Truyền Thuyết ... bản chính

R

rua_it

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

đôi lời tâm sự: Câu truyện xoay quanh nhân vật chính là CK, một học sinh cấp 3 đang tuổi ăn , tuổi ngủ , bỗng nhiên bị vướng vào 1 chuyện kì lạ, chàng bị đưa về một không gian cách cậu đến hàng nhiều ngàn năm, mang theo công nghê hiện đại, từ đó, cuộc sống của cậu đã bị xáo trộn, những cuộc phiêu lưu kì thú đang ở phía trước cậu, có lẽ đây sẽ là bài học đường đời cho cậu trước khi bước vào tương lai... mợt bài học đắt giá.............


lưu ý, truyện mang hơi hớm kiếm hiệp, huyễn ảo vì thế các bạn nào không thích thì có thể next, mình là mình thích truyện cổ, ứ thích truyện teen bây h nữa :))




Tác Giả: CK

Biên Tập: SoíHoang TTV

Quyển 1: Dị Giới Truyền Thuyết
Chương 1: Vô Tình




Tháng 8 cuối thu, những đám mây trên bầu trời cao trong xanh không khác gì một khu vườn vô tận điểm xuyết những đóa hoa tuyết tinh khiết của tạo hóa, khiến người ngắm nhìn không khỏi thốt lên cảm khái vì cái vẻ đẹp thanh tân của thiên nhiên. Cây cối khắp nơi đều rung rinh xào xạc như đang thở than tiếc nuối khoảng thời gian cuối cùng chúng còn có thể khoác trên mình chiếc áo vàng rực rỡ của mùa thu. Vẫn như mọi ngày, CK lại tản bộ trên con đường làng quen thuộc rìa cánh rừng . Dân làng cũng không lạ với thói quen này của chàng, ngày nào cũng thế, khi con gà trống cất tiếng gáy đầu tiên , chàng rời khỏi ngôi nhà nhỏ của mình để ra ngoài tận hưởng hương vị của sáng sớm, tận hưởng những hạt hơi sương còn vương trong không trung, tận hưởng cái tươi mát của một ngày mới, cho đến khi mặt trời khó nhọc trèo khỏi đỉnh núi, chàng mới trở về nhà bắt đầu công việc của một ngày.

Nhưng hôm nay, khi chàng bước đến sát cửa rừng, bỗng cảm thấy trong người có một linh cảm kì lạ khiến chàng rùng mình, bầu không khí trong lành mát rượi hấp dẫn như một chén rượu thơm mọi ngày chàng vẫn thưởng thức bỗng như trở mình phút chốc tụt xuống lạnh đến nỗi người chàng run lên. Trong rừng văng vẳng vọng ra những tiếng gọi lúc gần lúc xa mang ma lực hấp dẫn kì lạ đang thúc dục chàng bước tới khám phá. Khu rừng này không tên không tuổi, không ai biết nó đã hình thành từ lúc nào, chỉ biết từ những ngày đầu tiên ngôi làng được dựng lên, đã có không ít người đi vào đó và không thấy trở ra, dân làng đã có lần tuyển chọn rất nhiều những tay thợ săn dũng cảm kì cựu nhất đi vào đó tìm hiểu có chuyện gì ở bên trong, nhưng rồi tất cả đều như bốc hơi trong khu rừng đó, thậm chí người ta còn không thấy một con chim nào có thể từ trong rừng bay ra. Vì thế dân làng tạm gọi nơi đó là : Quỷ Lâm. Đã từ lâu lắm rồi, kể cả kẻ gan dạ nhất cũng không dám đặt nửa bước chân vào Quỷ Lâm.

Tuy nhiên , sẵn là một kẻ bản tính ngang bướng trời sinh, thích thử thách bản thân, thoáng một chút do dự, CK đã đi theo tiếng gọi kì lạ đó vào trong rừng. Càng đi vào sâu, chàng càng thấy như mình đang đi vào một thế giới khác, với nhiều hoa cỏ kì lạ, có những loài mà chàng chưa bao giờ thấy trong sách vở, một số tỏa mùi thơm khiến tâm trí thư con người thái lạ lùng, một số lại mang theo vị tanh nồng cay độc tán ra không khí xung quanh nó, những con thú nhỏ mình thỏ đầu chuột , chân trước có móng nhọn, chân sau to khỏe chạy trên mặt đất nhanh như cắt, nhưng lúc chàng đến gần lại đào đất tạo thành một cái hang ngay lập tức chui tọt xuống khiến chàng không thể nào bắt được nó mà tận mắt kiểm tra một phen. Đang say sưa trong thế giới mới, bỗng mây đen từ đâu ùn ùn kéo tới che lấp bầu trời quang đãng, những giọt mưa nặng hạt khiến chàng không thể không tìm lối về nhà . Nhưng đi được một lúc, chàng mới nhận ra rằng mình không thấy lối ra, bầu trời đen không sao không có cách nào giúp chàng định hướng trở về. Chợt chàng nhớ ra mình có một chiếc vòng đeo cổ cha chàng để lại trước lúc “đi xa”, mặt vòng chính là một chiếc la bàn nhỏ. Chàng vẫn nhớ như in lúc ông đeo chiếc vòng vào cổ chàng, ông nói : " con trai, không một người đàn ông nào mà trong cuộc đời này không hề vấp ngã, ta tặng con chiếc la bàn này để con hãy luôn nhớ rằng, dù có vấp ngã, con hãy luôn có một ý chí, một niềm tin, và một mục tiêu đúng đắn để tiến lên phía trước, dũng cảm không lùi bước, cha sẽ luôn tự hào vì con"
Chàng nâng chiếc la bàn lên tìm hướng trở về, nhưng thật bất ngờ, kim la bàn quay tít như chong chóng, một sự việc kì lạ mà chàng chưa bao giờ nhìn thấy trước đó. Mà lúc này trời mưa ngày càng nặng hạt, chàng tự nhủ : ta cứ tạm kiếm một nơi trú mưa đã rồi tính sau, trời đã sinh ra ta ắt không để ta chết vô ích trong khu rừng quái quỷ này. Nghĩ là làm, chàng bước nhanh về một phương tìm lối đi . Không may thay, vì chạy nhanh, chàng đã vô tình đạp lên một vùng đất mùn lõm, chính là cửa một chiếc thông đạo do một bàn tay nào đó đã tạo ra, không biết chiếc cửa này qua bao nhiêu năm thời gian, có lẽ đã không còn bền chắc như ban đầu, nó rụng ra từng mảng và rơi xuống kéo chàng vào một cái hố sâu hun hút không thấy đáy ...............


-cảm ơn các bạn đã quan tâm truyện của mình trong mấy ngày qua...
mọi góp ý xin cmt tại đây : http://diendan.hocmai.vn/showthread.php?t=140721
để truyện không bị ngắt quãng cũng như dễ theo dõi , mong các bạn cmt tại link trên.
thanks!
 
Last edited by a moderator:
N

nhoc_bettyberry

Tác giả: CK
Biên tập: nhoc_bettyberry
Chương 2:

…. Ck đang bơi giữa dòng nước xoáy với Quang Huy - 1 hảo hữu của chàng. 2 người đang cố gắng thoát ra khỏi con nước dữ. Chật vật cả tiếng trời … Cuối cùng họ cũng qua đến bờ bên kia của con sông. Một tiếng thở phào nhẹ nhõm kèm theo lời nói của chàng trai (CK) :
- hàizzz cuối cùng anh em ta cũng thoát rồi, mừng quá!
Quang Huy nói:
- uhm , hix không ngờ lần này vượt sông lại khổ sở đến thế. thôi chúng ta về chòi cá nào.
Lúc này trời cũng đã nhá nhem tối, QH và CK Vừa về đến cái chòi hay nói đúng hơn là tuýp lều rách nát của 2 người chưa được bao lâu thì họ thấy có 1 cô gái trẻ , tuổi chạc trăng rằm đi ngang. Nhìn vẻ mặt âu sầu của nàng chắc là có việc j` đây. Họ nghe được trong tiếng gió, có tiếng than vãn của nàng:
- Nước dữ thế này, sao mà vượt sông về nhà, mẹ thì đang bệnh ko ai chăm sóc , trời ơi! Sao tôi khổ thế này.!!
Nghe đến đây thì cả 2 đã hiểu được nỗi thống khổ của nàng. Nhưng QH thì chỉ dửng dưng cười gượng. còn CK thì có vẻ bồn chồn ( yk da ko bik vì cô gái đẹp hay là vì hoàn cảnh của cô ta đây, cái tên này thật là ...ah)
Trong đầu Ck chợt lóe lên ý nghĩ táo bạo, đi cùng cô ta vượt sông một lần nữa, ôi cái ý nghĩ điên khùng ấy đến khiến chàng không khỏi rùng mình vì nước sông hiện giờ rất ưa là dữ dội ah.

Ck đánh bạo theo sau cô gái, dường như anh đang quên đi các mối nguy hiểm đang chực chờ phía trước. đến nơi thấy cô gái vẫn bần thần nhìn dòng nước,thủy thần giờ này chắc là đang cãi nhau với "bình dấm chua", anh e dè ngại ngùng lên tiếng:
- Này cô gì đó ơi, tôi có thể giúp gì cho cô không nhỉ?
Giật mình trước lời nói của chàng trai, cô gái nhìn mặt "hắn" ta một cách dò xét rồi nói:
- Có lẽ anh không giúp gì được tôi đâu.
- Có chứ, nếu cô muốn qua sông bây giờ. - CK trả lời 1 cách mau mắn.
- Đúng là tôi muốn qua sông nhưng nước sông chảy xiết quá,bơi qua giờ này thì không an toàn !
Cô gái trả lời trong vô vọng.
Ck liếc nhìn ánh mắt cô gái và nói:
-Tôi có thể bơi cùng cô, dìu cô qua sông, cô đồng ý chứ.
Cô gái nghi ngờ:
-Mà anh là ai, sao lại muốn mạo hiểm vì tôi, nước sông thế này dù có anh thì cũng không chắc tôi có thể qua sông anh toàn.
CK vừa nói vừa cười:
-Tôi ư, chỉ là 1 kẻ không sợ trời không sợ đất thôi mà!
Cô gái có vẻ ko thích cho là lắm:
-Thôi tôi không cần anh giúp đâu, tôi có thể tự mình qua sông được mà, anh không cần đi theo tôi đâu, tối rồi anh về nhà cơm nước đi!
CK còn khuyên bảo cô gái nhưng vẫn không được, cuối cùng anh gửi tặng cô ấy một lời chúc đi đường bình an và lặng lẽ nhìn cô gái từ từ bơi qua dòng nước xiết. Đoạn đường từ bờ bên này ra giữa sông không có gì mấy, cô ta vẫn an toàn, nhưng trông dáng vẻ liêu xiêu mệt mỏi của cô gái thì CK bắt đầu lo lắng. Bỗng điều mà anh đang nghĩ cũng xảy ra, cô gái bị dòng nước cuốn trôi và đang cố chới với.CK chạy trên bờ ra phía trước cô gái rồi nhảy xuống bơi thật nhanh đến cô gái, chàng thanh niên 17 tuổi đang cố hết sức lực của mình để cứu cô gái,một người mà chàng không hề quen biết nhưng lại bất chấp nguy hiểm để cứu, có vẻ như chàng đã thích cô ta khi lần đầu nhìn thấy, trái tim chàng đập mạnh khi nói chuyện với cô ta lúc vừa nãy.Phải mất gần 5 phút thì chàng mới đến gần được cô gái. Lại nói cô gái, mặc dù đuối sức bị nước cuốn nhưng bản năng sinh tồn không cho phép cô bỏ cuộc, cô vẫn cố gắng ngoi lên được mặt nước…nhưng cô sắp không trụ được nữa rồi…
...đúng lúc mà cô cảm thấy hối hận vì không đồng ý cho chàng trai đi theo giúp mình và muốn buông xuôi thì bỗng 1 bàn tay ôm lấy người cô, cô giật mình quay lại. Thì ra đó là chàng trai vừa rồi, CK không nói gì mỉm cười với cô gái, rồi ra sức ôm cô bơi vào bờ, nước giữa dòng càng lúc càng xiết, cũng may là không có xoáy nước, nếu không thì nãy giờ cô ấy đã bị chìm rồi. Cô gái thả lỏng người, nhắm mắt mặc kệ chàng trai cứu giúp, vì cô biết , lúc này nếu như mà vùng vẫy thì sẽ càng khó khăn hơn cho chàng trai,nhưng nếu ai tinh ý nhìn vẻ mặt của cô ấy thì sẽ nhận thấy một nụ cười đắc ý trên khuôn mặt xinh xắn của nàng, và tinh ý hơn thì có thể thấy rõ nàng ta không có chút biểu hiện gì của sợ sệt cả (^^).
Quang Huy thấy CK đi lâu thế mà chưa về thì lòng lo lắng không yên, chàng bèn men theo lối cũ để kiếm người chiến hữu của mình. Vì nếu trời tối mà phải ở trong căn chòi cá này một mình thì quả là một cực hình cho chàng( sợ ma đây mà! ;))). Ra đến bờ sông, một cảnh tượng làm QH vã mồ hôi hột: CK 1 tay ôm cô gái, một tay cố vùng vẫy bơi vào bờ, nhưng chàng không biết được , nơi chàng đang bơi vào là một chỗ nước rất xoáy, có thể nhấn chìm mọi thứ…QH vội vàng hét to nhưng CK nào có thể nghe được vì gió thổi rất mạnh và khoảng cách cũng hơi xa, không thể giữ được bình tĩnh, Qh vội nhảy xuống dòng nước để cứu bạn,trong đầu chàng hiện lên những câu nói ”Cục muối chia đôi mà cục đường tao ăn cả” , “Có phúc cùng hưởng có họa mình mi”. nhưng đó chỉ là những câu nói vui đùa, 2 con người từ nhỏ đến lớn luôn tíu tít bên nhau thì tình cảm có khác gì anh em ruột, mặc dù thì họ là anh em thật (anh em họ chứ gì ). QH lúc nãy vượt sông đã rất mệt nhưng bây giờ chàng lại tiếp tục bơi ra giúp đỡ CK mặc kệ tính mạng của mình( Quả thật là một con người trọng tình nghĩa). CK vẫn tiếp tục “cùng” cô gái bơi về phía bờ mà không biết nguy hiểm đang chực chờ phía trước.QH như quên hết mọi thứ chỉ biết cố bơi lao thật nhanh về phía CK, nhưng khi còn cách khoảng 10m thì QH chết sững người khi thấy 1 vùng ánh sáng lóe ra ngay chỗ nước xoáy, nó nuốt chửng lấy 2 con người gần đó rồi biến mất, lúc này bỗng nhiên dòng nước cũng yên bình trở lại, mặt sông phẳng lặng, nhưng QH thì lòng đau buốt.Chàng biết đã vĩnh viễn mất đi người anh em tốt của mình, người từng chia ngọt xẻ bùi với mình trong lúc khó khăn cũng như hoạn nạn.chàng bơi ra phía CK lúc nãy nhưng anh cảm thấy vô vọng vì không thấy bất cứ cái gì báo hiệu cho sự sống bên dưới, chàng lũi thũi bơi về căn chòi và thầm cầu nguyện cho số phận người anh em của mình...
CK tỉnh lại thì trời cũng đã tối, trong đầu chàng vẫn còn ám ảnh giấc mơ vừa rồi, một cảm giác vừa ghê sợ vừa ngọt ngào dâng trào…
Chàng nhớ lại trong giấc mơ, khi nhìn thấy dòng nước xoáy trước mặt, chàng biết là tiến thoái lưỡng nan vì nếu quay ngược về thì chết vì hết sức mà bơi tiếp thì chết vì dòng nước xoáy, đúng lúc này cô gái mới nói chuyện với chàng.Cô gái hỏi :” Ta tên Tiêu Thanh ,có thể cho ta biết tên chàng được không?”.
- Ta tên là Cao Khánh, tên của nàng thật tuyệt a, nhưng tiếc là bây giờ chúng ta phải “đi” rồi. CK trả lời giọng buồn thiu.
- Chàng ôm người ta như thế thì chết cũng vẫn lời mà.
Câu nói đùa của cô gái lúc này không khỏi làm Ck bật cười.
- Nếu lúc nãy, chàng biết kết cục thế này, chàng có cứu ta không?
- Có chứ.
Ck trả lời không chút đắn đo.
- Ta yêu chàng mất rồi.
Cô gái cười nói, còn CK thì không biết nên khóc hay nên cười. Chàng chỉ biết ngẩn người nhìn cô gái trong lòng đến tí xíu nữa thì chìm.( đang bơi mà).
- Nếu bây giờ phải chết, thì chàng có nguyện ý đi theo ta, làm trượng phu của ta không?
- Đương nhiên là đồng ý rồi! ( Thật là dại gái nhờ mấy bạn - - - > Ko phải dại gái mà là quá dại gái anh à :)))
Nói xong, cũng là lúc mà chàng không thể bơi được nữa, đuối sức và cũng là lúc mà 2 người bị dòng nước cuốn về phía dòng xoáy, chàng mơ hồ cảm thấy thân hình mình và cô ta bị nhấn chìm, trong tiềm thức, chàng không biết vô tình hay cố ý mà chàng vẫn ôm chặt cô gái, và chàng đặt nhẹ 1 nụ hôn lên khuôn mặt nàng.
Ck chợt giật mình trở về hiện tại, vị ngọt ngào kia vẫn còn ( Đúng là hết thuốc chữa) . Nhưng cảnh vật chợt làm CK tỉnh hơn,không phải là cánh rừng già lúc sáng, chàng đang nằm trên một cái giường mà cách bài trí của nó cũng như căn phòng thì là của một nữ nhân , mà kinh ngạc hơn là cách bài trí rất giống trong những phim “Thần Điêu Đại Hiệp” hay 1 phim cổ trang khác. Chàng tự tát mình vài cái xem đang mơ hay đang tỉnh, cảm giác đau buốt cho thấy đây là sự thật. Chàng ko để ý nãy giờ tay chàng vẫn đang nắm chặt một cái gì đó, mở tay ra , chàng giật mình khi đó là sợi dây chuyền mà cô gái trong giấc mơ đeo trên cổ, trên đó có đính chiếc ngọc bội hình phượng hoàng với 2 chữ hán tự " Tiêu Thanh" được chạm trổ khá sắc sảo và tinh vi.
CK bất chợt thầm than trong đầu " Trời ơi! Ta đang ở đâu thế này?"
 
Last edited by a moderator:
R

rua_it

Quyển 1: Dị giới
Chương 3 : Bách Hoa Cốc
Tác Giả: CK
Biên Tập: Sói Hoang TTV


CK lắc đầu thầm than : "Trời ơi ! Ta đang ở đâu thế này! hjx hjx". Chàng khó nhọc nhớ lại những sự việc đã xảy ra với mình. Tất cả như một cuốn phim quay chậm được chiếu lại trong đầu CK, chàng và QH đang cùng ở trong chiếc chòi cá của họ, chàng đã chống đỡ dòng nước dữ để cứu một cô gái, rồi dòng nước xoáy như cái miệng của một con quái vật khổng lồ nuốt lấy cả 2 người, lại nhớ đến thân thể mềm mại, mùi hương quyến rũ và từng lời nói của Tiêu Thanh, CK không khỏi nở một nụ cười hạnh phúc, ta có thể coi là đã có vợ chăng, tất cả đến quá nhanh, không biết giờ này Tiêu Thanh đang ở đâu, mong cho nàng vẫn được bình an.
Đang lúc mơ màng suy nghĩ, CK chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, chàng vội cất sợi dây chuyền vào trong áo, lúc này chàng mới giật mình, trên người chàng không phải là bộ y phục cũ mà là một bộ cổ trang theo lối Trung Hoa, chiếc áo vắt lệch khuyết vải màu xanh dương, cổ áo trắng tinh, chất vải mềm mịn vẫn còn toát ra cái mùi thơm của vải mới. Chiếc quần bố trắng hơi đục , may khá rộng so với chàng, nhưng như vậy lại làm CK cảm thấy khá thoải mái.
Tiếng bước chân ngày càng đến gần rồi dừng lại trước căn phòng chàng đang nằm, cánh cửa từ từ được mở ra, đi vào là hai cô gái chạc tuổi 15 16. CK ngay lập tức bị cuốn hút bởi vẻ đẹp của 2 nàng, nhất là cô gái áo trắng đi đằng trước. Trên người nàng tỏa ra khí chất cao quý của một vị thiên kim tiểu thư, nhưng khóe miệng lại mang nụ cười hòa ái và thân thiết khiến người ta cảm thấy vô cùng đáng yêu. Cô gái đến gần CK khẽ hỏi :
- Chàng là ai, sao lại nằm bất tỉnh ở cấm vực của Bách Hoa Cốc chúng ta?
Lúc này CK mới như giật mình tỉnh mộng, chàng không tự chủ được đỏ mặt lên ho khan 2 tiếng chữa thẹn, đồng thời trong đầu cũng mau chóng suy nghĩ cách trả lời. Cô gái này hỏi bằng tiếng vùng Tây Bắc của Trung Quốc, cũng may chàng là người Việt gốc Hoa sang Việt Nam năm 12 tuổi nên đối với tiếng Trung cũng có thể giao tiếp dễ dàng. Địa danh Bách Hoa Cốc , nghe có vẻ quen thuộc nhưng quả thật là chàng không biết nó ở đâu và vì sao chàng lại nằm bất tỉnh ở đó. CK đoán có thể mình đang ở trong một vùng đất lạc hậu của TQ chưa biết đến khoa học hiện đại cũng nên. Vì vậy chàng cũng bắt chước lời nói của các nhân vật kiếm hiệp thường thấy trên T.V, ôm quyền trả lời :
- Tại hạ là Nam Cung Phi Vân, hôm trước vào rừng săn thú không ngờ bị kẻ thù truy sát, sa chân rơi xuống vực, ngỡ tưởng đã chết, không ngờ tỉnh dậy lại đang ở trong cốc của cô nương, đa tạ cô nương đã cứu giúp.
- Ta thấy ngươi rõ là đang nói dối , quần áo trên người ngươi chất liệu kì lạ, kiểu cách quái dị chắc chắn không phải người vùng này, thêm nữa vừa rồi còn nhìn chằm chằm vào đại tiểu thư nhà chúng ta, rõ ràng là một tên sắc lang đến đây với mưu đồ bất chính
Lúc này CK mới để ý đến cô gái thứ 2, trông dáng vẻ thì có lẽ là a hoàn của vị cô nương kia, bề ngoài của nàng cũng khá ưa nhìn, nàng mặc bộ quần áo màu xanh lục, đôi mắt to tròn, nhất là đôi môi đang dẩu lên kết tội chàng khiến nàng ta trông cũng thập phần ngộ nghĩnh.
- Thiên Tinh, ngươi bao giờ mới bỏ được cái tính chua ngoa đi để ta có thể kiếm cho ngươi một tấm chồng đây. Cô gái áo trắng quay sang nhíu mày khẽ mắng một câu.
Nghe vậy , cô gái tên Thiên Tinh kia vội vàng phân bua : Tiểu Thiên không lấy chồng đâu, Tiểu Thiên chỉ muốn cả đời này theo hầu tiểu thư thôi .
Cô gái áo trắng cười nhẹ nói : Thôi nào, đừng để công tử cười cho bây giờ, mau mang đồ trả người ta đi
Lần này Thiên Tinh không dám chậm chễ, nhanh chóng đem túi đồ trên tay đến trước mặt CK , trừng mắt nhìn chàng :
-Đây là đồ của ngươi, ngươi xem có thiếu thứ gì không, toàn là đồ quái quỷ.
Cô gái áo trắng thấy vậy chỉ lắc đầu, nàng nhẹ nhàng hỏi CK :
- Những thứ này đều là chúng ta tìm thấy cạnh người chàng khi chàng ngất đi, chàng xem có thiếu thứ gì không ?
CK nhận lấy chiếc túi, mở ra kiếm tra lại đồ của mình : chiếc Nokia N8 mới cáu vẫn còn, đèn pin, đồng hồ điện tử, kể cả 2 thỏi socola mà trong giấc mơ thì đó là chàng dự định sẽ ăn với QH trong lúc canh chòi cá vẫn còn nguyên vẹn chàng nhớ không lầm thì các thứ nào lúc vượt sông đã được chàng bỏ vào trong túi không thấm nước và buộc chặt bên mình
- Cảm ơn cô nương rất nhiều , không biết tại hạ nên xưng hô với cô nương như thế nào đây ?
-Ta là Bạch Mẫu Đơn, đại tiểu thư của Bách Hoa Cốc. Cô gái mỉm cười trả lời CK.
Lúc này chàng mới có dịp ngắm nghĩ khuôn mặt của BMĐ, nàng có đôi mắt đen láy, sáng trong như hai viên đá quý, đôi môi đỏ chúm chím như đóa hoa đang e ấp nở, trên người toát ra mùi hương tươi mát của cô gái tuổi mới lớn. Nếu nói Tiểu Thanh là cô gái xinh đẹp theo kiểu thành thục, mị hoặc thì BMĐ là cô gái xinh đẹp theo kiểu trẻ trung, dễ gần. CK ở bên cạnh nàng không khỏi mất tự chủ thốt lên cảm thán:
- Bạch Mẫu Đơn, cái tên thật đúng, tiểu thư quả thật đẹp như một đóa hoa mẫu đơn trắng vậy.
Cô gái nghe thấy vậy liền không khỏi đỏ mặt, lòng thầm mắng CK những lời như vậy mà cũng nói ra được, nhưng trong lòng không khỏi rộn lên một cảm giác vui sướng kì lạ. BMĐ dù là đại tiểu thư của BHC , nhưng vẫn là một cô gái 15 tuổi, không tránh khỏi ngượng ngùng xấu hổ, vội chuyển chủ đề:

- Cảm ơn Phi Vân công tử, ta biết chàng giấu chúng ta về lai lịch của mình, có lẽ chàng có lí do riêng, nhưng sắp tới chàng muốn đi tới đâu xin cứ nói đừng ngại, biết đâu ta lại giúp được chàng
Lúc này đến lượt CK đỏ mặt xấu hổ, mình nói dối bị phát hiện từ đầu còn tự cho là lừa được con gái nhà người ta, ài, không biết nói dối đúng là khuyết điểm lớn của mình ...... đã vậy thôi ta cứ nói thật có khi lại có ích:
-Đa tạ tiểu thư quan tâm, chẳng hay từ nơi này về BRVT của Việt Nam còn bao xa nhờ?
Ck trả lời 1 cách vô tư nhưng lại quên mất mình đang ở cái thời nào mà có BRVT với chả Việt Nam

-Cái , cái này , ta thật sự không biết Bà Rịa Vũng Tàu với Việt Nam gì đó ở đâu cả. thật xin lỗi huynh!
-Thế là sao, Bách Hoa Cốc của cô nương thật ra là nơi nào chứ? Ck hỏi lại.
-Nơi đây là núi Thiên Sơn , và đây chính là Trung Nguyên .
-Di. Ck kinh hãi la lên, vì chàng rốt cuộc cũng biết mình đang ở đâu. Nhưng chàng càng lo lắng hơn khi không biết rồi thì mình sẽ sống ra sao và như thế nào ở một nơi xa lạ như thế này chàng biết không thể ở mãi nơi đây dựa vào lòng tốt của người ta được.
-Thế thì ta về nhà làm sao đây trời…CK thốt lên trong vô vọng vì chàng biết muốn trở về là rất khó, có thể đây là 1 không gian song song với trái đất , hoặc cũng có thể đây là quá khứ của trái đất , lòng chàng rối bời.
-không sao, tạm thời chàng có thể ở đây, chừng nào ta kiếm được tin tức về quê hương của chàng thì ta sẽ cho người đưa chàng về. BMĐ nói.
- Tiểu thư , như thế đâu có được, Bách HC ta chỉ có nữ nhi thôi, hắn là đàn ông mà. Tiêu Thiên xen vào.
- Phải đấy , tại hạ cũng cảm thấy không tiện, chỉ xin tiểu thư cho tại hạ ở lại vài ngày, chừng nào khỏe hẳn , tại hạ sẽ lập tức ly khai. Ck vội trả lời.
-Thôi tạm thời cứ thế đã, ta không làm phiền chàng nữa, lúc nãy ta có nấu cho chàng chén canh, chàng ăn ngay kẻo nguội, ta để trên bàn đó, giờ ta đi đây, chàng ăn ngon miệng.
Nói đoạn rồi thì 2 nàng ta rời khỏi căn phòng đó, trước khi đóng cửa, BMĐ còn kịp nở một nụ cười “chết ruồi”.
-Đa tạ tiểu thư.
CK vốn cũng đang đói, lập tức lại bàn cầm chén canh lên đánh một hơi . Từ bé đến giờ , chàng chưa bao giờ thưởng thức qua món nào ngon như thế, tự vị quả thật khác xa với những món ăn tầm thường bên ngoài.
Ck chợt nhớ ra điều gì liền bật nguồn con N8.
-Xin đọc mật khẩu.
-ay da, mật khẩu là gì nhờ, ta đang ở đâu đây? à nhớ rồi . Ck đang lẩm bẩm trong miệng thì:
-Sai mật khẩu lần 1 , xin đọc lại mật khẩu!
-hocmai.vn
-mật khẩu được chấp nhận, mời chủ nhân.
-thì cứ từ từ, người ta mới nhớ được chứ.
Ck vui mừng khôn xiết khi thấy chiếc N8 vẫn hoạt động bình thường.
Ck vội hỏi:
-N8 , ngươi có thể cho ta biết nơi đây là đâu không?
-Thưa chủ nhân, căn cứ vào cách bài trí và niên đại của các đồ
vật nơi đây thì đây chính là núi Thiên Sơn, nằm ở vùng Thiểm Tây của Trung Quốc vào năm 507 TCN thưa chủ nhân.
-Cái gì cơ, ngươi không đùa ta chứ?
-Quả thật là như thế thưa chủ nhân.
-Thôi được rồi, ngươi mau đi do thám nơi đây xem có gì đặc biệt không, và chụp cho ta vài tấm ảnh, ta bây giờ phải đi ra ngoài xem tình hình thế nào đã.
-Vâng thưa chủ nhân. N8 liền biến hóa thành một chiếc máy bay mini có gắn camera quan sát bay ra khỏi cửa.
CK đeo đồng hồ, nhét đèn pin và 2 thỏi socola vào áo rồi cũng từ từ tiến ra cửa.
Ck đang muốn đi ra đường xem cảnh thì hỡi ôi! Chàng như đang ở trong mê cung vì chỗ chàng đứng, ngó đâu cũng thấy nhà với cây cối, nếu không biết đường thì quả thật là sẽ bị lạc. Chàng đánh liều đi về phía tòa nhà cao nhất, Khi chàng đến nơi cũng là lúc chàng chợt thấy bất ngờ , vì đó là đại điện của
Bách Hoa phái , có vẻ như đang có cuộc họp gì đó khẩn cấp nên mọi đệ tử đều ở trong đó, mà vẻ mặt ai ai cũng nghiêm trọng , chắc có lẽ là có việc gì đó! Nhưng bất ngờ nhất vẫn là trong đó quả thật chỉ toàn là nữ nhi , mà ai ai cũng thập phần kiều diễm. Đang mải mê ngắm G, thì chợt chàng bị 1 mảnh vải cuốn vào trong. Một giọng nói vang lên:
-có gián điệp, khai mai ngươi là ai.
-không phải gián điệp đâu, là người của ta đó, chàng là Nam Cung Phi Vân ta mới cứu được trong cấm địa, Nhị trưởng lão yên tâm.
-Đại tiểu thư , thật trùng hợp, cốc chủ sau khi đến cấm địa thì không thấy đâu nữa. trả lời ngữ khí nghi ngờ, người vừa nói chính là Bạch Linh , nguyên tam trưởng lão của Bách Hoa Phái , lừng danh giang hồ. cũng là người hiện đang đề danh thứ 5 trên Phượng Bảng.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào hắn, nguyên lai chuyện quan trọng mà mọi người đang bàn tới đó là Cốc chủ sau khi đến cấm địa thì không thấy tăm hơi đâu.
-Ta cam đoan chàng không biết gì đâu, các ngươi cứ yên tâm.
-Tiểu Thiên mau dẫn công tử ra chỗ khác chơi, chúng ta ở đây bàn đại sự. BMĐ tiếp tục nói.
-Vâng! Tiểu Thiên miễn cưỡng xuống dẫn hắn ra khỏi điện với mợt vẻ mặt nhăn nhó thật là khó coi.
CK bị Tiểu Thiên nắm tay lôi ra khỏi đó, chàng quả thật chả muốn đi chơi nữa vì ở đây có nhiều mĩ nhân quá ( đúng là bó tay).
Ck nói với Tiểu Thiên:
-cô nương có thể thả tay tại hạ ra không, đau quá hjx!
-Trông cái bộ dáng thư sinh của ngươi kìa, đúng là chả được cái tích sự gì. thanh âm thanh của TT tựa hồ có chút bất mãn.
-Tại hạ quả thật không biết đã đắc tội gì với cô nương mà sao lần nào cô nương cũng...hjx!
-Ta, ta…thôi không nói chuyện này nữa, ta dẫn ngươi xuống núi vào thị trấn chơi. TT cười nói, trông cũng không thua kém BMĐ.
Nhìn tiểu cô nương lăng xăng trước mặt mà Ck cũng không khỏi bật cười. nàng như trẻ con lâu ngày mới dc ra đường, mà quả thật thì đã lâu lắm rồi thì TT mới được ra đường, từ lúc trong cốc tới giờ ( đồng nghĩa với từ lúc sinh ra đến giờ )thì đây là lần thứ 2 mà nàng được ra khỏi cốc. Nàng hiếu kì nhìn mọi thứ 2 bên đường, riết thì Ck cũng không biết là nàng dẫn hắn đi hay là ngược lại nữa. Rồi chợt nàng dừng ở bên kẹo hồ lô, nàng quay lại nhìn hắn rồi nói.
-Cái này đẹp , nhìn có vẻ ngon quá , ngươi mua cho ta một cây đi.
-Ta, ta...
-Đi mà …
Ck đỏ mặt xấu hổ vì hắn làm gì có tiền mà mua, rồi như chợt nhớ ra điều gì hắn liền nói.
-TT cô nương à, ta có thứ này còn ngon hơn kẹo hồ lô, đi với ta , ta sẽ cho cô nương.
-Ngươi không gạt ta chứ?
-Không, đi theo ta nào.
2 người đi đến 1 gốc cây rồi ngồi xuống. Ck móc trong áo ra thanh socola rồi đưa cho cô ta.
-nè, cô bóc ra ăn thử đi.
TT hiếu kì cầm lấy rồi mở gói socola ra, nhìn thấy mấy cục đen đen, nàng cầm lên, cho vào miệng ăn thử.
-ưm, ngon quá, thật không ngờ ngươi có đồ ăn mà giấu nãy giờ, giận ngươi luôn à! TT nũng nịu nói.
Ck không biết nên cười hay nên khóc khi nghe thấy những lời đó, chàng chỉ còn biết nhìn cô gái từ từ ăn hết socola của mình mà lòng đau như cắt.cả tuần nhịn ăn sáng mới mua được 2 gói mà cô ta ăn hết cả một gói rồi còn đòi giận hắn nữa……………
 
Last edited by a moderator:
R

rua_it

Chap 4
Ck không biết nên cười hay nên khóc khi nghe thấy những lời đó, chàng chỉ còn biết nhìn cô gái từ từ ăn hết socola của mình mà lòng đau như cắt.cả tuần nhịn ăn sáng mới mua được 2 gói mà cô ta ăn hết cả một gói rồi còn đòi giận hắn nữa, chẳng qua nhìn nữ hài tử có vẻ thơ ngây này thì lòng hắn cũng không còn ấm ức. Đang nhìn nàng “cắn nuốt" từng viên Socola thì bỗng một vài âm thanh lọt vào tai hắn:
-đại gia à, sáng đến giờ lão chưa bán được gì, tiền hôm nay cho lão khất đi. Một lão già bán bánh bao nói.
-không tiền à, không tiền cũng đòi bán đồ ở đây ư, cút , xoắn ngay cho tao!
Thì ra là môt đám lưu manh đang đi thu tiền bảo kê của một ông lão.
Thật là quắt Ck thầm nghĩ, bọn chúng đông như thế lại đi khi dễ một ông già sao, bình sinh Ck rất ghét những tên chuyên ỷ đông hiếp yếu.lại là quang minh chính đại giữa ban ngày ban mặt nữa chứ. Ck đâu biết rằng bọn chúng chính là người của Bạch Vân Trại, một toán cướp dã man, trên đời này không có chuyện gì mà chúng không dám làm, từ ăn hiếp trẻ em, phụ nữ đến người già, chỉ cần có tiền là chúng không buông tha.
Một vài tên đã dâp phá xạp bánh bảo của lão già, còn 1 tên to cao thì đang định xuống tay đấm lão già vài cái, một tiếng bốp vang lên…nhưng không phải là vào người lão già mà là vào cái tên đang định đánh kia, một cục đá bay với tốc độ 60km/h vào tay hắn, hắn đau quá rút tay lại quát:
-Mẹ kiếp , đứa nào dám chọi ông, chém chết hết cho tao! Những tên còn lại đã thấy chuyện gì sảy ra nhưng lại không biết là ai làm cả, đang phân vân thì chợt:
-vị huynh đài , chỉ là hiểu nhầm hiểu nhầm, ta vừa rồi là vô tình ném hòn đá đi để lấy chỗ ngồi, không hiểu sao lại bay trúng vào tay huynh, thành thật xin lỗi ah.
Miệng thì nói thế nhưng CK nghĩ, her tao chưa ném vào mặt mày là may cho mày rồi đó, đập phá quán người ta, giờ lại còn đánh người.
-Ck0 chet,dám chọi ông , rõ ràng là ngươi cố ý còn lý sự à, bọn mày qua chém chết nó cho tao. Tên bị ném căm phẩn nói, thật là mất mặt, một tên cùi bắp mà cũng dám giỡn mặt với ông mày, đường đường là Sơn Nhị Mộc, Phó trại chủ của Bạch Vân trại, bị 1 kẻ vô danh ném đá, nói có phải là một sự sỉ nhục không, tin này mà truyền ra ngoài thì hắn làm sao mà nhìn đời chứ. Phải biết rằng Bạch Vân Trại của bọn chúng tại thành Vân Nam này rất có danh tiếng, không có một ai dám dây vào bọn chúng, quan phủ gặp mặt cũng phải cấp cho bọn chúng chút ít mặt mũi nữa là.
-ai là chó, mày là chó à, ta đã nói chỉ là lỡ tay, không phải vì thế mà đòi giét ta chứ, cái bọn chó ghẻ như tụi bay mà cũng đòi đi làm bảo kê sao? Ta thấy các ngươi về chăn bò hết là vừa. CK không nhịn được mới mắng bọn chúng một trận, ai biểu dám chửi hắn là chó chứ. Cũng vì không biết bọn chúng là ai nên căn bản Ck cũng chả sợ hãi gì, dù dì chàng cũng học đến đai đen của Việt Võ Đạo, từ trước đến giờ cũng chưa có dịp sử dụng chỉ là bọn chúng quả thật cũng hơi đông , cũng gần 30 tên chứ không ít. Nhìn hơn 20 tên lăm lăm cầm đao kiếm tiến về phía mình , miệng chửi không ngớt khiến Ck vội kêu khổ, ai biểu ta lại thích lo chuyện bao đồng như thế chứ.Nhưng lỡ yêu rồi nên còn ngại gì mà không chơi luôn chứ. Ck móc trong áo ra cái đèn pin police mà cha chàng để lại, vặn max ánh sáng rồi chiếu thẳng vào mặt bọn chúng, quét qua quét lại.Bọn chúng căn bản sao có thể chịu được nguồn ánh sáng cường đại như thế vào mắt chứ (1500W chứ ít à ), ngay lập tức hiệu ứng choáng, quáng mắt làm bọn chúng chém loạn xạ vào nhau. Nhưng tên Sơn Mộc Nhị cũng không phải tay vừa, hắn nhắm mắt lại dùng khinh công lui về sau 10m, võ công của hắn cũng được tính vào hạng nhị lưu cao thủ,hắn liến lớn tiếng quát đàn em dừng tay và lui lại, đồng thời hắn thầm kêu khổ khi đánh giá tên tiểu tử này quá thấp, bề ngoài nhìn như một tên thư sinh trói gà không chặt, quét lên người hắn rõ ràng không có tí gì gọi là nội lực cả,nhưng vũ khí hắn sử dụng quả thật quá lợi hại, không nghĩ rằng một chiêu vừa ra đã có thể làm bọn chúng bị thương 9 10 tên, nếu cứ thế thì chắc chắn sẽ thảm bại, nhưng hắn cũng chợt nhận ra vị tiểu cô nương đi bên cạnh hắn quả không tầm thường,nhìn bề ngoài chỉ là 1 cô gái 16t nhưng nội lực lại rất cao thâm, biết mình không phải là đối thủ của 2 người này nên hắn cũng không dại mà tấn công tiếp. hắn suy nghĩ xong liền nói:
-tiểu tử , ngươi khá lắm, dám đối đầu với bọn ta, có gan thì cho ta biết tên, sau này ta nhất định tìm ngươi chiếu cố. hắn nói thế là vì hắn vẫn còn nuôi hy vọng báo thù vì hắn không thể chấp nhận như thế được, đại ca hắn , Pháo Đại Khả , người đứng vị trí thứ 10 trên Địa bảng nhất định sẽ trả thù cho hắn. Nhưng lời này vừa nói ra lập tức nhận được một tràng cười của tất cả mọi người, người ta trách hắn ngu si, có đầu mà không có óc, có ai rảnh hơi đánh người rồi khai tên tuổi cho người ta trả thù không?Ck cũng cười bể bụng đáp:
-cha mẹ ơi, từ khi sinh ra tới giờ con mới thấy có loại người ngu như vậy, thôi ta cũng cho ngươi cái tên để sau này còn nhờ ngươi “chiếu cố” , ta là Nam Cung Phi Vân, sống lang thang đây đó thôi!
-xú tiểu tử, giỏi lắm , coi như ngươi có gan, đợi đấy, ngộ nhất định sẽ “páo chù”.
Nói đoạn hắn cùng mấy tên đàn em rời đi, không quên lườm Ck một cái.
Lão già liền chạy lại cám ơn Ck:
-đa tạ vị tiểu đệ giúp đỡ, hôm nay không có ngươi thì chắc bọn chúng đánh lão chết quá, nhưng bọn chúng là người mà chúng ta không thể trêu vào, vị huynh đệ có lẽ nên trốn đi thì hơn!
-không có gì đâu thưa bá bá, thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ là việc nên làm mà.CK trả lời nhanh chóng nhưng hắn vẩn cảm thấy lạnh người, rõ ràng bọn kia quá nhát gan, nếu như mà chúng tiếp tục tiến lên thì không biết là đã đánh hắn thành cái cục gì nữa. hắn thầm nghĩ quả thật là may mắn , may mắn ah, không ngờ cái đèn pin lại được việc như vậy.
Nói rồi Ck cùng TT nhanh chóng rời đi, tránh sự nhòm ngó của mọi người.
TT cũng không ngờ hắn lại có bản lĩnh như thế , tùy tiện ra một chiêu đã làm bọn kia sợ vãi linh hồn, bỏ chạy mất dép, vừa rồi nàng còn định xem chút kịch hay, nếu hắn đánh không lại thì nàng liền trợ giúp , nhưng xem ra thì không cần nàng rồi. TT nghĩ thế nhưng nếu nàng biết lúc đó mà có N8 ở đây, Ck chỉnh chế độ bắn điện thì không biết nàng sẽ còn kinh hãi đến độ nào………………..
 
Last edited by a moderator:
T

takotinlaitrungten2

* Cô gái này hỏi bằng tiếng vùng Tây Bắc của Trung Quốc, cũng may chàng là người Việt gốc Hoa sang Việt Nam năm 12 tuổi nên đối với tiếng Trung cũng có thể giao tiếp dễ dàng.
kây ni hay nầy!^^nghe cứ đểu đểu,na ná phim Trung Quốc nà
* Đang mải mê ngắm G, thì chợt chàng bị 1 mảnh vải cuốn vào trong.
=>Đang mải mê ngắm Gái, thì chợt chàng bị 1 mảnh vải cuốn vào trong=>viết rõ ràng anh em mới dễ hiểu
* -xú tiểu tử, giỏi lắm , coi như ngươi có gan, đợi đấy, ngộ nhất định sẽ “páo chù”.
=>"xú tiểu tử" nghĩa là gì???làm ơn dịch sang tiếng Việt hây
=>ngộ nhất định sẽ “páo chù-----nghe như kiểu mấy ngừi chong Nam nói á hầy
 
T

takotinlaitrungten2

TT cũng không ngờ hắn lại có bản lĩnh như thế , tùy tiện ra một chiêu đã làm bọn kia sợ vãi linh hồn, bỏ chạy mất dép,
ôi !dép!dép tông à?hồi nớ họ đi dép chi hầy****************************?????????
 
T

takotinlaitrungten2

-Thôi tôi không cần anh giúp đâu, tôi có thể tự mình qua sông được mà, anh không cần đi theo tôi đâu, tối rồi anh về nhà cơm nước đi!
=>-Thôi tôi không cần anh giúp đâu, tôi có thể tự mình qua sông được mà, anh không cần đi theo tôi đâu, tối rồi anh về nhà lo cơm nước lo cho vợ []đi
 
Top Bottom