CHAP 3
In the Lamborgini Gallardo, No.1 St, Vanhoa District, Taipei.
- Sao hả, nhìn đủ chưa? - Prince lên tiếng hỏi trong khi đang làm bộ chăm chú lái xe.
Câu nói của hắn làm tôi giật mình quay trở về thực tại. Sao tôi lại nhìn hắn đắm đuối đến độ để cho hắn phát hiện kia chứ...?
- Chứ anh không nhìn tôi sao biết tôi nhìn anh? - Tôi cố tình đẩy câu hỏi hóc sang cho hắn.
Prince nghe thế thì bật cười, hắn gác một tay lên mé cửa kính, tay kia xoay vô-lăng một cách điệu nghệ, khịt mũi nói tiếp:
- Tôi hỏi cô trước mà? Sao lại nhìn tôi đến độ say mê như thế, nhìn là mất tiền đó, tiểu thư! Đừng có nói là....
Thằng khốn này, tôi biết hắn định nói gì sau cái dấu ba chấm to đùng đó.
- Là gì...? - Tôi vẫn cố tình hỏi.
Kéttttt....Hắn đột nhiên phanh gấp xe lại trong khi đang ở giữa ngã tư đường. Rồi sau đó quay sang nhìn tôi, bằng vẻ mặt lạnh băng không cười cợt.
-...là em thích anh rồi? - Hắn với người sang chống tay vào ghế tôi, nghiêng đầu khẽ hỏi.
Đầu ngón tay của hắn để ở đó chạm vào tay tôi, chỉ một chút thôi, nhưng tôi có thể cảm nhận được bàn tay hắn chắc hẳn sẽ ấm áp lắm. Tôi thực sự không bất ngờ trước câu hỏi đó, với cái kiểu cách thường thấy ở Prince, tôi đã đoán được là hắn sẽ nói thế nhưng cái làm tôi ngạc nhiên là thái độ của hắn khi hỏi tôi câu đó, không phải bản mặt bông đùa quen thuộc. Không biết trả lời ra sao cũng không muốn để cho hắn biết được rằng tôi đang lúng túng, tôi liền quay đầu giả bộ nhìn ra phía cửa sổ:
- Thằng điên này, nghĩ gì mà lại đỗ xe giữa ngã tư thế này hả? Bên ngoài người ta đang la ó kìa. Đi nhanh đi nếu anh không muốn cảnh sát đến gô cổ anh. Mà một thằng lưu manh như anh...cũng đáng lắm!
- Ờ, là vậy sao? - Hắn cười nhẹ.
Rôi hắn bình thản mở máy cho xe chạy tiếp, không hề tỏ ra luống cuống hay gấp gáp trước làn xe cộ đang bấm còi inh ỏi xung quanh chúng tôi. Hắn từ từ nhấn ga rồi chậm chạp phóng đi như thể muốn thách thức sự chờ đợi của tất cả. Bỗng nhiên hắn làm tôi nhớ đến một câu nói mà má đã từng nói với tôi " Những người không biết sợ gì thường là những người đã từng trải qua một cú shock rất lớn, có thể bên ngoài họ vẫn tỏ ra như những người bình thường khác nhưng bên trong, họ luôn phải sống một cách day dứt, triền miên và khắc khoải.." Hắn có thể có một nỗi đau nào sao? Tôi chợt nhớ mỗi khi hắn cười, hắn hay cười nhưng đằng sau nụ cười rạng rỡ đó, hắn đang nghĩ gì? Trong những lần hắn cười, nụ cười nào mới là thật?. Tự nhiên tôi lại muốn là một cái gì đó cho hắn, cho hắn nhiều hơn một nụ cười...Prince...rốt cuộc hắn là người như thế nào?...
-o0o-
Mặc dù chỉ mới tới đó có một lần nhưng tôi biết hắn đang định đưa tôi đi đâu. Hắn phi xe vào bãi đậu xe gần con hẻm đó, con hẻm đi vào nhà hoang.
- Này tên kia, anh bảo đi ăn mà!
- Thì đi ăn đây! - Hắn nói một cách thản nhiên.
- Cái thằng này! Đến đây thì có gì để ăn chứ?
- Tất nhiên là vào bếp nấu mà ăn? Cô tưởng tôi mời cô đến khách sạn năm sao dùng bữa xong thuê phòng luôn hả? XIn lỗi, tôi chỉ là thằng lưu manh, không đáp ứng được...
Mẹ kiếp lại cái điệu cười cợt nhản đáng chết đó. Thằng khốn, mày tưởng mày là ai chứ?
- Thằng kia, tao không phải loại con gái rẻ tiền để cho mày phán câu đó! Tạm biệt! - Tôi liền **** hắn một tràng rồi định quay lưng bỏ đi.
Không để cho tôi kịp nói thêm điều gì nữa, hắn liền bế xốc tôi lên mặc cho tôi thì kêu la còn mọi người đi đường nhìn chúng tôi một cách chằm chằm, ái ngại.
- Nhìn cái quái gì chứ! - Hắn quát lên làm tôi giật bắn mình, mọi người nghe vậy thì đều sợ hãi quay đi chỗ khác. May mà thằng khỉ này chỉ là hoàng tử chứ không phải hoàng đế nếu không, hắn chắc chắn là một tên bạo chúa!
Từ đầu hẻm đi vào, tôi đã nhận ra ngôi nhà đó, một căn nhà hoang nứt nẻ, bong tróc và xấu xí. Tôi không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ đặt chân đến đây lần thứ hai...
- Buông ra, thằng này!! Tao gọi cảnh sát đấy! - Tôi vẫn cố vùng vẫy, nghiến răng cấu mạnh vào sườn hắn.
- Cảnh sát cũng phải sợ tôi đó, tiểu thư! - Hắn một tay ghì chặt lấy tôi, tay kia đẩy cánh cửa ọp ẹp đi vào, không tỏ ra chút gì là đau đớn.
Đến lúc này hắn mới chịu thả tôi xuống. Đây chính là căn phòng mà tôi bị bắt đến lần trước. Dù bây giờ đang là giữa trưa nhưng căn phòng này vẫn tối om lờ mờ, tôi đưa tay nắm hờ lấy tay áo của Prince. Cái mùi ẩm mốc lâu ngày ở đây làm tôi không chịu nổi, khẽ ho lên mấy tiếng. Rồi tôi cảm thấy có cái gì đó vòng qua vai mình, một bàn tay đưa lên bịt mũi tôi lại. giọng Prince, hắn ân cần nói:
- Nhịn thở một lát đi, vào trong sẽ đỡ hơn...
Bên trong sao? Vâng, bên trong! Và tôi thực sự chóang váng. Căn phòng xập xệ, xấu xí kia đã dẫn tôi đến một thế giới khác. Gian phòng nhỏ được sơn một màu trắng muốt kết hợp với mảng màu đen hài hòa của nội thất trong nhà. Tôi tìm thấy ở gian phòng này những gam màu tương phản độc đáo của những căn biệt thự kiểu mẫu tại Đài Bắc. Prince từ từ buông tay khỏi mũi tôi. Tôi lấy hơi hít một hơi thật sâu. Căn phòng tràn ngập mũi trà, thanh khiết và dịu nhẹ. Đây là trụ sở của một lũ du côn khét tiếng sao? Tôi đưa mắt nhìn xung quanh rồi dừng lại trước một cánh cửa.
- A, kia là phòng anh phải không, ghi Vương Tử, chắc chắn là Prince rồi, tôi vào coi nha! - Tôi vui vẻ reo lên.
- Ê ê cái con nhỏ này, duyên dáng vừa thôi chứ! Weee~ - Hắn đứng như trời trồng nhìn theo tôi đang đẩy cửa đi vào.
Wow, dễ thương quá, nhìn như phòng con gái vậy nhưng tôi chắc đây là phòng hắn, nói sao nhỉ, không phải vì cái bảng đề Vương Tử mà vì căn phòng này, nó có mùi của hắn. Tôi từ từ đưa mắt nhìn quanh:
- Đẹp hơn phòng mình nữa, dù chật hơn nhiều!
- Đẹp vậy hả? Vậy ở đây luôn đi! - Prince khẽ nói trong khi tay hắn đang luồn qua tóc tôi.
- We~, thằng khốn này, anh vào khi nào vậy, không biết gõ cửa sao? - Tôi quay lại gạt tay hắn ra rồi nhảy lên giường tiện tay ném thẳng cái gối vào mặt hắn.
- Tôi mới cần hỏi cô đấy, đây là phòng cô chắc? - Hắn nói trong khi đang tiến lại gần tôi.
- Anh định làm gì? - Tôi quắc mắt nhìn hắn sau đó giơ hai tay làm dấu X cố thủ trước ngực.
- Vậy? Cô muốn tôi làm gì? - Prince nhìn tôi một cách gian xảo, hắn từ từ chống hai tay xuống nệm, bò tới chỗ tôi.
- Á á á á á thằng khốn này!!! - Tôi rống lên to nhất có thể rồi tặng nguyên cú đá vào mặt thằng khốn đó làm hắn té nhào từ trên giường xuống dưới đất.
Vừa ôm mặt hắn vừa lăn qua lăn lại rồi rên rỉ:
- Tiểu thư à...mới đùa có chút thôi, em mạnh tay quá....em nhìn lại em xem...ai thèm làm gì em chứ...
Nghe hắn nói vậy tôi liền nhảy xuống dưới đất rồi đi lại chỗ hắn, dùng hết sức sút cho hắn một cú nữa vào bụng:
- Anh em cái đầu nhà ngươi ấy, đùa cái kiểu gì vậy, thằng khốn?
Nhìn hắn bây giờ thật tội nghiệp, hắn một tay ôm mặt, tay kia vòng qua bụng co quoắt lắn lộn. Thực sự là rất mắc cười. Hắn cứ quay quay như thế rồi...bất động! Tôi đã mạnh tay quá chăng?
- Này...dậy nấu cơm đi, làm bộ đau nữa chứ...tôi đói rồi! - Tôi ấn ngón chân vào người hắn, hắn vẫn nằm im như vậy.
- Này, tên khốn, tôi biết anh đang giả vờ, mau dậy đi trước khi tôi đánh anh nữa!
Vẫn không một tiếng đáp lại, chẳng lẽ tôi đánh hắn chết rồi sao. Liệu hắn ngã rơi như thế có bị gãy xương sườn hay xuất huyết não gì không? Chúa ơi, tôi không dám tưởng tượng tiếp đâu!
- Này... - Tôi bắt đầu mất bình tĩnh, khóe mắt cay cay.
- Prince....tỉnh lại đi...rồi anh muốn gì cũng được....tôi không muốn giết người đâu...tôi không phải lưu manh giống anh, tôi còn cha già, không thể ngồi tù được...tỉnh lại đi....thằng khốn này...- Tôi khuỵu gối ngồi xuống bên cạnh hắn, hai tay lay hắn thật mạnh rồi khóc nấc lên. Tôi sợ.
Và rồi tôi thấy có cái gì đó rung rung dưới tay mình, Prince, hắn cười khúc khích rồi phá lên thành tiếng...
- Hahahaha, cười chết mất, bị lừa rồi...- Hắn cười như một thằng điên rồi quay sang hấp háy mắt nhìn tôi - Em nói, anh muốn gì cũng được phải không?
Mẹ kiếp! Tôi lại bị hắn lừa, đã đoán trước là hắn giở trò rồi mà vẫn mắc bẫy của hắn! Nhưng không hiểu sao, nước mắt tôi cứ tuôn ra, không dừng lại được nữa. Hắn đang lăn lóc cười bỗng ngừng lại nhìn tôi rồi từ từ nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi nằm xuống bên cạnh hắn...
- Buông...
- Chỉ một chút thôi! - Hắn dụi vào đầu tôi, nhắm nghiền mắt lại rồi nói rất khẽ trong khi tay vẫn ôm chặt lấy tôi - Anh muốn ngủ...
- Đã nói là không có anh em gì hết...thằng lưu manh! - Tôi nói vậy nhưng cũng không đẩy hắn ra. Cảm giác ấm áp kì lạ này làm tôi không còn muốn rời ra nữa.
Prince ngủ ngon lành như một đứa trẻ nhưng tay hắn thì vẫn không rời tôi ra, cứ mỗi lần tôi cựa quậy hay trở mình thì hắn lại siết thật chặt tôi vào . Có ai nói cho tôi biết không, tại sao hơi thở của hắn lại làm cho nhịp tim tôi trở nên gấp gáp đến thế? Nghĩ đến đây tôi dùng hết sức thoát ra khỏi hắn, ngồi bật daaaj rồi đưa hai tay tự vỗ vào mặt mình.
- Không thể được! Mình điên mất, đi tìm cái gì ăn, phải rồi, mình đói nên trong người cồn cào thôi...
Tôi nhẹ nhàng gỡ bàn tay Prince đang níu áo tôi ra rồi đứng dậy đi ra ngoài. Từ từ khép cửa lại,tôi thấy Prince vẫn nằm lăn dưới đất, nhìn khuôn mặt của hắn lúc ngủ tôi khẽ bật cười. Tôi cứ ngó nghiêng khắp nơi, đây là lần đầu tiên tôi ở nhà một đứa bạn khác ngoài Mei Mei. Khoan đã, tôi coi hắn là bạn từ bao giờ thế?
Nhà bếp ở đây gắn liền với phòng khách, một căn bếp nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi, tôi dễ dàng tìm thấy tủ lạnh đặt ngay ngắn cạnh quầy bar:
- Nhiều đô ăn quá vậy, hắn là heo sao?
Tôi lẩm bẩm rồi vớ lấy cà chua, ketchup và thịt xay để làm món spaghetti yêu thích. Đừng tưởng tôi là tiểu thư không phải động tay động chân mà không biết nấu ăn nhé. Ngoại trừ tính khí thất thường, dễ nổi cáu, hay quát mắng người khác thì tôi được giáo dục để trở thành một đứa con gái hoàn hảo và độc lập....Tôi có thể tự mình làm được rất nhiều việc mà không cần đến sự giúp đỡ của bất kì ai...Tôi đặt bếp trần mì, rồi sau đó nhìn quanh tìm dao thớt. Đã lâu lắm rồi tôi không vào bếp làm mấy việc này. Bước đầu là băm nhỏ cà chua ra đã!
Tôi đang hăng say với công việc của mình thì một bàn tay từ đâu bỗng vòng qua ôm tôi từ phía sau:
- Em đang làm gì thế? - Prince đặt cằm lên vai tôi, nhăn nhó hỏi với vẻ ngái ngủ.
- Á....thằng khốn...không ngủ mò ra đây làm gì? - Bị bất bgờ, tôi liền quay lại nhìn hắn nên cắt nhầm vào tay.
- Anh vừa dậy thì không thấy em nên anh đi tìm! - Hắn là nhè nói bên cạnh tai tôi rồi đột nhiên hét toáng lên - Kìa cái con nhỏ này, mắt mũi để đi đâu vậy? Chảy máu rồi!
Đên bây giờ tôi mới thấy đâu, đầu ngón tay buốt lên từng đợt nhưng tôi vẫn cố làm ra vẻ kiên cường, cười một cách méo mó:
- Không sao, làm gì la toáng lên thế! Đi lấy tôi cái băng cá nhân coi...
Tôi chưa kịp nói hết câu thì hắn đã đứng phắt dậy nháo nhác đi tìm. Hắn vào hết phòng này rồi lại chạy rầm rầm sang phòng nọ. Lưu manh không phải hay đánh nhau sao? Thế mà đến một cái băng cá nhân để dính vết thương cũng loạn cào cào lên tìm không thấy. Tên này, lo cho tôi sao?
.
.
- Ái cái thằng này...nhẹ tay coi!
- Chịu đau một chút đi, đừng có hét nữa, tại em chứ bộ! - Prince cúi xuống bên cạnh rồi nhẹ nhàng dùng bông sát trùng rồi mới băng vào giúp tôi.
- Đừng có gọi tôi là em! Tự dưng phỡn đời hả?
- Xưng qua một lần thấy hay nên anh quyết dịnh xưng vậy rồi! Hah!
- Tôi không muốn - Tôi hét to vào tai hắn.
- Thì em cứ xưng kiểu em muốn, sau này lại thích gọi anh không kịp...
Nhìn hắn chăm chú tỉ mỉ thế này tôi mới nghĩ, không ngờ hắn cũng có bộ mặt lo lắng cho người khác như thế. Tôi thấy cả người mình nóng bừng lên. Lần trước khi tôi bị Mao Đệ bắt đến đây hắn đã từng nói hắn thích tôi, liệu có thật không?
- Hôm nay em nhìn anh nhiều đó! - Hắn ngẩng lên băt gặp ánh mắt tôi. Lúc đó tôi vốn không để ý nên vẫn bất động, thẫn thờ nhìn hắn.
Thấy tôi không nói gì, hắn từ giọng nói đùa chuyển sang có chút lo lắng:
- Con nhỏ này em muốn hù chết anh hả, đừng bắt chước trò lúc nãy của anh, em không có năng khiếu diễn xuất đâu - Hắn đưa hai tay véo má tôi rồi lắc qua lắc lại. Tôi vẫn cứ nhìn hắn một cách ngốc nghếch - Này đừng nhìn anh như thế....
Hắn bỗng trở nên ngập ngừng:
- ...We~...tỉnh lại đi trước khi anh hôn em!
END CHAP 3