Và thế , tình cảm của cô càng ngày càng lớn lên , ở bên Hoàng cô cảm thấy hạnh phúc cho
đến...1 ngày .
Hôm nay là chủ nhật , Linh được ở nhà , vậy mà ông bà chủ , mẹ cô và cả Hoàng đều đi
hết . Cô đòi đi theo thì mọi người không cho . Đợi mãi , gần khuya tất cả mới về . Trông
Hoàng thì có vẻ mệt mõi , anh đi lên phòng . Còn ông bà chủ thì lại có mang một nỗi
buồn , nỗi buồn đó hiện rõ trên khuôn mặt của bà chủ . Trông bà thật thất vọng và đau
khổ . Cả 3 người vào phòng trong nói chuyện ( có cả mẹ Linh ) . Linh bước lên phòng
Hoàng gọi anh dậy ăn cơm , vì cô nghĩ nhìn anh mệt mõi vậy chắc anh đói lắm . Nhưng Hoàng lại nói anh muốn ngủ . Vậy là Linh xuống nhà . Cô thấy 3 người nói chuyện lâu rồi
mà chưa ra , Linh rót ba ly trà tính mang vào trong cho mọi người . Nhưng vừa đến cửa thì tiếng khóc của bà chủ đã vọng ra ngoài .
- MÌnh...làm sao...em..không thể...nhìn con mình chết dần...chết mòn được._tiếng bà chủ
- Em bình tĩnh , lỡ con bé Linh nghe thấy . Mình chưa hết hy vọng mà , họ còn đang cố tìm
tũy tương ứng với Hoàng mà
- Hy vọng ư ? Con trai mình thì ngày càng yếu đi mà Mình bảo em chờ ư , em không thể ?
---------------------------------------------------
XOẢNG !!!!!
Tiếng thủy tinh rơi xuống thềm nhà .
- Linh ! Con...con nghe hết rồi à?_ tiếng mẹ Linh kêu lên .
Linh giờ như người không có sức . Cô không hiểu những gì ông , bà chủ cô vừa nói . Thật
sự không hiểu . Cái gì mà " chết dần , chết mòn " , cái gì mà " không tìm thấy tủy tương
ứng " .
- Bà chủ ? Bà vừa.... nói gì thế ạ ?
Lúc này , dường như bà chủ quá uất ức trong lòng hoặc đang có đau khổ , bà nói như hét :
- Tôi vừa nói gì ư ? Cô không hiểu hay cố tình không hiểu ? Con tôi nó bị sơ gan mãn tính ,
khối u đã ăn khắp người nó , và nó không tìm được tủy tương ứng . Nó Đã không chịu điều
trị ở MỸ . Nó đã về đây , bởi vì nó giử cái lời hứa ngu ngốc của nó và cô . GIờ đâ nó chỉ có
thể sống không quá nữa năm nữa nếu không tìmb được tủy . CÔ HIỂU CHƯA ?
Linh giờ đây không thể trụ được nữa . Linh ngả phịch .
- Mẹ , mẹ nói gì thế ?
Hoàng vừa bước xuống nhà một cách mệt mõi và nói .
- Linh , em đừng tin , mẹ anh nói đùa đấy .
Nói xong Hoàng đở cô dậy và đi lên phòng của Linh .
Đặt Linh ngồi trên giường . Hoàng vịnh chặt 2 cánh tay của cô :
- Linh , đừng tin những lời lúc nảy của mẹ anh . Em hiểu chưa ?
- Anh có bị bệnh không ? _Linh hỏi , mắt cô như người mất hồn , nhìn đi hướng khác .
-...
- Sao lại lừa em ? Sao anh lại về đây ?
-...
Nước mắt cô từ từ , từ từ chảy xuống .
- Tại sao....sao lại về đây ? Sao lại dấu em ? Anh nói đi ... nói đi chứ .
- Em...em bình tĩnh đi .
Cô vùng đứng dậy , nước mắt cô giờ như không có gì giử được :
- Bình tĩnh ư ? Anh có thể bình tĩnh khi nghe NGUỜI MÌNH YÊU CHỈ CÒN SỐNG KHÔNG QUÁ
NỮA NĂM ĐƯỢC KHÔNG ?
Nói xong Linh bỏ chạy .
Cô đau khổ , thật sự đây là cú shock quá lớn đối với Linh . Những nổi lo sợ của quá khứ lại
trỗi dậy trong Linh . Cô sợ hãi , không muốn tin rằng Hoàng đang đứng trước mặt cô bằng
da bằng thịt sau này chỉ còn là một chiếc bóng vô hình .
----------------------------------------
Về phía Hoàng , cậu không ngờ bí mật mình giấu kín bao nhiêu thời gian giờ lại bị đổ vỡ .
Linh đã biết , giờ cậu không biết làm gì . Trái tim cậu như đang bị xé ra từng mãnh . Nỗi
đau khổ , sự tuyệt vọng giờ tăng lên gấp bội . Hoàng về đây cốt yếu chỉ là muốn sống
những ngày tháng êm đẹp bên Linh , cô bé mà lúc nhỏ đã cho cậu biết bao nhiêu hy vọng .
Nhưng nào ngờ tình cảm của Hoàng càng ngày càng không kiểm soát được , đến khi ...
đến khi hoàng quyết định sẽ nói cho Linh rõ tình cảm của mình , Hoàng muốn bỏ mặt tất
cả ... bệnh tật , sự lo âu , nổi sợ hãi để dũng cảm đến bên tình yêu của mình thì ... mọi
chuyện sập đổ . Trước mặt cậu là một bóng đêm u ám , mờ mịt . Giây phút nhận ra tình
cảm của nhau cũng là giây phút biết rằng sắp xa nhau ... mãi mãi . Xót xa ... Giọt nước
mắt thứ nhất , rồi thứ hai lăn trên khuôn mặt gầy gầy của Hoàng . Cậu ngồi bệt xuống ,
mặc cho nước mắt tuôn trào vì giờ cậu có nín lặng thì mọi việc cũng không thể thay đổi .
Còn lúc này , ở nhà dưới mọi việc trở nên thật rối rắm , cà nhà đổ xô đi tìm Linh . Cô chạy
ra khỏi nhà và không biết rằng cô đi đâu . Chỉ biết cô đã chạy đi trong tâm trạng hoảng
loạn . Mẹ cô lo lắng cho con gái mình đã đi tìm khắp cả cái thành phố SG nhưng không tìm
được . Tuyệt vọng , kho mọi người tính đi báo cảnh sát thì ... :
- Để con đi tìm , con biết cô ấy ở đâu .
Đó là tiếng của Hoàng , cậu đã đi xuống nhà , khuôn mặt của Hoàng bình tĩnh hơn lúc nào
hết .
-------------------------------------------------------
Linh dựa đầu vào thân cây , trăng hôm nay to lắm . Cô nhìn lên bầu trời , đôi mắt Linh đã
ráo hoảnh , cô không khóc nữa , phải nói là không khóc được nữa . Linh quay người về
phía sân chơi , kí ức bổng như đổ oà vào đầu Linh . Cô nhớ những lúc Hoàng nắm tay cô
chạy khắp cả khu chỉ vì " Mệt sẽ quên buồn " , lúc đó Hoàng cười thật tươi . Rồi nhớ những
cây kem dâu tay , sôcola Hoàng cứ lần lượt trao tay cô . Rồi ... rồi nhiều lắm , nhiều tiếng
cười vang vọng cả sân chơi . Nhưng tất cả đâu hết rồi , giờ sao im ắng qá , chỉ có tiếng
côn trùng :
- Hê ! Nhóc ! Sao ngồi đó , ra đây chơi cầu trượt với anh nè !
Tiếng nói vang lên . Linh bật dậy , trong màn đêm Linh thấy được dáng đứng của Hoàng
trên cầu trượt , trông vững vàng nhưng sao cũng yếu đuối quá . Hoàng đang giả vờ , Linh
biết là cậu đang cố tỏ ra vui vẻ để Linh không đau khổ .
- Em không chơi ! Anh toàn gạt em .
Linh nói , cô cũng đang giả vờ , vờ rằng mình cũng đang bình tĩnh .
- Giận anh rồi à ! Sao giống lúc nhỏ thế nhỉ . Bi hư quá .
Hoàng nói rồi từ từ đi xuống và tiến về phía Linh .
" Bi " , nếu được Hoàng gọi như vậy từ lúc trước có lẽ Linh đã vui đến phát khóc , giờ tuy
nước mắt cũng muốn rơi xuống nhưng lại rơi trên niềm đau .
Thoáng chốc , Hoàng đã đứng trước mặt cô . Đôi mắt cậu dịu dàng , đôi tay cậu xoa nhẹ trên đôi mi còn đẫm ướt , Hoàng nói :
- Anh xin lỗi , xin lỗi đã không nói cho em biết được sự thật . Xin lỗi đã lạnh lùng với em
suốt những ngày tháng vừa rồi .
Lúc này , nước mắt cô mới rơi , Linh khóc như con nít :
- Anh quá đáng , quá đáng . Sao lại giấu em , sao anh lại bị như vậy ? Anh nói đi , nói đi .
Hoàng ôm Linh vào lòng để xoa dịu sự kích động của cô . Cậu nói , cậu không muốn giấu
gì với Linh nữa :
- Nghe anh nói . Thật ra anh đang mang căn bệnh " huyết trắng " . Anh cần có một người
cho tuỷ anh mới sống được . Vì thế anh phải sang nước ngoài để điều trị và tìm ra người
có tuỷ tương ứng . Nhưng anh lại là ... một trong những người có tuỷ sống hiếm trên thế
giới nên không tìm được tuỷ tương ứng . Và rồi anh quyết định quay về đây khi nghe nói
thời gian còn lại của mình quá ngắn ngũi . Anh không muốn tốn thời gian trong những việc
vô vọng này . Anh không thể thực hiện lời thề ước ở bên em suốt cuộc đời nhưng anh lại
muốn mình sống tháng ngày còn lại bên em , được thấy Bi cười anh rất hạnh phúc . Đầu
tiên , vì không muốn Bi bị tổn thương , anh đã không dám ở gần ben Bi , không dám gọi
tên Bi như thế này . Nhưng càng ngày anh càng tham lam , khi thấy có người tiếp cận em ,
anh đã không chịu được , anh không muốn nhìn thấy Bi bên người khác. Anh ích kỉ phài
không , rõ ràng không mang lại hạnh phúc cho em , nhưng lại không muốn em đi tìm hạnh
phúc . Anh ...
- Không . Không . Anh không ích kỉ , anh mang lại cho em hạnh phúc mà . Có mà ... có mà
Linh nói trong tiếng nấc , trong nước mắt . Khóc vì cô vui , vui khi nhận ra Hoàng có tình
cảm của mình , nhưng niềm vui này lại bị một nỗi đau khổ lớn hơn dẫm đạp . Linh ngước
mặt lên nhìn Hoàng :
- Anh Ken , em...yêu....anh . Em mặc kệ , em không cần biết , không cần biết anh còn
sống đc bao lâu , em muốn đem lại hạnh phúc cho anh .
Cô đặt nụ hôn đầu của mình nhẹ nhàng trên môi Hoàng . Cả 2 cảm nhận được vị ngọt của
đôi môi ,của trái tim , của tình yêu , đồng thời cảm nhận được sự héo hắt , lạnh lẽo của
cuộc đời vật vã .
Về đến nhà , Linh lúc này đang ngủ , cô mệt lã một phần bị sốc , một phần là do khóc quá
nhiều .
Đặt cô xuống giường , Hoàng nhẹ hôn cô rồi đi xuống dưới nhà .Mẹ của cậu giờ cũng đau
đớn khôn xiết khi thấy cảnh tượng này . Bà thầm nghĩ lúc xưa mình làm nên tội tình này mà
giừo con bà phải chịu bất hạnh như vậy .
Thấy con trai đi xuống , bà vội ôm chầm lấy mà khóc mà oán trách ông trời mà đau khổ .
Hoàng dùng đôi tay chắc khoẻ của mình vỗ về , an ủi mẹ . Đến khi mẹ cậu bình tĩnh ,
Hoàng đỡ mẹ ngồi xuống ghế . Cậu nói cho cả gia đình nghe dự định " cuối đời " của
mình .
- Cha , mẹ . Cha mẹ đừng buồn gì cả , con được sinh trong ngôi nàh này , được sống
trong vòng tay của cha mẹ , được có tình thương của cha mẹ là con vui lắm rồi , là niềm
hạnh phúc lớn nhất đời con rồi . Căn bệnh này không là gì cả , nó không ngăn được sự
thương yêu của con dành cho ba mẹ , không ngăn được niềm tin , sự hy vọng trong lòng
con . Giờ dù con được sống nữa năm nữa hay chỉ 1 ngày nữa con vẫn rất hạnh phúc vì tất
cả những người con thương yêu đều ở xung quanh con . Con rất mãn nguyện . Ba mẹ à ...
con yêu Linh ... Con biết con không thể bảo vệ Linh suốt cuộc đời được . Nhưng con muốn
trong những ngày cuối cùng con muốn làm cho cô ấy có hồi ức vui bên con . Con muốn
được sống những ngày tháng thật ý nghĩa bên ba mẹ và cô ấy . Ba mẹ nhé .
Mẹ Hoàng giờ đây khóc nhiều hơn , nhưng bà đồng ý . Bà biết đó là tâm nguyện cuối cùng
của đứa con trai bà luôn luôn xem là sinh mệnh của mình .
Trong bóng tối cũng có người đang khóc , Linh khi tỉnh dậy không thấy Hoàng , cô đã vội
chạy xuống kiếm Hoàng và vô tình nghe được những lời nói tận sâu trong trái tim của anh .
Hoàng lên phòng Linh , thấy cô ngủ , anh nhẹ ngồi bên , cứ nhìn cô mãi . Bổng Linh mở
mắt , cười . Nhẹ lắm , nhưng Hoàng cảm nhận được . Nó làm ấm trong lòng cậu :
- Hôm nay anh ngủ bên em nhé , được không ?
Linh nói rồi xít người vào để Hoàng nằm xuống .
Nằm cạnh nhau , Linh cứ như bé con , ôm chặt lấy Hoàng .
- Anh ấm thật . hì hì .
Hoàng ôm chặt hơn , như không bao giờ muốn buông tay ra , không bao giờ muốn xa
Linh . Bổng Linh nói :
- Anh Hoàng nè , cho Linh hỏi câu này nhé .
- Uhm` !
- Sao hồi bé anh lại đến làm quen với Linh zã ???
- Thì ... Lúc đó anh thấy có một cô bé cực kì dể thương đến ở nhà mình . Anh vui lắm .
Nhưng cô bé cứ ở trong phòng hoài nên anh mới vào làm quen chứ sao .
- "cực kì dể thương" luôn hả . Hi hi . Zị chứ anh Hoàng xa Linh rồi anh Hoàng có buồn
không ?
- Buồn chớ ! Anh khóc mấy ngày mấy đêm luôn á .
- Linh cũng zị á .
Cả 2 im lặng một lúc , Linh nói tiếp :
- Anh Hoàng nè , anh kể lại chuyện chúng ta lúc nhỏ đi . Linh quên xíu xíu ồi .
- Uhm` . Anh kể nha . Hồi đó anh với em hay đi đến công viên dành cho trẻ em chơi nè , Linh hay vòi anh , bắt anh phải đi mua kem nè ....
Hoàng nói , nói nhiều , đúng là cậu chưa quên bất cứ chuyện gì cả . Cậu nói đến khi thấy Linh đã chìm vào giấc ngủ sâu , Hoàng cười nhè nhẹ , rồi nước mắt cứ thế tuôn rơi .