Chap 1: Huỳnh Tú Vi
Tối tháng hai, thời tiết trong lành khác lạ. Bầu trời thoáng đãng, chỉ còn sót lại vài áng mây đang trôi lơ lửng trên bầu trời cùng với ánh trăng tròn đẹp như chiếc mâm cỗ đêm Trung thu.
Tú Vi bước vào phòng của mình, căn phòng hôm nay lộn xộn hơn bao giờ hết. Sách vở nằm ngang ngổn giữa bàn học, quần áo trải dài dưới nền nhà, chăn gối bày bừa khắp giường ngủ ... Cô thở dài ngán ngẩm, cô rón rén bước tới cái bàn học lộn xộn của mình và lấy đi quyển vở phương trình hóa học cùng cây bút chì. Cô bước lên sân thượng và ngồi xuống một cách mệt nhọc.
Gió thổi mát rượi, đôi lúc làm người ta cảm thấy hơi se lạnh. Vi chống cằm, ngồi nhìn cây bút chì đang lăn lóc trên quyển tập dày, cô ngẫm về nó. Nó thật là thảnh thơi biết bao! Suốt ngày cứ lăn lóc trong chiếc cặp sách của cô cùng cô tung tăng đến trường, tối đến thì chỉ nằm ở trên quyển tập như mọi hôm khác, thảnh thơi quá! Cô muốn được như nó, cô muốn trở thành nó ...
Huỳnh Tú Vi là một học sinh ưu tú của trường THPT Chuyên Lê Hồng Phong. Tính đến năm nay, cô đã ăn đủ 16 nồi bánh chưng chứ ít ỏi gì, dù thế, tâm hồn cô lại lớn hơn tuổi. Từ khi lên Trung học Phổ thông, cô chín chắn và chững chạc hơn rất nhiều vì mục tiêu của cô trong 3 năm Phổ thông này là thi cuối kì năm nào cũng được xếp vào loại xuất sắc. Vì lý do khó nhằn này nên đôi lúc cô cảm thấy hơi mệt mỏi ... giá như cô không đặt ra cái mục tiêu khó nhằn này ... giá như cô không nên bảo ba mẹ mình cho mình học ngôi trường danh giá này ... giá như ... tất cả ...
Vi còn phải hạnh phúc khi có một diện mạo mà hàng ngàn học sinh trong trường mong ước. Cô càng lớn càng xinh, nét đẹp của cô càng ngày càng hiện rõ ra trên khuôn mặt đó. Cái dáng cao gần 1m80, làn da trắng nõn, mái tóc đen huyền lúc nào cũng bay bay theo gió, đôi mắt "bồ câu" long lanh như hai viên kim cương, chiếc mũi cao và thẳng tắp, đôi môi bóng mẩy, đôi má phúng phính, khi cười lộ rõ hai lúm đồng tiền đã được bao nhiêu cậu con trai cảm nắng. Tất cả những diện mạo đẹp đẽ đều quy tụ vào khuôn mặt V-line của cô.
Vi từ nhỏ đến giờ chỉ có một cô bạn chí cốt là Lâm Hải San. Cô nàng này mặc dù là con gái nhưng cứ bị mấy đứa trong lớp gọi là "anh". Vi cũng chẳng biết vì sao lại kỳ lạ thế, chắc hẳn vì San quá "men", cô cũng là một dân chơi bảo kê các cô con gái khi bị lũ con trai lớp cạnh ăn hiếp. Về học lực thì chẳng giỏi gì, mấy môn như Thể dục, Âm nhạc, Mĩ thuật, Tin học thì cô giỏi, chứ mấy môn khác thì không. Cô xin bố mẹ cho học trường chuyên vì chỉ muốn theo Vi thôi, hai người đó cứ đeo nhau như sam, chặt không đứt, bứt không rời, phơi không khô, chụm không cháy.
Hôm nay Vi mệt, chỉ muốn cái bản mặt của San xuất hiện hay trước mặt để cô giải sầu. Cô gọi cho San, mong chờ một câu trả lời quen thuộc mà ngày nào cô cũng được nghe.
Tút ... tút ... tút
Ba hồi tút sao mà dài thế? Ước gì mọi chuyện trôi nhanh hơn cái mặc định của nó ... Cô chỉ muốn gặp San mà trút hết cơn sầu.
- Gì vậy ba?
Một giọng nói nhí nhảnh quen thuộc, Hải San réo lên như một đứa bé thơ ngây còn mầm non.
- Tao ...
- Ok, chuẩn bị sẵn sàng đi, tao sang nhà bao mày đi chơi.
Vi chưa nói hết câu đã bị San nhảy xổng vào mồm. Cô nàng này lúc nào chả thế, cứ nghe thấy giọng điệu mệt mỏi của Vi là nhanh nhảu đùa cợt khiến Vi quên hết u sầu ngay.
King koong ...
Tiếng chuông cửa reo lên dồn dập, cái bản mặt đáng ghét của San xuất hiện ngay trước cửa nhà Vi. Vi vừa mới ra khỏi cổng đã bị San kéo lên xe đạp, lấy hai tay Vi ôm vào eo mình rồi chạy ... không biết San chạy đến đâu, chạy tới khi nào ... Vi chỉ biết được cùng San đi đến chân trời góc bể là một điều hạnh phúc nhất trên thế gian này.
Đi chơi về, Vi càng khiến căn phòng của mình thêm lộn xộn hơn. Cô cởi chiếc áo khoác của mình và quẳng nó ngay lên nóc tủ, giày dép thì một chiếc trên kệ, một chiếc lăn lóc dưới sàn, điện thoại thì ném nó xuống giường. Cô nằm xuống giường như một người đang lên cơn say. Phải, cô say rồi, không phải say vì men rượu mà là say vì sự tấp nập của cuộc sống ồn ào này, cô chán ngắt nó rồi, muốn từ bỏ nó ... Mắt cô dần nhắm lại, tâm hồn cô trôi theo giấc nồng.
...
- Vi ơi, dậy đi con!
Lại là câu nói quen thuộc của mẹ cô ở dưới bếp vọng lên. Cô ngóc đầu dậy, vươn vai và ngáp một hơi dài. Mọi suy nghĩ vẩn vơ hôm qua cô đều quên hết, chỉ chú tâm vào ngày mới, hôm nay cô đi học. Cô ráng lếch chân xuống chiếc cầu thang dài ngoằn, chui vào phòng tắm và ngoi đầu xuống nước. Mọi chuyện vẫn bình thường như mọi ngày.
- Cháu chào bác Lam ạ!
Tiếng nói đồng thanh của hai người trẻ tuổi vang vọng khắp nhà Vi. Là Chấn Phong và Hải San, cả hai cùng đến nhà cô rủ cô đi học. Câu nói này được lặp đi lặp lại 10 năm rồi, cũng chính là hai con người ấy, Phong và San.
- Hai bây lại đến đây ăn chực à?
Vi ngoi đầu lên xô nước, lấy chân đập mạnh cửa phòng tắm, ngó cái bản mặt ướt nhẹp của cô ra trước cửa.
- Ơ kìa, sao lại nói thế hả con?
~Tinns~