Y
yoonieprim
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!! ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.
Ca Cao Nóng Và Chuyện Tình Của Hai Ta
Tôi bước ra khỏi cửa công ty, tiết trời vào tháng 12 đã lạnh hơn, những cơn gió giống như sau một giấc ngủ say tỉnh dậy mạnh mẽ lướt qua tất cả. Bầu trời cũng không còn vẻ trong xanh như những ngày hè mà thay vào đó là một màu xám tro, ẩm ướt, những cơn mưa tuyết cũng bắt đầu xối xả hơn. Tôi thích tuyết, không biết vì lí do gì nhưng tôi thật sự rất thích tuyết, chỉ là thích thôi chẳng có lí do gì cả. Cũng giống như việc tôi thích và yêu anh vậy. Nếu có người hỏi tôi vì sao thích anh, tôi sẽ chỉ trả lời là “Chỉ vì thích thôi, thích thì cần lí do sao?”
Tôi bước vào một quán café nhỏ gần công ty, gọi cho mình một cốc cacao nóng. Những ngày lạnh thế này tôi sẽ chỉ uống cacao nóng mà thôi. Anh gọi tôi là “kẻ nghiện cacao”, biệt danh đó dễ thương phải không? Không giống các cô gái khác thích những thứ đồ uống điệu đà, dịu dàng, tôi chỉ thích cacao thôi. Ngày hè thì cacao lạnh, đông thì cacao nóng. Và tôi gặp được anh cũng trong một ngày đông như thế này, và tôi cũng uống một cốc cacao như thế này …
Năm ấy, tôi 19 tuổi. Vừa thi đậu một ngôi trường đại học ở Pháp, khoa thiết kế trang sức với học bổng toàn phần. Ngày đầu tiên đặt chân tới nước Pháp xa xôi của tôi không được mấy tốt đẹp khi tôi vừa ra khỏi sân bay thì bị cướp sạch đồ đạc, cũng may những thứ giấy tờ nhập học quan trọng đều được tôi cất ở balo đeo trên người.
Tiết trời tháng 12 ở Pháp còn lạnh hơn ở Việt Nam nhiều lần, tôi cứ lang thang ở trên đường đến khi đi bộ đã quá mệt tôi mới phát hiện rằng mình đã đi lạc. Tôi thề là tôi đã không biết con phố đó là ở đâu, cách trường đại học của tôi bao xa. Với tình trạng đã kiệt sức vì đói, vì lạnh và trong túi không có nổi một đồng lẻ hay điện thoại tôi ngồi xuống ven đường trước một quán café, trong đó chắc chắn là có cacao nóng. Tôi muốn cacao nóng! Nhưng tiền không có! Tôi thật quá đáng thương luôn, cứ đi đi lại lại trước quán người ta, rồi lại ngồi phịch xuống đất, tôi muốn khóc mà không ra nước mắt.
Trong lúc tôi còn đang ngồi bó gối, úp mặt nhìn xuống đất thì một người con trai xuất hiện, giọng nói của anh ta rất hay
“Cô là người Việt đúng không? Nếu không phải cho tôi xin lỗi”
Tôi ngẩng đầu dậy, người con trai trước mắt tôi lúc này rất đẹp trai, nụ cười của anh ta rất đáng yêu. Tôi không phải một đứa con gái hay thích trai đẹp hay đại loại vậy, nhưng mà anh ta rất đẹp đó, ít nhất là trong mắt tôi
“À … vâng, tôi là du học sinh người Việt. Anh là …”
“Tôi là người Việt nhưng gia đình định cư tại Pháp. Có vẻ cô đang chờ người à? Sao cô không vào quán chúng tôi uống một ly cacao rồi đợi bạn? Ở ngoài này lạnh lắm”
“Tôi …” – Tôi ấp úng mãi, làm sao có thể nói rằng tôi muốn uống cacao lắm nhưng không có tiền được chứ. Mặt tôi không dày thế đâu
“Có phải … cô không có tiền phải không?” – Anh cười khúc khích nhưng giọng nói không hề mang phần mỉa mai hay trêu đùa nào nên cũng khiến tôi thoải mái mà trả lời
“Đúng, tôi vừa ra khỏi sân bay thì bị cướp hết đồ luôn rồi”
“Ở ngoài này lạnh lắm, cô vào trong đi” Anh mỉm cười rồi kéo tôi đứng dậy, có lẽ vì ngồi ngoài trời lạnh lâu mà hai chân tôi đã tê cứng đến nối nhấc cũng không được rồi. Trong quán café nên ấm áp hơn hẳn bên ngoài, thật thoải mái, chân tay tê cứng vì lạnh của tôi cũng đã được thả lỏng không ít
“Cô uống cacao nhé?”
“Nhưng tôi không có tiền trả đâu” – Tôi trả lời, lén nhìn anh với ánh mắt cầu cứu mà tự tôi cho là nó dễ thương
“Tôi đâu có nói cô phải trả tiền” – Anh đưa tay xoa đầu tôi rồi quay đi
Người con trai này … với ai cũng vậy ư? Tôi nhìn theo bóng anh thầm nghĩ, người con trai đẹp như vậy, nụ cười lại ấm áp như vậy, đối xử với mọi người tốt như vậy, chắc yêu cũng sẽ thực tốt đi. Trời ạ, tôi đang nghĩ gì thế này? Mới gặp lần đầu, gì mà yêu với đương chứ. Mặt tôi không tự giác mà đỏ lên
“Cacao của cô đây”
“Cảm ơn anh” – Tôi mỉm cười đón lấy rồi uống một ngụm cacao tôi đã chờ từ lâu, thực ngon –“À, anh có thể giúp tôi một việc nữa không?”
“Cô nói đi, nếu có thể tôi sẽ giúp cô, chúng ta đồng hương mà”
“Anh có thể đưa tôi tới trường đại học của tôi không? Tôi thực sự không biết đây là đâu cả”
“ … Được rồi, nhưng tôi chưa hết giờ làm, cô đợi được không?”
“Được được, anh chịu giúp tôi là tốt rồi”
Anh mỉm cười rồi quay bước trở lại khu vực làm việc, có lẽ vì anh nhân viên đẹp trai mà quán cũng rất đông khách, nhưng cũng không thể phủ nhận đồ uống ở đây rất là ngon.
Khoảng 6h tối anh kết thúc giờ làm, anh dẫn đường cho tôi tới trường đại học của tôi. Từ quán café ra trường tôi phải đi mất hai chuyến xe bus và hơn một cây số đi bộ. Vừa đi anh vừa kể cho tôi nghe về người dân Pháp, những nơi có cảnh đẹp, đồ ăn ngon. Không phải là tôi không tìm hiểu về nước Pháp mà là qua lời kể của anh, tôi thấy những gì tôi tìm hiểu về nước Pháp hoàn toàn không chỉ có thế, nó đẹp và thơ mộng hơn nhiều. Một loáng đã tới trường đại học, ngôi trường so với ảnh thì còn đẹp hơn nhiều, một vài chỗ cũng không giống trên ảnh cho lắm, có lẽ mới được sửa lại.
“Cảm ơn anh nhé! À tên anh là gì thế? Tôi là Trịnh Hàn Tú”
“Được rồi, Trịnh Hàn Tú, không có gì cần cảm ơn đâu. Nhớ cẩn thận đừng để bị giật đồ nữa nhé. Nếu có duyên gặp lại cô sẽ biết tôi tên là gì thôi” – Anh mỉm cười, nháy mắt rồi quay người đi về
Chàng trai này … khó hiểu quá!
Chúng tôi đã gặp nhau như thế. Một cách tình cờ, nhưng lại để lại cho người kia những ấn tượng đặc biệt. Tôi không tin lắm vào những thứ như định mệnh hay duyên phận. Nhưng mà có phải duyên phận không? Tôi và anh cuối cùng cũng đã gặp lại nhau