G
girltoanpro1995
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!! ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.
Tình hình là em đang lau nhà bỗng mẹ bảo đi hái hoa cắm. Ngồi ngắm hoa, cảm xúc em tuôn ngào. Em vội bật máy hí hoáy đánh đánh, viết viết câu truyện này. Dù nó không hay nhưng vì đó là lần đầu tiên em viết truyện nên em rất thích bài này. Đang cao trào, nhìn đồng hồ điểm7h tối. Em phải đi học casio =.=! Em đành dừng lại dở chừng. Học xong về, đầu em toàn lãi xuất ngân hàng với tỉ lệ gia tăng tự nhiên. Em thấy câu từ lủng củng nhưng không biết sửa ra sau. Cả nhà nhào vô chỉnh cho em + viết cái kết cho em nhá . Em xin tks tận tìh chu đáo )
Bốp !!
Tiếng cha nó rít lên xen lẫn tiếng mẹ nó khóc trong buồng. Nó ngã xuống , mặt đập vào mặt bàn. Một khung cảnh nặng nề, lạnh lẽ bao trùm căn nhà nhỏ của nó. Các em nó, mắt ngơ ngác nhìn chị. Không hiểu sao bọn nhỏ lại khóc. Vì nó thương chị ư ? Không biết nữa, chỉ biết chúng cứ khóc mãi không thôi.
Nó lặng lẽ đẩy bấm trái cửa phòng lại. Tắt điện tối om. Ngồi im trên giường nó...bật khóc. Mắt sưng húp, tóc tai rối bời, mặt còn lấm lem màu đất đỏ. Nó ôm con gấu bông vào lòng. Con gấu ướt đẫm trong tay nó từ khi nào nó không hay. Nó dần dần thiếp trong mệt mỏi. Cái tư thế nằm co quắp, đầu trùm kín trong chăn. Nó cố co mình lại, nó sợ thứ gì đó vô hình đang bao trùm lấy nó.
Trước mặt nó, một màu đen tăm tối. Bùn đất dưới chân nó ẩm ướt, trơn trụa. Nó bước đi thật nhanh về phía trước. Nó không biết phải đi về đâu. Nó không biết phía trước là gì. Chỉ biết, nó sẽ đi về nơi ấy. Nó sẽ đi đến khi nào không đi được nữa. Đi trong vô định. Tới nơi rồi. Nơi nó cần đến đây ư ? Vực thẳm ? Đúng, nó đến vực thẳm không lối thoát rồi. Nó quay lại, định vùng chạy. Nhưng.. . Phía sau nó, một cái vực thẳm đen tối, sâu không biết bao giờ là đáy. Nó quay lại phía sau, vẫn là vực thẳm. Nó bị cô lập rồi. Xung quanh nó,chỉ toàn là vực thẳm. Toàn là nhưng tiếng kêu réo rắt của bọn cú mèo. Tiếng chó sói hú đâu xa. Nó run sợ. Ngồi quỵ xuống, bật khóc trong màn đêm. Một bàn tay xô nó, đẩy nó về phía trước . Nó giãy lại. Nó cố chống lại lực đẩy vô hình đấy. Nó oà khóc to hơn. Nó gọi mẹ, gọi cha. Vô vọng, tiếng kêu hét của nó đập vào vách đá rồi vọng lại. Không ai nghe nó hét, không ai đến cứu nó. Nó vũng vẫy…
Nó giật mình tỉnh dậy. Mồ hôi đầm đìa trán. Quần áo xộc xệch, nó run cầm cập. Nó đẩy chăn nhiều hơn. Nhìn vào mắt con gấu, nó sợ sệt ném con gấu xuống giường. Cái ánh mắt ấy, cái nhìn ấy. Giống y như cái nhìn của lũ cú mèo ban nãy nhìn nó. Có lẽ, tất cả con gấu bông đều có ánh mắt đấy. Vô cảm, lạnh lùng. Nó ngồi im, mắt nhắm lại. Vầng trán nóng hổi . Nó không tài nào ngủ được. Nó sợ lại ngủ, nó lại mơ nữa. Nó không muốn cô đơn như lúc nãy. Đưa tay lên sờ lên má, nơi mà chiều nay nó bị tát. Bây giờ, nó vẫn đau, vẫn cảm nhận được cái rát, cái nóng của cái tát. Hơi thở nó gấp dần. Gấp dần. Rồi nó nín thở. Đưa tay lên mũi. Bịt kín lại. Nó làm như vậy một lúc. Khi không thể chịu hơn được nữa. Nó thả tay ra để rồi ho sặc vì ngộp. Nó tự hành hạ mình, cứ làm đi làm lại nhiều lần. Chán với trò đó. Nó lấy gối tự đập vào đầu, vào người. Kèm theo đó là vài câu chửi rủa “ mày ngu lắm Thuý ơi, mày có biết mày ngu lắm không ?”..” Tao chưa thấy con nào ngu như mày, con nào đần độn như mày. Cái loại mày thì chết đi” . Tự chửi rủa mình xong. Nó nằm vật xuống nềm đất lạnh toát. Tự nằm như thế, không chăn gối, không có gì giúp nó giữ ấm cả. Một loạt hành động theo nó là đúng đắn. Nó phải tự giết nó mới được. Lò dò xuống bếp, nó lạc cạch lấy con dao thái. Lại bước chân vào phòng. Nó thở dài ngao ngán. Nó mệt mỏi nhìn con dao. Không biết nó lấy vào làm gì nữa. Đẩy con dao ra xa, cố bỏ ý nghĩ ngu ngốc. Rồi lại nghĩ về sai lầm lâu nay của nó. Nó lại kéo con dao lại gần. Nó lại gục mặt xuống chân, khóc nức nở.
[/FONT]
Sai lầm...
-Mày không phải con tao...!
-Mày không phải con tao...!
Bốp !!
Tiếng cha nó rít lên xen lẫn tiếng mẹ nó khóc trong buồng. Nó ngã xuống , mặt đập vào mặt bàn. Một khung cảnh nặng nề, lạnh lẽ bao trùm căn nhà nhỏ của nó. Các em nó, mắt ngơ ngác nhìn chị. Không hiểu sao bọn nhỏ lại khóc. Vì nó thương chị ư ? Không biết nữa, chỉ biết chúng cứ khóc mãi không thôi.
Trước mặt nó, một màu đen tăm tối. Bùn đất dưới chân nó ẩm ướt, trơn trụa. Nó bước đi thật nhanh về phía trước. Nó không biết phải đi về đâu. Nó không biết phía trước là gì. Chỉ biết, nó sẽ đi về nơi ấy. Nó sẽ đi đến khi nào không đi được nữa. Đi trong vô định. Tới nơi rồi. Nơi nó cần đến đây ư ? Vực thẳm ? Đúng, nó đến vực thẳm không lối thoát rồi. Nó quay lại, định vùng chạy. Nhưng.. . Phía sau nó, một cái vực thẳm đen tối, sâu không biết bao giờ là đáy. Nó quay lại phía sau, vẫn là vực thẳm. Nó bị cô lập rồi. Xung quanh nó,chỉ toàn là vực thẳm. Toàn là nhưng tiếng kêu réo rắt của bọn cú mèo. Tiếng chó sói hú đâu xa. Nó run sợ. Ngồi quỵ xuống, bật khóc trong màn đêm. Một bàn tay xô nó, đẩy nó về phía trước . Nó giãy lại. Nó cố chống lại lực đẩy vô hình đấy. Nó oà khóc to hơn. Nó gọi mẹ, gọi cha. Vô vọng, tiếng kêu hét của nó đập vào vách đá rồi vọng lại. Không ai nghe nó hét, không ai đến cứu nó. Nó vũng vẫy…
Nó giật mình tỉnh dậy. Mồ hôi đầm đìa trán. Quần áo xộc xệch, nó run cầm cập. Nó đẩy chăn nhiều hơn. Nhìn vào mắt con gấu, nó sợ sệt ném con gấu xuống giường. Cái ánh mắt ấy, cái nhìn ấy. Giống y như cái nhìn của lũ cú mèo ban nãy nhìn nó. Có lẽ, tất cả con gấu bông đều có ánh mắt đấy. Vô cảm, lạnh lùng. Nó ngồi im, mắt nhắm lại. Vầng trán nóng hổi . Nó không tài nào ngủ được. Nó sợ lại ngủ, nó lại mơ nữa. Nó không muốn cô đơn như lúc nãy. Đưa tay lên sờ lên má, nơi mà chiều nay nó bị tát. Bây giờ, nó vẫn đau, vẫn cảm nhận được cái rát, cái nóng của cái tát. Hơi thở nó gấp dần. Gấp dần. Rồi nó nín thở. Đưa tay lên mũi. Bịt kín lại. Nó làm như vậy một lúc. Khi không thể chịu hơn được nữa. Nó thả tay ra để rồi ho sặc vì ngộp. Nó tự hành hạ mình, cứ làm đi làm lại nhiều lần. Chán với trò đó. Nó lấy gối tự đập vào đầu, vào người. Kèm theo đó là vài câu chửi rủa “ mày ngu lắm Thuý ơi, mày có biết mày ngu lắm không ?”..” Tao chưa thấy con nào ngu như mày, con nào đần độn như mày. Cái loại mày thì chết đi” . Tự chửi rủa mình xong. Nó nằm vật xuống nềm đất lạnh toát. Tự nằm như thế, không chăn gối, không có gì giúp nó giữ ấm cả. Một loạt hành động theo nó là đúng đắn. Nó phải tự giết nó mới được. Lò dò xuống bếp, nó lạc cạch lấy con dao thái. Lại bước chân vào phòng. Nó thở dài ngao ngán. Nó mệt mỏi nhìn con dao. Không biết nó lấy vào làm gì nữa. Đẩy con dao ra xa, cố bỏ ý nghĩ ngu ngốc. Rồi lại nghĩ về sai lầm lâu nay của nó. Nó lại kéo con dao lại gần. Nó lại gục mặt xuống chân, khóc nức nở.
Last edited by a moderator: