Tự sáng tác - One peice oneshot

S

subon

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Ai mê one peice thì ủng hộ mình nha, nhất là ai mê cp ZoSan trong đó, tay nghề còn non nên đừng ném đá

Sunny Shine đã trôi nổi trên biển mấy tuần liền mà vẫn chưa thấy một hòn đảo nào.
Nami đang gấp rút tìm ra hòn đảo kế tiếp vì lương thực trên tàu đã gần hết và Luffy thì luôn miệng nói “thịt’
Nhưng mọi thứ trên tàu vẫn diễn ra như thường lệ và Sanji luôn giữ thái độ vui vẻ với Robin và Nami
- Nami Sannnn♥♥♥♥♥Robin Channnn ♥♥♥♥♥
- Chào Sanji
- Hai người có muốn dùng điểm tâm không, tôi đã làm cho hai người món salad rau quả nè.
Robin và Nami đón lấy và nói lời cảm ơn đến Sanji khiến hai con mắt của cậu biến thành hình trái tim phập phồng ngập chìm trong hạnh phúc.
- Sanji !! chúng tôi cũng muốn ăn – Cả Ussop, Luffy và Chopper cùng lên tiếng khi kết thúc trò đùa của mình
- Phần của các cậu trong bếp ấy – Sanji thở dài
- Yeahhhhhhhhhhh
Choper, Ussop và Luffy chạy một mạch vào bếp reo lên sung sướng. Mọi hoạt động trên tàu náo nhiệt và Broke tiếp tục đàn và hát, Franhky thì bận rộn với công việc sửa Sunny. Còn Zoro thì chắc chắn là đang ngủ. Ai cũng tưởng vậy nhưng thực chất anh đang dõi theo mái tóc màu vàng cùng vs cái dáng vẻ bận rộn với các cô gái.
- Ô ô ô ô, ó ột òn ảo ( có một hòn đảo ) – Trong miệng nhai đầy đồ ăn, Luffy kêu lên tích thú khi thấy thấp thoáng xa xa có một hòn đảo
Nami nheo mắt nhìn ra xa, chợt cô thấy rùng mình, cảm giác hòn đảo đó thoát ra một luồng khí đáng sợ, nhưng vì đã trôi nổi trên biển nhièu ngày rồi nên đành phải tấp vào để kiếm đồ ăn và xem đó cư dân không.
Thuyền cập bến, mọi thành viên đều xuống thuyền, mọi người sửng sốt khi thấy cảnh tượng toàn là rừng.
- Để tôi đi tìm thức ăn mọi ngừoi ở lại trông thuyền – Sanji lên tiếng – Chờ tôi nhé Nami san, Robin chan.♥♥♥♥♥
- Này mày đi một mìn thế có sao không có cần tao đi cùng không? – Zoro nói.
- Ai cần mày đi cùng chứ đồ marimo (đầu tảo) ngu ngốc
- Cái gì mày nhắc lại xem – Zoro tức giận
- Tao nhắc lại nhá “marimo ngu ngốc”
- Gruuuuuuuu, mày nhớ đó lông mày quăn dị hợm.
- Mày……Gru thôi ta đi đây.
- Sanjiiii, nhớ tìm thịt đấy – Luffy hét to
Sanji giơ tay lên tỏ vẻ đồng ý. Vài tiếng sau, đã quá trưa mà vẫn không thấy Sanji quay về, Zoro bắt đầu để ý sự khác thường này.
- Ê Zoro, ra đây chơi với tớ đi – Luffy kéo áo Zoro, phá đám giấc ngủ của anh
- Mấy người kia đâu sao không rủ bọn nó, rủ tao làm gì? – Zoro khó chịu vì bị phá giấc.
- Bọn họ đi chơi hết rồi giờ chỉ còn tớ và cậu thôi.
- Thế thằng đầu bếp đâu? Rủ nó ra mà chơi
- Sanji đi từ sáng đã về đâu, nhắc mới nhớ, Sanji chưa về, TỚ ĐÓI QUÁ!!!!
Luffy ngoác rộng cái mồm ra than đói, mọi người bắt đầu từng người một trở về thuyền. Luffy lại chơi đùa vui vẻ với Usoop và Choper hay đại loại là chế ra thứ thuốc gì đó. Sanji vẫn chưa về. Đã chập tối, không có ai nấu ăn, mọi người bắt đầu nhận thấy sự khác thường trong sự mất tích của đầu bếp và Zoro là người lo lắng hơn cả. Mọi người đổ ra mọi hướng để tìm Sanji.
- THỊT!!! – Luffy gào to
- Đồ ngốc Luffy, chúng ta tìm Sanji chứ đâu phải tìm thịt, lúc nào cậu cũng chỉ nghĩ đến ăn thôi – Nami giận giữ cốc vào đầu Luffy một cái khiến đầu cậu nổi cục sưng to.
Zoro dừng lại trước một căn hầm tối đen hư mực, bên trong tỏa ra mùi máu tanh nồng nặc. Zoro bước ào căn hầm tối đen, dù anh hay bị lạc nhưng lần này trự giác mách bảo anh rằng anh đang đi đúng hướng. Zoro rảo bước trong căn đường hầm tối đen, cũng may trên tay anh có một ngọn đuốc nếu khôg sẽ không nhìn thấy gì. Chợt anh thấy có cái gì đó lao về phía mình, giơ đuốc lên, anh chợt nhận ra mái tóc màu vàng quen thuộc.

 
S

subon

- Sanji!?!

- Mau đi thôi ở đây lâu rất nguy hiểm – Sanji lên tiếng.

Anh nắm lấy cổ tay cậu và giật mình khi thấy máu chảy ròng ròng, thấm vào đất. Sắc mặt Sanji nhợt nhạt, chắc tại do mất nhiều máu, tim anh chợt nhói lên, anh sẽ không tha thứ cho bất kì ai đã làm cánh tay Sanji trở nên như vậy.

- Tay mày làm sao thế? – Zoro hỏi một cách tức giận

- Ah, quệt qua cành cây thôi, không sao đâu – Sanji thản nhiên trả lời.

Chợt có tiếng gió ào ào phát ra từ trong hang, mùi máu tanh nồng xộc lên, có cái gì đó đang lao rất nhanh về phía hai người

VỤT

Zoro lấy thanh thu thủy kiếm chặn lại, có thứ nước gì đó chảy xuống kiếm của anh. Nước dãi??? Ánh đuốc lập lòe khiến Zoro giật mình khi thấy trước mặt mình là một con trăn khổng lồ, bị chột một mắt, hai răng nanh to và sắc nhọn đang bị đường kiếm của Zoro chặn lại.

- Zoro, cẩn thận đấy! – Sanji nhắc nhở

- Gruuuu……Nhị đao phái TRẢM!!!!

Khói bay mù mịt trước hang, sau làn khói mờ ảo ấy, con trăn vẫn đứng vững và không mảy may bị sao cả. Zoro bất ngờ, con rắn tấn công anh, hất anh ra xa.

- Zoro – Sanji hét lên.

Sanji chạy đến gần con trăn, nhảy lên không trung tạo tư thế tấn công.

- THỊT BỤNG!!!!

Con trăn nhận một cú đá của Sanji văng ra xa, có vẻ nó đã bị thương. Lúc này Zoro xông lên.

- Oni Giri – Quỷ Trảm GYAAAAAAA!!!!!

Con trăn không trụ được trước đòn tấn công của Zoro và Sanji gục xuống, đứt làm đôi. Zoro và Sanji đập tay nhau, chợt Zoro nhận thấy máu trên tay Sanji vẫn chảy không ngừng:

- Tay ngươi…...Hôm nay mày tự nhiên mất tích làm mọi người lo lắng lắm đấy biết không?

- Ờ.. – Sanji không ns gì thêm

Sanji xé một dải áo băng vào cánh tay mình. Cả hai người quay trở về tàu. Mọi người thấy Sanji trở về liền xúm xít vào và quát tháo khi Sanji cho biết tại sao về muộn là vì … ngủ quên.

Tối hôm ấy là phiên Zoro trực tàu. Lạnh. Anh thu mình vào chăn mà vẫn run lên cầm cập. Bỗng anh ngửi thấy mùi khói thuốc quen thuộc. Đó là Sanji.

- Không ngủ à?

- Không ngủ được – Sanji đáp với vẻ thờ ơ, tay cầm điếu thuốc.

Cả hai không nói gì thêm nữa. Zoro chú ý đến cánh tay băng bó của Sanji, thấy máu thấm vào băng đỏ thẫm, lòng anh nhói lên.

Thấy Sanji lạnh, Zoro quàng chăn qua người cậu, anh ôm cậu thật chặt, chỉnh lại tư thế ngồi thoải mái cho cả hai

- Không cần đâu mà – Sanji giãy nảy lên

- Người mày lạnh như xác chết rồi đây này – Zoro vừa nói vừa ôm thật chặt, anh để ý thấy má cậu hơi phiếm hồng.

Không cầm lòng được nữa, anh đặt lên môi cậu một nụ hôn thật sâu, thật nồng nhiệt. Sanji ban đầu chống cự nhưng rồi cũng từ từ chấp nhận nụ hôn ngọt ngào của Zoro. Hai người để mặc cho lưỡi đùa giỡn với nhau trong vòm miệng cho đến khi Sanji đẩy anh ra để thở. Zoro thì thầm bên tai Sanji một lời ngọt ngào: “Tôi yêu cậu”

Sáng hôm sau, Sanji bước xuống giường, cảm thấy đầu óc quay cuồng, người dường như không đủ sức đứng dậy nhưng cậu vẫn phải nấu bữa sáng cho cả đoàn. Sanji bước xuống khoang tàu, thấy Ussop, Luffy và Chopper đang chế tạo thứ thuốc gì đó, vẫn là lũ ngốc như mọi khi. Zoro đang ngủ, vẫn như thường ngày, Nami và Robin đang đọc sách. Brook đang nghêu ngao bài hát mới sáng tác. Mọi người vẫn đang làm công việc thường ngày.

- Sanji, hôm nay cậu dậy muộn hơn mọi hơn đó, tớ đói rồi làm thịt cho tớ đi – Luffy ngoác mồm ra

- Được rôi tao làm ngay đây – Sanji thở ra một làm khói trắng.

Zoro hé mắt nhìn Sanji, dõi theo từng hành động của cậu đi vào nhà bếp, anh nhận thấy hình như hôm nay cậu không được khỏe, sắc mặt cậu kém đi trông thấy.

Bên trong nhà bếp, Sanji bận rộn với công việc nấu nướng của mình. Sanji thấy mắt mình mờ đi, loạng choạng bám vào bếp, câu không hiểu vì sao mình lại bị thế nữa. Nồi súp trên bếp đang sôi sùng sục nhưng Sanji không đủ sức nhấc nó ra.

RẦM!! XOẢNG!!

Mọi người giật mình khi nghe thấy tiếng động trong bếp. Zoro là người đầu tiên xông thẳng vào bếp rồi sau đó mọi người cũng vào. Sanji nằm mê man trên sàn, bên cạnh là nồi súp bị đổ lên người, xung quanh bát đĩa vỡ ngổn ngang. Zoro nhận thấy mặt Sanji đỏ bừng và đang nằm thở gấp trên sàn. Mọi người xúm lại, Zoro bế Sanji lên phòng, Chopper khám cho Sanji, cả căn phòng im lặng chỉ nghe thấy tiếng thở gấp của cậu.

Chopper nặng nề lên tiếng:

- Anh ấy bị trúng một loại độc rất nặng, có thể là từ cánh tay này – Chopper năng cánh tay đã tháo băng của Sanji, máu vẫn chảy không ngừng – Em không hiểu tại sao tay anh ấy lại không ngừng chảy máu.

Zoro giật mình, anh nhận ra vết thương ấy, vết thương mà Sanji bảo bị va vào cây. Anh nhớ lại hôm qua, Sanji từ trong hang đi ra, theo sau là một con trăn khổng lồ, tay cậu ấy đầy máu và vết cắn lớn….vết cắn lớn….

- Sanji bị rắn cắn, và tao đã hạ gục nó – Zoro nói trong hối hận vì đã không nhận ra sớm hơn và nói ra sớm hơn.

- Chopper chữa được không – Brook lên tiếng – Nếu cậu ấy chết sẽ không ai ngắm phụ nữ với tôi nữa hu hu hu

Mọi người lo lắng nhìn con người nằm trên giường kia.

- Vậy là không ai nấu ăn cho chúng ta nữa hả? – Luffy buồn bã.

- Thằng đầu bếp không chết được đâu – Zoro gõ vào đầu Luffy và hét lên – Phải không Chopper?

Chopper im lặng

- Chopper – Zoro túm lấy cổ áo Chopper và hét vào mặt

- Em xin lỗi – Chopper nói lí nhí

Cả căn phòng im lặng, có tiếng nước mắt rơi lộp bộp xuống sàn. Zoro đạp cửa ra ngoài, ai cũng hiểu cảm giác của anh lúc này. Anh rất sợ mất đi cậu, mất đi người mà anh yêu.

Những việc làm hàng ngày diễn ra trong im lặng, không ai nói câu nào. Mùi thơm của thức ăn, tiếng xáo nấu cùng với tiếng gọi và điệu cười vui vẻ : “Các cậu vào ăn cơm thôi”….Tất cả..tất cả không thấy nữa. Zoro ngồi cạnh Sanji, mắt chăm chăm nhìn cậu, chờ đợi đôi mắt ấy hé mở. Mọi người trên tàu thay nhau nấu ăn ngoại trừ Luffy – thay vì nấu cho mọi người thì cậu ấy sẽ chén sạch. Chopper nhốt mình trong phòng, nghiên cứu thuốc chữa cho Sanji. Mọi người ai cũng buồn.

Rầm

Tiếng động lớn làm cả tàu giật mình, ánh cửa phòng Chopper mở toang, bước ra với nước mắt giàn dụa nhưng nụ cười tươi nở trên môi:

- Em…Em….đã tìm ra cách cứu anh Sanji rồi….

Cả tàu im lặng trong chốc lát rồi bắt dầu hét lên, niềm vui trở lại với Sunny Shine. Trong lúc này, Sanji từ từ mở mắt, đập vào mắt cậu đầu tiên là khuôn mặt Zoro rạng ngời với nụ cười ấm áp. Cậu nở nụ cười nhẹ, cố gắng gượng dậy nhưng chân tay không nhúc nhích nổi. Zoro vỗ nhẹ vào đầu cậu, đặt lên môi cậu một nụ hôn nhẹ: “Cám ơn cậu đã quay trở về”

Mấy ngày sau, Sanji đã ngồi dậy được, Zoro luôn bên cạnh chăm sóc cậu. Điều này làm Sanji cảm thấy anh thật dịu dàng

- Ngươi sợ ta chết à? – Câu hỏi bất ngờ của Sanji làm Zoro giật mình.

- Ngươi mà chết thì lấy ai cãi nhau với ta, lấy ai làm thịt cho Luffy, lấy ai ngắm gái với Brook, lấy ai quan tâm Nami à Robi, lấy ai an ủi Chopper khi nó buồn, lấy ai giúp Usoop và Franky sửa tàu…Ở đây có rất nhiều người cần ngươi nên không được đi đâu cả.

Tất cả trở về với vẻ yên bình của nó.
 
Top Bottom