truyện nè...không bít có kinh không?

B

babymouse

tui pót bài mới nhé, ai không thích thì bảo, nhưng đừng có dùng từ "md" tui kị từ đó lấm

Nói xấu vợ
Một hôm, hội “những người không sợ vợ” họp thường niên trong một nhà kho cũ rất ít người qua lại. Chủ đề lần này là “Vợ, những nữ phù thủy cần bị ngự trị”. Thật khủng khiếp! Chúng ta hãy xem họ nói xấu vợ như thế nào:
Người thứ nhất bước lên phía trước:- Đi đâu tôi cũng muốn mang vợ theo. Chỉ có điều cô ấy phải tự tìm đường về. Hôm sau tôi mới về hoặc là cô ấy gọi taxi cho tôi về. Còn cô ấy đi bộ để tiết kiệm tiền và tranh thủ... tập thể dục. Người thứ hai giơ tay chém gió:- Tôi hỏi vợ định đi đâu nhân kỷ niệm ngày cưới. Vợ tôi nói muốn ghé thăm chỗ nào cô ấy cực kỳ ít lui tới. Và tôi đã nghĩ ra đó là "Nhà bếp!". Rồi cô ấy buột miệng nói với tôi rằng: “Khi nào đến ngày cưới của anh thì nhắc em nhé!”.Người tiếp theo cằn nhằn:- Tôi thường nắm thật chặt tay vợ khi đi dạo. Vì hễ bỏ tay ra là cô ấy ghé vào cửa hàng mua sắm ngay. - Vợ tôi đang ăn kiêng. Thực đơn chỉ gồm có dừa và chuối. Tôi nghĩ ra một mẹo, mua về trồng những loại cây ấy trong vườn nhà để cô ấy tập leo trèo tự hái lấy hoa quả mà ăn. Nhưng cô ấy chưa giảm cân được tẹo nào cả vì vợ tôi đã “hạ” những cái cây ấy bằng phương pháp “trèo sai kỹ thuật”. Cuối cùng nghe lời bác sỹ cô ấy phải chuyển sang giảm cân bằng phương pháp cưỡi ngựa. Kết quả là trong vòng 2 tuần... con ngựa đã sụt đi 12 cân.Người thứ năm tua một tràng:- Mỗi ngày cô ấy thường đưa cho tôi 15 ngàn để tiêu pha. Cứ cách tính như vậy, một tháng tôi sẽ có 15 ngàn x với 26 ngày (trừ đi 4 chủ nhật không phải đi làm) vị chi là 390 ngàn, tuy nhiên thực tế lại không phải vậy, ngày nào tôi không tiêu hết 15 ngàn thì số tiền còn thừa phải được “sung công” để thành một phần trong 15 ngàn của ngày kế tiếp.Người thứ sáu, thứ bảy... Cuối cùng thì các ông tranh nhau nói:- Buổi tối, vợ tôi thường đuổi theo xe chở rác, gọi to: "Tôi đổ rác bây giờ có muộn quá không?". Người đẩy xe đáp: "Không! Nhảy vào đi!"...- Trong nhà tôi có rất nhiều đồ điện như là: máy sinh tố chạy điện, bếp điện, lò nướng điện, máy massage dùng điện... Cô ấy than phiền: “Nhiều đồ điện quá, chẳng có chỗ nào mà ngồi cả”. Nhưng chẳng lẽ tôi phải mua cho cô ấy một chiếc... ghế điện nữa hay sao? - Có lần vợ tôi đi tắm bùn và trông thật tuyệt vời trong 2 ngày. Thế nhưng, sau đó, bùn rơi đi mất!
 
B

babymouse

bóng ma trên tầng cao
Một ngôi nhà xanh hai tầng, một gác xép, một khu vườn, một nhà xe và rặng cây ngăn cách nhà hàng xóm. Người ta gọi là ngôi nhà xanh vì những cánh cửa sơn xanh. Ông và Baoman ở đây đã nhiều năm, đã sơn đi sơn lại cửa nhiều lần đến mức tường đá cũng có màu xanh nhạt.
Rặng cây cũng xanh, và những tấm màn cũng xanh.
Một ngôi nhà đẹp, vì một mối tình đã năm mươi năm, từ năm 1941. Mácta và Giuliút Baoman không có con nhưng hạnh phúc. Giulíut nguyên giám đốc ngân hàng, nghỉ hưu và Macta làm bánh nhân anh đàọ Họ nghe đài, đôi khi cũng cùng nhảy một điệu van cũ thành Viên hoặc một bài tăng gô Achentinạ
Trong khu nhà ở ngoại ô Ðenve này, dưới chân những ngọn núi đá, vợ chồng Baoman được nhiều người biết, được ngưỡng mộ. Họ sống thật hạnh phúc nên cũng vui khi thấy học khoác vai nhau cùng nhau đi dạo thanh thản. Giulíut bảy mươi ba tuổi, Macta bảy mươi haị
Macta bước xuống thang, đôi chân còn nhanh nhẹn. Bà vừa bận quần áo để đi dạo chơi và gọi:
- Giulíut, ông xong chưả
- Tôi đã chờ bà rồi đây...
Macta Baoman cất tiếng cười vui, bỗng Giulíut nghe chuyển thành tiếng kêụ Rồi một tiếng ngã lăn, một tiếng kêu nữa và im bặt. Ông vội chạy vào phòng, thấy vợ ông nằm dài trên nền, thở hổn hển, mặt nhăn nhó đau đớn...
- Macta, có việc gì xảy ra thế?
- Tôi ngã từ thang gác... Lạy Chúa, tôi có cảm giác chân tôi bị hất lên... như có người không cho tôi đặt chân xuống đất... Ông Giulíut, tôi đau lắm.
Ông Baoman gọi hàng xóm đến cứụ Ông hơi sợ, Macta chắc chắn bị gãy chân, cong người lại một cách kỳ lạ. Hàng xóm, một đôi vợ chồng trẻ hơn gọi xe cấp cứu và ổn định tinh thần ông già.
- Thôi nào, ông Baoman... một chân gãy thì có sao...
- Họ sẽ đưa bà ấy đi bệnh viện, ông bà không biết chứ. Bà ấy không bao giờ rời tôi... và tuổi ấy mà bị gãy chân...
Bác sỹ thì đỡ lo hơn.
- Một chân gãy, dù ở tuổi bà ấy, cũng giải quyết được thôi, ông Baoman, vợ ông có sức khoẻ.
Thế là ông Baoman đưa bà vợ đi bệnh viện, chiều về buồn bã, cô đơn đến nỗi ông bà hàng xóm thương hạị
- Ông sang nhà tôi ăn tối với chúng tôi... đỡ cô đơn.
- Bà ấy phải nằm lại bệnh viện mười lăm ngày...
- Ông cứ ăn bên chúng tôi trong mười lăm ngàỵ
Giulíut Baoman biết ơn, nhận lờị Và tám ngày tiếp đó cứ đúng bảy giờ, ông sang ăn tốị
Ngày thứ chín, ông sang chậm; bà hàng xóm lo ngại mất nửa tiếng.
- Ðể tôi sang xem ông ấy đang làm gì.
Chồng bà nhún vaị
- Ông ấy ở bệnh viện về chậm, hoặc đang ngủ...
- Ông ấy không hay chậm giờ. Tôi sang xem.
Bà choàng chiếc áo mưa, thắt khăn quàng cổ và đi ra trong gió lạnh mùa thụ Ði qua bãi cỏ cách nhà bà với nhà Baoman, bà hơi run rẩỵ
Không có ánh đèn, cửa đóng. Bà đứng dưới mái cổng nhìn vào nhà xe, thấy có xe, như vậy là Giulíut có ở nhà... Trong khu này người ta không đi bộ ra ngoài, nhất là buổi tốị Thành phố và hàng quán ở cách đó hơn sáu cây số. Một số quán hiếm hoi thì giờ này đã đóng cửạ Bà bấm chuông không có trả lời, ngẩng đầu lên nhìn cửa sổ tầng hai... Hình như một tấm màn lau động, nhưng đây là do được chiếu sáng; một chiếc xe vừa chạy qua hắt một luồng ánh sáng vào ngôi nhà rộng.
Bà hàng xóm đánh trống ngực, không biết vì saọ Ngôi nhà thường ngày dễ mến, êm dịu với mọi màu xanh, tối nay giống như một ngôi nhà có mạ Trống trải, sầu thảm, hung gở. Bà đi một vòng nhìn xem các cửa sổ khác. Tất cả đều đóng kín, chỉ những cánh bên ngoài không khép. Cửa ra vào bếp và phòng khách gần khu vườn cũng vậỵ Tất cả đều đóng.
Một chiếc xe khác đi qua, chiếu sáng vào cửa sổ. Bà lợi dụng ánh đèn xe ngó vào khe hở ở phòng khách.
Một tiếng kêu sợ hãi mắc trong họng.
Bà đã thấy ông Baoman nằm dài trên sàn, bất động, trong tư thế trông thật đáng sợ... Bà chạy, chạy dưới trời mưa bụi nhớp nháp. Bà có cảm giác ông Baoman đã chết. Bà biết vậỵ Một thứ linh tính...
 
B

babymouse

Sống sờ sờ
Một bộ xương người rời nghĩa địa lang thang ngoài đường.
Nó gặp một bộ xương khác bèn hỏi:
- Cậu chết năm nào vậy?
- Tớ chết đói năm Ất Dậu. Còn cậu?
- Tớ mới chết, ở châu Phi.
Hai bộ xương cùng nhau đi tiếp, được một lúc thì gặp bộ xương thứ ba.
- Trời đất, cậu chết năm nào mà bộ dạng tả tơi vậy?
Bộ xương kia nổi cáu:
- Điên à, tao còn đang sống sờ sờ ra đây.
- Vậy cậu là ai?
- Lập trình viên.
 
B

babymouse

Nhỡ không chết
Người chồng hấp hối nói với vợ:
- Bây giờ anh đang gần đất xa trời rồi, em có thể thú nhận về mối quan hệ của mình với tay hàng xóm được không? Lúc này mọi thứ đều chẳng còn ý nghĩa gì, song anh vẫn muốn biết sự thật trước khi nhắm mắt xuôi tay.

Cô vợ ngần ngừ một lúc rồi hỏi lại:
- Thế nhỡ anh không chết thì sao?
 
B

babymouse

Bóng ma trên gác thượng

Năm 75, Hùng mới lên 5 thì bố phải đi học tập cải tạo ở miền Bắc xa xôị Mẹ Ở nhà phải buôn tần bán tảo để nuôi Hùng và đứa em gái kém Hùng 2 tuổị Mẹ đã khổ sở như vậy mà vẫn phải cố gắng dành dụm tiền để đi thăm nuôi bố mỗi năm một lần. Một ngày kia, mẹ kéo Hùng lại dặn dò là phải nghe lời bác Tư (một người bạn của mẹ) và rồi bác ấy dẫn Hùng về ở một miền làng quê gần một con sông lớn. Một đêm không trăng sao, bác Tư và cả gia đình cùng Hùng kéo nhau xuống một cái ghe nho,û và họ chở mọi người ra một cái tàu khá lớn. Hùng bị đẩy vào phía trong hầm tàụ Hùng cũng không biết tàu chạy mất mấy ngày đêm, lâu lâu họ cho mọi người một chút thực phẩm và ít nước để sống cho qua ngàỵ Một trưa kia mọi người phía trên reo lên mừng rở vì họ đã thấy đảọ Chiều đó họ lên được đảo Ku Ku, ở đó ít lâu rồi mọi người được chuyển về đảo lớn hơn là Bidong để chờ duyệt xét cho đi dịnh cư ở nước thứ bạ
Ở đảo Hùng thuộc diện minor lại không có thân nhân nên được một gia đình người Mỹ bảo trợ qua Mỹ từ trại Bidong, Malaysiạ Hùng được đưa về ở tại Salem, đó là một thành phố nhỏ tại tiểu bang Massachusetts. Lúc đó Hùng mới lên 10 tuổị
Vợ chồng người Mỹ này không có con cái nên coi Hùng như con ruột của mình vậỵ Họ chăm sóc Hùng rất chu đáo, cho ăn học đàng hoàng. Hùng cũng nhận ông bà này là bố mẹ nuôi của mình. Ngôi nhà của họ Ở gồm hai tầng và một gác thượng. Thời gian đầu họ cho Hùng ở một phòng ở tầng dưới, nhưng khi Hùng lên trung học thì Hùng đòi lên tầng trên ở cho thoải mái hơn.
Thế là bố mẹ nuôi thì ở tầng dưới còn Hùng một mình ở tầng trên. Cái cầu thang dẫn từ tầng một lên tầng hai và lên luôn cả gác thượng. Cả hai tầng đều có đầy đủ tiện nghi như phòng tắm, phòng ngủ, phòng để coi TV v.v., nên Hùng cảm thấy thoải mái vô cùng. Thỉnh thoảng bố mẹ nuôi có lên tầng trên để xem Hùng ăn ở thế nào, còn ngoài ra họ cũng ít khi quấy rầy đến Hùng.
Cái gác thượng thì trông có vẻ lạnh lẻo nên không ai bước chân lên đó cả. Tuy mỗi lần leo lên lầu Hùng đôi khi cũng nhìn lên trên đó vì tò mò, nhưng mỗi khi nhìn lên đó Hùng đều cảm thấy như có cái gì làm Hùng ơn ớn lạnh nên Hùng không bao giờ có cái ý định leo lên cái gác thượng này để xem trên đó có gì.
Mới lên ở được hai ngày thì đêm đó Hùng nghe có tiếng động lịch kịch trên gác thượng, rồi nghe cả tiếng chân bước ở trên đó nữa! Hùng cố lắng tai nghe để coi xem đó có phải đúng là tiếng động do người gây ra hay là do thú vật. Đúng rỏ ràng là tiếng bước chân của người rồi, Hùng cảm thấy hơi run và vơ lấy cái mền trùm kín cả người từ đầu tới chân. Tiếng động bổng im bặt, Hùng cố chờ một hồi nhưng không nghe thấy gì nữa cả và rồi thiếp ngủ lúc nào không biết nữạ
Sáng sau thức dậy Hùng không biết hôm qua mình nghe thật hay chỉ là trong giấc mợ Hùng cũng chẳng dám nói với bố mẹ nuôi sợ họ không tin và cười cho sự nhát gan của mình! Tối hôm đó sau khi ăn chiều xong, Hùng leo lên lầu để lên phòng, khi tới đầu cầu thang Hùng không tránh khỏi việc đưa mắt nhìn lên cái gác thượng. Tự nhiên Hùng thấy một làn hơi lạnh chạy dọc theo xương sống của mình. Hùng vội đi nhanh về phòng rồi lấy sách ra đọc. Chín giờ Hùng cất sách rồi lên giường nhưng vẫn trằn trọc chưa ngủ được. Một lúc sau thì tiếng động lại nổi lên, tiếng lịch kịch và tiếng bước chân vang xuống từ gác thượng. Hùng co rúm cả người trong cái chăn, tiếng động vẫn nghe rỏ nồn nộp! Có khi Hùng nghe như tiếng bước chân lê xuống cái cầu thang và tiếng bước chân dẫm lên các bậc thang bằng gỗ gây ra những tiếng kọt kẹt. Hùng càng co rúm người lại hơn vì sợ tiếng chân đó tiến về phòng mình. Nhưng may mắn là tiếng chân dừng lại ở lưng chừng cầu thang rồi lại bước trở lên gác thượng và im bặt.
Hùng vẫn không ngủ được. Đến cở 11 giờ, Hùng bổng mắc đi tiểu, cố nín một hồi rồi không thể nín nổi nữa Hùng đánh bạo bước xuống giường rón rén ra mở cửa phòng và đi lại phòng tắm để đi tiểụ Khi tiểu xong quay về phòng mình, Hùng cố tình nhìn xuống sàn nhà để khỏi phải nhìn về phía cầu thang, nhưng khi đến cửa phòng thì như có ai khiến, Hùng ngước mắt nhìn lên! Chúa ơi! Một bóng đen đã đứng thù lù ở cái cầu thang từ bao giờ. Hùng chỉ thấy một nửa dưới mà thôi vì nửa trên của cái bóng đó ở trên gác thượng. Hùng đứng chết trân một chổ và cái bóng đó cũng cứ đứng nửa trên nửa dưới như vậy một chổ! Không biết được bao lâu thì Hùng tỉnh hồn lại và chạy một mạch vào phòng đóng cửa rồi nhảy lên giường trùm kín cả người lạị Bên ngoài không có một tiếng động, Hùng đoán cái bóng đen vẫn đứng tại cầu thang. Hùng cố giữ để khỏi run nhưng không cầm được, tay chân đánh bò cạp liên hồi, và thỉnh thoảng một làn hơi lạnh lại chạy dài dọc theo xương sống của mình!
Sáng đó khi xuống ăn điểm tâm Hùng chỉ dám nói với bố mẹ nuôi là hình như có tiếng động lạ Ở trên gác thượng. Cả hai nghe, im lặng một chút rồi nói là có lẽ tiếng động do chuột gây ra, để khi Hùng đi học thì ở nhà bố sẽ lên dọn dẹp trên đó xem có ổ chuột nào không. Tuy thế đến trường Hùng cũng kể cho Tâm _ người bạn thân Việt Nam của mình _ nghe về chuyện mà Hùng đã nghe và gặp trong mấy ngày quạ Tâm là một người mạnh dạn, chẳng bao giờ tin vào ma quỷ cả. Khi nghe Hùng kể về chuyện này, Tâm liền phá lên cười và chọc quê Hùng là con thỏ đế. Nhưng thấùy mặt Hùng rất nghiêm trọng nên cũng không dám đùa dai nữa, nhưng trong thâm tâm thì vẫn không tin. Hôm sau là thứ Bảy nên Tâm đề nghị là tối nay Tâm sẽ xin phép bố mẹ mình đến nhà Hùng ngủ và để xem cái tiếng động kia có đúng là thật hay do Hùng tưởng tượng rạ
Đêm đó giữ đúng lời hứa, Tâm đến ngủ chung với Hùng. Tâm quấn mình trong cái túi ngủ và một lúc sau đã nghe thấy tiếng thở đều rồi, nó đã ngủ ngon lành. Hùng thì vẫn trằn trọc chưa ngủ được thì tiếng động trên gác thượng đã vang lên. Hùng cố nén nỗi sợ hãi trườn người xuống sàn nhà và bò tới chổ Tâm nằm. Lay lay một lúc Tâm mới cựa mình, tay dụi mắt hỏi "Gì đó?". Hùng dơ tay lên môi ra dấu im lặng rồi chỉ lên trần nhà. Tâm lúc này mới sực nhớ ra cái lý do mình tới đây ngủ. Tâm lắng tai nghe và rỏ ràng là co tiếng động trên gác thật. Nó bật dậy quơ lấy cái đèn pin rồi ra hiệu cho Hùng theo nó. Tuy sợ nhưng Hùng vẫn bước theo chân Tâm ra cửa rồi lần leo lên gác thượng. Tâm vẫn không chịu bật đèn pin lên, cả hai mò mẫm bước nhẹ nhàng lên các bậc thang vì sợ gây ra tiếng động thì sẽ hỏng việc bắt gặp ai đó một cách bất ngờ.
Hai đứa nhô đầu lên căn gác thượng. Qua ánh sáng nhờ nhờ của đèn đường xuyên qua cái cửa sổ sát mái nhà, hai đứa giật bắn người vì thấy một bóng người to lớn đứng lom khom như đang làm gì đó ở bên cạnh cái bàn ở xó nhà. Tâm bấm đèn pin về phía đó! Dưới ánh sáng chói chang hai đúa thấy đó chỉ là một bức tượng bằng thạch cao to như người thật đứng bất động cạnh cái bàn đầy bụi bậm. Hai đứa thở phào nhẹ nhỏm cả ngườị Hùng chưa bao giờ dám lên cái gác thượng nên chẳng biết có những thứ gì ở trên này hết. Tâêm soi đèn từ từ vòng quanh cái gác thượng xem có cái gì khác và có lẽ nó muốn xem có con chuột hay mèo nào lẩn quẩn đâu đó không, nó muốn chứng minh là Hùng chỉ sợ hoảng thôi chứ làm gì có ma quỷ trên đòi nàỵ
Hai đứa dõi mắt theo ánh đèn và khi ánh đèn rọi lại chỗ cũ thì thiên thần quỷ địa ơi, cái bức tượng đã biến đi đâu mất tiêu rồi! Tự nhiên không ai bảo ai, cả hai đứa bỏ chạy một mạch xuống cầu thang, Tâm làm rớt luôn cả cây đèn pin ở trên gác mà chẳng dám quay đầu lại lượm!
Khi chạy về đến cửa phòng tự dưng hai đứa quay mặt lại nhìn lên chỗ cầu thang. Hai đứa thấy rợn cả người lên vì cái bóng đen đó đã sừng sững đứng đó từ hồi nào rồi, vẫn với tư thế nửa trên nửa dưới ở cái cầu thang. Tâm không dám nằm dưới sàn nữa, cả hai leo lên ngồi trên giường của Hùng và để đèn sáng choang cho tới sáng. Hai cặp mắt chăm chăm nhìn về hướng cửa vì sợ cái bóng đó sẽ bước vào phòng lúc nào không biết. Cũng may từ đó tới sáng chẳng có gì xảy ra cả.
Sáng hôm sau trước khi Tâm ra về nó không quên nói "Mày nên nói chuyện này với bố mẹ nuôi mày đi! Tao tin lời mày nói roià đó!" Khi ăn sáng Hùng cũng không dám nói sự thật mà chỉ xin dọn xuống nhà dưới ở thôị Bố mẹ nuôi của Hùng nhìn nhau rồi nói là tùy Hùng thôị Hùng vội lên lầu và dọn tất cả đồ đạc của mình xuống cái phòng cũ khi trước.
Trưa đó sau khi ăn cơm xong, ông bố nuôi mới kêu Hùng ngồi lại rồi chậm rãi hỏi:
_ Có chuyện gì xảy ra trên đó phải không con?
Biết không thể dấu được Hùng đành phải kể hết các sự việc đã xảy ra trong mấy đêm rồị Nghe xong ông bố nuôi mới gục gặt đầu rồi kể:
_ Bố mẹ mua căn nhà này đã được 15 năm nay rồị Khi mới dọn tới ở thì "ông ta" cũng có phá phách trong nhà đó con ạ! Mẹ con biết điều này trước vì bà ấy tỉnh ngủ hơn tạ Bà nói cho ta biết nhưng ta chẳng tin và cho là bà ấy sợ nhảm nhí mà thôị Đến một đêm kia, bà lay ta dậy và ra hiệu cho ta nghe, ta lắng nghe và đúng là có tiếng động ở phía nhà bếp vọng về. Ta rón rén mò lấy cây đèn pin rồi mò ra phía cửa, ta mở cửa và rọi đèn pin về phía nhà bếp, như không thấy gì cả. Ta bật đèn nhà bếp và tìm tòi mọi nơi xem có con vật gì ở đó không. Cũng không thấy gì nên ta trở về phòng ngủ lạị Cứ thế sự việc xảy ra trong mấy đêm liền mà ta cũng chẳng tìm ra manh mối gì cả nên ta quyết định rình cho biết sự thật. Đêm đó ta ngồi sau cái ghế sofa, tay thủ sẵn cây đèn pin. Khoảng gần nửa đêm ta nghe tiếng động và tiếng lịch kịch leng keng của ly chén chạm nhau, ta ngó ra và thấy một bóng đen đang mở các cửa của cabinet. Ta nhào ra và bật đèn pin về hướng đó, nhưng cái bóng đen vụt mất về hướng cầu thang. Ta đuổi theo và rọi tìm khắp các phòng trên lầu nhưng không thấy gì! Ta bèn leo lên cái gác thượng soi tìm khắp xó xỉnh trên đó nhưng cũng chẳng tìm ra một bóng ai cả. Một điều làm ta hơi rùn mình là khi ta ở trên cái gác đó ta cảm thấy như là có ai đang nhìn theo dõi ta vậy đó. Ta lui trở xuống và tin là mình đãû chạm trán với con ma trên đo rồị Hôm sau ta nói chuyện này với mẹ con, bà ta sợ hãi quá và đòi bán nhà đi chổ khác ở. Ta không đồng ý và còn lớn tiếng biện minh là ma sợ người chứ người không sợ ma! Bằng chứng là khi nó thấy ta là nó biến mất chứ có dám làm gì ta đâu! Nó chỉ nhát những ai sợ nó mà thôị Chập tối hôm sau ta lên lại gác thượng nói to như để cho con ma đó nghe "Chúng tôi không đụng chạm gì đến ông và cũng không có ý định đó. Vậy ông hãy để chúng tôi được yên cũng như chúng tôi cũng sẽ không đụng chạm gì đến ông hết!" Từ đêm đó ông ta không còn hiện ra phá phách nữa cho đến ngày hôm naỵ Thôi thì để ta lên hòa đàm với ông ta lại một lần nữa xem saọ
Tối đó bố nuôi rủ Hùng lên gác thượng nhưng Hùng từ chối không đị Bố nuôi lên một lúc rồi trở xuống nói:
_ Chắc là sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa đâu!
Đúng như vậy! Từ đêm đó Hùng không còn nghe hay thấy điều gì lạ xảy ra nữạ Hùng cũng nói cho Tâm biết về điều này, dù vậy có năn nỉ cách mấy đi nữa thì Tâm cũng không bao giờ ngủ lại đêm ở nhà Hùng.
Cho đến bây giờ dù đã đi làm và ra ở riêng lâu rồi, và gia đình bố mẹ ruột cùng em gái Hùng đã qua bên này, nhưng mỗi khi về thăm lại bố mẹ nuôi của mình Hùng cũng không dám leo lên lầu chứ đừng nói gì là leo lên căn gác thượng đó. Nếu có ngủ lại đêm thì Hùng cũng chỉ dám ngủ ở căn phòng ở tầng dưới mà khi còn bé Hùng vẫn ngủ trong đó mà thôi!
 
L

lemahu

hic dài thế ai đọc nổi hu hu mỏi mắt lắm
cả ngày dán mắt vô màn hình rùi
hu hu
hằng h^m
 
B

babymouse

trời đây là topic của tui sao bà nèo vào spam thía
mọi ng đọc song chưa? seo không thấy ý kiến gì vậy? có kinh không vậy?
 
M

mixmix2007

hix ...theo mix bạn nên post it' một
nhìu quá nhìn hoa cả mắt
chẳng tập trung đọc dc
 
B

babymouse

bít làm thía nèo được
mà truyện 1 có pải là truyện cười đâu
còn lại tui cũng chưa đọc vì dài quá, mà tui vốn tính lười, tui chỉ pót về cho cả nhà cùng sem thui
tui sợ ma
 
P

phanminhthien

Aladdanh và cây đèn thần
Alađanh sau khi lấy đợc công chúa trong đêm tân hôn vớ vẩn thế nào lại sờ phải cái đèn thần, lập tức thần đèn hiện lên khoanh tay nhìn hai vợ chồng. Công chúa ngợng lắm nói: Anh đuổi cái thằng này đi chứ. Alađanh lập tức ra lệnh cho thần đèn: Mày hãy đi xây cho tao một cái lâu đài thật to. Thần đèn biến đi sau 5 phút đã xây xong quay lại tiếp tục khoanh tay nhìn hai vợ chồng. Alađanh tức giận ra lệnh: mày hãy san bằng cho tao 3 trái núi. Sau 3 phút thần đèn đã làm xong và đã có mặt ở đầu giờng. Alađanh bối rối không biết phải làm gì nữa. Lúc đó công chúa nói: Em đã có cách rồi và gọi thần đèn ra ngoài cửa và từ lúc đó trở đi không thấy thần đèn quay lại nữa. Sáng ra Alađanh ra cửa thấy thần đèn đang ngồi khóc ở trớc cửa Alađanh hỏi: Làm sao mà lại khóc, công chúa giao cho việc gì mà làm mãi không xong. Thần đèn mếu máo: Công chúa đa cho con cái sợi này bắt con vuốt cho thẳng mà con vuốt mãi cả đêm nó vẫn cứ xoăn
truyên ba láp smee post vao topic balap
 
L

luckhuc

phanminhthien said:
Aladdanh và cây đèn thần
Alađanh sau khi lấy đợc công chúa trong đêm tân hôn vớ vẩn thế nào lại sờ phải cái đèn thần, lập tức thần đèn hiện lên khoanh tay nhìn hai vợ chồng. Công chúa ngợng lắm nói: Anh đuổi cái thằng này đi chứ. Alađanh lập tức ra lệnh cho thần đèn: Mày hãy đi xây cho tao một cái lâu đài thật to. Thần đèn biến đi sau 5 phút đã xây xong quay lại tiếp tục khoanh tay nhìn hai vợ chồng. Alađanh tức giận ra lệnh: mày hãy san bằng cho tao 3 trái núi. Sau 3 phút thần đèn đã làm xong và đã có mặt ở đầu giờng. Alađanh bối rối không biết phải làm gì nữa. Lúc đó công chúa nói: Em đã có cách rồi và gọi thần đèn ra ngoài cửa và từ lúc đó trở đi không thấy thần đèn quay lại nữa. Sáng ra Alađanh ra cửa thấy thần đèn đang ngồi khóc ở trớc cửa Alađanh hỏi: Làm sao mà lại khóc, công chúa giao cho việc gì mà làm mãi không xong. Thần đèn mếu máo: Công chúa đa cho con cái sợi này bắt con vuốt cho thẳng mà con vuốt mãi cả đêm nó vẫn cứ xoăn
truyên ba láp smee post vao topic balap

ừm,ừm,ừm......kô hiểu mọi nguời đọc xong có nghĩ như tui đang nghĩ kô?
 
L

luckhuc

babymouse said:
bít làm thía nèo được
mà truyện 1 có pải là truyện cười đâu
còn lại tui cũng chưa đọc vì dài quá, mà tui vốn tính lười, tui chỉ pót về cho cả nhà cùng sem thui
tui sợ ma

úi rời, thế truyện 1 nó là thể loại gì thế? chắc chắn kô phải truyện ma rồi! :D
 
H

hathithu123

ma đâu chả thấy
chỉ thấy hoa hết cả mắt lên thôi
sơ ma đâu chưa thấy mà thấy sơ vì nhiều chữ quá
đọc hoa hết cả mắt
 
Top Bottom