K
khanh22071988
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!! ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.
truyện ngắn hay về tình yêu
Số trang: 268
Kích thước: 13x19cm
Hình thức bìa: bìa mềm
Ngày xuất bản: 29/01/2011
Giản dị, trầm mặc ám ảnh hay nồng nàn mê đắm, những câu chuyện trong tập Truyện ngắn hay về tình yêu đưa người đọc đến và trải nghiệm miền đất yêu đương tinh tế, phức điệu đa thanh. Ở đó, con người nhận ra mình khi đối diện với khát khao, trăn trở và cả những toan tính, để sau cùng, tình yêu vẫn sẽ ở lại, bằng cách riêng nào đó.
108 cây bằng lăng
chiều kết thúc nhanh bằng một cơn mưa dài bất tận. Trời đang nắng lanh lảnh, chói gắt bỗng nhiên tối sầm lại đầy bất trắc. Và mưa.
Từng dòng, từng dòng nước sầm sầm đổ xuống.
Những đường phố, những tòa nhà, những hàng cây quá bẩn cần phải tẩy rửa. Cả người nữa. Từng dòng người lầm lụi dưới mưa. Những tấm lưng nổi lên sau lần áo ướt. Người béo thì nổi bết các thớ thịt. Người gầy thì giơ sống lưng. Tất cả cần phải tẩy rửa. Trong cơn mưa. Thoa đứng dưới mái hiên của tòa án. Không thể đi được dưới làn mưa kia. Bởi ra mưa chị sẽ không nhìn thấy gì. Mắt vốn đã cận, kính lại dày, thêm mưa như xối như tát vào mặt, quá là thách đố. Đứng trong mái hiên, mắt khô, kính khô, vậy mà cách hai mét đã không thấy gì, nữa là ra mưa?
Bên cạnh chị, rất nhiều người im lặng. Tiếng người kêu lạnh. Tiếng chửi thề. Có tiếng huýt sáo. Lúc gần, lúc xa.
Rồi tiếng còi ô tô trong sân vang lên.
Một đoàn xe bảo vệ và chở phạm nhân từ từ trôi trong màn mưa dày, xám ngoét.
Chị quay ngoắt ra nhìn. Vội kẻo vạt áo, chỗ khô nhất ra lau cặp mắt kính. Để nhìn cho kỹ nhưng chiếc xe đang mất dần ở phía xa. Tất cả chỉ còn tiếng mưa. Dày đặc. Bất tận. Chị và anh rất hay bị mắc mưa. Còn nhớ, có lần tan học buổi chiều. Anh ngấp nghé ở cổng trường đón chị. Nếu không phải họp đột xuất (một đứa trong lớp bỗng nhiên nói là bị một thằng tán tỉnh à ơi rồi... phá đời con gái, nay bụng vừa to vừa cứng. Còn thằng kia sau một lúc cấm khẩu, bảo mới bốn lần đi chơi, những lúc cao trào nhất bất quá túm nhẹ vào bàn tay bóp trộm một cái, làm sao mà chửa được. . . ) thì chị và anh đã không bị mắc mưa . Mưa cũng lớn như hôm nay. Họ đứng trú mưa dưới một mái hiên quán thịt chó. Quán đông. Thịt chó chiều phơi nắng kết hợp hơi nước biến thành hợp chủng mùi như mùi nước cống. Vậy mà đám đàn ông gắp lia lịa những miếng dồi vừa quắt vừa đen, kèm rau thơm riềng sả. Ngon lành.
Chị kể cho anh nghe chuyện kinh dị của lớp mình chắc chỉ có những sinh viên đại học năm cuối trường tổng hợp mới có. Anh cười. Khuôn mặt trắng xanh vì hơi mưa. Chợt giật mình, cắt ngang câu chuyện rất hiện thực nhưng cũng vô cùng trừu tượng của chị. ' Thôi chết. Đường ngập hết rồi. Bong bóng sủi thế kia là mưa dai lắm. Bà anh bảo thế'. Chị đang cười, quay lại đồng tình: "Đúng rồi. ông bà em chưa nói sai một điều gì. Bây giờ mình phải làm sao đây?".
Anh nhìn ra màn mưa - dày như màn mưa hôm nay, nhưng mưa ngày ấy có tiếng reo vui hơn - rồi quay lại: đi nhé? Đằng nào cũng ướt rồi". Chị gật đầu cười tít như thể chị đợi được chạy ra mưa từ nãy đến giờ. Được lời như cởi tấm lòng.
Họ loạng choạng lao vào trong màn mưa. Những hạt mưa chéo xiên rát bỏng đập thẳng vào mặt như những nan thủy tinh nhảy lanh tanh trên đường. Lúc đầu, anh còn cười. Rồi sau, chỉ thấy anh gò tấm lưng gầy chúi về phía trước để giữ thăng bằng cho xe. Còn chị, chị nép vào người anh, mặt úp vào lưng anh. Lạnh buốt. Rồi bỗng dưng anh khựng lại. Chị choàng tỉnh. Tiếng tan loãng trong tiếng rào rào. "Sao thế anh?". Anh quay lại. Chị vẫn còn như khắc cốt ghi xương khuôn mặt anh lúc đó. Trắng xanh, trong suốt. Nhưng nụ cười thật ấm áp, ánh mắt lấp lánh yêu thương, tinh nghịch: "Xong rồi". "Xong cái gì ạ? - Chị hỏi, nhảy xuống xe, rồi hét: "ôi giời ơi". Anh cười phá lên. Hóa ra họ đi vào một đường ngập đến bụng và chỉ một con đường duy nhất ấy mới về được nhà chị. Anh nghét mặt ra nhìn dòng nước đen sóng sánh. Vuốt nước mưa trên mặt, anh nhìn chị đang so lại vì lạnh Chiếc sơ mi mỏng dán chặt vào người, nổi lên bầu ngực phập phồng.
Rồi anh dựng chân chống chiếc xe phượng hoàng đen cũ, xốc lấy nách chị, nhấc bổng: em ngồi lên yên giữ tay vào vai, anh dắt về". Chị so người lại vì sự va chạm với anh. Dù trong mưa, dù ngấm nước mấy tiếng đồng hồ nhưng người chị chợt bốc nóng,
hai má bừng bừng: "Em nặng lắm. Anh dắt làm sao được? . Anh chơi: "Nước sẽ giúp anh". Chiếc thuyền xe ngả nghi ê nó trôi đi . Chị ngồi ngất ngưởng trê n yên . Anh thì tay ghi đông, tay yên, gò người đẩy xe ngược dòng nước cao đến bụng, gần ngập cọc yên. Nước sóng sánh vỡ
Hôm nay. Mặt anh cũng trắng xanh trong suốt như thế, dù thời gian qua làn da không còn căng như ngày ấy. Đôi mắt vẫn yêu thương"như ngày ấy. Chỉ khác, sự yêu thương đó lóa vội về phía chị rồi tắt ngay. Không còn thấy sự tinh nghịch, lấp lánh. Chỉ thấy sự u tối dửng dưng.
Rồi chiếc xe thuyền cũng trôi về đến nhà chị.
Trên trời, dưới đất, ba bề bốn phía chỉ nước là nước. Họ giống hai chiếc giẻ lau ngâm trong chậu nước, dập dờn: "Em lạnh không "Hơi hơi ạ". "Thay quần áo. Pha một cốc chè đường, ngọt. Đập lát gừng bỏ vào, uống xong đi ngủ. Mai tỉnh như sáo. Bà anh bảo thế". Anh đứng dưới mưa, nước sóng sánh ngang bụng. Dập dờn. Dập dờn. "Vâng'. Chị đáp, hơi co người lại khi anh nắm hai tay vào hai bên eo, nhấc chị từ yên xe, qua mấy bậc cầu thang cao rồi thả xuống. Chỗ cao nhất của tầng trệt ngập đến đầu gối chị. Chị đứng nhìn theo đến khi anh quay xe và đi khuất. Vừa đi vừa huýt sáo. Xa lắm rồi nhưng tiếng huýt sáo vẫn theo làn nước chạy lan đập vào cầu thang. Ba tiếng sau. Trong không gian im như hầm ~ sâu thỉnh thoảng có một tiếng ếch ộp âm vang lên rồi ~ tắt ngấm. Đôi lúc tiếng ve kêu rạc dài. Chị chợt giật
mình tỉnh dậy vì nghe tiếng huýt sáo. Chị xoay người trên chiếc giương đôi ở góc phòng. Bên cạnh là thằng em ngáy phơ phơ. Chị nóng bừng người vì nghĩ đến tiếng huýt sáo, đến bàn tay anh túm eo chị hồi tối. Chị ngồi bật dậy. Dưới đường, rõ ràng là có tiếng huýt sáo. Đúng bản nhạc của anh hồi tối. Không thể là mơ được. Mò mẫm ra cửa sổ, nhìn xuống. Mưa đã tạnh Bên dưới là một dòng sông nhỏ sóng sánh ánh trăng Trăng mười sáu - tròn, rõ ràng, tách bạch. Một bóng người đổ dài trên nước. Thấy chị ló ra, anh thôi không huýt sáo nữa mà bấm phanh xe tạch tạch ba cái - ám hiệu mỗi lần đến nhà chị chơi. Đúng anh rồi. Tim chị bóp mạnh. Gần 1 giờ sáng. Sao anh lại đến gọi chị thế này? Rón rén mở cửa. Vừa tra ổ khóa, vừa nâng cánh cửa gỗ cho bản lề khỏi rít lên trong đêm, bố mẹ khỏi biết. Chị nín thở lẻn đi.
Khu chung cư thường ngày cứ 1 1 giờ im như hạt thóc Huống hồ đã 1 giờ, lại là ngày mưa. Đến tiếng thở của chị còn to như người hết hơi, thở gấp sau một cuộc chạy dài. "Anh đi đâu mà giờ này chưa về?". Chị hỏi và nhìn. Anh vẫn ướt như hồi tối. Anh im lặng nhìn chị. Rồi nắm lấy tay chị. Bàn tay gầy, lạnh buốt vì nước: "Anh vừa... có một chuyện...". "Chuyện gì?" - Chị lo lắng, tỉnh hẳn ngủ. Anh đứng trong nước. Chị đứng trên bậc cầu thang cuối cùng chưa bị ngập. "Chuyện rất tệ". Anh thở dài. "Anh nói đi". Chị thì thào, thỉnh thoảng ngoái lại phía sau xem có ai không. "Anh không muốn, nhưng nó cứ xảy ra. Anh cũng chẳng hiểu tại sao anh lại làm thế". Anh nói và
chợt xòe hai bàn tay ra trước mặt chị: "Anh vừa đấm bố anh xong. Và... cầm dao đuổi ông ấy ra khỏi nhà". "Giời ơi" - Chị há mồm, trố mắt nhìn anh. "Lúc anh đưa em về, chỗ nào cũng ngập. Vòng vèo mãi, rồi phải vào đường Nguyễn Thượng Hiền. Thấy ai giống ông già đẩy xe đằng trước... Cố đuổi theo vì chẳng lẽ mưa gió thế này ông ấy đi cùng ai? Lại không phải mẹ. Gần đến nơi, chưa kịp gọi thì thấy người kia ôm eo bố, đẩy bố. Để thêm sức mạnh cho bố... đẩy xe. Anh lằng nhằng đi theo như sắt bị nam châm hút. Đến phố Quán Sứ thì họ dừng lại...". Chị nín thở. Nuốt từng câu anh kể, quên cả việc chỉ cần nhắc anh bước lên một bậc cầu thang sẽ không phải ngâm chân trong nước. "Rồi bố anh ôm hôn người đàn bà kia...". "Trong mưa?" - Chị bật hỏi. Anh gật, hai quai hàm giật giật. "Họ không biết đến mưa, đến lội nước. Anh quay xe, đi nhanh về nhà". Chị thở dài. "Một lúc sau, ông ấy về, người ướt như chuột. Mẹ anh vừa ra mở cửa ông ấy đã chửi ầm lên". Chị vội nắm lấy cánh tay anh. Nước dưới chân anh sóng sánh. ánh trăng lan lan chạy đến chân cầu thang thì vỡ vụn. "Nào là ông ấy quá nặng gánh để nuôi mẹ con anh. Nào là mẹ anh chỉ biết ngồi ở nhà, mưa không đến mặt nắng không đến đầu, ăn xương hút máu ông ấy... Không biết đây là lần thứ bao nhiêu ông ấy gào lên như thế. Anh vừa kể vừa giũ giũ tóc, lắc đầu như muốn xua đi những gì tệ hại. Chị không biết mình đã bước xuống và giẫm chân vào nước từ lúc nào: "Em hiểu rồi. Bây ~ giờ anh định thế nào?". Anh vòng tay khoác vai chị.
chợt thấy cả hai đã ở trong nước, anh bật kêu: "Em ướt hết rồi". Chị cười không trả lời và để chứng tỏ việc lội nước lúc này là rất thích hợp, chị đi ào ra ngoài. Nước ngập cao hơn. ánh trăng lan ra rồi tụ vào dằng sau họ. "Đi chơi đi". Mắt anh sáng lên, vẻ cay đắng lúc trước biến mất. Chị ngẩng lên. Tất cả lặng ngắt như họ đang ở trong một miếng thạch khổng lồ.
Đi mãi. Đi mãi. Nước ngập đến bụng. Lúc đến đầu gối. Lúc đường khô. Rồi đến nhà anh. Phố dài, chéo xiên. Hai bên đường, những cây bằng lăng thấp xòe tán và hoa nở từng chùm. Mong manh màu tím dai dẳng. Chỗ thấm, chỗ nhạt. Có chùm hoa dày, bỗng nở tung gật gù như những đuôi con sói. ánh trăng lấp lóa sau những chùm lá. "Đẹp quá" - Chị thốt lên. "Đố em, phố nhà anh có bao nhiêu cây bằng lăng?". Anh dừng lại cho chị nghĩ tranh thủ lắp xích xe tuột liên tục vì ngâm nước mưa. "Khoảng bốn mươi cây". Chị ngập ngừng. "Cho em nói lại". Họ đi bộ cạnh nhau. Người chỗ khô chỗ ướt. Trăng cao vời vợi, sáng như ngà. Sau những trận mưa to, trời thường xanh hơn và mây bay vùn vụt. "Chắc chắn... hai bên hè, tất cả Một trăm linh tám cây". Anh cúi xuống bên chị. một trăm linh tám cây?". Chị nhướng mắt, hỏi lại. "Em thấy không - Anh giơ tay chỉ: "Phạm nhân đưa về nhốt ở Hỏa Lò. Chuyển sang tòa xử. Rồi đưa đi cải tạo hoặc...". Anh để tay lên thái dương... "Bờm". Anh cười phá lên, thả tay cho chiếc xe đổ và lăn uyên xuống đất giả chết. Chị cúi xuống dựng xe lên, mắng: "Phỉ
thui mồm anh. Đừng đùa thế em sợ". Anh cười: "Anh cao số lắm, giời đánh không chết. Từ đầu kia đến đây và từ đây về cuối phố là một trăm linh tám anh hùng Lương Sơn Bạc đứng bảo vệ công lý". Chị nhìn theo tay anh, mặt đần ra. "Bọn anh đặt tên cho phố này là Công Lý". Họ đến gần nhà anh. Ngôi nhà kiến trúc kiểu Pháp nằm sâu trong vườn. Im lìm, le lói ánh điện vàng. Thỉnh thoảng cây roi rung lên và nước mưa đọng lại rơi lộp bộp Mẹ vẫn còn thức". "Bác đợi anh về". Anh gật. Cả hai dừng lại trên vỉa hè, cùng nhìn qua hàng rào sắt. "Làm thế nào bây giờ?". Chị lo lắng. Anh nhìn chị rồi lắc đầu: chắc mẹ ngồi tụng kinh. Không sao đầu'. Rồi chủ động, anh dắt xe đi tiếp. "Lúc nãy anh ném vỡ chiếc lọ hoa". Chị quay sang mở to mắt ra nhìn. "Và... tan chiếc cassette". Phố khuya, không một bóng người. Sau cơn mưa, tất cả sạch bong như vừa tắm kỹ. Trăng sáng xanh, lạnh lẽo cô đơn. Hoa bằng lăng tím quá. "Rồi... chửi bố". Chị thở dài. "ông ấy xông vào đập anh. Anh đỡ rồi... đấm ông ấy một phát '. Chị cúi gằm mặt, cắm cúi đi. Anh chợt thở dài, nói: "Ngày bé, mỗi lần anh đi chợ với mẹ, mẹ dạy toán bằng cách đếm cây. Lúc đi đếm dãy bên này. Lúc về đếm dãy bên kia. Một trăm linh tám cây tất cả. Giờ vẫn còn nguyên". Chị chợt thấy sợ, người so lại, nép vào anh. Thỉnh thoảng ngoái lại phía sau như thể bố anh đang đuổi đánh hai đứa. Bên cạnh họ, Hỏa Lò đen sì, thâm nghiêm, lạnh như một thỏi nam châm khổng lồ. Chị thì thào: cứ mỗi lần qua đây, em sợ".....
Công ty TNHH Văn Hóa Hương Thủy
Địa chỉ:73 Ngõ Giếng, Phố Đông Các, Phường Ô Chợ Dừa, Q.Đống Đa, Hà Nội
Điện thoại: +84. 438569432 Fax: +84 4.38569433
Email: nhasachhuongthuy@gmail.com
website : nhasachhuongthuy.com
Số trang: 268
Kích thước: 13x19cm
Hình thức bìa: bìa mềm
Ngày xuất bản: 29/01/2011
Giản dị, trầm mặc ám ảnh hay nồng nàn mê đắm, những câu chuyện trong tập Truyện ngắn hay về tình yêu đưa người đọc đến và trải nghiệm miền đất yêu đương tinh tế, phức điệu đa thanh. Ở đó, con người nhận ra mình khi đối diện với khát khao, trăn trở và cả những toan tính, để sau cùng, tình yêu vẫn sẽ ở lại, bằng cách riêng nào đó.
108 cây bằng lăng
chiều kết thúc nhanh bằng một cơn mưa dài bất tận. Trời đang nắng lanh lảnh, chói gắt bỗng nhiên tối sầm lại đầy bất trắc. Và mưa.
Từng dòng, từng dòng nước sầm sầm đổ xuống.
Những đường phố, những tòa nhà, những hàng cây quá bẩn cần phải tẩy rửa. Cả người nữa. Từng dòng người lầm lụi dưới mưa. Những tấm lưng nổi lên sau lần áo ướt. Người béo thì nổi bết các thớ thịt. Người gầy thì giơ sống lưng. Tất cả cần phải tẩy rửa. Trong cơn mưa. Thoa đứng dưới mái hiên của tòa án. Không thể đi được dưới làn mưa kia. Bởi ra mưa chị sẽ không nhìn thấy gì. Mắt vốn đã cận, kính lại dày, thêm mưa như xối như tát vào mặt, quá là thách đố. Đứng trong mái hiên, mắt khô, kính khô, vậy mà cách hai mét đã không thấy gì, nữa là ra mưa?
Bên cạnh chị, rất nhiều người im lặng. Tiếng người kêu lạnh. Tiếng chửi thề. Có tiếng huýt sáo. Lúc gần, lúc xa.
Rồi tiếng còi ô tô trong sân vang lên.
Một đoàn xe bảo vệ và chở phạm nhân từ từ trôi trong màn mưa dày, xám ngoét.
Chị quay ngoắt ra nhìn. Vội kẻo vạt áo, chỗ khô nhất ra lau cặp mắt kính. Để nhìn cho kỹ nhưng chiếc xe đang mất dần ở phía xa. Tất cả chỉ còn tiếng mưa. Dày đặc. Bất tận. Chị và anh rất hay bị mắc mưa. Còn nhớ, có lần tan học buổi chiều. Anh ngấp nghé ở cổng trường đón chị. Nếu không phải họp đột xuất (một đứa trong lớp bỗng nhiên nói là bị một thằng tán tỉnh à ơi rồi... phá đời con gái, nay bụng vừa to vừa cứng. Còn thằng kia sau một lúc cấm khẩu, bảo mới bốn lần đi chơi, những lúc cao trào nhất bất quá túm nhẹ vào bàn tay bóp trộm một cái, làm sao mà chửa được. . . ) thì chị và anh đã không bị mắc mưa . Mưa cũng lớn như hôm nay. Họ đứng trú mưa dưới một mái hiên quán thịt chó. Quán đông. Thịt chó chiều phơi nắng kết hợp hơi nước biến thành hợp chủng mùi như mùi nước cống. Vậy mà đám đàn ông gắp lia lịa những miếng dồi vừa quắt vừa đen, kèm rau thơm riềng sả. Ngon lành.
Chị kể cho anh nghe chuyện kinh dị của lớp mình chắc chỉ có những sinh viên đại học năm cuối trường tổng hợp mới có. Anh cười. Khuôn mặt trắng xanh vì hơi mưa. Chợt giật mình, cắt ngang câu chuyện rất hiện thực nhưng cũng vô cùng trừu tượng của chị. ' Thôi chết. Đường ngập hết rồi. Bong bóng sủi thế kia là mưa dai lắm. Bà anh bảo thế'. Chị đang cười, quay lại đồng tình: "Đúng rồi. ông bà em chưa nói sai một điều gì. Bây giờ mình phải làm sao đây?".
Anh nhìn ra màn mưa - dày như màn mưa hôm nay, nhưng mưa ngày ấy có tiếng reo vui hơn - rồi quay lại: đi nhé? Đằng nào cũng ướt rồi". Chị gật đầu cười tít như thể chị đợi được chạy ra mưa từ nãy đến giờ. Được lời như cởi tấm lòng.
Họ loạng choạng lao vào trong màn mưa. Những hạt mưa chéo xiên rát bỏng đập thẳng vào mặt như những nan thủy tinh nhảy lanh tanh trên đường. Lúc đầu, anh còn cười. Rồi sau, chỉ thấy anh gò tấm lưng gầy chúi về phía trước để giữ thăng bằng cho xe. Còn chị, chị nép vào người anh, mặt úp vào lưng anh. Lạnh buốt. Rồi bỗng dưng anh khựng lại. Chị choàng tỉnh. Tiếng tan loãng trong tiếng rào rào. "Sao thế anh?". Anh quay lại. Chị vẫn còn như khắc cốt ghi xương khuôn mặt anh lúc đó. Trắng xanh, trong suốt. Nhưng nụ cười thật ấm áp, ánh mắt lấp lánh yêu thương, tinh nghịch: "Xong rồi". "Xong cái gì ạ? - Chị hỏi, nhảy xuống xe, rồi hét: "ôi giời ơi". Anh cười phá lên. Hóa ra họ đi vào một đường ngập đến bụng và chỉ một con đường duy nhất ấy mới về được nhà chị. Anh nghét mặt ra nhìn dòng nước đen sóng sánh. Vuốt nước mưa trên mặt, anh nhìn chị đang so lại vì lạnh Chiếc sơ mi mỏng dán chặt vào người, nổi lên bầu ngực phập phồng.
Rồi anh dựng chân chống chiếc xe phượng hoàng đen cũ, xốc lấy nách chị, nhấc bổng: em ngồi lên yên giữ tay vào vai, anh dắt về". Chị so người lại vì sự va chạm với anh. Dù trong mưa, dù ngấm nước mấy tiếng đồng hồ nhưng người chị chợt bốc nóng,
hai má bừng bừng: "Em nặng lắm. Anh dắt làm sao được? . Anh chơi: "Nước sẽ giúp anh". Chiếc thuyền xe ngả nghi ê nó trôi đi . Chị ngồi ngất ngưởng trê n yên . Anh thì tay ghi đông, tay yên, gò người đẩy xe ngược dòng nước cao đến bụng, gần ngập cọc yên. Nước sóng sánh vỡ
Hôm nay. Mặt anh cũng trắng xanh trong suốt như thế, dù thời gian qua làn da không còn căng như ngày ấy. Đôi mắt vẫn yêu thương"như ngày ấy. Chỉ khác, sự yêu thương đó lóa vội về phía chị rồi tắt ngay. Không còn thấy sự tinh nghịch, lấp lánh. Chỉ thấy sự u tối dửng dưng.
Rồi chiếc xe thuyền cũng trôi về đến nhà chị.
Trên trời, dưới đất, ba bề bốn phía chỉ nước là nước. Họ giống hai chiếc giẻ lau ngâm trong chậu nước, dập dờn: "Em lạnh không "Hơi hơi ạ". "Thay quần áo. Pha một cốc chè đường, ngọt. Đập lát gừng bỏ vào, uống xong đi ngủ. Mai tỉnh như sáo. Bà anh bảo thế". Anh đứng dưới mưa, nước sóng sánh ngang bụng. Dập dờn. Dập dờn. "Vâng'. Chị đáp, hơi co người lại khi anh nắm hai tay vào hai bên eo, nhấc chị từ yên xe, qua mấy bậc cầu thang cao rồi thả xuống. Chỗ cao nhất của tầng trệt ngập đến đầu gối chị. Chị đứng nhìn theo đến khi anh quay xe và đi khuất. Vừa đi vừa huýt sáo. Xa lắm rồi nhưng tiếng huýt sáo vẫn theo làn nước chạy lan đập vào cầu thang. Ba tiếng sau. Trong không gian im như hầm ~ sâu thỉnh thoảng có một tiếng ếch ộp âm vang lên rồi ~ tắt ngấm. Đôi lúc tiếng ve kêu rạc dài. Chị chợt giật
mình tỉnh dậy vì nghe tiếng huýt sáo. Chị xoay người trên chiếc giương đôi ở góc phòng. Bên cạnh là thằng em ngáy phơ phơ. Chị nóng bừng người vì nghĩ đến tiếng huýt sáo, đến bàn tay anh túm eo chị hồi tối. Chị ngồi bật dậy. Dưới đường, rõ ràng là có tiếng huýt sáo. Đúng bản nhạc của anh hồi tối. Không thể là mơ được. Mò mẫm ra cửa sổ, nhìn xuống. Mưa đã tạnh Bên dưới là một dòng sông nhỏ sóng sánh ánh trăng Trăng mười sáu - tròn, rõ ràng, tách bạch. Một bóng người đổ dài trên nước. Thấy chị ló ra, anh thôi không huýt sáo nữa mà bấm phanh xe tạch tạch ba cái - ám hiệu mỗi lần đến nhà chị chơi. Đúng anh rồi. Tim chị bóp mạnh. Gần 1 giờ sáng. Sao anh lại đến gọi chị thế này? Rón rén mở cửa. Vừa tra ổ khóa, vừa nâng cánh cửa gỗ cho bản lề khỏi rít lên trong đêm, bố mẹ khỏi biết. Chị nín thở lẻn đi.
Khu chung cư thường ngày cứ 1 1 giờ im như hạt thóc Huống hồ đã 1 giờ, lại là ngày mưa. Đến tiếng thở của chị còn to như người hết hơi, thở gấp sau một cuộc chạy dài. "Anh đi đâu mà giờ này chưa về?". Chị hỏi và nhìn. Anh vẫn ướt như hồi tối. Anh im lặng nhìn chị. Rồi nắm lấy tay chị. Bàn tay gầy, lạnh buốt vì nước: "Anh vừa... có một chuyện...". "Chuyện gì?" - Chị lo lắng, tỉnh hẳn ngủ. Anh đứng trong nước. Chị đứng trên bậc cầu thang cuối cùng chưa bị ngập. "Chuyện rất tệ". Anh thở dài. "Anh nói đi". Chị thì thào, thỉnh thoảng ngoái lại phía sau xem có ai không. "Anh không muốn, nhưng nó cứ xảy ra. Anh cũng chẳng hiểu tại sao anh lại làm thế". Anh nói và
chợt xòe hai bàn tay ra trước mặt chị: "Anh vừa đấm bố anh xong. Và... cầm dao đuổi ông ấy ra khỏi nhà". "Giời ơi" - Chị há mồm, trố mắt nhìn anh. "Lúc anh đưa em về, chỗ nào cũng ngập. Vòng vèo mãi, rồi phải vào đường Nguyễn Thượng Hiền. Thấy ai giống ông già đẩy xe đằng trước... Cố đuổi theo vì chẳng lẽ mưa gió thế này ông ấy đi cùng ai? Lại không phải mẹ. Gần đến nơi, chưa kịp gọi thì thấy người kia ôm eo bố, đẩy bố. Để thêm sức mạnh cho bố... đẩy xe. Anh lằng nhằng đi theo như sắt bị nam châm hút. Đến phố Quán Sứ thì họ dừng lại...". Chị nín thở. Nuốt từng câu anh kể, quên cả việc chỉ cần nhắc anh bước lên một bậc cầu thang sẽ không phải ngâm chân trong nước. "Rồi bố anh ôm hôn người đàn bà kia...". "Trong mưa?" - Chị bật hỏi. Anh gật, hai quai hàm giật giật. "Họ không biết đến mưa, đến lội nước. Anh quay xe, đi nhanh về nhà". Chị thở dài. "Một lúc sau, ông ấy về, người ướt như chuột. Mẹ anh vừa ra mở cửa ông ấy đã chửi ầm lên". Chị vội nắm lấy cánh tay anh. Nước dưới chân anh sóng sánh. ánh trăng lan lan chạy đến chân cầu thang thì vỡ vụn. "Nào là ông ấy quá nặng gánh để nuôi mẹ con anh. Nào là mẹ anh chỉ biết ngồi ở nhà, mưa không đến mặt nắng không đến đầu, ăn xương hút máu ông ấy... Không biết đây là lần thứ bao nhiêu ông ấy gào lên như thế. Anh vừa kể vừa giũ giũ tóc, lắc đầu như muốn xua đi những gì tệ hại. Chị không biết mình đã bước xuống và giẫm chân vào nước từ lúc nào: "Em hiểu rồi. Bây ~ giờ anh định thế nào?". Anh vòng tay khoác vai chị.
chợt thấy cả hai đã ở trong nước, anh bật kêu: "Em ướt hết rồi". Chị cười không trả lời và để chứng tỏ việc lội nước lúc này là rất thích hợp, chị đi ào ra ngoài. Nước ngập cao hơn. ánh trăng lan ra rồi tụ vào dằng sau họ. "Đi chơi đi". Mắt anh sáng lên, vẻ cay đắng lúc trước biến mất. Chị ngẩng lên. Tất cả lặng ngắt như họ đang ở trong một miếng thạch khổng lồ.
Đi mãi. Đi mãi. Nước ngập đến bụng. Lúc đến đầu gối. Lúc đường khô. Rồi đến nhà anh. Phố dài, chéo xiên. Hai bên đường, những cây bằng lăng thấp xòe tán và hoa nở từng chùm. Mong manh màu tím dai dẳng. Chỗ thấm, chỗ nhạt. Có chùm hoa dày, bỗng nở tung gật gù như những đuôi con sói. ánh trăng lấp lóa sau những chùm lá. "Đẹp quá" - Chị thốt lên. "Đố em, phố nhà anh có bao nhiêu cây bằng lăng?". Anh dừng lại cho chị nghĩ tranh thủ lắp xích xe tuột liên tục vì ngâm nước mưa. "Khoảng bốn mươi cây". Chị ngập ngừng. "Cho em nói lại". Họ đi bộ cạnh nhau. Người chỗ khô chỗ ướt. Trăng cao vời vợi, sáng như ngà. Sau những trận mưa to, trời thường xanh hơn và mây bay vùn vụt. "Chắc chắn... hai bên hè, tất cả Một trăm linh tám cây". Anh cúi xuống bên chị. một trăm linh tám cây?". Chị nhướng mắt, hỏi lại. "Em thấy không - Anh giơ tay chỉ: "Phạm nhân đưa về nhốt ở Hỏa Lò. Chuyển sang tòa xử. Rồi đưa đi cải tạo hoặc...". Anh để tay lên thái dương... "Bờm". Anh cười phá lên, thả tay cho chiếc xe đổ và lăn uyên xuống đất giả chết. Chị cúi xuống dựng xe lên, mắng: "Phỉ
thui mồm anh. Đừng đùa thế em sợ". Anh cười: "Anh cao số lắm, giời đánh không chết. Từ đầu kia đến đây và từ đây về cuối phố là một trăm linh tám anh hùng Lương Sơn Bạc đứng bảo vệ công lý". Chị nhìn theo tay anh, mặt đần ra. "Bọn anh đặt tên cho phố này là Công Lý". Họ đến gần nhà anh. Ngôi nhà kiến trúc kiểu Pháp nằm sâu trong vườn. Im lìm, le lói ánh điện vàng. Thỉnh thoảng cây roi rung lên và nước mưa đọng lại rơi lộp bộp Mẹ vẫn còn thức". "Bác đợi anh về". Anh gật. Cả hai dừng lại trên vỉa hè, cùng nhìn qua hàng rào sắt. "Làm thế nào bây giờ?". Chị lo lắng. Anh nhìn chị rồi lắc đầu: chắc mẹ ngồi tụng kinh. Không sao đầu'. Rồi chủ động, anh dắt xe đi tiếp. "Lúc nãy anh ném vỡ chiếc lọ hoa". Chị quay sang mở to mắt ra nhìn. "Và... tan chiếc cassette". Phố khuya, không một bóng người. Sau cơn mưa, tất cả sạch bong như vừa tắm kỹ. Trăng sáng xanh, lạnh lẽo cô đơn. Hoa bằng lăng tím quá. "Rồi... chửi bố". Chị thở dài. "ông ấy xông vào đập anh. Anh đỡ rồi... đấm ông ấy một phát '. Chị cúi gằm mặt, cắm cúi đi. Anh chợt thở dài, nói: "Ngày bé, mỗi lần anh đi chợ với mẹ, mẹ dạy toán bằng cách đếm cây. Lúc đi đếm dãy bên này. Lúc về đếm dãy bên kia. Một trăm linh tám cây tất cả. Giờ vẫn còn nguyên". Chị chợt thấy sợ, người so lại, nép vào anh. Thỉnh thoảng ngoái lại phía sau như thể bố anh đang đuổi đánh hai đứa. Bên cạnh họ, Hỏa Lò đen sì, thâm nghiêm, lạnh như một thỏi nam châm khổng lồ. Chị thì thào: cứ mỗi lần qua đây, em sợ".....
Công ty TNHH Văn Hóa Hương Thủy
Địa chỉ:73 Ngõ Giếng, Phố Đông Các, Phường Ô Chợ Dừa, Q.Đống Đa, Hà Nội
Điện thoại: +84. 438569432 Fax: +84 4.38569433
Email: nhasachhuongthuy@gmail.com
website : nhasachhuongthuy.com