Truyện trinh thám...mình tự viết. Vào đọc ủng hộ nhé.

P

phamminhkhoi

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Truyện đầu tay nè. Còn kém lắm. Bà con comment nhiệt tình nhé. Được thì mình sẽ viết tiếp không thì để mình ...viết lại
Xin cảm ơn trước.
Chương I
Mỗi một vì sao sa xuống, sẽ là lúc một người giã từ trần thế
Đó là một câu chuyện hồi nhỏ Thanh vẫn được nghe. Giờ, chàng ngồi dựa bên khung cửa sổ, mắt mơ màng hướng lên khung trời đen sậm và lấp lánh những vì sao. Ở tận đâu xa kia, tận cuối phương trời, có cái gì đang dần rớt xuống, rớt xuống…Một vì sao chăng ? Ngôi sao băng nhỏ lấp lánh như đang sà hẳn xuống ngực chàng
“Có ai đang chết” Thanh mỉm cười “Nhưng không phải là chấm dứt hẳn. Còn những thứ đang chờ đợi họ ở xa, chỉ có điều ta không nhìn thấy”
“Re…e..eng”
Đông hồ gióng những lóng chuông dài inh ỏi. Thanh giật mình, chàng liếc nhìn tháp chuông nhà thờ ở phía xa xa. 4h sáng rồi. Sao khuya đã dần thôi lấp lánh. Thanh uể oải vưon mình, ngáp dài mấy cái: Đây không phải là lần đầu tiên chàng thức trắng qua một đêm tưởng như dài vô tận, rộng rãi đến mênh mông…
“Ủa, em dậy rồi hả”
Linh bước ra từ nhà trong. Trên người cô còn bộ đồ ngủ trắng muốt.
“Vâng” Thanh đáp uể oải “Sao chị cũng dậy sớm thế”
“Chị nghe tiếng lục cục ngoài này nên tưởng trộm. Với cả sáng nay chị còn buổi picnic với lớp…”
“Vâng” Thanh hờ hững: Với bà chị 19 tuổi dường như chẳng còn gì đáng quan tâm hơn những buổi tiệc tùng với bạn bè. Chàng lại ngoảnh đầu lên nền trời: nhưng sao đã mờ hẳn. Chỉ còn ngôi sao băng sáng nhờ nhỏ tí xíu đang nhẹ nhàng sa xuống, lướt hờ trên một tán cây….
“Tích tắc, tích tắc…”
“Tích tắc, tích tắc…”
Một vì sao rơi, nhẹ nhàng sa xuống
*
* *
Lê Văn miệt mài bên bàn máy tính. Qua một đêm, ngón tay chàng đã đóng chai dày ra và ánh mắt chàng thì thâm quầng vì thiếu ngủ. Với một chàng trai 24 tuổi, thì không có gì khó chịu bằng.
Nhưng Lê Văn dường như chỉ thấy hứng thú với các thông tin và phần mêm mới nhất. “Cạch, cạch, cạch, cạch…”mười ngón tay chàng cứ thay nhau lần trên bàn phím. Các con chữ nối đuôi hiện ra.
“Này anh Văn” một giọng trầm ấm vang lên phía sau lưng chàng “sao anh không ngủ đi, làm việc đêm nhiều quá, tôi sợ…”
“Sợ tôi chết à?”
Trên mép Lê Văn nở ra một nụ cười tinh quái. Nhưng ngón tay chàng thì vẫn gõ cạch cạch…
“Không sao, tôi quen rồi” chàng nói “Khi nào tôi không có việc gì làm” “đấy mới là lúc đáng sợ”
“Có vụ nào phực tạp không”
“Không có gì”. Lê Văn vừa nói vừa nhấp một ngụm cà phê “Bây giờ không còn vụ nào phức tạp quá như truớc. Với cả ngài đại tá cũng không phải con rối. Tôi tin ngài ấy sẽ giải quyết được”
“Hình như đại tá Minh hơi phụ thuộc vào anh”
“Tôi à ! Một kẻ lập dị, một người không giống ai…”
“Thám tử Lê Văn…”
“Ừ” Lê Văn cười nhạt, một nụ cười thực sự hiếm hoi trên gương mặt mệt mỏi “Đi thôi, ra ngoài kia tôi sẽ đãi ông bát phở. Ông Trung à, phải nói ông rất khó chịu, nhưng hân hạn được làm việc cùng ông”
Hoạ sĩ Trung lặng đi, không hiểu vì vui hay buồn hay ngạc nhiên trước câu nói đó.
“Sao anh ăn nói kỳ dị thế. Anh nói năng và cư xử như ông già…”
“Ừ, một kẻ cuồng ngạo sót lại từ thế kỷ trước” (còn tiếp)
 
Last edited by a moderator:
D

do_re_mon_97

Sao chữ bé thế tui không đọc được bạn sửa lại cho chữ to hơn đi
 
M

mogamigirl

viết tiếp đi, cũng đc đó, viết chu to ra nhá.
Với lại còn 1 so cho chua hợp lí, 1 so tu dùng chua hay, nhung nói chung cũng on
Cu co gắng thì sẽ còn viết hay hơnn.
 
P

phamminhkhoi

(tiếp chương 1) Đã cuối chiều rồi. Vừa tan cơn mưa, nắng hanh hao rọi vàng trên góc nhà trải một màu vàng như mật. Tiếng chuông nhà thờ lớn điểm những tiếng ngân nga
“Coong…coong”
“Tiếng chuông chiều buồn như tiếng lòng vậy. Con thấy có cái gì rơi mà cứ rơi hoài”
Hoạ sĩ Trung cúi mái đầu tóc đã điểm bạc những sợi trong veo , nhìn vào mắt anh học trò nhỏ. Thanh, Thanh vẫn ngồi dựa trên một phiến đã, cặp vẽ để trên đùi, mơ màng nhìn lên trên gác mái. Những tiếng chuông vẫn vang vang
“coong… coong”
“à bác Trung này” chàng nói như người vừa tỉnh mộng “đây có phải nơi…bố mẹ cháu ngày trước quen nhau”
Có phải từ phía xa kia, một tia nắng vừa lướt nhẹ xuống chân trời, hay một niềm hạnh phúc nho nhỏ chợt dấy lên tự trong tim, mắt người hoạ sĩ già bỗng nhiên long lanh lạ.
“Tiếng chuông hôm nay lạ quá”
Lê Văn bước ra từ sau cánh cửa gỗ, nắng chờn vờn trên mái tóc của chàng. Hoạ sĩ Trung trầm ngâm :
“Anh Thanh đến”
Lê Văn cười mỏi mệt “Ông Trung, vào tôi có việc cần nhờ”
Thanh biết ý, đứng dậy : “Dạ”. Chàng thu lại cặo vẽ, xếp lại đồ dùng. Mấy ngày này, hôm nào chàng cũng đến đây nghe tiếng chuông. Hôm nay chiều đã muộn, cũng là lúc chàng biết mình phải quay về…
“Co…ong, co…ong”
“co…ong, co…ong”
“anh Văn”
Chuông cứ điểm vang. Trên sân lúc này chỉ còn lại Lê Văn và người hoạ sĩ..
“anh làm sao vậy”
“Chuông hôm nay to quá. À, ông Trung, cậu bé lúc nãy là ai, sao ngày nào cũng đến”
“Người quen của tôi…”Hoạ sĩ Trung đáp, giọng hơi nghẹn ngào. Lê Văn không hỏi thêm, chàng quay bước vào trong phòng, lật màn hình chiếc máy tính xách tay trên bàn làm việc. Ông Trung lặng lẽ bước theo:
“Vụ A2 thế nào rồi”
Lê Văn liếc nhìn đồng hồ: “Còn hai phút”
Tích tắc…
Tích tắc…
Cả gian phòng nín thở chờ đợi. Một phút, rồi hai phút, vẫn chưa có gì xảy ra.
Ba phút, một sự trống vắng đáng sợ.
Mắt Lê Văn dường như nở to ra vì lo lắng. Trên trán chàng dường như lầm tấm mồ hôi…
“Đoàng
Màn hình laptop nhấp nháy dữ dội. Có tiếng súng nổ liên thanh vọng ra ngoài loa (còn tiếp)
 
M

mogamigirl

Chả hiểu mình viết gì, nhung tớ có cảm giác văn bạn viết mà cụ thể là bài này nó nhu loang lo , nhẹ nhàng , thanh thản, giọng văn nếu cẩn thận chau chuốt và lợp lí, tinh tế hơn chắc sẽ hay đó, còn về noi dung , đi hơi nhanh.
 
P

_phonglinh_

“Người quen của tôi…”Hoạ sĩ Trung đáp, giọng hơi nghẹn ngào. Lê Văn không hỏi thêm, chàng quay bước vào trong phòng, lật màn hình chiếc máy tính xách tay trên bàn làm việc. Ông Trung lặng lẽ bước theo:
“Vụ A2 thế nào rồi”
Lê Văn liếc nhìn đồng hồ: “Còn hai phút”
Tích tắc…
Tích tắc…
Cả gian phòng nín thở chờ đợi. Một phút, rồi hai phút, vẫn chưa có gì xảy ra.
Ba phút, một sự trống vắng đáng sợ.
Mắt Lê Văn dường như nở to ra vì lo lắng. Trên trán chàng dường như lầm tấm mồ hôi…
“Đoàng
Màn hình laptop nhấp nháy dữ dội. Có tiếng súng nổ liên thanh vọng ra ngoài loa (còn tiếp)

:)) Đọc đoạn này chả hiểu khỉ j` cả! Giọng văn của anh Khôi chỉ xài để viết tiểu thuyết lãng mạn được thôi, viết trinh thám khó hiểu quá!! (Hậu quả của việc thức đêm nhiều quá đây mà!! )

Với lại anh không cần phải chỉnh size, font từng dòng như vậy lâu lắm :D Anh cứ đánh máy ra word trc' ( theo bảng mã unicode nhé!) Sau đó copy qua rồi tô đen hết và chỉnh 1 lần luôn.
 
M

mogamigirl

Mình nghĩ giọng văn này chua chắc là không thể dùng trong trinh thám! Tuy có hơi lan man và khó hiểu.
 
P

phamminhkhoi

Tiếng súng dội vang vang vào màn hình như muốn nổ banh ra. Mặt Lê Văn vẫn bình thản. Chàng đưa cốc cà phê lên miệng, nhấp khẽ một ngụm:
_Ng. rất giỏi. ông Trung, ông không nhìn lầm người.
Một nét rạng rỡ thoáng qua trên gương mặt người hoạ sĩ.
Hết chương 1
Chương 1 là chương giới thiêu nhân vật thôi, cho nên dĩ nhiên giọng văn sẽ khác. Mong tiếp tục được cavs bạn đóng góp nhiệt tình.
Bắt đầu vào truyện chính này
CHƯƠNG THỨ NHẤT
CÔ BÉ QUÀNG KHĂN ĐỎ
Ngày 30-10
Mùa đông bắt đầu ập đến. Trên những con đường ở Yên Bái, ánh nắng đã hạt dần. Lướt con mắt mình để tìm ra mặt trời đỏ lừ lừ thứ ánh sáng nhạt phếch chơi trốn tìm sau những cụm mây xám, thấy lòng nao nao như thyể nhớ về cái gì đã mất.
Ông già khoarng trên dưới sáu chục, co mình sau chiếc áo lông thú màu bạc. Người ta nhìn ông, coi ông như một người lạ mặt. Thứ quần áo, cả dáng điệu, cả vẻ mặt đó đều xa lạ. Ở nơi đây, mọi thứ có vẻ ngoài lạ mắt đều bị người ta soi mói.
Thế nhưng, người con trai đi cùng ông, lại đẹp đến kỳ lạ. Không phải vẻ đẹp như trong các tạp chí thời trang hiện đại, cũng không phải vẻ đẹp thu hút được các cô gái. Dường như có một thứ sức hút mãnh liệt toả ra từ chàng. Đôi lông mày rậm, cặp mắt sáng mà lanh lợi, chiếc áo phông dán lên một dòng chữ tiếng nước ngoài. Trông chàng thường thường như bao người khác. Nhưng…
_Ông xem này- chàng thanh niên nói, mở cặp tài liệu rút ra một xấp giấy- cái người tên V đó. Hắn đã giúp chúng ta rất nhiều. Nhưng vẫn bặt vô âm tín…
_V là một người quái lạ-Ông già chép miệng- Dường như hắn chỉ giải quyết những vụ mà hắn thích…Anh Nguyên, giúp tôi xem lại tyài liệu về vụ E3
Chàng thanh niên xốc lại cặp tư liệu trên tay, bắt đầu đọc
Ngày 6-7 Căn nhà ở ngoại ô Hà Nôi, cháy rụi cả. ba người bị chết thiêu
Ngày 2-8, bộ trưởng bộ tài chính bị bắn chết trên đường đến Vĩnh Phúc
Ngày 13-9, Tỉnh uỷ tỉnh Thái Nguyên treo cổ chết tại phòng làm viêc
Này 23-9, Tai nạn xe cộ ở sân ga Thống Nhất, giết chết 13 người…
Ngày 15-10…
Chàng thanh niên ngừng lại. Dưới ánh sáng nhờn nhợt của mặt trời vừa ló ra khỏi một đám mây, chàng phải kìm lòng để không rú lên một tiếng khiếp đảm. Ông già đã khuỵu hai đầu gối xuống, hai tay chẹn lấy cổ họng. ánh mắt ông trợn ngược bềnh bệch một màu trắng dã, rồi vằn lên nbững tia máu đỏ lừ. Bên mép ông, bọt dãi đã sùi ra. Bàn tay ông quờ qụng cố tìm một thứ gì để đứng, bắt đầu bắt chuồn chuồn trong không trung: Ông già giật giật lên mấy cái cuối cùng, rồi ngã luôn xuống đất, im lặng hẳn.
Trời đã veef chiều. Rừng phong đỏ như máu, mặt trời về hoàng hôn lươt qua xé rách không gian bằng những tia đỏ nhập nhoạng. Anh thanh niên mặt mày tái mét, chân anh muốn chạy nhưng toàn thân anh như đóng chì xuống đất. Trưứoc mặt anh, cái xác nằm yên, không cử động. Những tia sáng đỏ lừ lừ lướt thành những đốm đỏ như máu thấm vào cổ, vào vai ông, nhảy múa những điệu ma quái.(….)
Nguyên- tên anh thanh niên- cố trấn tĩnh lại. Kinh nghiệm và bản năng của mình không cho phép anh hoảng sợ. anh rút trong mình ra tấm bản đồ gập 4 góc, vừa xem vừa lần tiếp vào rừng: Vừa gạt ra đám cây cối loà xoà dưới những tầng lá đỏ như máu phía trên, anh bỗng giật mình thêm một lần nữa.
Sâu trong rừng, là một toà biệt thực cổ đã cháy đen cháy xám, tro đã nguội lạnh, chứng tỏ vụ cháy xảy ra đã lâu. Bên ngoài khuôn viên, là một chiếc giếng cổ, thềm gạch rêu phong lở loét, trên thanh gạc ngang lủng lẳng một sợi thừng treo lơ lửng một xác người. Mùi thối bốc lên nồng nặc.
Nguyên bịt mũi, cố lết đến gần cái xác. Kinh nghiệm cho anh thấy, theo y phục và đầu tóc, đây là người có địa vị. Chàng cúi nhìn xuống giếng. Một mùi khăn khẳn xộc lên còn hơn mùi cái xác, khiến đầu óc chàng choáng váng tột độ
Nguyện định quay vào trong toà bệt thự, nhưng tức khắc chàng chết sững. Bởi vì nagay trên tường đã của bờ giếng, chỗ lúc trước chàng không để ý, nguyệch ngoạc mấy dòng chữ bằng tro xám xịt
“Ngày 16-6
Thợ săn
***
(còn tiếp)
 
C

congaigiaitoan_5

Đọc nhiều lúc ko hiểu có phải đây là truyện trinh thám hay ko! Nó cứ lơ mơ nhưt hế nào ấy, giống truyện lãng mạn quá!^^ Nếu mà vik truyện trinh thám thì câu từ phải dồn đập kìa, đọc hôif hộp lắm, đọc truyện của anh em thấy nó bình thản thế nào, ko căng thẳng, hj hj!:D
Đây là một số ý kiến nhỏ của em!:D
 
Last edited by a moderator:
P

_phonglinh_

Truyện trinh thám chưa chắc đã tình tiết trinh thám. Như cuốn "the Reader" - tuy mang tiếng là truyện trinh thám mà chỉ toàn tình yêu, nối đau và dằn vặt nội tâm thôi.
 
Top Bottom