T
thienlangbachoai
[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!
ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.
đây là truyện do nhà văn-thơ nổi tiếng Thế Lữ sáng tác , mình sẽ viết lên đây cho mấy bạn ngâm cứu
:
CHÖÔNG THÖÙ NHAÁT
X.A.E.X.I.G? NHÖÕNG CHUÕ KYØ DÒ
Ñeán tröôùc caên nhaø hai thaàng soá 44 bis phoá Richaud, ba ngöôøi cuøng döøng laïi. Ñeâm ñaõ khuya. Ñeøn treân gaùc ñaõ taéc. Hai cöûa soå môû ra ñöôøng hai khung lôùn toái ñen.
_ Ñöôøng nguû roài. Thoâi ñeå laàn khaùc Bình haõy leân thaêm. Giôø chuùng ta ñi chôi ñeå cho haén nguû.
Huy noùi roài laïi baûo Bình vaø Thaïc:
_ Nhöng hai anh ñôïi toâi moät tí. Toâi leân caát caùi aùo ñaõ. Böùc laém.
Thaïc khen phaûi vaø cuõng boû caùi aùo ngoaøi ñöa cho Huy. Muøi nöôùc hoa cuûa Haïc bay leân thôm löøng caû moät phaàn khoâng khí noàng nöïc.
Huy caát caùi aùo toâi moät theå. Nhaân tieân laáy hoä bao dieâm nöõa, dieâm cuûa Bình heat roài.
-Ñeå ñaâu?
_Trong ngaên keùo. Maø ñöøng laøm thaèng ñöôøng thöùc daïy nheù. Hoâm nay noù môùi` nguû ñöôïc sôùm theá.
Luùc Huy ñaäp cuûa goïi thaèng nhoû thì Bình hoûi thaïc:
_ Ñöôøng caûm phaûi khoâng?
_ÖØ, caûm xoaøng thoâi. Hai hoâm ñaàu khoâng daïy ñöôïc, nhöng maáy hoâm nay gaàn khoûi haún roài
Trong nhaø, möôøi hai giôø ñieåm. Moät tieáng ñaèng haéng ñaùp laïi tieáng Huy goïi. Tieáng giaøy keùo leâ teân maët ñaát. Roài môû cöûa, ñaàu moät oâng giaø thoø ra. Huy voäi noùi:
-Kìa thaày! Thaèng nhoï nay maø khoâng môû cöûa?
_Noù nguû say roài. Giôø môùi tan chieáu boùng aø?
Huy noùi vôùi oâng cuï ñöa chìa khoaù cho mình:
_Chuùng con ñi chôi laùt nöõa. Böùc laém khoâng ai muoán nguû voäi. Con leân caát caùi aùo roài xuoáng ng
Huy vöøa böôùc vaøo noùi tieáp:
_Thaày cöù ñi nguû ñi, luùc veà con môû cöûa laáy cuõng ñöôïc.
Nghe tieáng chaøo cöûa hai ngöôøi thieáu nieân ñöùng ngoaøi, oâng cuï nheo maét nhìn ra:
-Khoâng daùm, caäu Haïc thaáy aø? Coøn ai nöõa theá kia
Bình nhanh nhaåu ñaùp:
-Thöa cuï con aï.
_AØ oâng Vaên Bình! Ñi chôi khuya nhæ.
Huy ñaõ ñi thaúng vaøo trong. Anh khoâng baät neon ñi caàu thang, thuoäc long böôùc nheï nhaøng leân gaùc . Huy huy treo hai caùi aùo leân giaù maø anh ta ñaõ quen choã, roài toan töùc khaéc trôû xuoáng. Nhöng chôït nhôù ñeán bao dieâm Thaïc daën laáy, anh ta môùi ñöa tay ra tìm caùi vaën ñeøn ñieän treân töôøng.
Đèn sáng, huy quay lại phía bàn học giữa nhà và ngạc nhiên :
- ồ kìa ! Đường . ngồi làm gì ?
Đường không đáp. Anh ta ngồi phía bên kia, quay lưng ra cửa sổ, người hơi cúi, ngực áp vào cạnh bàn, 2 má tỳ lên 2 bàn tay, mắt lặng lẽ nhìn lên quyển sách dày mở trước mặt.
Đường có vẻ đọc sách như thế từ lâu lắm, lại đọc trong lúc không có đèn!!!
Huy chực bật cười vì cái điều vô lý ấy, nhưng anh chợt lo ngại. Anh hỏi lên câu nữa:
- Đường ! Ngồi làm gì, mà …..
Câu nói cắt đức ngay lúc Huy nhận thấy Đường im lặng 1 cách khác thường. Huy liền đi thẳng đến bàn học, kéo ghế ngồi trước mặt bạn, nhìn vào tận đôi mắt trân trân của Đường:
- Đường! Đường! Điếc à?
Huy không kịp nghĩ rằng đó có thể là 1 trò đùa của Đường. Mặt Đường xanh rớt và giữ mãi 1 vẻ lo buồn.
Bỗng Huy kêu lên 1 tiêng rất ngắn, nhưng ghê gớm; 1 tiếng kinh dị dữ dội mà từ trước tới nay Huy mới kêu lên lần đầu. Huy vừa chợt trông thấy trên lưng Đường 1 con dao cắm ngập tới chuôi, trong 1 khoảng máu đẫm sau áo.
Nghe tiếng kêu, Bình và Thạc dưới phố nhìn lên: vừa lúc cái mặt hoảng hốt của Huy đâm chao ra ngoài khung cửa sổ.
Huy rối rít gọi:
- Bình! Thạc! Bình! Thạc! Lên mau lên ! Đường chết rồi….
Sự kinh ngạc lam Bình lặng đi 1 lat mới hỏi len được:
- Cái gì? Đường chết?
Nhưng Thạc, bình tĩnh hơn, mở cửa chạy vào báo tin cho ông cụ biết. cả 3 người cùng vội vàng lên cầu thang.
Cái dáng ngồi chết của Đường, khi họ nhận thấy rõ, lại làm cho họ khiếp sợ hơn khi ở trước mọi người chết khác. Giữa cảnh náo động, Đường vẫn ngồi lẳng lặng, 2 mắt vẫn đọc mãi trang sách, và nếu không có con dao và phần áo đẫm máu, thì có lẽ Đường sẽ đứng lên và hỏi chuyện mọi người.
Người thứ nhất trấn áp được sự kinh dị là Thạc. Anh kéo ghế nói với ông cụ chủ lúc ấy vừa run vừa rụt rè nheo đôi mắt cận thị nhìn về phía vai Đường:
- Xin cụ cứ bình tâm. Cụ ngồi xuống đây. Anh Huy đứng xa ra và đừng ai động đến anh Đường với những sách vở trên bàn giấy.
Bình thì đôi mày cau lại, nhìn khắp gian nhà 1 lượt như tìm tòi. Anh hỏi nhỏ Huy:
- Lúc anh lên thì cửa vào mở hay đóng?
-Mở. Trong nhà lại không tối như cầu thang.
-Anh không thấy gì khác?
-Không. Lúc bật đèn tôi còn tường Đường đi nằm rồi. Quay lại mới biết…
Thạc bỗng chỉ cho hai người chú ý đến cuốn sách:
-Này, các anh coi! Đường không đọc sách, nhưng đang nhìn cái này.
Mọi người cúi ghé qua vai Thạc;theo ngón tay Thạc trỏ vào 1 mảnh danh thiếp khổ lớn, úp mặt. Sau lưng cái danh thiếp có 1 hàng chữ hoa viết bằng bút chì:
X. A. E. X. I. G.
Huy chực cầm lên xem, nhưng Bình ngăn lại:
CHÖÔNG THÖÙ NHAÁT
X.A.E.X.I.G? NHÖÕNG CHUÕ KYØ DÒ
Ñeán tröôùc caên nhaø hai thaàng soá 44 bis phoá Richaud, ba ngöôøi cuøng döøng laïi. Ñeâm ñaõ khuya. Ñeøn treân gaùc ñaõ taéc. Hai cöûa soå môû ra ñöôøng hai khung lôùn toái ñen.
_ Ñöôøng nguû roài. Thoâi ñeå laàn khaùc Bình haõy leân thaêm. Giôø chuùng ta ñi chôi ñeå cho haén nguû.
Huy noùi roài laïi baûo Bình vaø Thaïc:
_ Nhöng hai anh ñôïi toâi moät tí. Toâi leân caát caùi aùo ñaõ. Böùc laém.
Thaïc khen phaûi vaø cuõng boû caùi aùo ngoaøi ñöa cho Huy. Muøi nöôùc hoa cuûa Haïc bay leân thôm löøng caû moät phaàn khoâng khí noàng nöïc.
Huy caát caùi aùo toâi moät theå. Nhaân tieân laáy hoä bao dieâm nöõa, dieâm cuûa Bình heat roài.
-Ñeå ñaâu?
_Trong ngaên keùo. Maø ñöøng laøm thaèng ñöôøng thöùc daïy nheù. Hoâm nay noù môùi` nguû ñöôïc sôùm theá.
Luùc Huy ñaäp cuûa goïi thaèng nhoû thì Bình hoûi thaïc:
_ Ñöôøng caûm phaûi khoâng?
_ÖØ, caûm xoaøng thoâi. Hai hoâm ñaàu khoâng daïy ñöôïc, nhöng maáy hoâm nay gaàn khoûi haún roài
Trong nhaø, möôøi hai giôø ñieåm. Moät tieáng ñaèng haéng ñaùp laïi tieáng Huy goïi. Tieáng giaøy keùo leâ teân maët ñaát. Roài môû cöûa, ñaàu moät oâng giaø thoø ra. Huy voäi noùi:
-Kìa thaày! Thaèng nhoï nay maø khoâng môû cöûa?
_Noù nguû say roài. Giôø môùi tan chieáu boùng aø?
Huy noùi vôùi oâng cuï ñöa chìa khoaù cho mình:
_Chuùng con ñi chôi laùt nöõa. Böùc laém khoâng ai muoán nguû voäi. Con leân caát caùi aùo roài xuoáng ng
Huy vöøa böôùc vaøo noùi tieáp:
_Thaày cöù ñi nguû ñi, luùc veà con môû cöûa laáy cuõng ñöôïc.
Nghe tieáng chaøo cöûa hai ngöôøi thieáu nieân ñöùng ngoaøi, oâng cuï nheo maét nhìn ra:
-Khoâng daùm, caäu Haïc thaáy aø? Coøn ai nöõa theá kia
Bình nhanh nhaåu ñaùp:
-Thöa cuï con aï.
_AØ oâng Vaên Bình! Ñi chôi khuya nhæ.
Huy ñaõ ñi thaúng vaøo trong. Anh khoâng baät neon ñi caàu thang, thuoäc long böôùc nheï nhaøng leân gaùc . Huy huy treo hai caùi aùo leân giaù maø anh ta ñaõ quen choã, roài toan töùc khaéc trôû xuoáng. Nhöng chôït nhôù ñeán bao dieâm Thaïc daën laáy, anh ta môùi ñöa tay ra tìm caùi vaën ñeøn ñieän treân töôøng.
Đèn sáng, huy quay lại phía bàn học giữa nhà và ngạc nhiên :
- ồ kìa ! Đường . ngồi làm gì ?
Đường không đáp. Anh ta ngồi phía bên kia, quay lưng ra cửa sổ, người hơi cúi, ngực áp vào cạnh bàn, 2 má tỳ lên 2 bàn tay, mắt lặng lẽ nhìn lên quyển sách dày mở trước mặt.
Đường có vẻ đọc sách như thế từ lâu lắm, lại đọc trong lúc không có đèn!!!
Huy chực bật cười vì cái điều vô lý ấy, nhưng anh chợt lo ngại. Anh hỏi lên câu nữa:
- Đường ! Ngồi làm gì, mà …..
Câu nói cắt đức ngay lúc Huy nhận thấy Đường im lặng 1 cách khác thường. Huy liền đi thẳng đến bàn học, kéo ghế ngồi trước mặt bạn, nhìn vào tận đôi mắt trân trân của Đường:
- Đường! Đường! Điếc à?
Huy không kịp nghĩ rằng đó có thể là 1 trò đùa của Đường. Mặt Đường xanh rớt và giữ mãi 1 vẻ lo buồn.
Bỗng Huy kêu lên 1 tiêng rất ngắn, nhưng ghê gớm; 1 tiếng kinh dị dữ dội mà từ trước tới nay Huy mới kêu lên lần đầu. Huy vừa chợt trông thấy trên lưng Đường 1 con dao cắm ngập tới chuôi, trong 1 khoảng máu đẫm sau áo.
Nghe tiếng kêu, Bình và Thạc dưới phố nhìn lên: vừa lúc cái mặt hoảng hốt của Huy đâm chao ra ngoài khung cửa sổ.
Huy rối rít gọi:
- Bình! Thạc! Bình! Thạc! Lên mau lên ! Đường chết rồi….
Sự kinh ngạc lam Bình lặng đi 1 lat mới hỏi len được:
- Cái gì? Đường chết?
Nhưng Thạc, bình tĩnh hơn, mở cửa chạy vào báo tin cho ông cụ biết. cả 3 người cùng vội vàng lên cầu thang.
Cái dáng ngồi chết của Đường, khi họ nhận thấy rõ, lại làm cho họ khiếp sợ hơn khi ở trước mọi người chết khác. Giữa cảnh náo động, Đường vẫn ngồi lẳng lặng, 2 mắt vẫn đọc mãi trang sách, và nếu không có con dao và phần áo đẫm máu, thì có lẽ Đường sẽ đứng lên và hỏi chuyện mọi người.
Người thứ nhất trấn áp được sự kinh dị là Thạc. Anh kéo ghế nói với ông cụ chủ lúc ấy vừa run vừa rụt rè nheo đôi mắt cận thị nhìn về phía vai Đường:
- Xin cụ cứ bình tâm. Cụ ngồi xuống đây. Anh Huy đứng xa ra và đừng ai động đến anh Đường với những sách vở trên bàn giấy.
Bình thì đôi mày cau lại, nhìn khắp gian nhà 1 lượt như tìm tòi. Anh hỏi nhỏ Huy:
- Lúc anh lên thì cửa vào mở hay đóng?
-Mở. Trong nhà lại không tối như cầu thang.
-Anh không thấy gì khác?
-Không. Lúc bật đèn tôi còn tường Đường đi nằm rồi. Quay lại mới biết…
Thạc bỗng chỉ cho hai người chú ý đến cuốn sách:
-Này, các anh coi! Đường không đọc sách, nhưng đang nhìn cái này.
Mọi người cúi ghé qua vai Thạc;theo ngón tay Thạc trỏ vào 1 mảnh danh thiếp khổ lớn, úp mặt. Sau lưng cái danh thiếp có 1 hàng chữ hoa viết bằng bút chì:
X. A. E. X. I. G.
Huy chực cầm lên xem, nhưng Bình ngăn lại: