[Văn 6] Để xem ai viết hay nhất.

H

hongnhung1237

tớ có ý kiến:
1.bài ko đ ược post trên mạng hay chép trong sách
2.bài hay sẽ đc người ra đề tặng 1 lời cảm ơn
 
Last edited by a moderator:
M

mien97

Đọc sách, tôi rất thích một câu nói của nhà văn người Úc: "Không có gì là hoàn hảo, có chăng chỉ là sự đề cao mà thôi". Đúng, thử hỏi trong chúng ta có ai dám tự nói mình chưa mắc lỗi dù chỉ một lần không? Tôi cũng vậy, có lẽ tôi không thể quên lỗi lầm mình gây ra hôm đó, khiến người tôi yêu quý nhất - mẹ tôi, buồn lòng...

Hôm ấy, đất dát vàng ánh nắng, trời mát dịu, gió khẽ hôn lên má những người đi đường. Nhưng nó sẽ là ngày tuyệt đẹp, nếu tôi không có bài kiểm tra khoa học tệ hại đến như vậy, hậu quả của việc không chịu ôn bài. Về nhà, tôi bước nhẹ lên cầu thang mà chân nặng trĩu lại. Tôi buồn và lo vô cùng, nhất là khi gặp mẹ, người tôi nói rất chắc chắn vào tối qua: "Con học bài kỹ lắm rồi". Mẹ đâu biết khi mẹ lên nhà ông bà, ba đi công tác, tôi chỉ ngồi vào bàn máy tính chứ nào có ngồi vào bàn học, bởi tôi đinh ninh rằng cô sẽ không kiểm tra, vì tôi được mười điểm bài trước, nào ngờ cô cho làm bài kiểm tra mười lăm phút. Chả lẽ bây giờ lại nói với mẹ: "Con chưa học bài hôm qua" sao? Không, nhất định không.

Đứng trước cửa, tôi bỗng nảy ra một ý "Mình thử nói dối mẹ xem sao". Nghĩ như vậy, tôi mở cửa bước vào nhà. Mẹ tôi từ trong bếp chạy ra. Nhìn mẹ, tôi chào lí nhí "Con chào mẹ". Như đoán biết được phần nào, mẹ tôi hỏi: "Có việc gì thế con"? Tôi đưa mẹ bài kiểm tra, nói ra vẻ ấm ức: Con bị đau tay, không tập trung làm bài được nên viết không kịp”... Mẹ tôi nhìn, tôi cố tránh hướng khác. Bỗng mẹ thở dài! “Con thay quần áo rồi tắm rửa đi!”.

Tôi "dạ" khẽ rồi đi nhanh vào phòng tắm và nghĩ thầm: "Ổn rồi, mọi việc thế là xong". Tôi tưởng chuyện như thế là kết thúc, nhưng tôi đã lầm. Sau ngày hôm đó, mẹ tôi cứ như người mất hồn, có lúc mẹ rửa bát chưa sạch, lại còn quên cắm nồi cơm điện. Thậm chí mẹ còn quên tắt đèn điện, điều mà lúc nào mẹ cũng nhắc tôi. Mẹ tôi ít cười và nói chuyện hơn. Đêm đêm, mẹ cứ trở mình không ngủ được. Bỗng dưng, tôi cảm thấy như mẹ đã biết tôi nói dối. Tôi hối hận khi nói dối mẹ. Nhưng tôi vẫn chưa đủ can đảm để xin lỗi mẹ. Hay nói cách khác, tôi vẫn chưa thừa nhận lỗi lầm của mình. Sáng một hôm, tôi dậy rất sớm, sớm đến nỗi ở ngoài cửa sổ sương đêm vẫn đang chảy "róc rách" trên kẽ lá. Nhìn mẹ, mẹ vẫn đang ngủ say. Nhưng tôi đoán là mẹ mới chỉ ngủ được mà thôi. Tôi nghĩ: Quyển "Truyện về con người" chưa đọc, mình đọc thử xem". Nghĩ vậy, tôi lấy cuốn sách đó và giở trang đầu ra đọc. Phải chăng ông trời đã giúp tôi lấy cuốn sách đó để đọc câu chuyện "lỗi lầm" chăng ! "...

Khi Thượng đế tạo ra con người, Ngài đã gắn cho họ hai cái túi vô hình, một túi chứa lỗi lầm của mọi người đeo trước ngực, còn cái túi kia đeo ở sau lưng chứa lỗi lầm của mình, nên con người thường không nhìn thấy lỗi của mình". Tôi suy ngẫm: "Mình không thấy lỗi lầm của mình sao?". Tôi nghĩ rất lâu, bất chợt mẹ tôi mở mắt, đi xuống giường. Nhìn mẹ, tự nhiên tôi đi đến một quyết định: Đợi mẹ vào phòng tắm, rồi lấy một mảnh giấy nắn nót đề vài chữ. Mẹ tôi bước ra, tôi để mảnh giấy trên bàn rồi chạy ù vào phòng tắm. Tôi đánh răng rửa mặt xong, đi ra và... chuẩn bị ăn bữa sáng ngon lành do mẹ làm. Và thật lạ, mảnh giấy ghi chữ: "Con xin lỗi mẹ" đã biến đâu mất, thay vào đó là một chiếc khăn thơm tình mẹ và cốc nước cam. Tôi cười, nụ cười mãn nguyện vì mẹ đã chấp nhận lời xin lỗi của tôi.

Đến bây giờ đã ba năm trôi qua, mảnh giấy đó vẫn nằm yên trong tủ đồ của mẹ. Tôi yêu mẹ vô cùng, và tự nhủ sẽ không bao giờ để mẹ buồn nữa. Tôi cũng rút ra được bài học quý báu: Khi bạn biết xin lỗi bố mẹ, bạn sẽ có nhiều hơn một thứ bạn vẫn đang có, đó là tình thương.

:D Văn mình có hy không
 
C

congchualolem_b

k có, tại tớ thấy quen quá, đúng là từng có 1 bài y hệt bài này đc post lên diễn đàn mà ở topic nói về bài văn lầm lỗi j đó. tớ còn nhớ mà bn
 
C

congchualolem_b

k phải, bài này do 1 ng khác chứ k phải bn ấy post lên, giống k khác 1 chữ, tớ nói thật mà, cái này là sao chứ, lần đó tớ đọc và còn góp ý cho bài đó nữa mà, ng này dày thành tích lắm
 
N

nh0c_kut3_97

Đọc sách, tôi rất thích một câu nói của nhà văn người Úc: "Không có gì là hoàn hảo, có chăng chỉ là sự đề cao mà thôi". Đúng, thử hỏi trong chúng ta có ai dám tự nói mình chưa mắc lỗi dù chỉ một lần không? Tôi cũng vậy, có lẽ tôi không thể quên lỗi lầm mình gây ra hôm đó, khiến người tôi yêu quý nhất - mẹ tôi, buồn lòng...

Hôm ấy, đất dát vàng ánh nắng, trời mát dịu, gió khẽ hôn lên má những người đi đường. Nhưng nó sẽ là ngày tuyệt đẹp, nếu tôi không có bài kiểm tra khoa học tệ hại đến như vậy, hậu quả của việc không chịu ôn bài. Về nhà, tôi bước nhẹ lên cầu thang mà chân nặng trĩu lại. Tôi buồn và lo vô cùng, nhất là khi gặp mẹ, người tôi nói rất chắc chắn vào tối qua: "Con học bài kỹ lắm rồi". Mẹ đâu biết khi mẹ lên nhà ông bà, ba đi công tác, tôi chỉ ngồi vào bàn máy tính chứ nào có ngồi vào bàn học, bởi tôi đinh ninh rằng cô sẽ không kiểm tra, vì tôi được mười điểm bài trước, nào ngờ cô cho làm bài kiểm tra mười lăm phút. Chả lẽ bây giờ lại nói với mẹ: "Con chưa học bài hôm qua" sao? Không, nhất định không.

Đứng trước cửa, tôi bỗng nảy ra một ý "Mình thử nói dối mẹ xem sao". Nghĩ như vậy, tôi mở cửa bước vào nhà. Mẹ tôi từ trong bếp chạy ra. Nhìn mẹ, tôi chào lí nhí "Con chào mẹ". Như đoán biết được phần nào, mẹ tôi hỏi: "Có việc gì thế con"? Tôi đưa mẹ bài kiểm tra, nói ra vẻ ấm ức: Con bị đau tay, không tập trung làm bài được nên viết không kịp”... Mẹ tôi nhìn, tôi cố tránh hướng khác. Bỗng mẹ thở dài! “Con thay quần áo rồi tắm rửa đi!”.

Tôi "dạ" khẽ rồi đi nhanh vào phòng tắm và nghĩ thầm: "Ổn rồi, mọi việc thế là xong". Tôi tưởng chuyện như thế là kết thúc, nhưng tôi đã lầm. Sau ngày hôm đó, mẹ tôi cứ như người mất hồn, có lúc mẹ rửa bát chưa sạch, lại còn quên cắm nồi cơm điện. Thậm chí mẹ còn quên tắt đèn điện, điều mà lúc nào mẹ cũng nhắc tôi. Mẹ tôi ít cười và nói chuyện hơn. Đêm đêm, mẹ cứ trở mình không ngủ được. Bỗng dưng, tôi cảm thấy như mẹ đã biết tôi nói dối. Tôi hối hận khi nói dối mẹ. Nhưng tôi vẫn chưa đủ can đảm để xin lỗi mẹ. Hay nói cách khác, tôi vẫn chưa thừa nhận lỗi lầm của mình. Sáng một hôm, tôi dậy rất sớm, sớm đến nỗi ở ngoài cửa sổ sương đêm vẫn đang chảy "róc rách" trên kẽ lá. Nhìn mẹ, mẹ vẫn đang ngủ say. Nhưng tôi đoán là mẹ mới chỉ ngủ được mà thôi. Tôi nghĩ: Quyển "Truyện về con người" chưa đọc, mình đọc thử xem". Nghĩ vậy, tôi lấy cuốn sách đó và giở trang đầu ra đọc. Phải chăng ông trời đã giúp tôi lấy cuốn sách đó để đọc câu chuyện "lỗi lầm" chăng ! "...

Khi Thượng đế tạo ra con người, Ngài đã gắn cho họ hai cái túi vô hình, một túi chứa lỗi lầm của mọi người đeo trước ngực, còn cái túi kia đeo ở sau lưng chứa lỗi lầm của mình, nên con người thường không nhìn thấy lỗi của mình". Tôi suy ngẫm: "Mình không thấy lỗi lầm của mình sao?". Tôi nghĩ rất lâu, bất chợt mẹ tôi mở mắt, đi xuống giường. Nhìn mẹ, tự nhiên tôi đi đến một quyết định: Đợi mẹ vào phòng tắm, rồi lấy một mảnh giấy nắn nót đề vài chữ. Mẹ tôi bước ra, tôi để mảnh giấy trên bàn rồi chạy ù vào phòng tắm. Tôi đánh răng rửa mặt xong, đi ra và... chuẩn bị ăn bữa sáng ngon lành do mẹ làm. Và thật lạ, mảnh giấy ghi chữ: "Con xin lỗi mẹ" đã biến đâu mất, thay vào đó là một chiếc khăn thơm tình mẹ và cốc nước cam. Tôi cười, nụ cười mãn nguyện vì mẹ đã chấp nhận lời xin lỗi của tôi.

Đến bây giờ đã ba năm trôi qua, mảnh giấy đó vẫn nằm yên trong tủ đồ của mẹ. Tôi yêu mẹ vô cùng, và tự nhủ sẽ không bao giờ để mẹ buồn nữa. Tôi cũng rút ra được bài học quý báu: Khi bạn biết xin lỗi bố mẹ, bạn sẽ có nhiều hơn một thứ bạn vẫn đang có, đó là tình thương.

:D Văn mình có hy không

ủa???? đây là bài văn của bạn Quách Trí Dũng, lớp 6A Trường phổ thông Amsterdam Hà Nội mà :eek::confused:
 
S

seagirl_41119

Trời,vậy mà tên kia nói là bài của mình,liều thật,bn vi phạm luật "sở hữu trí tuệ"đó
Chán,hok còn j để làm ngoài việc đi ăn cắp bài của ng khác ah?????????//
 
C

congchualolem_b

tớ k biết nhưng thực sự có 1 bài từng post lên diễn đàn giống hệt bài này k sai 1 chữ,tớ còn góp ý cho bài đó và cho thêm gợi ý về bài làm nữa mà, tớ k nói dối đâu
 
L

lienhoastar

uhm.hiu rui.cho mọi người đọc tham khảo lại cũng là điều tốt chứ seo?thắc mắc chi cho mệt
 
H

haiau_pam

Đây là đề thi văn học sinh giỏi khối 6:

1.Kể một chuyện vui sinh hoạt

2. kể về một kỉ niệm đáng nhớ của em

Đề 2 na`:

Ăn quả nhớ kẻ trồng cây, ăn khoai nhớ kẻ cho dây mà trồng... Từ thuở ấu thơ cắp sách đến trường chúng ta đã được thầy cô dạy dỗ những điều đó, những bài học đạo đức đầu tiên đã giúp chúng ta nên người như hôm nay.

Là một người Việt Nam chúng ta không thể nào quên truyền thống tôn sư trọng đạo mà ông cha ta đã truyền dạy từ bao đời nay. Không thầy đố mày làm nên... Chính thầy cô đã chắp cánh cho những ước mơ của chúng ta bay cao, cung cấp hành trang kiến thức cho chúng ta bước vào đời và giúp chúng ta thành công trên con đường học vấn. Thế nhưng sau khi ra đời có mấy ai còn nhớ về thầy cô giáo cũ của mình ? Có ai lần tìm về lớp cũ trường xưa để thăm lại những người đã dạy dỗ chúng tôi nên người? Ngày 20 - 11 hàng năm, ngày lễ và cũng là ngày vui của các thầy cô giáo, ngày để chúng ta bày tỏ lòng biết ơn đến những người cha người mẹ thứ hai đã dạy dỗ chúng ta nên người.

Nhân ngày 20-11 này,tôi và chị tôi đến thăm thầy cô giáo cũ.Tôi dến thăm cô nhưng lại thấy đóng cửa.Chúng tôi định đi về.Bỗng tôi thấy bóng dáng ai mà thon thả,thoan dung.Tôi nhận ra ngay rằng đó là cô Ban-1 người cô dạy cấp 1 của tôi .Lúc đầu,cô không nhận ra tôi,cô hỏi:”Hải Âu… Có phải Hải Âu không?Có phải lớp trưởng lớp 2 của cô không?”lâu quá rồi(đã 4 năm rồi còn gì).Cuối cùng cô cũng nhận ra tôi.Cô mời chúng tôi vào nhà.Nhà cô bây giờ đã được tráng gạch men đàng hoàng(hồi đó nhà cô chỉ tráng nền xi măng thôi)Tôi lúng túng mới nói:”Nhà cô đẹp quá”Cô nhìn tôi rồi lại mỉm cười.Chị tôi nhìn tôi như thể muốn nói với tôi chúc cô chứ đừng nói như vậy.Tôi mới sực nhớ rồi chúc cô lại.Cô mời chúng tôi ngồi xuống chơi với cô.Cô nói là cô rất nhớ tôi.Tôi ngước lên nhìn mặt cô.Thấy mắt cô đỏ như muốn khóc vậy.Tôi có thể thấy dược tấm lòng của cô.Cô muốn khóc lắm nhưng cô không muốn chúng tôi thấy cô khóc.Tôi không biết làm thế nào để đền đáp ơn cô.Rồi chúng tôi lại tiếp tục chuyện trò.

Khi đã đi thăm cô về,tôi nhìn lại mình đã học giỏi để không phụ lòng cô chưa?Rồi tôi nhìn lại những hành động, cử chỉ của cô đối với tôi.Tôi thấy rất xúc động.Tôi muốn làm bài văn này để tỏ lòng biết ơn cô.





Cho y kien nha
 
H

haiau_pam

mình thấy bn í có lẽ là vi fam5 lần đầu.Chắc lần sau ban i ko dam lam nhu vay nua dau.Mà mình thấy câu của bạn nh0c_kut3_97 là hơi nặng đó.Mọi ng` tha thứ cho lỗi lầm của bn í nha.
 
C

congchualolem_b

nếu topic k còn j thì khoá lại nha, thấy im lặng quá, có j thì thảo luận đi, tuyệt đối k post văn mẫu nha, vì đây là so thử ai viết hay hơn mà
 
S

severussnape

Sáng một hôm, tôi dậy rất sớm, sớm đến nỗi ở ngoài cửa sổ sương đêm vẫn đang chảy "róc rách"
:D Văn mình có hy không

Ê, ông anh mien97, sương mà chảy róc ráck thì là sương gì vậy, bộ là nước suối sao =))

Theo tôi thì làm như thế này hay hơn(hoặc đỡ vô lí hơn)

"Những giọt sương đọng trên lá như những hạt kim cương lóng lánh."
Như thế khá hơn rồi đó.
 
Last edited by a moderator:
C

congchualolem_b

Đề 2 na`:

Ăn quả nhớ kẻ trồng cây, ăn khoai nhớ kẻ cho dây mà trồng... Từ thuở ấu thơ cắp sách đến trường chúng ta đã được thầy cô dạy dỗ những điều đó, những bài học đạo đức đầu tiên đã giúp chúng ta nên người như hôm nay.

Là một người Việt Nam chúng ta không thể nào quên truyền thống tôn sư trọng đạo mà ông cha ta đã truyền dạy từ bao đời nay. Không thầy đố mày làm nên... Chính thầy cô đã chắp cánh cho những ước mơ của chúng ta bay cao, cung cấp hành trang kiến thức cho chúng ta bước vào đời và giúp chúng ta thành công trên con đường học vấn. Thế nhưng sau khi ra đời có mấy ai còn nhớ về thầy cô giáo cũ của mình ? Có ai lần tìm về lớp cũ trường xưa để thăm lại những người đã dạy dỗ chúng tôi nên người? Ngày 20 - 11 hàng năm, ngày lễ và cũng là ngày vui của các thầy cô giáo, ngày để chúng ta bày tỏ lòng biết ơn đến những người cha người mẹ thứ hai đã dạy dỗ chúng ta nên người.

Nhân ngày 20-11 này,tôi và chị tôi đến thăm thầy cô giáo cũ.Tôi dến thăm cô nhưng lại thấy đóng cửa.Chúng tôi định đi về.Bỗng tôi thấy bóng dáng ai mà thon thả,thoan dung.Tôi nhận ra ngay rằng đó là cô Ban-1 người cô dạy cấp 1 của tôi .Lúc đầu,cô không nhận ra tôi,cô hỏi:”Hải Âu… Có phải Hải Âu không?Có phải lớp trưởng lớp 2 của cô không?”lâu quá rồi(đã 4 năm rồi còn gì).Cuối cùng cô cũng nhận ra tôi.Cô mời chúng tôi vào nhà.Nhà cô bây giờ đã được tráng gạch men đàng hoàng(hồi đó nhà cô chỉ tráng nền xi măng thôi)Tôi lúng túng mới nói:”Nhà cô đẹp quá”Cô nhìn tôi rồi lại mỉm cười.Chị tôi nhìn tôi như thể muốn nói với tôi chúc cô chứ đừng nói như vậy.Tôi mới sực nhớ rồi chúc cô lại.Cô mời chúng tôi ngồi xuống chơi với cô.Cô nói là cô rất nhớ tôi.Tôi ngước lên nhìn mặt cô.Thấy mắt cô đỏ như muốn khóc vậy.Tôi có thể thấy dược tấm lòng của cô.Cô muốn khóc lắm nhưng cô không muốn chúng tôi thấy cô khóc.Tôi không biết làm thế nào để đền đáp ơn cô.Rồi chúng tôi lại tiếp tục chuyện trò.

Khi đã đi thăm cô về,tôi nhìn lại mình đã học giỏi để không phụ lòng cô chưa?Rồi tôi nhìn lại những hành động, cử chỉ của cô đối với tôi.Tôi thấy rất xúc động.Tôi muốn làm bài văn này để tỏ lòng biết ơn cô.





Cho y kien nha

bn có vẻ đã mất nhiều thời gian để mở đầu vấn đề mà k đi vào vấn đề chính ngay, cả phần đầu giới thiệu kỉ niệm đó mà độ dài đã bằng với phần kể, mình nghĩ bn nên chú tâm vào kể thì hay hơn, đồng thời bn cũng nên kể nhiều hơn về kỉ niệm đó, cách bn kể còn khá sơ sài
 
Top Bottom