[Văn 6] Miêu tả nhân vật em tưởng tượng

T

taitutungtien

“Ôi, hay quá” Em trầm trồ sau khi đọc xong quyển truyện cây tre trăm đốt mà em mới mua hồi sáng. Bỗng một cơn gió hiu hiu thổi qua. Em ngáp một hơi dài, rồi từ từ gục xuống bàn, chìm đắm vào giấc ngủ say nồng.
Bỗng, một hào quang chói lọi làm em tỉnh giấc. Cái gì thế nhỉ? Em mở mắt ra. Trước mặt em là một cụ già khoảng tuổi ông ngoại em. Râu tóc bạc phơ, cưỡi làn mây trắng. Tay cầm cây gậy phép. Cụ mặc một chiếc áo trắng dài. Đưa đôi mắt hiền từ nhìn em, đôi mắt ấy như có thể nhìn xuyên qua tâm trí của mỗi con người để có thể cứu giúp mọi người qua sự đau khổ, đớn đau. Khắp người cụ như toả ra một thứ ánh sáng rất lạ, một thứ hào quang thần kì khiến ai cũng phải ngước nhìn, kính trọng. Em ngẩn người nhìn cụ rất lâu, trông cụ rất giống ông tiên trong câu truyện cổ tích em mới đọc. Như hiểu được ý em, cụ bảo, giọng đầm ấm, vang xa:
- Ta là ông bụt trong các truyện cổ tích đây.
Trời, thì ra em đang được gặp bụt, nhưng tại sao em lại gặp bụt nhỉ? Trong truyện cổ tích thì khi nào con người gặp khó khăn bụt mới hiện ra giúp đỡ. Mà em có chuyện gì khó khăn đâu? Thật là kì lạ!? Em đang suy nghĩ miên man thì bỗng bụt cười to, tiếng cười âm vang, giòn giã, chưa bao giờ em nghe một tiếng cười nào giòn đến thế, rồi bụt xoa đầu em :
- Con được gặp ta là do con bấy lâu nay ngoan ngoãn, học giỏi, làm vừa lòng cha mẹ, ai cũng khen nên ta thưởng cho con được tới đây để ta cho con một món quà đó mà.
Thật không thể tin được, em có được quà do bụt tặng. Quá vui mừng, em vội hỏi:
- Thế đó là quà gì ạ?
- Đó là 1 điều ước, thế con ước gì nào?
Sau một hồi suy nghĩ, em quyết định:
- Thưa, con muốn trở thành thiên tài ạ.
- Được thôi, hô biến.
Vừa nói, bụt vào chĩa chiếc gậy phép vào người em. Từ chiếc gậy tuôn ra bao nhiêu là những ngôi sao nhỏ. Những ngôi sao ấy bay quanh người em. Sao bay tới đâu, em lại có cảm giác lâng lâng đến đấy. Một lát sau, những ngôi sao ấy bay vào đầu em rồi biến mất. Xong, bụt thu chiếc gậy phép lại và bảo:
- Giờ con đã trở thành thiên tài rồi đấy!
Giờ mình đã thành thiên tài rồi ư? Phải khoe với mọi người mới được! Nhưng chưa kịp khoe thì bỗng “Thăng ơi, dậy đi, sao lại ngủ gật thế này?” Em giật mình tỉnh giấc, bụt bất ngờ biến mất. Thì ra đó chỉ là một giấc mơ.
Tỉnh dậy rồi mà em vẫn còn luyến tiếc giấc mơ đó, nếu mẹ kêu em dậy muộn một chút thì em có thể tận hưởng cái cảm giác thiên tài đó rồi. Bỗng, một ý nghĩ loé lên trong em, em tự nhủ: “Từ giờ mình phải có gắng học thật chăm mới được, biết đâu giấc mơ sẽ trở thành hiện thực. Biết đâu đấy…”
 
B

barbieflower

Trong kho tàng các câu chuyện dân gian việc nam, có rất nhiều nhân vật quen thuộc, mỗi nhân vật đều đều mang lại cho ta một bài học cuộc sống thật sâu sắc. Nhưng nhân vật mà em yêu tich nhất đó chính là nhân vật ông bụt trong câu truyện: Cây Tre trăm đốt

Ngày xưa có một anh trai cày khoẻ mạnh, chăm chỉ. Vì nha nghèo nên phải đi làm thuê cho lão bá hộ. Vốn tính keo kiệt, bủn xỉn, và nhàm hiệm, một hôm hắn gọi anh trai lại và nói: Con hãy ráng làm việc đi, ta sẽ gã con gái cho. Tưởng thật, anh trai cày lao vào làm việc quần quật, Hai năm sau, nhờ công cuả anh mà lão bá hộ tậu được rất nhiều nhà cưả, ruộng vườn, Hắn lại gọi anh lại và bảo:Hai năm qua con đã làm việc thật vất vả, nay ta se gả con gái cho con. Nhưng con hãy vào rừng kiếm cho bằng được cây tre trăm đốt. Anh trai cày liền chạy vội vào rừng, chặt mãi chặt mãi mà không thấy. Biết bá hộ lưà mình, anh oà khóc. Trong lúc đó, lão bá hộ cho nguời chuẩn bị hôn lễ cho con mình và cậu con trai nhà giàu làng bên Bổng lúc đó, một làn khói trắng toả ra che lấp cả mặt trời chói chang. Đằng xa, một ông bụt đầu tóc bạc phơ bắt đầu hiện ra . Ông có khuôn mặt hình chữ điền cùng chiếc cằm chẻ trông rất hiền lành và cái tráng cao chưá đầy những nếp nhăn hằng sâu đến lạ. phiá sau khoé mắt hình chân chim là đôi mắt to tròn , luôn ánh lên một cái nhìn nhân hậu. Nằm cân đối giưã hai gò má đồi mồi đã nhan nhúm đi nhiều là một chiếc mũi khoằm trông rất ngộ nghĩ. Hàm răng ông tuy không được trắng bóng nhưng lại đều như hạt bắp, nằm ẩn sau đôi môi đầy đặn, hồng hào. Nhưng điều khiến ông trông thật gần gủi là hàm râu dài đến ngực và cũng trắng trẻo một mầu. Tất cả tạo cho ông một cái nhìn tuy đơn sơ như những cụ già Việt Nam nhưng lại mang đậm tính thương người, sẵn sàng giúp đở họ khi gặp khó khăn, nguy hiểm. Ông khoác trên mình một chiếc áo trắng tinh luôn óng ánh dưới những tia nắng mặt trời và được tô điểm bằng những hình vẻ lân, phụng. Tay ông dài dài , nếp da đã nhăn nheo , cằn cỗi lại lấm tấm đồi mồi, lúc nào cũng phe phẩy cây phất trần trắng xoá như mái tóc cuả mình.Chân ông cao cao, khiến ông đã già nhưng bước đi vẫn còn nhanh nhẹn. Thấy anh trai cày ngồi khóc ông bước đến cất một tiếng cười lớn. Tiếng cười lan rộng và xa đến mọi ngóc ngách cuả khu rừng. Rồi với một giọng nói trầm, ấm, ông hỏi: Tại sao con khóc.Anh trai cày mếu máo kể lại hết mọi việc cho ông tiên nghe. Sau một hồi trầm ông bảo anh trai cày đem một trăm đốt tre về và xếp thành một hàng dài. Thế rồi ông bắt đầu làm phép. Ông phất pha phất phới cây phất trần cuả minh , mỗt làn gió mạnh bắt đầu thổi , cuốn phăng tất cả những lá cây rơi rụng trên đường. Thế rồi một vầng hào quang bắt đầu xuất hiện sau lưng ông . Ông hô: Khắc nhập. Khắc nhập. Tiếng la thật dõng dạc mà nghe đầy quyền năng. Những đốt tre bắt đầu bị hút vào với nhau tạo thành một Cây tre trăn đốt. Một lần nưã, ông lại cất tiếng cười vang vọng cả núi rừng. Anh trai cày chưa kịp cảm ơn thì ông tiên đã hoá phép biến ra một làn khói trắng rồi bay về trời từ lúc nào không biết.Ông cũng không quên căn dặn anh phãi nhớ kĩ hai câu thần chú. Anh trai liền chạy về để cản buổi lể thành hôn. Xấu hổ quá, hai vợ chồng lão phú hộ đành gã con cho anh trai cày. Và thế là hai người đã sống với nhau đến trọn đời.

Qua hình ảnh ông tiên trong câu truyện này và nhiều câu truyện khác nưã. Người xưa muốn khuyên dạy chúng ta: Ở hiền thì gặp lành, ở ác thì gặp ác. Ông tiên luôn là người xuất hiện để giúp đở những người nghèo khó trườc sự tàn bạo cuả bọn phú hộ. Hình ảnh ông đã gắn liền với các câu truyện Việt Nam. Sau này, lớn lên, em sẽ kể cho con nghe các câu truyện dân gian này để chúng sẽ là người lưu giữ và bảo tồn văn hoá dân tộc.

Từ những ngày đầu tiên đi học, tôi đã được đắm mình trong kho tàng cổ tích. Từng câu chuyện tôi được ở trường rồi nghe bà kể như in đậm trong tâm trí tôi. Hình ảnh của ông tiên hiện lên giúp người nghèo khó đi sâu vào trong kí ức. Tôi nhớ rất rõ một ông tiên trong truyện cổ tích mà tôi đã được gặp ở trong giấc mơ. Dáng người ông cao lớn, da hồng hào, bước đi khoan thai, chững chạc. Còm râu của ông dài xuống ngực, trắng như cước. Hợp với bộ râu ấy là mai tóc bạc phơ dược búi cao để lộ khuôn mặt đầy phúc hậu, nhân từ. Ông mặc chiếc áo màu xám, rộng và dài chấm đất. tay chống gậy trúc, chân mang giầy vải trông thanh cao, chí khí như người. Ông mỉm cười nhìn em, một nụ cười trìu mến. Đôi môi ông đỏ, ẩm dưới tròm râu dài thật đẹp. Ông cười tươi để lộ hàm răng trắng tinh, đều tăm tắp thật khác lạ với bao cụ già mà em thường gặp. Đôi tay ông cũng khác, không chai sần, gân guốc. Đôi tay to, trắng, móng tay cắt ngắn thật sạch và cũng thật đẹp. Duy chỉ có giọng nói trầm trầm là giống các cụ già trong làng. Mỗi khi ông xuất hiện là một ánh hào quang tỏa sáng. Ông hay giúp những người nghèo khổ, giúp người thật thà, chất phác. Có lúc ông hoa thân thành cụ già gầy còm, ốm yếu để thử lòng dạ của con người. Ai có lòng thườn người, thật thà thì ông ban thưởng. Ông từng cho anh tiều phu nghèo những chiếc rìu bằng vàng, bạc. Ông giúp cô Tấm chăm chỉ, chịu khó có được hạnh phúc và ông còn giúp anh Khoai trừng phạt tên nhà giàu xảo quyệt, dối trá. Ông đã giúp cho bao nông dân khổ khác. Ông cũng thắng tay trừng trị bọn gian ác, không lương thiện. Nhờ có ông tiên mà con người hiểu được thế nào là lòng nhân ái?
Tôi thật ngạc nhiên về con người ông, về những điều bí ẩn trước những phép mày mà ông đem lại cho con người. Ông đã ban phép lành cho tôi. Trong giấc mơ, ông còn dặn tôi hãy chăm ngoan, học giỏi, vâng lời cha mẹ và thầy cô giáo. Ông đưa tay vuốt nhẹ chòm rây rồi biến mất theo ánh hào quang vừa tỏa sáng. Tôi chợt nhớ lại lời cô giáo dạy:

Ở hiền thì được gặp hiền
Người ngay thì được người tiên độ trì
Và nhất định tôi sẽ làm theo lời cô giáo dạy bảo và cả lời dặn dò của ông tiên nữa.

Vào sinh nhật sáu tuổi của tôi, ông ngoại đã tặng tôi cuốn truyện "Công chúa bé nhỏ". Mỗi khi đọc cuốn truyện này, tôi lại có ấn tượng sâu sắc về cô bé Sa-ra Cru-i, nhân vật chính của câu chuyện. Trong câu truyện này, Sa-ra hiện lên với hình ảnh một cô bé xinh xắn, đáng yêu. Cô dong dỏng cao với nước da trắng hồng mịn màng. Mái tóc dài, đen óng mượt để xõa ngang lưng. Đôi mắt đen láy, toát lên vẻ nhân hậu, hiền từ. Đôi má cô ửng hồng mỗi khi mỉm cười. Nụ cười đó tươi tắn và xin xắn lạ lùng. Cô luôn ăn mặc gọn gàng, tinh tươm.

Qua từng trang giấy, tôi càng thấy cô bé Sa-ra Cru-i nhân hậu nhường nào. Trên lớp học, Sa-ra Cru-i luôn giúp đỡ bạn bè và được cô giáo yêu quý, cưng chiều. Buổi chiều được nghỉ, Sa-ra lại đến chơi với các em nhỏ và kể chuyện cho các em. Tất cả các câu truyện cô kể đều giáo dục các em nhỏ phải biết yêu thương mọi người và những sinh vật xung quanh. Ngôi trường mà cô học là trường nội trú nên có rất nhiều người hầu. Một hôm, có người hầu tên là Béc-ky ngủ quên trong phòng của Sa-ra. Sa-ra không những không quát mắng cô bé hầu mà còn mời Béc-ky ăn quà chiều nữa. Khi biết được tin bố đã qua đời ở Ân Độ, cô bé rất buồn. Cô giáo keo kiệt, ham tiền của Sa-ra còn bắt Sa-ra làm người hầu để trả tiền. Nhưng may mắn đã đến với cô. Người chú họ của Sa-ra đã tìm thấy cô ở Anh. Khi được chú họ đưa về, Sa-ra còn nói : "Cháu sẽ giúp các bạn nhỏ đáng thương bằng số tiền mà cha cháu để lại, như một nàng công chúa thật sự". Và cô đã làm như vậy. Cô đã đưa Béc-ky về ở với mình.

Chính những giấc mơ và trí tưởng tượng bay bổng đã giúp cô bé Sa-ra Cru-i vượt qua những khó khăn và rồi một ngày, giấc mơ thực sự đã đến với cô - được làm một nàng công chúa bé nhỏ nhân hậu.


Trong truyện Tấm Cám, Tấm là cô gái vừa đẹp người vừa đẹp nết. Cô Tấm có dáng người thon thả, đôi bàn tay búp măng và đôi chân nhỏ xinh xinh. Khuôn mặt trái xoan trong sáng và hiền hậu. Đôi lông mày lá liễu, cùng đôi mắt bồ câu . Mái tóc đen óng ả lại mềm mại như những sợi tơ buông xõa đến quá vai. Mũi không cao nhưng hợp với khuôn mặt. Hàm răng trắng như mây lại được điểm bằng một chiếc răng khểnh, mỗi lần cô cười rất duyên dáng. Đôi má bầu bầu, với làn da trắng hồng. Trông cô đẹp như nàng tiên, khi cô mặc quần áo, lấy từ mấy lọ xương cá Bống chôn dưới chân giường để đi trẩy hội.

Lúc nghèo khổ, cũng như lúc là vợ vua. Cô Tấm luôn giữ bản chất cần cù, chịu thương chịu khó của người lao động. Trong cung cô vẫn giặt quần áo cho vua. Khi về giỗ mẹ, Tấm vẫn leo lên cây cau hái quả để cúng. Bị mẹ con Cám hại chết, nhưng con người hiền lành, hiếu nghĩa đôn hậu ấy đã đấu tranh quyết liệt và sau cùng đã được trở về bên vua.

Cô Tấm xinh đẹp, dịu hiền, chân chất dịu thương , chịu khó. Cô bền bỉ dành lại hạnh phúc. Cô Tấm đẹp người đẹp nết ấy là hình ảnh cho người dân Việt Nam của chúng ta.



~>Nguồn : Net
 
Top Bottom