R
rooney_cool


Bài viết số 1: Ghi lại những cảm nghĩ chân thực của anh(chị) về một người thân yêu nhất của anh(chị) : bà , cha , mẹ hoặc bạn .........
Mẹ!
Chẳng ai trong chúng ta sinh ra mà không có mẹ cả. Dù mỗi người có một hoàn cảnh khác nhau, khiến cách cảm nhận về mẹ, cách yêu mẹ khác nhau nhưng mẹ có ý nghĩa như thế nào đối với mỗi người thì không khác mấy bởi không gì trên đời này có thể thay thế mẹ!
Mẹ! Ôi sao da diết đến thế và thiêng liêng quá đỗi. Có người vừa mới sinh ra đã không còn mẹ, có người có mẹ nhưng mẹ rời xa vì một lý do nào đó, và có người đang tận hưởng những khoảng khắc hạnh phúc được sống bên mẹ... nhưng dù thế nào đi chăng nữa, mẹ vẫn hiện diện trong sâu thẳm con tim mỗi người, theo một cách riêng nào đó!
Với tôi thì sao nhỉ? "Mẹ, mẹ ơi!" - tôi thường gọi như vậy mỗi khi tôi cần mẹ, mỗi khi trong lòng tôi dâng trào những yêu thương về mẹ. Tôi gọi khi thấy con tim mình đau đớn vì một điều gì đó, và có lúc tôi gọi như một quán tính cần có của một đứa trẻ mặc dù tôi đã lớn...
Mẹ tôi chẳng có gì đặc biệt, mẹ không có nhiều tiền, không phải người có địa vị cao trong xă hội, mẹ không đẹp như "hoa ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh" mà Nguyễn Du đã miêu tả Thuý Kiều... nhưng tôi thấy mẹ có nhiều thứ lắm! Mẹ có nhiều nước mắt để rơi khi tôi ốm đau, mẹ có nhiều sợi tóc bạc vì những năm tháng tảo tần nuôi tôi khôn lớn. Mẹ có nhiều nếp nhăn trên khuôn mặt vì những lo toan đan xen trong giấc ngủ, mẹ có nhiều vết chai rạn trên đôi bàn tay của mình vì những đứa con bé bỏng cần mẹ chăm sóc. Mẹ có một con tim bao la đến nỗi sự ngỗ ngược của tôi không làm mẹ yêu tôi ít đi...
Ôi! Làm sao tôi có thể nói hết những gì mà mẹ có trong tim tôi cơ chứ, chẳng phải vì thế mà có câu "Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào" đó sao? Với tôi thì không! Không phải là một cái biển "Thái Bình" cũng chẳng phải... hai cái mà "lòng mẹ bao la như cả "triệu triệu cái biển Thái Bình" đó chứ.
Trong cuộc sống này đã có lúc nào mỗi người chúng ta tự hỏi mình: "Tôi đã quan tâm đến mẹ một cách đúng nghĩa chưa? Tôi có nhớ đến ngày sinh nhật của mẹ không? Mẹ thích ăn những món gì nhỉ?...". Những điều hết sức đơn giản thôi nhưng vô tình hay cố ý mà chúng ta không nhớ đến. Chúng ta thường đổ lỗi cho cuộc sống quá nhiều bận rộn, bận rộn vì công ăn việc làm, bận rộn vì viêc học tập, bận rộn vì những dự án cho tương lai... và chỉ biết nói những câu đại loại như: ".... tại vì... bởi thì... vì vậy... do đó... cho nên... thành thử ra..." để biện hộ cho chính mình, biện hộ cho cái lý do mà ta gọi là "quên".
Mẹ thì sao? Mẹ nhớ rất rõ cái cách ta khóc khi vừa mới chào đời, cách ta ngủ khi vừa mới bú no, cách ta nhõng nhẽo khi ngày đầu tiên đến trường. Mẹ nhớ rõ nụ cười rạng rỡ của ta khi tốt nghiệp cấp ba, mẹ không quên ta hạnh phúc như thế nào khi ta đậu đại học... Có gì khiến mẹ nhớ cho bằng khuôn mặt đầy mãn nguyện của ta khi tìm được một công việc mà ta vừa ý, mẹ biết ta thích màu gì và ăn những món gì?...
Nếu ai nói đây là những điều hiển nhiên mà bất cứ một người mẹ nào cũng có, hoàn toàn không sai nhưng ta không tự hỏi rằng mẹ làm điều đó vì lý do gì? Vì mẹ yêu ta! Vậy nếu ta yêu mẹ, sao ta không bỏ cả cuộc đời này để làm những điều hiển nhiên cần có của một người con đi? Hay ta có hàng giờ ngồi trong quán café với đối tác làm ăn, nhưng không có thời gian gọi cho mẹ môt cuộc điện thoại để hỏi xem mẹ có khoẻ không? Ta có cả ngày ngồi tụm ba tụm bảy với lũ bạn thế mà không có thời gian để ngồi trò chuyện với mẹ, để biết rằng mẹ cảm thấy cô đơn nhu thế nào khi ai cũng có công việc của mình còn mẹ ở nhà đối diện với bốn bức tường. Ta rảnh rỗi hàng giờ để đi shopping nhưng lại không có thời gian để ăn với mẹ một bữa cơm cuối tuần mà mẹ đã chuẩn bị bằng hết cả sự quan tâm và yêu thương.
Thế đấy! Có những sự ích kỷ mà đôi khi làm chúng ta quên mất điều cần làm đối với mẹ, nhưng mẹ nào có trách móc gì cơ chứ! Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua, mẹ thì vẫn cứ lặng lẽ yêu thương, quan tâm chăm sóc mỗi thành viên trong gia đình không ngừng, còn ta thì vẫn cứ lặng lẽ vô tâm và ích kỷ như vậy đấy.
Tự nhiên mắt tôi cay cay, chẳng phải vì bụi bay vào mắt hay một lý do nào khác, mà vì tôi đang khóc, tôi khóc vì tôi thấy mình từng vô tâm với mẹ đến thế. Tôi khóc vì tôi thấy mình ích kỷ với mẹ như vậy và tôi khóc vì tôi biết rằng chẳng bao giờ tôi yêu mẹ cho đủ trước tình yêu quá đỗi bao la của mẹ.
Ôi! Hai mươi bốn tuổi rồi nhưng chưa bao giờ tôi thấy màu nào đẹp cho bằng màu tóc bạc của mẹ. Chưa bao giờ tôi thấy đôi mắt nào sâu thẳm yêu thương như đôi mắt của mẹ, chưa bao giờ tôi thấy hình dáng hao gầy nào mang đầy hy sinh như của mẹ... Một ngày nào đó trong cuộc sống này tôi cũng sẽ làm mẹ, tôi muốm mình trở thành một người mẹ giống như mẹ của tôi, như mẹ của anh, mẹ của chị, mẹ của em và như mẹ của tất cả mọi người. Bởi tôi biết rằng như vậy tôi sẽ trở thành một người mẹ vĩ đại lắm!
Từ tận sâu thẳm con tim mình, tôi muốn nói với mẹ của tôi, của anh, của chị, của em, với mẹ của tất cả mọi người rằng: "Con yêu mẹ! Yêu mẹ nhiều lắm mẹ ơi!".
uhm`Bài nè tui cũng đọc trên mạng rui` nghe hay nhưng hok cảm động băng viết về mẹ. Nhưng đọc cũng thấy thương thương:khi (25):hèm bài này cũng hay nè
Trong cuộc sống hàng ngày, có biết bao nhiêu người đáng để chúng ta thương yêu và dành nhiều tình cảm. Nhưng đã bao giờ bạn nghĩ rằng, người thân yêu nhất của bạn là ai chưa? Với mọi người câu trả lời ấy có thể là ông bà, là mẹ, là anh chị hoặc cũng có thể là bạn bè chẳng hạn. Còn riêng tôi, hình ảnh người bố sẽ mãi mãi là ngọn lửa thiêng liêng, sưởi ấm tâm hồn tôi mãi tận sau này.
Bố tôi không may mắn như những người đàn ông khác. Trong suốt cuộc đời bố có lẽ không bao giờ được sống trong sự sung sướng, vui vẻ. Bốn mươi tuổi khi chưa đi được nửa chặng đời người, bố đã phải sống chung với bao nhiêu bệnh tật: Đầu tiên đó chỉ là những cơn đau dạ dày, rồi tiếp đến lại xuất hiện thêm nhiều biến chứng. Trước đây, khi còn khỏe mạnh, bao giờ bố cũng rất phong độ.
Thế nhưng bây giờ, vẻ đẹp ấy dường như đã dần đổi thay: Thay vì những cánh tay cuồn cuộn bắp, giờ đây chỉ còn là một dáng người gầy gầy, teo teo. Đôi mắt sâu dưới hàng lông mày rậm, hai gò má cao cao lại dần nổi lên trên khuôn mặt sạm đen vì sương gió. Tuy vậy, bệnh tật không thể làm mất đi tính cách bên trong của bố, bố luôn là một người đầy nghị lực, giàu tự tin và hết lòng thương yêu gia đình.
Gia đình tôi không khá giả, mọi chi tiêu trong gia đình đều phụ thuộc vào đồng tiền bố mẹ kiếm được hàng ngày. Dù bệnh tật, ốm đau nhưng bố chưa bao giờ chịu đầu hàng số mệnh. Bố cố gắng vượt lên những cơn đau quằn quại để làm yên lòng mọi người trong gia đình, cố gắng kiếm tiền bằng sức lao động của mình từ nghề xe lai.
Hàng ngày, bố phải đi làm từ khi sáng sớm cho tới lúc mặt trời đã ngã bóng từ lâu. Mái tóc bố đã dần bạc đi trong sương sớm. Công việc ấy rất dễ dàng với những người bình thường nhưng với bố nó rất khó khăn và gian khổ. Bây giờ có những lúc phải chở khách đi đường xa, đường sốc thì những cơn đau dạ dạy của bố lại tái phát.
Và cả những ngày thời tiết thay đổi, có những trưa hè nắng to nhiệt độ tới 38-48 độ C, hay những ngày mưa ngâu rả rích cả tháng 7, tháng 8, rồi cả những tối mùa đông lạnh giá, bố vẫn cố gắng đứng dưới những bóng cây kia mong khách qua đường. Tôi luôn tự hào và hãnh diện với mọi người khi có được một người bố giàu đức hy sinh, chịu thương, chịu khó như vậy.
Nhưng có phải đâu như vậy là xong. Mỗi ngày bố đứng như vậy thì khi trở về những cơn đau quằn quại lại hành hạ bố. Nhìn khuôn mặt bố nhăn nhó lại, những cơn đau vật vã mà bố phải chịu đựng, tôi chỉ biết òa lên mà khóc. Nhìn thấy bố như vậy, lòng tôi như quặn đau hơn gấp trăm ngàn lần. Bố ơi, giá như con có thể mang những cơn đau đó vào mình thay cho bố, giá như con có thể giúp bố kiếm tiền thì hay biết mấy? Nếu làm được gì cho bố vào lúc này để bố được vui hơn, con sẽ làm tất cả, bố hãy nói cho con được không?
Những lúc ấy, tôi chỉ biết ôm bố, xoa dầu cho bố, tôi chỉ muốn với bố đừng đi làm nữa, tôi có thể nghỉ học, như vậy sẽ tiết kiệm được chi tiêu cho gia đình, tôi có thể kiếm được tiền và chữa bệnh cho bố. Nhưng nếu nhắc đến điều đó chắc chắn là bố sẽ buồn và thất vọng ở tôi nhiều lắm.
Bố luôn nói rằng bố sẽ luôn chiến đấu. Chiến đấu cho tới những chút sức lực cuối cùng để có thể nuôi chúng tôi ăn học thành người. Bố rất quan tâm đến việc học của chúng tôi. Ngày xưa bố học rất giỏi nhưng nhà nghèo bố phải nghỉ học. Vào mỗi tối, khi còn cố gắng đi lại được, bố luôn bày dạy cho mấy chị em học bài.
Trong những bữa cơm bố thường nhắc chúng tôi cách sống, cách làm người sao cho phải đạo. Tôi phục bố lắm, bố thuộc hàng mấy nghìn câu Kiều, hàng trăm câu châm ngôn, danh ngôn nổi tiếng…
Chính vì vậy, tôi luôn cố gắng tự giác học tập. Tôi sẽ làm một bác sĩ và sẽ chữa bệnh cho bố, sẽ kiếm tiền để phụng dưỡng bố và đi tiếp những bước đường dở dang trong tuổi trẻ của bố. Tôi luôn biết ơn bố rất nhiều, bố đã dành cho tôi một con đường sáng ngời, bởi đó là con đường của học vấn, chứ không phải là con đường đen tối của tiền bạc. Tôi sẽ luôn lấy những lời bố dạy để sống, lấy bố là gương sáng để noi theo.
Và tôi khâm phục không chỉ bởi bố là một người giỏi giang, là một người cao cả, đứng đắn, lòng kiên trì chịu khó mà còn bởi cách sống lạc quan, vô tư của bố. Mặc dù những thời gian rảnh rỗi của bố còn lại rất ít nhưng bố vẫn trồng và chăm sóc khu vườn trước nhà để cho nó bao giờ cũng xanh tươi.
Những giỏ phong lan có bao giờ bố quên cho uống nước vào mỗi buổi sáng; những cây thiết ngọc lan có bao giờ mang trên mình một cái lá héo nào? Những cây hoa lan, hoa nhài có bao giờ không tỏa hương thơm ngát đâu? Bởi đằng sau nó luôn có một bàn tay ấm áp chở che, chăm sóc, không những yêu hoa mà bố còn rất thích nuôi động vật.
Tuy nhà tôi bao giờ cũng có hai chú chó con và một chú mèo và có lúc bố còn mang về những chiếc ***g chim đẹp nữa. Và hơn thế, trong suốt hơn năm năm trời chung sống với bệnh tật, tôi chưa bao giờ nghe bố nhắc đến cái chết, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc trốn tránh sự thật, bố luôn đối mặt với “tử thần”, bố luôn dành thời gian để có thể làm được tất cả mọi việc khi chưa quá muộn.
Nhưng cuộc đời bố bao giờ cũng đầy đau khổ, khi mà cả gia đình đã dần khá lên, khi các chị tôi đã có thể kiếm tiền, thì bố lại bỏ chị em tôi, *****, bỏ gia đình này để ra đi về thế giới bên kia. Bố đi về một nơi rất xa mà không bao giờ được gặp lại. Giờ đây khi tôi vấp ngã, tôi sẽ phải tự đứng dậy và đi tiếp bằng đôi chân của mình, bởi bố đi xa, sẽ không còn ai nâng đỡ, che chở, động viên tôi nữa.
Bố có biết chăng nơi đây con cô đơn buồn tủi một mình không? Tại sao nỡ bỏ con ở lại mà đi hả bố? Nhưng con cũng cảm ơn bố, bố đã cho con thêm một bài học nữa, đó chính là trong cuộc sống hàng ngày, chúng ta hãy trân trọng những gì đang có, hãy yêu thương những người xung quanh mình hơn, và đặc biệt hãy quan tâm, chăm sóc cho bố của mình, tha thứ cho bố, khi bố nóng giận và nỡ mắng mình bởi bố luôn là người yêu thương nhất của chúng ta.
Bố ra đi, đi đến một thế giới khác, ở nơi đó bố sẽ không còn bệnh tật, sẽ thoát khỏi cuộc sống thương đau này. Và bố hãy yên tâm, con sẽ luôn nhớ những lời dạy của bố, sẽ luôn thương yêu, kính trọng biết ơn bố, sẽ sống theo gương sáng mà bố đã rọi đường cho con đi. Hình ảnh của bố sẽ luôn ấp ủ trong lòng con. Những kỷ niệm, những tình cảm bố dành cho con, con sẽ ôm ấp, trân trọng, nó như chính linh hồn của mình.