[Văn 11]- Câu hỏi bài tập

T

thanhthuytu

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

1. Anh (chị) hiểu thế nào là "ngông"? Cái "ngông" trong văn chương thường bộc lộ thái độ sống như thế nào? (Có thể dẫn chứng qua những tác phẩm đã học). Cái "ngông" của thi sĩ Tản Đà trong bài thơ Hầu Trời thể hiện ở điểm nào và có thể giải thích ra sao?
2. Vì sao hai câu thơ cuối "Không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà" lại làm cho người đọc liên tưởng đến hai câu thơ trong bài Lầu Hoàng Hạc của Thôi Hiệu?
 
T

truonggiang212c3

cai ngong cua Tan da` la cai ngong nghen. ngoc ngec' do' con nhu the nao thi ban viet tiep di minh chi goi y cho ban chung do thui. hjhjhh
 
M

matrungduc10c2

Theo mình hiểu thì cái ngông của các tác giả là sự thể hiện tài năng của chình tác giả đó qua nhiều phương diện.Lấy ví dụ như tác giả đưa những từ ngữ vào văn chương,vào chính tác phẩm của mình để bộc lộ cái tài năng và suy nghĩ của mình qua đó thì người đọc có thể cảm nhận đc. :).
Còn cái ngông của Tản Đà (ông này làm thơ hay như sắm ấy,mình khoái thơ của ổng lém :)) )thì đc thể hiện ở nhửng vấn đề như sau :
+Về cuộc sống.Qua câu "Văn chương trần gian rẽ như bèo ..(1 câu tiếp nửa -mình quên òy :) ).Ta thấy cuộc sống của ông gặp rất nhiều khó khăn,vất vả.(1)
+Về văn chương (tài nghệ ),thì ông cho rằng trên thế gian này không ai hiểu thơ của ông hết,nên ông mới đem thơ của mình lên trời để đọc cho các chư tiên nghe chơi =>đây là cái ngông của ông đó bạn thuytu ơi :).Nghỉa là ở trần giang này cái tài của ông thì người trần ko hiểu đc.Chỉ có nhửng bậc tiên thánh trên trời mới hiểu thôi.
+Về ngôn ngử ,qua câu hỏi của Ngọc Hoàng thì ổng có trả lời 1 câu hơi ''kool'' (con tên Khắc Hiếu..thêm câu ổng nói về nơi ở của ổng nửa)=>đây củng là 1 cái ngông của Tản Đà,ở chổ là 1 câu hỏi đơn giản nhu zậy mà ổng trả lời rất kỷ+ko thiếu gì lun=>Tản Đà đả khoe tài năng của mình ở mọi gốc độ.
Nói chung thì Tản Đà củng đáng để ta khâm phục.Ông là 1 con người sinh ra ko đúng thời ,và là 1 con người rất có tài trong nghệ thuật thơ của mình (câu này cô mình nói hoài àh) nhưng lại ko đc mọi người công nhận.Nhưng ông đả đem cái tài đó để thể hiện ở chốn thần tiên... Và ông luôn khẳng định tài năng của mình một cách rất chân chính ...|-). Mình học tệ môn Văn lém(5,1 à ) ,chỉ hiểu đc có nhiêu đó thôi.Mong bạn thuy thông cảm nha.:(.
Còn câu 2 thì mình nghe nói là nơi sáng tác của bài "Tràng Giang'' có liên quan gì đến nơi mà Thôi Hiệu đả từng làm gì đó trong bài Hoàng Hạc Lâu , mình không đủ ''võ công'' để viết câu này...Nhưng bạn có thể lên web (google) tìm thử xem. :)
 
Last edited by a moderator:
C

congchualolem_b

Cái “ngông”thể hiện trong bài thơ gắn liền với ý thức cá nhân của nhà thơ:ông tự cho rằng bản thân tài giỏi và đến mức cả Trời cũng phải mời lên để đọc thơ và tán thưởng nồn nhiệt;k ai xứng đáng là kẻ tri âm của mìnhn ngòai Trời và các vị thần tiên;ông tự chow mình là người được Trời sai xuống trần gian thực hiện sứ mệnh cải cách xã hội vô cùng cao cả…Rõ ràng,Tản Đà đã khiêu khích cái nhìn tôn ti,giai cấp đang thống trị xã hội lúc ấy.Ông đã rủ bỏ được khá nhiều gánh nặng trách nhiệm thông thường mà các nhà nho vẫn đặt trên vai mình để sống thỏai mái hơn với cái tôi cá nhân đầy mới mẻ của thời đại mới.Nhất là khi ông đã xem sáng tác văn chương cũng là một nghề thì sự tự do cá nhân đó là tích cực thúc đẩy ông đi vào con đường đổi mới thơ nhằm đưa đến cho nền thơ VN có những ý vị thẩm mỹ khác lạ.
 
Top Bottom