Trịnh công sơn - Hát cho người nằm xuống

A

aqnacm

Vết lăn trầm
TCS

Vết lăn vết lăn trầm
Hằn trên phiến đá nâu thêm ưu phiền
Như có lần chim muông hằn dấu chân
Người đi phiêu du từ đó chưa thấy về quê nhà
Rộng đôi cánh tay chờ mong
Người chợt nhớ mình như đá

Đá lăn vết lăn buồn
Từ hoang xưa dấu chân anh dã cầm
Ôi vết hằn ghi trên bồn gió hoang
Chờ ta da du một chuyến
Ôi môi hờn xin đừng kể lại tích xưa buồn hơn
Đợi chờ năm làm gió qua truông thiên đàng

Thôi ngủ yên đi con ngủ đời yên đi con
Che dấu thân đau rã mòn
Ngủ đời yên đi con như vết thương đau ngủ buồn
Như Trùng dương đêm mắt thâm còn nghe ngóng

Đá lăn vết lăn trầm
Từ cơn đau ấy lưu thân mỏi mòn
Ôm mắt thầm van xin lời thánh đêm
Bài ca dao trên cồn đá
Trên ngai vàng quê nhà
Một thời ngủ yên tuổi xanh
Rồi một hôm chợt thấy hoang vu quanh mình


http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=XRv0fG0kmOhttp://www.vnmusic.com.vn/music/index.php?aid=nghenhac&id=2165
 
Last edited by a moderator:
A

aqnacm

Những con mắt trần gian

Những con mắt trần gian

Trịnh Công Sơn



Những con mắt tình nhân
Nuôi ta biết nồng nàn
Những con mắt thù hận
Cho ta đời lạnh câm
Những mắt biếc cỏ non
Xanh cây trái địa đàn
Những con mắt bạc tình
Cháy tan ngày thần tiên
Ngày ra đi với gió
Ta nghe tình đổi mùa
Rừng Đông rơi chiếc lá
Ta cười với âm u
Trên quê hương còn lại
Ta đi qua nửa đời
Chưa thấy được ngày vui
Đường trần rồi khăn gói
Mai kia chào cuộc đời
Nghìn trùng con gió bay
Những con mắt trần gian
Xin nuôi vết nhục nhằn
Những con mắt muộn phiền
Xin cấy lại niềm tin
Những con mắt cuồng thắm
Xin tươi sáng một lần
Cho con mắt người tình
Ấm như lời hỏi han ...
oOo
Những con mắt tình nhân
Nuôi ta biết nồng nàn
Những con mắt thù hận
Cho ta đời lạnh câm
Những mắt biếc cỏ non
Xanh cây trái địa đàn
Những con mắt bạc tình
Cháy tan ngày thần tiên
Ngày ra đi với gió
Ta nghe tình đổi mùa
Rừng Đông rơi chiếc lá
Ta cười với âm u
Trên quê hương còn lại
Ta đi qua nửa đời
Chưa thấy được ngày vui
Đường trần rồi khăn gói
Mai kia chào cuộc đời
Nghìn trùng con gió bay
Những con mắt trần gian
Xin nuôi vết nhục nhằn
Những con mắt muộn phiền
Xin cấy lại niềm tin
Những con mắt cuồng thắm
Xin tươi sáng một lần
Cho con mắt người tình
Ấm như lời hỏi han ...
Nhìn lại nhau có mắt lo âu
Xin gỗ về muồng yêu dấu
Nhìn lại nhau che những cơn đau
Tình dưới bóng ... ngọt ngào ...


http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=iEdjEMzlVy
 
D

duyenminhon

em cũng rất thích nhạc của TC Sơn nhưng em thích độc tấu guitar những bài đó hơn, nghe hay lắm, chị thử xem, nếu có bài nào hay chị post lên cho mọi người cùng thưởng thức nhá
 
L

luckhuc

Mình đã từng nghe bản độc tấu guitar "Hạ Trắng" của Trịnh Công Sơn, người trình bày là một anh SV .Tuy ko phải dân chuyên nghiệp nhưng nghe vẫn rất hay, có lẽ vì nó là.."Hạ trắng"..vốn dĩ đã hay rồi..:D

Luckhuc google hộ bạn duyenminhon bản guitar của bài này, do Võ Tá Tân (ko rõ là ai) soạn nhé.
[URL="http://oxyz.wordpress.com/2008/01/02/h%E1%BA%A1-tr%E1%BA%AFng-vo-ta-tan-so%E1%BA%A1n-cho-guitar/"]ttp://oxyz.wordpress.com/2008/01/02/h%E1%BA%A1-tr%E1%BA%AFng-vo-ta-tan-so%E1%BA%A1n-cho-guitar/[/URL]

pg
 
Last edited by a moderator:
L

luckhuc

Ngày trước mình cứ thắc mắc không hiểu sao nhiều người (thường là người lớn tuổi)lại thích nghe thứ nhạc rên rỉ ủ não,rồi lại đam mê nó, khen ngợi nó mới..khiếp chứ
Nhưng dần dấn bị ..papa "dẫn dắt" nên nghe một lần,rồi thèm nghe lần hai, nghe lần ba, ....,nghe lần thứ n..và thành thích lúc nào không biết.

Nghe nhạc Trịnh thì phải lắng đọng tâm hồn một chút, tĩnh tâm một chút.Nghe giai điệu nhưng không thể bỏ qua lời bài hát.Thử chép một đoạn lời bất kỳ cũng sẽ thấy nó là một bài thơ:

''Một lần chợt nghe quê quán tôi xưa
Giọng người gọi tôi nghe (tiếng) rất nhu mì
Lòng thật bình yên mà sao buồn thế
Giật mình nhìn tôi ngồi hát bao giờ''
(Bên đời hiu quạnh)

''Người ngỡ đã xa xăm
Bỗng về quá thênh thang
Ôi áo xưa lồng lộng
Đã xô dạt trời chiều''
(Tình nhớ)
Những lúc xô bồ,ồn ào, vui vẻ,mà nghe một bản nhạc Trịnh sẽ thấy trôi tuột bên tai.Nhưng những lúc buồn, những lúc một mình,những lúc mưa ..hì,một bản nhạc Trịnh cất lên sẽ nghe như tiếng lòng mình vậy.Có cái gì đó da diết trong giai điệu, mê mẩn trong lời ca,và cảm giác như TCS viết riêng cho mình ý.Chiêm nghiệm thấy trong lời hát của ông là những bài học cuộc sống,là sự vận động của không gian và thời gian.
-Làm sao em biết bia đá không đau
Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau

-Bao nhiêu năm làm kiếp con người
Chợt một chiều tóc trắng như vôi


Nghe nhạc Trịnh rồi thấy mình, thấy cuộc sống, tâm sự của mình,thấy một lối sống, một lối tư duy nhân văn trong đó thì xúc động và yêu thích, chứ (chẳng có ai) dám khẳng định ta đây hiểu hết những cái hay trong tác phẩm của Trịnh Công Sơn.Nhạc Trịnh là thế hay sao ấy,nghe vì thích, vì yêu nhưng vẫn không thể hiểu hết ý, vẫn thấy ở đó cái gì mơ hồ, xa xăm,khó nắm bắt...


Ừm,nói thì hơi mạnh mồm,nhưng mình cũng chưa hẳn đã yêu nhạc Trịnh ( chưa bằng được một phần một nghìn những người khác). .Lý do là vì nghe chưa thật nhiều, sống cũng chưa "đủ" để hiểu và cảm những tác phẩm của ông.(Giờ mới hiểu vì sao những người có kinh nghiệm sống thường thích nhạc Trịnh một cách đặc biệt).Vì vậy nên, một cách cư xử khôn ngoan là dựa cột mà nghe những người thực sự đam mê TCS nói.Chỉ với vài từ khoá trên Google, cả một thế giới về TCS và nhạc Trịnh hiện ra ngay... trên màn hình ...Những ai yêu nhạc Trịnh thật đúng sung sướng một điều là không sợ bị đói thông tin.

( Chia sẻ: Một site thú vị, có tất tần tật về Trịnh Công Sơn và Nhạc Trịnh:
http://www.trinh-cong-son.com )

Giả sử bạn là chưa từng nghe một bài hát nào của TCS, nhưng chỉ cần đọc những bài viết, những cảm xúc của mọi người về ông và các sáng tác của ông, đảm bảo bạn sẽ tự hỏi :" Oái, ông ấy là ai mà giỏi thế nhỉ, có thể khiến bao người yêu quý,ngả mũ kính phục, và những bài hát của ông ta thì có gì thú vị mà làm say mê biết bao nhiêu người.?".Câu trả lời không khó,nhưng cũng khiến bạn mất rất nhiều thời gian và công sức để trả lời đấy.
Bước đầu tiên là "đầu độc" cho những ai quan tâm đến TCS một vài bài viết (trong số ty tỷ bài viết rất hay về TCS)..
Trịnh Công Sơn và những “dòng suối nhỏ”

Hoàng Thắng

“Ôi những dòng sông nhỏ, lời hẹn thề là những cơn mưa”

Trịnh Công Sơn được xem là nhạc sĩ Việt Nam viết tình ca hay nhất thế kỷ XX. Hơn 40 năm qua, người ta đã hát, đã say mê những giai điệu của Trịnh Công Sơn. Hơn 40 năm, những bản tình ca của anh đã làm bao trái tim rung động, thổn thức. Bao người đặt câu hỏi: Vì sao Trịnh Công Sơn viết tình ca hay đến vậy? Có lẽ một trong những cảm hứng làm nên “suối nguồn” nhạc Trịnh không vơi là những người con gái đi qua đời nhạc sĩ – “ Những mối tình một thoáng mây bay” :

Từng người tình bỏ ta đi như những dòng sông nhỏ.
Ôi những dòng sông nhỏ.
Lời hẹn thề là những cơn mưa…”

(Tình xa)

Suốt cuộc đời, Trịnh Công Sơn băn khoăn vì một chữ “Tình” : Tình xa, tình nhớ, tình buồn, tình sầu…mà anh chưa thể nào đi hết. Trong tình khuc của anh luôn có bóng dáng những người con gái khi gần gụi, lúc xa xưa.

Dường như tình yêu trong Trịnh Công Sơn là một thứ cảm xúc vừa lạ, vừa quên, như dành cho một người mà rồi khhông phải.

Trịnh đã từng kể, năm 18 tuổi anh đã bắt đầu có những rung động đầu đời. Chàng học sinh trường Providence đã rung động trước một người con gái mà chưa ai từng nghe người nhạc sỹ gọi tên. Đó là một cô bạn cùng trường nhưng sau mấy lớp, một cô gái đẹp, hiền, ngoan và rất nghèo, vừa học vừa gánh nước thuê kiếm sống. Đó dường như là những rung động xuất phát từ sự cảm thông thân phận và mong ước sẻ chia – chưa hẳn đã gọi là tình yêu (mà Trịnh Công Sơn chưa gọi ai là người yêu bao giờ). Nhưng nó đã là những rung động khơi nguồn cho mạch suối nhạc Trịnh hơn 600 ca khúc lừng danh với khúc “Ướt Mi” khởi đầu: “ Nước mắt buồn mi em ngây thơ”
 
Last edited by a moderator:
L

luckhuc

(tiếp nè).................................................................................................................

“Dòng sông nhỏ” thứ hai đi qua đời Trịnh Công Sơn là người con gái mà anh đã viết trong những dòng “Hồi ức” là: “ Một người con gái rất mong manh, di qua những hàng cây long não lá li ti xanh muối đổ đến trường”. Đó chính là Diễm – Diễm của “Diễm Xưa”.

Thời gian học ở trường Providence, chàng trai tài hoa Trịnh Công Sơn đã yêu con gái của người thầy dạy văn. Mối tình học trò đã kéo dài từ khi Trịnh Công Sơn còn ở Huế cho đến khi vào Sài Gòn trọ học. Tuy vậy, gia đình Diễm lại không muốn gửi con gái của mình cho một người lãng tử sống kiếp “túi thơ – bầu rượu”. Đây là quãng thời gian mà Trịnh Công Sơn đau khổ nhất: “ Tôi nén mọi sự khổ đau trong im lặng. Sự đau khổ và nhớ nhung dày vò tôi từng đêm, tôi viết “Diễm Xưa” để trút bỏ nỗi đau khổ trong lòng”. Những nỗi nhớ khắc khoải vẫn đeo đuổi Trịnh, rút lòng anh thành tình khúc “Diễm Xưa” nổi tiếng sau này. Anh gửi vào từng nốt nhạc những cảm xúc vừa như nhơ thương lại vừa như đớn đau, nhớ tiếc – vừa như mong mỏi lại vừa như nuối tiếc xót xa: “ Chiều nay còn mưa. Sao em không lại, nhớ mãi trong cơn đau vùi, Làm sao có nhau…?” Trong thẳm sau trái tim người nghệ sỹ lãng du gọi lên một tiếng thở của “xướng ca vô loài”. “Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau” – Nó trở thành một lời tình bất hủ.

Sau này, trong một dịp trở lại Sài Gòn, Trịnh Công Sơn đã tìm đến nơi ở của Diễm, gửi tặng nàng bản nhạc làm kỷ niệm. Khi Trịnh vừa đi một quãng thì nghe tiếng Diễm gọi “Anh Sơn, Anh Sơn” nhưng anh không ngoái lại và tự nhủ phải quên “Tất cả chỉ còn là kỷ niệm, kỷ niệm nào cũng đáng nhớ nhưng cứ phải quên. Người con gái ấy chính là Diễm của những ngày xưa”. Những nỗi nhớ trong lòng một chút mong mannh như sương như khói và anh lắng lòng mình vào lẵng du:

“Xin hãy cho mưa qua miền đất rộng
Để người phiêu lãng quên mình lãng du”.

Sau Diễm của ngày xưa, tâm hồn Trịnh Công Sơn chưa có ý định dừng ở bất cứ nơi nào. Dường như anh yêu rất nhiều, yêu tất cả, yêu bằng tất cả rung động – nhưng anh là một người nghệ sỹ lãng du. Có một vài người bước vào cuộc đời Trịnh Công Sơn nhưng không ai dừng lại lâu. Có lẽ họ nhận ra anh không thuộc về mình họ, tình yêu của anh là tình yêu của tất cả tình yêu.

Vào năm 1983, một phụ nữ có tên là C.N.N sinh năm 1944 từ Paris về Việt Nam dự định tổ chức lễ cưới với Trịnh Công Sơn nhưng không thành. Rồi Á hậu báo Tiền Phong – Vân Anh – người con gái mà trong lần gặp gỡ đầu tiên Trịnh Công Sơn đã phải thốt lên “Đẹp quá”. Họ đã chuẩn bị cho hôn lễ - nhưng phút cuối cùng, Trịnh Công Sơn lại từ chối hạnh phúc của chính mình. Không một lời thanh minh, không một lời biện hộ, anh lặng lẽ - dường như anh còn do dự - do dự vì chưa hiểu hết chữ “Tình”. Trịnh Công Sơn đã cho tình yêu và đã yêu nhưng không nhận hạnh phúc cho mình – dường như anh hiểu rằng mình sinh ra là kiếp lãng tử “xướng ca vô loài”.

Trong đoạn cuối cuộc đời, niềm đam mê lớn nhất Trịnh Công Sơn dành hết cho ca sĩ Hồng Nhung, theo anh là “một người gần gũi quá, không biết gọi là ai!”. Hồng Nhung đến bên đời Trịnh, mang cho anh một sức sống mới, cảm hứng mới để anh viết lên những: “ Bống Bồng ơi”, “Thủa bống là người”… tặng riêng cho Bống của lòng mình. Ca sĩ Hồng Nhung kể: “Lần đầu tiên…người đàn ông nhỏ bé hồn nhiên bước qua cái cổng sắt lớn, bước vào đời tôi, anh đội chiếc mũ bạc màu…Vừa đi vừa đá nhẹ mấy hòn sỏi dưới chân”. Hồng Nhung đến mang cho đời Trịnh Công Sơn một ánh nắng vàng, một cơn mưa lạ từ cõi vu vơ:

“Nắng vàng em đi đâu mà vội
Mà vội,
Nắng vàng. Nắng vàng ơi…”

Chính những nốt nhạc đầy yêu thương của Trịnh Công Sơn đã “khai sinh” một Hồng Nhung hoàn toàn mới, một Hồng Nhung sâu lắng, dịu dàng và Bống của lòng người cũng mang đến một hơi thở mới cho nhạc Trịnh, một hơi thở thôi thúc – dư âm.

Huyền Thoại về “dòng sông nhỏ” cuối cùng.

Người viết bài này xin dành một phần riêng để nhắc nhớ một mối tình mà những người yêu Trịnh Công Sơn cho là huyền thoại. Huyền thoại không bởi vì nó là nơi mà Trịnh Công Sơn gửi nhiều tình cảm nhất, mà là vì đây được xem như là một tình yêu đích thực hướng đến Trịnh Công Sơn – một âm thanh trong trẻo mà người ta dám khẳng định. Trong khi không ít người vây quanh Trịnh Công Sơn tìm danh tiếng hay mong kiếm được một tấm giấy “thông hành” bước vào sân khấu âm nhạc thì tình cảm của người con gái ấy đáng quí biết bao và thật sự là chữ “tình” mà đời dành cho người nghệ sỹ lãng du, thực sự là “mưa qua miền đất rộng” để cho “người phiêu lãng quên mình lãng du”.

Cô gái sinh năm 1974 đã hiện diện trong đời sống người nhạc sỹ tài hoa có trước và sau khi Hồng Nhung đến. Đây là một cô gái trẻ và khá xinh đẹp, cô đến với Trịnh Công Sơn thực sự bằng tất cả tình yêu và đức hi sinh. Không vây quanh, không bộc lộ tình cảm một cách mạnh mẽ, trực tiếp như những người khác mà chỉ đứng từ xa lặng lẽ ngắm nhìn, ngưỡng mộ Trịnh Công Sơn bằng cả trái tim. Trong những ngày Trịnh ốm đau, cô luôn là người ở bên chăm sóc anh. Không biết có phải hình ảnh người con gái lặng lẽ, dịu hiền ấy đã gợi nên những cảm xúc để cứ mỗi năm đến ngày 7/4 – sinh nhật cô là Trịnh Công Sơn lại vẽ lên lụa hình người con gái đẹp – mà buồn.

Ngày Trịnh Công Sơn giã biệt cõi trần, không ruột rà, máu mủ nhưng cô đã xin được quàng lên đầu một vành tang trắng và lặng lẽ đi bên linh cữu của anh. Khi đám tang kết thúc, cô ở lại sau cùng, rải hoa trắng lên mộ và một mình đứng lặng giờ lâu. Trong khi không ít người đã bày tỏ nỗi buồn của mình trước công chúng trong các Album ca nhạc, trong các chương trình tưởng niệm… thì cho đến bây giờ cũng không nhiều người biết về người con gái ấy – cô không muốn được nêu tên, chỉ lặng lẽ và không nguôi nhớ!
 
Last edited by a moderator:
L

luckhuc

và...khi nghe nhạc Trịnh rồi, ta sẽ thấy thế này...
Nghe nhạc Trịnh, cảm giác như đang "đi đến tận cùng của tuyệt vọng, để thấy tuyệt vọng cũng đẹp như một bông hoa"...



Những hôm Hà Nội vừa mưa vừa rét như hôm nay, đóng cửa sổ để chặn cái lạnh ùa vào, nhìn một màu xam xám âm u qua khung kính mà nghe

Đêm ta nằm bóng tối che ngang
Đêm ta nằm nghe tiếng trăm năm
gọi thì thầm..gọi thì thầm...gọi thì thầm
Đêm nghe trời như hú như than
Ta nghe đời như có như không
Còn lại mình
Đời bồng bềnh
Đời buồn tênh

thì thật não nề lắm thay, ngồi nghe cái nỗi đồng cảm của Trịnh với lòng mình, đó là con người duy nhất trước bạn hiền mình vẫn tìm đến trong sự mệt mỏi và sợ hãi trước cõi người rộng lớn này....giờ mới thấm thía tại sao ông lại là người tình của cuộc đời, sự thấu hiểu của ông quả rộng lớn mà sâu sắc...ông thở dài và suy tư về cuộc đời trong cái triết lý dịu dàng và vị tha của mình...Trịnh nhìn thấy, nhưng ông chỉ Im lặng thở dài mà thôi...

Đời đã cho tôi một ngày
Nhìn thấy gian manh loài người
Từ đó
Tôi chìm dưới mênh mông

Đó là con người đã trải nghiệm nhiều, ông nhìn, nghe và đau những nỗi đau rất nhân bản, từ "tình yêu như trái phá con tim mù lòa" đến nỗi đau của "Người con gái Việt Nam da vàng"....Trong những nỗi đau ấy, ông vẫn hiểu " Đừng tuyệt vọng, tôi ơi, đừng tuyệt vọng" và Trịnh mỉm cười, hát lên khúc ca về cuộc sống, về sự sinh sôi nảy nở mỗi ngày, khổ đau và hạnh phúc như một vòng luân hồi ko tránh khỏi của trời đất, mỗi con người dù muốn dù không đều phải đón nhận, và đều phải sống " vì đất nước này cần một trái tim" , " Và như thế tôi đến trong cuộc đời, và như thế tôi sống vui từng ngày, vẫn yêu cuộc đời này bằng trái tim của tôi"...

Không hẹn mà đến
Không chờ mà đi
Bốn mùa thay lá thay hoa thay mãi đời ta
Bên trời xanh mãi
Những nụ mầm mới
Để lại trong cõi thiên thu hình dáng nụ cười...

(t/g: Trần Hương Giang)


Đấy, thấy chưa, chỉ cần một tình yêu đủ lớn thì nói gì-viết gì cũng đều hay, đều bay hết cả... >-
 
L

luckhuc

Hức, forum lại còn hạn chế bài dài quá nữa chứ.Làm phải cắt bài ra làm nhiều phần--->Phiền phức quá! Bài dài thì tốt chứ sao lại hạn chế các sếp ơ..i ..ơiiii... .=((
 
A

amaranth

[FONT=&quot]Topic nhạc Trịnh không thể thiếu "Gia Tài Của Mẹ" ^^ ai tìm hộ đi ^^
[/FONT]
 
Top Bottom