U
uocmovahoaibao
Nghĩ đến đây, lòng tôi có chút khó chịu. Đặng Chiêu Anh dù gì cũng là một cô gái tốt, công dung ngôn hạnh, cầm kì thi họa có thừa, vậy mà vệ tinh đi theo đầy rẫy ko thích lại đi tia cái tên trời đánh Lăng Tử Thần này, đúng là, phận hồng nhan bạc mệnh. Theo con mắt tinh đời của tôi, hai người này hoàn toàn ko hợp, có yêu nhau rồi cũng chia tay liền
-Hai người đẹp đôi quá nha!_Hùng "tếu" lớn tiếng khẳng định, khùng khùng tự vỗ tay bôm bốp mà ca thán
-Phải đấy, một cặp trời sinh, haha_Cái bọn siêng ăn nhác làm kia hưởng ứng theo, hết lời khen ngợi khiến tôi cũng phải ngượng thay cho 2 người đó.
"Trời sinh ư? có mà trời diệt ấy! Đẹp đôi chỗ nào chứ, giống đôi đũa lệch hơn, một bên là mĩ nữ khuynh thành nước đổ, một bên lại là sói đội lốt cừu, càng nhìn tôi càng thấy mắt bọn bạn mình đang dần có vấn đề, thần kinh cũng càng ngày càng giảm sút trầm trọng theo năm tháng
-Được rồi!_Lớp trưởng ra oai trấn an dân tình, nhìn Lăng Tử Thần và Đặng Chiêu Anh một lượt rồi nở nụ cười hắc ám_Giải thưởng đặc biệt dành cho quán quân hôm nay là...được cùng khui hộp kem với hoa khôi lớp ta và tất nhiên, phần ăn chung là ko thể thiếu, haha.
-Bốp! bốp!_Bọn lớp tôi chỉ đợi có thế vỗ tay vang dội như sóng dậy, hò hét chờ xem kịch hay sắp diễn ra mà ko thèm nghĩ đến cảm giác của tôi lúc này: suy sụp hoàn toàn.
"Đấy, đấy, người có công giúp Lăng Tử Thần thắng lợi giật giải là tôi đây, là cái người đang nằm rũ rượi như hổ mất cánh đây nè, đáng nhẽ người khui đầu tiên, ăn đầu tiên phải là tôi mới đúng, vậy mà, Đặng Chiêu Anh, sức ko góp mà công cũng chẳng có, cớ sao lại được cơ chứ? Càng nghĩ càng thấy vô lí hết sức, thà rằng chỉ mỗi Lăng Tử Thần tự khui tự ăn còn được, đằng này...chẳng nhẽ nhan sắc của tôi ko bằng nó, ấm ức quá."
Ném ánh mắt ăn tươi nuốt sống chiếu tướng lên Lăng Tử Thần, tôi hận mình ko thể làm nứt mảng trần nhà phía trên đầu đôi trai tài gái sắc kia, để nó rớt xuống đè bẹp bọn chúng đi cho hết ăn với uống, mất công tôi ngồi khóc hao tổn biết bao nhiêu là nước.
Dường như biết tôi đang nhìn, Lăng Tử Thần cũng quay đầu lại nhìn tôi, khóe môi nhẹ cong chất chứa sự gian tà. Hắn đang cười nhạo tôi kìa, chắc hắn vui lắm khi thấy tôi toàn thân chấn động thế này mà. Lửa giận trong tôi lại phun lên ngùn ngụt như nham thạch trong lòng núi lửa, lòng dạ cồn cào như thiêu như đốt, tôi lẩm bẩm nguyền rủa. "Lăng Tử Thần, ngươi thử ăn xem, ta thề ta sẽ lấy kéo xớp nguyên cái lưỡi của ngươi, về ngâm rượu uống cho bõ tức, có giỏi thì cứ ăn đi, đến lúc đó đừng trách ta vô tình"
-Nào, hai người, khui đi!!_Lớp trưởng đưa hộp kem dúi vào tay Đặng Chiêu Anh kèm theo cái nháy mắt tinh nghịch.
Trong tiếng reo hò như sấm dội của dân tình 10C8 và tiếng oán thán nhỏ nhoi ko có trọng lực của tôi, Lăng Tử Thần và Đặng Chiêu Anh, cặp đôi hoàn hảo, cùng nhau vai kề vai bóc vỏ khui hộp kem hết sức tình cảm, lại còn dám liếc mắt đưa tình với nhau khiến tinh thần tôi bị đả kích mạnh, tim đập thình thịch, mặt mũi nóng lên như cơm nguội bị hâm ấy.
Phần gay cấn đã đến, Đặng Chiêu Anh, lấy hai cái thìa nhựa chia một để lại cho mình, một đưa về phía Lăng Tử Thần rồi e lệ đưa hộp kem cho hắn giữ. Trong lúc tôi đang sửa soạn đồ nghề chuẩn bị làm rượu ngâm lưỡi thì hộp kem từ trên bàn tay Lăng Tử Thần vô ý rơi xuống đất, đổ hết phần kem ngon béo ngậy bên trong ra sàn nhà.
Lớp tôi im bặt trong mấy phút, chả ai bảo ai chỉ biết liếc nhìn đôi trai tài gái sắc rồi đến hộp kem vô tội dưới đất, thâm tâm đều phảng phất chút tiếc nuối, một phần tiếc cho Đặng Chiêu Anh phần còn lại tiếc cho hộp kem chưa kịp ăn đã về với tổ tông. Còn tôi, tất nhiên là...điên đứt cả ruột: điên vì chưa có cơ hội nếm thử xem mùi vị có giống thiên đường ko, điên vì số tiền phải chi trả cho hộp kem đó ra đi vô ích nhưng tôi cũng rất vui, cuối cùng, ông trời cũng có mắt, tôi ko được ăn thì đâu đến lượt Lăng Tử Thần và hoa khôi 10C8 ăn chứ
Cười khẩy một cái nhìn Lăng Tử Thần mặt vẫn tỉnh bơ như ruồi, tôi ra vẻ tiếc nuốt thay cho hắn, ánh mắt khiêu khích "tội nghiệp chưa kìa" ko ngần ngại truyền thẳng vào ko trung cho hắn nắm bắt. Có lẽ vì vậy, hắn cũng nhếch khóe môi nhìn tôi đáp trả, vẻ đẹp cùng sự tự tin song hành ẩn hiện trong đôi mắt đen sâu thẳm kia làm tôi xuýt chút nữa nghi ngờ việc vừa rồi hoàn toàn là chủ ý của hắn. Mặc kệ, dù gì kế hoạch của tôi cũng được coi như thành công phân nửa, chăng cần gì phải tiếc nữa cả, giờ thì tôi có thể yên tâm mang bộ truyện đầu tiết Kì Như đưa cho nghiền ngẫm rồi
***
Theo lịch của nhà trường, club bóng rổ của chúng tôi được phép hoạt động vào các ngày thứ 2, 4, 6, do đó, hôm nay là thứ 5 nên tôi ko phải làm việc, tranh thủ về sớm đống cửa đi tây thiên thỉnh kinh (nói khoa trương nhưng thực ra là mở lò ngâm cứu truyện). Khi tiếng trống đầu tiên vừa cất lên, tôi đã phi thân như bay phóng ra khỏi trường chạy một mạch như bị ma đòi đến trạm đợi xe buýt gần nhất chờ xe đến. Thở hồng hộc ngồi phịch xuống ghế, tôi lơ đãng đưa mắt nhìn dòng người vội vã qua lại, mới 2 giờ mà người trên đường đã tấp nập hắn, nhưng so với giờ cao điểm thì vẫn là hạng tôm tép. Đang ngắm xem có anh trai nào đẹp giai đi qua ko, chợt tôi thấy một bóng dáng quen quen đang đến gần chỗ minh. Lăng Tử Thần với cái mũ đen bụi che gần hết khuôn mặt, hai tai đeo earphone cùng chiếc ba lô đen viên đỏ lắt lẻo một bên vai ngồi xuống hàng ghế của tôi, khoảng cách nhẩm tính lúc này chừng 1 mét.
Nghi hồ nhìn hắn hồi lâu mà chẳng thấy hắn phản ứng gì, tôi buông xuôi trở lại làm công việc đang dở dang, ngắm trai, cho tới khi chuyến xe buýt cần đến cũng đã đến. Chưa kịp leo lên xe giành chỗ, Lăng Tử Thần như quỷ nhập thân lướt qua tôi leo lên xe nhanh chóng, thoáng há hốc mồm nhìn bóng dáng cao lớn của hắn che hết tầm nhìn, tôi bực bội leo lên xe, đảo mắt tìm chỗ thích hợp. Cũng may, vì nhanh nhẹn lên xe trước nên chỗ ngồi trống cũng nhiều, toan đi về cuối xe tìm nơi có cửa sổ, chợt tay tôi bị ai đó nắm chặt kéo lại, lôi mạnh khiến cả thân thể ngả nhào lên một hàng ghế nào đó, lúc tờ mờ phát hiện kẻ vũ phu đó là Lăng Tử Thần cũng đã muộn, hàng người đi sau tôi đã chiếm hết chỗ, giờ thì, một là ngồi an phận thủ thường, hai là đứng đung đưa nhảy múa cùng xe. Hix
-Sao cậu dám..._Tôi hét nhỏ, mặt nhăn lại nghiêm trọng
-Ko ăn hả?_Lăng Tử Thần đưa về phía tôi một hộp kem nhỏ chặn họng
-Cho tôi sao?_Tôi nghi ngờ nhìn hắn, khuôn mặt điển trai thường ngày vênh lên giờ lại thánh thiện đến đáng sợ, khiến tôi có chút hối hận vì đã đề cao cảnh giác với hắn
-Ko ăn thì thôi_Hắn rụt tay lại, toan bốc ra xử hộp kem tại chỗ
-Tôi ăn_Tôi vô thức giật lại, nói thật, tương lai tôi phải nhờ Kì Như giúp bỏ hộ cái thói thấy thức ăn là sáng lên mới được, nếu ko có ngày vác họa vì nó mất
Chăm chú bốc vỏ hộp, tôi chẳng thèm quan tâm Lăng Tử Thần đang lấy earphone của mình áp lên tai tôi, cúi đầu cúi cổ xúc từng miếng rõ to bỏ vào miệng kẻo lỡ lịch sử vừa nãy lại tái diễn thì mệt tim lắm. Ngốn được hai ba miếng, tôi quay đầu sang phía Lăng Tử Thần, trơ mắt nhìn hắn đang từ từ dựa đầu vào vai tôi mà ngủ. Theo phản xạ, tôi định lấy tay đẩy hắn ra, nhưng nghĩ lại việc hắn cho tôi kem nên đành cho hắn lợi dụng vài phút, dù sao cũng có qua có lại. Khoan đã! Té ra, hắn để tôi ngồi đây là có dụng ý muốn tìm một người cho hắn dựa để ngủ, đúng là cao siêu, bắt tôi nhận hối lộ trước rồi mới nêu điều kiện. Hừm, quả là kẻ thù của Hàn Tử Di tôi có khác, mưu mô hơn người y chang tôi
Hơi thở của hắn đều, thật đều, phì phò phả vào phần da ở cổ tôi, khiến mỗi lúc mặt tôi ko ngớt nóng lên. Chẳng biết ma xui quỷ khiến gì, tôi lại lấy điện thoại, tự sướng một cái rồi nhìn tấm ảnh có tôi và hắn ở phía trong, lặng người đi. Từ bao giờ, Lăng Tử Thần đã trờ thành phần tử luôn hiện hữu trong tôi thế này nhỉ, dù có phủ nhận nhưng hắn đúng là ác mộng mỗi lúc đêm về của tôi.
***
Xe buýt từ từ dừng lại trước trạm kế tiếp, nhận thấy đã đến nơi, tôi nhẹ nhành để đầu Lăng Tử Thần sang phía kia dựa vào thành cửa sổ, rút earphone trên tai trả lại cho hắn rồi đeo ba lô lủng lẳng xuống xe. Cuối cùng, cái vai thân yêu của tôi nãy giờ mỏi nhừ vì hắn đã được giải thoát và cái tên đang ghét kia cũng chẳng còn lảng vảng nữa. Sung sướng hít sâu thở dài một cái, tôi vươn vai cho đỡ nhức rồi tiếp tục hành trình trở về tổ ấm thân yêu.
Những tưởng đã thoát nạn, nào ngờ cái tên đáng ghét kia vẫn cứ theo chân tôi mà bước đi, tôi quẹo trái hắn quẹo trái, tôi quẹo phải hắn cũng đưa chân quẹo phải y chang cái đuôi. Tức mình quay lại, tôi tra khảo, hai tay chống nạnh như mấy bà bán thịt heo ngoài chợ mỗi lúc cãi nhau:
-Muốn gì hả?
-Hỏi làm gì?_Hắn thờ ờ như thể việc hắn đi theo tôi là điều hiển nhiên đúng vậy
-Sao đi theo tôi?_Tôi bẻ ngón tay ko phải để ra oai đâu, chỉ là ngứa ngay nên bẻ cho vui thôi
-Tôi ko đi theo cậu_Nói xong, hắn tiến lại gần chiếc cổng gỗ trắng của nhà hàng xóm bên cạnh nhà tôi, thản nhiên lấy khóa mở rồi đi vào sân và tiếp đến là cánh cửa chính nhà nọ
-Ê, ai cho cậu tự tiện vào nhà người khác thế hả?_Tôi quát, lấy thân phận người hàng xóm thân thiện thể hiện uy lực, ăn trộm dạo này quả mạnh bạo, ban ngày ban mặt mà vẫn dám lẻn vào nhà người khác manh động kìa.
-Nhà tôi thì ko vào được à?_Xuất xong câu hỏi tu từ, người hắn lọt thỏm vào ngôi nhà đó, để tôi đứng lại trơ trọi một mình với dòng suy nghĩ ngây thơ
"Hắn vừa nói gì? Nhà hắn?"...
-Hai người đẹp đôi quá nha!_Hùng "tếu" lớn tiếng khẳng định, khùng khùng tự vỗ tay bôm bốp mà ca thán
-Phải đấy, một cặp trời sinh, haha_Cái bọn siêng ăn nhác làm kia hưởng ứng theo, hết lời khen ngợi khiến tôi cũng phải ngượng thay cho 2 người đó.
"Trời sinh ư? có mà trời diệt ấy! Đẹp đôi chỗ nào chứ, giống đôi đũa lệch hơn, một bên là mĩ nữ khuynh thành nước đổ, một bên lại là sói đội lốt cừu, càng nhìn tôi càng thấy mắt bọn bạn mình đang dần có vấn đề, thần kinh cũng càng ngày càng giảm sút trầm trọng theo năm tháng
-Được rồi!_Lớp trưởng ra oai trấn an dân tình, nhìn Lăng Tử Thần và Đặng Chiêu Anh một lượt rồi nở nụ cười hắc ám_Giải thưởng đặc biệt dành cho quán quân hôm nay là...được cùng khui hộp kem với hoa khôi lớp ta và tất nhiên, phần ăn chung là ko thể thiếu, haha.
-Bốp! bốp!_Bọn lớp tôi chỉ đợi có thế vỗ tay vang dội như sóng dậy, hò hét chờ xem kịch hay sắp diễn ra mà ko thèm nghĩ đến cảm giác của tôi lúc này: suy sụp hoàn toàn.
"Đấy, đấy, người có công giúp Lăng Tử Thần thắng lợi giật giải là tôi đây, là cái người đang nằm rũ rượi như hổ mất cánh đây nè, đáng nhẽ người khui đầu tiên, ăn đầu tiên phải là tôi mới đúng, vậy mà, Đặng Chiêu Anh, sức ko góp mà công cũng chẳng có, cớ sao lại được cơ chứ? Càng nghĩ càng thấy vô lí hết sức, thà rằng chỉ mỗi Lăng Tử Thần tự khui tự ăn còn được, đằng này...chẳng nhẽ nhan sắc của tôi ko bằng nó, ấm ức quá."
Ném ánh mắt ăn tươi nuốt sống chiếu tướng lên Lăng Tử Thần, tôi hận mình ko thể làm nứt mảng trần nhà phía trên đầu đôi trai tài gái sắc kia, để nó rớt xuống đè bẹp bọn chúng đi cho hết ăn với uống, mất công tôi ngồi khóc hao tổn biết bao nhiêu là nước.
Dường như biết tôi đang nhìn, Lăng Tử Thần cũng quay đầu lại nhìn tôi, khóe môi nhẹ cong chất chứa sự gian tà. Hắn đang cười nhạo tôi kìa, chắc hắn vui lắm khi thấy tôi toàn thân chấn động thế này mà. Lửa giận trong tôi lại phun lên ngùn ngụt như nham thạch trong lòng núi lửa, lòng dạ cồn cào như thiêu như đốt, tôi lẩm bẩm nguyền rủa. "Lăng Tử Thần, ngươi thử ăn xem, ta thề ta sẽ lấy kéo xớp nguyên cái lưỡi của ngươi, về ngâm rượu uống cho bõ tức, có giỏi thì cứ ăn đi, đến lúc đó đừng trách ta vô tình"
-Nào, hai người, khui đi!!_Lớp trưởng đưa hộp kem dúi vào tay Đặng Chiêu Anh kèm theo cái nháy mắt tinh nghịch.
Trong tiếng reo hò như sấm dội của dân tình 10C8 và tiếng oán thán nhỏ nhoi ko có trọng lực của tôi, Lăng Tử Thần và Đặng Chiêu Anh, cặp đôi hoàn hảo, cùng nhau vai kề vai bóc vỏ khui hộp kem hết sức tình cảm, lại còn dám liếc mắt đưa tình với nhau khiến tinh thần tôi bị đả kích mạnh, tim đập thình thịch, mặt mũi nóng lên như cơm nguội bị hâm ấy.
Phần gay cấn đã đến, Đặng Chiêu Anh, lấy hai cái thìa nhựa chia một để lại cho mình, một đưa về phía Lăng Tử Thần rồi e lệ đưa hộp kem cho hắn giữ. Trong lúc tôi đang sửa soạn đồ nghề chuẩn bị làm rượu ngâm lưỡi thì hộp kem từ trên bàn tay Lăng Tử Thần vô ý rơi xuống đất, đổ hết phần kem ngon béo ngậy bên trong ra sàn nhà.
Lớp tôi im bặt trong mấy phút, chả ai bảo ai chỉ biết liếc nhìn đôi trai tài gái sắc rồi đến hộp kem vô tội dưới đất, thâm tâm đều phảng phất chút tiếc nuối, một phần tiếc cho Đặng Chiêu Anh phần còn lại tiếc cho hộp kem chưa kịp ăn đã về với tổ tông. Còn tôi, tất nhiên là...điên đứt cả ruột: điên vì chưa có cơ hội nếm thử xem mùi vị có giống thiên đường ko, điên vì số tiền phải chi trả cho hộp kem đó ra đi vô ích nhưng tôi cũng rất vui, cuối cùng, ông trời cũng có mắt, tôi ko được ăn thì đâu đến lượt Lăng Tử Thần và hoa khôi 10C8 ăn chứ
Cười khẩy một cái nhìn Lăng Tử Thần mặt vẫn tỉnh bơ như ruồi, tôi ra vẻ tiếc nuốt thay cho hắn, ánh mắt khiêu khích "tội nghiệp chưa kìa" ko ngần ngại truyền thẳng vào ko trung cho hắn nắm bắt. Có lẽ vì vậy, hắn cũng nhếch khóe môi nhìn tôi đáp trả, vẻ đẹp cùng sự tự tin song hành ẩn hiện trong đôi mắt đen sâu thẳm kia làm tôi xuýt chút nữa nghi ngờ việc vừa rồi hoàn toàn là chủ ý của hắn. Mặc kệ, dù gì kế hoạch của tôi cũng được coi như thành công phân nửa, chăng cần gì phải tiếc nữa cả, giờ thì tôi có thể yên tâm mang bộ truyện đầu tiết Kì Như đưa cho nghiền ngẫm rồi
***
Theo lịch của nhà trường, club bóng rổ của chúng tôi được phép hoạt động vào các ngày thứ 2, 4, 6, do đó, hôm nay là thứ 5 nên tôi ko phải làm việc, tranh thủ về sớm đống cửa đi tây thiên thỉnh kinh (nói khoa trương nhưng thực ra là mở lò ngâm cứu truyện). Khi tiếng trống đầu tiên vừa cất lên, tôi đã phi thân như bay phóng ra khỏi trường chạy một mạch như bị ma đòi đến trạm đợi xe buýt gần nhất chờ xe đến. Thở hồng hộc ngồi phịch xuống ghế, tôi lơ đãng đưa mắt nhìn dòng người vội vã qua lại, mới 2 giờ mà người trên đường đã tấp nập hắn, nhưng so với giờ cao điểm thì vẫn là hạng tôm tép. Đang ngắm xem có anh trai nào đẹp giai đi qua ko, chợt tôi thấy một bóng dáng quen quen đang đến gần chỗ minh. Lăng Tử Thần với cái mũ đen bụi che gần hết khuôn mặt, hai tai đeo earphone cùng chiếc ba lô đen viên đỏ lắt lẻo một bên vai ngồi xuống hàng ghế của tôi, khoảng cách nhẩm tính lúc này chừng 1 mét.
Nghi hồ nhìn hắn hồi lâu mà chẳng thấy hắn phản ứng gì, tôi buông xuôi trở lại làm công việc đang dở dang, ngắm trai, cho tới khi chuyến xe buýt cần đến cũng đã đến. Chưa kịp leo lên xe giành chỗ, Lăng Tử Thần như quỷ nhập thân lướt qua tôi leo lên xe nhanh chóng, thoáng há hốc mồm nhìn bóng dáng cao lớn của hắn che hết tầm nhìn, tôi bực bội leo lên xe, đảo mắt tìm chỗ thích hợp. Cũng may, vì nhanh nhẹn lên xe trước nên chỗ ngồi trống cũng nhiều, toan đi về cuối xe tìm nơi có cửa sổ, chợt tay tôi bị ai đó nắm chặt kéo lại, lôi mạnh khiến cả thân thể ngả nhào lên một hàng ghế nào đó, lúc tờ mờ phát hiện kẻ vũ phu đó là Lăng Tử Thần cũng đã muộn, hàng người đi sau tôi đã chiếm hết chỗ, giờ thì, một là ngồi an phận thủ thường, hai là đứng đung đưa nhảy múa cùng xe. Hix
-Sao cậu dám..._Tôi hét nhỏ, mặt nhăn lại nghiêm trọng
-Ko ăn hả?_Lăng Tử Thần đưa về phía tôi một hộp kem nhỏ chặn họng
-Cho tôi sao?_Tôi nghi ngờ nhìn hắn, khuôn mặt điển trai thường ngày vênh lên giờ lại thánh thiện đến đáng sợ, khiến tôi có chút hối hận vì đã đề cao cảnh giác với hắn
-Ko ăn thì thôi_Hắn rụt tay lại, toan bốc ra xử hộp kem tại chỗ
-Tôi ăn_Tôi vô thức giật lại, nói thật, tương lai tôi phải nhờ Kì Như giúp bỏ hộ cái thói thấy thức ăn là sáng lên mới được, nếu ko có ngày vác họa vì nó mất
Chăm chú bốc vỏ hộp, tôi chẳng thèm quan tâm Lăng Tử Thần đang lấy earphone của mình áp lên tai tôi, cúi đầu cúi cổ xúc từng miếng rõ to bỏ vào miệng kẻo lỡ lịch sử vừa nãy lại tái diễn thì mệt tim lắm. Ngốn được hai ba miếng, tôi quay đầu sang phía Lăng Tử Thần, trơ mắt nhìn hắn đang từ từ dựa đầu vào vai tôi mà ngủ. Theo phản xạ, tôi định lấy tay đẩy hắn ra, nhưng nghĩ lại việc hắn cho tôi kem nên đành cho hắn lợi dụng vài phút, dù sao cũng có qua có lại. Khoan đã! Té ra, hắn để tôi ngồi đây là có dụng ý muốn tìm một người cho hắn dựa để ngủ, đúng là cao siêu, bắt tôi nhận hối lộ trước rồi mới nêu điều kiện. Hừm, quả là kẻ thù của Hàn Tử Di tôi có khác, mưu mô hơn người y chang tôi
Hơi thở của hắn đều, thật đều, phì phò phả vào phần da ở cổ tôi, khiến mỗi lúc mặt tôi ko ngớt nóng lên. Chẳng biết ma xui quỷ khiến gì, tôi lại lấy điện thoại, tự sướng một cái rồi nhìn tấm ảnh có tôi và hắn ở phía trong, lặng người đi. Từ bao giờ, Lăng Tử Thần đã trờ thành phần tử luôn hiện hữu trong tôi thế này nhỉ, dù có phủ nhận nhưng hắn đúng là ác mộng mỗi lúc đêm về của tôi.
***
Xe buýt từ từ dừng lại trước trạm kế tiếp, nhận thấy đã đến nơi, tôi nhẹ nhành để đầu Lăng Tử Thần sang phía kia dựa vào thành cửa sổ, rút earphone trên tai trả lại cho hắn rồi đeo ba lô lủng lẳng xuống xe. Cuối cùng, cái vai thân yêu của tôi nãy giờ mỏi nhừ vì hắn đã được giải thoát và cái tên đang ghét kia cũng chẳng còn lảng vảng nữa. Sung sướng hít sâu thở dài một cái, tôi vươn vai cho đỡ nhức rồi tiếp tục hành trình trở về tổ ấm thân yêu.
Những tưởng đã thoát nạn, nào ngờ cái tên đáng ghét kia vẫn cứ theo chân tôi mà bước đi, tôi quẹo trái hắn quẹo trái, tôi quẹo phải hắn cũng đưa chân quẹo phải y chang cái đuôi. Tức mình quay lại, tôi tra khảo, hai tay chống nạnh như mấy bà bán thịt heo ngoài chợ mỗi lúc cãi nhau:
-Muốn gì hả?
-Hỏi làm gì?_Hắn thờ ờ như thể việc hắn đi theo tôi là điều hiển nhiên đúng vậy
-Sao đi theo tôi?_Tôi bẻ ngón tay ko phải để ra oai đâu, chỉ là ngứa ngay nên bẻ cho vui thôi
-Tôi ko đi theo cậu_Nói xong, hắn tiến lại gần chiếc cổng gỗ trắng của nhà hàng xóm bên cạnh nhà tôi, thản nhiên lấy khóa mở rồi đi vào sân và tiếp đến là cánh cửa chính nhà nọ
-Ê, ai cho cậu tự tiện vào nhà người khác thế hả?_Tôi quát, lấy thân phận người hàng xóm thân thiện thể hiện uy lực, ăn trộm dạo này quả mạnh bạo, ban ngày ban mặt mà vẫn dám lẻn vào nhà người khác manh động kìa.
-Nhà tôi thì ko vào được à?_Xuất xong câu hỏi tu từ, người hắn lọt thỏm vào ngôi nhà đó, để tôi đứng lại trơ trọi một mình với dòng suy nghĩ ngây thơ
"Hắn vừa nói gì? Nhà hắn?"...