

- Nghe thầy đọc thơ
- Em nghe thầy đọc bao ngày
- Tiếng thơ đỏ nắng xanh cây quê nhà
- Mái chèo nghe vọng sông xa
- Êm êm như tiếng của bà năm xưa
- Nghe trăng thuở động tàu dừa
- Rào rào nghe chuyển cơn mưa giữa trời
- Thêm yêu tiếng hát mẹ cười
- Yêu thơ em thấy đất trời đẹp ra…
- Trần Đăng Khoa
- Không đề
- Cầm bút lên định viết một bài thơ
- Chợt nhớ ra nay là ngày nhà giáo
- Chợt xấu hổ cho những lần cao ngạo
- Thì ra con cũng giống bấy nhiêu người.
- Cầm bút lên điều đầu tiên con nghĩ
- Đâu là cha, là mẹ, là thầy…
- Chỉ là những cảm xúc vu vơ, tầm thường, nhỏ nhặt…
- Biết bao giờ con lớn được,
- Thầy ơi ! Con viết về thầy, lại “phấn trắng”,”bảng đen”
- Lại “kính mến”, lại “hy sinh thầm lặng”…
- Những con chữ đều đều xếp thẳng
- Sao lại quặn lên những giả dối đến gai người.
- Đã rất chiều bến xe vắng quạnh hiu
- Chuyến xe cuối cùng bắt đầu lăn bánh
- Cửa sổ xe ù ù gió mạnh
- Con đường trôi về phía chẳng là nhà…
- Mơ màng nghe tiếng cũ ê a
- Thầy gần lại thành bóng hình rất thực
- Có những điều vô cùng giản dị
- Sao mãi giờ con mới nhận ra.
- Nguyễn Thị Chí Mỹ
- Tri thức ngày xưa trở lại đây,
- Ân tình sâu nặng của cô thầy!
- Người mang ánh sáng soi đời trẻ;
- Lái chuyến đò chiều sang bến đây?
- Đò đến vinh quang nơi đất lạ;
- Cám ơn người đã lái đò hay!
- Ơn này trò mãi ghi trong dạ…
- Người đã giúp con vượt đắng cay!
- Nguyễn Trung Dzũng
- Thưa Thầy
- Thưa thầy, bài học chiều nay
- Con bỏ quên ngoài cửa lớp
- Dưới gốc phượng già, nằm nghe chim hót
- Con hóa mình thành bướm và hoa
- Thưa thầy bài tập hôm qua
- Con bỏ vào ngăn khóa kín
- Mải lượn lờ theo từng vòng sóng
- Cái ngã điệu đàng, sân trượt patin
- Thưa thầy, bên ly cà phê đen
- Con đốt thời gian bằng khói thuốc
- Sống cho mình và không bao giờ mơ ước
- Mình sẽ là ai? Tôi sẽ là ai?
- Thưa thầy, qua ngõ nhà thầy khuya nay
- Con vẫn thấy một vầng trăng ấm sáng
- Thầy ngồi bên bàn phẳng lặng
- Soạn bài trong tiếng ho khan
- Thưa thầy, cho là nhận: điều giản đơn
- Sao con học hoài không thuộc
- Để bây giờ khi con hiểu được
- Biết làm sao tạ lỗi cùng thầy
- Tạ Nghi Lễ
- Cô ơi
- Rời mái trường thân yêu
- Bao năm rồi cô nhỉ?
- Trong em luôn đọng lại
- Lời dạy bảo của cô
- Ngày ấy vào mùa thu
- Bước chân em rộn rã...
- Cô không lời từ giã
- Xa trường tự lúc nào
- Em ngỡ như chiêm bao
- Cô về đâu, chẳng biết?
- Vẫn vang lời tha thiết
- Từ giọng cô dịu hiền
- Thời gian bước triền miên
- Cô chưa lần quay lại
- Chúng em nhớ cô mãi
- Mong thấy cô trở về
- Lúc xưa cô vỗ về...
- Nay chúng em khôn lớn
- Ngày rời trường gần đến
- Bao giờ gặp lại cô?!
- Thảo Thảo
- Thầy và chuyến đò xưa
- Lặng xuôi năm tháng êm trôi
- Con đò kể chuyện một thời rất xưa
- Rằng người chèo chống đón đưa
- Mặc cho bụi phấn giữa trưa rơi nhiều
- Bay lên tựa những cánh diều
- Khách ngày xưa đó ít nhiều lãng quên
- Rời xa bến nước quên tên
- Giờ sông vắng lặng buồn tênh tiếng cười
- Giọt sương rơi mặn bên đời
- Tóc thầy bạc trắng giữa trời chiều đông
- Mắt thầy mòn mỏi xa trông
- Cây bơ vơ đứng giữa dòng thời gian...
- Nguyễn Quốc Đạt
- Người lái đò
- Mấy ai làm kẻ đứng trông bến bờ,
- "Muốn qua sông phải lụy đò"
- Đường đời muôn bước cậy nhờ người đưa...
- Tháng năm dầu dãi nắng mưa,
- Con đò trí thức thầy đưa bao người.
- Qua sông gửi lại nụ cười
- Tình yêu xin tặng người thầy kính thương.
- Con đò mộc - mái đầu sương
- Mãi theo ta khắp muôn phương vạn ngày,
- Khúc sông ấy vẫn còn đây
- Thầy đưa tiếp những đò đầy qua sông...