Tôi yêu tiếng Việt

F

faustvn01

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Bạn tự hào vì mình đã cầm trong tay chứng chỉ C hay đạt điểm cao trong kỳ thi TOEFL, bạn có thể giao tiếp tự nhiên với người nước ngoài bằng ngoại ngữ. Hay bạn có vốn từ ngoại ngữ phong phú, nắm chắc các quy tắc ngữ pháp, có khả năng phát âm như người bản ngữ... Xin chúc mừng bạn, bạn đã nắm trong tay một chìa khóa rất quan trọng để mở cánh cửa thành công trong thời đại mới.
Nhưng đã bao giờ tự hỏi, mình đã biết gì về tiếng Việt - thứ tiếng mẹ đẻ thân yêu? Các kỹ năng tiếng Việt của mình như thế nào?...
Tại topic này, chúng ta có thể bày tỏ tình yêu, sự quan tâm đối với tiếng Việt, những hiểu biết cũng như những khó khăn thắc mắc về mọi vấn đề liên quan trong quá trình học tập và giao tiếp hàng ngày.Mong mọi người giữ mãi một tình yêu với tiếng Việt :)
 
F

faustvn01

Đại từ nhân xưng tiếng Việt.
Trong tiếng Việt, khi trò chuyện, giao tiếp mọi người thường gọi trực tiếp tên gọi của nhau (khác với phương Tây chủ yếu gọi tên Họ). Bên cạnh việc gọi tên trực tiếp tên người, chúng ta cũng sử dụng phổ biến các từ thay thế như: anh, tôi, bạn, cậu, mình, cô, bác, chú, thím, ông, bà .... Đó là các đại từ nhân xưng.
Đại từ nhân xưng có thể được phân thành 3 loại (theo các ngôi giao tiếp):
+ Đại từ nhân xưng ngôi thứ nhất. (chỉ người đang nói: tôi, tao, tớ, mình, bọn mình, chúng ta...)
+ Đại từ nhân xưng ngôi thứ hai. (chỉ người đang giao tiếp cùng: bạn, cậu, mày, anh, chị....)
+ Đại từ nhân xưng ngôi thứ ba. (chỉ những người không tham gia giao tiếp nhưng được nhắc đến trong cuộc giao tiếp: nó, anh ta, hắn, y, bọn ấy...).
Trong mỗi loại trên lại chia ra: số ít (tôi) - số nhiều (chúng tôi, bọn tôi).
Một điểm đặc biệt trong xưng hô, giao tiếp hàng ngày là thường sử dụng rất rộng rãi những đại từ nhân xưng chỉ quan hệ gia đình, họ hàng trong mọi mối quan hệ. Ra đường gọi CHÚ công an, BÁC lái xe, ANH sinh viên... đến trường gọi ÔNG bảo vệ, CÔ lao công.... Điều đó thể hiện một đặc điểm trong văn hóa truyền thống của người Việt nói chung, người phương Đông nói chung là rất coi trọng gia đình, coi trọng các mối quan hệ họ hàng thân tộc.
Mặc dù được phân loại khá hệ thống và đầy đủ, nhưng việc sử dụng những đại từ nhân xưng vào trong thực tế giao tiếp hàng ngày lại không phải là việc đơn giản, nhất là phải chọn từ xưng hô sao cho phù hợp. Những người nước ngoài mới học tiếng Việt không khỏi ngạc nhiên về cách xưng hô của người Việt: anh - em, bác - cháu... thì dễ hiểu rồi, nhưng lại còn nghe thấy cả: anh - chú, chị - cậu, bác - em... hơi ngạc nhiên, và đến cả : bà - con (bà cho con xin chén nước), ông - em (Việc này em không dám phiền ông)...thì chẳng hiều đầu đuôi, quy tắc gì nữa. :D .

Có một câu chuyện vui (thật trăm phần trăm đấy) về cách xưng hô như thế này:
Đại tướng Võ Nguyên Giáp và nhà nghiên cứu văn học Đặng Thai Mai vốn là những người bạn thân. Nhưng do một duyên lành, Đại tướng đã kết hôn cùng con gái của nhà nghiên cứu văn học. Vậy là có chuyện nảy sinh: phải xưng hô làm sao cho hợp lẽ (vừa là bạn bè, vừa là con rể - bố vợ). Gặp nhau, cụ Đặng hỏi thăm: Dạo này sức khỏe anh thế nào? Tướng Giáp đành trả lời: Bản thân vẫn khỏe. Dùng từ Bản thân là không sai song nghe nó cứ ngường ngượng thế nào. Và hai người, vốn đều là những nhà văn hóa lớn, nhất là có vốn tiếng Pháp và văn hóa Pháp phong phú đã tìm được cách xưng hô "ổn thỏa": họ thống nhất là sử dụng hai đại từ nhân xưng của tiếng Pháp là Toi (Toa) và Moi (Moa) để trò chuyện được thoải mái.
Một vấn đề tưởng đơn giản như cách xưng hô, cũng đòi hỏi mỗi người chú ý lựa chọn, cân nhắc vì nó không chỉ ảnh hưởng đến tình cảm, tâm lí người giao tiếp mà còn trực tiếp thể hiện trình độ văn hóa của người nói nữa đấy. :)
 
F

faustvn01

Chuyện Vui Ca Dao

Chuyện kể về một anh sinh viên người Hungary sang Việt Nam làm nghiên cưú sinh môn tiếng Việt.

Cuối đợt nghiên cứu trường ĐHQG Hà Nội tổ chức một kỳ thi gọi là khảo sát trình độ của từng nghiên cứu sinh. Đề văn ra như sau:

"Anh (chị) hãy giải thích câu ca dao:
Gió đưa cành trúc la đà
Tiếng chuông Thiên Mụ, canh gà Thọ Xương."
Đọc xong đề, anh chàng sinh viên khoái chí lắm vì nghĩ rằng không có gì là khó, nhất là khi anh có mang theo cả từ điển. Sau một hồi tra cứu chảy nước mắt, xem ra anh ta đã tường tận nhiều điều:

"Gió đưa (được) cành trúc" thì ắt hẳn phải là gió to, ý hẳn là có bão.
Với từ "la" anh phân vân giữa hai cách hiểu:
+"la" là sự kết hợp giữ lừa và ngựa.
+"la" anh đoán rằng đề đã in sai, phải là lao mới đúng. Và anh đã chọn cách hiểu này.
"Đà" là thanh tà vẹt để tàu có thể chuyển động trên đó.
"Thiên mụ" : đàn bà trời - ý hẳn là vợ trời.|
" Thọ" : nhiều lần (lâu)

Và cuối cùng anh ta đã cho ra đời một sản phẩm bất hủ:
Trời nổi cơn bão lớn
Lao xuống tà vẹt đường
Vợ trời đánh một tiếng chuông
Canh gà húp vội, hóc xương mấy lần
 
F

faustvn01

PHONG BA BÃO TÁP KHÔNG BẰNG NGỮ PHÁP VIỆT NAM.

Một cảm nhận chung của nhiều người nước ngoài khi học và tìm hiểu sâu về tiếng Việt là phần ngữ pháp của tiếng Việt quả thực rất phức tạp. Nhưng đó cũng một bằng chứng về sự phong phú của tiếng Việt. Một ví dụ vui nhé. Từ năm tiếng: "Sao, nó, bảo, không, đến", chúng ta có thể tổ hợp thành rất nhiều câu có nghĩa diễn đạt những ý khác nhau:

Sao nó bảo không đến? Sao bảo nó không đến? Sao không đến bảo nó? Sao nó không bảo đến? Sao? Ðến bảo nó không? Sao? Bảo nó đến không? Nó đến, sao không bảo? Nó đến, không bảo sao? Nó đến bảo không sao. Nó bảo sao không đến? Nó đến, bảo sao không? Nó bảo đến không sao. Nó bảo không đến sao? Nó không bảo, sao đến? Nó không bảo đến sao? Nó không đến bảo sao? Bảo nó sao không đến? Bảo nó: Ðến không sao. Bảo sao nó không đến? Bảo nó đến, sao không? Bảo nó không đến sao? Bảo không, sao nó đến? Bảo! Sao, nó đến không.... và còn rất nhiều câu nữa (bạn nào đủ kiên nhẫn thử liệt kê rồi đếm thử xem bao nhiêu nhé :D )
 
F

faustvn01

khanhloan178 said:
có nhiu bạn nói hết rồi sao mình nói tiếp nữa
Nếu bạn đọc kỹ lại sẽ thấy các câu trên mới chỉ được mở đầu bằng các từ : Sao, Nó, Bảo. Bạn có thể bổ sung thêm các câu khác (bắt đầu bằng những từ đó) và có thể viết thêm các câu bắt đầu bằng các từ Không, Đến. Tất nhiên, số lượng câu thu được không phải là vô hạn nhưng tổng số chắc không phải là nhỏ. Không tin các bạn cứ làm thử xem.
 
C

conu

Bạn nè, nếu có gì muốn chia sẻ về Tiếng Việt lần sau sang box Văn THPT nhá, bên này mình ít chú ý và cũng ít người đến hơn nên có rất nhiều cái bạn viết hay mà nhiều người sẽ ko được biết. Thanks
 
A

amaranth

thứ nhất: nó đơn âm nên dễ tạo tiết tấu
thứ hai: nó đa thanh nên dễ tạo giai điệu
thứ ba: nó linh hoạt trong trật tự các từ, ví dụ: đàn hay, hát giỏi... có thể nói lại là giỏi hát, hay đàn nghe vẫn hiểu như thường; thậm chí các tiếng trong cùng một từ cũng có khi được thay đổi, ví dụ: tha thiết - thiết tha, vương vấn - vấn vương... sự linh hoạt đó khiến cho việc thiết lập giai điệu trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.

chắc là còn nhiều nữa nhưng mà nhất thời Am không nghĩ ra hết được ...
 
F

faustvn01

hermione_149 said:
topic toàn là những ng` "cao siêu"(nhữg nh` ở "trên" k à `)

Nếu những bài viết trên kia khiến các em phải "kiễng chân" hay "ngước nhìn" thì có lẽ đó là lỗi của anh. Khi lập topic này, anh không có ý định dành riêng nó cho những người "Cao" và "Siêu", cũng không định nói những gì "ở trên" mà chỉ muốn bày tỏ (và cùng mọi người chia sẻ) tình yêu, sự hiểu biết đối với tiếng Việt, thứ tiếng mẹ đẻ thân yêu của chúng ta. Anh hy vọng đó sẽ là nơi các bạn cùng thể hiện những hiểu biết của mình về tiếng Việt, không nhất thiết phải là các kiến thức cao siêu mà có thể chỉ là những nhận xét, những hiện tượng ngôn ngữ mà ta gặp thường ngày: một câu nói hay, một từ lạ, những câu chuyện vui, những vấn đề khó khăn của các em trong những bài học phần Tiếng Việt trên lớp (có thể khá nặng nề và khô cứng).... Hãy cùng thể hiện sự quan tâm với những gì chúng ta nói, đọc và nghe hàng ngày, em nhé. :)
 
H

hongngocrubi

HÁN VIÊT GIAO THOA

Mình rất thích câu đối Việt nam nhưng trình độ chưa cho phép viết ra câu đối chỉ dám bập bẹ mạn phép đối lại của các bậc tiền tiền bối thôi.Đây là hai "vế" thử sức trong buổi học đầu tiên,mọi người chỉ giáo
Câu gốc .Hỏa hồng Nhật Tảo oanh thiên địa
Kiếm bạc Kiên Giang khốc quỷ thần
Đối lại:Mộc thanh Yên Thế chấn sơn hà o-> >:D<
 
A

arxenlupin

Re: HÁN VIÊT GIAO THOA

hongngocrubi said:
Mình rất thích câu đối Việt nam nhưng trình độ chưa cho phép viết ra câu đối chỉ dám bập bẹ mạn phép đối lại của các bậc tiền tiền bối thôi.Đây là hai "vế" thử sức trong buổi học đầu tiên,mọi người chỉ giáo
Câu gốc .Hỏa hồng Nhật Tảo oanh thiên địa
Kiếm bạc Kiên Giang khốc quỷ thần
Đối lại:Mộc thanh Yên Thế chấn sơn hà o-> >:D<
câu gốc phải là
hoa hồng nhật tảo kinh thiên địa
kiếm bạc kiên giang khiếp quỷ thần chứ nhỉ
mà bạn đối lại 2 câu thơ thì phải vế đối cũng phải là 2 câu thơ chứ sao lại chỉ có 1 thế
theo mình thì câu đối của bạn chưa đựoc chuẩn lắm ở cái sơn hà í
sơn hà mà đối với thiên địa thì ko đúng lắm
mình cũng chả giỏi gì nên chỉ có ý kiến thế thôii
 
F

faustvn01

Re: HÁN VIÊT GIAO THOA

hongngocrubi said:
Mình rất thích câu đối Việt nam nhưng trình độ chưa cho phép viết ra câu đối chỉ dám bập bẹ mạn phép đối lại của các bậc tiền tiền bối thôi.Đây là hai "vế" thử sức trong buổi học đầu tiên,mọi người chỉ giáo
Câu gốc .Hỏa hồng Nhật Tảo oanh thiên địa
Kiếm bạc Kiên Giang khốc quỷ thần
Đối lại:Mộc thanh Yên Thế chấn sơn hà o-> >:D<

Theo mình thì vế đối của bạn khá chỉnh. Câu đầu nói lên chiến công oanh liệt của Bình Tây đại nguyên soái Trương Định đánh đắm tàu Esperance của Pháp trên sông Nhật Tảo (Kiên Giang), câu sau nói về cuộc khởi nghĩa nông dân Yên Thế do Hùm thiêng Hoàng Hoa Thám(Đề Thám) lãnh đạo nơi núi rừng Yên Thế, Bắc Giang. Những câu đối nói lên hào khí của cha ông trong cuộc kháng chiến chống thực dân Pháp(dù chưa dành được thắng lợi song cũng khiến chúng ta tự hào). >:D<
Nếu có điều gì đó gọi là nhận xét (chỉ là cảm nhận riêng, không phải là sự "chỉ giáo" đâu nhé) thì mình xin mạo muội. Theo mình, câu đầu hai chữ "Hỏa hồng" có sự hòa hợp rất tuyệt vời với chữ Nhật Tảo (tên riêng dòng sông nhưng cũng có thể hiểu nghĩa là "mặt trời buổi sớm"). Tất cả ánh lên một màu hồng, sức nóng, tái hiện được không gian, bối cảnh hoành tráng, hùng vĩ của chiến công của những nghĩa quân Trương Định (rất phù hợp với tầm cỡ "oanh thiên địa" của chiến thắng). Vế đối của Hongngocrubi đã cố gắng để được chỉnh từng câu, chữ nhưng, theo mình, chưa tạo được một âm hưởng hùng tráng như câu trên.

Tài hèn sức thiểu, ghi láo vài câu,mong các bạn đừng chê cười.
 
C

conu

Re: HÁN VIÊT GIAO THOA

neu_em_khong_phai_giac_mo said:
Tài hèn sức thiểu, ghi láo vài câu,mong các bạn đừng chê cười.
Trời đất.
Ai dám chê cười anh thì có lẽ phải xem lại người đấy. :D
Em rất dốt kiến thức về lịch sử, nhưng về vấn đề tiếng Việt cũng xin góp vui.
Trong nói chuyện hằng ngày, hễ thấy một ai đó làm sai việc gì mà cố cãi, thì ta lại phê bình: "sai è mà cứ bao biện".
Lúc đó bạn hãy xem lại mình trước rồi hãy nghĩ đi phê phán người khác nhé.
Bạn biết tại sao ko?
Vì bạn nói chưa chuẩn, mà chưa chuẩn thì còn phê phán ai cái nỗi gì?
Chưa chuẩn ở đâu?
Ko phải lỗi cú pháp.
Cũng chẳng phải lỗi nội dung ứng xử.
Mà đó là lỗi nghĩa của từ.
Từ sai trong trường hợp này là từ "bao biện".
Bao biện nghĩa là làm thay, làm hộ, là ôm đồm. Vậy thì tại sao ta lại đánh đồng nó với "ngụy biện" là từ đáng lẽ chúng ta phải dùng ở đây. Chính vì thế, ta mới thấy được sự đa dạng, phức tạp trong nhiều từ ngữ tiếng Việt, nhiều khi ta dùng sai mà lại vô tình quy ước nó thành đúng...
Về trường hợp này ta có thể ra câu đố: bao biện và ngụy biện là 2 từ:
A. Đồng nghĩa.
B. Gần nghĩa.
C. Phản nghĩa.
D. Khác nghĩa.
Đương nhiên đáp án D là đúng.
Tương tự, có 1 TH hay sai nữa mà khó nhận dạng. Đó là TH yếu điểm và điểm yếu.
Tiêng việt có 1 vài TH lạ, tức là khi ta đảo vị trí 2 từ trong 1 từ ghép, thì từ được đảo lên lại có nghĩa nhấn mạnh hơn, và lúc bấy giờ, nghĩa câu đã khác.
Điểm yếu: điểm còn yếu kém.
Đảo lại thành: yếu điểm, yếu mang nghĩa nhấn mạnh hơn điểm: Điểm trọng yếu, điểm quan trọng.
Nên ta đừng bao giờ nói: yếu điểm của anh ấy là thiếu tập trung khi học...
 
F

faustvn01

Re: HÁN VIÊT GIAO THOA

conu said:
Bao biện nghĩa là làm thay, làm hộ, là ôm đồm. Vậy thì tại sao ta lại đánh đồng nó với "ngụy biện" là từ đáng lẽ chúng ta phải dùng ở đây. Chính vì thế, ta mới thấy được sự đa dạng, phức tạp trong nhiều từ ngữ tiếng Việt, nhiều khi ta dùng sai mà lại vô tình quy ước nó thành đúng...
Tương tự, có 1 TH hay sai nữa mà khó nhận dạng. Đó là TH yếu điểm và điểm yếu.
Điểm yếu: điểm còn yếu kém.
Đảo lại thành: yếu điểm, yếu mang nghĩa nhấn mạnh hơn điểm: Điểm trọng yếu, điểm quan trọng.
Nên ta đừng bao giờ nói: yếu điểm của anh ấy là thiếu tập trung khi học...

>:D< >:D< >:D<
Đọc những dòng này giật mình nhận thấy đôi khi chúng ta dùng từ chủ yếu theo những thói quen, những quán tính đã định sẵn mà ít có sự ý thức lựa chọn(lựa trước rồi mới chọn) từ ngữ cho đúng. Trong những trường hợp này, cuốn từ điển sẽ là một công cụ hữu ích.

Bên cạnh việc lựa chọn từ ngữ, cách thức diễn đạt cũng là một yếu tố rất quan trọng để đạt được mục đích giao tiếp. Anh vẫn cứ tủm tỉm khi đọc câu văn này của Conu trong một bài viết trên box Văn THPT gần đây: "bạn hãy tập tư duy bằng đôi chân của mình" :) . Để có được cách diễn đạt hay, giàu hình ảnh và tạo được ấn tượng là mục tiêu hướng tới của mọi người trong quá trình giao tiếp. Nhưng hay mà vẫn trong sáng, vẫn chính xác thì vẫn tốt hơn phải không em (ở phương diện này, văn phong của Hồ chủ tịch rất đáng cho chúng ta học hỏi). Để có thể diễn đạt những kiến thức, suy tư phức tạp một cách giản dị, trong sáng, đòi hỏi một sự trau dồi và ý thức rèn giũa của mỗi người. Và phải chăng, đó chính là một trong những yếu tố quan trọng làm nên sự khác biệt của "lối văn sư tử" và "lối văn cầy cáo" (như có lần em đã viết).
 
C

conu

Cảm ơn anh vì đã có những góp ý rất quý báu và thẳng thắn.
Ngay sau khi anh nói, em mới ngẫm lại và thấy câu đó cũng có điều bất ổn. Em đã đề ra 2 phương án để chữa lỗi sai:
"bạn hãy tập tư duy bằng thực lực của bản thân"
"bạn hãy tự đi trên đôi chân của chính mình".
Nếu được chọn 1 lần nữa, em sẽ chọn cách thứ 2, vì nó sẽ có sức truyền đạt, tạo khả năng suy nghĩ mở hơn, nhấn mạnh hơn ý nghĩa lời nói cho người tiếp nhận.
Đúng là đôi khi dù có cố gắng vẫn khó thoát khỏi lối "học trò". Nhiều khi trong lời nói, sự chuẩn xác, trong sáng nằm ngoài sự kiểm soát của bản thân nếu mật độ hơi nhiều, dẫn đến sự tối nghĩa cho câu. Nói và viết tốt cần sự rèn luyện, để đạt đến chuẩn mực. Mình nói là cố để đạt đến "sư tử" thôi chứ cũng chưa biết là có thể làm "sư tử" được hay ko? Nhưng em tin là mọi điều đều có cái giá của nó, dù sớm hay muộn.
nhắc đến sự trong sáng của tiếng Việt, lại thấy buồn vì ngôn ngữ giới trẻ bây giờ chuyệch choạc đi nhiều quá, trong khi mình vẫn đang cố để nói tốt hơn, thì người ta vẫn cố làm "loạn" tiếng mẹ đẻ đi nhiều hơn. Điều đáng buồn này em cũng đã từng muốn nói trong mục "điều muốn nói" của box Tâm sự 9x, ở bài "khi @ phun châu nhả ngọc".
 
Q

quinhmei

Mình có bài báo này .

Giữ gìn sự trong sáng của tiếng Việt
Về từ "tồn tại"


Lao Động Cuối tuần số 19 Ngày 20/05/2007

Lâu nay, trên báo chí hoặc trong nhiều văn bản, báo cáo ở các hội nghị, hội thảo và trong giao tiếp hằng ngày, nhiều người dùng từ "tồn tại" rất tuỳ tiện, ngẫu hứng, không đúng nghĩa!
Theo cách nói (viết) của những người này, "tồn tại" tức là khuyết điểm, thiếu sót, hạn chế, yếu kém chưa được giải quyết. Ở rất nhiều văn bản, báo cáo, phần trên viết: "Những thành tích đã đạt được", nhưng phần dưới lại có tiêu đề: "Những việc tồn tại". Nói và viết như vậy, chẳng những dùng sai nghĩa của từ "tồn tại", mà còn thể hiện sự cẩu thả, dễ dãi, ít hiểu biết về ngôn ngữ.

"Tồn tại" là một từ Hán-Việt. Trong nhiều cuốn từ điển của Trung Quốc và Việt Nam đều có từ "tồn tại", nhưng không thấy cuốn nào giải nghĩa "tồn tại" là hạn chế, thiếu sót, khuyết điểm cả. "Tồn tại" gồm hai từ tố (yếu tố cấu tạo từ): "tồn" và "tại". "Tồn" là còn. Ngoài ra, "tồn" còn có hai nghĩa là: xét tới, cất giữ lại (bảo tồn, tồn trữ). "Tại": là ở, là còn.

Cuốn "Từ điển Hán-Việt" của Đào Duy Anh (NXB TP.Hồ Chí Minh, 1999), trang 307, (quyển hạ) giải nghĩa "tồn tại" là: "hiện còn ở đó (exister)". Cuốn "Từ điển tiếng Việt" (NXB Đà Nẵng và Trung tâm Từ điển học, 1997), trang 977, giải nghĩa "tồn tại" là: "Ở trạng thái có thật, con người có thể nhận biết bằng giác quan, không phải do con người tưởng tượng ra"; ngoài ra, còn có một nghĩa (dùng hạn chế) là: "Còn lại, chưa mất đi, chưa được giải quyết".

Như vậy, theo tôi, nếu muốn nói về những thiếu sót, hạn chế, yếu kém, khuyết điểm cần phải giải quyết, thì phải nói rõ: "Những yếu kém tồn tại chưa được giải quyết", hoặc "Những yếu kém tồn tại", chứ không nên nói cộc lốc (nói tắt (!) là "Những vấn đề tồn tại".

"Tồn tại" còn là một khái niệm triết học, nói về cái tự nhiên, cái hiện có, như: Vật chất, thế giới bên ngoài, thực tại khách quan, để phân biệt với ý thức, tư tưởng, cảm giác (Xem "Từ điển triết học" của M.Rodental và P.Yudin (chủ biên), NXB Sự Thật, Hà Nội, 1976, tr.858). Nhà triết học người Pháp R.Décarte (1596-1650) có câu nói nổi tiếng: "Tôi suy nghĩ, vậy tôi tồn tại".

Tóm lại, "tồn tại" có nghĩa đúng và thông dụng, là: Cái hiện có, cái có thật. Thành tích, thắng lợi, thành tựu, kết quả đạt được, cũng như những ưu điểm, hạn chế, thiếu sót, yếu kém, cho đến cả cái bàn, cái ghế, quyển sách, tờ báo, v.v... có thật, hoặc hiện có trong đời sống, đều là những cái "tồn tại".

Thí dụ, có thể viết về thắng lợi và những mặt còn thiếu sót trong thời kỳ đổi mới của ta, bằng đoạn văn sau: "Hơn 20 năm tiến hành công cuộc đổi mới, một tồn tại khách quan không thể phủ nhận là những thành tựu to lớn về các mặt chính trị, kinh tế, văn hoá và đời sống của nhân dân ngày càng được cải thiện...". Đấy là một cách dùng đúng từ "tồn tại".

Về việc lạm dụng từ gốc Hán (và các từ ngữ nước ngoài khác), Bác Hồ đã dạy: "Các ông viết báo nhà mình hay dùng chữ quá. Những chữ tiếng ta có mà không dùng, lại dùng cho được chữ kia. Cán bộ cũng hay dùng chữ lắm, dùng lung tung, nhiều khi không đúng... Những chữ mà không biết rõ thì chớ dùng. Những chữ mà ta có thì phải dùng tiếng ta" (Hồ Chí Minh - Về vấn đề giáo dục", NXB Giáo dục, Hà Nội, 1990, tr.118-119).

Đào Ngọc Đệ (Hải Phòng)
 
Last edited by a moderator:
X

xt390

Mình cũng thấy tiếng Việt thật thú vị.Nhất là mí cái chuyện cười.Nhưng học được rõ một ngôn ngữ thì khó lắm:D
 
H

happinessforyou

tớ yêu tiếng Việt đến mức có lần , đi Thái một tuần , cũng vui , nhưng nhớ quá , về đến sân bay Việt Nam , nghe giọng việt của bác hải quan , trời ơi , mừng phát khóc luôn . Thấy hạnh phúc lắm ý >:D<



BANH-TRUNG-THU-YEN-SAO-SONG-YEN_2012823132810555.jpg
 
Last edited by a moderator:
Top Bottom