3. Trường xuân
Có một ban công nhỏ chìa ra dưới một mái hiên cũ kỹ. Những cành trường xuân mảnh dẻ leo lên theo ống nước, quấn quít hai bên căn nhà, gột đi những vết tích gió mưa.
Cứ mỗi buổi chiều, tôi thường đứng đó, nhìn về thảo nguyên xa vợi và rộng mênh mang. Nơi đây, tháng 12, mùa đông châu Âu bắt đầu tràn đến, mang theo những bông tuyết trắng li ti. Tuyết bám đầy lên lá trường xuân. căn nhà trắng xoá như được làm bắng những bông tuyết.
Giờ đây, mỗi lần lên blog, đọc một entry rằng: "ước gì có tuyết rơi nhỉ". Tôi lại nhớ đến những ngày mùa đông, con đường trước gara bị phủ kién toàn là tuyết, xe của dượng, tôi không thể nào đi ra được, là những buổi chiều xúc tuyết, mệt và lạnh đến rã rời. Là những đêm dài một mình trước cửa sổ, nhóm lò sưởi mà vẫn thở ra khói.
Nhà dì tôi ở trên những cao nguyen trùng điệp của xứ Blavia, nơi mùa đông về đầu tiên và cũng giá lạnh nhất. Đó là một ngôi làng nhỏ, có nhiều người Việt. Nhưng làng ở đây không giống định nghĩa làng của Việt Nam, mỗi căn nhà cách xa nhau đến vài chục mét, nối liền bởi một con đường ô tô đi được, những mảnh vườn khô xác, và những hàng rào dài bao quanh khu vườn.
Đêm thứ ba ở đây, tôi nhòm ra ngoài cửa và thấy cửa sổ nhà bên sáng mờ, một thứ ánh sáng như của đèn cầy. Và từ đó, tôi nghe thấy những nốt nhạc đầu tiên của một bài dân ca:
was kommt von draussen sein
wird wohl mein Feinsliebchen sein
(ồ trông, ai đến ngoài kia
Phải người trong mộng đã về đấy chăng ?-cho phép tôi tạm dịch)
Tôi được biết về L vào sáng hôm sau. Cha mẹ em, cũng như dì dượng tôi, di cư sang đầy đã từ mười hay mười lăm năm về trước. Em bị câm bẩm sinh. Không nói được , mẹ em, một nghệ sĩ dương cầm nghiệp dư, đã dạy cho em chơi đàn. Và cư thế mỗi đêm, trước lúc lên đèn, lúc đã xếp lại bao nhiêu mỏi mệt, tôi lại nghe những nốt nhạc réo rắt, vẫn của bài đồng dao kia. Lúc đó, em đang tập nhạc:
Geht vorbei und schaut nicht rein
wird's wohl nicht gewesen sein
(Mà sao người cứ đi qua
Không thèm nhìn lại...hay là người quên !)
Bài ca thật vui, mà lời ca thật buồn. Bên ngoài, trời vào đông mỗi lúc một sâu hơn. Cây trường xuân héo rã rời. Gió vẫn rít qua những hàng cây không tên (đến giờ tôi vẫn không biết nó tên gì), gió ù ù. Có những buổi đêm ngẩng nhìn lên trời, qua cửa sổ đã khép chặt, thầy dường như một vì sao cũng đang run rẩy giữa muôn ngàn những vì sao.
Mùa đông châu Âu buồn thảm lạ lùng. Có những sáng ngủ dậy, trời còn nhá nhem màu tro mà ngước lên đồng hồ quả lắc, đã 8, 9 giờ. Nhạc đã ngừng, khung cửa sổ đã khép, thời gian lại cứ trôi như chưa bao giờ ngừng lại. Để rồi cứ mỗi buổi tối lại đọng thành giấc mơ trong tiếng gió buồn rầu.
Có những tối, bất chấp cái lạnh, tôi vụt chạy ra ban công, và thấy những nốt nhạc u trầm cũng đang co ro trong cái rét. Gió thổi vào tai tôi những lời thì thầm giận dữ, rít lên những âm dài . Hàng trường xuân vẫn co ro bám chặt lấy căn nhà. Sau bữa đó, tôi ốm suốt một tuần lễ.
"trường xuân là loài cây mạnh mẽ nhất. Bất chấp bão tố cuộc đời, nó vẫn đứng vững. Người ta tưởng nó dựa dẫm. Kỳ thực, sức sống của nó vô cùng bền bỉ, bất cứ trong thời tiết nào"
Và cứ mỗi tối, bản nhạc lại cất lên những âm điệu trôi dần về cuối, mỗi lúc một thê lương. Lần đầu tiên, trong giấc mơ của tôi cứ chập chờn hình ảnh về những đoàn ngưởi, cứ nối nhau, nối nhau, đi thoát khỏi đỉnh đồi, xuống một triền dốc xanh, dưới những cánh đồng thăm thẳm.
Wenn mein Liechen Hochzeit hat
ist für mich ein Trauertag
Geh ich in mein Kämmerlein
trage meinen Schmerz allein
Hôm đó là bữa cuối cùng tôi nghe bản nhạc.
Hôm đó, tuyết tan
Hôm đó, giàn trường xuân rủ xuống như đau buồn.
Hôm đó, từng đoàn người nối đuôi nhau rời khỏi lưng đồi. Những bóng áo trắng và áo đen. Tuyết còn vương lại trên những sườn dốc, lác đác trên cây đã có vài mầm xanh hiếm hoi. Kết thúc một mùa đông, kết thúc một mảnh đời. Kết thúc bao đau buồn.
Mỗi buổi đêm, không còn gió, không còn mưa, không còn tiéng đàn run run, không còn ô cửa sổ sáng mờ. Nhưng một lúc nào đó, tôi tưởng mình đã nghe thấy từ ngoài trời, một âm thanh xao động. Và cứ mỗi buổi đêm, mỗi khi quay mặt, lại thấy ánh đèn nhá sáng, lúc ngoảnh lại, thấy đất trời vẫn kìn kịt một màu đen.
Năm sau tôi về nước mang theo những hồi ức về nhánh trường xuân, ban công, tường nhà lở lói và những đêm trường thao thức. Để rồi cứ mỗi lần trở mình trong đêm vắng, tôi lại thấy như có người ngâm nga
pflanzt mir drauf Vergißnichtmein......
Bản đồng dao vui mà buồn ấy, tôi đã học thuộc lòng.