P
phuthuytocnau_00


MƯA ĐẦU MÙA
- Khánh Hàn -
- Huy này, trong những đứa con gái mày yêu mày yêu ai thật lòng?
- Thật lòng... thật lòng à... Có đấy... Mối tình đầu của tao...
Đó là trận mưa đá to. Trận mưa đầu mùa hạ. Mưa đầu mùa hạ đến sớm như định mệnh của nó phải là như thế. Mưa to và kéo dài, tôi bắt đầu khó chịu. Hôm đó tôi không mang ô vì chủ quan, nên tôi bị mắc kẹt sau giờ học thêm ở một đoạn cách khá xa nhà tôi và xa cả nhà cô giáo dạy thêm. Tôi lấy điếu thuốc lá ra khỏi bao, châm lửa và bắt đầu hút. Làn khói trắng tỏa ra trong không gian tĩnh lặng của con phố, con cơn mưa ngập tràn ánh vàng của đèn điện.
- Vẫn còn đi học sao lại hút thuốc vầy?
Tôi quay lại, đó là An. Cô bạn cùng lớp mà tôi mới chuyển đến đầu năm.
- Vậy thì sao?
Cô bạn lắc đầu cười khẩy:
- Chả có gì. Nhưng cậu mới chuyển đến mà đã muốn làm học sinh hư sao?
Tôi bỏ thuốc, gí gí mũi chân vào nó cho tắt hẳn tàn thuốc. Tôi nhìn mưa ngày một to thêm, cứ thế thì không thể đi đâu được.
- Có sao đâu? Có ai biết đâu.
- Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra thôi.
- Chuyện đó không giống cái kim đúng không?
Cô bạn bật cười.
- Cậu có muốn chạy mưa không?
- Tôi không dại.
Cô ấy lại cười.
- Cậu nghĩ tôi sợ sao?
- Không phải vậy.
Tôi khó chịu:
- Sao cậu cười?
- Tôi cười cho ý định điên rồ của tôi.
Đã 8 giờ hơn, không thể cứ thế này được, đây là con đường khá vắng vẻ, tôi mới chuyển về thành phố này nên không biết tên nó hay cũng chẳng biết số hãng taxi nào. An cũng không biết số nào cả vì cô bạn ít khi ra ngoài phố và cũng chẳng khi nào đi taxi. Chuyện gần như đi vào ngõ cụt thì anh của An đến đón.
- Anh! Anh mới về sao ạ?
- Ừ, anh mới về
Anh ấy đội ô ra khỏi xe ô tô che cho An đi vào. Hình như nhớ ra còn tôi nên cô ấy quay lại với tôi trước khi lên xe:
- Huy cũng đi cùng đi. Trời thế này sao Huy về được?
- Em gái tôi nói đúng đấy, cậu lên xe đi.
Tôi ngần ngừ nhưng cuối cùng cũng ngòi yên vị trên ghế sau của chiếc ô tô đó. Tôi đoán đây là ô tô riêng của anh trai An.
- Nhà cậu ở đâu vậy?
- Nhà tôi ở đầu phố N
" cảm ơn vì đã cho tôi về nhờ"
" có gì đâu, bạn bè cùng lớp mà"
Tôi không trả lời nữa. Tôi bắt đầu nghĩ về An nhiều ngày sau đó, mặc dù trên lớp tôi cố lờ An đi. Khi An bắt chuyện, tôi chỉ lạnh lùng đáp lại vài câu. Xung quanh tôi có rất nhiều con gái nhưng tôi hay để ý An hơn hết.
Vào sinh nhật An năm đó, tôi được mời dự. Rất nhiều người cũng đến dự, bố mẹ và anh trai An ra ngoài để con gái có không gian riêng. Tôi ngồi đối diện An trên một cái bàn dài và rộng, các bạn gái ngồi cạnh tôi. Tôi vừa uống rượu nhìn liếc về phía An một cách kín đáo. Nhưng có vẻ cậu ấy biết, tôi nhận ra điều ấy vì nụ cười của cậu ấy cho tôi, kiểu như "tôi hiểu cậu".
Cuối buổi tiệc, tôi là người về cuối, nhìn đôi môi cậu ấy tôi thấy ruột gan mình nôn nao. Tôi đã không còn tỉnh táo để biết mình nên kìm lại, tôi đã ôm cậu ấy và hôn. Đôi môi của cậu ấy mát lạnh, nồng nặc mùi rượu. Cậu ấy để tôi hôn cậu ấy xong mới đẩy tôi ra. Lúc ấy tôi mới hiểu ra tôi đang làm gì trước mặt mọi người bạn với cô tiểu thư ấy. Tôi đã hôn cậu ấy. Không thể nào!!! Tôi thầm gào thét. Lắc mạnh cái đầu mình tôi lảo đảo đi ra cửa nhà cậu ấy với bao ánh mắt chằm chằm nhìn về phía tôi. Ngạc nhiên có, căm ghét có, nói chung nhiều cảm xúc của họ dồn về ánh mắt họ và găm vào tôi. Tôi vẫy taxi gần đó về nhà.
Những ngày sau đó, chúng tôi hoàn toàn lướt qua nhau, coi như không quen nhau. Tôi cảm thấy bồn chồn, lo lắng, ân hận, đáng tiếc cho những gì đã xảy ra.
"Xin lỗi An chuyện hôm nọ"
" nhắc lại làm gì, tớ quên rồi"
" sao cậu tránh mặt tớ?"
" không phải người bỏ rơi tớ là cậu sao?"
Hóa ra............
" xin lỗi"
" cậu không phải xin lỗi"
" hôm đó tớ say rượu"
" không sao mà"
" đôi môi cậu quyến rũ quá"
Á! Tôi quên mất, tôi đã nhắn cái tin chết tiệt đó. Chắc An đang cười vào mặt tôi, trời ạ, sao tôi bất cẩn thế nhỉ?
" tớ biết mà =))"
"đừng cười tớ"
" tớ đâu cười cậu"
" =)) là sao? Không phải cười sao?"
" tỡ cười tớ"
" cười về chuyện gì"
" quyến rũ cậu"
Tôi không biết trả lời thế nào nữa. Tình cảm mà tôi dành cho An đã quá rõ ràng rồi. An lại nhắn cho tôi một tin nữa:
" cậu yêu tớ chứ?"
" ừ"
Chúng tôi chính thức hẹn hò sau hôm đó. Đấy là chuyện động trời ở trường tôi, một chàng lãng tử mới chuyển đến với cô tiểu thư nhà giàu thành đôi, có thể gọi nó là scandal được. Chúng tôi đã bỏ qua những thành kiến ngoài tai để có thể bên nhau.
Hai tháng sau ngày chính thức hẹn hò, tôi và An có một chuyến đi chơi ngoài biển, chỉ mình chúng tôi thuê hai phòng khách sạn với 2 ngày 1 đêm.
- Cậu nghĩ như vậy là ý hay sao An?
- Cậu không thích sao?
- Không, tớ rất vui, nhưng...
- Chẳng sao cả. Chúng ta đi chơi lành mạnh cơ mà.
An tin tưởng tôi nhiều vậy sao? Tôi thầm hỏi mình và tự hứa sẽ không làm An tổn thương.
Sáng ngày đầu tiên chúng tôi đi lượn quanh phố phường vài vòng và mua được khá nhiều quà kỉ niệm. Trưa chúng tôi đi ăn ở quán ăn mà nhiều người chỉ điểm cho vì nó ngon và rẻ cho khách du lịch. An ăn như một con mèo vậy, từng chút một và rất ít. Đến đầu giờ chiều chúng tôi ra biển tắm, lướt sóng và du lịch kiểu biển. Chiều chúng tôi thưởng thức đồ ăn biển với sâm panh. Ăn xong thì trời mưa, giống nhiều người chúng tôi ra tắm mưa với nhau. Khi mưa tạnh chúng tôi tắm lại bằng nước biển, về nhà tắm lại lần cuối.
Tối, chúng tôi không ăn mà đi dạo loanh quanh. Vì An không thích mùi thuốc lá nên tôi đã bỏ. An nói chưa hôm nào cô ấy tắm nhiều như hôm nay, tôi cũng vậy.
- Liệu cậu có ốm không An?
An nhún vai:
- Yên tâm, tớ ổn mà. Tớ không yếu đuối như mọi người nghĩ đâu.
- Thật không?
- Thật mà!
Sáng ngày thứ 2 chúng tôi ra biển thật sớm ngắm bình minh và chụp ảnh check-in trên biển đăng facebook rồi đi dạo quanh bờ biển tâm sự. Lần này là An
Đang đi dạo chợt An vòng tay qua eo tôi thì thầm điều gì đó khiến ttôi cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Trưa hôm đó tôi chúng tôi lướt sóng đến chiều và lại sâm panh với hương vị biển là món ăn ngon. Tối chúng tôi thu xếp cho kịp giờ tàu chạy. An dựa vai vào ngủ ngon lành đến khi tàu dừng. Chúng tôi tạm biệt nhau ở ga tàu, ai về nhà người nấy. Đến hơn tuần sau tôi vẫn còn dư âm hạnh phúc trong lòng. Đó là hương vị ngọt ngào của tình yêu chăng?
Thế rồi chuyện gì đến thì nó phải đến. Tôi bắt đầu thấy thích Ngọc, cô bạn lớp bên cạnh, những buổi đi chơi với An thưa dần. An như hiểu ra điều đó và cô chủ động chia tay. Lại một scandal nữa, tôi bị đá. Mọi người ai cũng bàn tán về điều đó còn tôi thì bỏ ngoài tai những lời đàm tiếu đó, tự hỏi An nghĩ gì rồi tự cười khẩy một mình. An? An ư? Tôi có lỗi với cô ấy nhưng tôi không đủ can đảm nói lời xin lỗi với cô ấy. Về phần An, cô ấy chuyển nhà đến một thành phố khác, chắc cô ấy giận tôi rất nhiều. Trước đó tôi có đến nhà và hỏi gặp cô ấy nhiều lần nhưng không gặp. Tôi nhắn tin, gọi điện rất nhiều nhưng cô ấy không nhấc máy, không trả lời tin nhắn. Tôi không còn là chàng trai "ngoan" nữa, tôi lao vào những cuộc chơi với những người bạn xấu. Tôi bắt đầu "bắt cá" nhưng không thể hiểu nổi tại sao tôi vẫn nghĩ đến An.
Lại đến mùa mưa. Lại một cơn mưa đầu mùa. Nhưng một mình tôi. Mình tôi thôi. Mình tôi cảm nhận thôi. Không có ai.
Đến bây giờ, tôi đã trải qua nhiều cuộc tình với nhiều cô gái khác nhưng tôi vẫn thể quên được An, cô gái có đôi môi mát lạnh như cơn mưa đầu mùa. Tôi mong An không quên tôi, mối tình đầu của cô ấy...
- Khánh Hàn -
- Huy này, trong những đứa con gái mày yêu mày yêu ai thật lòng?
- Thật lòng... thật lòng à... Có đấy... Mối tình đầu của tao...
Đó là trận mưa đá to. Trận mưa đầu mùa hạ. Mưa đầu mùa hạ đến sớm như định mệnh của nó phải là như thế. Mưa to và kéo dài, tôi bắt đầu khó chịu. Hôm đó tôi không mang ô vì chủ quan, nên tôi bị mắc kẹt sau giờ học thêm ở một đoạn cách khá xa nhà tôi và xa cả nhà cô giáo dạy thêm. Tôi lấy điếu thuốc lá ra khỏi bao, châm lửa và bắt đầu hút. Làn khói trắng tỏa ra trong không gian tĩnh lặng của con phố, con cơn mưa ngập tràn ánh vàng của đèn điện.
- Vẫn còn đi học sao lại hút thuốc vầy?
Tôi quay lại, đó là An. Cô bạn cùng lớp mà tôi mới chuyển đến đầu năm.
- Vậy thì sao?
Cô bạn lắc đầu cười khẩy:
- Chả có gì. Nhưng cậu mới chuyển đến mà đã muốn làm học sinh hư sao?
Tôi bỏ thuốc, gí gí mũi chân vào nó cho tắt hẳn tàn thuốc. Tôi nhìn mưa ngày một to thêm, cứ thế thì không thể đi đâu được.
- Có sao đâu? Có ai biết đâu.
- Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra thôi.
- Chuyện đó không giống cái kim đúng không?
Cô bạn bật cười.
- Cậu có muốn chạy mưa không?
- Tôi không dại.
Cô ấy lại cười.
- Cậu nghĩ tôi sợ sao?
- Không phải vậy.
Tôi khó chịu:
- Sao cậu cười?
- Tôi cười cho ý định điên rồ của tôi.
Đã 8 giờ hơn, không thể cứ thế này được, đây là con đường khá vắng vẻ, tôi mới chuyển về thành phố này nên không biết tên nó hay cũng chẳng biết số hãng taxi nào. An cũng không biết số nào cả vì cô bạn ít khi ra ngoài phố và cũng chẳng khi nào đi taxi. Chuyện gần như đi vào ngõ cụt thì anh của An đến đón.
- Anh! Anh mới về sao ạ?
- Ừ, anh mới về
Anh ấy đội ô ra khỏi xe ô tô che cho An đi vào. Hình như nhớ ra còn tôi nên cô ấy quay lại với tôi trước khi lên xe:
- Huy cũng đi cùng đi. Trời thế này sao Huy về được?
- Em gái tôi nói đúng đấy, cậu lên xe đi.
Tôi ngần ngừ nhưng cuối cùng cũng ngòi yên vị trên ghế sau của chiếc ô tô đó. Tôi đoán đây là ô tô riêng của anh trai An.
- Nhà cậu ở đâu vậy?
- Nhà tôi ở đầu phố N
" cảm ơn vì đã cho tôi về nhờ"
" có gì đâu, bạn bè cùng lớp mà"
Tôi không trả lời nữa. Tôi bắt đầu nghĩ về An nhiều ngày sau đó, mặc dù trên lớp tôi cố lờ An đi. Khi An bắt chuyện, tôi chỉ lạnh lùng đáp lại vài câu. Xung quanh tôi có rất nhiều con gái nhưng tôi hay để ý An hơn hết.
Vào sinh nhật An năm đó, tôi được mời dự. Rất nhiều người cũng đến dự, bố mẹ và anh trai An ra ngoài để con gái có không gian riêng. Tôi ngồi đối diện An trên một cái bàn dài và rộng, các bạn gái ngồi cạnh tôi. Tôi vừa uống rượu nhìn liếc về phía An một cách kín đáo. Nhưng có vẻ cậu ấy biết, tôi nhận ra điều ấy vì nụ cười của cậu ấy cho tôi, kiểu như "tôi hiểu cậu".
Cuối buổi tiệc, tôi là người về cuối, nhìn đôi môi cậu ấy tôi thấy ruột gan mình nôn nao. Tôi đã không còn tỉnh táo để biết mình nên kìm lại, tôi đã ôm cậu ấy và hôn. Đôi môi của cậu ấy mát lạnh, nồng nặc mùi rượu. Cậu ấy để tôi hôn cậu ấy xong mới đẩy tôi ra. Lúc ấy tôi mới hiểu ra tôi đang làm gì trước mặt mọi người bạn với cô tiểu thư ấy. Tôi đã hôn cậu ấy. Không thể nào!!! Tôi thầm gào thét. Lắc mạnh cái đầu mình tôi lảo đảo đi ra cửa nhà cậu ấy với bao ánh mắt chằm chằm nhìn về phía tôi. Ngạc nhiên có, căm ghét có, nói chung nhiều cảm xúc của họ dồn về ánh mắt họ và găm vào tôi. Tôi vẫy taxi gần đó về nhà.
Những ngày sau đó, chúng tôi hoàn toàn lướt qua nhau, coi như không quen nhau. Tôi cảm thấy bồn chồn, lo lắng, ân hận, đáng tiếc cho những gì đã xảy ra.
"Xin lỗi An chuyện hôm nọ"
" nhắc lại làm gì, tớ quên rồi"
" sao cậu tránh mặt tớ?"
" không phải người bỏ rơi tớ là cậu sao?"
Hóa ra............
" xin lỗi"
" cậu không phải xin lỗi"
" hôm đó tớ say rượu"
" không sao mà"
" đôi môi cậu quyến rũ quá"
Á! Tôi quên mất, tôi đã nhắn cái tin chết tiệt đó. Chắc An đang cười vào mặt tôi, trời ạ, sao tôi bất cẩn thế nhỉ?
" tớ biết mà =))"
"đừng cười tớ"
" tớ đâu cười cậu"
" =)) là sao? Không phải cười sao?"
" tỡ cười tớ"
" cười về chuyện gì"
" quyến rũ cậu"
Tôi không biết trả lời thế nào nữa. Tình cảm mà tôi dành cho An đã quá rõ ràng rồi. An lại nhắn cho tôi một tin nữa:
" cậu yêu tớ chứ?"
" ừ"
Chúng tôi chính thức hẹn hò sau hôm đó. Đấy là chuyện động trời ở trường tôi, một chàng lãng tử mới chuyển đến với cô tiểu thư nhà giàu thành đôi, có thể gọi nó là scandal được. Chúng tôi đã bỏ qua những thành kiến ngoài tai để có thể bên nhau.
Hai tháng sau ngày chính thức hẹn hò, tôi và An có một chuyến đi chơi ngoài biển, chỉ mình chúng tôi thuê hai phòng khách sạn với 2 ngày 1 đêm.
- Cậu nghĩ như vậy là ý hay sao An?
- Cậu không thích sao?
- Không, tớ rất vui, nhưng...
- Chẳng sao cả. Chúng ta đi chơi lành mạnh cơ mà.
An tin tưởng tôi nhiều vậy sao? Tôi thầm hỏi mình và tự hứa sẽ không làm An tổn thương.
Sáng ngày đầu tiên chúng tôi đi lượn quanh phố phường vài vòng và mua được khá nhiều quà kỉ niệm. Trưa chúng tôi đi ăn ở quán ăn mà nhiều người chỉ điểm cho vì nó ngon và rẻ cho khách du lịch. An ăn như một con mèo vậy, từng chút một và rất ít. Đến đầu giờ chiều chúng tôi ra biển tắm, lướt sóng và du lịch kiểu biển. Chiều chúng tôi thưởng thức đồ ăn biển với sâm panh. Ăn xong thì trời mưa, giống nhiều người chúng tôi ra tắm mưa với nhau. Khi mưa tạnh chúng tôi tắm lại bằng nước biển, về nhà tắm lại lần cuối.
Tối, chúng tôi không ăn mà đi dạo loanh quanh. Vì An không thích mùi thuốc lá nên tôi đã bỏ. An nói chưa hôm nào cô ấy tắm nhiều như hôm nay, tôi cũng vậy.
- Liệu cậu có ốm không An?
An nhún vai:
- Yên tâm, tớ ổn mà. Tớ không yếu đuối như mọi người nghĩ đâu.
- Thật không?
- Thật mà!
Sáng ngày thứ 2 chúng tôi ra biển thật sớm ngắm bình minh và chụp ảnh check-in trên biển đăng facebook rồi đi dạo quanh bờ biển tâm sự. Lần này là An
Đang đi dạo chợt An vòng tay qua eo tôi thì thầm điều gì đó khiến ttôi cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Trưa hôm đó tôi chúng tôi lướt sóng đến chiều và lại sâm panh với hương vị biển là món ăn ngon. Tối chúng tôi thu xếp cho kịp giờ tàu chạy. An dựa vai vào ngủ ngon lành đến khi tàu dừng. Chúng tôi tạm biệt nhau ở ga tàu, ai về nhà người nấy. Đến hơn tuần sau tôi vẫn còn dư âm hạnh phúc trong lòng. Đó là hương vị ngọt ngào của tình yêu chăng?
Thế rồi chuyện gì đến thì nó phải đến. Tôi bắt đầu thấy thích Ngọc, cô bạn lớp bên cạnh, những buổi đi chơi với An thưa dần. An như hiểu ra điều đó và cô chủ động chia tay. Lại một scandal nữa, tôi bị đá. Mọi người ai cũng bàn tán về điều đó còn tôi thì bỏ ngoài tai những lời đàm tiếu đó, tự hỏi An nghĩ gì rồi tự cười khẩy một mình. An? An ư? Tôi có lỗi với cô ấy nhưng tôi không đủ can đảm nói lời xin lỗi với cô ấy. Về phần An, cô ấy chuyển nhà đến một thành phố khác, chắc cô ấy giận tôi rất nhiều. Trước đó tôi có đến nhà và hỏi gặp cô ấy nhiều lần nhưng không gặp. Tôi nhắn tin, gọi điện rất nhiều nhưng cô ấy không nhấc máy, không trả lời tin nhắn. Tôi không còn là chàng trai "ngoan" nữa, tôi lao vào những cuộc chơi với những người bạn xấu. Tôi bắt đầu "bắt cá" nhưng không thể hiểu nổi tại sao tôi vẫn nghĩ đến An.
Lại đến mùa mưa. Lại một cơn mưa đầu mùa. Nhưng một mình tôi. Mình tôi thôi. Mình tôi cảm nhận thôi. Không có ai.
Đến bây giờ, tôi đã trải qua nhiều cuộc tình với nhiều cô gái khác nhưng tôi vẫn thể quên được An, cô gái có đôi môi mát lạnh như cơn mưa đầu mùa. Tôi mong An không quên tôi, mối tình đầu của cô ấy...
Last edited by a moderator: