, làm được nhiều việc tốt ta thưởng cho đóa hoa này!" Ông đưa tay vẫy nhẹ. Lạ thât! Đóa hoa từ từ bay đến bên em. Đóa hoa rực rỡ đủ màu. Ông dặn em cất kỹ đóa hoa này. Mỗi lần em làm được việc tốt hoa sẽ tỏa hương và mọi điều ước của em sẽ thành sự thật. Ông đưa tay vuốt nhẹ lên tóc em rồi theo làn mây biến mất.
Có tiếng gọi mẹ. Em tỉnh dậy. Thì ra, đó chỉ là giấc mơ. Nhưng em cứ nghĩ mãi về đóa hoa của ông Bụt. Làm nhiều việc tốt thì hoa sẽ tỏa hương và mọi điều ước sẽ thành. Em sẽ nghe theo lời Bụt.
Xin lỗi phiền em sửa ông Bụt tành ông Tiên nhé ! Nhưng theo anh cứ để ông bụt cho hay và cụ thể vì ông tiên nghe nó chung và trừu tượng quá ! Mong em tham khảo bài nay và sẽ có bài viết hay và độc đáo hơn nhiều nhé !
Chúc em học tốt !
Ngoài ra em có thể tham khảo đoạn này để tách thêm một số dữ kiện cho bài viết để nó sinh động hơn nhưng đây không phải là bài làm của đề này nhé !
“Ôi, hay quá” Em trầm trồ sau khi đọc xong quyển truyện cây tre trăm đốt mà em mới mua hồi sáng. Bỗng một cơn gió hiu hiu thổi qua. Em ngáp một hơi dài, rồi từ từ gục xuống bàn, chìm đắm vào giấc ngủ say nồng.
Bỗng, một hào quang chói lọi làm em tỉnh giấc. Cái gì thế nhỉ? Em mở mắt ra. Trước mặt em là một cụ già khoảng tuổi ông ngoại em. Râu tóc bạc phơ, cưỡi làn mây trắng. Tay cầm cây gậy phép. Cụ mặc một chiếc áo trắng dài. Đưa đôi mắt hiền từ nhìn em, đôi mắt ấy như có thể nhìn xuyên qua tâm trí của mỗi con người để có thể cứu giúp mọi người qua sự đau khổ, đớn đau. Khắp người cụ như toả ra một thứ ánh sáng rất lạ, một thứ hào quang thần kì khiến ai cũng phải ngước nhìn, kính trọng. Em ngẩn người nhìn cụ rất lâu, trông cụ rất giống ông tiên trong câu truyện cổ tích em mới đọc. Như hiểu được ý em, cụ bảo, giọng đầm ấm, vang xa:
- Ta là ông bụt trong các truyện cổ tích đây.
Trời, thì ra em đang được gặp bụt, nhưng tại sao em lại gặp bụt nhỉ? Trong truyện cổ tích thì khi nào con người gặp khó khăn bụt mới hiện ra giúp đỡ. Mà em có chuyện gì khó khăn đâu? Thật là kì lạ!? Em đang suy nghĩ miên man thì bỗng bụt cười to, tiếng cười âm vang, giòn giã, chưa bao giờ em nghe một tiếng cười nào giòn đến thế, rồi bụt xoa đầu em :
- Con được gặp ta là do con bấy lâu nay ngoan ngoãn, học giỏi, làm vừa lòng cha mẹ, ai cũng khen nên ta thưởng cho con được tới đây để ta cho con một món quà đó mà.
Thật không thể tin được, em có được quà do bụt tặng. Quá vui mừng, em vội hỏi:
- Thế đó là quà gì ạ?
- Đó là 1 điều ước, thế con ước gì nào?
Sau một hồi suy nghĩ, em quyết định:
- Thưa, con muốn trở thành thiên tài ạ.
- Được thôi, hô biến.
Vừa nói, bụt vào chĩa chiếc gậy phép vào người em. Từ chiếc gậy tuôn ra bao nhiêu là những ngôi sao nhỏ. Những ngôi sao ấy bay quanh người em. Sao bay tới đâu, em lại có cảm giác lâng lâng đến đấy. Một lát sau, những ngôi sao ấy bay vào đầu em rồi biến mất. Xong, bụt thu chiếc gậy phép lại và bảo:
- Giờ con đã trở thành thiên tài rồi đấy!
Giờ mình đã thành thiên tài rồi ư? Phải khoe với mọi người mới được! Nhưng chưa kịp khoe thì bỗng “Thăng ơi, dậy đi, sao lại ngủ gật thế này?” Em giật mình tỉnh giấc, bụt bất ngờ biến mất. Thì ra đó chỉ là một giấc mơ.
Tỉnh dậy rồi mà em vẫn còn luyến tiếc giấc mơ đó, nếu mẹ kêu em dậy muộn một chút thì em có thể tận hưởng cái cảm giác thiên tài đó rồi. Bỗng, một ý nghĩ loé lên trong em, em tự nhủ: “Từ giờ mình phải có gắng học thật chăm mới được, biết đâu giấc mơ sẽ trở thành hiện thực. Biết đâu đấy…”