P
phamminhkhoi
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!! ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.
Hi các bạn.....Những truyện này mình "chuyển thể" qua từ những vụ án mình đã phá được (dĩ nhiên là phá trên mạng thôi^^)
Giới thiệu nhân vật chút nè:
Carter Hall , 27 tuổi, một thanh tra công tác trong sở cảnh sát ở New York, sau đó bị sa thải vì.... quá bừa bộn ! Nhưng xuyên suốt các câu chuyện lại là một bộ óc cực kỳ nhanh nhạy. Có hiểu biết sâu sắc về Hoa học, sinh Học, sống trong một căn nhà ở bang Illinois với một bà chủ nhà khó tính.
Emily Grand, 21 tuổi: Sinh ra trong một nông trại ở Montelio, có niềm đam mêm với hoa học từ nhỏ, thi đỗ vào đại học Y của bang,là người lưu trữ tư liệu và giúp đỡ Carter trong nhiều vụ án
James Wright: Một thanh tra về hưu sống cùng thành phố với Carter, rất can đảm nhưng đôi khi tỏ ra thừa thãi.
Bắt đầu từ vụ đầu tiên (cực dễ)
Sáng hôm đó là một buổi sáng mùa đông lạnh giá, tuyết đóng đầu trên khung cửa, hơi nước đọng thành những chấm nhỏ li ti.
Văn phòng của thanh tra Carter được ghé thăm bởi một vị khách kỳ lạ. Ông ta khoảng 30 tuổi, cao chừng 1 mét 60, dáng người mập chắc, khuôn mặt hồng hào nhưng giờ hơi tái đi vì lạnh, áo khoác cổ rộng kéo khoá đến tận cằm, tuyết đóng đầy dưới đũng quần , dường như ông ta đã chạy bộ một quãng đường dài. Carter đang đọc tờ báo “Tin tức chủ nhật”, tuy nhiên anh không lấy đó làm phiền hà. Anh đón tiếp vị khách không mời đó với một vẻ niềm nở thường thấy bằng việc chỉ tay vào chiếc ghế bành:
_ Mời ông ngồi đây…trong phòng chúng ta có máy sưởi….sẽ không còn sợ lạnh nữa. Cồn bây giờ, tôi sẽ pha cho ông một tách cà phê nóng. Hi vọng chừng đố đủ để làm ông đỡ mệt
Người khách có vẻ miễn cưỡng nâng chén cà phê lên và uống từng ngụm vội vã, cà phê dây ra khỏi áo khoác. Một hồi, chừng như đã thấy ấm trở lại và thấy an toàn hơn trong căn phòng này, ông ta nói:
_ Thưa ngài thanh tra, tôi là Martin, Martin Marreta…..Ở nước Mĩ này có thể đó là một cái tên lạ nhưng cha ruột của tôi là một người Pháp, ông là một nhà điêu khắc nổi tiếng…..
_ Đó có phải là ngài Francis Marreta, Carter ngắt lời vị khách- người vừa chết năm ngoái mà sở cảnh sát Illinos vẫn chưa tìm ra nguyên nhân ?
_ Đúng vậy, thua ông Carter, cha tôi là một nhà điêu khắc lão luyện mà tay nghề đa vang dội khắp từ Paris đến London, sản phẩm do hãng cùa ông làm ra tràn ngập của châu Âu.…
_ Khoan đã ông Marreta – Carter nhíu mày-như ông nói thì cha của ông là một người rất thành đạt, vậy thì tại sao năm rồi, nếu tôi không nhầm lẫn, ông ta lại bỏ lại hãng sản xuất và chuyển sang Montala…..Hừm, có vẻ nơi đó ở cách đây không xa lắm?
-Vâng, đúng thế, Xin ngài để tôi nói hết, ngài Carter, tôi sẽ kể lại mọi chuyện ngay bây giờ. Vào ngày hôm qua của năm ngoái, tức là ngày 15-12, khoảng 10 giờ tối, chuông cửa nhà tôi bỗng reo lên. Cha tôi bảo tôi ra mở cửa nhưng không có ai cả. Tôi định đi vào thì bỗng phát hiện ra dưới chân mình một gói giấy được buộc cẩn thận. Vâng, tôi vốn không ưa những vật kỳ lạ, nhưng lần này tính tò mò đã hối thúc tôi, tôi mang gói giáy đó vào nhà…..Và than ôi ! Bao nhiêu phiền phức đã nảy ra từ đó……
_ Khoan đã, thứ lỗi cho tôi ngắt lời ông làn nữa, lúc nhận gói giấy đó, thì ông có thấy ai quanh đấy không,.
_ Tôi không rõ, thưa ngài thanh tra, ngoài trời tuyết rất dày mà tôi chỉ mặc có một tấm áo khoác mỏng, tôi cần trở về phòng nếu không muốn bị cảm lạnh….
_ Ông kể tiếp đi
_ vâng, thoạt đầu cha tôi rất bực mình vì bị làm phiền. Nhưng ông vẫn mở gói giấy ra, thoạt đầu nét mặt ông tỏ ra hứng thú một cách
kỳ lạ, ông liên tục lẩm bẩm trong họng hai hừ :’ thú vị”, nhưng sau đó, lúc gói giấy được mở ra rồi, ông lại chuyển sang sợ hãi và ngồi thụp xuống ghế.
Thú thực tôi chưa bao giờ thấy cha tôi như vậy. Tôi chạy lại gần định nhìn vật gì chứa trong cái gói, nhưng cha tôi gạt ngay đi, nhưng tôi cũng để ý dó là một cái gương, một cái gương cổ thưa ngài thanh tra. Từ hôm đó, cha tôi thường xuyên ngồi cà ngày trong phòng, khi thì ông tuyệt vọng gục xuống bàn làm việc, khi thì ông gào thét, cũng có khi hát một bài hát gì đó thời xưa. Lúc đó tôi rất sợ. Hai ngày sau, ông bảo với toi rằng :” Chúng ta đến Mĩ”.
Vâng, chúng tôi đã rời nước Pháp như vậy đấy. Nhưng tai hoạ chưa buông tha cho chúng tôi. . Sang Mĩ rồi, cha tôi vẫn có những triệu chứng rất lạ. Hai ngày sau ông sốt cao, miêng liên lục lảm nhảm một cái tên mà tôi chưa bao giờ nghe: “ Louis Alvazez”….
_ Có vẻ một cái tên người Pháp ?
_ Vâng, tôi cũng nghĩ thế, một thời gian sau đó, bố tôi qua đời. Cái gói cũng biến mất. Một thời gian sau đó, vợ và con tôi cũng chịu chung số phận. Tôi thực sự bấn loạn. Và bây giờ, nó lại được gửi đến chỗ tôi……
Marreta lấy từ trong túi áo khóc ra một gói giấy bạc, đặt ở trên làm việc của Carter, ông ta nói, vẻ kinh hoàng vẫn hiện ra trên nét mặt:
_ Trang trại của nhà tôi ở cách đây không xa, tôi đã chạy một mạch từ đó cho đến đây, chỉ vì tôi sợ quá…..Ngài thanh tra, xin hãy cứu lấy tôi, tôi sợ rằng mọ việc cũng sẽ diễn ra như thế…Tôi chưa muốn chết.
Carter an ủi vị khách, anh gõ tay lên bàn, nói một cách chắc chắn:
_ Vâng, xin ông hãy yên tâm, không có gì là quái dị hay ma quái ở đây, tất cả là do bàn tay con người…..Tôi xin hứa sẽ đảm bảo tính mạng cho ông. Về phân ông, xin hãy để cái gói này lại, điều đó sẽ đảm bảo cho ông không phải chịu một kết cục giống như cha mình….Ông có thể về được rồi.
_ Còn vê vấn đề chi tiêu….Marettea nói…Đây là một tấm ngân phiếu trị giá 40000 đô la Mĩ, ông ta đặt len bàn. Rất mong ngài nhận….
_ Ồ, Carter mỉm cười, chúng ta sẽ xem sao đã, nhận tiền của khách hàng khi chưa bán hàng cho họ thì thật là không nên chút nào…
Marreta cúi chào và đi ra ngoài. Sau khi ông ta ra được 15 phút, Carter cũng đi theo. Khi anh trở về thì trời đã quá trưa được nửa tiếng.
(còn nữa)
http://t0.gstatic.com/images?q=tbn:...Derrick-tu-gia-coi-doi-o-tuoi-85-132982-1.jpg
Giới thiệu nhân vật chút nè:
Carter Hall , 27 tuổi, một thanh tra công tác trong sở cảnh sát ở New York, sau đó bị sa thải vì.... quá bừa bộn ! Nhưng xuyên suốt các câu chuyện lại là một bộ óc cực kỳ nhanh nhạy. Có hiểu biết sâu sắc về Hoa học, sinh Học, sống trong một căn nhà ở bang Illinois với một bà chủ nhà khó tính.
Emily Grand, 21 tuổi: Sinh ra trong một nông trại ở Montelio, có niềm đam mêm với hoa học từ nhỏ, thi đỗ vào đại học Y của bang,là người lưu trữ tư liệu và giúp đỡ Carter trong nhiều vụ án
James Wright: Một thanh tra về hưu sống cùng thành phố với Carter, rất can đảm nhưng đôi khi tỏ ra thừa thãi.
Bắt đầu từ vụ đầu tiên (cực dễ)
LOUIS ALVAZEZ XVII
Sáng hôm đó là một buổi sáng mùa đông lạnh giá, tuyết đóng đầu trên khung cửa, hơi nước đọng thành những chấm nhỏ li ti.
Văn phòng của thanh tra Carter được ghé thăm bởi một vị khách kỳ lạ. Ông ta khoảng 30 tuổi, cao chừng 1 mét 60, dáng người mập chắc, khuôn mặt hồng hào nhưng giờ hơi tái đi vì lạnh, áo khoác cổ rộng kéo khoá đến tận cằm, tuyết đóng đầy dưới đũng quần , dường như ông ta đã chạy bộ một quãng đường dài. Carter đang đọc tờ báo “Tin tức chủ nhật”, tuy nhiên anh không lấy đó làm phiền hà. Anh đón tiếp vị khách không mời đó với một vẻ niềm nở thường thấy bằng việc chỉ tay vào chiếc ghế bành:
_ Mời ông ngồi đây…trong phòng chúng ta có máy sưởi….sẽ không còn sợ lạnh nữa. Cồn bây giờ, tôi sẽ pha cho ông một tách cà phê nóng. Hi vọng chừng đố đủ để làm ông đỡ mệt
Người khách có vẻ miễn cưỡng nâng chén cà phê lên và uống từng ngụm vội vã, cà phê dây ra khỏi áo khoác. Một hồi, chừng như đã thấy ấm trở lại và thấy an toàn hơn trong căn phòng này, ông ta nói:
_ Thưa ngài thanh tra, tôi là Martin, Martin Marreta…..Ở nước Mĩ này có thể đó là một cái tên lạ nhưng cha ruột của tôi là một người Pháp, ông là một nhà điêu khắc nổi tiếng…..
_ Đó có phải là ngài Francis Marreta, Carter ngắt lời vị khách- người vừa chết năm ngoái mà sở cảnh sát Illinos vẫn chưa tìm ra nguyên nhân ?
_ Đúng vậy, thua ông Carter, cha tôi là một nhà điêu khắc lão luyện mà tay nghề đa vang dội khắp từ Paris đến London, sản phẩm do hãng cùa ông làm ra tràn ngập của châu Âu.…
_ Khoan đã ông Marreta – Carter nhíu mày-như ông nói thì cha của ông là một người rất thành đạt, vậy thì tại sao năm rồi, nếu tôi không nhầm lẫn, ông ta lại bỏ lại hãng sản xuất và chuyển sang Montala…..Hừm, có vẻ nơi đó ở cách đây không xa lắm?
-Vâng, đúng thế, Xin ngài để tôi nói hết, ngài Carter, tôi sẽ kể lại mọi chuyện ngay bây giờ. Vào ngày hôm qua của năm ngoái, tức là ngày 15-12, khoảng 10 giờ tối, chuông cửa nhà tôi bỗng reo lên. Cha tôi bảo tôi ra mở cửa nhưng không có ai cả. Tôi định đi vào thì bỗng phát hiện ra dưới chân mình một gói giấy được buộc cẩn thận. Vâng, tôi vốn không ưa những vật kỳ lạ, nhưng lần này tính tò mò đã hối thúc tôi, tôi mang gói giáy đó vào nhà…..Và than ôi ! Bao nhiêu phiền phức đã nảy ra từ đó……
_ Khoan đã, thứ lỗi cho tôi ngắt lời ông làn nữa, lúc nhận gói giấy đó, thì ông có thấy ai quanh đấy không,.
_ Tôi không rõ, thưa ngài thanh tra, ngoài trời tuyết rất dày mà tôi chỉ mặc có một tấm áo khoác mỏng, tôi cần trở về phòng nếu không muốn bị cảm lạnh….
_ Ông kể tiếp đi
_ vâng, thoạt đầu cha tôi rất bực mình vì bị làm phiền. Nhưng ông vẫn mở gói giấy ra, thoạt đầu nét mặt ông tỏ ra hứng thú một cách
kỳ lạ, ông liên tục lẩm bẩm trong họng hai hừ :’ thú vị”, nhưng sau đó, lúc gói giấy được mở ra rồi, ông lại chuyển sang sợ hãi và ngồi thụp xuống ghế.
Thú thực tôi chưa bao giờ thấy cha tôi như vậy. Tôi chạy lại gần định nhìn vật gì chứa trong cái gói, nhưng cha tôi gạt ngay đi, nhưng tôi cũng để ý dó là một cái gương, một cái gương cổ thưa ngài thanh tra. Từ hôm đó, cha tôi thường xuyên ngồi cà ngày trong phòng, khi thì ông tuyệt vọng gục xuống bàn làm việc, khi thì ông gào thét, cũng có khi hát một bài hát gì đó thời xưa. Lúc đó tôi rất sợ. Hai ngày sau, ông bảo với toi rằng :” Chúng ta đến Mĩ”.
Vâng, chúng tôi đã rời nước Pháp như vậy đấy. Nhưng tai hoạ chưa buông tha cho chúng tôi. . Sang Mĩ rồi, cha tôi vẫn có những triệu chứng rất lạ. Hai ngày sau ông sốt cao, miêng liên lục lảm nhảm một cái tên mà tôi chưa bao giờ nghe: “ Louis Alvazez”….
_ Có vẻ một cái tên người Pháp ?
_ Vâng, tôi cũng nghĩ thế, một thời gian sau đó, bố tôi qua đời. Cái gói cũng biến mất. Một thời gian sau đó, vợ và con tôi cũng chịu chung số phận. Tôi thực sự bấn loạn. Và bây giờ, nó lại được gửi đến chỗ tôi……
Marreta lấy từ trong túi áo khóc ra một gói giấy bạc, đặt ở trên làm việc của Carter, ông ta nói, vẻ kinh hoàng vẫn hiện ra trên nét mặt:
_ Trang trại của nhà tôi ở cách đây không xa, tôi đã chạy một mạch từ đó cho đến đây, chỉ vì tôi sợ quá…..Ngài thanh tra, xin hãy cứu lấy tôi, tôi sợ rằng mọ việc cũng sẽ diễn ra như thế…Tôi chưa muốn chết.
Carter an ủi vị khách, anh gõ tay lên bàn, nói một cách chắc chắn:
_ Vâng, xin ông hãy yên tâm, không có gì là quái dị hay ma quái ở đây, tất cả là do bàn tay con người…..Tôi xin hứa sẽ đảm bảo tính mạng cho ông. Về phân ông, xin hãy để cái gói này lại, điều đó sẽ đảm bảo cho ông không phải chịu một kết cục giống như cha mình….Ông có thể về được rồi.
_ Còn vê vấn đề chi tiêu….Marettea nói…Đây là một tấm ngân phiếu trị giá 40000 đô la Mĩ, ông ta đặt len bàn. Rất mong ngài nhận….
_ Ồ, Carter mỉm cười, chúng ta sẽ xem sao đã, nhận tiền của khách hàng khi chưa bán hàng cho họ thì thật là không nên chút nào…
Marreta cúi chào và đi ra ngoài. Sau khi ông ta ra được 15 phút, Carter cũng đi theo. Khi anh trở về thì trời đã quá trưa được nửa tiếng.
(còn nữa)
http://t0.gstatic.com/images?q=tbn:...Derrick-tu-gia-coi-doi-o-tuoi-85-132982-1.jpg
Last edited by a moderator: