Có thể nhận xét về phong cảnh thiên nhiên trong bài TRÀNG GIANG theo các ý sau :
_ Phong cảnh thiên nhiên thật đẹp , hùng vĩ nhưng lại có nét đìu hiu , quạnh quẽ và được phác họa 1 cách đơn sơ , rất gần với cách miêu tả thiên nhiên trong các bài thơ cổ điển . ( chẳng hạn , ngay ở 2 câu thơ đầu " sóng gợn tràng giang buồn điệp điêp - con thuyền xuôi mái nước song song " , nhà thơ đã vẽ ra trước mắt người đọc 1 cảnh tượng sông nưứoc mênh mông , bắt ngát , những làn sóng gợn tới chân trời xa xăm . con sông này không chỉ rộng mà còn kéo dài ra đến vô biên . Tương tự như vậy , ở 2 câu " nắng xuống, trời lên, sâu chót vót - sông dài, trời rộng, bến cô liêu . " không gian được mở rộng và đẩy cao thêm . SÂU gợi được ở người đọc ấn tượng thăm thẳm , hun hút khôn cùng . CHÓT VÓT khắc họa được chiều cao dường như vô tận . Càng rộng càng cao thì cảnh vật thiên nhiên càng thêm vắng lặng , chỉ có sông dài với bờ bến lẻ loi , xa vắng .
_ Thiên nhiên không chỉ rộng lớn , bát ngát , quạnh hiu mà còn có vẻ đẹp riêng thật tráng lệ . Ta có thể thấy điều này qua những câu thơ vừa trích và nhất là 2 câu thơ " lớp lớp mây cao đùn núi bạc - chim nghiêng cánh nhỏ bóng chiều sa ' . Mùa thu , những đám mây trắng đùn lên ở phía chân trời ; khi có ánh bạc dương phản chiếu vào , những đám mây đó lấp lánh như những núi bạc .
_ Thiên nhiên trong bài thơ này không được miêu tả 1 cách rậm rạp , dường như tác giả chỉ phác ra một số nét đơn sơ , chủ yêu ghi lấy hồn cốt của tạo vật .