Truyên ngắn tình yêu buồn

B

bangdi_girl_104

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Hạnh phúc riêng em
Tác giả: bangdi_girl_104
Thể loại: Truyện ngắn
Các nhân vật chính: Hoàng Thuỷ Tiên( nữ chính) Vũ Minh Tùng( nam chính)
Lời mở đầu: " Tình yêu có những khoảnh khắc rất hạnh phúc nhưng cũng có thể cũng rất đau khổ với Thuỷ Tiên... Liệu cô có thể hạnh phúc được không.. Mời các bạn đón đọc truyện ngắn "
 
B

bangdi_girl_104

- Nè, đến bắt tớ đi...hahaha...Tùng không bắt được tớ đâu
- A, bắt được rồi nhé
- Thôi, không chơi nữa đâu
Tùng chạy tới kéo tay Tiên:
- Đi chơi thôi.
*
* *​
...10 năm sau....

- Ơ sao ngày đầu đến trường lại đi bộ thế?
Tiên trả lời với vẻ mặt ỉu xìu:
- Xe hỏng rồi, chưa kịp sửa
Tùng kéo tay Tiên:
- Thôi, thôi lên xe đi tớ chở
- Này! Làm cái gì thế đi cẩn thận vào đừng có lạng lách đáng võng nữa
Tùng cầm tay Tiên:
- Nếu sợ thì ôm chặt tớ vào
Cảm giác được ở bên Tùng, được lại gần anh, ôm chặt anh với Tiên thật hạnh phúc và ấm áp biết bao. Cô không biết mình còn có thể ở bên anh bao lâu nữa. Dù đã rất cố gắng nhưng cô hoàn toàn bất lực trước cuộc sống tàn khốc. Giờ đây, cô chỉ còn biết chờ...đợi...đợi ngày cô sẽ phải xa Tùng...Cô không dám nghĩ và cũng không muốn nghĩ đến điều đó nữa. Cô ôm chặt lấy Tùng và khẽ thì thầm vào tai anh:
- Cứ như thế này thì tốt biết mấy Tùng nhỉ?
Anh ngạc nhiên hỏi:
- Sao Tiên lại nói thế? Tiên sắp đi đâu à?
Cô cười- một nụ cười đầy chua chát trước nỗi đau mà cô sắp phải gánh chịu
- Không, tớ chỉ hỏi vui vậy thôi.
- Nhưng...Nhưng...Nhưng
Cổ họng nghẹn ứ lại, nước mắt cô tuôn rơi, nhưng cô vẫn muốn biết. Cô lấy tay lau nước mắt rồi hỏi:
- Nếu tớ chết Tùng có buồn không?
Anh trả lời rất thản nhiên:
- Không. Tớ sẽ không bao giờ buồn đâu
- Tớ và Tiên sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm thì cũng phải chết cùng ngày cùng tháng cùng năm chứ. Làm sao có chuyện Tiên đi trước tớ...Phải không nào!
Cô gật đầu....
Bỗng, anh dừng xe lại trước một cửa hàng tạp hóa. Sau đó, anh cầm một bó hoa và một hộp quà đi ra
 
B

bangdi_girl_104

Cô hỏi:
- Sinh nhật ai hả?
Anh cười:
- Không. Chỉ là tớ muốn tặng một cô bé.
Cô im lặng. Cô biết anh đã yêu ngưòi khác và sẽ không bao giờ nhận ra tình yêu của cô. Nhưng cô vẫn chấp. Cô chỉ muốn âm thầm, tĩnh lặng quan tâm anh, nâng anh dậy khi anh vấp ngã. Vậy thôi- với cô đã là quá đủ.
*
* *​
Vừa đến truờng anh đã nhờ cô cất xe rồi chạy vội đi. Anh khoác vai cô bé:
- Tặng em nè. Chúc em học giỏi, ăn no chóng béo
Cô bé ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao?...Sao lại tặng em? Hôm nay có là ngày gì đâu?
Anh xoa đầu cô bé:
- Năm trước anh đã hứa vào ngày đầu tiên em lên lớp 10 sẽ cho em một bất ngờ mà.
Cô bé cười:
- Anh nhớ dai nhỉ...Cám ơn anh nha.
- Mà người yêu anh xinh nhỉ.
Anh ngẩn người ra:
- Ơ...Người yêu nào thế?
Cô bé lại cười:
- Còn chối à?
-Cái chị hay đi cùng anh ấy.
-Sáng nay em còn thấy chị ấy ôm em trên xe máy mà.
Anh nháy mắt:
- Mai ghen à?
Cô bé vùng vằng bỏ đi:
- Ai thèm ghen chứ!
- Có phải người yêu anh đâu mà em ghen.
- Người ta...hỏi cho có chuyện thôi à.
Anh vội chạy theo:
- Nè. Tiên với anh chỉ là bạn thân thôi.
- Chạy đi đâu mà nhanh thế. Đợi anh với...
Anh thì cứ vui vẻ, cười nói bên Mai mà biết chăng cô nơi đây đang đau thật đau. Cô mỉm cười nuốt nước mắt vào tim. Cô biết khoảng cách giữa anh và cô càng ngày càng xa và cô sẽ...Giờ thì chẳng còn gì có thể kìm được nước mắt của cô. Cô gục ngã, nước mắt lăn dài trên hai hàng mi.
 
N

naniliti

Nhìn ấy viết tớ cũng muốn viết quá ấy ạ. mà tớ thì không có hứng gì để viết hết. Ngồi trông ấy viết thôi. Mới đọc nên tớ còn mơ hồ, chưa hình dung được chuyện gì đang xảy ra hết ấy ạ. Ấy viết tiếp đi tớ đọc xem nào.
 
B

bangdi_girl_104

để khi # na giờ Trang đang viết tiếp truyện Sao băng tình yêu
khi nào đăng được một đoạn của Sao băng... thì Trang lại viết tr này tiếp
 
C

conech123

Mình có chút nhận xét mang tính hơi tiêu cực tí :D Không biết bạn có sẵng sàng lắng nghe không?

- Về phần cốt truyện: Mình thấy đa số tác giả trẻ cứ tìm lí do gì đó để giết chết nhân vật của mình (tai nạn, bệnh hiểm nghèo...) nhằm tạo cảm xúc cho người đọc. Mình nghĩ các trường hợp đó nó không có phổ biến đâu, triệu người có một. Trong khi trong cuộc sống, lại có rất nhiều những câu chuyện cảm động, có rất nhiều người yêu nhau tha thiết nhưng lại không thể đến với nhau (do hoàn cảnh, do tính cách mỗi người...), họ phải sống, phải đối diện với nỗi đau ấy từng ngày, từng giờ chứ không phải chết một cái là xong hết. Sao bạn không thử khai thác những đề tài đó.

- Về phần tâm lí nhân vật: Mình có cảm giác các nhân vật hơi bị lí tưởng hóa. Lớp 10 thì chắc là không có những hành động thân mật như là ôm, khoác vai, tặng quà đâu. Ờ thì lớp trẻ bây giờ cũng có thể tiến bộ hơn lớp "thanh niên lâu năm" bọn mình, nhưng mà bạn chưa đặt các nhân vật mình vào đúng hoàn cảnh. Ở trường, giữa hàng trăm, hàng ngàn con mắt thì những cử chỉ thân mật hay những điều gì đó đặc biệt sẽ là tâm điểm chú ý của mọi người, rồi những tiếng chọc ghẹo, trêu đùa, dị nghị...của bạn bè, có thể sẽ đến tai thầy cô, bố mẹ. Nhân vật của bạn có chịu nổi không? ;)) Chi tiết Mai nhận quà một cách dễ dàng mình nghĩ cũng chưa hợp lí, bởi lẽ khi Mai thấy hai người kia có vẻ thân thiết với nhau thì sẽ khó lòng chấp nhận được. Có thể sẽ nói "Anh đi mà tặng cho bạn gái anh đấy" hoặc những câu tương tự.


Đến tuổi yêu, những rung động đầu đời thường sẽ khiến các bạn rơi vào lối viết lãng mạn, lí tưởng hóa. Nhưng mà nếu nhìn nhận tình yêu một cách chín chắn thì ngòi bút của bạn sẽ sâu sắc và câu chuyện của bạn sẽ có giá trị hiện thực hơn nhiều.
 
Last edited by a moderator:
B

bangdi_girl_104

Mình có chút nhận xét mang tính hơi tiêu cực tí :D Không biết bạn có sẵng sàng lắng nghe không?

- Về phần cốt truyện: Mình thấy đa số tác giả trẻ cứ tìm lí do gì đó để giết chết nhân vật của mình (tai nạn, bệnh hiểm nghèo...) nhằm tạo cảm xúc cho người đọc. Mình nghĩ các trường hợp đó nó không có phổ biến đâu, triệu người có một. Trong khi trong cuộc sống, lại có rất nhiều những câu chuyện cảm động, có rất nhiều người yêu nhau tha thiết nhưng lại không thể đến với nhau (do hoàn cảnh, do tính cách mỗi người...), họ phải sống, phải đối diện với nỗi đau ấy từng ngày, từng giờ chứ không phải chết một cái là xong hết. Sao bạn không thử khai thác những đề tài đó.

- Về phần tâm lí nhân vật: Mình có cảm giác các nhân vật hơi bị lí tưởng hóa. Lớp 10 thì chắc là không có những hành động thân mật như là ôm, khoác vai, tặng quà đâu. Ờ thì lớp trẻ bây giờ cũng có thể tiến bộ hơn lớp "thanh niên lâu năm" bọn mình, nhưng mà bạn chưa đặt các nhân vật mình vào đúng hoàn cảnh. Ở trường, giữa hàng trăm, hàng ngàn con mắt thì những cử chỉ thân mật hay những điều gì đó đặc biệt sẽ là tâm điểm chú ý của mọi người, rồi những tiếng chọc ghẹo, trêu đùa, dị nghị...của bạn bè, có thể sẽ đến tai thầy cô, bố mẹ. Nhân vật của bạn có chịu nổi không? ;)) Chi tiết Mai nhận quà một cách dễ dàng mình nghĩ cũng chưa hợp lí, bởi lẽ khi Mai thấy hai người kia có vẻ thân thiết với nhau thì sẽ khó lòng chấp nhận được. Có thể sẽ nói "Anh đi mà tặng cho bạn gái anh đấy" hoặc những câu tương tự.


Đến tuổi yêu, những rung động đầu đời thường sẽ khiến các bạn rơi vào lối viết lãng mạn, lí tưởng hóa. Nhưng mà nếu nhìn nhận tình yêu một cách chín chắn thì ngòi bút của bạn sẽ sâu sắc và câu chuyện của bạn sẽ có giá trị hiện thực hơn nhiều.

cũng có thể là do suy nghĩ của mình quá mới , Tiên và Tùng ở đây mới lên lớp 11. Nõi thật thì mình viết dựa gần vào thực tế chứ k chỉ là tưởng tượng =) p/s giới trẻ bh khác lắm chuyện này vẫn bình thường
 
C

conech123

cũng có thể là do suy nghĩ của mình quá mới , Tiên và Tùng ở đây mới lên lớp 11. Nõi thật thì mình viết dựa gần vào thực tế chứ k chỉ là tưởng tượng =) p/s giới trẻ bh khác lắm chuyện này vẫn bình thường
Thôi được rồi, sau này bạn sẽ có những cảm nhận khác.

Trước đây mình cũng từng viết truyện như bạn, viết ròng rã 4 năm. Giờ bộ truyện đó cũng còn. Khổ giấy A4, nếu chồng các tập truyện lại với nhau thì cũng hơn 1 gang tay. Tâm đắc lắm nhưng càng ngày mình càng nhận ra nó không có chút giá trị nào cả, đành bán giấy vụn. ;))

Thôi thì chúc bạn ngày càng trưởng thành hơn trong cách nghĩ và cách viết của mình.
 
N

naniliti

Tớ đồng ý nhận xét của bạn ếch. Đúng là tớ đọc truyện ấy mà tớ không lưu được cái gì vô đầu hết ấy ạ. Kể cả cảm xúc lẫn tình tiết sự việc. Ấy đọc lại mà xem, nó cứ gượng gạo mà nhạt nhạt sao ấy. Viết truyện ngắn là viết về một khía cạnh nào đó của cuộc sống. Viết như ấy tớ có cảm giác cái gì đó cứ nhàm sao ấy, lối viết cũ, tình tiết cũ, ấy có thấy nó còn đơn giản quá không?
À, tớ cũng lớp 9 đấy, nhưng tớ có thấy "giới trẻ bh khác lắm chuyện này vẫn bình thường" đâu. Những tình cảm học trò khi vừa chớm nở, nó rất rụt rè, nhỏ nhẹ, có phần gì đó trong sáng. Còn nhân vật của ấy có lớn quá không ?:
Anh thì cứ vui vẻ, cười nói bên Mai mà biết chăng cô nơi đây đang đau thật đau. Cô mỉm cười nuốt nước mắt vào tim. Cô biết khoảng cách giữa anh và cô càng ngày càng xa và cô sẽ...Giờ thì chẳng còn gì có thể kìm được nước mắt của cô. Cô gục ngã, nước mắt lăn dài trên hai hàng mi.
Tình yêu tuổi ht mình k nghĩ nó bi lụy đến như vậy ...
 
Last edited by a moderator:
Top Bottom