bài 1
Một buổi chiều cứ đi học về, vừa bước vào nhà là tôi lại thấy tiếng bé Minh reo lên: "A!...Chị chị về", Minh là em trai tôi đấy. Em đang ở tuổi tập nói tập đi. Em có một thân hình khá bụ bẫm. Những ngón chân, tay en có ngấn căng tròn thật đáng yêu. Mái tóc tỏ màu hạt dẻ mềm mại, lơ phơ tủ xuống cái trán dô bướng bỉnh. Dưới cặp mắt sáng như hai vì sao. Làn da của Minh trắng hồng, mịn màng. Minh là một cậu bé tinh nghịch suốt ngày luôn tay luôn chân.Có lúc ngồi học, em nhìn ra ngoài sân thấy Minh lon ton cứ như chú lật đật biết đi vậy, tập chạy theo mẹ, thật là đáng yêu. Khi chạy, mẹ rất chú ý đến Minh vì bé cứ chạy được mấy bước lại ngã. Mỗi khi ngã, bé lại gọi rất to: "Mẹ, mẹ ơi...". Những khi mẹ tới bé mới làm lũng khóc thật to tỏ vẻ mình ngã đau lắm. Mẹ đỡ Minh dậy, Minh xà vào lòng mẹ và thế là cậu nín khóc. Bé rất thích chơi đồ chơi, nhưng chỉ chơi được 1 lúc là lại chán ngay. Cứ nhìn thấy thứ gì là Minh cũng cho ngay vào mồm gặm. Lúc ấy ai động vào là cu cậu hét toáng lên và lấy tay đẩy ra. Nhưng nếu tôi bật ti vi có chương trình quảng cáo là Minh ta chạy ào tới dán mắt vào màn hình quên hết cả đồ chơi xung quanh. Minh tuy nghich ngợm nhưng em rất lễ phép. Ai cho em quà là vẻ mặt em lại hớn hở. Đôi tay bé xíu xòe ra nhận quà và mồm nói bi bô: "Minh xin xin...ạ!".
Bé Minh đáng yêu thế đấy. Từ khi có bé cả nhà tôi lúc nào cũng đầy ắp niềm vui. Mong sao Minh lớn thật nhanh để cùng tôi tới trường.
Bài 2:
Mới ngày nào mẹ sinh ra em còn bé tí, đỏ hỏn, chỉ biết nằm một chỗ và khóc oe oe. Vậy mà bây giờ em Tí của em đã hơn một tuổi.
Em Tí của em trong rất bụ bẫm đáng yêu. Làn da em trắng hồng, mịn màng, sờ vào thật là thích. Mái tóc mềm, những sợi tóc mỏng, hoe hoe như tơ của em được mẹ cắt ngắn, gọn gàng. Khuôn mặt Tí tròn trịa, bầu bĩnh với hai cái má phúng phính. Mỗi khi em cười, hai má lại ửng lên như được thoa một lớp phấn hồng mịn. Lúc em cười, đôi mắt tròn xoe, ngây thơ của em tít lại, cái miệng xinh xinh mở rộng lộ ra cái lợi hồng hồng với mấy chiếc răng sữa nhỏ xíu, trắng tinh. Khi ấy trông em thật ngộ nghĩnh và đáng yêu vô cùng.
Em Tí rất hiếu động, chẳng mấy khi thấy em ngồi im. Đôi tay bụ bẫm của em hết sờ vào vật này lại cầm vào vật kia, rồi đưa lên miệng. Đấy là em đang khám phá và tìm hiểu thế giới xung quanh đó mà! Mỗi khi muốn lấy một món đồ nào đó ở xa tầm tay, thay vì bò em đã biết chống tay bám vào tường, cạnh bàn, ghế và đi men theo để lấy. Có lần tuột tay, em ngã phịch xuống, mặt em nghệt ra như không hiểu tại sao và em khóc trông đến là thương. Để giúp em tập đi không phải bám vào đâu, mẹ cầm món đồ chơi mà em thích, dụ em tiến lại lấy. Thế là em bắt đầu bước những bước chân loạng choạng, hai tay hua hua sang hai bên trông như một diễn viên xiếc đang biểu diễn màn đi trên dây vậy. Cả nhà cùng vỗ tay hoan hô và cổ vũ những bước đi đầu tiên của em khiến Tí càng hào hứng tập đi.
Sau mỗi một quãng đường ngắn, Tí lại dừng lại, hai bàn tay nhỏ vỗ vỗ vào nhau, miệng bi bô "mẹ...mẹ...hô...hô..." đòi mẹ phải vỗ tay hoan hô thành tích của em. Tí đang tập nói, em chỉ bập bẹ được từng từ một và những từ em nói sõi nhất là "bà", "ba", "măm... măm...". Nghe mọi người nói gì là Tí lại cố gắng nói theo. Cái giọng nói ngọng nghịu của em nhiều lúc làm cả nhà ôm bụng cười, khiến Tí ngẩn người ra một lúc rồi cũng cười theo.
Tí là niềm vui của cả nhà em, ai cũng yêu thương em. Em mong Tí mau lớn để hai chị em có thể chuyện trò, chạy nhảy và vui chơi cùng nhau.
Bài 3:
"Mẹ Lan ơi !..." Tiếng gọi réo rắt của cậu em trai tôi nghe mới đáng yêu làm sao ! Tên em là Gia Bách. Em sinh vào một ngày rất dễ nhớ - ngày 1 tháng 6 năm 2009. Tuy mới mười tám tháng tuổi nhưng em rất thông minh, cái gì em cũng biết. Cái miệng xinh xắn lúc nào cũng mủm mỉm cười. Hàm răng sữa với mười sáu chiếc trắng nõn nhưng mọc không được thẳng hàng cho lắm, song, trông em lại rất duyên ! Tôi rất thích được thơm vào đôi má phúng phính còn thơm mùi sữa của em, được lùa tay và hít hà vào mái tóc màu nâu nhạt, mềm mượt như tơ của em. Tôi rất thích ngửi cái mùi mồ hôi chua chua dính vào tóc mỗi khi em chạy chơi.
Mẹ nói em đang ở tuổi tìm hiểu thế giới xung quanh nên cái gì em cũng thích sờ mó và nhận là của mình. Hễ cứ nghe ai gọi đến tên mình là em "dạ" một tiếng rất ngoan. Đặc biệt, em rất thích trèo lên bàn và kệ tivi để chơi. Sáng nào em cũng đòi mẹ được tiễn tôi đi học, bước chân lon ton chạy chân sáo trông rất ngộ nghĩnh. Khi muốn nhờ ai làm giúp việc gì em có cách thuyết phục rất giỏi. Người khác nói gì em cũng làm theo. Em học đếm cũng rất nhanh. Song, chỉ đếm đến năm là em đã đếm đến mười rồi reo vang và hoan hô liên tục. Bàn tay bé xinh xinh che lấy mắt mỗi khi em cùng ai chơi trò chơi "ú òa". Em ngoan là thế nhưng
cũng có lúc không đồng ý điều gì là em lại nằm lăn đùng ra giữa nhà mà khóc cho đến khi ai đó đến dỗ dành và cho em chơi đồ em thích.
Tôi rất yêu em Bách và tôi luôn tin rằng Bách cũng yêu quý tôi. Mỗi khi tôi đi học về em đều ra đón tôi, mỗi khi tôi hỏi : "Em có yêu chị không ?" thì câu trả lời luôn là : "Yêu chị !".
bài 4
Một buổi chiều cứ đi học về, vừa bước vào nhà là tôi lại thấy tiếng bé Minh reo lên: "A!...Chị chị về", Minh là em trai tôi đấy. Em đang ở tuổi tập nói tập đi. Em có một thân hình khá bụ bẫm. Những ngón chân, tay en có ngấn căng tròn thật đáng yêu. Mái tóc tỏ màu hạt dẻ mềm mại, lơ phơ tủ xuống cái trán dô bướng bỉnh. Dưới cặp mắt sáng như hai vì sao. Làn da của Minh trắng hồng, mịn màng. Minh là một cậu bé tinh nghịch suốt ngày luôn tay luôn chân.Có lúc ngồi học, em nhìn ra ngoài sân thấy Minh lon ton cứ như chú lật đật biết đi vậy, tập chạy theo mẹ, thật là đáng yêu. Khi chạy, mẹ rất chú ý đến Minh vì bé cứ chạy được mấy bước lại ngã. Mỗi khi ngã, bé lại gọi rất to: "Mẹ, mẹ ơi...". Những khi mẹ tới bé mới làm lũng khóc thật to tỏ vẻ mình ngã đau lắm. Mẹ đỡ Minh dậy, Minh xà vào lòng mẹ và thế là cậu nín khóc. Bé rất thích chơi đồ chơi, nhưng chỉ chơi được 1 lúc là lại chán ngay. Cứ nhìn thấy thứ gì là Minh cũng cho ngay vào mồm gặm. Lúc ấy ai động vào là cu cậu hét toáng lên và lấy tay đẩy ra. Nhưng nếu tôi bật ti vi có chương trình quảng cáo là Minh ta chạy ào tới dán mắt vào màn hình quên hết cả đồ chơi xung quanh. Minh tuy nghich ngợm nhưng em rất lễ phép. Ai cho em quà là vẻ mặt em lại hớn hở. Đôi tay bé xíu xòe ra nhận quà và mồm nói bi bô: "Minh xin xin...ạ!".
Bé Minh đáng yêu thế đấy. Từ khi có bé cả nhà tôi lúc nào cũng đầy ắp niềm vui. Mong sao Minh lớn thật nhanh để cùng tôi tới trường.