Bài ca ngất ngưởng được viết theo thể hát nói gồm có 3 khổ: khổ đầu, khổ giữa, khổ xếp. Cả 3 khổ đều khẳng định, tô đậm cái tôi cá nhân ngất ngưởng (đặt trong thời kì đó, đây là 1 hành động có tính khẳng định bản ngã, dám thách thức trước những luồng gió 1 chiều của các tư tưởng, luật lệ hà khắc trong xã hội quân chủ vẫn thổi theo quy luật bất biến suốt hàng nghìn năm thống trị của nó, mà sức ảnh hưởng đã ăn sâu và quy định lên tư tưởng con người Việt Nam thời kì này => Nguyễn Công Trứ đã đi trước thời đai của mình, đã dám phá bỏ mọi lề lối hủ lậu).
=> Ngay từ tên thi phẩm đã cho thấy rõ đây là 1 bản tuyên ngôn nhân quyền bằng thơ của Nguyễn Công Trứ. Nó cũng cho ta thấy bản tính "ngông" của ông (từng có ở Hồ Xuân Hương, Cao Bá Quát và sau là Nguyễn Tuân). Cái ngông đó cũng được biểu hiện ngay cả ở sự phá cách niêm luật của thể ca trù, việc đam mê ca trù cũng thể hiện 1 lối sống tự do, phóng túng (ca trù ra đời giai đoạn này đã thay thế cho thể thơ Đường luật với niêm luật khắt khe, gò bó việc biểu hiện tình cảm).
Tại sao ông lại có đủ bản lĩnh để thể hiện cái "ngông" của mình? Bởi ông có 1 bản ngã rõ nét, 1 chí hướng vì lý tưởng cao đẹp,vượt lên thế tục tầm thường, và ông ý thức rõ về tài năng và nhân cách của bản thân.
Phần trên là ý kiến chung.
Dưới đây là dàn ý của anh:
*Đoạn 1:
- Câu 1:
"Vũ trụ nội mạc phi phận sự"
-> Dịch: trời đất ko có việc nào ko phải là việc của mình.
=> Lý tưởng, ý chí cao đẹp
(dẫn chứng:
Đã mang tiếng ở trong trời đất
Phải có danh gì với núi sông"
hay:
Chí làm trai Nam Bắc Tây Đông
Cho phỉ sức vẫy vùng trong bốn bể)
=> Đây là chí làm trai: đã là trang nam nhi ở đời thì phải có danh phận, cống hiến cho xã tắc, cho cuộc đời (tư tưởng của nhiều nhà nho yêu nước đời Trần đến thời điểm đó đã bị mai một) => đáng quý.
- Câu 2:
"Ông Hi Văn tài bộ đã vào lồng"
=> Sự mở đầu hết sức trang trọng về chí làm trai.
+Ông Hi Văn: cách xưng hô thể hiện sự tự trân trọng bản thân.
+ Tài bộ: thể hiện tài năng của ông.
+ "đã vào lồng: coi việc làm quan chốn quan trường như sự trói buộc, mất tự do nhưng đó lại là do ông tự nguyện vì ý thức trách nhiệm của bản thân.
=> Rất dí dỏm.
* Đặc biệt: cách nói "ông Hi Văn" --> Đây là điều hiếm thấy ở thơ ca trung đại (chỉ gặp ở 1 số nhà thơ như Nguyễn Du: "người đời ai khốc Tố Như chăng?"/ Hồ Xuân Hương: "Này của Xuân Hương mới quệt rồi") => Sự thể hiện cái tôi mạnh mẽ.
- 4 câu tiếp:
"Khi thủ khoa, khi tham tán...
...doãn phủ thừa thiên"
--> Liệt kê 1 loạt chức vụ của mình đã từng trải qua, những danh từ chỉ danh vị, chức vụ đi liền với điệp từ "khi" đặt trong câu có cách ngắt nhịp liên tiếp -> thể hiện niềm tự hào về sự nghiệp, về tài thao lược cho dù sự nghiệp ấy cũng có lúc thăng lúc giáng (có lẽ do tính cách "ngông" của ông trong xhpk)
- "Gồm thao lược mới nên tay ngất ngưởng"
--> Trở thành người cao lớn hơn kẻ khác, vượt lên thói tục tầm thường...=> kq của quá trình sống và thực hiện lý tưởng.
=> Tóm lại: Đoạn 1 có cách nói dí dỏm, thể hiện sự tự hào của tác giả... Ông giải thích cho cái ngất ngưởng của mình là: đã dùng tài năng để hoàn thành nghĩa vụ kẻ sĩ với đời => dù cách nói ngông nhưng vẫn rất đáng trân trọng, khâm phục.
(Còn nữa, mai anh post tiếp, bây giờ anh có việc rồi
)