L
lovetoan97
như thế mà. Do đó đừng chạm vào người tôi.
-Mình ko hiểu? Cậu có thể nghĩ mình như thế ư?_Tử Di vẫn tiếp tục níu kéo. Kì Như, trước giờ cô là người hiểu rõ cô ấy nhất, ko lí nào người luôn ở bên cạnh cô lại nói cô này nọ như thế_Chắc có chuyện gì đó rồi, cậu nói mình nghe, chúng ta cùng giải quyết, được chứ?
-Giải quyết? Ko nên, tôi ko muốn gặp cậu nữa, chúng ta..._Hít 1 hơi thật sâu như
muốn lấy hết dũng khí cho lời tuyên bố mình sắp nói, Kì Như nhìn giọt nước mắt vội vã và duy nhất chảy dài trên má bạn, lòng quặn đi_...đừng làm bạn nữa, từ nay đường ai nấy đi, đừng liên lạc gì hết, và cậu hãy coi như từ trước đến giờ ko có người bạn như tôi đi...
Quệt tay lên mắt, Kì Như quay người bỏ đi, cô ko thể chạy được nữa. Bởi lẽ sức lực cô bây giờ đã dành để ép những giọt nước ứ đọng trên mắt chảy ra.Kết thúc của 1 tình bạn luôn bi ai như thế...và cả hai người cô đều đã cảm nhận được cái đắng đến tê tái trong lòng.Từng giọt rơi xuống lẻ tẻ như lại rướm ướt cả 1 vùng đất nhỏ nhoi nó rơi xuống. Nhìn theo bước đi loạng choạng của cô bạn, Tử Di như chẳng còn sức mà đứng nữa. Cô ngồi phục xuống đất, ánh mắt nhạt nhoà nước đảo quanh, tức tưởi trong tiếng nấc dồn dập. 5 năm chứ đâu phải ít ỏi, cô đã bên Kì Như, cùng ăn cùng ngủ cùng nói chuyện những 5 năm, giờ nói coi Kì Như như ko tồn tại, liệu cô có khả năng? Lúc Tịnh Nhu tuyệt tình, cô cũng đã khóc như mưa nhưng trái tim lại ko nhói đau như lúc này, ko điên loạn như lúc này. Cô tự hỏi, cô đã làm sai điều gì để bị ông trời trừng phạt như thế..
Sẽ...còn ai chia sẻ những niềm vui nỗi buồn.
Sẽ...còn ai chăm sóc, quan tâm, an ủi những lúc ốm đau như tai nạn 1 năm trước...
Và sẽ...ko còn 1 quân sư đắc lực mỗi khi gặp rắc rối...
Có quá nhiều để nhớ, quá nhiều để có thể quên và Tử Di cũng chưa sẳn sàng để đón nhận mất mát đó.
-Ra là có 1 công chúa đang ngồi khóc ở đây!_Thình lình đứng trước mắt Tử Di, Kì Thiên ngồi xổm xuống ở phía đối diện, có chút ngớ người đi trước bộ dạng chưa từng thấy của người nãy giờ mòn mỏi tìm kiếm_Em sao thế?
Đưa tay, chưa kịp đặt lên gò má hồng phía trước, Kì Thiên bất ngờ đóng băng người trước cái ôm của Tử Di:
-Anh, cứu em đi, em chết mất!_Tử Di thở hắt rồi nấc lên, làm cái điều cô ko hề muốn làm, cầu xin.
-Có chuyện gì sao?_Siết chặt vòng tay mình, đặt những ngón tay dài lên tấm áo sơ mi mỏng đẫm mồ hôi kia, Kì Thiên hoảng hốt_ Nhanh nói anh đi!
-Em khó...khó thở, đau...đau tim và...buồn lắm! Cứu...cứu em!-Được rồi! Để anh xem nào!_Đẩy nhẹ Tử Di ra, Kì Thiên thận trọng lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô, ấm áp hỏi_Có phải do Kì Như mà ra ko? Nếu phải, anh nghĩ anh có thể giúp em lấy lại bình tĩnh. Chúng ta đi đâu đó nói chuyện nhé?
***
-Nó nói muốn chấm dứt hả?_Đưa cho Tử Di lon lipovitan lạnh, Kì Thiên cười nhẹ hỏi lại.
-Ukm, em ko hiểu nổi sao cậu ấy có thể vô tình như thế nữa_Khóc những vẫn hớp 1 ngụm to nước trong lon, Tử Di tỏ ra bất mãn_Rốt cuộc em đã làm gì sai em cũng ko biết nữa
-Ko phải do em đâu, mà do Kì Như cảm thấy có lỗi thôi_Từ tốn hớp ngụm nước, Kì Thiên nói tiếp_Nghe nói kẻ đưa em vào tròng đã lấy Kì Như ra nhử mồi, có lẽ vì thế mà nó cảm thấy ray rứt, hối hận và tự cho rằng mình là nguyên nhân làm em bị đình chỉ học.
-Ra thế!
-Đúng, nên mấy hôm nay nó cũng ko đi học, cứ ở lì trong phòng. Hơn nữa, sau vụ bị gọi đi tra hỏi chuyện báo tin nên tinh thần nó càng rối hơn, dẫn đến nông nỗi như lúc nãy_Kì Thiên đăm đăm nhìn từng biểu hiện lúc thì ngạc nhiên, lúc tỏ vẻ hiểu, lúc ngây ngốc thay đổi chóng vánh của người bên cạnh, vừa giải thích vừa nở nụ cười dịu dàng.
-Vậy, coi bộ em phải giải quyết chuyện này ổn thoả mới được, nhất định ko cho phép tình bạn 5 năm của bọn em bị đổ vỡ_Đứng phắt dậz, Tử Di nắm tay thành đấm, ánh mắt cương nghị đầy quyết tâm hướng về phía trước.
-Bọn anh cũng sẽ giúp em.
-Ko, tự em sẽ giải quyết chuyện này_Gạt phăng lời giúp đỡ của Kì Thiên, Tử Di tỏ rõ chính kiến_Đây là chuyện của em và em ko muốn có bất cứ ai bị thương hay nhọc công vì em nữa, xin anh hãy hiểu cho em.
-Nhưng...
-Anh, anh biết số điện thoại và nơi ở của Khải Phong ko? Cho em đi!_Ánh lên tia hi vọng trong đáy mắt, Tử Di hỏi dồn.
-Đừng nói em định đến gặp hắn?_Sự dịu dàng trong Kì Thiên bỗng vụt tắt.
-Vâng! Em có 1 số chuyện cần hỏi. Cho em đi_Tử Di ngửa tay như đòi tiền.
-Ko, dù biết anh cũng ko cho em đi gặp hắn đâu!_Kì Thiên cương quyết.
-Nhưng...
-Em ko bít hắn nham hiểm tới đâu mà còn đi gặp hả? Liều vừa thôi!
- đó là chuyện của em, anh ko cho, em cũng có cách để biết_Quay người bỏ đi, Tử Di tăng tốc chạy về hướng mình cần đến, để lại Kì Thiên chơi vơi với vô vàn cảm xúc
-Mình ko hiểu? Cậu có thể nghĩ mình như thế ư?_Tử Di vẫn tiếp tục níu kéo. Kì Như, trước giờ cô là người hiểu rõ cô ấy nhất, ko lí nào người luôn ở bên cạnh cô lại nói cô này nọ như thế_Chắc có chuyện gì đó rồi, cậu nói mình nghe, chúng ta cùng giải quyết, được chứ?
-Giải quyết? Ko nên, tôi ko muốn gặp cậu nữa, chúng ta..._Hít 1 hơi thật sâu như
muốn lấy hết dũng khí cho lời tuyên bố mình sắp nói, Kì Như nhìn giọt nước mắt vội vã và duy nhất chảy dài trên má bạn, lòng quặn đi_...đừng làm bạn nữa, từ nay đường ai nấy đi, đừng liên lạc gì hết, và cậu hãy coi như từ trước đến giờ ko có người bạn như tôi đi...
Quệt tay lên mắt, Kì Như quay người bỏ đi, cô ko thể chạy được nữa. Bởi lẽ sức lực cô bây giờ đã dành để ép những giọt nước ứ đọng trên mắt chảy ra.Kết thúc của 1 tình bạn luôn bi ai như thế...và cả hai người cô đều đã cảm nhận được cái đắng đến tê tái trong lòng.Từng giọt rơi xuống lẻ tẻ như lại rướm ướt cả 1 vùng đất nhỏ nhoi nó rơi xuống. Nhìn theo bước đi loạng choạng của cô bạn, Tử Di như chẳng còn sức mà đứng nữa. Cô ngồi phục xuống đất, ánh mắt nhạt nhoà nước đảo quanh, tức tưởi trong tiếng nấc dồn dập. 5 năm chứ đâu phải ít ỏi, cô đã bên Kì Như, cùng ăn cùng ngủ cùng nói chuyện những 5 năm, giờ nói coi Kì Như như ko tồn tại, liệu cô có khả năng? Lúc Tịnh Nhu tuyệt tình, cô cũng đã khóc như mưa nhưng trái tim lại ko nhói đau như lúc này, ko điên loạn như lúc này. Cô tự hỏi, cô đã làm sai điều gì để bị ông trời trừng phạt như thế..
Sẽ...còn ai chia sẻ những niềm vui nỗi buồn.
Sẽ...còn ai chăm sóc, quan tâm, an ủi những lúc ốm đau như tai nạn 1 năm trước...
Và sẽ...ko còn 1 quân sư đắc lực mỗi khi gặp rắc rối...
Có quá nhiều để nhớ, quá nhiều để có thể quên và Tử Di cũng chưa sẳn sàng để đón nhận mất mát đó.
-Ra là có 1 công chúa đang ngồi khóc ở đây!_Thình lình đứng trước mắt Tử Di, Kì Thiên ngồi xổm xuống ở phía đối diện, có chút ngớ người đi trước bộ dạng chưa từng thấy của người nãy giờ mòn mỏi tìm kiếm_Em sao thế?
Đưa tay, chưa kịp đặt lên gò má hồng phía trước, Kì Thiên bất ngờ đóng băng người trước cái ôm của Tử Di:
-Anh, cứu em đi, em chết mất!_Tử Di thở hắt rồi nấc lên, làm cái điều cô ko hề muốn làm, cầu xin.
-Có chuyện gì sao?_Siết chặt vòng tay mình, đặt những ngón tay dài lên tấm áo sơ mi mỏng đẫm mồ hôi kia, Kì Thiên hoảng hốt_ Nhanh nói anh đi!
-Em khó...khó thở, đau...đau tim và...buồn lắm! Cứu...cứu em!-Được rồi! Để anh xem nào!_Đẩy nhẹ Tử Di ra, Kì Thiên thận trọng lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô, ấm áp hỏi_Có phải do Kì Như mà ra ko? Nếu phải, anh nghĩ anh có thể giúp em lấy lại bình tĩnh. Chúng ta đi đâu đó nói chuyện nhé?
***
-Nó nói muốn chấm dứt hả?_Đưa cho Tử Di lon lipovitan lạnh, Kì Thiên cười nhẹ hỏi lại.
-Ukm, em ko hiểu nổi sao cậu ấy có thể vô tình như thế nữa_Khóc những vẫn hớp 1 ngụm to nước trong lon, Tử Di tỏ ra bất mãn_Rốt cuộc em đã làm gì sai em cũng ko biết nữa
-Ko phải do em đâu, mà do Kì Như cảm thấy có lỗi thôi_Từ tốn hớp ngụm nước, Kì Thiên nói tiếp_Nghe nói kẻ đưa em vào tròng đã lấy Kì Như ra nhử mồi, có lẽ vì thế mà nó cảm thấy ray rứt, hối hận và tự cho rằng mình là nguyên nhân làm em bị đình chỉ học.
-Ra thế!
-Đúng, nên mấy hôm nay nó cũng ko đi học, cứ ở lì trong phòng. Hơn nữa, sau vụ bị gọi đi tra hỏi chuyện báo tin nên tinh thần nó càng rối hơn, dẫn đến nông nỗi như lúc nãy_Kì Thiên đăm đăm nhìn từng biểu hiện lúc thì ngạc nhiên, lúc tỏ vẻ hiểu, lúc ngây ngốc thay đổi chóng vánh của người bên cạnh, vừa giải thích vừa nở nụ cười dịu dàng.
-Vậy, coi bộ em phải giải quyết chuyện này ổn thoả mới được, nhất định ko cho phép tình bạn 5 năm của bọn em bị đổ vỡ_Đứng phắt dậz, Tử Di nắm tay thành đấm, ánh mắt cương nghị đầy quyết tâm hướng về phía trước.
-Bọn anh cũng sẽ giúp em.
-Ko, tự em sẽ giải quyết chuyện này_Gạt phăng lời giúp đỡ của Kì Thiên, Tử Di tỏ rõ chính kiến_Đây là chuyện của em và em ko muốn có bất cứ ai bị thương hay nhọc công vì em nữa, xin anh hãy hiểu cho em.
-Nhưng...
-Anh, anh biết số điện thoại và nơi ở của Khải Phong ko? Cho em đi!_Ánh lên tia hi vọng trong đáy mắt, Tử Di hỏi dồn.
-Đừng nói em định đến gặp hắn?_Sự dịu dàng trong Kì Thiên bỗng vụt tắt.
-Vâng! Em có 1 số chuyện cần hỏi. Cho em đi_Tử Di ngửa tay như đòi tiền.
-Ko, dù biết anh cũng ko cho em đi gặp hắn đâu!_Kì Thiên cương quyết.
-Nhưng...
-Em ko bít hắn nham hiểm tới đâu mà còn đi gặp hả? Liều vừa thôi!
- đó là chuyện của em, anh ko cho, em cũng có cách để biết_Quay người bỏ đi, Tử Di tăng tốc chạy về hướng mình cần đến, để lại Kì Thiên chơi vơi với vô vàn cảm xúc