truyện trinh thám đặc sắc: Gói thuốc lá

T

thienlangbachoai

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

đây là truyện do nhà văn-thơ nổi tiếng Thế Lữ sáng tác , mình sẽ viết lên đây cho mấy bạn ngâm cứu :D :
CHÖÔNG THÖÙ NHAÁT
X.A.E.X.I.G? NHÖÕNG CHUÕ KYØ DÒ
Ñeán tröôùc caên nhaø hai thaàng soá 44 bis phoá Richaud, ba ngöôøi cuøng döøng laïi. Ñeâm ñaõ khuya. Ñeøn treân gaùc ñaõ taéc. Hai cöûa soå môû ra ñöôøng hai khung lôùn toái ñen.
_ Ñöôøng nguû roài. Thoâi ñeå laàn khaùc Bình haõy leân thaêm. Giôø chuùng ta ñi chôi ñeå cho haén nguû.
Huy noùi roài laïi baûo Bình vaø Thaïc:
_ Nhöng hai anh ñôïi toâi moät tí. Toâi leân caát caùi aùo ñaõ. Böùc laém.
Thaïc khen phaûi vaø cuõng boû caùi aùo ngoaøi ñöa cho Huy. Muøi nöôùc hoa cuûa Haïc bay leân thôm löøng caû moät phaàn khoâng khí noàng nöïc.
Huy caát caùi aùo toâi moät theå. Nhaân tieân laáy hoä bao dieâm nöõa, dieâm cuûa Bình heat roài.
-Ñeå ñaâu?
_Trong ngaên keùo. Maø ñöøng laøm thaèng ñöôøng thöùc daïy nheù. Hoâm nay noù môùi` nguû ñöôïc sôùm theá.
Luùc Huy ñaäp cuûa goïi thaèng nhoû thì Bình hoûi thaïc:
_ Ñöôøng caûm phaûi khoâng?
_ÖØ, caûm xoaøng thoâi. Hai hoâm ñaàu khoâng daïy ñöôïc, nhöng maáy hoâm nay gaàn khoûi haún roài
Trong nhaø, möôøi hai giôø ñieåm. Moät tieáng ñaèng haéng ñaùp laïi tieáng Huy goïi. Tieáng giaøy keùo leâ teân maët ñaát. Roài môû cöûa, ñaàu moät oâng giaø thoø ra. Huy voäi noùi:
-Kìa thaày! Thaèng nhoï nay maø khoâng môû cöûa?
_Noù nguû say roài. Giôø môùi tan chieáu boùng aø?
Huy noùi vôùi oâng cuï ñöa chìa khoaù cho mình:
_Chuùng con ñi chôi laùt nöõa. Böùc laém khoâng ai muoán nguû voäi. Con leân caát caùi aùo roài xuoáng ng
Huy vöøa böôùc vaøo noùi tieáp:
_Thaày cöù ñi nguû ñi, luùc veà con môû cöûa laáy cuõng ñöôïc.
Nghe tieáng chaøo cöûa hai ngöôøi thieáu nieân ñöùng ngoaøi, oâng cuï nheo maét nhìn ra:
-Khoâng daùm, caäu Haïc thaáy aø? Coøn ai nöõa theá kia
Bình nhanh nhaåu ñaùp:
-Thöa cuï con aï.
_AØ oâng Vaên Bình! Ñi chôi khuya nhæ.
Huy ñaõ ñi thaúng vaøo trong. Anh khoâng baät neon ñi caàu thang, thuoäc long böôùc nheï nhaøng leân gaùc . Huy huy treo hai caùi aùo leân giaù maø anh ta ñaõ quen choã, roài toan töùc khaéc trôû xuoáng. Nhöng chôït nhôù ñeán bao dieâm Thaïc daën laáy, anh ta môùi ñöa tay ra tìm caùi vaën ñeøn ñieän treân töôøng.
Đèn sáng, huy quay lại phía bàn học giữa nhà và ngạc nhiên :
- ồ kìa ! Đường . ngồi làm gì ?
Đường không đáp. Anh ta ngồi phía bên kia, quay lưng ra cửa sổ, người hơi cúi, ngực áp vào cạnh bàn, 2 má tỳ lên 2 bàn tay, mắt lặng lẽ nhìn lên quyển sách dày mở trước mặt.
Đường có vẻ đọc sách như thế từ lâu lắm, lại đọc trong lúc không có đèn!!!
Huy chực bật cười vì cái điều vô lý ấy, nhưng anh chợt lo ngại. Anh hỏi lên câu nữa:
- Đường ! Ngồi làm gì, mà …..
Câu nói cắt đức ngay lúc Huy nhận thấy Đường im lặng 1 cách khác thường. Huy liền đi thẳng đến bàn học, kéo ghế ngồi trước mặt bạn, nhìn vào tận đôi mắt trân trân của Đường:
- Đường! Đường! Điếc à?
Huy không kịp nghĩ rằng đó có thể là 1 trò đùa của Đường. Mặt Đường xanh rớt và giữ mãi 1 vẻ lo buồn.
Bỗng Huy kêu lên 1 tiêng rất ngắn, nhưng ghê gớm; 1 tiếng kinh dị dữ dội mà từ trước tới nay Huy mới kêu lên lần đầu. Huy vừa chợt trông thấy trên lưng Đường 1 con dao cắm ngập tới chuôi, trong 1 khoảng máu đẫm sau áo.
Nghe tiếng kêu, Bình và Thạc dưới phố nhìn lên: vừa lúc cái mặt hoảng hốt của Huy đâm chao ra ngoài khung cửa sổ.
Huy rối rít gọi:
- Bình! Thạc! Bình! Thạc! Lên mau lên ! Đường chết rồi….
S kinh ngc lam Bình lng đi 1 lat mi hi len được:
- Cái gì? Đường chết?
Nhưng Thạc, bình tĩnh hơn, mở cửa chạy vào báo tin cho ông cụ biết. cả 3 người cùng vội vàng lên cầu thang.
Cái dáng ngồi chết của Đường, khi họ nhận thấy rõ, lại làm cho họ khiếp sợ hơn khi ở trước mọi người chết khác. Giữa cảnh náo động, Đường vẫn ngồi lẳng lặng, 2 mắt vẫn đọc mãi trang sách, và nếu không có con dao và phần áo đẫm máu, thì có lẽ Đường sẽ đứng lên và hỏi chuyện mọi người.
Người thứ nhất trấn áp được sự kinh dị là Thạc. Anh kéo ghế nói với ông cụ chủ lúc ấy vừa run vừa rụt rè nheo đôi mắt cận thị nhìn về phía vai Đường:
- Xin cụ cứ bình tâm. Cụ ngồi xuống đây. Anh Huy đứng xa ra và đừng ai động đến anh Đường với những sách vở trên bàn giấy.
Bình thì đôi mày cau lại, nhìn khắp gian nhà 1 lượt như tìm tòi. Anh hỏi nhỏ Huy:
- Lúc anh lên thì cửa vào mở hay đóng?
-Mở. Trong nhà lại không tối như cầu thang.
-Anh không thấy gì khác?
-Không. Lúc bật đèn tôi còn tường Đường đi nằm rồi. Quay lại mới biết…
Thạc bỗng chỉ cho hai người chú ý đến cuốn sách:
-Này, các anh coi! Đường không đọc sách, nhưng đang nhìn cái này.
Mọi người cúi ghé qua vai Thạc;theo ngón tay Thạc trỏ vào 1 mảnh danh thiếp khổ lớn, úp mặt. Sau lưng cái danh thiếp có 1 hàng chữ hoa viết bằng bút chì:
X. A. E. X. I. G.
Huy chực cầm lên xem, nhưng Bình ngăn lại:
 
T

thienlangbachoai

- Để yên đấy. X. A. E. X. I. G? Thế nghĩa là gì? Mà danh thiếp này có phải là của Đường không?
- Thử lật xem nào.
- Không… Ta không được thay đổi 1 vật gì trên bàn này trước khi sở liêm phóng đến khám xét…
Nghe nói đến sở liêm phóng, ông cụ không giấu được vẻ bối rối như tính thường của mọi người sợ những chuyện lôi thôi. Ông chỉ biết phàn nàn và coi việc xảy ra như 1 tai hoạ lớn cho nhà mình hơn là cho người chết.
- Xin cụ cứ bình tĩnh. Việc này lạ lung lắm thực, nhưng tra xét công minh thì chả việc gì mà lo…
Ông cụ lắc đầu thở dài:
- Nhưng làm sao cậu Đường đến nỗi thế này…
Bình hỏi:
- Cụ vẫn ở nhà từ lúc tối đấy chứ?
- Vâng.
- Còn anh Huy, anh Thạc đi từ mấy giờ?
Thạc trả lời:
- Từ tám giờ rưỡi. Huy, Đường với tôi ăn cơm tối lúc bảy rưỡi. Đường kêu vẫn còn khó ở, nên ngon miệng mà vẫn không dám ănnhiều. Đường phải cảm đã mấy hôm nay, nghĩa là từ tối thứ tư.
- Đường có ra phố lúc nào không?
- Không. Cũng không muốn đi xi-nê với chúng tôi, sợ cảm lại… Đường nói chuyện vui vẻ lắm, không tỏ ra 1 dấu hiệu gì khác thường. Anh lại có ý tiếc cái phim không xem tối nay và hẹn nếu thứ ba anh khỏi hẳn sẽ đi xem, Đường vẫn thích xi-nê lắm. Tám rưỡi tôi với Huy đi chơi. Đường còn dặn mua hộ bàn chải răng, phong bì tem và giấy viết kia mà! Chúng tôi mua xong mới đến rủ anh và Lê Phong đi xem xi-nê…
Cái tên Lê Phong nói lên trong trường hợp này gần thành 1 lời an ủi. Huy vội bảo Thạc:
- Lê Phong! Ồ giá Phong đừng vội về trước, thì lúc này…
Thạc trầm ngâm nhưng cũng gật đầu:
- Ừ, có Lê Phong ở đây thì … Nhưng chúng ta nên liệu cách xử trí cần hơn: trước hết đi báo tin cho sở cẩm ngay tức khắc. Vì đây là 1 án mạng.
- Nhưng làm sao lại bị giết? Ừ, sao lại bị ám sát lạ lung đến thế? Các cậu, các ông… có biết tại sao mà…?
Ông cụ ngơ ngác nói và tìm những lời rời rạc để tỏ sự lo sợ của mình. Bình nhìn ông ái ngại nói:
- Thưa cụ, cụ không nên lo nghĩ nhiều. Chắc hẳn trong đời của anh Đường có những ẩn tình mà ta không biết được. Việc ấy rồi họ sẽ tra xét. Bây giờ cụ cho chúng con biết 1 điều quan trọng này: từ tám rưỡi đến bây giờ cụ có lên gác lần nào không?
- Không, mà thường nhật tôi cũng chẳng mấy khi lên, tôi già cả lẩm cẩm…
- Tôi tớ nhà này có những ai?
- Có thằng nhỏ, nhưng hôm nay nó sốt, dọn cơm xong nó đi ngủ ngay.
- Anh Huy làm ơn gọi nó dậy. Hãy gượm đã. Cửa dưới nhà đóng chứ?
- Vâng, tôi khoá rồi mới lên.
Bình nghĩ 1 lát lại hỏi:
- Có ai đến chơi trong lúc anh Huy và anh Thạc đi vắng không?
- Để tôi nhớ lại xem… Không. Hay là chỉ có 1 người đến gõ cửa hỏi cậu Đường. Một người nói tiếng trọ trẹ.
- Người ấy ăn mặc thế nào?
- Một người con trai bằng trạc Huy, nhưng tôi không rõ mặt, vì tôi cận thị mà người ấy chỉ đứng ở ngoài.
Thạc hỏi:
- Lúc ấy vào khoảng mấy giờ?
- Có lẽ đã chin rưỡi… Người ấy hỏi 2,3 lần tôi mới hiểu rằng muốn lên chơi với cậu Đường. Tôi nói cả nhà đi vắng rồi, để cậu Đường khỏi phải nói chuyện trong lúc còn mệt… Vả lại tôi chưa từng thấy người kia lên chơi bao giờ, nghe tiếng nói lại khác lạ, và lúc ấy nhà vắng người, đêm hôm…
- Vâng, thế rồi sao, xin cụ cho biết nga
Người kia thấy thế chào rồi ra, tôi khoá cửa còn nghe thấy nói mấy câu hình như bằng tiếng Khách thì phải.
Bình vội hỏi:
- Tiếng Khách? Cụ chắc là tiếng Khách chứ?
- Vâng. Hình như thế. Người ấy nói đâu 2,3 câu ngắn mà như nói với người nào đứng đợi gần đấy, nhưng người đứng đợi kia không trả lời. Tôi hơi lấy làm lạ nhưng cũng không nghĩ ngợi gì. chực trở vào thì cái chìa khoá tôi vừa quay trong ổ rơi xuống đất.
- Sao lại rơi xuống đất?
- Có lẽ tôi khoá cửa xong, vô ý, tay tôi thường run rẩy, lúc kéo về vướng phải nên làm rơi … Tôi vẫn đánh rơi như thế mấy lần rồi nên không để ý.
Huy làm chứng cho câu nói của ông cụ:
- Vâng, thầy tôi tính cẩn thận lắm, nhưng các cụ già thường hay không được thật tay. Thạc với tôi khi nào gọi cửa đêm mà cụ ra mở thì không bao giờ chúng tôi phải dể cụ khoá lại.
Bình nói:
- Cụ chắc chắn là cửa đã khoá chứ?
- Vâng. Tôi nhớ kỹ lắm.
- Còn chiếc chìa khoá rơi?
- Chìa khoá rơi tôi cố tìm thấy ngay, tôi không cắm vào ổ khoá nữa, và để ở trên cái bàn nước gần giường nằm. Vì thế vừa rồi lúc Huy về gọi, tôi cứ chỗ ấy lấy ra mở.
- Ngoài người nói tiếng Khách, còn ai đến nữa không?
- Không.
- Cụ có nghe thấy gì lạ trên gác từ hồi tám rưỡi đến lúc anh Huy về không?
Ông cụ lắc đầu:
- Khộng. Chỉ chốc lát mới thấy 1 tiếng khẽ kéo ghế hoặc bước chân đi lại nhè nhẹ. Nhưng đó là tiếng động thường có, tôi lại quen bước chân cậu Đường lắm… Với lại, ngoài ra thì còn ai lên được gác trong khoảng từ bấy tới giờ?
- Cụ thức cho đến lúc anh Huy về sao?
- Không. Tôi ngủ. Nhưng tôi dễ tỉnh lắm. Nếu có việc gì lạ tôi biết ngay…
Bình thở dài:
- Vậy mà có 1 sự ghê gớm mới xảy ra
 
T

thienlangbachoai

Anh chợt thấy lỡ lời, nói chữa:
- Vậy mà kẻ giết người cũng tìm được cách khôn khéo lên đây…làm cái việc độc ác của mình, rồi lại ra mà không có 1 tiếng động nào.
Thạc sau khi cẩn thận đi nhìn các hòm xiểng để ở góc tường, lúc ấy đang chăm chú nhìn trên bàn giấy. Anh là 1 người minh mẫn và có chí quyết định nhanh.
Anh bảo mọi người:
- Không thể nào hiểu 1 tí gì trong câu chuyện rắc rối này được, trừ khi là trinh thám rất giỏi, mà cũng chưa chắc đã hiểu ngay. Bàn tính chỉ mất thì giờ vô ích. Vậy các anh nghe tôi. Cụ thì xuống dưới nhà, và xin cụ tĩnh tâm. Bình và tôi đi báo sở cẩm hoặc sở liêm phóng ngay đêm nay. Huy đi đánh thức thằng nhỏ và ngồi đợi với cụ ở nhà dưới. Đường bị giết, ta biết làm sao được? Nhưng tôi thề với các anh sẽ hết sức giúp việc tra xét và quyết báo thù cho Đường
Lúc nói, mặt Thạc tái hẳn đi, vẻ cương quyết lộ ra ở cử chỉ và đôi mắt lạnh lung sang lên 1 cách kỳ dị.
Ra đến ngoài, Thạc hỏi Văn Bình:
- Anh có nhớ những chữ sau cái danh thiếp không?
Văn Bình ngẫm nghĩ:
- Không nhớ rõ. Còn anh?
- Hình như X. A. E. I. X. G. thì phải. Nhưng chẳng sao, chốc nữa họ đến sẽ thấy… Nhưng lạ thực, những chữ ấy nghĩa là gì? Anh đoán được không?
- Đoán thế nào được. Ồ, giá Lê Phong…
- Lê Phong làm sao?
- … Gía Lê Phong cùng đi chơi với chúng mình.
Một xe tay phía nhà thương Phủ Doãn đi lại, Thạc bảo người phu tìm cái nữa, nhưng Bình chợt nghĩ ra:
- Thế này hơn. Anh đi 1 mình đến sở mật thám. Tôi thì đến nhà Lê Phong. Vụ bí mật này chưa chắc họ đã tra xét ra được ngay, có thể là 1 dịp cho Lê Phong trổ tài thêm 1 lần nữa.
Thạc khen phải, lên chiếc xe bảo kéo đến sở mật thám. Bình gặp 1 chiếc xe khác, thuê về phố Chợ Hôm.
Sự kinh dị ban đầu đã nguôi. Tuy bao nhiêu bóng tối đặc dày bao phủ lấy cái chết lạ lùng mà Văn Bình vừa trông thấy. Anh biết chắc Lê Phong sẽ ngạc nhiên, sẽ kinh dị nữa cũng nên. Mà có kinh ngạc thì Lê Phong mới thấy cuộc đời có đủ ý vị. Người phóng viên trinh thám ấy ít lâu nay thấy buồn vì phải nghỉ ngơi nhiêu quá. Một vài viẹc lạ lùng cũng có làm anh chú ý thực, nhưng Lệ Phong chỉ coi như 1 bài tính dễ làm. Gặp vụ án mạng này thì hẳn Phong không phàn nàn vào đâu được.
Bình dàn xếp xong câu chuyện mà lát nữa mình sẽ kể, Anh sẽ cố diễn cái thiên tiểu thuyết nhỏ buổi tối hôm ấy 1 cách gọn gàng và có thứ tự; sẽ bắt đầu từ lúc cùng với Phong chia tay ở trước cửa nhà chiếu bóng và dần dần đi tới chỗ xãy ra án mạng và từ lúc trong thấy cái xác chét đến lúc đọc những chữ bí mật sau tấm danh thiếp, câu chuyện sẽ chép theo 1 điệu kịch liệt đến nỗi Lê Phong cũng phải kêu lên:
- Ồ lạ lùng! Ồ kỳ dị…
Bình xoa 2 tay vào với nhau, hưởng trước cái thú làm cho bạn hồi hộp.


***
 
T

thienlangbachoai

hic truyện này đọc không hiểu gì hết

sao vậy bạn ??? Mình thấy dễ hiểu mà ??? tiếp nè
CHƯƠNG THỨ HAI
BỨC THƯ CỦA ĐƯỜNG
Nhà Lê Phong ở phố Huế, gần chợ Hôm, Phong thuê lại gian gác của 1 ông chủ hiền lành ở ngay nhà dưới.
Bình đẩy cái cổng không bao giờ khoá, theo 1 lối nhỏ đến cái cửa vào sân sau. Anh giật chuông, thấy không ai trả lời, bèn lần tay mở cái “cửa sổ” mà chỉ có anh với Lê Phong biết. Bình thò tay vào trong rút then rất dễ, lẳng lặng bước vào, đi lên cái cầu thang cuốn, thành thuộc như người trong nhà.
Bình gõ cửa thì có tiếng hỏi ra:
- Bình phải không?
Hơi ngạc nhiên, Bình đáp:
- Phải. Lê Phong vẫn chưa ngủ à?
- Chưa. Cửa mở đấy, đẩy ra mà vào, rồi khép lại cẩn thận.
Trong buồn của Phong chỉ có 1 ngọn đèn điệnnhỏ dưới cái chụp xanh trên giường ngủ. Phong thì ngã người trên chiếc ghế bành lớn, quay lưng về phía ánh sang. Bình vừa ngồi trên chiếc ghế đệm con thì Phong đã hỏi:
- Chuyện lạ lắm hả?
Bình kinh ngạc, vì đã nói ra câu nào đâu. Phong hỏi luôn:
- Ai đi báo sở cẩm?
Bình càng lấy làm lạ, nhưng cũng cứ đáp:
- Thạc.
Phong gật đầu, im 1 lát, rồi hỏi nữa:
- Còn Huy?
- Huy ở nhà đợi. Ở nhà dưới. Xác Đường ở trên gác 1 mình…
Phong mím miệng kéo dài 1 hơi thuốc lá, ngồi thẳng lên, bấm đèn sang rồi bảo:
- Bây giờ thì anh kể rành rọt cho tôi nghe.
- Ô hay! Kể gì?
- Câu chuyện án mạng chứ gì?
- Kìa tôi tưởng anh đã biết…
- Tôi biết thế nào được? Từ lúc đi xem xi-nê với 3 anh về, tôi vẫn ngồi ở đây…
- Thế ra… Ồ! Thế sao anh biết là có vụ án mạng?
Phong đủng đỉnh không đáp vội, chỉ hỏi:
- Vụ án mạng nhà Huy, hử? Đường bị giết? Bây giờ đã đến 1 giờ chưa?
Bình xem đồng hồ tay:
- Kém 2 phút. Nhưng sao anh biết là có vụ án mạng?
- Đó là tài nghệ của tôi. Bây giờ đã 1 giờ, đáng lẽ về ngủ thì anh đến gọi tôi. Trừ khi có việc khác thường không thì khi nào anh lại làm thế? Việc khác thường ở đâu? Tôi hỏi xem ai đi báo sở cẩm, để biết tên cái người ở nơi ấy. Anh bảo cho tôi biết là Thạc. Anh Thạc ở trọ nhà anh Huy, tôi hỏi lúc này anh Huy làm gì thì tự nhiên anh nói đến cái xác của Đường ở trên gác 1 mình. Trong 3 câu hỏi vắng tắt, t6oi biết cái tin mà anh định đem đến cho tôi dài dòng như 1 cuốn tiểu thuyết.
- Nhưng tại sao anh biết là dài dòng?
- Vì cử chỉ anh, vì nét mặt thong thả của anh. Đáng lẽ anh gọi tôi bảo: “Lê Phong, Đường bị giết rồi!” thì anh lại dọn giọng như kể 1 chuyện cổ tích. Vậy mà là thứ cổ tích cần kể vội, 1 chuyện kỳ dị đã bắt anh phải tìm tôi lúc 1 giờ đêm… Nhưng thôi, tôi cũng đâm ra dài dòng. Anh chịu khó kể rõ cho tôi biết đi…
Văn Bình cụt hứng nên chỉ kể 1 cách giản dị, gọn ghẽ, nhưng cũng không bỏ xót 1 điều quan hệ nào. Lê Phong tỏ ra chăm chú nghe. Lúc kể đến cái danh thiếp với những gạch bằng bút chì, thì Lê Phong ngắt lời:
- Nhà ấy, ngoài ông cụ, Thạc, Huy… còn ai nữa không?
- Còn thằng nhỏ.
- Biết rồi, nhưng đàn bà?
- Còn bà cụ, con sen, nhưng hình như họ đi vắng cả.
- Đi đâu?
- Đâu như về quê…
- Được rồi. Ông cụ lúc lên có đóng cửa dưới cẩn thận?
- Khoá lại nữa. Nhưng hỏi để làm gì?
- Để biết. Ông cụ cận thị?
- Ừ.
- Thôi thế là đủ. À quên, đèn trên gác bao nhiêu”bougies”?
- Không biết. Nhưng cần gì phải biết…
- Thì đoán phỏng. Liệu sang bằng đèn nhà tôi không?
- Không. Chỉ độ 40 “bougies” thôi.
Phong đi lại bàn giấy và lắc đầu:
- Tối quá.
- Sao lại tối?
- Tói quá. Anh về nhà báo ngay, bảo người coi “Studio” đưa cái “Contax 1,5” với chiếc “phare’ nếu bong “magaesium” hết.
- Để chụp ảnh ?
- Chứ gì! Tôi ngồi viết ngay 2 bài tường thuật vắn tắt để cho số báo hôm sau. Ta sẽ đề là: “Một vụ án mạng tuyệt xảo”. Vì quả là 1 vụ giết người hết sức khôn khéo. Tôi chắc thế. Chốc nữa tôi sẽ phải ngạc nhiên hơn.
Bao giờ Phong cũng nghĩ đến tờ báo của mình trước. Mọt việc quan trọng chỉ là 1 dịp cho người phóng viên lợi dụng, cái bản năng trinh thám cũng được mãn nguyện nhưng Phong coi thường thôi.
Bình hỏi:
- Tôi tưởng anh đến ngay bây giờ.
- Để làm gì? Bây giờ Đường chết rồi, mà hung thủ cũng không chờ sẵn đó cho ta bắt. Vả lại, tôi đã có cách làm việc.
- Anh đã ngờ cho ai chưa?
- Ngờ bây giờ thì sớm 1 chút. Nhưng tôi cũng ngờ rồi.
- Ai?
- Cái người mà ai cũng sẵn long ngờ ngay nghĩa là người Thổ đến hỏi Đường lúc chin giờ rưỡi.
- Người Thổ nào?
 
T

thienlangbachoai

- Cái người nói mấy câu lơ lớ như tiếng Khách ấy mà! Tôi ngờ rằng hắn là 1 hung thủ quá xảo quyệt hay quá ngớ ngẩn.
- Tôi không hiểu.
- Anh thì hiểu gì được. Đây, anh xem đây. Bức thư này Đường gửi cho tôi hôm qua, nhưng mãi lúc nãy đi xem chiếu bóng về tôi mới có thì giờ đọc đến.
Trong lúc Phongđi mặc quần áo thì Bình giở bức thư ra xem:
“Anh Lê Phong,
Mấy hôm nay tôi bị cảm nên không đến nói cho anh biết 1 câu chuyện vẫn làm tôi băn khoăn ít lâu nay. Vậy phải viết thư để cầu cứu anh vậy.
Phải. Cầu cứu. Vì tôi không thể vững tâm được, sự lo ngại khiếp sợ mỗi ngày 1 rõ rệt hơn lên. Việc này chỉ có mình tôi và bây giờ chỉ có tôi với anh biết.
Một tuần lễ nay, tôi được tin Nông An Tăng về Hà Nội. Tăng với tôi không có điều gì xích mích, song tôi vẫn gờm hắn, vì hắn là con ông Nông An Bằng, người lý trưởng buôn khí giới lậu bị thầy tôi bắt được ngày trước hồi thấy tôi làm Bố chánh Lạng Sơn. Bằng chết trong lúc chịu khổ hình và sau đó 1 năm, thầy tôi mất. Người nhà tôi ai cũng nghi là bị phép chài của nhà Bằng làm hại. Tôi không tin chắc, nhưng tôi biết cái tính tình dễ mang oán của người Thổ, nên cũng 1 đôi khi cũng băn khoăn.
Sau này tôi học ở Trung học Bảo Hộ, mấy lần trông thấy Tăng, cùng học 1 trường nhưng dưới 2 lớp. Tôi biết Tăng là con của 1 người bị thầy tôi bắt; lại nhớ đến chuyện thầy tôi bị chết và thấy Tăng hay nhìn tôi bằng con mắt thù hằn… Tăng đỗ bằng Thành Chung thì lên làm việc trên Thượng Du ngay và từ đó tôi không nghĩ đến hắn nữa. Nhưng mới rồi, tôi lại thấy hắn về Hà Nội hỏi thăm chỗ ở của tôi và mấy lần muốn giáp mặt tôi. Tôi không biết sử trí ra sao, mỗi ngày 1 lo ngại hơn lên, vì tôi không thấy vẻ gì là tử tế trên nét mặt của người Thổ ấy. Hắn có học thức, tôi biết, nhưng hắn chịu ảnh hưởng của phong tục sơn dã: cái chết của cha hắn làm cho gia đình hắn đương thịnh vượng hoá nguy khốn… người Thổ đã mang thù, tôi chắc cũng không dễ quên…
Dẫu sao, tôi cũng xin anh để tâm xem xét hộ tôi. Nếu có tiện, phiền anh đến chơi tối hôm nay hay ngày mai, tôi còn nhiều điều muốn nói cho anh hiểu hơn nữa.

Kính thư
Trần Văn Đường
T.B – Tôi đã biết chỗ ở của Tăng, xin nói cho anh biết: hắn ở trọ nhà ông Lang, số 143 bis, đường Duvillier.”
- Lê Phong!
- Hử?
- 143 bis Duviller!
- Ừ, thế sao?
- Hay là ta đến ngay đấy xem?
- Để tìm hung thủ phải không? Anh ngây thơ thực! Chỉ giỏi nghĩ những việc vô ích, nếu quả thực Tăng là hung thủ thì hắn trốn mất rồi còn gì!
Bình hỏi:
- Bức thư này Đường gửi từ bao giờ?
- Thư viết từ hôm qua, bỏ thùng sang hôm nay. Dấu điểm thư của nhà dây thép đóng lúc 7 giờ. Đến toà soạn Thời Thế hồi 3 giờ chiều.
- Nhưng anh không đọc ngay?
- Tôi có lệ đến 8 giờ tôi mới coi đến thư tín nhận được trong 1 ngày, lúc đó tôi mới mở ra đọc cả 1 lượt. Tối hôm nay chưa kịp đọc đến thư của Đường thì Huy và Thạc đến rủ tôi đi xem chiếu bóng.
Phong thở dài 1 tiếng nhẹ, đến ngồi sau bàn giấy, tay run run cầm lấy bức thư đọc lại. Đôi mày nhíu xuống, vẻ lo âu hiện rõ trên trán cùng với 1 nếp nhăn sâu. Một lát, anh se sẽ lắc đầu lẩm bẩm:
- Không! Không hề gì, không hề gì…
- Sao? Không hề gì là thế nào?
- Thư đọc muộn hay sớm Đường cũng vẫn bị giết. Hung thủ có nhiều mưu giỏi lắm… Anh thử nghĩ lại mà coi… Đường chết không có 1 tiếng kêu, trước khi chết không có 1 dấu vết chống cự, cửa ngõ đóng cẩn thận, trong nhà 1 ông cụ tỉnh ngủ, vậy cho đến lúc mắt tôi trông thấy chỗ xảy ra án mạng, tôi vẫn chưa thấy 1 đầu mối… Bức thư của Đường là 1 tang chứng tối cần nhưng chưa đủ. Kẻ giết người rất có thể là người Thổ Nông An Tăng được, lại cũng có thể là Huy, là anh, hay có lẽ là tôi…
Bình ngạc nhiên:
- Cái gì? Là anh? Là tôi?
- Chứ sao! Có lẽ là tất cả mọi người, mà có lẽ cũng không là ai cả!
- Tôi không hiểu.
- Phải, cũng hơi khó hiểu. Nhưng không hề gì. Tôi cần phải nghỉ nhiều… Cần phải xếp đặt cẩn thận cách làm việc của tôi theo như sụ mach bảo của trực giác… Văn Bình ạ, trong vụ bí mật này, tuy tôi chưa “thấy” 1 tia sang nhỏ nào hết, nhưng tôi đã có cái long tin rất vững là có trăm điều tỉ mỉ hết sức quan trọng, có những sợi tơi tóc người ta coi là mảnh dẻ quá, hoặc người ta không trông thấy được, nhưng chính nhờ những cái nhỏ nhặt ấy mà ta thành công… Phải rồi, mà ta thế nào cũng thành công.
Đôi mắt Phong chợt sang lên. Anh trân trọng nhìn bức thư, nhìn những hàng chữ vội vàng, nhưng tâm trí anh để chỗ khác… Vẻ mặt anh lúc đó như phát hiện tinh hoa của năng lực phán đoán. Văn Bình hiểu rằng Phong đã bắt đầu nhận ra 1 vài sự lạ, 1 vài điều quan hệ có thể làm căn cứ cho bao nhiêu cách hành động của anh sau này.
Lê Phong đứng lên, nói 1 lời mà Bình vẫn có ý chờ, nhưng câu nói của Phong làm cho Bình hết sức kinh ngạc:
- Văn Bình ạ, tôi vừa chợt nghĩ đến 1 điều rất quái gở, 1 điều không thể tin được, nó vô lý như chuyện hoang đường. Hung thủ là ai, tôi sẽ biết. Biết rất chóng nếu như chưa có thể nói chắc chắn là biết ngay bây giờ, vì những chứng cớ chưa được rõ rang lắm. Bây giờ chỉ cần thu thập tài liệu, cần phải “thử lại bài tính”, mà muốn thế phải biết máy câu tiếng Thổ ông cụ nghe thấy là những câu gì. Thế rồi lại phải biết hung thủ làm thế nào vào được trong nhà lên được chỗ làm việc của Đường, và giết Đường 1 cách khác thường như thế. Từ bước đó trở đi, công việc của ta sẽ dễ dàng hơn, và ta cứ giơ tay ra là nắm được cổ hung thủ. Nhưng trước khi đến được bước ấy, ta phải hết sức đề phòng.
- Đề phòng gì?


***
 
T

thienlangbachoai

- Cái người nói mấy câu lơ lớ như tiếng Khách ấy mà! Tôi ngờ rằng hắn là 1 hung thủ quá xảo quyệt hay quá ngớ ngẩn.
- Tôi không hiểu.
- Anh thì hiểu gì được. Đây, anh xem đây. Bức thư này Đường gửi cho tôi hôm qua, nhưng mãi lúc nãy đi xem chiếu bóng về tôi mới có thì giờ đọc đến.
Trong lúc Phongđi mặc quần áo thì Bình giở bức thư ra xem:
“Anh Lê Phong,
Mấy hôm nay tôi bị cảm nên không đến nói cho anh biết 1 câu chuyện vẫn làm tôi băn khoăn ít lâu nay. Vậy phải viết thư để cầu cứu anh vậy.
Phải. Cầu cứu. Vì tôi không thể vững tâm được, sự lo ngại khiếp sợ mỗi ngày 1 rõ rệt hơn lên. Việc này chỉ có mình tôi và bây giờ chỉ có tôi với anh biết.
Một tuần lễ nay, tôi được tin Nông An Tăng về Hà Nội. Tăng với tôi không có điều gì xích mích, song tôi vẫn gờm hắn, vì hắn là con ông Nông An Bằng, người lý trưởng buôn khí giới lậu bị thầy tôi bắt được ngày trước hồi thấy tôi làm Bố chánh Lạng Sơn. Bằng chết trong lúc chịu khổ hình và sau đó 1 năm, thầy tôi mất. Người nhà tôi ai cũng nghi là bị phép chài của nhà Bằng làm hại. Tôi không tin chắc, nhưng tôi biết cái tính tình dễ mang oán của người Thổ, nên cũng 1 đôi khi cũng băn khoăn.
Sau này tôi học ở Trung học Bảo Hộ, mấy lần trông thấy Tăng, cùng học 1 trường nhưng dưới 2 lớp. Tôi biết Tăng là con của 1 người bị thầy tôi bắt; lại nhớ đến chuyện thầy tôi bị chết và thấy Tăng hay nhìn tôi bằng con mắt thù hằn… Tăng đỗ bằng Thành Chung thì lên làm việc trên Thượng Du ngay và từ đó tôi không nghĩ đến hắn nữa. Nhưng mới rồi, tôi lại thấy hắn về Hà Nội hỏi thăm chỗ ở của tôi và mấy lần muốn giáp mặt tôi. Tôi không biết sử trí ra sao, mỗi ngày 1 lo ngại hơn lên, vì tôi không thấy vẻ gì là tử tế trên nét mặt của người Thổ ấy. Hắn có học thức, tôi biết, nhưng hắn chịu ảnh hưởng của phong tục sơn dã: cái chết của cha hắn làm cho gia đình hắn đương thịnh vượng hoá nguy khốn… người Thổ đã mang thù, tôi chắc cũng không dễ quên…
Dẫu sao, tôi cũng xin anh để tâm xem xét hộ tôi. Nếu có tiện, phiền anh đến chơi tối hôm nay hay ngày mai, tôi còn nhiều điều muốn nói cho anh hiểu hơn nữa.

Kính thư
Trần Văn Đường
T.B – Tôi đã biết chỗ ở của Tăng, xin nói cho anh biết: hắn ở trọ nhà ông Lang, số 143 bis, đường Duvillier.”
- Lê Phong!
- Hử?
- 143 bis Duviller!
- Ừ, thế sao?
- Hay là ta đến ngay đấy xem?
- Để tìm hung thủ phải không? Anh ngây thơ thực! Chỉ giỏi nghĩ những việc vô ích, nếu quả thực Tăng là hung thủ thì hắn trốn mất rồi còn gì!
Bình hỏi:
- Bức thư này Đường gửi từ bao giờ?
- Thư viết từ hôm qua, bỏ thùng sang hôm nay. Dấu điểm thư của nhà dây thép đóng lúc 7 giờ. Đến toà soạn Thời Thế hồi 3 giờ chiều.
- Nhưng anh không đọc ngay?
- Tôi có lệ đến 8 giờ tôi mới coi đến thư tín nhận được trong 1 ngày, lúc đó tôi mới mở ra đọc cả 1 lượt. Tối hôm nay chưa kịp đọc đến thư của Đường thì Huy và Thạc đến rủ tôi đi xem chiếu bóng.
Phong thở dài 1 tiếng nhẹ, đến ngồi sau bàn giấy, tay run run cầm lấy bức thư đọc lại. Đôi mày nhíu xuống, vẻ lo âu hiện rõ trên trán cùng với 1 nếp nhăn sâu. Một lát, anh se sẽ lắc đầu lẩm bẩm:
- Không! Không hề gì, không hề gì…
- Sao? Không hề gì là thế nào?
- Thư đọc muộn hay sớm Đường cũng vẫn bị giết. Hung thủ có nhiều mưu giỏi lắm… Anh thử nghĩ lại mà coi… Đường chết không có 1 tiếng kêu, trước khi chết không có 1 dấu vết chống cự, cửa ngõ đóng cẩn thận, trong nhà 1 ông cụ tỉnh ngủ, vậy cho đến lúc mắt tôi trông thấy chỗ xảy ra án mạng, tôi vẫn chưa thấy 1 đầu mối… Bức thư của Đường là 1 tang chứng tối cần nhưng chưa đủ. Kẻ giết người rất có thể là người Thổ Nông An Tăng được, lại cũng có thể là Huy, là anh, hay có lẽ là tôi…
Bình ngạc nhiên:
- Cái gì? Là anh? Là tôi?
- Chứ sao! Có lẽ là tất cả mọi người, mà có lẽ cũng không là ai cả!
- Tôi không hiểu.
- Phải, cũng hơi khó hiểu. Nhưng không hề gì. Tôi cần phải nghỉ nhiều… Cần phải xếp đặt cẩn thận cách làm việc của tôi theo như sụ mach bảo của trực giác… Văn Bình ạ, trong vụ bí mật này, tuy tôi chưa “thấy” 1 tia sang nhỏ nào hết, nhưng tôi đã có cái long tin rất vững là có trăm điều tỉ mỉ hết sức quan trọng, có những sợi tơi tóc người ta coi là mảnh dẻ quá, hoặc người ta không trông thấy được, nhưng chính nhờ những cái nhỏ nhặt ấy mà ta thành công… Phải rồi, mà ta thế nào cũng thành công.
Đôi mắt Phong chợt sang lên. Anh trân trọng nhìn bức thư, nhìn những hàng chữ vội vàng, nhưng tâm trí anh để chỗ khác… Vẻ mặt anh lúc đó như phát hiện tinh hoa của năng lực phán đoán. Văn Bình hiểu rằng Phong đã bắt đầu nhận ra 1 vài sự lạ, 1 vài điều quan hệ có thể làm căn cứ cho bao nhiêu cách hành động của anh sau này.
Lê Phong đứng lên, nói 1 lời mà Bình vẫn có ý chờ, nhưng câu nói của Phong làm cho Bình hết sức kinh ngạc:
- Văn Bình ạ, tôi vừa chợt nghĩ đến 1 điều rất quái gở, 1 điều không thể tin được, nó vô lý như chuyện hoang đường. Hung thủ là ai, tôi sẽ biết. Biết rất chóng nếu như chưa có thể nói chắc chắn là biết ngay bây giờ, vì những chứng cớ chưa được rõ rang lắm. Bây giờ chỉ cần thu thập tài liệu, cần phải “thử lại bài tính”, mà muốn thế phải biết máy câu tiếng Thổ ông cụ nghe thấy là những câu gì. Thế rồi lại phải biết hung thủ làm thế nào vào được trong nhà lên được chỗ làm việc của Đường, và giết Đường 1 cách khác thường như thế. Từ bước đó trở đi, công việc của ta sẽ dễ dàng hơn, và ta cứ giơ tay ra là nắm được cổ hung thủ. Nhưng trước khi đến được bước ấy, ta phải hết sức đề phòng.
- Đề phòng gì?


***
 
Top Bottom