Topic dành cho các mem tham gia vào dự án "Văn Mẫu 12"

Status
Không mở trả lời sau này.
C

conu

Đề: Phân tích hình tượng nhân vật bà cụ Tứ trong tác phẩm "Vợ nhặt" của Kim Lân.

Bài làm:

Tác phẩm "Vợ nhặt" của Kim Lân đã tạc lưu lại trong tâm trí người đọc không chỉ bởi một ấn tượng dễ gọi mang tên nỗi ám ảnh về cái đói, cái cùng của những người nông dân sống trong đêm trước Cách mạng. Những tháng ngày 1945 ấy, cái đói cứ bủa vây nơi nơi, tưởng đâu đâu cũng ngửi thấy "mùi đói". Làng quê chìm trong ko khí tang thương với tiếng quạ kêu quang quác, tiếng khóc hờ của những nhà có người chết đói và thân vận rẻ rúng của bao cảnh đời: người ta có thể nhặt được vợ giữa đường chợ chỉ với 4 bát bánh đúc và mấy câu đùa cợt.... Tạm gác lại cái cứu cánh nội dung ấy, lật giở lại tác phẩm và để lòng ta lắng lại với những dư vị của cảm xúc. Ta đã hiểu... Nếu như nói đến văn học là nói đến 1 phạm trù ko giới hạn của nghệ thuật, có khả năng gợi mở mọi chiều kích của các giác quan và trường liên tưởng, thì đây: với tác phẩm vợ nhặt này ta không chỉ biết đến 1 anh Tràng thô nhám, cục mịch mà có lúc ngượng nghịu, ngẩn ngơ như một đứa trẻ lớn hiền lành, 1 chị vợ "chao chát, chỏng lỏn" mà "hiền hậu, đúng mực", ta còn biết đến 1 nhân vật nữa: một nv giữ cho câu chuyện "VN" có chiều sâu, mang lại cho tác phẩm sự mặn mà, đằm thắm. Đó là nhân vật bà cụ Tứ. Càng đọc, càng ngẫm nghĩ, ta càng cảm nhận sâu sắc hơn tấm lòng của người mẹ nông dân này.

Đến khoảng giữa câu chuyện, Kim Lân mới cho nhân vật Bà cụ Tứ xuất hiện như để hoàn chỉnh hơn ý niệm về một gia đình, trong mối quan hệ "mẹ chồng nàng dâu" với người "vợ nhặt". Nhưng hẳn không chỉ thế. Hãy xem cách mà Kim Lân dẫn dắt chúng ta đến với nhân vật. Bắt đầu là cái dáng "lọng khọng đi vào ngõ, vừa đi vừa lẩm bẩm tính toán gì trong miệng".... Chao ôi! những câu giản dị nhường ấy mà chất chứa bao yêu thương trìu mến. Ta gặp lại cái dáng gầy gầy, còng còng vì sương gió cuộc đời của người bà quen thuộc. Từ "lọng khọng" đầy sáng tạo và có sức gợi hình, gợi tả tạc lại trong ta một dáng hình. Có phải không? Kim Lân đã gửi trọn tấm lòng kính yêu của mình để cảm thông cùng với những nỗi đau suốt một đời đã đè nặng lên đôi vai người mẹ. Vả chăng, với nhân vật bà lão, nhà văn còn có dịp nhìn việc lấy vợ của Tràng từ một góc độ khác, trong 1 tâm trạng khác. Tôi những muốn viết ngay về những diễn biến phức tạp trong tâm hồn người mẹ khi biết đứa con trai xấu xí, cục mịch của mình đã lấy được vợ lại giữa 1 hoàn cảnh đặc biệt éo le. Nhưng, 1 ấn tượng nữa về bà lão cứ hiển hiện trong tâm trí tôi - 1 ấn tượng dù chỉ thoáng gặp nhưng cũng thật khó quên. Tôi đã lần theo từng câu chữ của tác phẩm và tìm thấy những dòng tâm trạng này: "Bà lão đăm đăm nhìn ra ngoài. Bóng tối trùm lấy hai con mắt. Ngoài xa, dòng sông sáng trắng uốn khúc trong cánh đồng tối. Mùi đốt đống rấm ở những nhà có người chết theo gió thoảng vào khét lẹt. Bà lão thở nhẹ một hơi dài. Bà lão nghĩ đến ông lão, nghĩ đến đứa con gái út. Bà nghĩ đến cuộc đời khổ cực dằng dặc của mình" Ta biết được người phụ nữ nông dân này có một số phận đầy bất hạnh. Cuộc đời bà là một chuỗi ngày khổ đau, tê tái. Bà đã vĩnh viễn mất đi người chồng và đứa con gái út yêu thương.. Dẫu biết thời gian có thể xoá nhoà đi tất cả nhưng vết thương lòng đâu dễ biến tan. Ta không gặp 1 cơn hấp hối trong đau đớn, cũng chẳng gặp những quằn quại quay quắt, ta chỉ gặp ở đó 1 con người của hiện tại với 1 cái thở dài đầy chiêm nghiệm đang nhìn trông về bờ quá khứ. Điều ấy lý giải vì sao con người già cả ấy lại quen đánh giá sự việc bằng kinh nghiệm và sự từng trải, bằng 1 nỗi lòng đầy ám ảnh của 1 quá vãng nặng trĩu những đắng cay.
Ai đã từng nói rằng: "Văn chương là lịch sử tâm trạng của con người". Nếu đúng như vậy thì Kim Lân quả là 1 nhà văn đích thực trên cái ý nghĩa ấy. Ngòi bút của ông đã thêm 1 lần chấm vào nghiên mực cuôc đời để khắc hoạ lại hình ảnh của nhân vật bà cụ Tứ với những diễn biến tâm trạng đầy tinh tế. Tưởng như, bà cụ Tứ bước từ căn nhà rúm ró, tồi tàn của mình đi vào trang truyện chứ ko hề do dụng công xây dựng của tác giả. Hình ảnh bà - hình ảnh của người mẹ nông dân Việt Nam 1945 hiện lên chân thực như nó vốn có qua những lời nói tưởng như ngớ ngẩn, lẩm cẩm mà xiết bao ân tình. Cuộc đời tuy có mất mát nhưng cũng không cướp đi của bà tất cả. Bà vẫn còn có anh Tràng - đứa con trai độc nhất để yêu thương chăm sóc. Làm mẹ, ai cũng mong cho con mình chóng khôn lớn, trưởng thành và yên bề gia thất. Rồi cái ngày hạnh phúc ấy cũng đã đến: cái ngày anh Tràng lấy vợ. Những tưởng niềm vui ánh lên rạng ngời trong trái tim già cỗi ấy, nhưng lòng người mẹ lại ngổn ngang bao tâm sự thầm kín. Dạo đầu của chuỗi tâm trạng ấy là 1 loạt những câu hỏi đầy vẻ ngạc nhiên, thắc mắc: "Người đàn bà nào lại đứng ở đầu giường con mình thế kia?" "ai thế nhỉ? sao lại chào mình bằng u?". Phải, làm sao bà ngờ được lại có ngày hôm nay, khi mà giữa nhưng năm đói mòn đói mỏi, nhà lại nghèo mà con trai bà lại dẫn không về 1 người vợ. Mọi việc đến với bà quá nhanh. Chính bởi tình huống hết sức đặc biệt này của câu chuyện "vợ nhặt", mọi diễn biến nội tại đã được đẩy lên đến cao trào, trở thành 1 sợi chỉ xuyên suốt làm cho mạch tp đi theo 1 chiều hướng rất logic của tâm lý nhân vật. Bà lão thực sự đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, tới mức: "không còn tin vào mắt, vào tai mình nữa". "Bà lão nhấp nháy cặp mắt cho đỡ nhoèn vì tự dưng bà lão thấy mắt mình nhoèn thì phải. Bà lão nhìn kĩ người đàn bà lần nữa, vẫn chưa nhận ra người nào. Bà quay lại nhìn con tỏ ý không hiểu".
Tâm trạng cứ băn khoăn như thế cho đến khi mọi chuyện được vỡ lẽ thông qua lời xác nhận của con trai: "Nhà tôi nó mới về làm bạn với tôi đấy u ạ..." Lúc ấy tâm trạng của người mẹ lại bước sang 1 trang khác, hứa hẹn nhiều biến động hơn và tinh tế hơn. Kim Lân đã không tả thêm nữa những suy nghĩ, những căn vặn trong tâm não của nhân vật, hay những động thái tâm lý phức tạp khác, mà chỉ đơn giản là 1 cái "cúi đầu nín lặng". Không chỉ là câu trần thuật, trong câu văn ngắn này còn rưng rưng tấm lòng hoà cảm đầy ân tình của Kim Lân. Bao nhiêu nỗi niềm chất chứa trong cái im lặng cúi đầu ấy. Cái im lặng tủi phận. Cái im lặng cam chịu. Cái im lặng xót xa. Bà thương thầm cho cái số kiếp của đứa con trai độc nhất. Vì người mẹ ấy giờ đây ý thức rõ hơn vợ chồng Tràng rất nhiều về cái nghịch cảnh quá éo le, nghiệt ngã của cuộc hôn nhân này. Chừng ấy năm sống trên đời mách bảo bà lão 1 điều rằng: mối duyên kiếp trớ trêu kia hình như không nên có. "Chao ôi! người ta dựng vơ gả chồng cho con là lúc gia đình ăn nên làm nổi, những mong sinh con đẻ cái mở mặt sau này - còn mình thì..." Bao nhiêu ngập ngừng, tủi cực, chua xót dồn nén sau chữ "thì" vô vọng ấy. Bà xót xa vì không thể làm tròn bổn phận của người mẹ: ko lo nổi chuyện đại sự cho con. Giờ đây, giữa lúc người chết đói "như ngả rạ", lại có người theo con trai mình về làm vợ. Người mẹ bị dồn vào cảnh túng quẫn, khó xử, không biết lấy gì cúng tổ tiên, trình làng khi con đã có vợ. Cái buồn, cái tủi lại chan đầy nước mắt, và bà đâm khóc vì thương con, thương dâu ko biết làm sao đây để vượt qua cơn khốn khó này: "Trong kẽ mắt kèm nhèm của bà rũ xuống 2 hàng nước mắt", lý trí đã ko ngăn nổi tình cảm. Kim Lân như 1 nhà quay phim tài ba đầy cảm xúc lia ống kính máy quay của mình chớp lấy thần cảnh, thước phim từ cận cảnh làm hiện lên đôi mắt hằn dấu chân chim 1 đời vất vả của người mẹ già, và trên cái khoé mắt nứt nẻ theo thời gian ấy rạn ra 2 dòng nước mắt khô héo. Nước mắt của người già, mà như Nguyễn Khuyến xưa đã từng viết trong "Khốc Dương Khuê":
"Tuổi già hạt lê như sương
Hơi đâu ép lấy hai hàng chứa chan"
Thời gian là kẻ khách quan và quá đỗi vô tình, nó đã mang đi tuổi thanh xuân của mẹ cùng bao lo toan, nhọc nhằn, vất vả đã vắt kiệt sức mẹ. Mẹ khó có thể khóc được nữa, bởi "nước mắt người già chảy ngược vào tim". Khi mẹ khóc tức là mẹ đang đau lắm. Một người mẹ thương con như bà cụ Tứ ko đau sao được khi chứng kiến cảnh con mình lấy vợ trong 1 hiện thực và tương lai ảm đạm đến thế.
Và bà đã lo lắng để rồi tự cật vấn: "Biết rằng chúng nó có nuôi nổi nhau sống được qua cơn đói khát này không". Đọc những dòng này, ta có cảm giác như trái tim người mẹ trong cái thân hình còm cõi đang rung lên đau đớn, xót xa như xát muối. Bà thương con, tủi phận để rồi lại thương dâu: Bà "đăm đăm nhìn người đàn bà" như để nhận mặt người đồng hành khốn cùng trong cuộc đời khổ nghèo. Người con dâu đứng đấy, tay "vân vê tà áo đã rách bợt". Và cũng từ đó đã thức dậy trong bà lão bao ý nghĩ nhân đạo và một sự hàm ơn: "Ngườita có gặp bước khó khăn đói khổ này, người ta mới lấy đến con mình. Mà con mình mới có vợ được... Thôi thì bổn phận bà làm mẹ, bà đã chẳng lo được cho con..." Câu văn thật cảm động! Nó vừa nhoi nhói 1 tình cảm tủi hờn, ai oán cho số kiếp, vừa như cố nén cái cảm giác bất đắc dĩ trước 1 sự việc đã rồi, lại vừa rưng rưng, xao xuyến 1 niềm vui. Những lời độc thoại cứ như đợt sóng cuộn lên trong lòng người mẹ, vừa khắc khoải, dạt dào, vừa bao la, vỗ về đầy tình mẫu tử, hoà trong đó là là những rung cảm xót xa trong trái tim nhân đạo của Kim Lân. Ta cũng thấy tim ta thổn thức cùng với những trăn trở bình dị mà xiết bao ân tình. Đẹp biết bao 2 tiếng "mừng lòng" của bà lão nói với các con. Chữ "mừng" thật là đắc địa, có vẻ như ko đâu vào đâu của người già cả, nhưng lại lột tả đúng cái thần thái của 1 tấm lòng vị tha cao quý đang ngượng ngập, vụng về tìm cách giấu đi dòng nước mắt xót thương vì sợ phiền lòng cho chính người mình đang thương xót. "Có đèn đấy à? Ừ, thắp lên 1 tí cho sáng sủa...Dầu bây giờ đắt gớm lên mày ạ". Người mẹ già như cố nuốt nước mắt vào trong, cố nén nỗi đau trong lòng để tình thương của mình an ủi các con. Nỗi lo sợ ngày mai mãi chỉ là 1 niềm riêng không chia sẻ. Bới trái tim người mẹ ấy hiền hậu nhân từ lắm. Chẳng muốn con buồn, chẳng muốn con đau, chỉ mong con hãy tận hưởng trọn vẹn cái hạnh phúc lứa đôi. Đến đây, ta càng thấm thía hơn 1 câu danh ngôn: "tình yêu thương của người mẹ dành cho con luôn âm thầm, lặng lẽ như mạch nước ngầm trong lành đi theo con suốt cuộc đời". Suối nguồn của tình mẹ và những giọt nước mắt, giọt mồ hôi thật thiêng liêng và đáng quý vô cùng. Rồi có ai đã từng ví trong câu hát "tình mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào", thì đây, những giọt nước mắt buồn thương vẫn mặn mà, nồng ấm, vẫn âm vang nhịp đập thuỷ triều. Mẹ kêu con thắp đèn lên "cho sáng sủa" hay chính tình yêu bao la của mẹ đang toả sáng cho hạnh phúc của các con. Quên làm sao được cử chỉ ân cần mà xiết bao thương mến của mẹ với con dâu, ta tưởng như có cái vẫy tay đầy thân thương sau câu nói này: "con ngồi xuống đây. Ngồi xuống đây cho đỡ mỏi chân". Còn đâu là ranh giới giữa mẹ chồng - nàng dâu? Hay tình yêu thương đã xoá nhoà đi tất cả. Tình yêu ấy dâng lên nghẹn ngào khi bà cụ Tứ nói trong nước mắt: "kể có ra làm được dăm ba mâm thì phải đấy, nhưng nhà mình nghèo...chúng mày lấy nhau lúc này u thương quá....". "Lúc này" ở đây chính là thời điểm năm 1945 - cái mốc in dấu 1 nạn đói khủng khiếp đã đi vào lịch sử: "hơn 2 triệu đồng bào ta chết đói" (Tuyên ngôn độc lập), câu nói ấy vẫn còn vang lên như 1 chứng tích tội ác của thực dan Pháp, ko khí quê hương "vẩn lên 1 mùi ẩm thối của rác rưởi và mùi gây của xác người", "dưới những gốc đa, gốc gạo xù xì, bóng những người đói dật dờ đi lại như những bóng ma". Ấy vậy mà, "như bèo gặp nước", vợ chồng Tràng đã đến với nhau đánh cược cùng cuộc đời, cùng cái đói, cái khổ. Thử hỏi sao lòng người mẹ ko đau đáu. Bà chỉ biết khuyên vợ chồng Tràng thương yêu nhau, ăn ở hoà thuận để cùng vượt qua cơn bĩ cực này. Đó là nỗi lo, nỗi thương của người mẹ từng trải, hiểu đời có tấm lòng yêu con sâu thẳm... (còn tiếp)
 
Last edited by a moderator:
C

conu

....(tiếp)
Trong cái mừng, cái tủi, cái lo, người đọc vẫn thấy được niềm vui, niềm tin thắp lên trong lòng bà cụ Tứ. Một niềm vui tội nghiệp ko sao cất cánh được khi bị "ghì sát đất" bởi những nỗi lo, nỗi buồn luôn trĩu nặng. Nhưng bà vẫn cố vui, cố nén tất cả mọi sầu muộn, héo hon vào trong bằng tất cả sức mạnh của tình mẹ, để gắng làm cho con vui, dâu vui. Hoá ra chính cái bà lão "gần đất xa trời" này lại là người nói đến hi vọng, đến ngày mai nhiều hơn tất cả. Đó là niềm ao ước thiết tha về 1 ngày mai sáng sủa hơn cho con của bà mẹ nghèo: "Rồi may ông giời cho khá....ai giàu ba họ, ai khó ba đời..." Một lời động viên con giản dị, mang đậm niềm tin tâm linh của 1 bà mẹ nông dân từng trải, nhưng cũng thật cần thiết, bởi đó chính là nguồn động lực giúp cho mẹ con bà đủ vững vàng để vượt lên hoàn cảnh khắc nghiệt nhất của cái đói, cái chết. Câu nói ấy chỉ có thể thốt lên từ 1 tấm lòng cao cả, tràn ngập tình thương. Nhưng ai dám bảo đó là 1 niềm tin, sự lạc quan khoẻ khoắn, bởi chính trong tâm trạng người mẹ ngay lúc này đây cũng đang bời bời những lo sợ cho cuộc sống của ngày mai. Chỉ có thể nói đó là 1 niềm tin bé nhỏ mà bất diệt, âm ỉ và dai dẳng tiếp thêm sức mạnh cho con trên sinh lộ cuộc đời.
Và niềm tin đã chuyển hoá thành niềm vui. Bà vui trong công việc "sửa sang nhà cửa vườn tược". Nó khiến bà nhẹ nhõm, tươi tỉnh khác ngày thường, "cái mặt bủng beo, u ám của bà bỗng rạng rỡ hẳn lên". Bà đã chủ động tạo nên niềm vui đó trong ngày đầu tiên gia đình đón chào 1 nàng dâu mới: bà dậy từ rất sớm, bà "xăm xắn thu dọn, quét tước nhà cửa, giẫy những búi cỏ mọc nham nhở trong vườn". Bởi bà hiểu rằng, bắt đầu từ hôm nay đã đánh dấu 1 bước ngoặt trong cuộc đời các con mình, chúng nó đã nên vợ nên chồng và bà cảm thấy mình phải vun vén cho hạnh phúc của các con. Buổi sáng hôm nay, bà đã đon đả lo chu tất, chuẩn bị bữa cơm đón dâu, nhưng "cái bữa cơm ngày đói thật thảm hại" lại chỉ là 1 bữa "tiệc" với món cháo loãng và món "chè khoán" đắng chát, nhưng bà vẫn cố tạo ra 1 không khí ấm cúng, vui vẻ để động viên, làm giảm bớt nỗi thất vọng cho các con. Dù cuộc sống này có khắc nghiệt, ngặt nghèo đến tàn bạo, đầy đoạ mẹ con bà, bà vẫn nói toàn chuyện vui, chuyện sung sướng sau này, chuyện nuôi đoi gà cho nó sinh sôi nảy nở thành đàn gà con... Người mẹ già ấy vẫn nghĩ đến cái sống, nghĩ đến ánh sáng của ngày mai ngay bên bờ vực thẳm của cái chết. Hình ảnh đàn gà sinh sôi trong bữa cơm ngày đói đã nói lên sức sống kì diệu của người lao động. Nhưng xúc động nhất là nồi chám cám mà bà đã cố tình giấu con trai, con dâu cho đến phút cuối cùng. Người đọc cười ra nước mắt trước sự hào hứng vui vẻ khi bà "lễ mễ bưng nồi cháo cám nghi ngút khói" lên nhà, tươi cười đon đả múc cho các con rồi mời mọc: "cám đấy mày ạ, hì. Ngon đáo để, cứ ăn thử mà xem". Nhưng ta biết, bên trong cái vẻ tươi tỉnh niềm nở ấy, lòng mẹ đang quặn thắt. Cái món mà bà cụ Tứ gọi là "chè khoán" ấy hoá ra lại là cám, gọi như vậy để cho các con bớt tủi thân, lời mời mọc của bà là lời động viên, an ủi. Bà muốn con được no đủ, hạnh phúc trong 1 việc làm mà bà cố gắng tạo nên dẫu biết rằng đó chỉ là ảo giác, sau đó thực tại sẽ lại trở về nguyên bản, bẽ bàng và chua chát. Dường như bà có ý xua tan đi không khí ảm đạm, cố che đậy, vùi đi thực cảnh thê lương. Nhưng thật tội nghiệp cho bà lão, tội nghiệp thay cho cái niềm vui bé nhỏ chới với giữa 1 bể bi luỵ, khi mà màu sắc của hiện tại phải được trả về đúng nghĩa của nó. "Bà ko dám để con dâu nhìn thấy bà khóc". Một lần nữa, người mẹ lại nuốt đắng cay vào trong để cái hi vọng mong manh còn đủ sức soi đường con bước. Những giọt nữa mắt lại rơi. Những giọt nước mắt ám ảnh ấy....
Có thể, người đàn bà ấy chẳng còn sống, còn gần các con được lâu nữa. Nhưng bà sống trọn 1 đời vì các con, tìm thấy ý nghĩa cuộc đời mình trong sự chăm lo, vun vén cho con, mơ ước cho con. Bằng tất cả sự nâng niu trân trọng, Kim Lân đã để trái tim đập cùng 1 nhịp đập với trái tim người mẹ nông dân. Viết về bà cụ Tứ, nhà văn thực sự đã trở thành "người nhân đạo đến tận xương tuỷ" - (Sê khôp)

Nhà văn Tô Hoài có lần đã khẳng định: "Nhân vật là trụ cột của sáng tác, nhà văn trước tiên phải lo cho nhân vật của mình. Nhà văn nói bằng nhân vật, thông qua nhân vật, nhân vật là phương tiện để nhà văn thể hiện chủ đề và tinh thần tác phẩm". Thì đây, nhân vật bà cụ Tứ đã cho ta hiểu bao điều về tình yêu thương vô bờ bến của người mẹ dành cho con. Bà chính là là linh hồn của tác phẩm, là hiện thân cho tình mẫu tử, là hình tượng tiêu biểu cho vẻ đẹp các bà mẹ Việt nam: rất nhân hậu, rất bao dung, giàu lòng nhân ái, thương con vô hạn, hết lòng vun đắp cho các con được hạnh phúc, khát khao sống, khát khao yêu thương và truyền được ngọn lửa sống ấy từ mình sang cho các con. Người mẹ già ấy phải chăng chính là ánh sáng của cả thiên truyện, lặng thầm đằng sau bóng tối bi thảm của những kiếp đời nghèo khổ. Ánh sáng ấy làm cho câu chuyện anh Tràng nhặt vợ trở nên thấm thía cảm động hơn, nâng truyện ngắn "Vợ nhặt" lên tầm cao, mang chiều sâu của 1 truyện ngắn "hiện thực - nhân bản". Ta thấy cái nhìn đồng cảm xót thương của Kim Lân chứa chan, thấm đượm trong từng câu, từng chữ, từng chi tiết của bức tranh đời sống nạn đói năm Ất Dậu, đằng sau những giọt nước mắt, những lời độc thoại được chắt ra từ 1 tâm hồn cao đẹp. Và, có phải, thông qua hình tượng nhân vật bà cụ Tứ, Kim Lân còn muốn ngầm đi đến 1 lý giải nguyên nhân: vì sao thời ấy dù Tràng và biết bao người như Tràng phải chịu muôn vàn nỗi cực khổ, đè nén nhưng vẫn vượt lên và còn có khả năng nghĩ tới những điều như: "Việt Minh, lá cờ đỏ sao vàng tung bay phấp phới và đoàn người đi phá kho thóc".

(bài kt 90'p)
 
Last edited by a moderator:
Q

quansuquatmo

Mình bổ sung thêm một đề bài vă NLXH nữa này:
Trong bút kí" Ai đã đặt tện cho dòng sông", Hoàng Phủ Ngọc Tường có ví sông Hương như 1 viên ngọc quý. Theo anh chị cần phải làm gi để bảo vệ viên ngọc quý ấy trong tình trãng ô nhiễm môi trường hiện nay.
 
M

money_22

Đề bài: Có thể nói thơ Chế Lan Viên là cuộc hành trình của tư tưởng và tâm hồn. Anh (chị) hãy phân tích 2 khổ thơ sau để làm rõ cuộc hành trình đó:
“ Hãy cho tôi một tinh cầu giá lạnh
............................
Những ưu phiền đau khổ với buồn lo”
* * *
“ Con gặp lại nhân dân như nai về suối cũ
...........................
Chiếc nôi ngừng bỗng gặp cánh tay đưa”

Bài viết


“Thế giới là một thực thể không ngừng biến đổi. Vật chất không vận động là vật chất chết”( Quan điểm duy vật ). Thơ ca nói chung và nghệ thuật nói riêng càng không chấp nhận sự bất biến, tư tưởng và tâm hồn của nhà thơ là cội nguồn cho mọi định hướng vận động của thi ca. Hãy thử đến với thơ Chế Lan Viên trước và sau Cách mạng tháng Tám, ta sẽ thấu hiểu sự vận động diệu kì đó.


Trước cách mạng 1945, Chế Lan Viên cũng như bao nhà thơ đương thời khác, “lang thang” “phiêu bạt” trong miền Thơ mới, chán nản, đau thương, ngán ngẩm trong dòng chảy cuộc đời:
Hãy cho tôi một tinh cầu giá lạnh
Một vì sao trơ trọi cuối trời xa
để nơi ấy tháng ngày tôi lẩn tránh
Những ưu phiền đau khổ với buồn lo
Cái giác cảm cô đơn của những ngày Thơ mới- khi người nghệ sĩ lang thang vô định trong biển chết của tư tưởng tâm hồn- anh thích gì, anh muốn viết những gì, anh muốn viết cho ai- nào có nhà Thơ mới nào biết. Có lẽ họ viết chỉ để viết, để thoả mãn cái kho chứa ngôn từ, cái tài hoa hơn đời nhưng vất vưởng vô mục đích. Viết chỉ để phục vụ cho chính họ, để giải thoát tâm hồn cô liêu, cô quạnh. “Chàng Huy Cận khi xưa hay sầu lắm”, còn Chế Lan Viên? Một chàng thanh niên đang ở cái tuổi đẹp nhất của cuộc đời, lại có tài năng nhưng chưa tìm ra lí tưởng, tâm hồn bơ vơ trong cõi vất vưởng mà sáng tác “Điêu tàn”. Ở thế giới ấy, con người ấy, tuổi trẻ ấy chỉ muốn lẩn tránh, khao khát “ một tinh cầu giá lạnh” “một vì sao trơ trọi cuối trời xa”- tức là biến mình trở nên lạnh lẽo băng giá, tâm hồn mình trở nên dửng dưng vô cảm để lẩn tránh “đau khổ buồn lo”. Có lẽ tư tưởng ấy giống với quan niệm của một nhà tư tưởng cổ đại: sống vô nghĩa thì nên vô thức- tức là không có cảm giác gì, tự triệt tiêu tâm hồn và cảm xúc của mình để nếu không có niềm vui thì cũng không bị nỗi buồn bám đuổi.


Nhưng đó là trước Cách mạng tháng Tám, là Thơ mới, là khi sức nặng của lí tưởng cộng sản như một trái bom còn đang hẹn giờ, chưa công phá được những bọc, cốt của tư tưởng cũ. Sự thành công của Cách mạng như một luồng sáng mới thanh lọc và làm lột xác tất cả những bụi buồn của thời kì cũ, khi ấy- cũng như Tố Hữu từng một thời “bừng nắng hạ”, Chế lan Viên hiểu rằng “ Thơ không chấp nhận trạng thái bàng quan” ( Garxia Lorka), người nghệ sĩ đã tìm ra lí tưởng, tình cảm của mình. Họ phải lăn vào vòng tay quần chúng, phải sống và viết vì nhân dân, cho nhân dân và cho cách mạng: “ Chẳng có thơ đâu giữa lòng đóng khép”. Chế Lan Viên mừng vui hạnh phúc như được hồi sinh giữa dòng đời đột ngột chuyển hướng, giữa lí tưởng bất chợt tìm thấy, giữa xúc cảm dồn nén từ lâu chỉ chờ có cơ hội là tuôn trào:
Con gặp lại nhân dân như nai về suối cũ
Cỏ đón giêng hai chim én gặp mùa
Như đứa trẻ thơ đói lòng gặp sữa
Chiếc nôi ngừng bỗng gặp cánh tay đưa
Cách xưng hô với Nhân dân là “con” nghe thật gần gũi. Từ cái tôi cá nhân, bi quan, tự kỉ của “Điêu tàn” đã chuyển mình thành “con” trong lòng quần chúng. Sự hồi sinh hạnh phúc thiêng liêng “như nai về suối cũ”, như cỏ non giêng hai chờ mưa phất dậy, như cánh én chỉ chờ xuân về báo tết, như đứa trẻ khóc dài trong cơn đói được sữa, như nôi em khó ngủ được đưa. Sử dụng một loạt những hình ảnh so sánh kết hợp với nghệ thuật liệt kê, Chế Lan Viên như nhấn mạnh, khẳng định những đổi thay kì diệu, những hứng khởi khác thường của một tâm hồn lí tưởng tìm được bến đỗ ( lí tưởng cộng sản), của một người cô đơn tìm thấy bóng dáng tri kỉ (nhân dân). Có thể nói luồng sáng mới của Cách mạng tháng tám và chế độ mới đã làm nên những chuyển biến diệu kì cho thơ ca.


Quy luật biến đổi và vận động trong thơ ca là một quy luật tất yếu để phù hợp với dòng chảy của lịch sử. Với Chế Lan Viên quy luật đó càng có ý nghĩa sâu sắc giúp thơ ông được lột xác, để “đi từ trái tim đến với trái tim”, “ từ chân trời của một người đến với chân trời của mọi người”. ( Tago)



( Bài kiểm tra 45p của Money_22- kiểm tra khả năng cảm thụ và so sánh văn chương. Đây là một thao tác lập luận rất hữu ích để đạt điểm cao cho bài thi ĐH. He he, siêu ngắn ;)Post lên mọi người cùng đọc và góp ý nhá ;) . Chúc thành công!)
 
T

thuhientob

Mười tám tuổi, mười tám năm góp mặt trên sự sống này đã bao giờ bạn ngưng lại dù chỉ một phút thôi để xem mình đã làm những gì ? banj đã sống chỉ vì bản thân ? sống chỉ để tồn tại hay sống để làm nên giá trị của cuộc đời ? bạn đã sống thế nào cho quê hương xứ sở ? sống thế nào cho tổ quốc thân yêu ? đã bao giờ bạn nghĩ đến trách nhiệm với hai từ đất nước ?
"Em ơi Đất Nuoc' là máu xương của mình
Phải biết gắn bó và san sẻ"
Thế đấy ! xuyên suốt dải đất hình chữ S đố là máu xuong của mình, là da là thịt, là chính bản thân mình. Chính mình, chính mình đấy bạn biết không ? trách nhiệm với đất nước là trách nhiệm với chính bản thân mình. Vay ma`! có mấy người biết sống giá trị ?biết sống có trách nhiệm voi chinh minh khi mà thực trạng gần đâychính họ- thế hệ thanh niên-những con người làm chủ đất nước đang tự bán rẻ linh hồn mình cho nhũng quán bar, vũ trường, trong cái men rượu cay nồng và điên cuồng của thuốc lắc. Sống như vậy là có trách nhiệm ư? bạn đang tô đẹp cho đất nước hay đang làm tổn thương chình máu xương của mình ?
Chúng ta đang sống trong thế kỉ 21, thế kỉ của sự phát triển, mở cửa và đào thải lẫn nhau ,nơi mà chỉ có cái mạnh mới có thể tồn tại. Hơn lúc nào hết đất nước cần có bạn, chúng ta cần có nhau trong sự liên kết. Đừng bao giờ nghĩ tình yêu đất nuóc là tình yêu xa xôi, khó với. Gần gũi mà sâu lắng!Tại sao chúng khô ta không tù những việc làm nhỏ nhất để biến lời nói thành hành động ." Tôi yêu tổ quốc ! Tôi yêu đất nước" nói vậy để làm gì ? chẳng để làm gì cả, chúng ta cần hành động chứ không cần những lời nói xuông
Tôi đã nghe đâu đó có người nói về hình dáng của đất nước thế này :" dải đất này, chữ S này là sẵn sàng san sẻ ".Thật vậy! tôi cảm nhận được vị mặn trong cuộc sống tù chính những cơn bão miền Trung, từ những giọt nước mắt của ** khóc con, vợ khóc chồng, những đứa trẻ khóc cha. "Một miếng khi đói bằng cả gói khi no" câu thành ngữ ấy chưa bao giờ là cũ cả. Những thứ với chúng ta- nững con người lành lănnj may mắn có thể là rất nhỏ nhưng với những tâm hồn không may mắn nó thực sự là cả niềm vui lớn. Hãy biết sẻ chia, biết cam thong và đo la ban dang yeu nuoc.
KHi ta ở chi la noi dat o
khi ta đi đât đã hoá tâm hôn".
Chế Lan Viên đã từng viết thế.Đất hoá hồn người bởi vậy mà phải biết hoá thân cho dáng hình xú sở. Biết yêu thương , trân trọng bởi lẽ "Que hương mỗi người chỉ một"
Hãy biết yêu thương , chia sẻ. biết học tập để cống hiến. Ấy là khi ban đang thực sự có trách nhiệm với tổ quốc
"Đất Nước là máu xương của mình
Phải biết gắn bó và san sẻ
Phải biết hoá thân cho quê hương xứ sở
Làm nên Dất Nước muôn đòi..."
 
Last edited by a moderator:
Q

quansuquatmo

Ai có bài văn mẫu bài NLVH này gửi lên cho mình liền nha, hoặc ai có thể viết thì viết nhanh dùm mình để mình còn viết vào sách để cho kịp cuối tuần này và đầu tuần sau gửi cho các bạn ôn thi nữa, thời gian gấp rút lắm rồi các bạ ơi!
Đề: Bình giảng khổ thơ sau được trích trong bài "Đất Nước"-Nguyễn Khoa Điềm (trích Trường ca mặt đường khát vọng)
"Trong anh và em hôm nay
...............................................
Làm nên đất nước muôn đời"
 
Q

quansuquatmo

Dàn ý của bài NLVH đây, các bạn có thể dựa vào cái sườn bài này viết cũng được nè:
I. MỞ BÀI

Nguyễn Khoa Điềm là một trong những nhà thơ trẻ tiêu biểu thời chống Mỹ, cứu nước. Thơ ông giàu chất trí tuệ, cảm xúc được dồn nén và có nhiều liên tưởng phong phú. Đất nước được trích trong trường ca Mặt đường khát vọng (1971) khá điển hình cho vẻ đẹp của thơ Nguyễn Khoa Điềm những năm tháng ấy.

Đoạn trích ở trên thể hiện suy nghĩ của nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm về mối quan hệ riêng – chung, quan hệ cá nhân – cộng đồng, sự tiếp nối của các thế hệ trong một đất nước, một dân tộc. Những suy nghĩ ấy được thể hiện bằng thơ, tức không đơn thuần là tư tưởng, mà chứa đựng cảm xúc, tình cảm của tác giả. Do đó, có sức lay động tâm tư người đọc.

II. THÂN BÀI

1. Phân tích 9 dòng thơ đầu: Cảm nhận mới của nhà thơ về đất nước

Chín dòng thơ đầu, nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm nêu lên những cảm nhận của mình về đất nước. Nếu như ở đoạn thơ trước đó trong bài thơ, tác giả nhìn nhận đất nước từ bề dày văn hoá dân tộc hàng nghìn năm qua, thì ở đây lại là những suy nghĩ về đất nước từ cuộc sống hiện tại trong các mối quan hệ riêng – chung, cá nhân – cộng đồng, sự tiếp nối giữa các thế hệ.

Khổ thơ mở đầu bằng một lời khẳng định:

Trong anh và em hôm nay
Đều có một phần Đất Nước

Lâu nay, trong suy nghĩ của nhiều người, đất nước, quê hương, tổ quốc, dân tộc... luôn là những khái niệm trừu tượng. Với nhà thơ trẻ đang đôi mặt với cuộc chiến tranh khốc liệt một mất một còn, đất nước gần gũi, thân thiết. Điều này chưa hẳn đã mới, trong ca dao, dân ca có không ít những câu hát như thế:

Anh đi anh nhớ quê nhà
Nhớ canh rau muống nhớ cà dầm tương
Nhớ ai dãi nắng dầm sương
Nhớ ai tát nước bên đường hôm nao.

Quê hương là tất cả những gì gắn bó ruột rà với con người. Đó là nơi ta yêu tha thiết. Đó là buổi sáng làm đồng. Đó là từng miếng ăn quê kiểng mỗi ngày...

Song, cái mới ở khổ thơ của Nguyễn Khoa Điềm là Đất Nước ở trong mỗi một con người, Đất Nước ở trong ta : Trong anh và em ... Đất Nước trong chúng ta hài hoà nồng thắm... Đất Nước là máu xương của mình. Đó là nhận thức mới về đất nước. Nhận thức ấy được nêu ra để dẫn dắt đến một ý tứ khác của những dòng thơ ở cuối khổ này (từng cá nhân phải làm gì cho đất nước)

Bốn dòng thơ kế tiếp mở rộng ý ban đầu:

Khi hai đứa cầm tay
Đất Nước trong chúng ta hài hoà nồng thắm
Khi chúng ta cầm tay mọi người
Đất Nước vẹn tròn, to lớn

Hai câu thơ (bốn dòng) được cấu trúc giống nhau theo kiểu cấu trúc của câu có điều kiện trong văn xuôi hay lời nói thông thường: Khi... Đất Nước. Hai câu thơ cũng là những lời khẳng định (kết quả của sự nhận thức) về một chân lý. Cả bốn dòng chỉ có một hình ảnh, lại là hình ảnh mang tính tượng trưng: cầm tay diễn tả sự thân thiết, tin cậy, yêu thương lẫn nhau. Hình ảnh ấy đi liền với những tính từ chỉ mức độ (hài hoà, nồng thắm, vẹn tròn, to lớn). Bởi vậy, dù ý tứ tuy không phải là quá mới mẻ, song, những câu thơ ấy lại có sức nặng của tình cảm chân thành. Những câu thơ này còn có một tầng nghĩa thứ hai, tác giả không trực tiếp nói ra. Đó là đất nước không phải là một khái niệm trừu tượng, càng không phải một giá trị bất biến, có sẵn. Đất nước là một thực thể sống và sự sống ấy ra sao ở về phía tất cả những con người trong đất nước đó. Nói rõ ràng ra, đó là mối quan hệ giữa cá nhân với cộng đồng, giữa mỗi một con người với đất nước.

Từ câu chuyện hiện tại, nhà thơ tiếp tục mạch cảm xúc và suy nghĩ về đất nước ở tương lai:

Mai này con ta lớn lên
Con sẽ mang Đất Nước đi xa
Đến những tháng ngày mơ mộng…

Đất nước không chỉ có ngày hôm qua và hôm nay. Đất nước của ngày mai. Từng thế hệ kế tiếp sẽ làm cho đất nước trường tồn mãi mãi nhờ bàn tay, khối óc và sức mạnh của sự đoàn kết toàn dân.

Trong hoàn cảnh cuộc kháng chiến khốc liệt thời bấy giờ, phải thấy ở những câu thơ trên còn là một khát vọng: Đất nước sẽ hoà bình, đất nước sẽ tươi đẹp và còn nhiều hơn thế nữa.

2. Những khổ thơ cuối, nhà thơ nêu lên trách nhiệm của cá nhân đối với đất nước

Em ơi em Đất Nước là máu xương của mình
Phải biết gắn bó và san sẻ
Phải biết hoá thân cho dáng hình xứ sở
Làm nên Đất Nước muôn đời...

Cấu trúc của câu thơ cũng theo kiểu suy luận: Đất nước là ... nêu lên một tiền đề. Từ tiền đề ấy, phải biết.../ phải biết... để làm nên ... Câu thơ giàu chất duy lý nhưng không lên gân mà trở thành lời nhắn nhủ tha thiết. Ở đây có những từ tượng trưng rất đáng chú ý: máu xương, gắn bó, san sẻ, hoá thân, dáng hình, muôn đời. Sau rất nhiều suy nghĩ cụ thể về đất nước, đến đây nhà thơ khẳng định Đất nước là máu xương của mình. Máu xương là sự sống. Rất ít trường hợp người ta ví một điều gì đó với máu xương, bởi nó có ý nghĩa biểu trưng cho sự thiêng liêng. Đất nước là máu xương có nghĩa là đất nước tồn tại như một sự sống và để có sự sống ấy hẳn phải có rất nhiều hi sinh. Quả đúng như vậy, biết bao con người, bao thế hệ đã ngã xuống cho sự sống còn của đất nước. Vì thế, mỗi một con người phải biết gắn bó và san sẻ. Gắn bó là yêu thương, quan hệ mật thiết với nhau. Từ sự gắn bó ấy mới có thể san sẻ. San sẻ trách nhiệm, san sẻ niềm vui, niềm hạnh phúc cho nhau. Đất nước vĩ đại nhưng đất nước là một thực thể sống. Thực thể ấy không phải là sự tập hợp của những cá nhân rời rạc mà là một cộng đồng. Hoá thân cũng có nghĩa là dâng hiến. Thời bình, người ta dâng hiến sức lực, mồ hôi cho tổ quốc. Thời chiến, người ta dâng hiến cả sự sống của mình. Sự dâng hiến ấy, theo suy ngẫm của nhà thơ, là cuộc hoá thân. Bóng dáng mỗi người đã làm nên bóng dáng quê hương xứ sở, đất nước. Không có sự hoá thân kia làm sao đất nước trường tồn, làm sao có được đất nước muôn đời!

Những câu thơ in đậm chất duy lý (khá chặt chẽ, logic) cất lên như tiếng gọi của trái tim, vì thế nó thiết tha, thúc giục lòng người.

III. KẾT LUẬN

Đoạn thơ trên là một đoạn thơ hay trong bài Đất Nước. Nhà thơ đã thể hiện những suy nghĩ mới mẻ của mình về đất nước bằng một giọng trữ tình, ngọt ngào. Câu chuyện về đất nước đối với mỗi người luôn là câu chuyện của trái tim, vừa thiêng liêng, cao cả, cũng vừa gắn bó, thân thiết. Từ suy nghĩ và tình cảm ấy, khi đối diện với kẻ thù của dân tộc, hẳn người ta phải biết làm gì cho Tổ quốc, giang sơn.

Ngày nay, đất nước đã sạch bóng quân thù. Nhưng trách nhiệm của mỗi công dân đối với đất nước vẫn rất cần đặt ra thường xuyên, bởi đó là câu chuyện không bao giờ cũ.
 
H

harushinj

Học để biết, học để làm, học để chung sống và học để khẳng định chính mình

Lần đầu tiên đến lớp, tôi sợ hãi. Tôi không biết gì hết. Tôi bước ngập ngừng những bước đầu tiên trên sân trường quá rộng. Tôi tập viết. Run rẩy những nét chữ đầu tiên. Tôi đọc. Ngọng nghịu những âm thanh đầu tiên. Nhưng tôi tò mò. Và tôi muốn biết. Nhưng tôi vẫn luôn sợ hãi. Vì có quá nhiều điều tôi chưa biết. Đôi khi, tôi phát khóc vì không biết vì sao mình cứ phải học, học mãi, mà bài vở thì dường như chẳng bao giờ hết…​
Nhưng mãi sau này, tôi mới dần dần hiểu ra.​
Tôi đã học chữ “A”. Và tôi biết chữ “A”. Thật là nhỏ bé! Nhưng đó là điều tôi đã biết. Tôi học để biết. Nếu không bắt đầu từ những cái được biết rất nhỏ bé ấy, tôi cũng không thể biết được những điều mới mẻ hơn, kì diệu hơn. Qua các bài học, tôi biết đọc, biết viết, rồi biết làm toán, làm văn. Tôi còn được biết về lịch sử loài người, về quy luật tự nhiên, về chiến công của người anh hùng chống lại cái ác, về vẻ đẹp của Mặt Trời buổi sớm, nỗi buồn của đóa hoa lúc sắp tàn… Nhưng những điều tôi chưa biết quá rộng lớn, những gì tôi đã biết quá nhỏ bé, và vì thế, tôi phải học mãi, học không ngừng. Không phải chỉ ở trường, không chỉ trong sách vở. Tri thức thật mênh mông, Tôi học ở mẹ tiếng nói đầu tiên. Tôi học ở thầy cô nét chữ đầu tiên. Tôi học ở bạn bè trò chơi đầu tiên, sự chia sẻ đầu tiên… Tôi học đứng dậy khi vấp ngã, buộc lại dây giày khi chạy nhảy, học cách qua đường, học cầm đôi đũa, học rót li nước, học trao quà tặng, học nói lời cảm ơn, lời xin lỗi… Có bao điều tôi cần phải học và nhiều khi phải học đi học lại mà mãi vẫn chưa thành. Mẹ thường nhắc tôi: “Học ăn học nói, học gói học mở”. Mỗi ngày, tôi đều được học them một điều mới. Tôi lại nhớ lời mẹ: “Đi một ngày đàng, học một sàng khôn”… Cứ như thế, tôi biết them bao điều mới. Tôi cố gắng học để biết nhiều hơn.​
Nhưng biết mới chỉ là khởi đầu của sự học.​
Tôi còn phải học để làm. Điều này khó khăn hơn. Trước hết là làm cho chính mình. Và chia sẻ gánh nặng với mọi người. Từ biết đến làm là một khoảng cách khá xa. Tôi bước nhọc nhằn trên khoảng cách ấy để đến đích. Ngày lại ngày… Tôi biết: “Phải đến lớp đúng giờ”. Nhưng mỗi sáng, tôi cố gắng lắm mới có thể chui ra khỏi chăn êm đệm ấm để khoác cặp sách tới trường. Nhiều khi, tôi đã cố trì hoãn cái khoảnh khắc phải vùng dậy khỏi chiếc giường. Và tôi đã đi học muộn. Nhưng tôi vẫn cố gắng bật dậy mỗi ngày. Tôi biết: “Cần chuẩn bị bài cẩn thận trước khi lên lớp”. Nhờ kiến thức đã học được, tôi đã có thể làm được những bài tập khó. Nhưng một chương trình game online mới thật hấp dẫn vừa được quăng lên internet. Thế là tôi đã đến lớp với trang vở trắng và cái đầu rỗng. Tôi phải học lại những điều đã mất, phải làm lại những điều đã bỏ qua. Nhưng thời gian không chờ đợi và tôi không thể làm lại mãi như vậy. Nếu chỉ dành thời gian để làm lại những gì đã để lỡ, tôi làm sao có thể làm được điều gì mới? Tôi muốn mình làm được những điều có ích hơn là việc chỉ sửa chữa những sai lầm. Vì thế, tôi phải cố vượt lên chính mình, vượt lên mọi sự trì hoãn, mọi sự lười biếng, để có thể làm dduwowcjj những điều có ý nghĩa hơn. Tôi nhớ, khi còn học tiểu học, cô đã dạy tôi cách làm bưu thiếp. Ngày 8-3 tôi loay hoay mãi và tự làm được hai tấm bưu thiếp. Một để tặng cô, một dành tặng mẹ. Tôi nhớ, mẹ và cô đều vui mừng thế nào, mặc dù tấm bưu thiếp của tôi chắc chắn còn vụng về, nguệch ngoạc. Tôi ước mong sao mỗi việc làm của tôi đều có thể trở thành quà tặng cho người thân, cho cuộc đời này, và cho chính mình nữa. Vì tôi yêu mọi người và tôi muốn được cùng nắm tay bạn để bước vào cuộc sống.​
 
Last edited by a moderator:
H

harushinj

Chúng ta học cách chung sống. Điều này lại khó khăn hơn và cũng tuyệt vời hơn nữa. Tôi nhớ, một lần đi dã ngoại cùng nhóm bạn, cắm trại ngoài trời. Mỗi người một việc. Người chuẩn bị đồ ăn, người mang vác hành lí và dựng lều trại. Tôi được phân công buộc nút cột mái lều. Thật sung sướng khi được nghe nhạc, đánh bài, trò chuyện với bạn bè dưới mái lều ngoài trời. Nhưng đúng lúc cuộc vui đang sôi nổi nhất, bỗng nhiên, mái lều sập xuống. Tôi đã cột dây lều không đúng cách. Rất may đó là mái lều chứ không phải một nhà hát lớn, một tòa cao ốc, một cây cầu… Chúng tôi lui cui chui ra từ đống lều bạt đã đổ, vẫn cười đùa và không ai xây xước gì. Nhưng tôi đã hiểu rằng mỗi hành động, mỗi việc làm của tôi để có thể làm hệ lụy đến những người xung quanh. Và tôi phải làm tốt hơn, để có thể chia sẻ, chứ không phải trở thành gánh nặng, tai họa. Trong một buổi dạ hội ở trường, tôi đứng mãi trong góc phòng vì không biết điệu nhảy nào. Một cậu bạn đã bảo tôi: “Lại đây, mình sẽ dạy cậu. Rất dễ thôi mà… Được rồi…”. Và tôi đã học được một điệu nhảy rất duyên dáng. Tôi học những kiến thức ở sách vở, nhưng tôi còn dành thời gian học lau nhà, học chơi thể thao, học nấu ăn, học khiêu vũ… Bởi vì tôi không muốn bị rớt lại khi bạn bè mình đi lên phía trước, tôi không muốn đứng một mình trong góc phòng hay ngoài sân thể dục vì không thể tham gia cuộc chơi. Tôi học để có thể đi cùng bạn và chia sẻ với bạn gánh nặng cũng như niềm vui trong công việc, trong cuộc đời muôn màu muôn vẻ này.​
Khi tôi vượt qua được một kì thi, khi tôi đá được quả cầu qua lưới, khi tôi cùng bạn bè tổ chức thành công một buổi hội thảo hay một cuộc dã ngoại, tôi thật hạnh phúc. Một người bạn thốt lên: “Tuyệt quá!”. Mẹ mỉm cười với tôi: “Giỏi lắm!”. Thầy cô vui mừng: “Tiến bộ hơn rồi đấy!”. Tôi hạnh phúc vì tôi biết mình đã làm được những điều có ý nghĩa hơn, đã từng bước vượt lên chính mình. Tôi biết mình vẫn còn phải học hỏi không ngừng. Dù thành công hay thất bại, tôi vẫn phải cố gắng hết mình. Tôi biết mình đã lớn thêm lên một chút.​
Giờ đây, tôi đã có thể trả lời câu hỏi mà khi mới đến trường, tôi đã tự hỏi biết bao lần khi lúng túng trước những điều chưa biết. Tất cả vẫn còn đang ở phía trước. Trang sách và cuộc đời… Bài học mới luôn bắt đầu... Tôi và bạn, chúng ta “học để biết, học để làm, học để chung sống và học để khẳng định chính mình”…​
 
T

thuhientob

Phân tích nhân vật Bà Cụ Tứ trong tác phẩm Vợ Nhặt của nhà vanw Kim Lân để thấy được hình tượng người mẹ, người phụ nữ Việt Nam

"
Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào...!" Có một nhạc sĩ nào đó đã viết về người mẹ như thế. Mẹ - đề tài chưa bao giờ là cũ với những người làm nghệ thuật, hình ảnh người mẹ đã lần lượt đi vào trong thơ ca Việt Nam và ngay cả trong cái nạn đói kinh hoàng năm 1945 người mẹ vẫn hiện lên hết sức sinh động qua con mắt của Kim Lân- hình ảnh một người mẹ, một người phụ nữ Viêt Nam chịu thương chịu khó, hay lam hay làm với đức hi sinh cao cả.​

Giưa~ cai' nan doi khung khiep 1945, Kim lan da de " nguoi me của minh" hien len. Cung chinh trong hoan canh ay duc tinh tot dep cua Ba Cu Tu cang ro hon bat cu luc nao het
Cái "cúi đầu đầu nín lặng" khi gặp người con dâu mới do con trai bà " nhặt" về đủ làm người đọc thấy xót xa. Thế mới thấy xã hội ấy đã khiến người ta phải lâm vào bước đường như thế nào. TRong cái đói thảm khốc ấy có một người con trai "nhặt " được vo*, có một người con gái phải lấy chồng, có một người mẹ bất đắc dĩ có con dâu. Kim Lân còn viết tiếp:" bà lão hiểu rồi". Bà lão đã hiểu gì ? "lòng người mẹ...sau này", "còn mình thì". Với con mắt của một người thừng trải bà lão cảm thấy sợ hãi khi con trai đưa Vợ về. Bởi lẽ Giữa cái nạn đói 1945, khi mà sự sống và cái chết là ranh giớ hết sức mong manh. Chính vậy mà bà lão khóc, khóc vì "thương xót cho sỗ phận đứa con mình". Ngay đến những người hành xóm tốt bụng nhìn vào cũng phải thốt lên :" Trời đất ...này khong". Những mâu thuẫn trong nội tâm, nỗi lo lắng , sợ hãi của người mẹ già đủ để thấy được tấn bi bịch trong lòng Bà Cụ Tứ.
Cái thở dài nặng nề, cái " đăm đăm nhìn người đàn bà"- " Thị cúi mặt...rách bợt". Chi tiết "tà áo rách bợt" đã nói lên sự thật không mấy đẽ chịu - người con dâu ấy quá nghèo khổ. Với con mắt của một người từng trải, bà lão dẽ dành nhận thấy hoàn cảnh của người con dâu và càng hiểu kí do vì sao cô chiu "theo không" Tràng. Sự thật ấy không phải bà lão không nhận ra, bà hiểu, hiểu rất rõ nhưng một con người giàu lòng nhân ái bà Cụ Tứ vẫn nghĩ :" Người ta...Vợ được" .

Trong cái nạn đói kinh hoàng ấy, khi mà tử thần luôn rình rập và có thể " dắt theo" bất kì ai , ta cứ nghĩ con người sẽ giẫm đạp lên nhau mà tranh giành sự sống thì Bà Cụ Tứ vẫn " nhẹ nhàng nói với nàng dâu mới :" thoi thì các con...mừng lắm". Một sự chấp nhận của lòng nhân ái bao dung sẵn sàng san sẻ, đùm bọc cưu mang người con dâu bất hạnh của bà Cụ dủ làm người ta phải xúc động !

"Sangs hôm sau bà lão dậy sớm, xăm xắn thu dọn nhà cửa", " Bà mẹ Tràng...hẳn lên". Rõ ràng là hạnh phúc, cái hạnh phúc khi thấy các con hạnh phúc càng ý nghĩa hơn bất cứ điều gì hết. Người phụ nữ Việt Nam luôn là thế, sẵn sàng hi sinh vì chống vì con. Bà Cụ Tứ của Kim Lân cũng vậy, người mẹ già sẵn sàng làm tất cả để đánh đổi lấy hạnh phúc cho các con.

Nạn đói thứ sự là rất khủng khiếp! nó đã tràn đến cái xóm nhỏ của Bà Cụ từ lúc nào ma`" không buỏi sáng nào...còng queo bên đường". Cũng chính vì vậy mà bữa cơm trong gia đình bà lão " trông càng thảm hại" :" giữa cái mẹt...cháo". Vậy mà bà lão " vừa ăn...sau này". Là một người già đã sống, đã nếm trải đủ mùi vị của cuộc đời bà cụ biết rằng câu chuyện vui bà vừa kể trong bữa cơm thảm hại là không phù hợp nhưng bà lão vẫn cứ kể, kể để làm vui cho các con, làm vui cho cuộc sống và để có cơ sở mà hi vọng về một ngày mai tươi sáng hơn.

Còn cái đói nào khủng khiếp hơnkhi người ta phải ăn cả thức ăn vốn không phải dành cho con người. Thứ mà bà cụ Tứ gọi là chè khoán không gì khác chính là " cam'", " nieu cháo lõng bõng đã hết nhẵn" Bà lão đặt bát đũa xuống nhìn hai con vui vẻ:"
*********...hay lắm cơ". Bà lão lật đạt đi xuống bếp vừa khuấy vừa cười:" chè khoán đấy ngon đáo đẻ cơ". Tác giả đã tả:" người con dâu...vào miệng" còn nhân vật Tràng thì:" cầm cái đãu...trong cổ họng" .Có ai đời bữa cơm ra mắt tổ tiên sau ngày cưới lại là cám bao giờ .Bà mẹ già xot xa " bữ com từ đó..." Không phải bà lão không ý thức được những gì mình vừa nói, nhưng bà vẫn cứ đùa, bà nói vậy là quyết đem tấm thân già nua của mình để làm vui cho các con, để che đi nỗi đau của ngày đói. Nhưng sự thực thì lại quá phũ phàng, nạn đói quá khốc liệt, cái bóng liêu siêu của bà mẹ già dường như không thể che lấp được cái bóng khủng khiếp của tử thần !

Truyên ngắn Vợ Nhặt của nhà văn Kim Lân là một tác phẩm xuất sắc của nền văn học Việt NAm. Trong truyện ngắn này Kim Lân đã xây dựng thành công nhân vật Bà Cụ Tứ, điển hình cho hình tượng về người phụ nữ Việt Nam, một con người hội tụ đầy đủ nhũng phẩm chất tốt đẹp trong truyền thốngvà đặc biệt là tấm lòng đầy ắp nhân ái của bà lão. Bên cạnh đó tác phẩm cũng thể hiện được chiều sâu đau đớn của nạn đói 1945, một sự kiện lịch sử khủng khiếp trong lịch sử dân tộc nước ta.​
 
Last edited by a moderator:
Q

quansuquatmo

Mình đang cần gấp các bài văn phân tích có liên quan đến bài "chiếc thuyền ngoài xa" của Nguyễn Minh Châu. Ai có post lên liên cho mình nha! Post lên nhớ ghi đề lại nha các bạn. Bạn nào có đề này gửi lên trước nha: Phân tich hình ảnh người đàn bà hàng chài trong truyện tác phẩm "chiếc thuyền ngoài xa" của Nguyễn Minh Châu"
 
M

mencun91

Mình đang cần gấp các bài văn phân tích có liên quan đến bài "chiếc thuyền ngoài xa" của Nguyễn Minh Châu. Ai có post lên liên cho mình nha! Post lên nhớ ghi đề lại nha các bạn. Bạn nào có đề này gửi lên trước nha: Phân tich hình ảnh người đàn bà hàng chài trong truyện tác phẩm "chiếc thuyền ngoài xa" của Nguyễn Minh Châu"

Uhm mình có thể thử viết đề "Nguời đàn bà hàng chài trong tp CTNX" k?
Sợ rằng k hay nên bạn vẫn nên nhận bài từ người khác nữa :D:D
 
T

thuhientob

SUy nghĩ của anh, chi về con đường và tương lai phía trước

Tôi đã từng đọc trong cuốn sách nào đó có một câu nói rằng:" Hôm qua là quá khứ, ngày hôm nay chính là hiện tại và ngày mai chính là tương lai. Dừng bao giờ bị ngủ quên trong ngày hôm qua mà hãy sống vì ngày hôm nay, vì ngày mai bởi lẽ ngày mai chính là con đường phía trước.​


Đã bao giờ bạn nhưng lại để suy nghĩ về ngày mai, về con đường mà mình sắp sửa bước đi để sống ý nghĩa cho tương lai phía trước

Sẽ không có con đường nào trải đầy hoa hồng để bạn tới đich một cách dễ dàng cả. Thành công của ngày mai phải được đánh đổi bằng công sức, mồ hôi và cả nước mắt nữa. Ngày mai, tương lai sẽ như thế nào phụ thuộc hoàn toàn vào thái đọ sống của bạn ngày hôm nay.

Có lẽ chua có ai là chưa từng nếm trải thất bại và hẳn là bạn cũng đã từng rơi vào trong hoàn cảnh ấy. Tuyệt vọng...,đau khổ- bạn sẽ chẳng được gì nếu cứ nhìn mọi thứ bi quan như thế, nếu cứ sống mãi như một con sâu xanh như vậy thì thành công có lẽ sẽ mãi là miền đất xa xôi mà bạn không thể đặt chân tới.Hãy đứng dậy và bước tiếp, con đường phía trước sẽ không bao giờ đóng khép nếu bạn còn chịu bước đi.

Cuộc đời mỗi con người là một cuộc hành trình, có niềm vui thì ắt sẽ phải có những nỗi buồn, vấn đề ở đây là bạn làm thế nào để cân bằng nó và bước tiếp. Tương lai hãy còn rộng mở, con đường phía trước dù có còn nhiều khó khăn thì chúng ta vẫn cứ phải buóc tiếp. Bởi lẽ, mỗi ngày chỉ có 24h và sau 24h thì mặt trời sẽ lại mọc, ngày mới sẽ lại bắt đầu và chúng ta đều phải bước tiếp. Đừng bao giò mong mỗi ngày sẽ kéo dài thêm một tiếng hay thậm chí là một phút chỉ vì ngày hôm nay bạn không muốn trôi qua. Nếu như cứ ngủ quên trong quá khứ thì sẽ chỉ càng là khó khăn cho ngày mai mà thôi. Con đường phía trước vốn đã không đẽ dàng gì vì thế nếu không chịu vận động- mọi thứ sẽ đóng khép.

Hãy lưu giữ trong bạn nhũng phút giây hạnh phúc, vui vẻ và tạm cất những buồn đau vào ngăn tủ của quá khứ để cùng hướng về một ngày mai tươi sáng hơn.

COn đường phía trước chính là một ẩn số, nó sẽ thế nào còn phụ thuộc vào ý thức sống của mỗi người và chính vì đang là hiện tại nên tôi tò mò về tương lai, về con đường phía trước. Chúng ta ! hãy cứ tin rằng:" Phía trước là bầu trời"!​
 
T

thuhientob

sao mà ít người tham gia vậy trời ! chán wa' ak`. A conu vận động paf con đi. E viết văn í ẹ nhưng mà cứ thick bon chen có gì cả nhà góp ý nha !
 
T

thuhientob

Suy nghĩ của anh. chị về ý kiến cho rằng :"vào đại học là con đường duy nhất để lập nghiệp"

Đây là đề thi thử DH lần 1 của trường mình đấy mấy bạn xem wa nha ! Dưới đây là bài làm của mình.

Vào đại học co phai la con duong duy nhat de lap nghiep hay khong ? Do la cau hoi của không it nhung~ hoc tro cuoi cap va lieu thanh cong co thuc su go cua khi ban vao dai hoc ?

Với tôi đại học chỉ là điểm đến chứ không phải cái đích cuối cùng. Sẽ chỉ có những con đường ngắn nhất chứ không có con đường nào là duy nhất.
Nếu trước đây bạn có quan niệm vào đại học là con đường duy nhất để lập nghiệp thì hãy khoan bởi con đường duy nhất nghĩa là không có con đường thứ 2 trong khi đó ngoài cánh cửa đại học bạn vẵn còn vô số những lựa chon khác, vô số những con đường để đi. Mot trường cao đẳng, một truòng trung cấp hay một trung tam dạy nghề...- bạn hoàn toàn có thể tìm thấy con đường của mình trong đó. Nhưng nói nhu thế không có nghĩa là bạn cho mình cái quyền được bê tha, bạn cho mình cái quyền không cần cố gắng nữa. Đại học không phải con đường duy nhất không có nghĩa là bạn chịu làm người nông dân suốt đời trong khi xã hội thì đang phát triển, nền kinh tế toàn cầu đau cần ở bạn một cái đầu có tư duy cao.
Vào đại học là cần thiết nhưng không có nghĩa cứ vào đại học thì bạn mới có thành công bởi lẽ có vô vàn những con người không thể tiếp tục giấc mơ đại học thế nhưng họ biết cách nhìn sang một hướng khác và sự thật là như thế: 2 năm trở lại đây trên các phương tiện thông tin đại chúng người ta thấy có một cái tên được nhắc đi nhắc lại khá nhiều lần : NGuyễn Van Hoàng- 22t, tốt nghiệp trung cấp nấu ăn và hiện đang là giám đốc của một chuỗi những nhà hàng fast food- thức ăn nhanh tại các trung tâm thành phố. Đó là một minh chứng hùng hồn cho sự thành công khi chưa qua đại học và đâu đó quanh ta có vô vàn những con người như thế.
Các bạn hẳn đều biết hoặc ít nhất cũng đã từng nghe qua cái tên Bill Gate- một tỉ phú bậc nhất, ông ta cũng đâu có bằng đại học một cách chình thức. Vậy mà tại sao ông ta vẫn thành công ?
Thành công ! bạn quan niêm thành công là gì ? nhiều tiền ? bạn được mọi người biết đến qua số tài sản khổng lồ, bạn là một người có địa vị trong xa hội hay đơn giản là khi bạn được sống và cống hiến hết mình ? Thành công ! mỗi người có một cái nhìn riêng và hãy để mỗi nguòi cảm nhận nó theo một cách riêng
Hãy luôn nhớ rằng Dai học chỉ là điểm đến chứ không phải cái đích cuói cùng . Con đường sẽ vẫn xuất hiện nếu bạn chịu bước đi !
 
Last edited by a moderator:
M

money_22

Đây là đề thi thử DH lần 1 của trường mình đấy mấy bạn xem wa nha ! Dưới đây là bài làm của mình. Vào đại học có phải là con đường duy nhất của thanh niên hay không ? Đó là câu hỏi của không ít những học trò cuối cấp và liệu thành công có thực sự gõ cửa khi bạn vào đại hoc ?

Với tôi đại học chỉ là điểm đến chứ không phải cái đích cuối cùng. Sẽ chỉ có những con đường ngắn nhất chứ không có con đường nào là duy nhất.
Nếu trước đây bạn có quan niệm vào đại học là con đường duy nhất để lập nghiệp thì hãy khoan bởi con đường duy nhất nghĩa là không có con đường thứ 2 trong khi đó ngoài cánh cửa đại học bạn vẵn còn vô số những lựa chon khác, vô số những con đường để đi. Mot trường cao đẳng, một truòng trung cấp hay một trung tam dạy nghề...- bạn hoàn toàn có thể tìm thấy con đường của mình trong đó. Nhưng nói nhu thế không có nghĩa là bạn cho mình cái quyền được bê tha, bạn cho mình cái quyền không cần cố gắng nữa. Đại học không phải con đường duy nhất không có nghĩa là bạn chịu làm người nông dân suốt đời trong khi xã hội thì đang phát triển, nền kinh tế toàn cầu đau cần ở bạn một cái đầu có tư duy cao.
Vào đại học là cần thiết nhưng không có nghĩa cứ vào đại học thì bạn mới có thành công bởi lẽ có vô vàn những con người không thể tiếp tục giấc mơ đại học thế nhưng họ biết cách nhìn sang một hướng khác và sự thật là như thế: 2 năm trở lại đây trên các phương tiện thông tin đại chúng người ta thấy có một cái tên được nhắc đi nhắc lại khá nhiều lần : NGuyễn Van Hoàng- 22t, tốt nghiệp trung cấp nấu ăn và hiện đang là giám đốc của một chuỗi những nhà hàng fast food- thức ăn nhanh tại các trung tâm thành phố. Đó là một minh chứng hùng hồn cho sự thành công khi chưa qua đại học và đâu đó quanh ta có vô vàn những con người như thế.
Các bạn hẳn đều biết hoặc ít nhất cũng đã từng nghe qua cái tên Bill Gate- một tỉ phú bậc nhất, ông ta cũng đâu có bằng đại học một cách chình thức. Vậy mà tại sao ông ta vẫn thành công ?
Thành công ! bạn quan niêm thành công là gì ? nhiều tiền ? bạn được mọi người biết đến qua số tài sản khổng lồ, bạn là một người có địa vị trong xa hội hay đơn giản là khi bạn được sống và cống hiến hết mình ? Thành công ! mỗi người có một cái nhìn riêng và hãy để mỗi nguòi cảm nhận nó theo một cách riêng
Hãy luôn nhớ rằng Dai học chỉ là điểm đến chứ không phải cái đích cuói cùng . Con đường sẽ vẫn xuất hiện nếu bạn chịu bước đi !

;););) Chào cậu;)

Nói thật là mình rất khâm phục những bài viết như thế này, ngắn gọn, đi thẳng vào trọng tâm vấn đề ( Điều này mình đang phải cố vì đôi khi cứ bê cả "gió" quẳng vào bài NLXH nên dễ lan man, lạc hướng:p )

Với yêu cầu của 1 bài NLXH giới hạn khoảng 400từ cho 1 bài thi tốt nghiệp thì bài viết này chắc chắc đạt điểm cao;) Vì văn nghị luận XH ko giống như cảm thụ 1 tp VH, chỉ cần hiểu và viết đúng, trúng vấn đề là Ok;). Cố gắng phát huy và duy trì nhé;)
Chúc thành công;)
 
T

thuhientob

;););) Chào cậu;)

Nói thật là mình rất khâm phục những bài viết như thế này, ngắn gọn, đi thẳng vào trọng tâm vấn đề ( Điều này mình đang phải cố vì đôi khi cứ bê cả "gió" quẳng vào bài NLXH nên dễ lan man, lạc hướng:p )

Với yêu cầu của 1 bài NLXH giới hạn khoảng 400từ cho 1 bài thi tốt nghiệp thì bài viết này chắc chắc đạt điểm cao;) Vì văn nghị luận XH ko giống như cảm thụ 1 tp VH, chỉ cần hiểu và viết đúng, trúng vấn đề là Ok;). Cố gắng phát huy và duy trì nhé;)
Chúc thành công;)

Hihi:) cảm ơn money_22 nhá ! mình viết vẫn kém lắm có gì mấy ấy góp ý giùm mình nha!
 
Q

quansuquatmo

Mình nghỉ là chắc cuốn Văn không kịp ra lò cho các bạn 12 năm nay ôn thi quá. Vì có bạ nào giúp mình toàn lực đâu. Ai cũng nhận lời rồi biến mất không thấy xác nữa.Mình định tuần này hoàn thành xong mà chắc không được rồi, vì còn thiếu một số bài văn quan trọng trong chương trình 12, mà không ai giao cho mình cả
 
J

jun11791

Mình nghỉ là chắc cuốn Văn không kịp ra lò cho các bạn 12 năm nay ôn thi quá. Vì có bạ nào giúp mình toàn lực đâu. Ai cũng nhận lời rồi biến mất không thấy xác nữa.Mình định tuần này hoàn thành xong mà chắc không được rồi, vì còn thiếu một số bài văn quan trọng trong chương trình 12, mà không ai giao cho mình cả


Bây giờ mình mới biết đến topic này. Uh công nhận ý tưởng của bạn hay thật đấy, nhg nếu để hoàn thành cuốn sách dự định của bạn để hs lớp 12 năm nay có thể ôn thi, mình thấy nó ... khó thực hiện quá :p . Xin lỗi vì mình đã nói thẳng, chưa giúp dc bạn cái gì mà đã nói như vậy, vì nếu ko ra kịp dc trg năm nay thì để cho các em 92, 93, ... cũng dc mà.

Theo tớ n~ ng` phải thi đh năm nay, có lẽ nên tự soạn các dàn ý cho mình. rồi tham khảo thêm ở sách, trên các trang web thêm các ý và đề bài thôi, chứ thời gian còn quá ít. Và tớ nghĩ nếu bàn luận thì nên bàn các đề nghị luận í, vì bây giờ tài liệu về nghị luận còn khá hiếm. Mặc dù NL thì ko thể sao chép dc, vì đó là ý kiến chủ quan cảu mỗi ng`. Nhg tớ nghĩ cũng cần có dàn ý, cái khung để còn dựa vào đó mà làm cho đủ ý chứ, ko thể viết bừa, nghĩ gì viết nấy dc.

Tớ thấy các đề văn NL trên hầu hết mọi ng` đã giải quyết xong. Vậy tớ xin đăng 1 đề NL

Nhà thơ Đức Rên-nơ Ma-ri-a Rin-ke đã viết cho người bạn của mình như sau: “tình yêu của 1 người đối với 1 người khác, đó có lẽ là sự thử thách khó khăn nhất đối với mỗi 1 người trong mỗi chúng ta”

 
Last edited by a moderator:
Status
Không mở trả lời sau này.
Top Bottom