L
leave_me_alone
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!! ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.
Định mệnh anh yêu em
Câu chuyện li kì diễn ra giữa hai người…
Giới thiệu nhân vật:
Tuyết Anh: Tình củm, vui vẻ và cũng khá dịu dàng ( Với một người ) Nhưng số phận đã làm cô phải rời xa người đó quá sớm.
Minh: Một chàng trai tình củm, nhưng sau một chuyện xảy ra lúc lên 7, Minh đã tiếp tục sống với trái tim đóng băng cho đến khi một người xuất hiện …
Hân: Giả trai vào trường handman, mạnh mẽ và cũng lãng mạn. Rất ngốc ngếch.
Dũng: Bạn thân với Minh từ nhỏ. Sau này cũng thân với Hân. Một lần điều tra, Dũng đã biết một điều bất ngờ…
Chap 1:
- Dạ? Trường handman? – Hân tròn xoe mắt khi nghe bố mình nói.
- Uk. Con phải đến học ở đó. Như thế thì ước mơ Havard của con chắc chắn sẽ thành hiện thực!
Hân chắp tay suy nghĩ :-?
- Ủa mà trường đó 100% là con trai mà bố?
Bố nó ko biến sắc mặt. Hình như bác ý đã nghĩ đến chuyện này từ trước.
- Đơn giản thôi, con gái yêu à! – Bố cười trừ )
Nó bắt đầu tò mò:
- Bố nghĩ ra cách rồi phải ko ạ? ;
- Uk – Bố nói thẳng – Con! Sẽ…giả trai vào trường đó.
Nó im lặng 5s đầu tiên, tiếp đó là tím mặt và sau cùng là…tức giận:
- Cái gì…giả…giả trai? Bố…bố nói kiểu gì chứ lại!
Bố nó cười đầy ẩn ý:
- Trời, con gái bố từ nhỏ đã chả khác gì con trai, bây giờ cắt một bộ tóc kiểu như trưởng nhóm SS501 nữa là ok luôn thách ai nhận ra )
- À, có thế mà con cũng ko nghĩ ra ) Bố con ta đúng là “ Chí lớn gặp nhau ha “ – nó chìa tay ra định bắt với bố
Nhưng bố nó ko chịu. Nó tròn mắt:
- Ủa? Sao bố ko bắt tay?
- Nhưng…đầu bố sạch lắm ko có chí đâu! )
Nó tím mặt:
- Bố…bố…đúng là…:-w
-----
- Ôi, niềm mơ ước của mình đây rồi!
Hân chắp tay, lung linh đôi mắt trước cổng trường handman. Nó đã qua kì thi chuyển cấp với kết quả cao và tất nhiên “ giả trai “ để đc vào học here. )
- Này, thằng bé kia, đứng đây làm gì?
Một giọng nói phía sau lưng. Hân ngoảnh lại, tròn xoe mắt nhìn hai đứa con trai ( Ngầu lắm ) ) một đứa đang chỉ vào nó. Hân vội hoa chân múa tay:
- À…ko…ko có gì hết à, mình học trường này mà. Các cậu cũng là học sinh mới vào phải ko?
Yên lặng. Ko khí căng thẳng khiến Hân chảy mồ hôi hột. Bỗng một tên đút hai tay vào túi quần đi vào trường, đến chỗ Hân nói khẽ qua tai:
- Là hs trường này thì mau vào đi, đừng đứng trước cổng trường nữa!
Hân ngoảnh lại nhìn tên đó. Tên còn lại vội chạy theo. Hân cũng bước vào trường. Nó chỉ mong rằng 1 năm THPT sẽ sống trong yên bình
( Tg: Giải thích một tý: Ko cần 3 năm, handman chỉ cần học 1 năm là có thê vào đại học T.T )
-----
Cô giáo chủ nhiệm dõng dạc nõi trong tiết sinh hoạt đầu giờ:
- Bây giờ chúng ta sẽ sắp xếp chỗ ngồi nhé! Ba người ngồi một bàn.
Rồi cô đọc từng người, từng người một và vị trí của người đó…
- Bàn số 5: Minh, Hân, Dũng!
Hân chảy mồ hôi hột khi thấy Minh và Dũng – chính là 2 tên lúc nãy nó gặp ở cổng trường.
“ Hic, liệu có ổn ko đây “
Nó bước vào chỗ ngồi. Nhưng tim ko đập nhanh nữa, Hẫn ngoảnh sang một tên ( Tên này nhìn mặt có vẻ lạnh lùng ):
- Chào cậu! Dũng! ^.^
- Ê, Dũng là tôi chứ! – Tên bên phải Hân nhăn mặt.
Hân vội hoa chân múa tay:
- À, một chút nhầm lẫn thôi. Thì ra cậu là Dũng( Tên lúc nãy dám hỏi mình đứng trước cổng trường làm gì đây mà ) – Vậy ra cậu là Minh ^.^ Hân cười trừ với tên bên trái.
Ko một tiếng trả lời, Minh vẫn nhìn về phía trước. ( Oài, ko them ngó Hân một cái =.= )
Dũng cười trừ:
- Thôi, học chung một lớp thì xem như là bạn vậy! Thế you tên gì?
Hân ngoảnh sang Dũng, cười khì rồi nói:
- Hân! Nguyễn Tuyết Hân!
Minh bỗng giật mình. Dũng tròn xoe đôi mắt:
- Tên…tên đó là tên con gái mà…mà…
Hân bất ngờ. Nó chảy mồ hôi hột: “ Chậc, mình lộ liễu quá “ Rồi như chợt nghĩ ra điều gì, nó vội xua tay:
- A ha, tớ đùa đó, tên tớ là Nguyễn Hân ^.^
Dũng thở phào:
- Có trò đùa hay ghê nhỷ @.@
Minh cúi trầm mặt: “ Nguyễn Tuyết Anh…”
-----
Giờ Thể dục…
Dũng và Hân ngồi trên chiếc ghế đá. Tụi nó đã hoàn thành bài kiểm tra thể lực đầu năm.
- Phù! Mệt thiệt! – Hân than thở
Dũng cười khì, vỗ ngực:
- Trời, có gì đâu mệt chứ! Chúng ta là con trai mà!
Hân giật mình, lại chảy mồ hôi. Nó sợ bị lộ:
- Èo, tớ đùa thôi, chứ ai có thế mà mệt, có mà…tụi con gái!
- Ờm, cậu nói chí lý lắm! – Dũng ngoảnh sang Hân.
Dũng thấy một chiếc dây chuyền có đeo nhẫn ở cổ Hân:
- Ủa, cậu có cái dây chuyền này ở đâu vậy? – Dũng hỏi
Hân lôi chiếc dây chuyền ra khỏi áo ngẫm nghĩ:
- Cũng ko nhớ rõ nữa. Hình như là từ nhỏ ấy!
- Từ nhỏ sao? Lạ thiệt đó! – Dũng :-?
Hân ngoảnh sang Dũng với ánh mắt tò mò:
- Mà cái này sao vậy?
- Để tớ kể cho cậu nghe một câu chuyện! – Dũng nói – Đây là câu chuyện tớ nghe kể từ bố của Minh.
- Từ nhỏ, Minh đã rất thik một cô bé tên là Tuyết Anh. Năm Minh và Anh lên 7, Minh đã trao cho Anh một chiếc dchuyền có chiếc nhẫn luồn qua rất đẹp ( Độc nhất ). Hai đứa ngoắc tay nhau hứa sau này sẽ là vợ chồng ( Dù ko biết vợ chồng có nghĩa là gì, chỉ hiểu là sẽ sống với nhau trọn đời )
Thật ko may, lúc đi về, Anh chạy ra đường nhặt quả bóng đúng lúc một chiếc taxi đang lao tới. Cô bé va vào taxi, bất tỉnh, đc người ta đem tới bệnh viện. Bác sĩ nói với Minh rằng Anh đã tắt thở. Minh nghĩ Tuyết Anh đã chết rồi. Từ đó Minh sống lạnh lùng, tớ là bạn từ nhỏ nên rất hiểu nỗi đau của cậu ấy. Nhưng có một điều lạ là …
- Điều lạ là gì? – Hân tò mò hỏi
- Điều lạ là sau đó ko hiểu sao người nhà Tuyết Anh ko tìm thấy cô bé đâu nữa kể từ sau chuyện đó.
Hân bắt đầu tím mặt:
- Èo, sợ quá, cô bé đó…mà thôi ko nói nữa T.T À, sao cậu lại biết cái dây chuyền này giống hệt cái dây chuyền Minh và Tuyết Anh đeo? Lại là dây chuyển trên thế giới chỉ có 2 cái?
Dũng nghĩ lại:
- À, lần đó tớ thấy Minh đeo dây chuyền giống hệt cái này trong cổ. Đến bây giờ cậu ấy vẫn chưa tháo ra.
- Uk. Lạ thật. Nhưng…nếu nói như cậu thì…tớ đang đeo…dây chuyền của Tuyết Anh?
Dũng nhăn mặt suy nghĩ. Hình như Hân nói đúng thật. Cái này là hàng độc mà:
- Uk. Có thể…
Hân tím mặt sợ hãi: “ Dây chuyền của…người đã chết…bây giờ, nó lại tự nhiên nằm trên cổ mình “
- Èo, sợ quá đi thôi, chắc mình phải tháo nó ra!
Hân định tháo ra. Dũng vội ngăn lại:
- Ấy đừng, nó hợp với cậu, đừng tháo!
- Hợp…hợp á? – Hân hỏi.
Dũng cười khì:
- Uk. Hợp. Cứ như nó sinh ra là để dành cho cậu ý.
Hân phân vân. Nó cũng thấy tiếc. Rồi lại nhìn lên trời, nó quyết định:
- Thôi đc, vậy tớ sẽ đeo nó! Sợ gì nào!
- Uk. Hay đó nhỷ! – Dũng nói.
-----
Trên đường đi về…
Mình, Hân, Dũng đi cùng nhau. Minh im lặng. Có vẻ cậu ý chả thik gì chuyện này. Dũng nhìn Minh, rồi lại nhìn Hân:
- Hân nè, nhà cậu ở đâu vậy?
- Hả? – Hân lung túng – À, thực ra thì, mình đang tìm nhà trọ, có thể, trưa nay mình phải ngồi lại nhà hàng
Dũng chắp tay suy nghĩ. Dũng bỗng ngỡ ra:
- À, chỗ tớ đang thừa một phòng nè! Cậu thik thì cứ đến đó ở tạm.
Hân bối rối ( Nó là con gái mà )
- Ờ…ừm…có bất tiện với bố mẹ cậu ko…?
Dũng cười khì:
- Èo, biệt thự chỉ có tớ, Minh với 1 người giúp việc ở thôi, cậu đừng lo!
Hân giật mình: “ Có cả Minh ư? Chậc, mệt thiệt đó! Ko khéo mình ko thể ở lâu đc! “
Dũng hỏi Hân:
- Nè, quyết định vậy đc hông?
Hân gãi đầu bối rối:
- Uk thì…cũng đc!
Dũng reo vang:
- Oh yeah, vậy là biệt thự của chúng ta sẽ vui lắm đây!
- Đến rồi kìa! – Minh nói.
Minh đẩy cửa vào. Dũng nắm tay Hân, dắt con bé vào phòng còn trống:
- Phòng của cậu đây nhé! Cứ tự nhiên như ở nhà, chả có gì phải khách sáo cả
Câu chuyện li kì diễn ra giữa hai người…
Giới thiệu nhân vật:
Tuyết Anh: Tình củm, vui vẻ và cũng khá dịu dàng ( Với một người ) Nhưng số phận đã làm cô phải rời xa người đó quá sớm.
Minh: Một chàng trai tình củm, nhưng sau một chuyện xảy ra lúc lên 7, Minh đã tiếp tục sống với trái tim đóng băng cho đến khi một người xuất hiện …
Hân: Giả trai vào trường handman, mạnh mẽ và cũng lãng mạn. Rất ngốc ngếch.
Dũng: Bạn thân với Minh từ nhỏ. Sau này cũng thân với Hân. Một lần điều tra, Dũng đã biết một điều bất ngờ…
Chap 1:
- Dạ? Trường handman? – Hân tròn xoe mắt khi nghe bố mình nói.
- Uk. Con phải đến học ở đó. Như thế thì ước mơ Havard của con chắc chắn sẽ thành hiện thực!
Hân chắp tay suy nghĩ :-?
- Ủa mà trường đó 100% là con trai mà bố?
Bố nó ko biến sắc mặt. Hình như bác ý đã nghĩ đến chuyện này từ trước.
- Đơn giản thôi, con gái yêu à! – Bố cười trừ )
Nó bắt đầu tò mò:
- Bố nghĩ ra cách rồi phải ko ạ? ;
- Uk – Bố nói thẳng – Con! Sẽ…giả trai vào trường đó.
Nó im lặng 5s đầu tiên, tiếp đó là tím mặt và sau cùng là…tức giận:
- Cái gì…giả…giả trai? Bố…bố nói kiểu gì chứ lại!
Bố nó cười đầy ẩn ý:
- Trời, con gái bố từ nhỏ đã chả khác gì con trai, bây giờ cắt một bộ tóc kiểu như trưởng nhóm SS501 nữa là ok luôn thách ai nhận ra )
- À, có thế mà con cũng ko nghĩ ra ) Bố con ta đúng là “ Chí lớn gặp nhau ha “ – nó chìa tay ra định bắt với bố
Nhưng bố nó ko chịu. Nó tròn mắt:
- Ủa? Sao bố ko bắt tay?
- Nhưng…đầu bố sạch lắm ko có chí đâu! )
Nó tím mặt:
- Bố…bố…đúng là…:-w
-----
- Ôi, niềm mơ ước của mình đây rồi!
Hân chắp tay, lung linh đôi mắt trước cổng trường handman. Nó đã qua kì thi chuyển cấp với kết quả cao và tất nhiên “ giả trai “ để đc vào học here. )
- Này, thằng bé kia, đứng đây làm gì?
Một giọng nói phía sau lưng. Hân ngoảnh lại, tròn xoe mắt nhìn hai đứa con trai ( Ngầu lắm ) ) một đứa đang chỉ vào nó. Hân vội hoa chân múa tay:
- À…ko…ko có gì hết à, mình học trường này mà. Các cậu cũng là học sinh mới vào phải ko?
Yên lặng. Ko khí căng thẳng khiến Hân chảy mồ hôi hột. Bỗng một tên đút hai tay vào túi quần đi vào trường, đến chỗ Hân nói khẽ qua tai:
- Là hs trường này thì mau vào đi, đừng đứng trước cổng trường nữa!
Hân ngoảnh lại nhìn tên đó. Tên còn lại vội chạy theo. Hân cũng bước vào trường. Nó chỉ mong rằng 1 năm THPT sẽ sống trong yên bình
( Tg: Giải thích một tý: Ko cần 3 năm, handman chỉ cần học 1 năm là có thê vào đại học T.T )
-----
Cô giáo chủ nhiệm dõng dạc nõi trong tiết sinh hoạt đầu giờ:
- Bây giờ chúng ta sẽ sắp xếp chỗ ngồi nhé! Ba người ngồi một bàn.
Rồi cô đọc từng người, từng người một và vị trí của người đó…
- Bàn số 5: Minh, Hân, Dũng!
Hân chảy mồ hôi hột khi thấy Minh và Dũng – chính là 2 tên lúc nãy nó gặp ở cổng trường.
“ Hic, liệu có ổn ko đây “
Nó bước vào chỗ ngồi. Nhưng tim ko đập nhanh nữa, Hẫn ngoảnh sang một tên ( Tên này nhìn mặt có vẻ lạnh lùng ):
- Chào cậu! Dũng! ^.^
- Ê, Dũng là tôi chứ! – Tên bên phải Hân nhăn mặt.
Hân vội hoa chân múa tay:
- À, một chút nhầm lẫn thôi. Thì ra cậu là Dũng( Tên lúc nãy dám hỏi mình đứng trước cổng trường làm gì đây mà ) – Vậy ra cậu là Minh ^.^ Hân cười trừ với tên bên trái.
Ko một tiếng trả lời, Minh vẫn nhìn về phía trước. ( Oài, ko them ngó Hân một cái =.= )
Dũng cười trừ:
- Thôi, học chung một lớp thì xem như là bạn vậy! Thế you tên gì?
Hân ngoảnh sang Dũng, cười khì rồi nói:
- Hân! Nguyễn Tuyết Hân!
Minh bỗng giật mình. Dũng tròn xoe đôi mắt:
- Tên…tên đó là tên con gái mà…mà…
Hân bất ngờ. Nó chảy mồ hôi hột: “ Chậc, mình lộ liễu quá “ Rồi như chợt nghĩ ra điều gì, nó vội xua tay:
- A ha, tớ đùa đó, tên tớ là Nguyễn Hân ^.^
Dũng thở phào:
- Có trò đùa hay ghê nhỷ @.@
Minh cúi trầm mặt: “ Nguyễn Tuyết Anh…”
-----
Giờ Thể dục…
Dũng và Hân ngồi trên chiếc ghế đá. Tụi nó đã hoàn thành bài kiểm tra thể lực đầu năm.
- Phù! Mệt thiệt! – Hân than thở
Dũng cười khì, vỗ ngực:
- Trời, có gì đâu mệt chứ! Chúng ta là con trai mà!
Hân giật mình, lại chảy mồ hôi. Nó sợ bị lộ:
- Èo, tớ đùa thôi, chứ ai có thế mà mệt, có mà…tụi con gái!
- Ờm, cậu nói chí lý lắm! – Dũng ngoảnh sang Hân.
Dũng thấy một chiếc dây chuyền có đeo nhẫn ở cổ Hân:
- Ủa, cậu có cái dây chuyền này ở đâu vậy? – Dũng hỏi
Hân lôi chiếc dây chuyền ra khỏi áo ngẫm nghĩ:
- Cũng ko nhớ rõ nữa. Hình như là từ nhỏ ấy!
- Từ nhỏ sao? Lạ thiệt đó! – Dũng :-?
Hân ngoảnh sang Dũng với ánh mắt tò mò:
- Mà cái này sao vậy?
- Để tớ kể cho cậu nghe một câu chuyện! – Dũng nói – Đây là câu chuyện tớ nghe kể từ bố của Minh.
- Từ nhỏ, Minh đã rất thik một cô bé tên là Tuyết Anh. Năm Minh và Anh lên 7, Minh đã trao cho Anh một chiếc dchuyền có chiếc nhẫn luồn qua rất đẹp ( Độc nhất ). Hai đứa ngoắc tay nhau hứa sau này sẽ là vợ chồng ( Dù ko biết vợ chồng có nghĩa là gì, chỉ hiểu là sẽ sống với nhau trọn đời )
Thật ko may, lúc đi về, Anh chạy ra đường nhặt quả bóng đúng lúc một chiếc taxi đang lao tới. Cô bé va vào taxi, bất tỉnh, đc người ta đem tới bệnh viện. Bác sĩ nói với Minh rằng Anh đã tắt thở. Minh nghĩ Tuyết Anh đã chết rồi. Từ đó Minh sống lạnh lùng, tớ là bạn từ nhỏ nên rất hiểu nỗi đau của cậu ấy. Nhưng có một điều lạ là …
- Điều lạ là gì? – Hân tò mò hỏi
- Điều lạ là sau đó ko hiểu sao người nhà Tuyết Anh ko tìm thấy cô bé đâu nữa kể từ sau chuyện đó.
Hân bắt đầu tím mặt:
- Èo, sợ quá, cô bé đó…mà thôi ko nói nữa T.T À, sao cậu lại biết cái dây chuyền này giống hệt cái dây chuyền Minh và Tuyết Anh đeo? Lại là dây chuyển trên thế giới chỉ có 2 cái?
Dũng nghĩ lại:
- À, lần đó tớ thấy Minh đeo dây chuyền giống hệt cái này trong cổ. Đến bây giờ cậu ấy vẫn chưa tháo ra.
- Uk. Lạ thật. Nhưng…nếu nói như cậu thì…tớ đang đeo…dây chuyền của Tuyết Anh?
Dũng nhăn mặt suy nghĩ. Hình như Hân nói đúng thật. Cái này là hàng độc mà:
- Uk. Có thể…
Hân tím mặt sợ hãi: “ Dây chuyền của…người đã chết…bây giờ, nó lại tự nhiên nằm trên cổ mình “
- Èo, sợ quá đi thôi, chắc mình phải tháo nó ra!
Hân định tháo ra. Dũng vội ngăn lại:
- Ấy đừng, nó hợp với cậu, đừng tháo!
- Hợp…hợp á? – Hân hỏi.
Dũng cười khì:
- Uk. Hợp. Cứ như nó sinh ra là để dành cho cậu ý.
Hân phân vân. Nó cũng thấy tiếc. Rồi lại nhìn lên trời, nó quyết định:
- Thôi đc, vậy tớ sẽ đeo nó! Sợ gì nào!
- Uk. Hay đó nhỷ! – Dũng nói.
-----
Trên đường đi về…
Mình, Hân, Dũng đi cùng nhau. Minh im lặng. Có vẻ cậu ý chả thik gì chuyện này. Dũng nhìn Minh, rồi lại nhìn Hân:
- Hân nè, nhà cậu ở đâu vậy?
- Hả? – Hân lung túng – À, thực ra thì, mình đang tìm nhà trọ, có thể, trưa nay mình phải ngồi lại nhà hàng
Dũng chắp tay suy nghĩ. Dũng bỗng ngỡ ra:
- À, chỗ tớ đang thừa một phòng nè! Cậu thik thì cứ đến đó ở tạm.
Hân bối rối ( Nó là con gái mà )
- Ờ…ừm…có bất tiện với bố mẹ cậu ko…?
Dũng cười khì:
- Èo, biệt thự chỉ có tớ, Minh với 1 người giúp việc ở thôi, cậu đừng lo!
Hân giật mình: “ Có cả Minh ư? Chậc, mệt thiệt đó! Ko khéo mình ko thể ở lâu đc! “
Dũng hỏi Hân:
- Nè, quyết định vậy đc hông?
Hân gãi đầu bối rối:
- Uk thì…cũng đc!
Dũng reo vang:
- Oh yeah, vậy là biệt thự của chúng ta sẽ vui lắm đây!
- Đến rồi kìa! – Minh nói.
Minh đẩy cửa vào. Dũng nắm tay Hân, dắt con bé vào phòng còn trống:
- Phòng của cậu đây nhé! Cứ tự nhiên như ở nhà, chả có gì phải khách sáo cả