Truyện ngắn : Lọ dâu tây bằng vải

S

suzyana

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Đây là truyện ngắn mình tự sáng tác (tác phẩm thứ 2), cả nhà đọc góp ý cho mình nha ! :):)
Tên truyện : Lọ dâu tây bằng vải
- Hôm sau là sinh nhật của Ngọc Nghi nhưng nó buồn lắm vì chẳng ai nhớ ngày sinh của nó cả.Bố thì đi làm suốt ngày.Mẹ thì phải trông nom em bé và làm nội trợ.
- Ngồi bên ngạch cửa, nó cảm giác như bị bỏ rơi.Không một lời chúc mừng,không một món quà nào cả.Thế mà nhỏ Trâm - bạn thân của Nghi chọn ngay cái lúc nó đang buồn nẫu ruột mà “đành lòng” đưa thiệp mời sinh nhật và dặn kĩ :
- 2 hôm nữa nhớ dự sinh nhật mình nhé Nghi !
Nó thầm ước đc như Trâm, có một sinh nhật đúng nghĩa.Chạy vụt lên phòng, nó lục tìm cái ống tiết kiệm từ đống “hỗn độn” trong chiếc tủ kính nhỏ.
- A, đây rồi ! – Nghi reo mừng.
- Nó mở ra, đếm đi đếm lại nhiều lần cũng chỉ hơn 100.000 đồng.Dạo này cái gì cũng leo thang, 1 chiếc bánh kem ít nhất là 200.000 đồng.Mà nó còn phải mua những thứ lỉnh kỉnh khác như bút bi,thước kẻ, kéo,bút màu,sách,vở,…Ôi thôi,chỉ cần “nghía” qua cuốn sổ tay của nó là nhức đầu.
- Thế còn hộp bánh bông lan kem bơ thì sao nhỉ ? – Nó nghĩ thầm- Nhưng lại ko đc, 1 hộp là đến tận 50.000, nó không đủ.
- Ngẫm nghĩ một lúc, Nghi nghĩ ra “phương án” mới : Tự chủ động.
Chạy ra sau bếp,nó đến gần mẹ:
- Mẹ ơi, hôm nay là…-Nghi nói to.
- Mẹ ngắt lời Nghi, vừa loay hoay với đống chén bát, vừa ra chiều nhờ vả:
- Con lại bếp gas,lấy rổ rau nhặt giúp mẹ với !
- Nhưng…con muốn nói…-Nghi nhăn nhó.
- Thôi đi cô nương, mỗi ngày thì cô có hàng đống chuyện muốn nói.Nhanh đi, chiều nay bố phải gặp đối tác của công ty kí hợp đồng gì đó, không về đc rồi.Mẹ còn đi làm giấy tờ cho em vào nhà trẻ nữa.
-Hừm, thế thì thôi vậy ! – Nó nhăn nhó
(Còn nữa) :)>-:)>-
 
S

suzyana

15 phút sau.
-Trời ạ, con nhặt rau kiểu gì vậy Nghi ? Sao ngắt trụi lá hết trơn vầy nè, thả hồn đi đâu thế cô nương ? Bó rau này là do bà cất công chăm sóc dưới quê mang lên cho nhà mình đó. - Mẹ Nghi thốt lên
- Con…con xin lỗi, con ko cố ý mà. – Nó nói
- Con biết lỗi là mẹ vui rồi, lần sau cẩn thận hơn nữa là đc thôi - Mẹ Nghi nói gượng
Đợi mẹ đi khỏi, nó ngồi bệt xuống nền nhà, ôm mặt khóc.Giọt nước mắt mặn đắng rơi dài trên má nó, nó chưa bao giờ phải đau như thế này. Nghĩ lại những sinh nhật trước của mình - lúc mẹ chưa có em bé, nó lại càng thấm thía hơn câu nói :Đời ko như là mơ.
- Chán thật, thế là đành từ bỏ giấc mơ sinh nhật và chờ đợi một phép màu thôi. – Nó thất vọng.
-Sáng hôm sau, mọi chuyện bình thường
-Trưa, vẫn như cũ.
-Chiều, phép lạ đến với Nghi.Thằng Thiên hàng xóm cạnh nhà mang tặng nó một cái lọ thuỷ tinh bọc giấy hoa rất…vụng về.Cái thằng này chỉ giỏi vẽ vời, có gì thì cứ nói tuốt ra cho xong, bày đặt úp úp mở mở thật chẳng ra trò trống gì. Nó thắc mắc :
-Cái gì thế Thiên, sao lại tặng Nghi ?
-Bí mật, tự “khám phá” đi. - Thiên khoái trá chạy biến.
Nghi cầm lấy lọ thủy tinh ngây người nhìn sang khung cửa xanh nhà Thiên.Mở giấy hoa ra, nó vô cùng ngạc nhiên và vui sướng khi trên tay nó là một lọ dâu tây bằng vải rất đẹp, bên trong là những quả dâu tây đỏ mọng, có đính hạt kim tuyến li ti trông rất bắt mắt.Ngắm nghía một hồi, nó chợt nghĩ:
-Sao càng nhìn, mình lại càng thấy nó quen quen nhỉ ? Hình như mình đã gặp ở đâu rồi thì phải.
-Hay là mình chỉ tưởng tượng thôi ? Nhưng sao lại thế đc, rõ ràng là rất quen cơ ! – Nó nói vẻ chắc chắn.

(Còn tiếp)
 
Last edited by a moderator:
C

congaigiaitoan_5

Next đi em yêu
Chị hơi thắc mắc một số chỗ :

nó vô cùng ngạc nhiên và vui sướng khi trên tay nó là một lọ dâu tây bằng vải
Chị rất mong muốn được thấy "lọ dâu tây bằng vải" này, bởi vì lúc đầu là "lọ", lúc sau là "mỗi quả" Mà có vẻ như nó quan trọng lắm, vậy mà em chỉ tả có chừng ấy, làm chị ngồi tưởng tượng mãi cái "lọ" lai "quả" này
Cảnh Thiên tặng "lọ quả" cho Nghi thì cũng chỉ qua loa, cảnh cao trào mà sao lại tả ít thế, chả biết lúc ấy Thiên có gãi đầu hay là gì không nữa

Không hiểu tâm ý của em là sao nên cũng hem nhận xét nữa, post hết rồi "chém" tiếp
 
Last edited by a moderator:
S

suzyana

Next đi em yêu
Chị hơi thắc mắc một số chỗ :


Chị rất mong muốn được thấy "lọ dâu tây bằng vải" này, bởi vì lúc đầu là "lọ", lúc sau là "mỗi quả" Mà có vẻ như nó quan trọng lắm, vậy mà em chỉ tả có chừng ấy, làm chị ngồi tưởng tượng mãi cái "lọ" lai "quả" này
Cảnh Thiên tặng "lọ quả" cho Nghi thì cũng chỉ qua loa, cảnh cao trào mà sao lại tả ít thế, chả biết lúc ấy Thiên có gãi đầu hay là gì không nữa

Không hiểu tâm ý của em là sao nên cũng hem nhận xét nữa, post hết rồi "chém" tiếp
Em đã sửa lại chỗ mà chị thắc mắc, em tả lúc Thiên tặng lọ dâu tây cho Nghi qua loa vì lúc ấy Thiên đã bảo là "bí mật , tự "khám phá" đi" rồi Thiên chạy biến mà. Em đã sửa lại là đỏ mọng, có đính hạt kim tuyến li ti trông rất bắt mắt. Qủa dâu tây thì nhỏ chứ đâu có lớn, em lấy kích cỡ của 1 quả dâu thật mà, nên chi tiết tả thì cũng ko đc nhiều lắm ! Rất vui khi nhận đc những lời góp ý chân thành của chị ^^ :)
 
P

phamminhkhoi

Lần thứ 2 một truyện ngắn được post lên bởi một cô bé mới học tiểu học, và lần thứ 2 chũng ta bị đưa vào một thế giới , với những mơ mộng hồn nhiên và trong sáng của tuổi thơ.
Thế giới ấy, không phưc tạp, không căng thẳng, không lung linh, không kỳ bí. Nó nhẹ nhàng, phẳng lặng như một điệu vance vào buổi sáng sớm, khi bình minh vừa chớm những cọng sáng đầu. Lọ dâu tây bằng vải, có lẽ chỉ có các em, với những suy nghĩ còn trẻ con, hơi ngồ ngộ (nhưng không pahỉ là vô nghĩa) mới nghĩ được ra. Một chút gì đó còn lại của tuổi thơ chăng ?
Đây không phải một câu chuyện xuất sắc: tôi cơ hồ đã hình dung được cốt truyện, những gì đã và chưa xảy đến. cách tả, nhất là tả lọ dâu tây, thiệt cũng chưa để lại nhiều ấn tượng. Nhưng với các em, đây lại là một bước đà cần thiết. Văn chương, bao giờ cũng phải bắt đầu từ một thế giới con con ôm ấp trong tâm trạng; vì vậy, ngnòi ta, dù không thực sự thích cũng dễ bị cuốn theo ngòi bút của em, mong muốn xem em nghĩ gì, làm gì, và làm như thế naò.
Chưa phải một cốt truyện hay, nhưng người viết còn rất trẻ, cho nên tôi không muốn đi sâu vào những thứ khác, nhữung thứ rồi em sẽ được học, và sẽ lần lượt hiện lên trong các trang viết tới của mình (tôi tin như vậy).
Xin chúc em thành công.
 
T

thuyan9i

Một giọng văn trong sáng hồn nhiên

Một giọng văn ngây thơ đầy mơ mộng của một cô bé 10 tuổi nhưng đủ để ngưòi đọc phải hồi hộp trong từng tiết tấu

câu chuyện.

Cố lên em nhá

Bước đầu thành công rồi đấy

Em chỉ cần để câu chuyện đến độ chín cần thiết thui
 
S

suzyana

Đoạn kết dễ thương ^^

Đang suy nghĩ thì Nghi nghe tiếng mẹ gọi :
-Nghi à, sáng mai cùng mẹ dự lễ khai trương shop thời trang của dì út nha.
- Shop của dì út ở đâu vậy mẹ ? Có xa không ? – Nó hỏi vọng lại
- Shop ở cạnh cửa hàng quà lưu niệm ngoài quốc lộ đó. - Mẹ trả lời
- A ,đúng rồi ! Cửa hàng quà lưu niệm có bán lọ dâu tây bằng vải, hôm trước đi học tăng tiết về với Thiên, mình đã thấy nó trong tủ kính cửa hàng, mình rất thích nhưng chưa dám xin tiền mẹ mua. – Nó reo mừng khi biết đc “nguyên nhân”.
- Nhìn xuống đáy lọ, Nghi nhìn thấy một tấm giấy nhỏ ghi dòng chữ : Happy Birthday Ngọc Nghi.
Nó vội xỏ dép qua nhà Thiên :
- Thiên…Thiên vẫn còn nhớ ngày sinh nhật của Nghi à ? – Nó nói giọng nghẹn ngào
- Ừh, còn nhớ chứ ! Năm nào Thiên cũng đánh dấu ngày sinh nhật của Nghi cả. – Thiên hồn nhiên nói.
- Nghi rất thích lọ dâu này, cảm ơn Thiên. – Nó nói
- Hì hì , ko có chi. – Thiên nói khiêm tốn
- Thôi, Nghi về nha. Tạm biệt.
- Ừhm. Bye Nghi, mai gặp nhau ở trường nhé !
- Ok number one.
Nghi về nhà, mang trong tay niềm vui bé nhỏ. Nụ cười nở trên môi, thắm hồng đôi má phúng phính. 2 bím tóc cứ lúc lắc mãi, như vui cùng với Nghi.
Nhưng Nghi nào biết, Thiên đã phải đập chú lợn con mà Thiên yêu quí để mang lại cho Nghi niềm vui thật sự của một tình bạn cao đẹp ấy…

Đây là đoạn kết mà Suzy thích nhất ý !! :)
sieuthiNHANH2009100527741mdzkntq1od39655.jpeg
 
Last edited by a moderator:
Top Bottom