S
star.mercury96
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!! ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.
THẦY GIÁO LÀNG
Tôi sinh ra và lớn lên trên vùng đất cằn cỗi. Làng tôi nghèo lắm, người dân làm quần quật quanh năm suốt tháng mà vẫn không đủ ăn, đủ mặc. Gia đình tôi cũng chẳng khác gì các gia đình khác trong làng, không biết đến bao giờ mới thoát được cảnh đói nghèo. Tuy vậy, cha mẹ vẫn lo cho chúng tôi đến trường học vì chỉ học mới có thể giúp cái gia đình này, cái làng này sống một cuộc sống no đủ được.
Sáng nay, khi tôi cùng mẹ và cu Lì lên nương thì nghe mấy đứa đầu làng lao xao chuyện làng có thầy giáo từ huyện về đi cái xe lạ lắm. Cái xe không cần đạp cũng chạy được như trong phim mà tối thứ bảy chúng tôi xem ở nhà ông trưởng xóm ấy. Cả đám con nít chúng tôi kéo nhau vào trường nhìn ngắm chiếc xe như một vật thể lạ vậy.
Thầy giáo Bình mới từ huyện về sẽ chủ nhiệm lớp chúng tôi. Có lẽ cuộc sống no ấm, đầy đủ đã quen với thầy nên khi về cái làng này dạy học, thầy gặp rất nhiều khó khăn. Chúng tôi nói chuyện với thầy, thầy kể rằng nhà thầy có hai anh em, bố thầy làm quản trị kinh doanh nên luôn mong muốn thầy kế nghiệp ông. Vì không có chút hứng thú nào với nghề nghiệp mà cha mẹ đã chọn, thầy quyết định thi vào trường sư phạm và theo đuổi ước mơ làm giáo viên của mình. Ra trường, được phân công về trường làng dạy, thầy cảm thấy hứng thú lắm.Vì thầy biết rằng ở đó sẽ có những học sinh nghèo mà biết vượt khó như chúng tôi đây. Nhưng có một điều thầy không ngờ rằng cái làng này lại nghèo đói đến vậy.
Cuối tuần, khi chúng tôi được nghỉ học cũng là lúc thầy quay trở lại huyện. Nhưng tuần này thầy về mà mãi vẫn chưa thấy thầy trở lại. Tôi thiết nghĩ có lẽ cuộc sống nghèo đói nơi đất này đã không thể giữ thầy ở lại. Một tuần trôi qua không có thầy giáo Bình, chúng tôi thấy buồn lắm. Nhớ ngày trước thầy còn ở đây, tối tối chúng tôi lại tập trung ở sân trường nghe thầy kể chuyện. Những câu chuyện thầy kể không có các ông bụt, bà tiên trong chuyện cổ tích. Thầy thường kể cho chúng tôi nghe chuyện về những tấm gương nghèo vượt khó, về những anh chị học sinh khó khăn về mọi mặt nhưng vẫn đậu thủ khoa vào các trường đại học, về những bạn học sinh khuyết tật vẫn biết vượt lên số phận của mình để hướng đến một tương lai tốt đẹp hơn…Nghe những câu chuyện của thầy, chúng tôi thấm thía nhiều điều lắm. Đứa nào cũng tự hứa với bản thân sẽ noi theo những tấm gương thầy kể để không phụ công ơn sinh thành, dưỡng dục của cha mẹ, thầy cô.
Trưa ấy, chúng tôi vừa tan trường thì thấy một bóng người vừa quen vừa lạ đang tiến vào cổng trường. Có đứa hét lên “ Thầy giáo Bình kìa *********!”. Ủa, sao thầy lại đi bộ, xe thầy đâu? Nhưng đó chính xác là thầy giáo Bình, thầy nhờ chúng tôi ra đầu làng đem đồ đạc vào cho thầy rồi thầy mở cái ba lô phát quà cho chúng tôi. Thầy bảo lần này về thầy sẽ ở lại đây luôn. Chiếc xe thầy đã bán được một số tiền nhỏ và thầy đã xin thêm sự hỗ trợ của huyện một khoản tiền để tu sửa lại trường học của chúng tôi. Tôi vui lắm, vậy là từ nay sẽ không còn thấy buồn khi không có thầy giáo Bình, hơn nữa lại được học trong một mái trường khang trang hơn nữa chứ! Mọi người dân trong làng cũng góp sức sửa chữa lại căn phòng tập thể cho các thầy cô để thầy cảm thấy thoải mái hơn. Hai tháng trôi qua, cuối cùng mái trường cũng được tu sửa xong. Giờ đây, chúng tôi sẽ không còn lo sợ mỗi khi mưa bão đến phải ở nhà, không được đến lớp vì lớp bị giột ướt.
Ba năm học dưới mái truờng trung học phổ thông trôi qua nhanh chóng, chúng tôi cũng đã trưởng thành. Còn tôi, tôi phải đứng trước một sự lựa chọn lớn: học đại học hay đi làm. Nhà tôi nghèo, hai đứa em đang còn đi học, bây giờ tôi mà học đại học thì cha mẹ lấy tiền đâu mà lo cho các em tôi. Khi ấy, thầy giáo Bình đã đến nhà khuyên tôi nên đi học đại học, thầy sẽ xin kinh phí từ huyện cho tôi. Sau nhiều đêm suy nghĩ tôi đã quyết định học đại học. Và mỗi tối, thầy Bình lại đến nhà ôn thi cho tôi. Đến ngày thi, đích thân thầy đưa tôi lên huyện đăng kí dự thi và tìm chỗ ở trọ. Với những kiến thức mà thầy truyền đạt lại, tôi đã thi đỗ và trở thành một sinh viên truờng Đại học Nông nghiệp. Sau bốn năm đại học, tôi nhận được một suất học cao học và trở thành kĩ sư nông nghiệp. Với tấm bằng Thạc sĩ trong tay, tôi có đủ khả năng để có một công việc ở huyện, nhưng tôi đã quyết định quay trở về giúp cái làng tôi thoát khỏi cảnh nghèo đói. Bằng cách kêu gọi mọi người không chặt phá rừng, tích cực trồng cây phủ xanh đất trống đồi trọc giờ đây làng tôi đã khá hơn trước rất nhiều. Tôi cảm ơn thầy nhiều lắm vì thầy đã soi sáng bước chân tôi trên con đường học tập. Bây giờ, thầy giáo Bình đã có gia đình và có một bé trai rất thông minh, kháu khỉnh. Người dân trong làng thường gọi thầy bằng cái tên thân thương “ Thầy giáo làng”.
NGUYỄN THỊ LINH PHƯƠNG
LỚP 10C1
Last edited by a moderator: