trò chơi 7 ngày

P

pepys2nhokbin

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

G - Em thích anh!



B - Biết



G - Thế anh có thích em không ???



B - Không rõ



G - Mình chơi một trò chơi nhé!



B - Trò gì?



G - Trò chơi 7 ngày



B - Luật chơi thế nào?



G - Trong 7 ngày em sẽ là bạn gái của anh và nếu sau 7 ngày anh vẫn không thích em thì coi như em thua.



B - Thế thua thì sao?



G - Vĩnh viễn biến mất!



I/



“ Sáng nay anh sang chở em đi học nhé!” “Tại sao?” “Vì trò chơi đã bắt đầu.” “Nửa tiếng nữa sẽ sang.”



“ Tối nay mình đi ăn kem nha!” “ Tại sao?” “ Vì trò chơi đã bắt đầu.” “7h30”



11pm



“Ngủ ngon…xxx” “Sao không nhắn lại?” “Tại sao?” “ Vì trò chơi đã bắt đầu.” “Ừh thì ngủ ngon!”



Em : hôm nay bọn mình đã bắt đầu hẹn hò, mặc dù em biết anh không hề hứng thú với những việc ấy hoặc thậm chí là cảm thấy em rất phiền phức nhưng việc anh đồng ý bắt đầu trò chơi “vớ vẩn” này của em thì cũng đã khiến em rất vui rồi.



Anh : chả hiểu tại sao lại tham gia cái trò “ngu ngốc” của con bé ấy. Cũng may là chỉ 7 ngày.



II/



“Em đang đứng trước nhà anh.” “ Làm gì?” “ Mở cửa rồi sẽ biết.”



B - Điên àh? Sáng sớm sang đây làm gì?



G - Mang thức ăn sáng cho anh.



B - Ai nhờ thế?



G - Không ai cả.



B - Cứ để đấy!



G - Anh ăn cho nóng nhé, kẻo nguội lại không ngon.



B - Rồi! Thế giờ đi đâu đấy?



G - Đi học



B - Đi bằng gì?



G - Bằng chân



B - Đợi đấy, chở đi cho, đúng là phiền phức



G - Hì hì….



11pm



“Ngủ ngon….xxx” “G9”



Em : hôm nay chắc anh bực mình lắm vì em sang phá giấc ngủ của anh. Lúc anh ra mở cửa mà mặt mày cau có kinh khủng. Nhưng hôm nay lại vui hơn hôm qua vì anh đã chủ động chở em đi học và đã reply tin nhắn ngủ ngon của em mà không cần em phải nhắc.



Vui!



Anh : con bé ấy “hâm” thật, mà kể ra cũng chu đáo phết. Mà con gái đứa nào chả như đứa nào nhỉ? Àh, mà hôm nay mới phát hiện con bé ấy cười trông cũng xinh xinh <">



III/



“Em đang đứng trước nhà anh.” “Ừh”



B - Mua gì đấy?



G - Ăn đi rồi biết.



B - Đã ăn chưa?



G - Ai? Àh….chưa!



B - Ăn cùng đi



G - Hì hì…



B - Đừng cười như thế nữa, trông ngớ ngẩn lắm!



“ Tối nay lại ăn kem nhé!” “Sao ăn mãi thế?” “Em thích” “Ừh, thế thì đi ăn một mình đi, bận rồi!” “Oh!”



11pm



“Ngủ ngon….xxx” “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sau”



11:15pm



“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sau”



11:30pm



“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sau”



00:00



B - Alo



G - Anh có bị làm sao không? Sao em gọi cho anh mãi mà không được? Có làm sao không hả anh? Có…..



B - Này, có thôi ngay đi không? Sao lại cứ rối rít cả lên thế hả?



G - Vì em lo cho anh



B - Điên àh? Có gì mà phải lo, đừng có vớ vẩn như thế nữa, trước giờ chả cần ai lo cả.



G - Em xin lỗi!



Em : hôm nay em bị trộn lẫn giữa niềm vui và nỗi buồn. Em vui vì sáng nay anh không còn cảm thấy sự xuất hiện của em là phiền phức nữa và a đã bắt đầu để ý đến em. Dù anh bảo là e cười rất ngớ ngẩn nhưng điều đó còn khiến em vui hơn tất cả mọi lời khen. Đến tối thì anh từ chối đi ăn kem cùng em, hơi buồn một tẹo nhưng điều khiến em buồn nhất chính là những lời nói của anh khi em gọi cho anh. Thật sự em đã rất lo lắng khi gọi mãi cho anh mà chẳng được, em sợ anh gặp phải chuyện gì đấy. Anh chắc không biết rằng khi nghe giọng nói của anh em đã nhẹ nhõm như thế nào nhưng có lẽ điều đó khiến a khó chịu lắm. Ừh, mà có lẽ em phiền phức thật.



Anh : điện thoại hết pin thôi mà sao cứ làm ầm ĩ lên thế nhỉ??? Mà lúc nãy….hình như….con bé khóc thì phải….mình làm con bé ấy khóc àh ??? Mà mình đã làm gì cho con bé ấy khóc thế nhỉ ???Nếu như lúc nãy chỉ cần bảo với nó là điện thoại hết pin thì nó đã không khóc thế kia.



IV/



“Em đang đứng trước nhà anh.”



B - Vào đi!



G - Anh ăn đi!



B - Ừh!



B - Chở đi học nhé!



G - Hôm nay em muốn thả bộ đến trường.



B - Ờ….



“Có muốn ăn kem không?” “ Không anh ạh, hôm nay em mệt và không muốn ra khỏi nhà” “Ừh”



11pm



“Ngủ ngon….xxx” “Ừh, em cũng ngủ ngon nhé!”



Em : hôm nay em thoáng thấy trong người có chút mệt mỏi. Không phải em ốm mà là cảm giác mệt mỏi của con tim. Tối qua em đã buồn và khóc rất nhiều và sáng nay,khi gặp anh em cũng chẳng biết nên cư xử thế nào. Em ngốc anh nhỉ, chúng ta chỉ đang chơi một trò chơi thôi mà đúng không anh? Mà trò chơi thì làm sao lại có nước mắt hả anh?



Anh : mắt cô bé hôm nay hơi đỏ và sưng thì phải. Mà hôm nay cô bé ấy lạ, chẳng ríu rít như mọi ngày mà cứ sao sao ấy. Hình như mình quen với hình ảnh một cô bé hay nói hay cười mất rồi thì phải. Có chút lo rồi đấy!



V/



“Sang chở đi ăn sáng rồi đi học nhé!” …..



“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau” (19 lần trong suốt một ngày)



“Ngủ ngon em nhé!”…..



Em : cả ngày hôm nay em đã off máy điện thoại, em suy nghĩ mãi về hành động này của mình, vì em chỉ có 7 ngày, 7 ngày để khiến anh thích em nhưng em lại lãng phí một ngày như thế này có đáng không. Và cuối cùng em vẫn làm vì em nghĩ chúng ta cần một dấu “lặng” anh àh. Lặng để đủ dũng cảm đi tiếp hoặc là sẽ bỏ cuộc. Lục lọi lại những tin nhắn trong mấy ngày qua, em chợt phát hiện, mỗi một ngày, tin nhắn ngọt ngào hơn một chút và ngày hôm qua, lần đầu tiên anh gọi em bằng “em” thay cho cách nói chuyện trống không mọi khi. Một nụ cười giữa những giọt nước mắt.



Anh : hôm nay cô bé bị gì thế nhỉ? Cả ngày nay chẳng thấy mặt mũi đâu cả. Hôm qua bảo ốm không biết hôm nay đã đỡ chưa nữa? Sao lại không mở cả máy điện thoại thế kia? Hay là chạy sang nhà cô bé nhỉ? Tự nhiên có một cảm giác là lạ. Ừh, thì lạ, đã quen rồi hình ảnh cô bé với nụ cười rất xinh cùng gòi thức ăn trước nhà mỗi sáng, đã quen với tin nhắn ngủ ngon mỗi đêm…..hình nhừ…..có chút…..nhớ.



VI/



“Em đang đứng trước nhà anh.”



B - Làm sao thế? Sao cả ngày qua gọi mãi mà chẳng được? Có thế nào cũng phải nói một tiếng chứ hả.



G - Hì hì…..



B - Sao lại cười ngớ ngẩn thế kia?



G - Hôm qua là một ngày “Lặng” anh àh!



B - Ngày lặng ???



G - Ừh, người ta thường có những ngày “Lặng” như thế khi yêu nhau.



B - Để làm gì?



G - Để nhận ra sự quan trọng của nhau.



B - …..



G - Thôi anh ăn sáng đi!



B - Ừh, thế hôm nay có lại muốn thả bộ đến trường nữa không?



G - Hì hì….



B - Đồ ngốc!



G - Em ôm anh được không?



B - Ờ…..



G - Thế anh có cảm nhận được gì không?



B - Không rõ….



G - Chắc là chưa đủ



B - Sao?



G - Àh, không sao cả. Hết ngày mai trò chơi sẽ kết thúc.



B - Ờ…..



11pm



“Ngủ ngon anh nhé….xxx” “Ừh, em cũng ngủ ngon nhé…x”



Em : hôm nay em đã cảm nhận được rằng tình cảm anh dành cho em đang thay đổi, mổi ngày nhiêu hơn một chút thí phải nhưng mà liệu tình cảm đó đủ chưa anh? Đủ để anh thích em và đủ để chúng ta thành một đôi không anh? Ngày mai nữa thôi là trò chơi sẽ kết thúc. Kết quả sẽ là gì hả anh??? Em có phải biến mất không???



Anh : lúc cô bé ấy ôm mình tự dưng lại có một cảm giác là lạ, tựa hồ như có luồng điện chạy ngang, có chút ấm áp. Tự dưng bây giờ lại thèm cái cảm giác ấy, lại thấy chút nhớ. Chuông điện thoại báo có tin nhắn, hộp thư đã chật kín, có nên xóa hết tin nhắn của cô bé hay không nhỉ? Àh, không, cứ để đấy. Hình như mình thích cô bé rồi thì phải. Mà có thật là thích không hay cũng chỉ là cảm xúc thoáng qua ??? Mơ hồ quá!



VII/



“ Hôm nay em có một kế hoạch thú vị cho cả 2 chúng ta” “ Gì thế” “ Sang đón em sẽ rõ.” “Tinh vi”



B - Sao? Kế hoạch thế nào?



G - Hì hì



G - Đi xem phim nhé!



B - Xem phim???



G - Ừh!



B - Tại sao lại xem phim?



G - Vì đây là ngày cuối cùng của trò chơi.



B - Ờ…



G - Ăn tối nhé!



B - Ăn tối???



B - Ở đâu?



G - Nhà em



B - Nhà em?



G - Ừh, em sẽ nấu cho anh một bữa ra trò



B - Thế có ăn được không đấy?



G - Hì hì…. không chết đâu mà sợ



G - Có ngon không ?



B - Tạm được



G - Thế là không ngon àh?



B - Vớ vẩn, đã bảo là tạm được mà.



B - Ờ….Anh có thể…..



G - Có thể gì chứ?



B - Cầm tay em một lần được không ?



G - Ờ ….



B - Có cảm nhận được gì hay không?



G - Không rõ



B - Có thể trả lời khác đi được không?



G - Không biết nữa



B - Có thể ôm em một lần được không?



G - Ờ…



B - Có cảm nhận được gì hay không ?



G - Uhm….



B - Lại là không rõ đúng không?



G - Ờ…



G - Thôi trể rồi, anh về đi.



B - Ờ….



“ Trò chơi kết thúc rồi đấy. ” “Ừh” “Thế anh đã thích em chưa?” “ Hôm nay mệt nhiều rồi, đi ngủ đi, mai anh sang chở đi học” “ Nhưng trò chơi đã kết thúc rồi mà” “ Đã bảo đi ngủ đi mà, sao bướng thế?” “ Hì hì …. ngủ ngon anh nhé ….xxxx ”♥ “ Ngủ ngon love….x”♥
 
C

cobedethuong13

hay lắm nhóc ạ......................hihi.................post tiếp đi e .....
 
P

pepys2nhokbin

chuyện tình hok ten. Đọc và khóc.............

Tôi có một người bạn trai.Tên anh ấy là Jin. Tôi luôn coi anh như một người bạn cho đến năm ngoái, khi chúng tôi cùng tham gia buổi đi chơi của câu lạc bộ, tôi nhận ra mình đã yêu anh.

Trước khi buổi đi chơi kết thúc, tôi thú thật tình yêu của mình. Chẳng bao lâu sau, chúng tôi thành một đôi.

Đối với tôi, anh là duy nhất. Còn đối với anh, có lẽ tôi chỉ như một trong số các cô gái kia thôi.

"Anh muốn đi xem phim không?" - Tôi hỏi. "Anh không thể". "Tại sao? Anh cần học bài hả?" - Nỗi thất vọng đang làm trái tim tôi quặn lại. "Không... Anh phải đi gặp một người bạn".

Anh luôn như thế. Anh gặp gỡ các cô gái trước mặt tôi, như thể chẳng có gì. Đối với anh, tôi chỉ là một người bạn gái. Từ "yêu"; chỉ được nói ra từ miệng tôi. Từ khi biết anh, tôi chưa bao giờ được nghe anh nói "anh yêu em" trước.

Với chúng tôi, chẳng có ngày lễ kỷ niệm nào. Từ ngày đầu tiên anh đã không nói điều gì, rồi cứ thế 100 ngày, 200 ngày... Hàng ngày, trước khi tạm biệt, anh chỉ đưa cho tôi một con búp bê, hàng ngày, chắc chắn thế. Tôi không biết tại sao.

Rồi một ngày...

"Jin, em..." - Tôi ngập ngừng.
- Sao? Em cứ nói đi...

- ;Em yu anh

- Em... Ừm, thôi cầm lấy con búp bê này và về nhà đi

Đó là cách anh ấy lờ đi "ba từ" của tôi và đưa cho tôi con búp bê. Rồi anh biến mất. Những con búp bê tôi nhận được từ anh hàng ngày đã đầy ắp căn phòng.

Rồi đến sinh nhật của tôi. Sáng sớm tỉnh dậy, tôi hình dung tới một bữa tiệc với anh, và chỉ ngồi trong phòng chờ anh gọi điện. Nhưng bữa trưa trôi qua, bữa tối trôi qua, rồi bầu trời tối đen... Anh vẫn không gọi.

Tôi quá mệt mỏi, không còn có thể chờ đợi điện thoại thêm được nữa. Rồi khoảng 2 giờ sáng, bất chợt anh gọi điện cho tôi và đánh thức tôi dậy. Anh nói tôi ra khỏi nhà. Tôi cảm thấy thật vui và chạy ra ngoài đầy hạnh phúc.

- Jin!

-Đây... Em cầm lấy đi...; - Lại nữa, lại một con búp bê nhỏ.

- Thế này là thế nào?

- Hôm qua anh chưa đưa nó cho em, nên giờ anh đưa. Anh về đây, chào em.

-Chờ đã! Chờ đã! Anh có biết hôm nay là ngày gì không?

- Hôm nay?

Tôi cảm thấy rất buồn, tôi nghĩ rằng anh sẽ nhớ ngày sinh nhật của tôi. Anh quay người đi tiếp như thể không có gì xảy ra. Rồi tôi hét lên: "Chờ đã!"

- Em muốn nói gì sao? hỏi.

- Hãy nói với em, nói với em anh yêu em...

- Gì cơ?

- Hãy nói cho em nghe - Tôi giữ chặt lấy anh.

Nhưng anh chỉ nói những lời lạnh lùng: "Anh không muốn nói những lời đó một cách quá dễ dàng, nếu em khát khao muốn nghe, hãy tìm người khác".

Rồi anh đi. Đôi chân tôi tê cóng. Tôi quỵ xuống đường. Anh không muốn nói yêu tôi dễ dàng. Có lẽ anh không phải là người phù hợp với tôi...

Một tháng sau...

Tôi đã lấy lại được tinh thần và đi học. Nhưng vết thương lòng tưởng sắp lắng xuống lại bị khơi lên. Tôi nhìn thấy anh trên phố, với cô gái khác. Trên khuôn mặt anh là nụ cười, cái mà anh chưa bao giờ cho tôi thấy, khi anh chạm vào con búp bê...

Tôi chạy thẳng về nhà và nhìn vào những con búp bê trong phòng. Những giọt nước mắt rơi xuống. Tại sao anh lại đưa chúng cho tôi?

Những con búp bê đó có lẽ là do những cô gái khác chọn. Cơn tức giận bùng lên, tôi ném chúng ra khắp nơi.

Chợt điện thoại reo. Đó là anh. Anh nói tôi đi tới bến xe buýt gần nhà. Tôi cố gắng bình tĩnh và bước tới điểm hẹn. Tôi không ngừng nhắc nhở bản thân mình hãy quên anh ta đi, rằng tất cả rồi sẽ chấm dứt. Và anh xuất hiện trong tầm mắt tôi, hai tay đang ôm một con búp bê lớn.

Jin nói: "Jo, anh nghĩ em đã tức giận, em vẫn đến sao?".

Tôi không thể ngăn mình ghét anh, ghét cái thái độ như không có chuyện gì xảy ra và còn trêu đùa nữa. Rồi, anh lại đưa con búp bê ra như vẫn làm.

" Em không cần nó" - Tôi lạnh lùng.

- Gì cơ? Tại sao?

Tôi giật lấy con búp bê từ tay anh và ném xuống đường. "Em không cần con búp bê này, em không cần nó nữa. Em không muốn gặp lại một người như anh!".

Tất cả những lời từ sâu trong tôi cứ thế tuôn ra. Nhưng không như những lần khác, đôi mắt anh run run. "Anh xin lỗi" - Anh nói rất nhỏ. Rồi anh bước ra đường để nhặt con búp bê lên.

- "Anh thật ngốc! Sao anh lại nhặt nó? Ném đi!". Nhưng anh lờ tôi và đi tới chỗ con búp bê. Rồi tiếng còi inh ỏi, một chiếc xe tải lớn đang lao về phía anh.

"Jin! Tránh ra! Tránh ra mau!" - Tôi hét lên. Nhưng anh không nghe thấy tôi, anh cúi xuống nhặt con búp bê. "Rầm!" - âm thanh thật khủng khiếp.
Đó là cách anh ấy chia xa tôi. Đó là cách anh ấy ra đi mà thậm chí không mở mắt để nói với tôi một lời. Tôi đã sống từng ngày, từng ngày với cảm giác tội lỗi và nỗi buồn thắt ruột vì mất anh.

2 tháng sau...

Khi đã tạm lấy lại Cân bằng, tôi bắt đầu để ý đến những con búp bê - món quà duy nhất anh để lại cho tôi kể từ ngày hai đứa bắt đầu hò hẹn. Tôi nhớ những ngày bên anh và bắt đầu đếm "một...hai...ba..." lần lượt từng con búp bê.

"... Bốn trăm tám mươi tư, bốn trăm tám mươi lăm... " Ấy là con số kết thúc. Tôi lại bắt đầu khóc, với một con búp bê trong tay tôi. Tôi ôm nó thật chặt, rồi bất ngờ...

- Anh yêu em, anh yêu em! - Tôi giật mình, đánh rơi con búp bê xuống.

- Anh yêu em?; - Tôi nhặt con búp bê lên và ấn tay vào bụng nó.

- Anh yêu em, anh yêu em!; - Không thể nào! Tôi ấn vào bụng tất cả các con búp bê.

- Anh yêu em!

- Anh yêu em!

- Anh yêu em!
Những lời nói đó cứ phát ra không ngừng. Tại sao trước đây tôi không nhận ra? Rằng trái tim anh ấy luôn ở bên cạnh tôi, che chở tôi. Tại sao tôi đã không nhận ra anh yêu tôi nhiều như thế này!

Tôi nhặt con búp bê ở dưới gầm giường và ấn tay vào bụng nó, đó là con búp bê cuối cùng, con búp bê đã bị rơi xuống đường. Máu của anh thấm lên nó. Giọng nói lại phát ra, giọng nói mà tôi nhớ da diết:

"Jo, em biết hôm nay là ngày gì không? Mình đã yêu nhau 486 ngày. Em biết 486 là gì không? Anh không thể nói anh yêu em, bởi... bởi vì anh quá nhút nhát. Nếu em tha thứ và nhận lấy con búp bê này, anh sẽ nói rằng anh yêu em, mỗi ngày, cho tới khi anh chết. Jo, anh yêu em..."

Những giọt nước mắt lại trào ra. Tại sao? Tôi hỏi trời, tại sao chỉ đến lúc này tôi mới nhận ra điều đó? Anh đã không thể ở bên tôi, nhưng anh đã yêu tôi cho tới phút cuối cùng....

Có những thứ mất đi sẽ ko bao giờ có lại đc,,chỉ là tìm kiếm,, tìm kiếm &amp; mãi là tìm kiếm???...???...????

Có những thứ luôn bên cạnh mình mình ko biết trân trọng, đến khi mất rùi thì ko bao giờ còn hối hận kịp nữa. Cuộc đời là thế. Con người là thế............!~
 
T

tunkute123

G - Em thích anh!



B - Biết



G - Thế anh có thích em không ???



B - Không rõ



G - Mình chơi một trò chơi nhé!



B - Trò gì?



G - Trò chơi 7 ngày



B - Luật chơi thế nào?



G - Trong 7 ngày em sẽ là bạn gái của anh và nếu sau 7 ngày anh vẫn không thích em thì coi như em thua.



B - Thế thua thì sao?



G - Vĩnh viễn biến mất!



I/



“ Sáng nay anh sang chở em đi học nhé!” “Tại sao?” “Vì trò chơi đã bắt đầu.” “Nửa tiếng nữa sẽ sang.”



“ Tối nay mình đi ăn kem nha!” “ Tại sao?” “ Vì trò chơi đã bắt đầu.” “7h30”



11pm



“Ngủ ngon…xxx” “Sao không nhắn lại?” “Tại sao?” “ Vì trò chơi đã bắt đầu.” “Ừh thì ngủ ngon!”



Em : hôm nay bọn mình đã bắt đầu hẹn hò, mặc dù em biết anh không hề hứng thú với những việc ấy hoặc thậm chí là cảm thấy em rất phiền phức nhưng việc anh đồng ý bắt đầu trò chơi “vớ vẩn” này của em thì cũng đã khiến em rất vui rồi.



Anh : chả hiểu tại sao lại tham gia cái trò “ngu ngốc” của con bé ấy. Cũng may là chỉ 7 ngày.



II/



“Em đang đứng trước nhà anh.” “ Làm gì?” “ Mở cửa rồi sẽ biết.”



B - Điên àh? Sáng sớm sang đây làm gì?



G - Mang thức ăn sáng cho anh.



B - Ai nhờ thế?



G - Không ai cả.



B - Cứ để đấy!



G - Anh ăn cho nóng nhé, kẻo nguội lại không ngon.



B - Rồi! Thế giờ đi đâu đấy?



G - Đi học



B - Đi bằng gì?



G - Bằng chân



B - Đợi đấy, chở đi cho, đúng là phiền phức



G - Hì hì….



11pm



“Ngủ ngon….xxx” “G9”



Em : hôm nay chắc anh bực mình lắm vì em sang phá giấc ngủ của anh. Lúc anh ra mở cửa mà mặt mày cau có kinh khủng. Nhưng hôm nay lại vui hơn hôm qua vì anh đã chủ động chở em đi học và đã reply tin nhắn ngủ ngon của em mà không cần em phải nhắc.



Vui!



Anh : con bé ấy “hâm” thật, mà kể ra cũng chu đáo phết. Mà con gái đứa nào chả như đứa nào nhỉ? Àh, mà hôm nay mới phát hiện con bé ấy cười trông cũng xinh xinh <">



III/



“Em đang đứng trước nhà anh.” “Ừh”



B - Mua gì đấy?



G - Ăn đi rồi biết.



B - Đã ăn chưa?



G - Ai? Àh….chưa!



B - Ăn cùng đi



G - Hì hì…



B - Đừng cười như thế nữa, trông ngớ ngẩn lắm!



“ Tối nay lại ăn kem nhé!” “Sao ăn mãi thế?” “Em thích” “Ừh, thế thì đi ăn một mình đi, bận rồi!” “Oh!”



11pm



“Ngủ ngon….xxx” “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sau”



11:15pm



“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sau”



11:30pm



“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sau”



00:00



B - Alo



G - Anh có bị làm sao không? Sao em gọi cho anh mãi mà không được? Có làm sao không hả anh? Có…..



B - Này, có thôi ngay đi không? Sao lại cứ rối rít cả lên thế hả?



G - Vì em lo cho anh



B - Điên àh? Có gì mà phải lo, đừng có vớ vẩn như thế nữa, trước giờ chả cần ai lo cả.



G - Em xin lỗi!



Em : hôm nay em bị trộn lẫn giữa niềm vui và nỗi buồn. Em vui vì sáng nay anh không còn cảm thấy sự xuất hiện của em là phiền phức nữa và a đã bắt đầu để ý đến em. Dù anh bảo là e cười rất ngớ ngẩn nhưng điều đó còn khiến em vui hơn tất cả mọi lời khen. Đến tối thì anh từ chối đi ăn kem cùng em, hơi buồn một tẹo nhưng điều khiến em buồn nhất chính là những lời nói của anh khi em gọi cho anh. Thật sự em đã rất lo lắng khi gọi mãi cho anh mà chẳng được, em sợ anh gặp phải chuyện gì đấy. Anh chắc không biết rằng khi nghe giọng nói của anh em đã nhẹ nhõm như thế nào nhưng có lẽ điều đó khiến a khó chịu lắm. Ừh, mà có lẽ em phiền phức thật.



Anh : điện thoại hết pin thôi mà sao cứ làm ầm ĩ lên thế nhỉ??? Mà lúc nãy….hình như….con bé khóc thì phải….mình làm con bé ấy khóc àh ??? Mà mình đã làm gì cho con bé ấy khóc thế nhỉ ???Nếu như lúc nãy chỉ cần bảo với nó là điện thoại hết pin thì nó đã không khóc thế kia.



IV/



“Em đang đứng trước nhà anh.”



B - Vào đi!



G - Anh ăn đi!



B - Ừh!



B - Chở đi học nhé!



G - Hôm nay em muốn thả bộ đến trường.



B - Ờ….



“Có muốn ăn kem không?” “ Không anh ạh, hôm nay em mệt và không muốn ra khỏi nhà” “Ừh”



11pm



“Ngủ ngon….xxx” “Ừh, em cũng ngủ ngon nhé!”



Em : hôm nay em thoáng thấy trong người có chút mệt mỏi. Không phải em ốm mà là cảm giác mệt mỏi của con tim. Tối qua em đã buồn và khóc rất nhiều và sáng nay,khi gặp anh em cũng chẳng biết nên cư xử thế nào. Em ngốc anh nhỉ, chúng ta chỉ đang chơi một trò chơi thôi mà đúng không anh? Mà trò chơi thì làm sao lại có nước mắt hả anh?



Anh : mắt cô bé hôm nay hơi đỏ và sưng thì phải. Mà hôm nay cô bé ấy lạ, chẳng ríu rít như mọi ngày mà cứ sao sao ấy. Hình như mình quen với hình ảnh một cô bé hay nói hay cười mất rồi thì phải. Có chút lo rồi đấy!



V/



“Sang chở đi ăn sáng rồi đi học nhé!” …..



“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau” (19 lần trong suốt một ngày)



“Ngủ ngon em nhé!”…..



Em : cả ngày hôm nay em đã off máy điện thoại, em suy nghĩ mãi về hành động này của mình, vì em chỉ có 7 ngày, 7 ngày để khiến anh thích em nhưng em lại lãng phí một ngày như thế này có đáng không. Và cuối cùng em vẫn làm vì em nghĩ chúng ta cần một dấu “lặng” anh àh. Lặng để đủ dũng cảm đi tiếp hoặc là sẽ bỏ cuộc. Lục lọi lại những tin nhắn trong mấy ngày qua, em chợt phát hiện, mỗi một ngày, tin nhắn ngọt ngào hơn một chút và ngày hôm qua, lần đầu tiên anh gọi em bằng “em” thay cho cách nói chuyện trống không mọi khi. Một nụ cười giữa những giọt nước mắt.



Anh : hôm nay cô bé bị gì thế nhỉ? Cả ngày nay chẳng thấy mặt mũi đâu cả. Hôm qua bảo ốm không biết hôm nay đã đỡ chưa nữa? Sao lại không mở cả máy điện thoại thế kia? Hay là chạy sang nhà cô bé nhỉ? Tự nhiên có một cảm giác là lạ. Ừh, thì lạ, đã quen rồi hình ảnh cô bé với nụ cười rất xinh cùng gòi thức ăn trước nhà mỗi sáng, đã quen với tin nhắn ngủ ngon mỗi đêm…..hình nhừ…..có chút…..nhớ.



VI/



“Em đang đứng trước nhà anh.”



B - Làm sao thế? Sao cả ngày qua gọi mãi mà chẳng được? Có thế nào cũng phải nói một tiếng chứ hả.



G - Hì hì…..



B - Sao lại cười ngớ ngẩn thế kia?



G - Hôm qua là một ngày “Lặng” anh àh!



B - Ngày lặng ???



G - Ừh, người ta thường có những ngày “Lặng” như thế khi yêu nhau.



B - Để làm gì?



G - Để nhận ra sự quan trọng của nhau.



B - …..



G - Thôi anh ăn sáng đi!



B - Ừh, thế hôm nay có lại muốn thả bộ đến trường nữa không?



G - Hì hì….



B - Đồ ngốc!



G - Em ôm anh được không?



B - Ờ…..



G - Thế anh có cảm nhận được gì không?



B - Không rõ….



G - Chắc là chưa đủ



B - Sao?



G - Àh, không sao cả. Hết ngày mai trò chơi sẽ kết thúc.



B - Ờ…..



11pm



“Ngủ ngon anh nhé….xxx” “Ừh, em cũng ngủ ngon nhé…x”



Em : hôm nay em đã cảm nhận được rằng tình cảm anh dành cho em đang thay đổi, mổi ngày nhiêu hơn một chút thí phải nhưng mà liệu tình cảm đó đủ chưa anh? Đủ để anh thích em và đủ để chúng ta thành một đôi không anh? Ngày mai nữa thôi là trò chơi sẽ kết thúc. Kết quả sẽ là gì hả anh??? Em có phải biến mất không???



Anh : lúc cô bé ấy ôm mình tự dưng lại có một cảm giác là lạ, tựa hồ như có luồng điện chạy ngang, có chút ấm áp. Tự dưng bây giờ lại thèm cái cảm giác ấy, lại thấy chút nhớ. Chuông điện thoại báo có tin nhắn, hộp thư đã chật kín, có nên xóa hết tin nhắn của cô bé hay không nhỉ? Àh, không, cứ để đấy. Hình như mình thích cô bé rồi thì phải. Mà có thật là thích không hay cũng chỉ là cảm xúc thoáng qua ??? Mơ hồ quá!



VII/



“ Hôm nay em có một kế hoạch thú vị cho cả 2 chúng ta” “ Gì thế” “ Sang đón em sẽ rõ.” “Tinh vi”



B - Sao? Kế hoạch thế nào?



G - Hì hì



G - Đi xem phim nhé!



B - Xem phim???



G - Ừh!



B - Tại sao lại xem phim?



G - Vì đây là ngày cuối cùng của trò chơi.



B - Ờ…



G - Ăn tối nhé!



B - Ăn tối???



B - Ở đâu?



G - Nhà em



B - Nhà em?



G - Ừh, em sẽ nấu cho anh một bữa ra trò



B - Thế có ăn được không đấy?



G - Hì hì…. không chết đâu mà sợ



G - Có ngon không ?



B - Tạm được



G - Thế là không ngon àh?



B - Vớ vẩn, đã bảo là tạm được mà.



B - Ờ….Anh có thể…..



G - Có thể gì chứ?



B - Cầm tay em một lần được không ?



G - Ờ ….



B - Có cảm nhận được gì hay không?



G - Không rõ



B - Có thể trả lời khác đi được không?



G - Không biết nữa



B - Có thể ôm em một lần được không?



G - Ờ…



B - Có cảm nhận được gì hay không ?



G - Uhm….



B - Lại là không rõ đúng không?



G - Ờ…



G - Thôi trể rồi, anh về đi.



B - Ờ….



“ Trò chơi kết thúc rồi đấy. ” “Ừh” “Thế anh đã thích em chưa?” “ Hôm nay mệt nhiều rồi, đi ngủ đi, mai anh sang chở đi học” “ Nhưng trò chơi đã kết thúc rồi mà” “ Đã bảo đi ngủ đi mà, sao bướng thế?” “ Hì hì …. ngủ ngon anh nhé ….xxxx ”♥ “ Ngủ ngon love….x”♥


có phải là e k nhóc iêu của chị?????????????

chuyện tình romantic ;))

mà dạo này thế nào rồi hử

sao k qua nhà chị chơi

nhớ e lắm đó :x
Cẩn cáo 1: QUOTE k cần thiết .
 
Last edited by a moderator:
Top Bottom