CLB Khu vườn ngôn từ Thiên thần bóng tối-Chi Chan (sưu tầm)

0839105437

Học sinh
Thành viên
18 Tháng mười 2019
98
124
21
Nghệ An
anime
[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Chương 1 :
Tiếng lưỡi dao xuyên vào da thịt.... rợn người
Tiếng máu.....rít lên......
..........loang ra......đỏ thẫm..
Tiếng mưa.....
Mưa!
Ào ào....
Xối xả....
Trắng xóa....
Hòa vào vị máu tanh nồng....
Thành phố Fensico, 2h sáng.
Tóc tách... tóc tách.... tách ... tách...
Tiếng nước mưa rơi đều trên sàn hành lang... Dãy hành lag rộng, dài hun hút... u ám và đâu đây nghe như đẫm mùi máu tươi...
Dọc 2 bên hành lang là hai hàng vệ sĩ mặc vest đen, đeo kính đen cúi rạp cả xuống. Một người đàn ông trung niên cao to vẻ đầy quyền lực tiến vào, những bước chân chậm rãi, dứt khoát , uy nghiêm. Đằng sau ông ta là 1 cô bé chừng 14, 15t với mái tóc dài ướt nhẹp nước mưa xõa xuống, chiếc váy trắng lết trên nền ướt sũng. cô bé co rúm người vì lạnh,... đôi mắt long lanhtoojji nghiệp cúi gằm xuống, bàn chân bé nhỏ khe khẽ bước...
Người đàn ông dẫn cô bé vào 1 căn phòng khách rộng thênh, đk trang hoàng không khác j nơi ở của một vị vua sa hoa. Đèn sáng trưng nhưng vẫn có cảm giác lạnh lẽo, đáng sợ. Lạ lẫm, cô bé cũng chẳng dám liếc nhìn thư j, cứ đứng trân trân, cúi gằm mặt.
Trên ba chiếc ghế bành là 3 cậu con trai...3 thiếu gia của ông chủ băng đảng mafia khét tiếng, 1 trong những băng đảng bậc nhất phía tây thế giới.
- Gọi tụi con vào giờ này định chạy loạn hả ba?-Cậu con trai đầu quẳng cuốn tạp chí 'Người đẹp' xuống sàn, đứng dậy vươn vai.

Cậu thứ ba đặt cuốn sách xuống ghế, đứng dậy, cúi đầu chào:
- Chắc có chuyện quan trọng! Vụ Zach cơ đêm nay thuận lợi chứ ạ?

- Con vẫn làm ta vừa ý nhất, Chấn Nam! hai đứa ngồi xuống đi, ta có chuyện muốn nói.
Người đàn ông liếc nhìn chiếc ghế gần rèm cửa, nơi cậu con trai thứ 2 đang dựa đầu ngủ, tai nghe mp3 hết sức bình thản, bất cần...
- Ba! Con bé kia chui từ xó nào ra thế?

- Chấn Khang!
- Biết rồi! Có j thì ba nói nhanh đi.

Chấn Khang quay mặt đi vẻ hơi khó chịu, trong khi cậu em thứ 3 thì nghiêng đầu, nhìn chăm chăm vào cô bé đứng cạnh ba.
- Thời gian tới ta sẽ rất bận. Ta sẽ sang Macao giải quyết lô hàng qua cảng... cho nên... chp đến lúc ta về...các con đừng gây chuyện...Hôn nay, xong vụ Zach cơ, ta gặp cô bé này ở nhà kho, có lẽ là bi bỏ rơi. Ta đã từng nói ntn?

- Kẻ bị bỏ rơi vào không có khả năng tự lo cho bản thân thì cách giúp đỡ tốt nhất là giết chết.
- Được rồi... nhưng lần này ta có 1 suy nghĩ khác...

-Ta tin chắc rằng sau này con bé sẽ trở thành cô gái mà bất cứ một thằng đàn ông nào cũng có thể 'say' ngay từ cái nhìn đầu tiên. Ta sẽ để nó ở đây với các con. Lúc nó tròn 17t, ai trong các con có thể... tự tay giết chết con bé, sẽ là người thay thế vị trí của ta..."
Chấn Nam hơi rùng mình vì câu nói của cha. Còn Chấn Khang chỉ liếc mắt đi, khẽ mỉm cười vì những ý nghĩ độc địa nhất ẩn sâu trong lời nói ấy..
- Các con hiểu ý ta không?
- Kẻ có khả năng nắm quyền là kẻ chỉ tin chính mình và có thể nhẫn tâm với bất cứ ai, dù là người mình mang ơn hay người mìh yếu nhất, thưa ba.
Người đàn ông quay người, vẻ nghiêm nghị không chút biến đổi:
- Về điểm này thì con giống ba, Chấn Khang... Hãy chăm sóc tốt cho con bé, nếu muốn...
Ông chùm mafia lừng danh bước đi không chút bận lòng.
....Bước chân ông vừa qua khỏi ngưỡng cửa, đôi mắt cậu con thứ 2 từ từ mở ra, khuôn mặt lơ đễnh chẳng để ý ai, cũng chẳng rõ có biết cha mình vừa đến không. Liếc xuống chiếc mp3, nó sắp hết pin, cậu đẩy người đứng dậy rồi cứ thế đi ngang qua người anh trai...
Chấn Phong dừng bước ngay cạnh cô bé. Cô bé vẫn cúi gằm mặt, tay chân run lập cập vì lạnh. Một cái liếc ngang chỉ 1s hoặc ít hơn...Phong sải bước típ, đôi mắt nhìn thẳng, vô cảm, như chẳng có chuyện j, như tất cả xung quanh chỉ là không khí, lẽ đương nhiên phải tồn tại...
Chấn Khang cùng lúc bật đứng dậy, = vẻ chậm rãi đầy thík thú, cậu tiến lại phía cô bé, dừng đúng chỗ cậu e thứ 2 vừa dừng...Vài dây suy nghĩ trượt đi trong đầu, Chấn Khang từ từ cúi xuống...gần hơn...rồi...ghé sát vào tai cô bé:- Mới chừng này tuổi đã thế này. Chắc lớn lên sẽ trở thành 1 người tình tuyệt vời.
1 nét cười thík thú hiện lên trên khuôn mặt cầu con cả. Cậu ta lại đứng thẳng người, bước đi... "Vậy thừ ta sẽ chờ. Trước khi giết e, ta phải có được em cái đã. Ha ha...
Chấn Nam đứng dậy, người cuối cùng bk lại phía cô bé.
Soạt!!! Cậu cởi áo khoác ngoài choàng lên người cô bé rồi từ từ ngồi xuống, hết sức dịu dàng... Chấn Nam rút chiếc khăn tay lau nc mưa dính át trên mặt ngây ngô
- ...

- Đừng sợ. Từ giờ, chúng ta sẽ là bạn nhé!
Chấn Nam đứng lên, kéo cổ áo choàng trên người cô bé lại, rồi khe khẽ nắm lấy tay cô bé, bước đi...
- Ta sẽ đưa em đến nơi ấy, theo ý của ba...

Cô bé cứ bước chân theo k suy nghĩ, chỉ có cảm giác ở cái nơi lạnh lẽo như đường hầm đị ngục này, chỉ có người con trai trước mặt cho cô sự an toàn. Tiếng mưa ào ào vẫn vọng đâu đây, cái lạnh thấm vào từng làn da thớ thịt nhưng bàn tay người con trai ấy thì... thật ấm...
Hơn 2h sáng, dãy hành lang rộng và dài hun hút trong bóng tối, đèn đơgf sáng lên theo mỗi bước chân người đến. Không gian vắng lặng bỗng vang lên những hồi chuông. Cuối dãy hành lang là 1 chiếc cửa lớn. Chiếc cửa từ từ mở ra... Chấn Nam kéo theo cô bé cứ lặng lẽ bwpwcs từng bước chân chậm rãi...
Phía sau cánh cửa, hai dãy người xếp hàng dài lần lượt cúi đầu
- Cậu chủ!

Nam khua nhẹ tay:
- Không cần giữ phép. Xin lỗi vì làm các e thức giấc vào giờ này.

- Không sao ạ. Chắc có chuyện j nền cậu ba mới đến lúc này. - 1 cô gái chửng chạc bước đến cử chỉ hết sức nhẹ nhàng.
- Không có j nghiệm trọng đâu. Ta đưa cô bé này đến chỗ các em thôi. Kiều Như giúp ta nhé!

- Cậu ba! Cô bé này...
- Là cha ta mang về đấy. từ h cô bé sẽ ở đây. Như giúp đỡ hộ ta.

- Sao cậu ba nói thế. E đương nhiên có trách nhiệm với người mới rồi. Cậu ba cứ về nghỉ đi, cũng muộn rồi, cô bé này e sẽ lo cho.
- E lúc nào cũng làm ta yên tâm.

Chấn Nam kéo cô bé kia lại phía cô guản gia. Cô bé kia dù chảng hiểu mình sẽ sống thế nào ở cái nơi lạnh lùng và có j đó rờn rợn này, nhưng có lẽ ở đây tốt hơn ở khu nhà kho dột nát ấy. Cô bé liêc mắt nhìn người con trai ấy quay đi, dẫu rất muốn giữ lại nhưng không thể... Trong đầu cô bé chỉ quay vòng những suy nghĩ " Còn có thể gặp lại người đó không? Người đó ...thực sự ...là ai???"
Chát!!!
Cô bé quay phắt 90 độ, loạng choạng suýt ngã, vẫn chưa định thần lại để hiểu chuyện j xảy ra sau cái tát trời giáng chẳng biết từ ai.
- Vào h này mà mày bắt cậu 3 phải mất ngủ và bắt bọn tao phải tỉnh giấc hả ranh con?

Cả đám con gái dồn lại, nhìn cô bé đáng thương bằng những đôi mắt hình viên đạn. Đứng trước mặt cô
bé là... cô quản gia có vẻ dịu dàng đầy trách nhiệm ban nãy - Trần Kiều Như.
- Mày chui từ cống nước nào lên mà người ngợm thế này?

Cô bé có vẻ hiểu ra 1 chút vấn đề nên cúi gằm mặt, 2 bàn tay nắm chặt.
- Đừng có nghĩ đk cậu 3 mang đến thì mày qua mặt đk tụi này. Từ giờ, mày sẽ làm việc dưới quyền của chị đây, cho nên, tốt nhất là biết điều 1 tí.

Như đưa tay nhẹ nhàng đẩy cằm cô bé lên, ánh mắt trong vao không 1 chút sợ hãi ngước theo. Như nghiến răng rít lên:
- Còn với vẻ mặt ngây thơ giả bộ này của mày. Đừng có mơ mà ve vãn đk cậu 3, em ạ!

Dứt lời, cô nàng quay phắt đi, quanh tay bước điệu bộ kiêu kì.
- Để nó nằm giường 105 với con bé nhí nhố đó. Chị không ưa nên các e liệu đường mà cư xử.

Hơn 20 nữ giúp việc cùng nhất loạt quay đi, bước theo cô quản gia.
....
- Bạn là người mới hả?

-...
- Nè, thay bằng nhìn mình bằng cái vẻ ngây ngô đó, tại sao bạn không mở miệng nói hae/ Mình tên Thụy An, chị Như bảo từ giờ bạn sẽ ngủ chung giường với mình, vì thế nên tụi mình kết thân nhé.
- ...

- Mà bạn phải lau khô đầu và thay quần áo thì mới đk vào ngủ đấy. Ướt rượt thế này... À, nếu không có thì mình cho mượn tạm quần áo nhé!
-...
- Mà bạn tên j?... Sao cứ im lặng hoài vậy? không nói được hay ghét mình? HẢ?

Thụy An thở dài 1 tiếng chán nản, toan quay đi thì chợt khựng lại bởi tiếng nói phát ra. Cảm giác phải đk suy nghĩ rất lâu, cảm giác như bất cần cái vô hình của thời gian... Tựa hồ...tiếng đàn phong phanh xuyên qua màn mưa...
- Hải Băng!!!

Khẽ khàng... trong veo...nhẹ như sương sớm.Tiếng nói làm Thụy An tim ngừng 1 nhịp.
- Bạn... tên... Hải Băng?... hì, hay thế, Hải Băng nghĩa là 'biển lạnh' phải không?

An ghé mặt lại gần cô bé, ngón tay vuốt những sợi tóc mái sang bên, chăm chú nhìn.
-... Mắt trong veo như biển, mái tóc dài như sóng và giọng nói nhẹ như sương. Bạn... xinh... quá. Nếu An là con trai thì cũng mê bạn đến chết mất thôi. hihihi....

An ghé tai cô bé mới đến thầm thì:
- Chị Như ghen với bạn đấy. Chị ta giỏi giang nhưng xấu tính lắm. Cậu 3 thân thiện với mọi người, nhưng chuyện khoác áo cho người lạnh thì zero nhé. Nếu cậu lấy đk lòng cậu ba thì chị Như sẽ điên lên lồng lộn cho mà coi...Nhưng dù sao ở cái nhà này tốt nhất nên theo ý chị ta nếu muốn sống bình yên. Còn nữa, bạn phải biết cái biệt thự hơn 1000m2 này có 3 ông hoàng đẹp trai mà bất kì kẻ nào cũng phải phục tùng:Cậu cả Lâm Chấn Khang, cậu 2 Lâm Chấn Phong, và cậu 3 Lâm Chấn Nam. Hơn hết, có 3 điều cấm kị pạn cần nắm rõ, ve vãn cậu 3 trước mặt chị Như, làm phật ý cậu cả và... chạm vào người cậu 2. Nếu phạm phải 1 trong 3 điều theo cách này hay cách khác, bạn sẽ sống không = chết!!!
An hất tóc, đủng đỉnh quay đi, chẳng cần biết cô bạn kia lo lắng hay ngạc nhiên,
- Đừng nghĩ An nhiều chuyện. An muốn tốt cho bạn thôi. Ở cái chốn địa ngục này giúp đỡ nhau là tốt mà.

An đi rồi, cô bé kia vẫn đứng đó. Và tuyệt nhiên không 1 chút vẻ quan tâm, ngạc nhiên hay sợ hãi. Lặng yên. Suy nghĩ điều j thì chỉ có cô bé biết
Hơn 5h sáng.
- Mấy h rồi mà mày còn ngủ? Chây lười thế àh.

Hải Băng giật mình tỉnh giấc sau tiếng **** te tua của 1 cô giúp việc. Băng đứng dậy, dụi mắt.
Bộp! Cả bộ đồ lằm bếp bay thẳng lên đầu cô bé 14t.
- Mặc vào rồi ra làm việc đi!

giọng nói chanh chua của cô giúp việc chẳng làm Băng khó chịu. Cô bé cầm lấy bộ đồ giúp việc lên, chợt nhận ra nó lấm lem rất nhiều vết mực. Chắc là có người bày trò. Băng không quan tâm, chậm dãi đi thay đồ.
....
- Gần 7h rồi. Nhanh lên nào.

- Yến! Món salad xong chưa? Mang ra đi!
- Dạ! Xong rồi chị.

- Nhanh lên! Đổ nước thừa trên kệ đi! Gớm quá!
- Vâng!

Phặc - Oái - àooo.....
Nửa chậu nước đục ngầu hắt lên người Hải Băng, cô bé đang tỉ mẩn lau chén đĩa.
- Oh! Chị không may. Ráng chịu nhe em.

An cùng lúc chạy lại, vẻ khó chiu,:
- Thế này mà không may j. Đường thì rộng thênh thang thế này. Cố tình thì chị nhận quách cho nhanh.

- Im đi con ranh. Chuyện mày àh? - Qua sang cô nạn nhân - Còn mỗi bộ đồ này thôi nên em ráng mặc đến tối giặt nha. Lần sau thì phải tránh đi lúc chị qua đấy!
Cô giúp việc quay đi, liếc nhìn Kiều Như vẻ lập được công lớn. Như khẽ cười...
Hải Băng chẳng cần nghĩ xem người ta có phải cố tình hay không, lại tiếp tục lau chến đĩa. ( hix!!! không pít nhỏ này nghĩ j nữa!!!)
 

0839105437

Học sinh
Thành viên
18 Tháng mười 2019
98
124
21
Nghệ An
anime
chương 2
- Cậu chủ! Chúc 1 buổi sáng tốt lành!
Cả dãy người giúp vieevj đồng loạt cúi xuống khi Chấn Nam bk vào phòng ăn. Chỉ có Hải Băng chẳng hiểu j cứ đứng thẳng vẻ ngơ ngác.
- Không cần giữ phép đâu. Chúc các e một buổi sáng tốt lành.

Chấn Nam nở 1 nụ cười thân thiện, chợt liếc nhìn cô bé cuối hàng, mỉm cười. Hải Băng gặp ánh mắt dịu dàng ấy lập tức cúi mặt xuống.
- Cậy 3 lúc nào cũng lịch sự thế đấy! - Thụy An đứng cạnh khẽ đẩy tay cô bạn. - Ở đây thì nhìu nàng chết mê chết mệt. Khổ... nhưng An lại dính phải tình yêu sét đánh với người khác mới chét chứ... Mà bạn có choáng không? Mỗi bữa sáng mà làm thưc ăn cho như cho cả tuần thế đấy. Chỗ này chỉ cho 3 ông hoàng dùng thôi. Thực ra thường chỉ có mỗi cậu 3 ăn sáng, cậu cả thì hiếm còn cậu 2 thì tuyệt nhiên không.
Kettt.... cánh cửa phòng ăn mở ra. Chấn Khang bk vào, vẻ ngông nghênh, cởi trần, tay cầm chiếc áo sơ mi đen.
- Cậu chủ! Chúc 1 buổi sáng tốt lành!

- Sáng nào cũng 1 điệu đưa ma. Mấy người không thấy nhức tai àh?
Chấn Khang lại chỗ bàn ăn, vứt bộp chiếc áo
xuống ghế, nhìn cậu e đang chuẩn bị ăn sáng.
- Thằng Phi Long đang đau đầu vì vụ Zach cơ đấy. Anh đinh chơi nó 1 vố.

- Ba đã bảo không đk gây chuyện lúc ông vắng mặt, nên a thôi đi.
- Mày thích dạy đời a từ lúc nào thế hả?

Sau cái nguých dài khó chịu, Chấn Khang dửng dưng lấy miếng sanwich ăn, vừa ăn vừa đi khỏi bàn. Dừng chân trước dãy người làm, cậu liếc ngang, mắt tia đến chỗ Hải Băng, Chấn Khang chợt ... nhếch mép cười...
Cánh cửa khép lại, Chấn Nam bỏ dao và dĩa xuống, thở 1 tiếng dài.
- Nếu ông chủ biết cậu cả gây chuyện ở ngoài sẽ không vui đâu. - cô quản gia lên tiếng.

- Anh cả sẽ tự biết cách để không đi quá đà
Chấn Nam dùng giấy lau miệng, nhìn ra chỗ người giúp việc.
- E lại đây đi!!

1 câu mệnh lệnh nẹ nhàng, Kiều Như lập tức bước đến.
- Có chuyện j mà...

- Ta không bảo e. Là cô bé ấy!
Ngón tay Chấn Nam hướng thẳng đến chỗ Hải Băng. Số người giúp việc còn lại trợn mắt quay sang nhìn. Còn Kiều Như thì đơ hình, mặt nóng ran... Băng từ từ bk lại, vẻ mặt không thay đổi.
- E không cần làm việc đâu. - Ngón tay Chấn Nam vuốt nhẹ trên vạt áo loang bẩn, mắt chăm chăm nhìn cô bé.

- E ngồi xuống đi!
- Cậu 3! Không ddđược!

- Nó là giúp việc mà!
- Như vậy là trái quy định ạ!

Đám người làm nhao lên, chỉ có Kiều Như mím chặt môi, vẻ mặt tức tối hiện rõ. Vẫn cái cách nhẹ nhàng ấy, Chấn Nam quay sang:
- Các e có ý kiến j với điều ta muốn sao?... Kiều Như...cả e cũng...
- Dạ không. Quy định là do 3 cậu chủ đặt ra mà. Mấy đứa này! - Như bỗng găt lên. - Quá vô phép rồi đấy.
Chấn Nam lại tiếp tục nhìn cô bé mới đến.
- Còn e? Cũng muốn chống đối lời ta phải không?

Hải Băng nhìn cậu 3, rồi lại nhìn bàn ăn thịnh soạn. Bụng cô bé đói meo từ tối hôm qua. Thế là khỏi cần suy nghĩ thêm, Hải Băng kéo ghế ngồi xuống. Bằng vẻ chậm rải hết mức có thể, cô bé cầm từng miếng sanwich và xúc xích lên ăn.Đám người làm cứ cắn răng lườm nguých, bực bội. Chỉ riêng Thụy An thích thú nhìn cô quản gia. Mặt cô đang tím tái, lồng lộn mà vẫn phải giả vờ như không. Đã 5 năm làm việc ở đay, chưa bao jo xảy ra chuyện cậu 3 cho người giúp việc ngồi ăn cùng, kể cả quản gia.
Chấn Nam chống tay, nhìn cô bé kia với 1 vẻ kiên nhẫn hết sức. Chính cậu cũng không rõ điều j làm mình cuốn hút đến vậy. Vì khuôn mặt thánh thiện tựa mặt trăng? hay vì vẻ khó hiểu trong đôi mắt ấy? Chấn Nam đang đi tìm câu trả lời... 'say' ư? Say vì vẻ đẹp... hay say tình????
Nam đẩy cốc sữa lại trước mặt Hải Băng. Cô bé 1s liếc nhanh người con trai ấy, liền bưng cốc sữa lên, uống hết 1 nửa. Xong, Băng quệt miệng, đẩy ghế đứng dậy.
- E ăn hết chỗ này cũng không ai trách đâu!

Băng cúi xuống, lắc đầu khe khẽ. Chấn Nam chợt cười, cũng đẩy ghế đứng dậy theo.
- Có vẻ như e không thích nói chuyện. E làm ta khó chịu đấy!

Nam tiến thêm 1 bk, rồi từ từ cúi xuống, ghé vào tai cô bé.
- Lúc nào mệt hãy đến phòng ta!

Không nói thêm 1 câu nào nữa, Chấn Nam cứ thế bk đi luôn, ra khỏi phòng ăn, vẫn cái cách vô cùng lịch sự. Băng nhìn theo cậu chủ, ánh mắt vẫn không 1 gợn cảm xúc.
.......
Àooo .....
Cả cốc sữa dội thẳng lên đầu Hải Băng. Cô bé từ từ quay người lại... Kiều Như đang đứng đó, 2 bàn tay nắm chặt, đôi mắt như muốn bốc lửa.
- Con ranh này!!! Tao đã nói với mày thế nào?!!...

Hải Băng ngước mắt nhìn cô quản gia. Cái nhìn không phải thách thức, không phải sợ hãi ... mà là.... 1 cái nhìn....bình thản. Điều đó càng làm như muốn điên hơn. Nhỏ xông đến, 2 bàn tay tú cả mớ tóc của Hải Băng giật mạnh.
- Mày nhìn tao như thế là sao? hả? Con ranh này! Con ranh này!

Băng không chống cự, nhắm nghiền mắt chịu đựng. Đám người làm cười khẩy. Thụy An quay đi, không thể giúp j hơn. Vẫn túm chặt tóc Băng, cô quản gia nghiến răng rít lên:
- Mày nghĩ mày là cái thá j? Một con chó được rước từ cống rãnh nào lên. Trông mày không hơn j 1 con chó! Vểnh lỗ tai lên mà nghe cho rõ, mày có mắc chứng hoang tưởng thì cũng đừng có mơ có được cậu 3 của tao. Vắt mũi chưa sạch mà dám bỏ ngoài tai lời chị đay hả? Lần này là cảnh cáo, có lần sau thì mày không còn nguyện vẹn đâu! Con ranh!

Kiều Như xô nhào cô bé xuống đất, phủi tay như vừa chạm vào thứ j nhơ nhuốc lắm. Nhỏ nhếch mép cười, quay đi... rồi chợt dừng chân, hơi quay đầu lại
- Các e... Con điên này có bị câm không nhỉ?

Cả đám người làm cười rộ lên, Như cũng hơi mỉm cười thích thú, toan đi tiếp...
- Cứ không nói chuyện... là câm sao?

Tiếng cười chợt im bặt, tim Như sững lại... Nhỏ quay đầu nhìn... cô bé kia đang nhìn thẳng vào nhỏ, vẫn cái ánh mắt ấy... bình thản đến khó hiểu..
Hai bàn tay Như run lên khe khẽ...
............
- Xin lỗi. An chẳng giúp được bạn. An mà mở miệng nói đỡ chắc cũng bị chị Như xé xác quá... Bạn định cứ nhẫn nhịn thế này đấy àh.

-....
- Thấy lúc bạn mở miệng ra không? Chị Như sock lắm. Cậu 3 mà biết được chị Như đối xử với cậu thế này thì chị ta chết chắc... Ui! trời ơi, đầu tóc bạn thế này có như con ngớ ngẩn không cơ chứ...Ê, nãy h bạn có nghe mình nói j không vậy?
Hải Băng vẫn ngồi bệt dưới đất, không để ý lời cô bạn nói. Cô bé chợt nâng đuôi tóc lên, quệt qua đầu lưỡi...
************
Thụy An ngớ người ra chẳng hiểu gì. 1 lát im lặng, Băng bỗng ngẩng đầu lên, đôi mắt như muốn cười:
- Ngọt quá!

Suýt nữa An ngã rầm xuống đất.
- Cả cốc sữa đổ lên đầu mà bạn vẫn vui quá nhỉ. Con người kì lạ! Con người khó hiểu! Bạn ngồi đó mà chơi cho mát... mặc bạn luôn đấy.

Nói rồi An đủng đỉnh quay đi.
Trong phòng bếp
-Chị... chị... nghe nó nói không...?

- Êm như ru nhỉ? Tao bắt đầu có thiện ý với con bé rồi đấy
- Điên hả? Con cao già đội lốt cừu non ấy, nó giả bộ thôi. Giả bộ hiền lành. Giả bộ ngây thơ.

- Nhưng đâu thể phủng nhận... là... nó ...cũng xinh
- Tức là mày theo nó, chống lại chị Như?

- Chúng mày rỗi việc đấy àh? Bàn j...
- Im hết đi! - Giọng cô quản gia gắt lên khó chịu.

- Em... em xin lỗi...
- E xin lỗi....

Kiều Như đứng quanh tay, dựa vào thành tủ, vẻ đăm chiêu:
- Dù sao cái vẻ vờ vịt của nó cũng rất dễ lừa phỉnh. Trong khi cậu 3 thì dễ thương người, lại tốt tính, cậu cả thì ham thứ lạ... rốt cuộc...

- Cậu 2 thì sao àh?
- Đồ ngu!!! Với cậu 2 thì có 10 đứa như nó cũng chẳng thay đổi được j.

- Có vẻ như con bé đó phớt lờ lời cảnh báo của chị.
- Đơn giản vì nó ý thức được cậu 3 đang chú ý tới nó. Các e cứ xử xự 'thật tốt' cho chị, chị không tin nó chịu đựng nổi 1 tuần.

- Nhưng nhỡ cậu 3 biết...
- Nếu con điên đó hé răng nửa lời, chị sẽ cho nó mất lưỡi.

- Thực ra vấn đề không hẳn ở chỗ nó ve vãn cậu 3 mà cả cậu 3 cũng quan tâm tới nó... Nên e nghĩ nếu làm cho cậu 3 ghét nó được thì tốt.
- Làm cậu 3 ghét nó?...Hì... E ngày càng thông minh đấy, Ly ạ... Nhưng nói đến các ông hoàng đẹp trai của chúng ta, chị nghĩ đến 1 điều thú vị hơn nhiều... mấy đứa nghĩ sao về điều cấm kị thứ 3 trong khu biệt thự này?....

Cô quản gia khẽ nhếch mày, cười.............
 

0839105437

Học sinh
Thành viên
18 Tháng mười 2019
98
124
21
Nghệ An
anime
chương3 ( đăng sớm theo yêu cầu của một bạn đọc)
Băng bk từ khu vệ sinh ra, nước từ mái tóc dài xõa ra chảy róc rách xuống nền nhà. Thụy An đang đứng bên ngoài nhìn cô bạn trân trân, với cái vẻ vừa sững sờ, vừa khó hiểu.
- Bạn... tự mình... đi tới đây sao?
Hải Băng nhìn Thụy An, vẫn cái nhìn-thường-thấy.
- Không thể nào! Lúc mới đến đây mình đã mất 1 tuần để nhớ được đường ra khu vệ sinh đấy. Mình mới chỉ dẫn bạn ra đây 1 lần vào nửa đêm hôm qua, và lúc ấy trời tối thui mà.
Hải Băng, hoặc cố tình không nghe, hoặc nghĩ không có j đáng quan tâm, cô bé quay phải, bk chậm rãi, lướt qua mặt An. Thụy An lúng túng rồi bk theo.
- Nói thật đi. Ai đó dẫn bạn ra đây phải không? Lạy chúa Jesu. Từ phòng ăn tới đây phải rẽ cả chục lần đấy. Này, Hải Băng à,... bạn nói j đi chứ... này...
Thụy An cứ luôn miệng lẩm bẩm, rồi chợt nhận ra rằng mình đi theo cô bạn nãy h, đúng đường trở về khu bếp. Dù rẽ phải, rẽ trái liên tiếp, Hải Băng vẫn đi đều đều, chậm rãi, như 1 cái máy có lập trình.
- Thôi được rồi. An cứ coi như IQ cửa bạn vượt mức bình thường vậy. Bạn có thấy khu nhà này như một cái mê cung lớn không? Mình không thể tưởng tượng nổi người ta đã thiết kế và xây dựng nó ntn đấy. Mình từng được xem bản đồ rồi (thực ra là nhìn trộm trong phòng cậu 3 ý). Từ cổng vào là đại sảnh, khuôn viên dẫn 1 hành lang dài tới phòng khách. từ phòng khách dẫn ra 3 hành lang dài nữa tới 3 khu vực. Khu giữa, khu A và khu B. Trên bản đồ là 3 khu, nhưng thực tế cả 3 lạ thông nhau bằng những hành lang dài và chằng chịt, chạy loanh quanh 1 phát là lạc như chơi. Chỗ tụi mình là khu A, có khu bếp, phòng ăn, khu sinh hoạt và nghỉ ngơi của người làm. Khu giữa có rất nhiều phòng. Đi trên hành lang thấy giống như khách sạn á. Nhưng có 3 phòng lớn nhất dành cho 3 cậu chủ nằm trên 3 dãy hành lang khác nhau. Còn khu B là... là... Mà thôi, bạn không biết thì hơn. Sơ sơ thì thế nhưng để đi hết cả 3 khu cũng đến hết ngày đấy. Nói vậy nhưng 4 năm qua An cũng mới chỉ luẩn quẩn ở khu A, Thỉnh thoảng mới bước qua khu giữa........ Nghe cũng hơi hơi nhàm chán nhỉ? Rồi bạn cũng sẽ thấy, sống ở đây không chỉ có nhàm chán đâu. Nếu không thể, không thể có được sự che chở mà chỉ cậu 3 mới là người duy nhất cho được, thì.... cái khu biệt thự này cũng sẽ trở thành ĐỊA NGỤC TRẦN GIAN thôi! Nếu được ước, mình sẽ ước ngày ấy không bk chân đến đây.....
Hải Băng chợt dừng chân... Đằng sau, An đang cười ... và 1 giọt nước mắt chảy dài xuống má.
- Sao... không... ra khỏi đây? - Giọng Hải Băng lại cất lên, thật hiếm để nghe được. Cô bé không hỏi tại sao lại là Địa ngục trần gian. Không hỏi tại sao lại đồng ý đến. Cũng không hỏi tại sao chịu khổ vậy mà vẫn cười nhiều được thế!? Thật là khó để hiểu trong đầu cô bé nghĩ j, thật khó!!!
- Rốt cuộc cũng chịu mở miệng ra đấy à? Đã vào đây làm việc thì mãi mãi... không được đặt chân... ra thế giới bên ngoài nữa... cho đến... khi chết..
Hải Băng quay đầu nhìn An, không ngạc nhiên, không thắc mắc. Cái nhìn ấy vẫn bình thản vậy, nhưng như muốn hỏi 1 điều.
- Mình hiểu mà. Bạn đang nghĩ nếu vậy tại sao ở đây toàn những người trẻ phải không? Trước lúc mình biết được điều đó mình cũng đã nghĩ nát óc ra là đáng nhẽ phải có những người lớn tuổi đã làm ở đây từ lúc khu biệt thự mới xây chứ. Nhưng mình đã tìm ra lời đáp rồi. - Thụy An chợt cười. - đơn giản là đến khi không làm việc nhanh nhẹn được nữa, sẽ có người mới được đưa vào ở lứa tuổi 10 hay 11. Còn những người cũ thì... "được làm mồi" cho Tử Thần!!!!
Lời An vừa dứt, cánh cửa lớn phía trước chợt mở ra. 1 cô giúp việc bk tới với cái nhìn khó chịu. Cô ta lại gần Hải Băng, tia 1 lượt từ đầu xuống chân, rồi bất ngờ ném cả cái khay đựng đồ vào người cô bé.
- bao nhiêu việc mà mày lại chạy đi đâu thế?
Chiếc khay rơi loảng xoảng xuống đất, Hải Băng cúi nhặt, không nói j. Thụy An lên tiếng:
- Đầu dơ quá nên bạn ấy...
- mày im đi. Chị có hỏi đến mày đâu... Phần bữa sáng đang trong bếp ấy. Ăn nhanh rồi còn làm việc.
- E biết rồi... Băng, tụi mình...
Mình mày thôi, nó không có phần. Mới sáng con điên nào đã chõ mũi vào bàn ăn của cậu chủ hả?
Cô giúp việc quay sang nhìn Hải Băng:
- Nhét no bụng rồi thì lo mà làm việc. Đi xách nước rồi lau dọn đi.
Cô ta quay quắt trở lại, chuẩn bị đi báo cáo thành tích với quản gia.
- Sao bạn không nói j? Chẳng phải cậu 3 bảo bạn không cần làm việc sao?... bạn không có miệng àh? ... Mà thôi, nói với bạn thà nói với đầu gối còn hơn. Nếu không muốn bám lấy cậu 3 để được hưởng đặc quyền thì quên hết những j An nói ban nãy và hãy chăm chỉ làm việc, cầu hai chữ bình yên đi!... Để mình chỉ cho bạn đường đến bể nước.......
.......Hơn 11h trưa....
- Đọc thực đơn trưa nay đi.
- Khoai tây chiên bơ, gà rooti, gà ram mặn, bò cuốn sate, bò bít tết, cua lột chiên, salat cải, hủ tiếu vang,...
( Kem: chẹp chẹp, nghe mà phát thèm nhỏ rãi/ Kiều Như: Chuyện!! Nhà giàu mà, muốn ăn không em, kàha / Kem: Xí! Làm như là mình giàu ý. Mình có giàu đâu mà chảnh/ KN: Các chị em, cho con nhỏ 1 trận/ Kem: Oái! Tha cho tui!!! kiu' kiu'.........)
- Bít tết, bò khai vị. Nhanh tay lên!!!!.......
..... Tít ...tít...tít...
Cô quản gia nhấn nút nghe trên bộ đàm được nối bằng sóng từ với hệ thống an ninh chính.
- Kiều Như, bữa trưa thế nào?
- Sắp xong rồi, cậu ba.
- Ta hơi mệt nên sẽ không xuống. E cho người mang vào phòng cho ta.
- Vang. E sẽ mang đến.
- Không cần đâu. bảo cô bé mới đến ấy!
- Sao ạ?
- Ta không muốn nhắc lại lần 2. Đừng làm ta khó chịu.
- Em... biết rồi...
Tắt bộ đàm, 2 má cô quản gia nóng bừng. Mọi người có vẻ chú ý làm Như càng khó chịu.
- Làm việc đi!!!
Đúng lúc đó, Hải Băng đang bê cả khay cốc thủy tinh ra. Kiều Như muốn trút giận nên dùng cả 2 tay xô cô bé chúi vào cạnh bàn. Hải Băng mất đà, nghiêng người, làm cốc rơi loảng xoảng....
- Mày đi đứng thế àh!!! Thấy tao phải tránh ra chứ!!!
Mấy cô giúp việc liếc nhìn nhau...rồi lại tiếp tục công việc...
...
12h trưa... Cô quản gia bk đi trên hành lang, vừa đi vừa lấy hộp trang điểm thoa phấn nhẹ trên gò má... Theo sau là Hải Băng, tay bê 1 khay đồ ăn lớn.
Cửa phòng 102 kẹt mở... Kiều Như quay người đỡ lấy khay thức ăn rồi ra hiệu cho Hải Băng cùng vào. Chấn Nam đang ngồi đọc sách trong phòng đọc, dưới ánh đèn vàng và tĩnh mịch. Chợt... cậu liếc măt lên...
- E xin lỗi vì không gõ cửa, không khóa nên em...
- Không sao. Ta đã để cửa chờ... nhưng, không phải chờ em!
Đúng lúc Hải Băng bk lại, ngay phía sau cô quản gia. Cô bé còn mải nhìn căn phòng, rộng và đầy đủ như căn nhà, Kiều Như hơi bối rối:
- Thực... ra... là e sợ cô bé không tìm được đường đến đây nên đã dẫn đi. Đồ ăn cũng nhiều nên e bê hộ...
Kiều Như quay người, bk đến, đặt khay đồ ăn lên bàn khách rồi quay trở lại phòng đọc phía trong.
- Chúc cậu chủ ngon miêng - nhỏ nìn sang Hải Băng - đây là quy định, e cúi xuống và chúc cậu chủ đi!
Hải Băng khẽ liếc về phía Chấn Nam, trong khoảnh khắc... rồi tiếp tục ngẩng nhìn miết lên trên trần nhà,nó được chạm khắc vô cùng tinh xảo.
Kiều Như nhíu mày - Cô bé này...
- Không sao. Ta đã nói cô bé không phải người làm... Được rồi, e về đi, ta sẽ ăn sau... Nguồn: https://truyenfull.vn
- Dạ! .... vậy tụi em...
- không! Mình e thôi, cô bé đó ở lại!
- Nhưng......
- Ta sẽ cho người đưa cô bé về..... Đừng nói thêm nữa!
Với cái giọng nhẹ nhàng nhưng đầy quyền lực đó, Như đành cúi đầu, rồi quay người bk ra ngoài, dù không mấy vui vẻ.
- Em thấy... thoải mái không?.... Đừng nhìn nữa!
Hải Băng lại liếc mắt nhìn người con trai ấy, bình thản và lặng yên. Chấn Nam dựa lưng vào ghế, vẫn nhìn chăm chăm vào đôi mắt đó, lạnh và trong veo.
- Lại gần đây! ....Mệnh lệnh!
Chân bk đến nhưng mắt lơ đễnh nhìn phía khác, có lẽ cô bé cũng biết người con trai kia đang nhìn mình không dứt.
- Em... ghét ta sao?
Cô bé khẽ lắc đầu.
- E sẽ ở đây, không phải ngày 1 ngày 2, nên ta hi vọng, e sẽ cảm thấy thoải mái... Ta sẽ không hỏi về quá khứ của e. Ta chỉ muốn biết... tên em...?
1 thoáng im lặng, Chấn Nam bỗng ngồi thẳng dậy, với lấy cây bút và mảnh giấy. Cậu viết lên rồi đẩy lại trước mặt cô bé kia. Băng liếc nhìn tờ giấy ngắn gọn: "Chấn Nam - 19t"
1 chốc... cô bé cũng với lấy cây bút, cúi người viết j đó thật chậm. Chấn Nam kéo mảnh giấy lại, cũng ngắn gọn..." Hải Băng- 14". Chấn Nam khẽ mỉm cười.
- Tên e dẹp như... e vậy. Cảm giác... thật lạnh-...
- E không phải người làm nhưng ta muốn e ở cùng họ... sẽ dễ chịu và đỡ buồn hơn... Mọi người... đều tốt phải không?....
-....
- Ta rất bận.. Không thường xuyên đến gặp e được. nhưng nếu thấy buồn.... hãy đến phòng ta.
-.....
- E.... không muốn mở lời... hay... không thích nói chuyện với ta?
Băng vẫn câm lặng, cũng không nhìn vào người con trai đối diện. Đôi mắt vẫn vô cảm nhìn chỗ khác, Nhưng thực sự, có j đó đang le lói trong tim cô bé... Giữa căn phòng lặng yên và rộng thênh... chỉ có ánh đèn vàng tỏa ra nơi bàn đọc... chỉ 1 người con trai đang ngồi đó... và giọng nói trầm.... thật ấm...
Chấn Nam từ từ cúi xuống, gối đầu lên bàn tay đặt trên quyên sách dày... Cậu nhắm nghiền mắt lại....
- Lúc này... ta hơi mệt và thật... chẳng muốn nói thêm j với người không thèm trả lời ta... E... có thể đi...
Hải Băng quay ngườu, chậm rãi bk, không thấy có lỗi dù đã để người con trai ấy độc thoại.
*******
.............
Người quản lí của Chấn Nam từ đâu đó bk ra, ngay khi Hải Băng bk chân ra khỏi phòng.
- Quan tâm tới con bé đó không phải ý hay! Cậu chủ!
Chấn Nam vẫn gục đầu dưới bàn
- Đi theo và đưa cô bé về tận nơi. Ta không muốn tranh cãi lúc vày.
- Ý định của ông chủ rõ ràng rồi. Cậu chủ biết thân với con bé đó sẽ bất lợi thế nào. Chính cậu cả cũng....
- Thôi đi!
Người quản lí quay đi, thở dài 1 tiếng rồi bk ra khỏi phòng. Cậu ta chạy theo đường về khu A, mắt ráo riết lần theo dấu cô bé kì lạ mới đến. Và cậu giật mình khi tìm ra, cô bé đã đi đúng đường về, chỉ cần rẽ qua 1 hành lang nữa là đến phòng ăn. Cô bé, chân vẫn đều đều bk, mái tóc dài đưa nhè nhẹ qua mỗi bk chân.
- Được cậu 3 quan tâm cũng đừng có kiêu ngạo thế!
Hải Băng chợt dừng chân, 1 dây thần kinh nào đó vừa phát tín hiệu.
- Ít nhất cũng nên trả lời khi cậu 3 nói chuyện, không đến nỗi... nhóc bị câm phải không?
Hải Băng từ từ quay đầu lại, từ từ ngước cánh mắt về phía quản lí của Chấn Nam. Cái nhìn đó làm quản lí chợt khựng lại, những ngón tay như muốn tê dại:
- Lắng nghe.... cũng là.... đối thoại!!!
Vẫn cái cách chậm rãi và khẽ khàng ấy, mỗi tiếng cô bé thốt ra làm người quản lí cảm giác như có dòng điện nhẹ chạy qua mỗi đốt tay. Đôi mắt cậu nhìn không chớp... và phải mấ 1 lúc các giác quan mới định thần lại được....
...........
Hải Băng về khu A. Mở cách cửa phòng bếp, hơn 20 người giúp việc đang ăn trưa vui vẻ quanh 1 chiếc bàn dài. Cô quản gia ngồi ngay ghế đầu. Hải Băng bk vào , mọi người chợt im bặt, ánh mắt dồn về phía Kiều Như.
- Lại đây ăn cơm cùng đi!- Như lên tiếng làm rất nhìu con mắt trợn tròn...
Hải Băng bk lại gần....
Phặc.... cheng....eng....
Kiều Như hất tay, bát cơm đây nguyên văn xuống đất, đổ tung tóe. Hải Băng dừng chân.
- Xin lỗi. Nhưng bàn ăn hết chỗ rồi. E ngồi tạm xuống dưới sàn ăn cùng mọi người nhé!
Mấy cô giúp việc khúc khích cười. Thụy An ái ngại cúi xuống ăn tiếp. Hải Băng vẫn đứng đó, măt nhìn cô quản gia, bình thản,không có ý chống đối hay phục tùng.
- Sao? Chê cơm chay àh? - Kiều Như tiếp tục hất tay vứt phăng đống xương mới ăn xuống đất. - Thế này chắc được rồi chứ? Ở nhà này, cho chó ăn cùng phòng với chủ là cưng chiều quá rồi.
Mấy người giúp việc tiếp tục ăn, nhìn nhau khoái trá. Kiều Như mỉm cười ' thân thiện ' quay sang nhìn Hải Băng
- không ăn sao? Thì ra chó không hiểu tiếng người.
Có tiếng cười to hơn phát ra.... Hải Băng vẫn chẳng tỏ vẻ như mình bị xúc phạm, dửng dưng quay đi...
Mặt cô quản gia tối sầm lại..
- Đứng đó! không ăn thì quay lai mà nhìn bọn tao ăn. Mày có tin mày bk thêm bk nữa tao sẽ chặt chân mày không? Cả con bạn lắm mồm cùng giường với mày nữa!!
Thụy An suýt nghẹn họng, ngẩng lên nhìn cô bạn. Băng từ từ quay lại... và đứng đó cho đến khi bữa trưa kết thúc. Kiều Như ăn với 1 tậm trang hoan hỉ vô cùng.
..........
- Mày muốn chết với chị Như àh?
- Sao lần nào tao cũng phải làm việc nguy hiểm này?
- Đi mà kêu với chị Như ấy. Mà mày chỉ cần chạy ù vào đặt khay lên bàn rồi chạy ù ra.
- Còn hơn phòng chưa xác!!!
- Cứ để chị Như biết qua 1h rồi mà chưa đem đồ ăn đến cho cậu 2 xem, mày có bị xé xác không?
- Tao bít rồi. Đi đây! À, tao không phải dọn đồ đấy!
- Chị Như bảo đứa nào không ăn cơm thì đứa đó dọn thôi.
-Oh... vui.... con bé đó gặp nạn rùi.......haha.....
.......
Cô giúp việc mở cửa phòng 101, rón rén bk vào. Chỉ có ánh đèn mờ nhạt của đèn tường, khắp nơi bao trùm 1 màu đen cửa đêm tối. Chủ nhân thường ở-đâu-đó trong căn phòng, không ai biết, thoắt ẩn thoắt hiện như hồn ma. Cô giúp việc đặt khay đồ ăn lên bàn, quay người... 1 bóng người bk ra từ bóng đêm, cao, phải, rất cao.
- Chúc cậu 2 ngon miệng. - Cô ta cúi gập người lặp lại như con rối - chúc cậu 2 ngon miệng! - rồi cô ù té chạy luôn, 2 chân như dính vào nhau.
Chấn Phong ngồi lên thành cửa sổ, lưng dựa tường. Đôi mắt vô hồn nhìn đâu đó rất xa, tai vẫn đeo mp3, thói quen thường thấy và bất biến. Cậu không để ý hoặc cố tình không đưa thông tin vào bộ não bất kể 1 điều j xảy ra xung quanh....

Thụy An vụng về quay quay cái bát bằng khan khô, xếp lên chồng bát cao ngất ngưỡng.
- Xin lỗiiiiii....... như đã nói, mình bất lực để có thể giúp bạn.
Hải Băng im lặng, tiếp tục rửa cho xong đống bát đũa tràn lan.
- Từ h bạn là con mồi của chị Như rồi. Thực ra bạn càng không nói, không tỏ thái độ, càng làm chị Như tức tối, kieur j cũng khó sống ....hay..... hay......
Thụy An định nhắc đến 2 chữ "cậu 3", nhưng lại thôi, Hải Băng có để ý đâu..
......
- Vâng! Cậu 3!
- Ta ra ngoài cùng quản lí. Tối không ăn cơm, cũng không biết chừng nào sẽ về. A cả sẽ qua đêm ở ngoài. Các e có thể đi nghỉ sớm vào tối nay.
- Cậu 3 đang mệt mà lại ra ngoài sao?
- Ta không sao. Như đừng lo. E quản lí việc nhà giúp ta.
- Vang. Là trách nhiệm của e mà.
- Và...... để mắt đến cô bé đó nữa..... giùm ta,,,
Cô quản gia tắt bộ đàm , môi mím chặt. Đầu dãy hành lang trước mặt, Hải Băng đang tiến lại gần, tay lau mồ hôi trên trán. Cô bé vừa lau xong sàn hành lang, công việc mà lẽ ra cần 3 người làm cùng. Kiều Như quay người, đập vào mắt ;à xô nước bẩn lau dọn nhà bếp. Cô lập tức đá chân làm xô nước đổ tung tóe xuống sàn,
- Con điên kia, mày lau sàn thế này àh?
Mấy người đang lau dọn ở các phòng bên liếc mắt ra hành lang. Hải Băng vẫn thế, không tỏ thái độ, nhẹ nhàng cầm lại cây chổi lau. Kiều Như khoanh tay, dựa vào tường, nhìn cô bé = ánh mắt hằn học. Lập tức, mấy cô giúp việc đang dọn các phòng bên lần lượt ra cửa bê xô nước bẩn, thoải mái - tự nhiên - mạnh tay đổ ra hành lang, 1 số cùng đồng thanh:
- Con điên kia, mày lau sàn thế này àh?......hahaha..........
Kiều Như quay người, bk đi.......mỉm cười.....

........ 5h chiều
- Chị Như. Cậu cả, cậu 3 không về, hay cứ........
- Đừng có chây lười. Nấu như thực đơn, bê đến cho cậu 2.
- Không mang đồ ăn đến, cậu Chấn Phong cũng có bao h......
- Im ngay! Ai cho mày gọi tên cậu 2. Chúng mày không nấu thì để đó, chị nấu!!!
À... à...không... em nấu.... e xin lỗi...
- Lũ lười biếng!
... Hơn 7 h tối. Hơn 20 người giúp việc đã vào phòng ngủ.
- Ai da...... cậu 3 numeber one! Chỉ có cậu 3 mới cho tụi mình nghỉ sớm thôi.
- Cậu cả ở nhà là chết chắc rồi. Tóm lại, cậu 3 tuyệt nhất!
- Hum nay ăn thoải mái, ăn xong lại không phải dọn nữa chứ. Sướng thiệt!!
- ừ ha... Mà không biết trong bếp còn miếng cơm nào cho thú cưng của chị Như ăn không nữa....
Mấy người giúp việc liếc nhìn Hải Băng, cô bé mới mở cửa bk vào. Họ cười phá lên, vẻ thích thú lắm.
- Á à... tao để lại miếng xương cá...
- hahaha... chẳng phải trưa không ăn mà nó làm việc công xuất cao thế là j.
- Ê...... không biết nó có đi hót với cậu 3 không dey. Tụ sợ, sợ, sợ lắm.
- Không dám đâu. Chị Như nói thế nào ta?
-" Nó mà hé răng nửa lời, chị cắt lưỡi nó đi"
- Ahaha..... haha........
Hải Băng không quan tâm mấy chuyện tầm phào ấy. Cô bé tiến lại giường 105, Thụy An đang ngồi đó.
- Băng đói không? Thử ra bếp coi, có khi còn j........
Thay bộ quần áo đi. Dơ quá rồi. An cho bạn mượn 1 bộ nha.... - An khẽ chạm vào bàn tay cô bạn.
- Oái, sao tay bạn lạnh thế...? À ... quên mất không nói, ở đây cứ khi mặt trời lặn là nhiệt độ xuống thấp, cũng không ai rõ tại sao. Nhưng không sao, trong phòng này có điều hòa, Mặt trời lên lại ấm thôi.
- Chán thật. Cậu 3 đi không biết khi nào về. 3 ông hoàng bận lắm. Ngoài lúc ăn cơm thì rất ít khi thấy mặt.Có lần ra ngoài cả thang mới về. À, chỉ có cậu 2 ở tring phòng suốt. Nhưng An nghĩ chắc cậu 2 cũng bận lạm đó cho ông chủ. Mọi người chỗ này đều sợ cậu 2 hết á... Lúc nào cũng lầm lì, lạnh như đá nhưng nổi giận rồi thì..... chậc chậc.....
An cứ thầm thì với cô bạn mới, vô tâm đến mức không biết từ lúc Băng vào, người đã run lên từng đợt nhè nhẹ. Cô bé thấy lạnh. An bỗng ghé tai cô bạn.
- An nói cho bạn điều này. Ở đây ai cũng biết đấy. Cậu 2 dường như không nói, mình chưa từng nghe cậu 2 nói. Và ai mà làm cậu ý nói 1 lời , trừ ông chủ thì là cả 1 kì tích đấy!!!
********
..... 4h sáng!...........
Bộp!!
1 cô giúp việc ném thẳng cái giẻ lau vào mặt Hải Băng.
- Con điên! Mấy h mà còn ngủ?
Hải Băng ngồi dậy. Thụy An cũng lồm cồm ngồi dậy, dụi mắt.
- Chị Yến àh. Hum nay dậy sớm thế. Mới sáng chị đã nặng lời thế, đen cả ngày đấy.
- Ranh con! Dậy làm việc đi!
- Vânggggg .........
.........
- Bỗng nhiên vớ được con bé đó tụi e đỡ mệt hẳn.
- Phải đó. Lại còn được xả trees nữa chứ. Bắt nó làm nhiều việc nó cũng không kêu, đánh nó nó cũng không chống đối.
Cô quản gia quay người, khuy nốt mấy cái khuy áo trên
bộ đồ đen gọn gàng:
- Nhưng cái vẻ thản nhiên của nó làm chị ngứa mắt lắm.
- Không bít nó uống phải thuốc j mà ngoan đến mức lì lợm như thế.
Cô quản gia tiếp lời - Chị sẽ chờ coi nó lì lợm đến mức nào!
Như liếc nhìn mấy cô giúp việc, họ đồng loạt ..... mỉm cười đáp trả.
Công việc của 1 người giúp việc trong 1 ngày chỉ là giặt giũ, lau chùi, dọn dẹp và nấu nướng cho 3 cậu chủ. Nghe đơn giản nhưng tốn khá nhiều thời gian vì khu biệt thự rất rộng, nhiều ngõ ngách, hành lang, chưa kể 1 khuôn viên rộng thênh thang. Vì vậy cần 1 quản gia quản lí tất cả công việc và quản lí được cả hội đồn người giúp việc. Bằng con mắt nhìn đời đầy kình nghiệm, 4 năm trước, ông chủ bất động sản lớn, cũng là ông trùm mafia lừng danh - Lâm Chấn Đông, đã đưa Kiều Như về làm quản gia cho biệt thự của 3 cậu con trai. Có lẽ ông-đã-đúng!
Hải Băng ngồi nép dưới bàn chế biến, tỉ mẩn nhặt đồ. Cảm giác vô cùng tập trung, đến mức không nhìn thấy cả người bk ngang qua. Mấy cô giúp việc hối hả, mỗi người 1 việc. 1 cô chợt tiến lại phía Hải Băng, đặt ngay ấm nước sôi gần chỗ cô bé ngồi. Thụy An đã để ý thấy, không rõ ý định của mấy cô người làm, nhưng chắc chắn là xấu xa.
- Băng à. Vời nước đang mở kìa, đứng dậy lại tắt hộ An với.
Mất 5s sau loiwf An nói, Hải Băng mới từ từ đứng dậy ( kiểu như thông tin truyền vào não khá chậm, hoặc suy nghĩ trong bộ não đã quá phức tạp để xử lí nhanh 1 thông tin khác).
Nhưng Băng vừa đứng dậy, quay đi thì cô giúp việc đã tiến lại, cô ta... đá mạnh chân vào ấm nước sôi và.........
Ào........
- Á á..... Hải Băng!!! - An kêu toáng lên nhưng đã quá muộn. Ấm nước sôi đã đổ ập vào 1 chân Hải Băng. Mấy cô giúp việc quay đi nháy mắt với nhau, có người bịt tai sẵn để khỏi nghe tiếng kêu khóc thảm thiết.
An chạy như bay đến, dựng ấm nước lên. 1 tay bịt miệng, An rùng mình vì thấy bàn chân bé nhỏ của cô bạn. Hơi nước nóng bốc lên nghi ngút, bàn chân ấy cứ đỏ dần lên...
- Trời..... Trời ơi.....bạn.......bạn.........
Thụy An ngước mắt lên nhìn cô bạn bất hạnh. Và An .... trợn tròn mắt. Hải Băng đang đứng đó, không nhúc nhích, mắt nhìn xuống chân mình,... bình thản như không có chuyện j xảy ra...
Tay Thụy An run lên, không phải vì vết bỏng cửa cô bạn nữa mà là vì sự thản nhiên đến kì lạ của Hải Băng. Chưa kịp để An làm j hơn, cô quản gia đã tiến lại, giờ thẳng tay, dùng hết sức, tát mạnh liên tiếp 3 cái vào mặt cô bé. Đầu óc Hải Băng quay cuồng vì bất ngờ bị đánh.... nhưng rốt cuộc, cô vẫn ngước lên nhìn cô quản gia - bình thản!!!!
- Mày muốn giết người hả con ranh kia? Mày không có mắt hay mù rồi? Nhỡ ấm nước đỗ vào chân người khác mày định sao?
Băng im lặng, nhìn Kiều Như. Máu dồn lên đầu, Kiều Như lại giơ thẳng tay, trợn trừng mắt..... Nhưng An đã kịp cản kaij:
- Chị Như, bạn ấy bỏng rồi, chữa thương đã, có j nói sau.
Rồi An kéo Băng chạy đi.
.....
- Mẹ...... mẹ ơi...........
- Thế này là thế nào? Nó bình thản khi cả ấm nước mới sôi đổ vào chân.
- Nó....... nó không phải người...
- Chó cũng biết đau cơ mà....
Chỉ có Kiều Như đứng đó, chưa khỏi ngỡ ngàng....
......
Ở khu vệ sinh. Thụy An đưa chân cô bạn vào vòi nước, cứ để vòi xối xuống chân.
- Rát lắm phải không? Đau lắm phải không?.... Này! Con nhỏ này!! Đau cứ nói là đau, sao phải giả vờ không có j? Mà làm sao giả vờ được chứ.... Trời ơi... trời.....
Thụy An xoa xoa tay vào chân cô bạn. - Đã kêu đứng dậy nhanh rồi. Thấy chị đó đặt ấm nước bên cạnh phải biết đường tránh cho xa đi chứ. Con ngốc này!!!....
Thụy An nhìn Hải Băng, cô bé vẫn đứng im như phỗng:
- Bạn.... đau không? Mấy cái tát ấy???
- Có sao đâu! Mai... hết đỏ thôi....
Băng trả lời cụt lủn. Cúi xuống tắt vời nước rồi.... quay đi... chậm rãi. An vẫn ngồi yên.... ngây người....
 

Thảo Nguyễn ^ ^

Học sinh chăm học
Thành viên
22 Tháng sáu 2019
466
810
96
Hải Phòng
Trường THCS Nam Sơn
chương3 ( đăng sớm theo yêu cầu của một bạn đọc)
Băng bk từ khu vệ sinh ra, nước từ mái tóc dài xõa ra chảy róc rách xuống nền nhà. Thụy An đang đứng bên ngoài nhìn cô bạn trân trân, với cái vẻ vừa sững sờ, vừa khó hiểu.
- Bạn... tự mình... đi tới đây sao?
Hải Băng nhìn Thụy An, vẫn cái nhìn-thường-thấy.
- Không thể nào! Lúc mới đến đây mình đã mất 1 tuần để nhớ được đường ra khu vệ sinh đấy. Mình mới chỉ dẫn bạn ra đây 1 lần vào nửa đêm hôm qua, và lúc ấy trời tối thui mà.
Hải Băng, hoặc cố tình không nghe, hoặc nghĩ không có j đáng quan tâm, cô bé quay phải, bk chậm rãi, lướt qua mặt An. Thụy An lúng túng rồi bk theo.
- Nói thật đi. Ai đó dẫn bạn ra đây phải không? Lạy chúa Jesu. Từ phòng ăn tới đây phải rẽ cả chục lần đấy. Này, Hải Băng à,... bạn nói j đi chứ... này...
Thụy An cứ luôn miệng lẩm bẩm, rồi chợt nhận ra rằng mình đi theo cô bạn nãy h, đúng đường trở về khu bếp. Dù rẽ phải, rẽ trái liên tiếp, Hải Băng vẫn đi đều đều, chậm rãi, như 1 cái máy có lập trình.
- Thôi được rồi. An cứ coi như IQ cửa bạn vượt mức bình thường vậy. Bạn có thấy khu nhà này như một cái mê cung lớn không? Mình không thể tưởng tượng nổi người ta đã thiết kế và xây dựng nó ntn đấy. Mình từng được xem bản đồ rồi (thực ra là nhìn trộm trong phòng cậu 3 ý). Từ cổng vào là đại sảnh, khuôn viên dẫn 1 hành lang dài tới phòng khách. từ phòng khách dẫn ra 3 hành lang dài nữa tới 3 khu vực. Khu giữa, khu A và khu B. Trên bản đồ là 3 khu, nhưng thực tế cả 3 lạ thông nhau bằng những hành lang dài và chằng chịt, chạy loanh quanh 1 phát là lạc như chơi. Chỗ tụi mình là khu A, có khu bếp, phòng ăn, khu sinh hoạt và nghỉ ngơi của người làm. Khu giữa có rất nhiều phòng. Đi trên hành lang thấy giống như khách sạn á. Nhưng có 3 phòng lớn nhất dành cho 3 cậu chủ nằm trên 3 dãy hành lang khác nhau. Còn khu B là... là... Mà thôi, bạn không biết thì hơn. Sơ sơ thì thế nhưng để đi hết cả 3 khu cũng đến hết ngày đấy. Nói vậy nhưng 4 năm qua An cũng mới chỉ luẩn quẩn ở khu A, Thỉnh thoảng mới bước qua khu giữa........ Nghe cũng hơi hơi nhàm chán nhỉ? Rồi bạn cũng sẽ thấy, sống ở đây không chỉ có nhàm chán đâu. Nếu không thể, không thể có được sự che chở mà chỉ cậu 3 mới là người duy nhất cho được, thì.... cái khu biệt thự này cũng sẽ trở thành ĐỊA NGỤC TRẦN GIAN thôi! Nếu được ước, mình sẽ ước ngày ấy không bk chân đến đây.....
Hải Băng chợt dừng chân... Đằng sau, An đang cười ... và 1 giọt nước mắt chảy dài xuống má.
- Sao... không... ra khỏi đây? - Giọng Hải Băng lại cất lên, thật hiếm để nghe được. Cô bé không hỏi tại sao lại là Địa ngục trần gian. Không hỏi tại sao lại đồng ý đến. Cũng không hỏi tại sao chịu khổ vậy mà vẫn cười nhiều được thế!? Thật là khó để hiểu trong đầu cô bé nghĩ j, thật khó!!!
- Rốt cuộc cũng chịu mở miệng ra đấy à? Đã vào đây làm việc thì mãi mãi... không được đặt chân... ra thế giới bên ngoài nữa... cho đến... khi chết..
Hải Băng quay đầu nhìn An, không ngạc nhiên, không thắc mắc. Cái nhìn ấy vẫn bình thản vậy, nhưng như muốn hỏi 1 điều.
- Mình hiểu mà. Bạn đang nghĩ nếu vậy tại sao ở đây toàn những người trẻ phải không? Trước lúc mình biết được điều đó mình cũng đã nghĩ nát óc ra là đáng nhẽ phải có những người lớn tuổi đã làm ở đây từ lúc khu biệt thự mới xây chứ. Nhưng mình đã tìm ra lời đáp rồi. - Thụy An chợt cười. - đơn giản là đến khi không làm việc nhanh nhẹn được nữa, sẽ có người mới được đưa vào ở lứa tuổi 10 hay 11. Còn những người cũ thì... "được làm mồi" cho Tử Thần!!!!
Lời An vừa dứt, cánh cửa lớn phía trước chợt mở ra. 1 cô giúp việc bk tới với cái nhìn khó chịu. Cô ta lại gần Hải Băng, tia 1 lượt từ đầu xuống chân, rồi bất ngờ ném cả cái khay đựng đồ vào người cô bé.
- bao nhiêu việc mà mày lại chạy đi đâu thế?
Chiếc khay rơi loảng xoảng xuống đất, Hải Băng cúi nhặt, không nói j. Thụy An lên tiếng:
- Đầu dơ quá nên bạn ấy...
- mày im đi. Chị có hỏi đến mày đâu... Phần bữa sáng đang trong bếp ấy. Ăn nhanh rồi còn làm việc.
- E biết rồi... Băng, tụi mình...
Mình mày thôi, nó không có phần. Mới sáng con điên nào đã chõ mũi vào bàn ăn của cậu chủ hả?
Cô giúp việc quay sang nhìn Hải Băng:
- Nhét no bụng rồi thì lo mà làm việc. Đi xách nước rồi lau dọn đi.
Cô ta quay quắt trở lại, chuẩn bị đi báo cáo thành tích với quản gia.
- Sao bạn không nói j? Chẳng phải cậu 3 bảo bạn không cần làm việc sao?... bạn không có miệng àh? ... Mà thôi, nói với bạn thà nói với đầu gối còn hơn. Nếu không muốn bám lấy cậu 3 để được hưởng đặc quyền thì quên hết những j An nói ban nãy và hãy chăm chỉ làm việc, cầu hai chữ bình yên đi!... Để mình chỉ cho bạn đường đến bể nước.......
.......Hơn 11h trưa....
- Đọc thực đơn trưa nay đi.
- Khoai tây chiên bơ, gà rooti, gà ram mặn, bò cuốn sate, bò bít tết, cua lột chiên, salat cải, hủ tiếu vang,...
( Kem: chẹp chẹp, nghe mà phát thèm nhỏ rãi/ Kiều Như: Chuyện!! Nhà giàu mà, muốn ăn không em, kàha / Kem: Xí! Làm như là mình giàu ý. Mình có giàu đâu mà chảnh/ KN: Các chị em, cho con nhỏ 1 trận/ Kem: Oái! Tha cho tui!!! kiu' kiu'.........)
- Bít tết, bò khai vị. Nhanh tay lên!!!!.......
..... Tít ...tít...tít...
Cô quản gia nhấn nút nghe trên bộ đàm được nối bằng sóng từ với hệ thống an ninh chính.
- Kiều Như, bữa trưa thế nào?
- Sắp xong rồi, cậu ba.
- Ta hơi mệt nên sẽ không xuống. E cho người mang vào phòng cho ta.
- Vang. E sẽ mang đến.
- Không cần đâu. bảo cô bé mới đến ấy!
- Sao ạ?
- Ta không muốn nhắc lại lần 2. Đừng làm ta khó chịu.
- Em... biết rồi...
Tắt bộ đàm, 2 má cô quản gia nóng bừng. Mọi người có vẻ chú ý làm Như càng khó chịu.
- Làm việc đi!!!
Đúng lúc đó, Hải Băng đang bê cả khay cốc thủy tinh ra. Kiều Như muốn trút giận nên dùng cả 2 tay xô cô bé chúi vào cạnh bàn. Hải Băng mất đà, nghiêng người, làm cốc rơi loảng xoảng....
- Mày đi đứng thế àh!!! Thấy tao phải tránh ra chứ!!!
Mấy cô giúp việc liếc nhìn nhau...rồi lại tiếp tục công việc...
...
12h trưa... Cô quản gia bk đi trên hành lang, vừa đi vừa lấy hộp trang điểm thoa phấn nhẹ trên gò má... Theo sau là Hải Băng, tay bê 1 khay đồ ăn lớn.
Cửa phòng 102 kẹt mở... Kiều Như quay người đỡ lấy khay thức ăn rồi ra hiệu cho Hải Băng cùng vào. Chấn Nam đang ngồi đọc sách trong phòng đọc, dưới ánh đèn vàng và tĩnh mịch. Chợt... cậu liếc măt lên...
- E xin lỗi vì không gõ cửa, không khóa nên em...
- Không sao. Ta đã để cửa chờ... nhưng, không phải chờ em!
Đúng lúc Hải Băng bk lại, ngay phía sau cô quản gia. Cô bé còn mải nhìn căn phòng, rộng và đầy đủ như căn nhà, Kiều Như hơi bối rối:
- Thực... ra... là e sợ cô bé không tìm được đường đến đây nên đã dẫn đi. Đồ ăn cũng nhiều nên e bê hộ...
Kiều Như quay người, bk đến, đặt khay đồ ăn lên bàn khách rồi quay trở lại phòng đọc phía trong.
- Chúc cậu chủ ngon miêng - nhỏ nìn sang Hải Băng - đây là quy định, e cúi xuống và chúc cậu chủ đi!
Hải Băng khẽ liếc về phía Chấn Nam, trong khoảnh khắc... rồi tiếp tục ngẩng nhìn miết lên trên trần nhà,nó được chạm khắc vô cùng tinh xảo.
Kiều Như nhíu mày - Cô bé này...
- Không sao. Ta đã nói cô bé không phải người làm... Được rồi, e về đi, ta sẽ ăn sau... Nguồn: https://truyenfull.vn
- Dạ! .... vậy tụi em...
- không! Mình e thôi, cô bé đó ở lại!
- Nhưng......
- Ta sẽ cho người đưa cô bé về..... Đừng nói thêm nữa!
Với cái giọng nhẹ nhàng nhưng đầy quyền lực đó, Như đành cúi đầu, rồi quay người bk ra ngoài, dù không mấy vui vẻ.
- Em thấy... thoải mái không?.... Đừng nhìn nữa!
Hải Băng lại liếc mắt nhìn người con trai ấy, bình thản và lặng yên. Chấn Nam dựa lưng vào ghế, vẫn nhìn chăm chăm vào đôi mắt đó, lạnh và trong veo.
- Lại gần đây! ....Mệnh lệnh!
Chân bk đến nhưng mắt lơ đễnh nhìn phía khác, có lẽ cô bé cũng biết người con trai kia đang nhìn mình không dứt.
- Em... ghét ta sao?
Cô bé khẽ lắc đầu.
- E sẽ ở đây, không phải ngày 1 ngày 2, nên ta hi vọng, e sẽ cảm thấy thoải mái... Ta sẽ không hỏi về quá khứ của e. Ta chỉ muốn biết... tên em...?
1 thoáng im lặng, Chấn Nam bỗng ngồi thẳng dậy, với lấy cây bút và mảnh giấy. Cậu viết lên rồi đẩy lại trước mặt cô bé kia. Băng liếc nhìn tờ giấy ngắn gọn: "Chấn Nam - 19t"
1 chốc... cô bé cũng với lấy cây bút, cúi người viết j đó thật chậm. Chấn Nam kéo mảnh giấy lại, cũng ngắn gọn..." Hải Băng- 14". Chấn Nam khẽ mỉm cười.
- Tên e dẹp như... e vậy. Cảm giác... thật lạnh-...
- E không phải người làm nhưng ta muốn e ở cùng họ... sẽ dễ chịu và đỡ buồn hơn... Mọi người... đều tốt phải không?....
-....
- Ta rất bận.. Không thường xuyên đến gặp e được. nhưng nếu thấy buồn.... hãy đến phòng ta.
-.....
- E.... không muốn mở lời... hay... không thích nói chuyện với ta?
Băng vẫn câm lặng, cũng không nhìn vào người con trai đối diện. Đôi mắt vẫn vô cảm nhìn chỗ khác, Nhưng thực sự, có j đó đang le lói trong tim cô bé... Giữa căn phòng lặng yên và rộng thênh... chỉ có ánh đèn vàng tỏa ra nơi bàn đọc... chỉ 1 người con trai đang ngồi đó... và giọng nói trầm.... thật ấm...
Chấn Nam từ từ cúi xuống, gối đầu lên bàn tay đặt trên quyên sách dày... Cậu nhắm nghiền mắt lại....
- Lúc này... ta hơi mệt và thật... chẳng muốn nói thêm j với người không thèm trả lời ta... E... có thể đi...
Hải Băng quay ngườu, chậm rãi bk, không thấy có lỗi dù đã để người con trai ấy độc thoại.
*******
.............
Người quản lí của Chấn Nam từ đâu đó bk ra, ngay khi Hải Băng bk chân ra khỏi phòng.
- Quan tâm tới con bé đó không phải ý hay! Cậu chủ!
Chấn Nam vẫn gục đầu dưới bàn
- Đi theo và đưa cô bé về tận nơi. Ta không muốn tranh cãi lúc vày.
- Ý định của ông chủ rõ ràng rồi. Cậu chủ biết thân với con bé đó sẽ bất lợi thế nào. Chính cậu cả cũng....
- Thôi đi!
Người quản lí quay đi, thở dài 1 tiếng rồi bk ra khỏi phòng. Cậu ta chạy theo đường về khu A, mắt ráo riết lần theo dấu cô bé kì lạ mới đến. Và cậu giật mình khi tìm ra, cô bé đã đi đúng đường về, chỉ cần rẽ qua 1 hành lang nữa là đến phòng ăn. Cô bé, chân vẫn đều đều bk, mái tóc dài đưa nhè nhẹ qua mỗi bk chân.
- Được cậu 3 quan tâm cũng đừng có kiêu ngạo thế!
Hải Băng chợt dừng chân, 1 dây thần kinh nào đó vừa phát tín hiệu.
- Ít nhất cũng nên trả lời khi cậu 3 nói chuyện, không đến nỗi... nhóc bị câm phải không?
Hải Băng từ từ quay đầu lại, từ từ ngước cánh mắt về phía quản lí của Chấn Nam. Cái nhìn đó làm quản lí chợt khựng lại, những ngón tay như muốn tê dại:
- Lắng nghe.... cũng là.... đối thoại!!!
Vẫn cái cách chậm rãi và khẽ khàng ấy, mỗi tiếng cô bé thốt ra làm người quản lí cảm giác như có dòng điện nhẹ chạy qua mỗi đốt tay. Đôi mắt cậu nhìn không chớp... và phải mấ 1 lúc các giác quan mới định thần lại được....
...........
Hải Băng về khu A. Mở cách cửa phòng bếp, hơn 20 người giúp việc đang ăn trưa vui vẻ quanh 1 chiếc bàn dài. Cô quản gia ngồi ngay ghế đầu. Hải Băng bk vào , mọi người chợt im bặt, ánh mắt dồn về phía Kiều Như.
- Lại đây ăn cơm cùng đi!- Như lên tiếng làm rất nhìu con mắt trợn tròn...
Hải Băng bk lại gần....
Phặc.... cheng....eng....
Kiều Như hất tay, bát cơm đây nguyên văn xuống đất, đổ tung tóe. Hải Băng dừng chân.
- Xin lỗi. Nhưng bàn ăn hết chỗ rồi. E ngồi tạm xuống dưới sàn ăn cùng mọi người nhé!
Mấy cô giúp việc khúc khích cười. Thụy An ái ngại cúi xuống ăn tiếp. Hải Băng vẫn đứng đó, măt nhìn cô quản gia, bình thản,không có ý chống đối hay phục tùng.
- Sao? Chê cơm chay àh? - Kiều Như tiếp tục hất tay vứt phăng đống xương mới ăn xuống đất. - Thế này chắc được rồi chứ? Ở nhà này, cho chó ăn cùng phòng với chủ là cưng chiều quá rồi.
Mấy người giúp việc tiếp tục ăn, nhìn nhau khoái trá. Kiều Như mỉm cười ' thân thiện ' quay sang nhìn Hải Băng
- không ăn sao? Thì ra chó không hiểu tiếng người.
Có tiếng cười to hơn phát ra.... Hải Băng vẫn chẳng tỏ vẻ như mình bị xúc phạm, dửng dưng quay đi...
Mặt cô quản gia tối sầm lại..
- Đứng đó! không ăn thì quay lai mà nhìn bọn tao ăn. Mày có tin mày bk thêm bk nữa tao sẽ chặt chân mày không? Cả con bạn lắm mồm cùng giường với mày nữa!!
Thụy An suýt nghẹn họng, ngẩng lên nhìn cô bạn. Băng từ từ quay lại... và đứng đó cho đến khi bữa trưa kết thúc. Kiều Như ăn với 1 tậm trang hoan hỉ vô cùng.
..........
- Mày muốn chết với chị Như àh?
- Sao lần nào tao cũng phải làm việc nguy hiểm này?
- Đi mà kêu với chị Như ấy. Mà mày chỉ cần chạy ù vào đặt khay lên bàn rồi chạy ù ra.
- Còn hơn phòng chưa xác!!!
- Cứ để chị Như biết qua 1h rồi mà chưa đem đồ ăn đến cho cậu 2 xem, mày có bị xé xác không?
- Tao bít rồi. Đi đây! À, tao không phải dọn đồ đấy!
- Chị Như bảo đứa nào không ăn cơm thì đứa đó dọn thôi.
-Oh... vui.... con bé đó gặp nạn rùi.......haha.....
.......
Cô giúp việc mở cửa phòng 101, rón rén bk vào. Chỉ có ánh đèn mờ nhạt của đèn tường, khắp nơi bao trùm 1 màu đen cửa đêm tối. Chủ nhân thường ở-đâu-đó trong căn phòng, không ai biết, thoắt ẩn thoắt hiện như hồn ma. Cô giúp việc đặt khay đồ ăn lên bàn, quay người... 1 bóng người bk ra từ bóng đêm, cao, phải, rất cao.
- Chúc cậu 2 ngon miệng. - Cô ta cúi gập người lặp lại như con rối - chúc cậu 2 ngon miệng! - rồi cô ù té chạy luôn, 2 chân như dính vào nhau.
Chấn Phong ngồi lên thành cửa sổ, lưng dựa tường. Đôi mắt vô hồn nhìn đâu đó rất xa, tai vẫn đeo mp3, thói quen thường thấy và bất biến. Cậu không để ý hoặc cố tình không đưa thông tin vào bộ não bất kể 1 điều j xảy ra xung quanh....

Thụy An vụng về quay quay cái bát bằng khan khô, xếp lên chồng bát cao ngất ngưỡng.
- Xin lỗiiiiii....... như đã nói, mình bất lực để có thể giúp bạn.
Hải Băng im lặng, tiếp tục rửa cho xong đống bát đũa tràn lan.
- Từ h bạn là con mồi của chị Như rồi. Thực ra bạn càng không nói, không tỏ thái độ, càng làm chị Như tức tối, kieur j cũng khó sống ....hay..... hay......
Thụy An định nhắc đến 2 chữ "cậu 3", nhưng lại thôi, Hải Băng có để ý đâu..
......
- Vâng! Cậu 3!
- Ta ra ngoài cùng quản lí. Tối không ăn cơm, cũng không biết chừng nào sẽ về. A cả sẽ qua đêm ở ngoài. Các e có thể đi nghỉ sớm vào tối nay.
- Cậu 3 đang mệt mà lại ra ngoài sao?
- Ta không sao. Như đừng lo. E quản lí việc nhà giúp ta.
- Vang. Là trách nhiệm của e mà.
- Và...... để mắt đến cô bé đó nữa..... giùm ta,,,
Cô quản gia tắt bộ đàm , môi mím chặt. Đầu dãy hành lang trước mặt, Hải Băng đang tiến lại gần, tay lau mồ hôi trên trán. Cô bé vừa lau xong sàn hành lang, công việc mà lẽ ra cần 3 người làm cùng. Kiều Như quay người, đập vào mắt ;à xô nước bẩn lau dọn nhà bếp. Cô lập tức đá chân làm xô nước đổ tung tóe xuống sàn,
- Con điên kia, mày lau sàn thế này àh?
Mấy người đang lau dọn ở các phòng bên liếc mắt ra hành lang. Hải Băng vẫn thế, không tỏ thái độ, nhẹ nhàng cầm lại cây chổi lau. Kiều Như khoanh tay, dựa vào tường, nhìn cô bé = ánh mắt hằn học. Lập tức, mấy cô giúp việc đang dọn các phòng bên lần lượt ra cửa bê xô nước bẩn, thoải mái - tự nhiên - mạnh tay đổ ra hành lang, 1 số cùng đồng thanh:
- Con điên kia, mày lau sàn thế này àh?......hahaha..........
Kiều Như quay người, bk đi.......mỉm cười.....

........ 5h chiều
- Chị Như. Cậu cả, cậu 3 không về, hay cứ........
- Đừng có chây lười. Nấu như thực đơn, bê đến cho cậu 2.
- Không mang đồ ăn đến, cậu Chấn Phong cũng có bao h......
- Im ngay! Ai cho mày gọi tên cậu 2. Chúng mày không nấu thì để đó, chị nấu!!!
À... à...không... em nấu.... e xin lỗi...
- Lũ lười biếng!
... Hơn 7 h tối. Hơn 20 người giúp việc đã vào phòng ngủ.
- Ai da...... cậu 3 numeber one! Chỉ có cậu 3 mới cho tụi mình nghỉ sớm thôi.
- Cậu cả ở nhà là chết chắc rồi. Tóm lại, cậu 3 tuyệt nhất!
- Hum nay ăn thoải mái, ăn xong lại không phải dọn nữa chứ. Sướng thiệt!!
- ừ ha... Mà không biết trong bếp còn miếng cơm nào cho thú cưng của chị Như ăn không nữa....
Mấy người giúp việc liếc nhìn Hải Băng, cô bé mới mở cửa bk vào. Họ cười phá lên, vẻ thích thú lắm.
- Á à... tao để lại miếng xương cá...
- hahaha... chẳng phải trưa không ăn mà nó làm việc công xuất cao thế là j.
- Ê...... không biết nó có đi hót với cậu 3 không dey. Tụ sợ, sợ, sợ lắm.
- Không dám đâu. Chị Như nói thế nào ta?
-" Nó mà hé răng nửa lời, chị cắt lưỡi nó đi"
- Ahaha..... haha........
Hải Băng không quan tâm mấy chuyện tầm phào ấy. Cô bé tiến lại giường 105, Thụy An đang ngồi đó.
- Băng đói không? Thử ra bếp coi, có khi còn j........
Thay bộ quần áo đi. Dơ quá rồi. An cho bạn mượn 1 bộ nha.... - An khẽ chạm vào bàn tay cô bạn.
- Oái, sao tay bạn lạnh thế...? À ... quên mất không nói, ở đây cứ khi mặt trời lặn là nhiệt độ xuống thấp, cũng không ai rõ tại sao. Nhưng không sao, trong phòng này có điều hòa, Mặt trời lên lại ấm thôi.
- Chán thật. Cậu 3 đi không biết khi nào về. 3 ông hoàng bận lắm. Ngoài lúc ăn cơm thì rất ít khi thấy mặt.Có lần ra ngoài cả thang mới về. À, chỉ có cậu 2 ở tring phòng suốt. Nhưng An nghĩ chắc cậu 2 cũng bận lạm đó cho ông chủ. Mọi người chỗ này đều sợ cậu 2 hết á... Lúc nào cũng lầm lì, lạnh như đá nhưng nổi giận rồi thì..... chậc chậc.....
An cứ thầm thì với cô bạn mới, vô tâm đến mức không biết từ lúc Băng vào, người đã run lên từng đợt nhè nhẹ. Cô bé thấy lạnh. An bỗng ghé tai cô bạn.
- An nói cho bạn điều này. Ở đây ai cũng biết đấy. Cậu 2 dường như không nói, mình chưa từng nghe cậu 2 nói. Và ai mà làm cậu ý nói 1 lời , trừ ông chủ thì là cả 1 kì tích đấy!!!
********
..... 4h sáng!...........
Bộp!!
1 cô giúp việc ném thẳng cái giẻ lau vào mặt Hải Băng.
- Con điên! Mấy h mà còn ngủ?
Hải Băng ngồi dậy. Thụy An cũng lồm cồm ngồi dậy, dụi mắt.
- Chị Yến àh. Hum nay dậy sớm thế. Mới sáng chị đã nặng lời thế, đen cả ngày đấy.
- Ranh con! Dậy làm việc đi!
- Vânggggg .........
.........
- Bỗng nhiên vớ được con bé đó tụi e đỡ mệt hẳn.
- Phải đó. Lại còn được xả trees nữa chứ. Bắt nó làm nhiều việc nó cũng không kêu, đánh nó nó cũng không chống đối.
Cô quản gia quay người, khuy nốt mấy cái khuy áo trên
bộ đồ đen gọn gàng:
- Nhưng cái vẻ thản nhiên của nó làm chị ngứa mắt lắm.
- Không bít nó uống phải thuốc j mà ngoan đến mức lì lợm như thế.
Cô quản gia tiếp lời - Chị sẽ chờ coi nó lì lợm đến mức nào!
Như liếc nhìn mấy cô giúp việc, họ đồng loạt ..... mỉm cười đáp trả.
Công việc của 1 người giúp việc trong 1 ngày chỉ là giặt giũ, lau chùi, dọn dẹp và nấu nướng cho 3 cậu chủ. Nghe đơn giản nhưng tốn khá nhiều thời gian vì khu biệt thự rất rộng, nhiều ngõ ngách, hành lang, chưa kể 1 khuôn viên rộng thênh thang. Vì vậy cần 1 quản gia quản lí tất cả công việc và quản lí được cả hội đồn người giúp việc. Bằng con mắt nhìn đời đầy kình nghiệm, 4 năm trước, ông chủ bất động sản lớn, cũng là ông trùm mafia lừng danh - Lâm Chấn Đông, đã đưa Kiều Như về làm quản gia cho biệt thự của 3 cậu con trai. Có lẽ ông-đã-đúng!
Hải Băng ngồi nép dưới bàn chế biến, tỉ mẩn nhặt đồ. Cảm giác vô cùng tập trung, đến mức không nhìn thấy cả người bk ngang qua. Mấy cô giúp việc hối hả, mỗi người 1 việc. 1 cô chợt tiến lại phía Hải Băng, đặt ngay ấm nước sôi gần chỗ cô bé ngồi. Thụy An đã để ý thấy, không rõ ý định của mấy cô người làm, nhưng chắc chắn là xấu xa.
- Băng à. Vời nước đang mở kìa, đứng dậy lại tắt hộ An với.
Mất 5s sau loiwf An nói, Hải Băng mới từ từ đứng dậy ( kiểu như thông tin truyền vào não khá chậm, hoặc suy nghĩ trong bộ não đã quá phức tạp để xử lí nhanh 1 thông tin khác).
Nhưng Băng vừa đứng dậy, quay đi thì cô giúp việc đã tiến lại, cô ta... đá mạnh chân vào ấm nước sôi và.........
Ào........
- Á á..... Hải Băng!!! - An kêu toáng lên nhưng đã quá muộn. Ấm nước sôi đã đổ ập vào 1 chân Hải Băng. Mấy cô giúp việc quay đi nháy mắt với nhau, có người bịt tai sẵn để khỏi nghe tiếng kêu khóc thảm thiết.
An chạy như bay đến, dựng ấm nước lên. 1 tay bịt miệng, An rùng mình vì thấy bàn chân bé nhỏ của cô bạn. Hơi nước nóng bốc lên nghi ngút, bàn chân ấy cứ đỏ dần lên...
- Trời..... Trời ơi.....bạn.......bạn.........
Thụy An ngước mắt lên nhìn cô bạn bất hạnh. Và An .... trợn tròn mắt. Hải Băng đang đứng đó, không nhúc nhích, mắt nhìn xuống chân mình,... bình thản như không có chuyện j xảy ra...
Tay Thụy An run lên, không phải vì vết bỏng cửa cô bạn nữa mà là vì sự thản nhiên đến kì lạ của Hải Băng. Chưa kịp để An làm j hơn, cô quản gia đã tiến lại, giờ thẳng tay, dùng hết sức, tát mạnh liên tiếp 3 cái vào mặt cô bé. Đầu óc Hải Băng quay cuồng vì bất ngờ bị đánh.... nhưng rốt cuộc, cô vẫn ngước lên nhìn cô quản gia - bình thản!!!!
- Mày muốn giết người hả con ranh kia? Mày không có mắt hay mù rồi? Nhỡ ấm nước đỗ vào chân người khác mày định sao?
Băng im lặng, nhìn Kiều Như. Máu dồn lên đầu, Kiều Như lại giơ thẳng tay, trợn trừng mắt..... Nhưng An đã kịp cản kaij:
- Chị Như, bạn ấy bỏng rồi, chữa thương đã, có j nói sau.
Rồi An kéo Băng chạy đi.
.....
- Mẹ...... mẹ ơi...........
- Thế này là thế nào? Nó bình thản khi cả ấm nước mới sôi đổ vào chân.
- Nó....... nó không phải người...
- Chó cũng biết đau cơ mà....
Chỉ có Kiều Như đứng đó, chưa khỏi ngỡ ngàng....
......
Ở khu vệ sinh. Thụy An đưa chân cô bạn vào vòi nước, cứ để vòi xối xuống chân.
- Rát lắm phải không? Đau lắm phải không?.... Này! Con nhỏ này!! Đau cứ nói là đau, sao phải giả vờ không có j? Mà làm sao giả vờ được chứ.... Trời ơi... trời.....
Thụy An xoa xoa tay vào chân cô bạn. - Đã kêu đứng dậy nhanh rồi. Thấy chị đó đặt ấm nước bên cạnh phải biết đường tránh cho xa đi chứ. Con ngốc này!!!....
Thụy An nhìn Hải Băng, cô bé vẫn đứng im như phỗng:
- Bạn.... đau không? Mấy cái tát ấy???
- Có sao đâu! Mai... hết đỏ thôi....
Băng trả lời cụt lủn. Cúi xuống tắt vời nước rồi.... quay đi... chậm rãi. An vẫn ngồi yên.... ngây người....
truyện khá hay đó bạn, bạn đăng típ đi mik ủng hộ .
 
  • Like
Reactions: 0839105437

0839105437

Học sinh
Thành viên
18 Tháng mười 2019
98
124
21
Nghệ An
anime
chương 4
Chiều. Chấn Khang về nhà, tay khoác vai 1 cô tiếp viên khách sạn, ngông nghênh bước lên hành lang về phòng 100.
- Cậu chủ đã về!

- Mừng cậu chủ về!
Chấn khang hút điếu thuốc dở từ miệng, khua tay:
- Im đi! Điếc tai!

Cô tiếp viên hích nhẹ vào hông Chấn Khang.
- Sao thế! Nhà anh nhiều giúp việc nhỉ.

- Sao? Muốn ở lại ăn cơm không?
- Thật á? E được ở lại sao! Ôi.... iu a thế.

- Tôi hỏi cô muốn ở lại không chứ tôi bảo mời cô ở lại hả?
- Ơ... em....

Tính Chấn Khang rất khó chịu. Ngang tàn, độc đoán, bạo lực. Hay chơi gái nhưng không phải hạng vứt tiền cho gái như các đại gia khác... Với quyền thì tham vọng, với tình thì chiếm đoạt. Thích thì nói, thích thì làm. Tóm lại không ưa ai, cũng chẳng ai ưa.
Chấn Khang đưa cô tiếp viên về phòng mình. Thường như cơm bữa và không lặp lại người lần 2.- Oa..... phòng a rộng thế, đẹp thế. Đúng là thiếu gia có khác...
Chấn Khang đứng dựa bàn, nhìn cô gái trẻ, tay tháo khuy áo sơ mi.
- Tôi đưa về phòng 10 người thì 9 người nói như cô. Hỏi thật, các cô không giỏi việc j hơn ngoài việc này hả?

- Sao a cứ phải nói thế với e. E chỉ cố làm a vui thôi, chưa gặp ai mang gái về nhà mà như anh.
Khang vứt chiếc áo xuống ghế, tiến lại phía giường. Đứng sát trước mặt cô tiếp viên, cậu đưa tay kéo mạnh cô áo cô ta lên:
- Nói lại đi! Làm tôi vui hay lấy lòng tôi để kiếm tiền?

- Đương nhiên.... làm... anh....
- Tôi ghét nhất là dối trá!

- Thì.... thực.... thực ra.... những đứa như em....
Chấn Khang rút từ túi quần jean ra vài tờ tiền, quăng xuống bên cạnh cô tiếp viên. Rồi đẩy mạnh cô ta xuống giường, chống 2 tay xuống:
- Vậy thì nhận tiền rồi làm việc cần làm. Tôi ghét những đứa con gái ở trong phòng tôi quá 2 tiếng.

Cậu đưa tay tháo khuy áo cô tiếp viên, từ từ cúi xuống...
- Khoan đã!!! Anh!!!

Cô tiếp viên bất chợt đẩy Chấn Khang lên...
- A vội thế. Cho e tắm cái đã. Đi ngoài đường người e dơ quá mà....

Cô ta vừa dứt lời, Chấn Khang đã đứng thẳng dậy quay đi.
- Cô làm tôi mất hứng! Cút khỏi đây trong 10s!

- Ơ... anh! Em.... em xin lỗi. E không tắm cũng được.
Em xin lỗi... a cứ....
Chấn KHang quay đầu, nhìn cô ta = ánh mắt quyền lực
- Tôi bảo cho cô 10s! Hoặc ra khỏi đây hoặc tôi giết cô!

- Anh.... em xin lỗi mà. E biết lỗi rồi mà....
Cô tiếp viên đứng phắt dậy, túm lấy tay Chấn Khang, sụt sịt. Chấn Khang từ từ quay người, đưa ngón tay đẩy cằm cô ta lên:
- Đừng có õng ẹo với tôi! Tôi coi mấy đứa như cô là đồ chơi bên đường, thích thì xem, chán thì vứt. Đừng đòi hỏi yêu cầu bất cứ thứ j. Và nên nhớ, khi bên cạnh tôi, thì-tôi-là-vua!

Bỏ tay khỏi cô gái vũ trường, Chấn Khang quay lại bàn lấy chiếc áo sơ mi, đi về phía cửa:
- Biến đi trước lúc tôi quay lại!!!
 
  • Like
Reactions: coolbabe

0839105437

Học sinh
Thành viên
18 Tháng mười 2019
98
124
21
Nghệ An
anime
chương 5
Chiều tối, trong khu bếp....
- Ăn tiếp cái này đi. An mà không giữ phần cho thì bạn nhịn ngày qua ngày hả?

Băng cầm từng chiếc bánh, ăn chậm rãi.
- không biết khi nào cậu 3 mới về? Chiều nay cậu cả lại đưa gái về đấy. Mấy chị ở vũ trường....è... sến lắm... Ba cậu chủ là anh em nhưng tính cách khác nhau 1 trời 1 vực. Thực ra là cùng cha khác mẹ. Nghe nói ông chủ lấy vợ đầu sinh ra cậu cả. Bà ấy chết thì lấy vợ 2 sinh ra cậu 2 và cậu 3. Bạn được gặp cậu 2 chưa? Giống hệt cậu Chấn Nam ấy. Nhưng đôi mắt thì lạnh hơn...

Băng ngồi co lại dưới đất, cái lạnh như tràn đến theo thời gian.
- Bạn sao thế?.... À, chắc không thích ứng được với nhiệt độ bất thường ở đây hả?... Không sao đâu, sẽ quen thôi...

.....
Hơn 9h tối.... mấy cô giúp việc vươn vai.
- Ai da....... cuối cùng cũng xong.

- Ê, tắm cái rồi chơi xúc xắc tiếp đi.
- Oke. Tao phải đi giặt đồ cái đã.

Cô quản gia vừa đi kiểm tra 1 lượt, trở về phòng ăn.
- Yến!

- Dạ!!!
- Dọn thức ăn phòng cậu 2 chưa?
- Rồi aj1 Chị ơi... em...
- Không lộn xộn nữa! Chuẩn bị về phòng đi!

Kiều Như quay đi, chợt để ý thấy Hải Băng. Cô bé đứng nép vào tường, mặt hơi tái đi, 2 tay đan vào nhau, khẽ run lên.
- Mày không có việc j làm nữa hay sao mà đứng ngây ở đây?... Con điên này! Tao hỏi không trả lời là sao?

Kiều Như quay lại nói với đội giúp việc.
- Đi tắm thì cởi đồ ra cho nó giặt.

- Dạ..... chị Như tâm lí ghê!
- Yêu chị Như quá

Mấy cô giúp việc khúc khích cười. Kiều Như nhìn cô bé kia:
- Giặt xong mới được đi ngủ không thì liệu đấy!

Gần 12h đêm. .. Băng cố bước ra từ phòng giặt đồ. Bàn tay ngâm nước cả tiếng đồng hồ chống lên tường. Những ngón tay run lên bần bật. Cô bé căn chặt răng, bám vào tường, lê chân bước. Cái lạnh buốt thấm vào từng thớ thịt cứ muốn đánh ngã nó. Nhiệt độ trong khu biệt thự không đến 20 độ! Bước tới phòng ngủ, chỉ cần đẩy cửa thì sẽ ấm hơn. tất cả các phòng trong biệt thự đều lắp điều hòa tăng nhiệt độ về đêm. Băng đưa tay vặn tay nắm...... và...Nó đã bị khóa trong! không ngạc nhiên, không mất bình tĩnh khi nhận ra điều đó. Băng dùng sức đập bàn tay vào cửa. Không có tiếng trả lời, có lẽ mọi người đã ngủ, Thụy An không biết là có người đã khóa trái cửa.
Hải Băng khụy xuống đất, người run lên.
Mất 1 lúc để cô bé lết được ra cánh cửa dẫn ra ban công. Nhiệt độ ngoài trời có thể cao hơn trong nhà. Cô bé đẩy cửa, bò ra bên ngoài, bàn tay chống đất vẫn run bần bật.... Phải! Nhiệt độ bên ngoài cao hơn!...... Cô bé dựa vào tường, thở dốc. Mái tóc dài xõa xuống đất, bộ quần áo giúp việc dơ bẩn. Mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán.... Băng đã thấy dễ chịu và dễ thở hơn...
Được 1 lát....... Hải Băng chợt nhận ra, có người đang ngồi trên lan can bên phải, dựa tường, ngắm trăng.... là - Chấn-Nam!
- E làm j ở đây vào h này?

-.......
- Ta mới về, không muốn đánh thức mọi người nên đã tắt chuong báo.... Ra đây vì trong phòng ta.... ngột ngạt quá...

- E không ngủ được? không quen sao?
Chấn Nam hơi nghiêng đầu, nhìn cô bé, ánh mắt buồn và sâu thẳm. Hải Băng vẫn chẳng nói j. Không gian vắng lặng, chỉ có ánh trăng chảy dài trên lan can.
- E cũng biết lí do em ở đây.... phải không? E.... không sợ.... sao?....

... 1 cô bé 14t chưa đủ để biết hết đâu......
- E biết không? Cuộc sống này là đấu tranh để sinh tồn, là giẫm đạp lên nhau để chiến thắng. Ta đã được dạy thế từ khi lên 5.... từ khi biết mình là cậu chủ của 1 gd đầy tham vọng và quyền lực. Ta....... không có sự lựa chọn của chính mình..... không có con đường khác để rẽ ngang và quay lại..... bất lực! bất lực.....

Chấn Nam nhắm nghiền mắt.....
- Ta.... có lẽ.... sẽ ..... yêu e.... và sẽ có 1 ngày.... khẩu súng trên tay ta .... hướng về.... phía em....

1 khoảng im lặng ..... Chấn Nam chợt nhận ra.... cô bé kia..... đã ngủ.
 

0839105437

Học sinh
Thành viên
18 Tháng mười 2019
98
124
21
Nghệ An
anime
chương 6
........ Qua 1 đêm dài thật dài.....
Lại 1 ngày nắng lên....
- Hay nó sợ quá nên trốn đi đâu rồi?

- Đi đâu? Xuống cống ngầm àh?
- Không có sự cho phép của cậu chủ ai ra khỏi đây đk?

Cửa chính đk canh gác 24/24, tường cao 3m và có hệ thống an ninh tự động. 1 con ruồi chưa chắc lọt qua, huống j một con bé 14, 15t.
- Nhưng tìm khắp rồi, có thấy nó đâu?

- Tại con Ly đấy. Bảo đừng khóa trái cửa rồi. H biết nói sao với cậu 3?
Một cô giúp việc quay ra nhìn Như:
- Chị à. Tính sao đây?

- Chắc nó lạc đâu đó trong khu biệt thư thôi. Có phải trẻ lên 3 đâu mà lo.
- Nhưng câu 3 về mà chưa tìm ra thì sao?

- Chị sẽ có cách nói. Cầu trời cho nó biến luôn đi cũng được.
Thụy An nghe đám giúp việc xôn xao, thỉnh thoảng bụm miệng cười.
Cánh cửa lớn vào phòng ăn kẹt mở,... Chấn Nam bk vào.
- Mừng cậu chủ về! Chúc cậu chủ 1 buổi sáng tốt lành.

- Chúc các e một buổi sang tốt lành.
2 dãy ng làm cùng ngẩng lên và.... cùng trợn tròn mắt
....... Đứng ngay sau Chấn Nam là Hải Băng.
Chấn Nam tiến lai phía bàn ăn, kéo 1 chiếc ghế ra, vô cùng lịch sự.
- E ngồi đi!

* * *
Hải Băng ngước nhìn người con trai đó, bàn tay khẽ cọ vào chiếc váy trắng 2 dây bằng lụa cao cấp. Ánh nhìn dịu dàng nhưng đầy quyết liệt của Chấn Nam làm cô bé khuất phục. Cô bé từ từ ngồi xuống ghế. Chấn Nam cùng lúc kéo ghế ra.
Kiều Như đã muốn điên lên, nhỏ tiến lại phía bàn ăn:
- Cậu 3!! Đã có chuyện j ạ?

Chấn Nam rũ chiếc khăn lau, để lên trước mặt Hải băng.
- Không có j đâu. Tối qua ta đưa cô bé về phòng mình ngủ thôi!

Đám giúp việc há hốc miệng. Như thì như có 1 cây búa tạ giáng xuống đầu.
- Cậu 3, như thế là trái quy định ạ!

Vẫn cái vẻ lịch thiệp. nhẹ nhàng và thong thả. Chấn Nam dùng dao và dĩa cắt nhỏ miếng bittet, đẩy lại phía Hải Băng.
- E đừng nghĩ quan trọng lên. Và ta cũng không muốn bất cứ ai phá hỏng bữa sáng của ta.

- Chuyện đó mà không quan trọng sao? Cạu 3 học theo cậu cả từ lúc nào vậy?.....
Keng.........
- Còn e? Quản lí cả việc của ta từ lúc nào vậy?

- Em... em ... không có ý đó....
- ta học theo anh cả? Ý em là sao?

- Dạ... không... em xin lỗi... Em biết cậu 3 không phải thế nhưng đưa 1 cô bé mới đến về phòng mình ngủ qua đêm thì....
- Vết bỏng đó là thế nào?

- Dạ....
- Vết bỏng ở chân cô bé là thế nào?!!

Đám giúp việc khúm núm, liếc nhìn bàn chân Hải Băng, nó đã được bôi thuốc và đỡ đỏ đi. Bình thường cậu 3 rất dịu dàng nhưng khi nổi giận thì không phải không đáng sọ. Kiều Như ấp úng:
- Là... là ....cô bé không cẩn thận.... nên.....

- Lần này ta bỏ qua. Có lần sau ta sẽ không để yên đau. Xem lại cách quản lí của e đi.
- Em... em xin lỗi.

..................
Chấn Nam nâng chiếc khăn giấy, lau miệng. Bữa ăn bị cắt ngang nên cậu cũng dừng luôn. Cậu vẫn ngồi nhìn cô bé kia ăn. Mặc kệ ai nói j hay tranh cãi j, Hải Băng vẫn ngồi ăn chậm rãi và ngon lành. 2 ngày rồi có được ăn đầy đủ 1 bữa nào đâu.

.........
Mình thề là chị Như lại đang tính toán j đó để trả thù bạn. Lúc ăn sáng mình thấy mắt chị ta muốn tóe lửa luôn.
- Nè, bạn số may thiệt. Bị hại không vào được phòng ngủ thì lại được cạu 3 mang vè phòng mình. Mình thề có trời, bạn là ng con gái đầu tiên ngủ trên giường cậu 3. Chao ôi...... bạn không tưởng tượng được nổi cậu 3 dịu dàng với bạn đến mức nào đâu. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Thụy An cứ thầm thì đều đều. Hải Băng chợt quay đi lau
tiếp nửa bức tranh khảm trai, chẳng rõ cô bé có nghe bạn mình nói j không. Thụy An chạy vòng sang bên, tiếp tục câu chuyện đầy hào hứng giữa hành lang.
- là cậu 3 gọi mình đến giúp bạn thay đồ đấy. Trời ơi, cái váy đó đẹp dã man, cứ như cậu 3 mua sẵn cho bạn dùng ấy. Cậu 3 còn tự bôi thuốc bỏng cho bạn, ân cần quá cơ. Mình nhìn mà chỉ biết ngẩn ngơ. Bạn thì ngủ ngon lành như 1 con.... gà. Mình bảo để đưa bạn về không lại làm phiền cậu 3 thì cậu bảo.... chèm...." Không sao, cứ để cô bé ngủ. Ta sẽ ngủ trên ghế".....hí hí hí..... sao cái cảnh đó lãng mạn quá trời...... Nè! Bạn nghe mình nói không? Nè,,,,
Thụy An chống nạnh, bực dọc:
- Không rung rinh tí nào hả? Bạn là kiểu con gái j vậy?..... Cậu 3 đẹp trai, tâm lí, lại là thiếu gia nhà giàu, có quyền, có tiền nhá! Chưa kể cậu 3 có đầu óc hơn người. Nghe nói cả 3 cậu chủ đều có IQ trên 140, tính toán như thần, là những cánh tay đắc lực của ông chủ. Một người như thế phải làm hàng triệu trái tim cô nàng đổ đến rầm chứ chả chơi. Đương nhiên, hình mẫu của mình.... hình mẫu.... Trời! Trời! Mẹ ơi......
Thụy An chết đứng giữa hành lang, 2 cánh tay bất động, đôi mắt mở to hết cỡ....
Từ đầu hành lang, Chấn Phong đang tiên lại, việc này chỉ xảy ra 1 lần/tuần.
- Á...á... cậu 2 kìa....

- Đâu? Đâu?..... ối..... cậu 2 chúng mày ơi....!!!!
Từ các phòng, đám giúp việc túa ra, xếp hàng ngoài hành lang, đầu thì cúi nhưng mắt dáo dác liếc về phía Chấn Phong. không thay đổi, cậu đi với 1 vẻ dửng dưng và bất cần hết mức. Đôi mắt nhìn thẳng chẳng để ý đến ai.
- Cậu chủ!!! - Tất cả cúi đầu đồng thanh.

Những âm thanh dường như không bay vào tai cậu 2 mà rơi luôn xuống đất. Chấn Phong vẫn lạnh như đá bước đi, cứ như "thế giới chỉ có riêng ta".
Bỗng, co quản gia từ đâu bước ra:
- Chúc cậu 2 một ngày vui vẻ. Bữa sáng ngon miệng chứ ạ?

Sự dịu dàng và quan tâm thường lệ của Kiều Như không làm Phong 1 chút mảy may. Cậu vẫn bk ngang qua người Như, và không liếc nhìn dù chỉ 1/1000s. Kiều Như lùi lại, sống lưng như có điện chạy qua. Đứng gần Chấn PHong lúc nào cũng có cảm giác ghê sợ.
Đúng lúc này, Hải Băng quay người, bước đi, hướng về phía phòng sinh hoạt. Trước mặt cô bé, Chấn Phong đang tiên lại.... Thụy An nín thpwr, nuốt nước miếng nhìn cô bạn mình đang tiến gần đến chỗ cậu 2, 1 cách thản nhiên. Và......
Tất cả đám giúp việc đứng như trời chồng khi thấy Chấn Phong và Hải Băng.... lướt qua nhau trong 1 tích tắc. Lạnh lùng. Bình thản. 2 đôi mắt vô hồn vẫn nhìn thẳng, 2 đôi chân vẫn bước.
- Lạy chúa tôi.... nó có phải là ng không?

- Nó có biết nó vừa bước đến gần ai không?
- Nó có điên không?...

- Lúc nào nó chả điên...
Mấy cô giúp việc lắp bắp nói như phản ứng tự nhiên. Còn cô quản gia thì đã kịp đưa 1 cái nhìn sắc ngọt về phía Hải Băng. Bất ngờ, Kiều Như tiến lại, không 1 ai đoán được cô đang định làm j, cho đến khi cô túm cái cô áo của Băng, giật phăng về phía trước rồi dùng hết lực đẩy cô bé thật mạnh. Băng không phản ứng kịp nên theo đà ngã vào ng...... Chấn Phong!.....
Toàn thể ng giúp việc mắt chữ o, mồm chữ a. Hải Băng ngã phịch xuống đất. Cô bé chậm rãi đứng dậy. Không thể tưởng tượng nổi điều j sẽ xảy ra sau khi Chấn Phong bị hích mạnh vào ng. Đau không phải vấn đề, vấn đề là: điều cấm kị thứ 3!!!....
Chấn Phong đã dừng chân, cả dãy hành lang im thin thít, không một tiếng cửa quậy. Đôi mắt cậu vẫn thế, sắc mặt cũng không 1 chút thay đổi, trừ đôi tay.... thì đang đưa lên. hải Băng đã đứng dậy, ngước mắt nhìn ng con trai đó, và chưa kịp ngạc nhiên vì khuôn mặt cậu ta giống hệt Chấn Nam - dù vẫn có nét j đó khác, thì 1 bàn tay rắn như thép, mạnh và bạo lực đã ghì lấy cổ cô bé và nhận mạnh cô bé vào tường. Mọi việc chỉ xảy ra trong khoảnh khắc. Hải Băng không vùng vẫy, không kêu than, dù bắt đầu ngạt thở. Cô be lại ngước nhìn ng con trai. 2 đôi mắt chạm nhau - lạnh và bình thản đến khó hỉu. Đáng sợ trên cả đáng sợ, khi mà khuôn mặt vẫn lạnh băng còn bàn tay hung bạo đang dần cướp đi mạng sống con ng. Tay Chấn Phong vẫn ghì chặt, đôi mắt vẫn xoáy sâu vào cái nhìn của cô bé. Khí quản bị siết chặt, Hải Băng càng ngày càng ngạt thở, 2 hàm răng nghiến lại..... Không 1 tiếng kêu, không 1 cái nhúc nhích, tất cả đều hiểu, chạm vào cậu 2 chỉ có 1 con đường - chết! Trừ khi...........
- Anh hai! CÓ chuyện j vậy?

Đôi chân bước nhanh về cuối hành lang. 1 tiếng nói dằn lên đầy lo lắng. Kiều Như nhìn về phía Chấn Nam, bất giác 2 tay run lên, tim đập nhanh hơn....
Chấn Nam đã đưng trước cảnh man dợn ấy. Nhìn a trai với cánh tay lên gân bóp chặc chiếc cổ nhỏ bé trắng như ngọc và cô bé kia thì đang gồng mình lên để chịu đựng, cậu đủ bình tĩnh để giải quyết được chuyện này.
- Anh hai!!!- Giọng đã nhẹ nhàng hơn, Chấn Nam cúi đầu, không 1 chút phân vân - Dù là chuyện j thì xin hãy tha cho cô bé! Vì em!

Chấn Nam vừa dứt lời, những ngón tay của Chấn Phong đã dãn ra, cánh tay buông lơi không 1 giây suy nghĩ. Không 1 cái liếc nhìn cậu e trai, Phong quay ng, bk đi, vẫn lạnh lùng và vô cảm như chẳng có chuyện j xảy ra.
Hải Băng gập ng, thở dốc, ho sù sụ, suýt chút nữa đã mất mạng.
- E không sao chứ? Đã có chuyện j vậy? - Nam kéo tay cô bé lại, hỏi gấp gáp - Rốt cuộc đã xảy ra chuyện j mà anh ahi lại thế? E có biết a 2 nóng tính thế nào không?

Cô quản gia rón rén bk lại.
- Cậu ba. Em.... em xin lỗi.

- Lý do???
- E không kịp ngăn cô bé lại, cô bé không may.... va vào ng cậu 2... Cậu 2 đáng sợ

quá... em....
- Được rồi! ta sẽ nói chuyện với e sau!

Nam quay lại nhìn Hải Băng, đưa tay vuốt nhẹ tóc mái lên
- Không sao là tốt rồi. Ta đang có việc bận, e về phòng nghỉ đi.

...............
- Mình đã dặn trước rồi mà đầu óc bạn để đi đâu thế? - Thụy An vừa lẩm bẩm vừa dùng khăn lạnh chườm nhẹ lên chiếc cổ đỏ ửng còn hằn 5 ngón tay của Chấn Phong. Còn Hải Băng ngồi yên vị trên giường, lặng như tượng.

- Không có cậu 3 thì bạn đi gặp Diêm Vương rồi. Lo mà cảm ơn cậu 3 đi. Đừng có j cũng câm như hến và thản nhiên như không. Sắp chết đến nơi cũng không mở miệng mà kêu được.
-......

- Cậu 2 mà đã điên lê thì còn đáng sợ hơn cả cậu cả. Chị Như cũng thật quá đáng.... Bạn thấy chưa, cậu 2 với cậu 3 y chang nhau, cậu 3 trông hiền hơn. Mà chỉ có cậu 3 mới khuyên can được cậu 2 thôi. Chắc là a e sinh đôi nên thương nhau hơn. Cậu 2 lạnh như đá thế nhung chịu nghe lời cậu 2 lắm đấy, có lẽ là yêu e trai nhất nhà.... chà chà... đến thời điểm này bạn đã phạm phải 2 điều cấm kị mà vẫn bình yên bạn ạ.... số hên! số hên!!!
...........
Cẩn trọng nhấn mật mã trên bảng số. Đặt bàn tay lên màn hình cảm ứng kiểm tra dấu vân tay. Màn hình hiện đỏ con chữ "Match". Cánh cửa với 2 lớp kính chịu lực và 1 bức tường vonfam rắn chắc tự động mở. Chấn Nam bk vào căn phòng kín nằm cuối cùng khu biệt thự, căn phòng được bảo vệ bởi hệ thống an ninh JPA cấp cao, chỉ chấp nhận 3 dấu vân tay của 3 cậu chủ nhà Lâm Chấn.
Căn phòng trắng toát, khs rộng, đặt 1 chiếc két lớn ở góc phòng. 1 màn hình cảm ứng lớn và 3 chiếc laptop trên 3 chiếc bàn kính. Chấn Phong đang ngồi trước 1 chiếc laptop ở cuối phòng, tai đeo mp3 và 1 tay lướt trên bàn phím vô cùng chuyên nghiệp. Chấn Khang đứng cạnh bàn đá dài, đặt vài khẩu súng thử nghiệm. Cậu đang tỉ mẩn xem xét 1 khẩu súng dđược chế tạo tinh xảo, nhỏ và lạ...
- Nghiên cứu đến đâu rồi? E trai...

- Chất phóng xạ mới rất nguy hiểm. E đang chờ loiaj phòng kính mới - Chấn Nam tiến lại bàn mình, vừa mở lapyop vừa đối thoại luôn với a cả. - Liên minh nhận mẩu thử nghiệm súng tỉa K415 của a chưa?
- Chắc đang cho chuyên gia chế tạo thử, để xem chúng làm j được với bản cấu hình đơn giản và công lực tuyệt vời của nó. Ít nhất phải mất 1 năm để tìm ra cách chế tạo. thà mất 70 000 USD để mua được 1 lô hàng mới.

- Quatar vẫn chưa chịu khuất phục thì Liên Bang còn phải chi lượng vàng khổng lồ cho vũ khí tham chiến.
- Mày không hiểu ý định cuối cùng của cha sao? Giao dịch với liên bang chỉ là để thử sức thôi.

Chấn Nam dừng tay trên bàn phím, quay lại nhìn Chấn Khang.
- Đến thế chiến thư 3 thì K415 của a là lỗi thời rồi. EU sẽ tìm cách xuất hàng loạt K415 trong thời gian không lâu đâu.

-Phải rồi! Nhưng với mẫu K300 cấp cao này thì 1 dãy chuyên gia vũ khí cũng giơ cở trắng thôi!
Chấn Khang xoay khẩu súng trên tay, vẻ mặt đắc thắng.
- E chưa nhận được thông tin j về kế hoạch K300 của a. Nhưng có vẻ như nó không có j đặc biệt???... Mà hôm nay a cho cả cảnh vệ vào đây, là ý j đây?

Chấn Nam liếc mắt ra cửa chính, 1 tên vệ sĩ kính đen đang đứng như bất động nãy giờ
- Thử nghiệm thôi. Đoán xem với khẩu K300 này, chúng ta có j?

- Không thể là loại bom tí hon phá tan được 1 tòa nhà. không thể là loại đạn siêu nhiên tỉa qua được bức tường vonfam.
- Là súng giảm thanh?

- Nó bán đầy các cửa tiệm ở Fensico.
- Không tầm thường thế đâu. Nó làm mục tiêu không hề đau đớn, bởi thực chất không hề có 1 viên đạn nao xuyên qua ng và khả năng mục tiêu sống sót được là (-1)% !

- Kể cả khi bắn trượt khỏi tim và bộ não sao?
Chấn Nam nhíu mày, còn nghi ngờ về điều a trai nói. Trong khi Chấn Khang chỉ nhếch mép cười...
Khang giơ khẩu súng hướng về phía tay vệ sĩ, lên đạn. Rồi quay về phía Chấn Nam, nhắm thẳng khẩu K300 vào ngực trái cậu em, từ từ nhắm 1 bên mắt.
- Muốn hạ e không cần phí 1 viên đạn của nó đâu!

- Nhưng a thấy đang để làm thế!. e trai ạ!
Bóp nhẹ còi súng,..... 1 mảnh kim khoảng 2cm lao ra từ họng súng hướng về phía Chấn Nam.... Nhưng chưa kịp để Chấn Nam ngỡ ngàng vì a trai bóp cò thật thì mảnh kim loại đã đổi hướng, quay ngoắt 120 độ - và xuyên thẳng vào cánh tay tên vệ sĩ trong chua đầy 0,001s
Không 1 âm thanh phát ra, tên vệ sĩ vẫn đứng nguyên, không 1 chút đau đớn.
- Anh cả. Rốt cuộc là......

- Im lặng!.... 10... 9... 8............. 3... 2... 1... zero!
Vừa dứt lời, tên vệ sĩ ngã khụy xuống.... Chấn Nam mở căng mắt hơn... Máu túa ra từ mũi, tai... xộ ra qua miệng, tràn ra ngoài... Máu chảy ngược trong khoang mắt tên vệ sĩ, rồi nhỏ giọt ra ngoài.... Máu tuôn thành dòng bê bết trên mặt hắn, ướt đẫm chiếc áo vest đen. Hắn chưa khua khua tay tìm sự giúp đỡ thì đã ngã vật xuống, bất động. Máu vẫn chưa thôi túa ra từ mắt, mũi, tai... nhưng... tên vệ sĩ đã chết!
Chấn Khang nở 1 nụ cười đắc chí
- Đây mới là đỉnh cao của vũ khí hiện đại. Mục tieu chết trong 30s, cảm nhận vị máu tràn qua miệng, cảm nhận trái tim co bóp không ngừng, đẩy máu lên não và xuất huyết ra ngoài.

- Anh cả....
- Ngạc nhiên không? Phần trăm sống sót là âm. Khi lên đạn thì K300 đã tự động nhận dạng mục tiêu, và cho dù lúc bóp cò, họng súng có chĩa về phía nào thì đạn bắn ra vẫn tìn đúng mục tiêu để gim vào, hệ thống cảm ứng là cả 1 vấn đề! Tóm lại, sau khi lên đạn thì thần chết đã bay đên... quá hoàn hảo!

- Thay bằng dùng đạn. A đã dùng thứ quái quỷ j vậy?
- Oh. Mày không nhận ra tác phẩm của mình sao? Anh đã ngâm những mảnh kim đó vào chất đọc M1xx của mày đấy!

Chấn Nam trợn trừng mắt:
- Nó mời được thử nghiệm! Tại sao a lại dùng nó mà không bàn với e?

- Mày điên àh? Mày phải cảm ơn vì a đã tạo ra loại vũ khí siêu nhiên thế này. Nó là sự kết hợp hoàn hảo, bản thiết kế từ a, chất kịch độc làm tuýt đạn từ mày, và hệ thống cảm ứng từ thằng hai.
- Nhưng a chưa hiểu hết được hậu quả. M1xx chỉ chế tạo từ nọc rắn Runi mà còn có % của chất phóng xạ!

- Hệ thống lọc thải không khí vẫn hoạt động. Mày đang lo về thứ quái j thế?
- E không nói chất phóng xạ ảnh hưởng đến không khí. Chính a cũng nhận được thông báo của cha về sự chú ý từ CIA. A không nghĩ chúng siêu phàm đến độ dò được phân tử chất phóng xạ từ không khí bên ngoài khu biệt thự?

- Không phải đó là việc của thằng 2 sao?
Chấn Nam thở mạnh 1 tiếng, lấy lại bình tĩnh.
- Thôi được. E không muốn tranh cãi với a nữa. Dù việc j thì bảo mật cho lò phản ứng cũng cần được đặt lên hàng đầu. Kế hoạch K300 để cha về rồi nói.

Chấn Khang kéo ghế ngồi xuống, lướt tay trên bàn phím laptop, miệng vẫn lẩm bẩm:" CIA là cái thá j chứ? Cha giữ mối quan hệ tốt với Liên Bang là vô dụng sao? Dù thế nào thì K300 cũng phải được chế tạo tiếp.... nếu không chẳng phải công sữ bỏ ra là zero àh...."
...... Chỉ có Chấn Phong vẫ yên vị nơi góc phòng, không bao h tham gia vào những vụ tranh luận về công việc phi pháp và vô cùng nguy hiểm mà ông trìm mafia bắt 3 cậu con trai nhúng tay vào. Chấn Phong vẫn lướt trên phím máy, mắt nhìn vò hàng trăm con số chạy trên màn hình và cấu tạo hệ thống an ninh khu biệt thự được hiển thị 3D. CÒn tai cậu vẫn nghe mp3! Não bộ của cậu xử lí rất nhanh hàng triệu thông tin nhập vào. Không ai khác, chính Lâm Chấn Đông hiểu rằng, trong kế hoạch vĩ đại của ông ta, cậu con thứ 2 là 1 phần vô cùng quan trọng.
Tay Chấn Phong chợt dừng lại, gõ nhẹ vào phím Enter. Cậu đẩy ng đứng dậy, vẫn để nguyên máy chạy và bk về phía cửa. Cậu không quan tâm tới a hay e trai hay bất cứ 1 kế hoạch nào của họ, điều cần thiết chỉ là phần việc của mình.
Màn hình cảm ứng và máy tính của Chấn Khang và Chấn Nam nhận được file mới. Là bản thiết hế hệ thống an ninh mới từ Chấn Phong. Mặc dù hệ thống hiện tại đã vô cùng cao cấp, nhưng thay đổi sẽ ngăn chặn hướng xâm nhập của các hack-cơ chuyên nghiệp, nhất là các chuyên gia máy tính của CIA. Từ khi hệ thống được hình thành, điều tuyệt diệu nhất mà không 1 hệ thống an ninh quốc gia nào có được là bức xạ từ bao quanh khu biệt thự rộng lớn này, ngăn cản bất cứ 1 loại sóng siêu âm, sóng từ, sóng điện thoại.... nào vượt qua. Tức là, sự liên lạc phía trong khu biệt thự thì không ai có thể dùng di động hy kết nối từ trong ra ngoài, trừ 3 chiếc điện thoại và 3 chiếc laptop được thiết kế đặc biệt dành cho 3 cậu chủ, 3 cái đầu siêu phàm, 3 cánh tay đắc lực của Lâm Chấn Đông!
-----------------------

Hồ sơ của 3 cậu chủ nhà Lâm Chấn:
Lâm Chấn Khang: 1m82 - IQ: 160
Tốt nghiệp loại A ngành chế tạo thiết bị và vũ khí. Nhiệm vụ chế tạo, sản xuất và bán các loại vũ khí cho các nước chiến tranh, cho lực lượng phản -động và thu về lợi nhuận khổng lồ.
Lâm Chấn Phong: 1n88 - IQ: 3 chữ số
Tốt nghiệp loại A ngành quản lí và bảo mật an ninh. Nhiệm vụ quản lí hệ thống an ninh khu biệt thự. Quan trọng hơn là an ninh mạng với tất cả giao dịch từ Lâm Chấn Đông đến các nhà lãnh đạo phái chủ chiến. Trong khu bieetk thư hơn 100 cảnh vệ canh 24/24 ở cổng và 4 bức tường rào cao 3m, chỉ ngồi trong phòng với 1chiếc laptop, Chấn Phong có thể nắm được mợi hoạt động ở mọi ngõ ngách, hệ thống tự động phát hiện bất thường và nhận dạng kẻ lạ đột nhập
Lâm Chấn Nam: 1m80 - IQ 170
Tốt ngiệp loại A ngành nghiên cứu và chế tạo y học hạt nhân. Nhiệm vụ điều chế chất độc use trong chiến tranh, xử lí, phân tích chất phóng xạ nguy cở dò rỉ từ lò phản ứng. M1xx là loại kịch độc được điều chế từ nọc rắn Runi, loài rắn độc nhất thế giới được Liên Bang bảo vệ tại 1 hòn đảo xa đất liền với mục đich use trong chiến tranh.
 

0839105437

Học sinh
Thành viên
18 Tháng mười 2019
98
124
21
Nghệ An
anime
chương 7
Bề ngoài thì Lâm Chấn Đông là 1 ông chủ bất động sản lớn, 1 ông chùm mafia có dính líu tới hàng trắng. Nhưng tất cả chỉ là để đánh lừa hướng điều tra của cảnh sát thành phố. Thực chất mục đích chính của ông ta là thu 1 nguồn lợi nhuận khổng lồ từ việc buôn bán vũ khí, chất đôc cho các nước chiến tranh. Và quan trọng hơn là thế chiến thư 3. Khi mà các nước đứng đầu muốn giương oai diễu võ, châm ngòi cho chiên tranh thế giới lần 3 nổ ra, thì 1 mối quan hệ tốt đẹp và 1 kế hoạch chế tạo vũ khí hạt nhân nguy hiểm nhất từ trước đến nay có thể đưa ông ta lên làm kẻ bạc tỉ hàng đầu thế giới sau chiên tranh. Đương nhiên CIA không thể không đánh hơi thấy mùi *********, chỉ là làm cách nào để điều tra ra được kế hoạch vĩ đại ấy và bằng chứng để kết tội. Khi mà Obama hoàn toàn phản đối chiên tranh! Do đo, an ninh cho khu biệt thự là vô cùng quan trọng. Không chỉ là bảo mật cho mấy trăm lô vũ khí hiện đại của Chấn Khang, hàng tá các loại chất độc trong phòng thí nghiệm cua Chấn Nam, mà còn là....... 1 lò chế tạo vũ khí hạt nhân nằm ngay dưới tầng hầm của khu biệt thư.! ... Đó là lí do hệ thống lọc thải không khí cấp cao luôn hoạt động. Và cũng là lí do nhiệt độ khu biệt thự xuống thấp về đêm, khi những tháp làm lạnh hoạt động hết công suất nằm ngay giữa lò chế tạo và khu biệt thự phía trên!
.........
- Cậu 3. Ông chủ cho ng báo đã sang Los Angerles sáng nay.

- Ta biết rồi. Đặt vé máy bay sang Nhật cuối tuần này cho ta. Ta cần gặp chuyện gia hạt nhân.
- Xảy ra chuyện j sao ạ?

- Chỉ là lượng phóng xạ rò rỉ vượt mức bình thường. Quan trọng là ta cần kiên cố lại tường bảo vệ để a hai thay đổi hệ thống an ninh. Cần 1 khoản tiền không nhỏ.
- Vậy... oomg chủ..

= Không sao. Ta giải quyết được. tài khoản còn bao nhiêu?
- Hơn 140 000 USD. Sao phải use tài khoản riêng? Cậu cả mua thiết bị cũng hỏi ông chủ...

- Được rồi. ta biết phải thế nào! Ra ngoài đi, ta có hẹn.
Tay quản lí thở dài, quay đi... Cùng lúc đó cô quản gia bk vào phòng của Chấn Nam.
- Cậu 3 cho gọi e ạ?

- Xn lỗi.. cũng muộn rồi. Mọi ng đã ngủ phải không?
- Dạ. không sao ạ. Cậu 3 gọi e lúc nào cũng được mà. Nhưng có chuyện j sao ạ?

- Chuyện về.... cô bé mới đến!
Mặt Kiều Như chợt tối sầm lại.
- Các e... đều quý cô bé chứ?

- À.... vâng... Mọi ng đối xử rất tốt với cô bé mà. Nhưng... có vẻ như... cô bé không muốn hòa đồng với mọi ng. Lúc nào cũng dửng dưng, chẳng chịu nghe ai nói cả.
- Có thể cô bé lại nơi ở mới.... dù sao cũng chỉ là 1 cô bé thôi.

- Không sao. E không trách cô bé đâu.
- Ta cũng không muốn cô bé phải làm việc, nên đừng ai thắc mắc j cả, nhất là về cách ta đối xử với cô bé!

- Cô bé... quan trọng.... vậy sao? Là ai mà....
- Không phải chuyện Như cần biết. Được chứ?

- Vâng.... nhưng.... cô bé ngồi không cả ngày, cũng buồn cậu 3 ạ. Chắc cô bé cũng muốn giúp đỡ mọi ng làm việc mà. Tất cả coi nhau như chị e trong nhà, cậu 3 đừng lo.
- ...... Ừ..... nếu vậy hãy để cô bé làm những j mình muốn..... Còn nữa... ta cần nhờ Như 1 việc. Là nhờ và cũng là mệnh lệnh!

- Cậu 3 cứ nói đi.
- Không được để cô bé bk chân sang khu B!

- Nhưng....
- Ta không nói lại lần 2!

- E... biết rồi....
.......... Bk ra khỏi phòng Chấn Nam, Kiều Như chỉ muốn điên lên...." Cô bé! cô bé! Con điên đó là cái quái j? Dám cướp cậu 3 trước mắt ta. tao sẽ cho mày hối hận...:"
* * * * *
Nửa đêm, Chấn Nam đi trên hành lang vắng tanh. Cậu có 1 thói quen, ra ban công giữa đêm.... Dựa tay vào lan can, Chấn Nam hút 1 hơi dài. Không khí ben ngoài dễ chịu hơn. không gian thật yên ắng. Thỉnh thoảng nghe tiếng gió đậu trên những cành lá non xanh teong khuôn viên, rung rinh như thầm thì cùng ai.
Bỗng, Chấn Nam nghe tiếng sột soạt đằng sau mình. Câu quay người....... và thấy lờ mờ trong ánh trăng khuất sau mây..... 1 cô bé đang co ro ngồi dưới đất... cậu tiến lại gần...
- Em.... chưa ngủ sao?

Hải Băng từ từ ngước đôi mắt trong veo đong đầy ánh trăng dịu dàng.
- Không phải.... e định ngủ ở đây chứ, cô bé?

Hải Băng nhìn sâu vào mắt Chấn Nam, đôi mắt âm áp và trìu mến khó tả, cô bé không trả lời. Chấn Nam chợt mỉm cười, cậu cũng ngồi luôn xuống đất, dựa lưng vào tường, ngay cạnh cô bé kì lạ chẳng thích mở lời.
- Nếu không quen.... e cứ đến phòng ta ngủ.

-....
- Em thật kig lạ.... e biết không? Không chống đối, không sợ hãi, không nói chuyện.... nhìn vào mắt e, ta như bị cuốn vào trong đó... nó thật lạnh... cũng thật khó hiểu... cũng như em.

-....
- Em .... cứ dửng dưng thế cũng được. Nhưng ít nhất, thấy a hai của ta hãy tránh xa ra. Mọ ng ở đây đều biết, a hai rất nóng tính. Bình thường thì

chẳng quan tâm tới ai, chẳng nói chuyện với ai... nhưng ai chạm vào ng anh ấy, thì thật sự.... khó mà sống tiếp. Ta... không phải đùa đâu. Hai năm trước, đã có 1 cô gái làm việc ở đây phải vĩnh biệt thế gian này, vì anh 2.....
Chấn Nam quay đầu sang, nhìn Hải Băng.... 1 mái tóc dài, xõa xuống áo, 1 đôi mắt đen và sâu khó hiểu, 1 chiếc mũi nhỏ và thẳng xinh xắn.... Chấn Nam cảm giác yim tê rân rân.... nhưng... Hải Băng vẫn ngồi yên như tờ, mắt nhìn đâu đó rất xa, chẳng có j lo lắng về điều Chấn Nam vừa nói.
- Nếu chiều nay ta không đến... có lẽ, đã phải giao e cho Tử Thần.... e thật sự.. không sợ sao?!!!

-....- Ta và a hai sinh ra cùng ngày, cùng 1 ng mẹ.... Từ nhỏ anh đã rất thông minh và trầm tính. Hơn ai hết, ta hiểu ta được mẹ yêu thương nhiều hơn, đến độ tỏ ra là quan tâm ta nhiều nhất. Dù cùng tuổi, ta vẫn được a chăm sóc và bảo vệ. A không bao h tranh giành bất cứ thứ j, a cho ta tất cả những j ta muốn, dù là thứ đồ a thích nhất.... 12t, mẹ ta mất. Kể từ cái ngày đau thương ấy, 8 năm rồi, a không nói với ta 1 câu 1 lời nào.... A trở nên lạnh lùng và vô tâm với tất cả, a có thể hung dữ với bất kì ng nào... trừ ta! Và ta đã hiểu.... A như vậy.... bởi vì... a hận ta tột cùng, hận đến nỗi không muốn chạm vào bất cứ thứ j của ta, bất cứ thứ j liên quan đến ta, bất cứ ai ta muốn bảo vệ....
Những đường gân hiện rõ trên mặt Chấn Nam, cậu nhắm nghiền mắt, quay đi.... rồi thở 1 tiếng dài
- Ta.... không biết tại sao lại nói với e những chuyện này.... Dù e cứ lặng yên thế, ta vẫn thấy nhẹ nhõm đi nhiều. E là ng đầu tiên được nghe ta kể chuyện của mình - Nam chợt cười - Coi rằng e là con búp bê nhỏ không biết nói, e sẽ giữ mái bí mật cho ta, phải không?....

-....
- Ai nhìn vào cũng nghĩ ta và 2 anh có tất cả.... nhưng thật ra tất cả những j ta có... chỉ là... là....

- Cô đơn sao???......
Chấn Nam chợt khựng lại, cơ mặt như giãn ra. Cậu từ từ quay mặt lại. Đôi mắt đen huyền ấy đang nhìn cậu, cái nhìn lúc nào cũng như xoay sâu vào ng đối diện, cái nhìn cho Nam biết rằng, tất cả những j cậu nới, đều được lắng nghe!
........
9h sáng
- Sao mày lại để ở đây? Mày không thấy thế sẽ rất vướng mắt tao àh? Nhìn thấy mày tao đã vướng mắt lắm rồi!

Thụy An rón rén đến gần cô quản gia đang chống nạnh mắng té tát vào cô bạn mình.
- Chị Như à. Cái bình nước đó, bình thường ai để ở đây chị có nói j đâu... mà... bạn ấy....

- Câm đi. Ở đây, mày quản lí hay tao?
Thụy An rụt cổ, lủi nhanh, vừa lẩm bẩm "Rõ ràng kiếm cớ măng bạn ấy. Tức vì bị mất cậu 3 chứ j. mà thực tình đã có bao h đâu mà mất. Hư' z!"
- Tao nói thế mà mày không mở miệng ra xin lỗi được hả? Có đem nó để chỗ khác ngay không?

Hải Băng quay ng, bê bình nước lên, tiến lại phía kệ bát đĩa, nới thẳng ra, cô bé chẳng quan tâm lắm đến những j Như
nói.
- Không được! Để đó quặc tay vào vỡ đi thì sao? sao mày ngu thế hả?

Hải Băng lại bê cái bình đặt lên chỗ bàn ăn.
- Đó là bàn ăn chứ bàn đựng nước àh? Đầu óc mày không động não được sao?

Đám giúp việc túm tụm lại xì xào, 1 cô chợt lên tiếng:
- E thấy để chỗ nào cũng vướng mắt. Hay buộc lên ng nó cho thành 1 đống vướng mắt luôn. Rồi lúc nào ai cần uống, huýt 1 cái nó có mặt.

- Thế là cái bình nước di động àh?
- Hahaha..... nghe vui đấy....

Cô quản gia khoanh tay, nhìn Hải Băng:
- Tao thì nghĩ lúc nào muốn uống cứ đưa tay vẫy vẫy thế này là nó đến này. Chúng mày biết như vẫy con j không?

Cả đam ng làm lăn ra cười như nắc nẻ...
- Sao? Thế mày biết phải để chỗ nào chưa?

Hải Băng bê lại bình nước, rốt cuộc để đúng lại chỗ ban đầu.
- Con điên kia! Mày đang trêu tức tao đấy àh?

Hải Băng nhìn thẳng vào mắt cô quản gia.
- Muốn để đâu, tự để đi!

Máu dồn lên não, mắt Kiều Như chỉ muốn long ra vì điên tiết. Như hùng hổ bk nhanh về phía Hải Băng, 2 bàn tay nắm chặt.
Mấy cô giúp việc bàn nhanh:
- Tao cá 4 cái tát!

- Tao cá 5 cái.
- Tao nghĩ nó sẽ vỡ đầu!

- Không! không được chị ơi! Cậu cả, cậu 3 đang vào!
Kiều Như dừng lại, kịp nghe lọt tai câu nói của cô ng làm. Nhỏ nhìn chằm chằm vào Hải Băng, rồi bất chợt xô mạnh cô bé ra sau. Băng ngã chúi về phía sau, đập mạnh vào cái bình hoa quý trên kệ tủ và....
Xoảng.... xoảng.....
Hải Băng ngã bịch xuống đất, mảnh sứ vỡ bắn tung tóe. Cả dãy ng làm trợn tròn mắt.... Cùng lúc, Chấn Khang và Chấn Nam nk vào...
- Ôi! Sao e bất cẩn thế? E biết cái bình này quý giá lắm không? Chị đã dặn kĩ pải cẩn thận rồi?.... E có sao không? Đứng dậy đi. Chị nhận tội thay cho. Cậu cả quý cái bình này lắm, cậu mà biết, thì tội nghiệp cho e.... cứ để chị....

- E định nhận tội thay sao? Cô quản gia tốt bụng? ( hix, tốt kinh khủng!!!)
Kiều Như quay ng, tròn mắt nhìn Chấn Khang
- Cậu cả! Cậu 3! E xin lỗi.... không biết 2 ng vào....

Chấn Khang chợt cười bk lại.
- Mấy năm rồi, e vẫn dịu dàng phết nhỉ? ( dịu dàng????? ọe.. )
- Cậu cả đừng nói thế. E xin lỗi, cái bình quý bị vỡ mất rồi.
- Đâu phải lỗi của e, sao lại xin lỗi?

Chấn Khang đưa mắt nhìn về phía Hải Băng, lại cười.
Chấn Nam tiến lại, Chấn Khang giơ tay ra hiệu:
- Mày đứng đo! A sẽ xử lí!

Chấn Khang lại gần Hải Băng, cúi xuống, nhẹ nhàng kéo tay cô bé đứng dậy.
- E có sao không? Hình như ba không có ý định đưa e về đây làm giúp việc mà.... Nhưng e làm vỡ cái bình nàyf....

Chấn Khang lần những ngón tay trên tóc cô bé.... rồi khẽ vuốt nhẹ lên má.... xuống cằm.... xuống cổ áo... Và bất chợt, kéo mạnh cổ áo cô bé xốc lên, siết chặt lại, dằn giọng:
- Có biết cái bình đáng giá bao nhiêu không? Bán e đia chưa chắc đã đủ tiền đâu!

Chấn Khang giữ chặt cổ áo cô bé, kéo lại gần mình hơn.
- E muốn sao? Theo quy định của nhà này....

Kiều Như lên tiếng:
- Đánh 1 trận rồi bỏ đói 3 ngày. Thưa cậu chủ!

Chấn Khang khẽ cười:
- Ừ! Đánh 1 trận....

Phặc.!!!..
Bàn tay Chấn Nam đã siết chặt lấy cổ anh tai.
- A thôi đi! Đủ rồi đấy!

- Mày đang làm j đấy hả?
Chấn Nam kéo Hải Băng ra khỏi bàn tay bạo lực của Chấn Khang, đẩy cô bé về phía sau mình.
- Chỉ là 1 cái bình hoa. Dù sao cũng vỡ rồi.

- A mày đang quản lí việc nhà mà mày thế hả?
- Vậy a muốn sao? Đánh Hải Băng 1 trận rồi bỏ đói 3 ngày?...

- Ái chà.... biết cả tên rồi cơ đấy.
- E không đùa với a đâu. Đúng như a nói, cô bé không phải giúp việc. Vậy nên quy định không nhất thiết phải thực hiện.

- Chỉ cần bk chân vào nhà này, ai cũng như ai thôi! Hay... mày làm j con bé rồi, nên muốn bảo vệ?
Đám giúp việc và Kiều Như này h đang chăm chú nghe cuộc đấu khẩu của 2 cậu chủ, chợt sững người....
Chấn Nam trợn trừng mắt, người như nóng lên khi nhìn cái vẻ khiêu khích của anh trai:
- Anh ăn nói cẩn thận. Chẳng lẽ a nghĩ rằng đưa gái về nhà ngủ là thực hiện quy định sao?

Mặt Chấn Khang chợt tắt nét cười vui thích.
Cùng lúc tay quản lí của Khang chạy vào.
- Cậu cả. 10h chuyến bay đi Los Angerlet sẽ khởi hành.

Chấn Khang quay ngoắt ng, bk ra cửa, bỏ lại 1 câu bực bội:
- Biết rồi!

Chấn Nam luôn cố gắng giữ hoà khí với anh trai, nhưng cái tính khó chịu của Chấn Khang không cho phép.... Chấn Nam quay đầu về phía sau, nâng bàn tay Hải Băng lên.
- E không sao chứ? Có bị thương không?

Hải Băng khẽ lắc đầu.
- Lần sau phải cẩn thận hơn.... E không cần dọn chỗ này đâu, về phòng đi!

...............
- Cậu 3. E xin lỗi.

- Như đâu có lỗi. Được rồi, không sao cả.... Nhưng e không cần chịu trách nhiệm cho lỗi của ai đâu. Xảy ra chuyện j cứ nói với ta.
- Vâng!

- Ngày kia ta sẽ ra nước ngoài, chắc không thể về trong một hai ngày. Nên.... em....
- E hiểu rồi. Quản lí tốt việc nhà và chăm sóc cô bé đó

- Ừ.! Ta luôn yên tâm về em!
 
  • Like
Reactions: coolbabe

0839105437

Học sinh
Thành viên
18 Tháng mười 2019
98
124
21
Nghệ An
anime
chương 8
.............
- Nam à. Con không sao chứ?

- Có sao đâu mẹ. Ba chỉ mắng vài câu thôi. Lần sau con sẽ cẩn thận mà.
- Phong! Sao con để e bị ba mắng như thế? Mẹ đã dặn thế nào?

- Chỉ là vỡ cái bình hoa thôi. Ba có giận lắm đâu.
- Con còn biện minh được hả? E con chẳng biết j, nó có nhỡ làm sai thì con phải chịu tội thay chứ! ( hix. tội nghiệp. anh em sinh đôi mà phân biệt ghê cơ. Chả hỉu bà này bị sao nữa)

- Lần trước vì e con đã bị phạt bỏ đói 3 ngày....
- Thôi đi! Chỉ vậy mà con hậm hực sao? Sao chỉ mỗi việc bảo vệ e mà con cũng làm không xong. ( Bằng tuổi mà......... bảo vệ.........???)

- Con biết rồi, con xin lỗi!!...
Nam à! Con muốn sau này giống ba không?
- Có ạ. Trông ba oai lắm mà.

- Nhưng con hiền lành thế này, mẹ lại thấy lo. Mẹ muốn con trai mẹ được hạnh phúc hơn..... Phong. Con muốn trở thành ba không?
- Không. COn không thích.

- Sao lại không? Con phải cố gắng, cố gắng nhiều hơn để có thể là ng thay thế ba sau này.
- Chấn Nam muốn vậy đấy. Mẹ bảo em....

- Không được! Nam không hiểu chuyện nên mới nói thế. Công việc của ba rất nguy hiểm, con phải nghĩ cho e chứ. ( Hix. vậy ai nghĩ cho Chấn Phong đây!)
- Vậy mẹ muốn sao. COn chỉ muốn sống bình thường thôi.

- COn phải tập luyện, phải học thật chăm chỉ, phải để ba con hài lòng. Mong muốn của mẹ, là con lớn lên thay thế vị trí của ba để có thể bảo vệ e trai con!
- Thật sự.... con có phải con trai mẹ không?

- Vì là con trai mẹ nên con phải làm điều mẹ muốn. Con nhất định phải làm được, phải bảo vệ Chấn Nam trước thế giới khắc nghiệt này. Mẹ tin con làm được! Con được sinh ra là để bải vệ e trai con, con phải nhớ điều đó! ( Bà mẹ này kì quặc thật!! Thương Chấn Phong wa' )
- Con hiểu rồi.... hiểu rồi......"

.......
Chấn Nam ôm đầu, đập xuống bàn.... kỉ niệm ngày xưa làm im cậu se lại......" Thật sự, a cảm thấy thế nào? Em xin lỗi.... e đã không hiểu hết được lòng a..... a cứ hận e đi..... hận suốt đời cũng được...."
* * *

- Cậu chủ! E xin lỗi. Lần sau e sẽ hoàn thành nhiệm vụ. E hứa.... cậu chủ.... hãy cho e 1 cơ hội......

Chấn Khang dựa lưng vào ghế, dửng dưng nhìn tên đàn em quỳ dưới đất, cầu khẩn sự tha thứ vì làm hỏng việc. Hắn vừa bị dần cho 1 trận thương tích máu me đầy người.
- Xin cậu chủ tha cho e lần này. Lần sau e nhất định...

- Nhất định hoàn thành nhiệm vụ?
- Vâng.... vâng.... chỉ cần cậu cho e cơ hội... em sẽ....

- Tao đã cho mày cơ hội. Mày có biết 1 lần nhỡ của mày cũng khiến cả chục tên đàn e của tao vào tù không?
- Là do e bất cẩn! E đáng trách.... nhưng e sẽ cố gắng.... xin cậu......

- Chờ mày cố gắng thì tao đã già rồi. Cái tao cần không phải lời hứa suông mà là kết quả đạt được. Đây là lần thứ hai tao cho mày cơ hội. Như đã nói, tao rất ghét con số 3!Chấn KHang liếc nhìn ng quản lí:
- Xử hắn đi!

Tên đàn e cuống cuồng đập đầu lia lịa xuống đất, miệng không ngớt lời van xin.
Tay quản lí bk lại ghé gần cậu chủ, thầm thì:
- Đã cho nó 1 trận rồi. DÙ sao cũng không phải ng của mình. Là ng ông chủ đưa về, nếu xử xong......

- Sao? Cả mày cũng định chống tao àh?
- Không. E chỉ muốn nhắc nhở cậu chủ.....

Chát!!!!
1 cái tát mạnh giáng thẳng vào mặt tay quản lí, hắn im luôn. Chấn Khang đứng dậy, cầm lên khẩu súng trêm bàn, bk lại gần chỗ tên đàn em.
- Xin cậu chủ tha mạng. E sẽ lấy công chuộc tội. E hữa sẽ lấy công chuộc tội!

Chấn KHang ngắm nghĩa khẩu súng trên tay, chỉ là 1 khẩu súng ngắn bình thường. Rồi, Chấn Khang giơ khẩu súng lên, hướng thẳng đầu tên đàn em, .... lên đạn.
- Vậy thì xuống mồ mà lấy công chuộc tội!

Phằng! Phằng!
Hai phát súng liên tiếp vào trán tên đó tạo thành hai lỗ nhỏ sâu hoắn. Máu phun ra từ 2 lỗ nhỏ đó như phun nước. Hắn ngã vật xuống đất trong ít giây, mắt vẫn trợn ngược.
Chấn Khang từ từ quay người. Vẫn cái vẻ ngông nghênh thường thấy. Cậu giơ súng hướng thẳng vào tay quản lí, hắn bỗng thấy tim giật mạnh.
- Còn muốn "nhắc nhở" ta lần nữa, mày cũng như tên này.

Chấn Khang hạ tay, ném khẩu súng lên bàn, bk ra cửa.
- Hoàn tất thủ tục xuất cảnh cho ta. 10p nữa ta sẽ ra sân bay.

..............
- Ta không ở nhà. Đừng lười biếng đấy.

- Dạ!
Cả đám giúp việc cùng đồng thanh.. Chấn Nam ra hiệu cho quản lí kéo vali ra trước. Cậu tiến về phía Hải Băng. Cô bé đứng ở cuối hàng, chẳng nói j, chẳng quan tam tới chuyện cậu 3 sẽ ra nước ngoài lâu lâu. Chấn Nam cúi xuống, ghé vào tai cô bé: " Lúc về, ta sẽ mua quà cho em!" Cậu mỉm cười, rồi quay ng bước đi....... Hải Băng chỉ liếc 1 cái.
- Cậu 3 nói j với mày đấy hả?

Hải băng nhìn lên, lại là bộ mặt tức tối của cô quản gia. Cô bé định quay đi..... Kiều Như lập tức túm lấy cổ áo cô bé kéo lại.
Chát! Chát!
2 cái tát liên tiếp làm đầu Băng quay như chong chóng. Không nhớ đây là cái tát thứ bao nhiêu từ khi Băng bk vào khu biệt thự này.
- Thái độ của mày chỉ khiên tao muốn điên lên! Phải trả lời khi tao hỏi! Biết chưa?!!!

Kiều Như đẩy cô bé thật mạnh, phủi tay rồi quay đi.
- Để coi mày còn được cậu 3 bảo vệ không. Cho đến khi cậu 3 về. Tao sẽ cho mày sông trong địa ngục! Ranh con!

Mấy cô giúp việc cùng hất mặt quay đi. Kiều Như đựng lại chỗ Thụy An.
- Tao cũng chẳng ưa cái mặt mày tí nào. Hôm nay là Chủ Nhật, đến phên mày dọn dẹp khu B đấy, em ạ!

Cô quản gia lướt qua, để lại Thụy An với 2 con mắt căng ra.... thẫn thờ. An lầm lũi bk lại phía cô bạn mình.
- Địa nguc! Đây thật sự là địa ngục!
.............
- Hộc..... hộc.... chết.... tao chết mất....

- Sao thế? Mày bị ma rượt à?
- Ma rượt thì nó ngất luôn ra đó rồi.... haha....

- Yên đi coi nó bị làm sao nào!
Cô giúp việc đứng dựa vào bàn, ôm cái khay đựng đồ ăn, thở hổn hển.
- Tao mang thức ăn vào phòng cậu 2, thấy phòng vắng tanh tao định quay ra thì thấy cái laptop còn sáng màn hình trên bàn.... thế là tao....

- Chết cha mày rồi.....!!!!
- Thì tao có làm j đâu. Nhìn khắp phòng chả có ai, mon men lại gần xem có j trên máy không. Chưa kịp thấy nó là cái thứ j thì đã thấy.... hic .... thấy.....

- Cậu 2 trước mặt mày luôn!......hahaha............
Đám giúp việc đồng thanh rồi ôm nhau cười.
- Cười cái j. Tao đã khổ lắm rồi.

- Dù sao mày cũng đã chết đâu nào. Mà sao mày ra được thế?
- Tao rối rít xin lỗi rồi 3 chân 4 cẳng phóng ra ngoài chứ sao. May mà cậu 2 không nói j......

- Thôi đi bà. Cậu hai mà nói gì với mày, kể cả là la mắng thôi thì trời cũng sập cái đùng.
- Các ng rành rỗi nhỉ? Đứng đây mà buôn chuyện.

- Chị Như.....
- Bọn em xin lỗi. Bọn e làm việc ngay đây ạ.

- Yến!!!
- Dạ.... e xin lỗi, e sẽ cẩn thận hơn.

- Ai cho em cái quyền xem xét đồ đạc trong phòng cậu chủ hả?
- E xin lỗi!!!

- Từ h không cần vào phòng cậu 2 nữa. Chị sẽ giao cho con ranh con đó.
- Thật.... thật ạ.... E cảm ơn chị! Yêu chị Như nhất.

- Thôi đi. Sến quá
............
6h chiều. Hải Băng bê 1 khay đồ ăn lớn đi trên hành lang. Rất rất nhiều thức ăn hấp dẫn và lạ mắt, 2 cốc sữa và thức ăn xếp ngay ngắn cùng 1 nhiệm vụ nghe như đơn giản - đem đến phòng 102. Tất cả mọ ng, trừ Hải Băng, biết rằng: 102 là phòng của Chấn Phong!
Cô bé đẩy cửa bk vào phòng..... căn phòng rộng cùng 1 bóng đem bao trùm. Chỉ le lói phía trong 1 ánh sáng trắng mờ nhạt từ chiếc laptop vẫn sáng màn hình. Không gian yên tĩnh lạ lùng, cảm giác rờn rợn như có bóng ng đâu đây. Hải Băng tiến lại phía chiếc bàn kính, đặt khay đồ ăn lên, chậm rãi, nhẹ nhàng. Cô bé quay ng, vấn cái cách chầm chậm, vô tâm ấy...... và.... Hải Băng chợt nhận ra,,,,, ở góc phòng, nơi chiếc cửa sổ sắt rộng rãi, đóng kín..... có 1 ng con trai đang ngồi đó, bất động như đang ngủ..... nhưng đôi mắt vô hồn vẫn mở, nhìn đâu đó rất xa, như xuyên qua chiếc cửa sổ lớn màu bạc, như bay vào 1 không gian bất tận vô hình.......
Hải Băng chậm rãi bk khỏi phòng, không 1 cái ngoái đàu lại......
Bk chân cô bé vừa qua khỏi cửa..... Đôi mắt Chấn Phong đã từ từ đưa ngang.... ánh nhìn dừng lại tại cửa chính, nơi ổ khóa vừa tra vào vừa vặn.....
2h sau..... Hải Băng trở lại phòng 102, thu dọn khay đồ ăn. Mọ thứ vẫn còn nguyện vẹn, trừ hai cốc sữa đã cạn!
...............
 
  • Like
Reactions: coolbabe

0839105437

Học sinh
Thành viên
18 Tháng mười 2019
98
124
21
Nghệ An
anime
9
...............
"- Xin lỗi! Ba về muộn. Gần 1h rồi, công chúa của b chưa ngủ sao?......... Ở nhà 1 mình sợ lắm phải không?
- Không sợ. COn chờ ba về
- Ba ôm 1 cái nào...... Con gái ba ngoan nhỉ. Chẳng lúc nào hỏi vì sao ba hay về muộn....
- Không phải công việc của ba rất quan trọng sao? Con lớn rồi, tự chăm sóc được mà.
- 8 tuổi, còn nhỏ xíu mà. Cách con nói giống hệt mẹ con đấy.... Sau này lớn, con gái ta sẽ rất đẹp, đẹp như mẹ vậy.
- Ba nhớ mẹ không?
- Ừ. nhớ lắm! Cuối tuần ba con mình đi thăm mẹ nhé.
- Tuần trước ba cũng bảo vậy.
- Ừ, ba hay thất hứa nhỉ? ..... Ba bận quá..... Băng à, chờ ba 1 thời gian. Làm xong việc này ba sẽ nghỉ. Ba con mình sẽ xây 1 ngôi nhà cạnh biển và sống suốt đời nhé......
- Con thích biển.
- Mẹ con cũng thế đấy. Ba cũng từng hứa sẽ cùng mẹ con đến 1 bãi biển rộng lớn, ngày ngày nghe gió reo, sóng hát.......
- Con biết lí do còn tên Hải Băng chứ? Tên con là mơ ước của ba mẹ....... mơ ước..... không bao h có thể thực hiện nữa.....
- Sao..... ba..... để mẹ ra đi?
- Ba xin lỗi...... ba đã không thể bảo vệ được mẹ..... ba xin lỗi..... xin lỗi con....."
..........
Hải Băng giật mình tỉnh giấc. Nhìn xung quanh, bóng đêm vây quanh...... Cô bé đẩy ng ngồi dậy, lau giọt mồ hôi rơi xuống má. Đối với cô bé, những giấc mơ như thế này là - ác - mộng....
Cạch......
Thụy An mò mẫm bk vào phòng ngủ, không dám bật điện vì mọi ng đang ngủ say..... Nhỏ loạng choạng tiến lại chiếc giường của mình, và nhận ra cô bạn mình chưa ngủ.... Giữa bóng tối, ánh đèn ngủ hắt qua làm Hải Băng thấy khuôn mặt của Thụy An. Khuôn mặt nhợt nhạt, không sức sống, không nụ cười toe toét mọi ngày. Mái tóc xõa xuống lộn xộn, ướt nhẹp mồ hôi. Quần áo xộc xệch, khuy áo và cái bung, vài cái cài lệch. Thụy An chẳng nói j, thẫn thờ ngồi phịch xuống giường..... Băng cũng im lặng, chỉ nhìn cô bạn. Băng cảm nhận được..... những giọt nước mắt.... đang lăn dài trên má cô bạn hay cười.......
Ngày hôm nay, là phiên Thụy An dọn dẹp bên khu B!!!!
..........
Kiều Như nắm cả mớ tốc Hải Băng giật mạnh về phía mình:
- Chưa làm xong thì đừng có ăn cơm với tao!
Kiều Như đẩy mạnh cô bé vào tường.
- Mỗi lần nhìn thấy mày là tao ngứa mắt kinh khủng.

Như ném về phía Băng 1 cái lườm khó chịu rồi quay đi. Thụy An rón rén lại gần cô bạn.
- Dọn khu vệ sinh là việc của tất cả mọi ng mà. Mình bạn dọn đến khi nào mới xong..... XIn lỗi, chị Như mà biết mình giúp bạn thì......

.......
Hải Băng bò trên sàn khu vệ sinh, 2 tay cầm 2 cái ghẻ kì cọ hùng hục. Chẳng cần biết khi nào sẽ xong, không bực bội, không khó chịu, cô bé vẫn làm đều đều, mồ hôi nhễ nhại thấm ướt cả bộ áo giúp việc, suýt nữa Băng không đứng vững.
- Úi! Không may nhá. Chị đang đổ nước sao em lại vào hả?

- Trời ơi, sao mày mạnh tay thế, tội nghiệp em nó.
- Thôi, người nó cũng đang bẩn, coi như tắm luôn.

- Tao thấy tắm thế giống tắm cho heo quá
- Ừ.... haha......hahaha.....

Mấy cô giúp việc nhao nhao lên. Cô quản gia đang ngồi trên bàn ăn thưởng thức tách trà nóng với 1 vẻ khoan khoái vô cùng.
- Trật tự! j mà lộn xộn thế? Kiều Như lên tiếng rồi đặt tách trà xuống bàn, đưa mắt nhìn về phía Hải Băng.

- Xong rồi sao? Nhanh hơn tao nghĩ..... Ng mày bẩn thỉu, hôi thối, thật làm ng ta khó chịu! Không biết việc làm sao?,!!! Mang đồ ăn đến phòng cậu 2 đi!
Thụy An đứng phắt dậy:
- Chị....à.... ng bạn ấy dơ vậy để bạn ấy đi tắm đã..... không thì..... để e mang đến phòng cậu 2 cho....

- Tao mà biết đứa nào làm hộ thì tao rạch mặt ra. Nghe chưa!!!!
- Em..... em......

* * * * *
..........
Hải Băng bê khay đồ ăn đi trên hành lang. Cô bé dừng lại trước khu vệ sinh...... Băng để vòi nước xối từ trên cao xuống, cho trôi hết những j dở bẩn. Dù sao cũng đã ướt rồi, mấy tiếng sau lại khô thôi.!
........
- Chị Như. E thấy không ổn chút nào.
- Ăn không ăn đi. Mày nhìn nhèo cái j thế?
- Chị Như. E nói thật đấy. Nhỡ cậu 2 nổi điên lên.....

- Thì nó chết chớ sao.
- Tao đang nói với chị Như, chúng mày lắm mồm quá. Nó chết thì tốt, nhỡ cậu 2 trách tội cả đám thì biết làm sao?

- Mày không rõ tính cậu 2 sao. Có bao h chỉ mặt ai kể tội bao h. Thấy khó chịu với ai thì "nốc ao" lun kẻ đó.
- NÓi vậy nghĩa là, lần này con bé đó chết chắc hả?!

- Cậu 3 về thì ăn nói thế nào?
- Trời ơi! Có chị Như rồi, lo j!...

Kiều Như bỏ đôi đũa xuống, khoan thai lấy giấy lau miệng.
- Mấy đứa ăn hết đấy. Không hêt thì đổ đi, đừng để lại 1 hạt cơm nào..... Chị cũng rất muốn biết nó có nguyên vẹn trở về không? Nếu không thì ít ra nó cũng đã làm cậu 2 bực mình. Lần trước có cậu 3 nói đỡ, lần này có tiên giáng trần cũng không cứu được nó.

Như vừa dứt lời, cánh cửa phòng bếp kẹt mở.... Hải Băng bk vào. Ng vẫn ướt rượt và hoàn toàn nguyên vẹn. Cô bé nhìn đám giúp việc đang ăn, toan đi ra thì bị giọng nói của cô quản gia chặn chân.
- Mày may mắn thật nhỉ? ..... Nhưng không thể may mắn mãi được đâu..... À, nếu không thể đấu tiếp với tao, mày có thể quỳ xuống van xin, và hứa không bao h quyễn rũ cậu 3 nữa. Có lẽ chị đây rủ lòng thương thì sẽ chấp nhận đấy.

Kiều Như chưa nói hết câu, bàn chân Hải Băng đã bk tiếp. Cô ta hất văng cốc nước xuống đất, mặt tím tái.
- Mày muốn chiến đến cùng hả? Được thôi.... tao không tin mày đủ sức chịu đựng đâu.....

..........
Chấn Phong mở laptop, vẫn công việc hằng ngày. Cậu đảo mắt, kiểm tra 1 lượt rồi vẫn để máy chạy, đứng dậy. Đi qua bàn kính, Phong dừng chân, đưa tay lên khay đồ ăn như 1 thói quen, cầm cốc sữa đầy lên uống 1 hơi, bỏ xuống và bk tiếp. Chấn Phong thường không quan tâm lắm đến số thức ăn nhét được vào miệng trong 1 ngày. Lúc nào, trong tầm kiểm soát, đôi mắt nhận dạng được thức ăn trên bàn thì đưa tay lấy qua loa cho xong việc. Cậu trở lại hoạt động ưa thích, ngồi trên thành cửa sổ, nghe mp3, để thời gian trôi đi..... trôi mãi.......
2h sau...... Hải Băng trở lại phòng 102,. Quần áo, đầu tóc đã khô hơn, thay vào đó, mồ hôi lại bắt đầu lấm tấm vì vừa dọn dẹp xong đống bát đũa cho " các chị" ngủ trưa ngon lành. Bụng cô bé đánh trống liên hồi. Tối qua ăn được miếng bánh, sáng nay không ăn, trưa cũng không được ăn, toàn thân như muốn dã dời. Cô bé bk vào phòng, vẫn là căn phòng tối om với chỉ 1 thứ ánh sáng từ màn hình laptop. Hải Băng lại bàn kính định bê khay đồ ăn lên..... Cả khay chỉ cso mỗi cốc sữa sắp cạn, thức ăn còn nguyên.... Chẹp chẹp miệng..... và 1 phút suy nghĩ, cô bé ngồi luôn xuống ghế... Chậm rãi lấy từng miếng bánh ăn, cho luôn miếng bittet và mấy lát khoai tây vào miệng. Ăn chậm nhưng rất ngon lành, khỏi cần dao nĩa j luôn. Hải Băng qua miệng, với tay lấy cốc sữa ai đó đã uống hơn 1 nửa. Không cần biết đồ ăn đồ uống của ai, không cần biết con ng đáng sợ - chủ nhân của căn phòng này ở đâu, cô bé chỉ thấy việc trước mắt là bụng đói và cổ đang khát khô thôi. Hải Băng uống cho cạn luôn cốc sữa rồi bỏ xuống, thở 1 hơi dài, thấy ng khỏe lên hẳn......
Chấn Phong đang ngồi trên thanh cửa sổ.... mắt nhắm lại.... chợt hơi nhíu mày.... từ từ mở mắt, con ngươi đưa chầm chậm về phía giữa căn phòng,nơi 1 cô bé đang ngồi ở chiếc bàn kính, vô tư ăn hết khay đồ ăn và coi vẻ vô cùng thoải mái khi đã ăn xong! Ánh mắt Chấn Phong không chút thay đổi..... nhưng nó như dán vào cô bé ấy cái nhìn thật - lạnh!!...
...........
- Cút ra ngoài! Mày ngủ trong này để mùi nồng nặc lên àh?

Cô giúp việc xô Hải Băng ra ngoài, khóa trái cửa lại. Băng lồm cồm bò dậy, toàn thân chợt run lên nhè nhẹ - cô bé lạnh! Băng lại khổ sở lết ra ngoài ban công. và lần này, đương nhiên không còn ai bế cô bé vào phòng mình nữa!!!
 
  • Like
Reactions: coolbabe

0839105437

Học sinh
Thành viên
18 Tháng mười 2019
98
124
21
Nghệ An
anime
10
............
Mặt trời hửng đỏ ở đằng đông. Nắng tràn xuống không gian vô tận, chảy dài trên thành ban công. Hải Băng ngẩng đầu, nheo mắt tỉnh dậy. Đêm hôm qua cô bé đã ngồi co ro và ngủ ngoài này. Mắt cô bé nhìn lên phía mặt trời mọc, cái nhìn có chút j mang ơn..... Người Hải Băng lạnh toát, những ngón tay vẫn khẽ run lên...... Nếu ở trong khu biệt thự mà không ngủ trong phòng có điều hòa, có lẽ cô bé không-thể-sống-được-đến-bình-minh!
Thụy An ngó đầu ra ban công, ngó nghiêng:
-Thì ra bạn ở đây.... Đêm qua ngủ được không?.... Này, coi vẻ bạn vẫn bình yên đấy nhỉ? Mình thấy không đẩu nổi lại chị Như đâu. Cứ như hôm qua bạn sẽ kiệt sức mất.

Thụy An ngồi phịch xuống đất cạnh cô bạn, thở dài:
- Tội nghiệp bạn.... Hôm qua không nhét được j vào bụng phải không? Không ăn uống mà phải làm việc hì hục.....

- Ăn rồi!
- Thụy An trợn tròn mắt nhìn Hải Băng, có vẻ như cô bé không thích nói và thỉnh thoảng ngẫu hứng, nói chen ngang lời ng khác 1 câu cộc lốc _ 1 cô bé kì lạ!

............
Một ngày của Hải Băng trôi qua thật không dễ dàng nếu Chấn Nam không ở nhà. Đương niên đối với cô bé thì mọi chuyện vẫn luôn ổn dù có hay không có ai đi nữa. Trong khu sinh hoạt lúc nào cũng nghe tiếng mắng nhiếc, **** rủa của cô quản gia, dẫu cô bé làm hết những việc được giao thì Kiều Như vẫn tìm cách móc máy, dựng chuyện. Và thái độ dửng dưng không phản kháng của Hải Băng chỉ làm Như điên hơn.
.......6h tối, vẫn công việc phải làm, Băng bê đồ ăn đến phòng 102.
Thời điểm này cô bé bắt đầu thấy nhiệt độ đang dần xuống thấp. Bk vào phòng 102, Băng suýt khụy xuống. Nhiệt độ trong phòng còn thấp hơn bên ngoài hành lang, khiến cơ thể cô bé không phản ứng kịp. Chấn Phong đã quên bật điều hòa, mà đúng hơn cậu cũng không thèm quan tâm nhiệt độ trong phòng là 30 hay 15.
Hai hàm răng Hải Băng siết chặt lại, những ngón tay ôm khay đồ dần run lên, hàng triệu mạch máu dưới lớp da muốn co lại. Hải Băng cố bk để đạt được khay đồ lên bàn kính...... cheeng....... Co bé bị trượt chân và làm khay thức ăn rơi xuống bàn, li sữa chòng chành, thật may, nó còn nguyên vẹn. Bàn tay cô bé dựa tào thành bàn, không 1 ai, không 1 điều j có thể làm cô bé khó chịu, nhưng với sự việc mất cân bằng bhieetj độ của cơ thể thì chỉ bất lực.
Hải Băng quay ng, ít nhất cũng nên thoát khỏi phòng này. Và không may, bàn tay cô bé quặc phải thứ j đó. Nó văng xuống đất, nghe tiếng lọc xọc và rơi tưng tóe......
Ánh sáng từ máy tính hắt xuống dưới sàn lằm Băng nhìn rõ nó. 1 hộp nhỏ, màu trong suốt đựng những hạt hình viên thuốc trắng. Hải Băng đưa cánh tay đang run run lại gần và túm được chiếc hộp lên. Đôi mắt dán vào vỏ hộp, chỉ 1 mảnh giấy trắng dính trên vỏ, không chữ, không màu. 1 cái nhíu mày nhè nhẹ, Hải Băng từ từ đưa miệng hộp lên gần mặt , nhắm mắt và hít thật sâu..... Mùi hương từ chiếc hộp nhỏ xộc vào cánh mũi cô bé, tràn qua phế quản..... Hàng triệu mách máu dưới lớp da dãn ra, máu chảy nhanh và đều hơn..... Hải Băng từ từ mở mắt, cảm nhận những ngón tay không còn rum lên nữa.....
.......Chấn Phong đang trong phòng tắm, vẫn mặc quần jean, áo sơ mi ướt sũng nằm yên vị dưới sàn. Vòi nước xối xả từ trên xuống đầu Phong, chảy khắp cơ thể vạm vỡ, cánh tay rắn chắc chống lên tường, măt nhắm nghiền. Bỗng nhiên, Phong ngẩng đầu, nhìn thẳng vào bức tường lát gạch, năm tay lên gân và dùng hết sức đấm mạnh vào tường..... Cánh tay cậu khẽ run lên..... máu chảy trên tường, loang ra với nước...... Cắn chặt răng, những đường gân hiện rõ trên mặt, Phong đưa tay giật mạnh chiếc hộp trên thành đá. Chiếc hộp bật nắp. Phong ngửa cổ dốc vào miệng. Nước từ vòi xối xuống, làm trôi tất cả những viên thuốc trắng vào cổ họng Phong. Chiếc vỏ hộp trong suốt rơi xuống sàn..... Phong đã bình tĩnh lại......
........
2 tuần sau.
- Con điên kia!!!!- Kiều Như gầm lên, chỉ chực nhảy sổ đến đạp tơi bời Hải Băng - Mày dám ăn đồ ăn của cậu 2, mày chán sống rồi phải không?

Như túm áo Hải Băng giật mạnh về phía mình với 1 vẻ tức giận vô cùng.
- Ai cho mày ăn hả? Tại sao mày dám ăn hả?

Kiều NHư giận dữ không chỉ vì cô bé dám đụng tới đồ ăn của cậu 2 mà bởi vì đã nghĩ cô bé bị bỏ đói suốt mấy ngày trời thì sự thật cô bé lại được ăn ngon hơn cả mình.
Chatt......
1 cái tát trời giáng lằm Hải Băng ngã nhào xuống đất. Kiều Như lại cúi xuống, kéo cổ áo cô bé, xốc lên:
- Tao đã bảo phải trả lời khi tao hỏi! Mày nghe chưa thủng tai àh? Hay mày cố tình chọc tức tao!!!...... Mày co nói không? Tại sao mày dám ăn hả? Hải???.....

Sau lời đay nghiến chói tai của Kiều Như, Hải Băng từ từ ngước lên, 1 bên má đỏ ửng vì cái tát. Kiều Như đang trừng mắt, chỉ muốn xé xác cô bé ra nếu không nhận được câu trả lời. Hải Băng nhìn Như với ánh mắt thản nhiên thường thấy và cũng với vẻ chậm rãi, nhẹ nhàng thường thấy, cô bé trả lời:
- ĐÓi!!!

Không tranh cãi j thêm, ai cũng hiểu Kiều Như sẽ lồng lộn thế nào sau khi nghe câu trả lời đó..... Như xô Hải Băng vào tường, 2 bàn tay lên gân, ghì chặt lấy cô bé
- Từ khi mày bk chân vào đây, tao đã ngứa mắt lắm rồi. Giừ thì tao nói thẳng luôn. Cậu 3 là của tao! Của tao! Chỉ của tao thôi! Đứa nào dám cướp cậu 3 từ tay tao, tao chắc chắn sẽ xé xác nó ra, sẽ cạo đầu,móc mắt

Giọng Kiều NHư rít lên, rồi bỗng gầm kên như 1 con thú hoang:
- Hiểu không? Hiểu không? Mày hiểu không.....- Mỗi câu nói Như đều dùng sức léo Hải Băng ra rồi xô mạnh vào từơng như ném 1 con gấy nhồi bông. Cuối cùng cô quản gia đẩy nhào Băng xuống đất, đôi mắt hằn học nhìn, cơn tức giận vân chưa nguooirr.

Kiều Như thở hồng hộc...... Còn Băng, từ từ đưa náh mắt lên, vẻ mặt vẫn không thay đổi.... Đám giúp việc nép ở góc càng căng mắt sửng sốt...... Họ nhìn chằm chằm vào cái miệng xinh xắn của cô bé đấy.....
- Chấn NAm,,,....không.... của ai cả.....

Không ai đoán nổi Như sẽ sửng sốt thế nào khi nghe câu đó.....
- Mày.... mày gọi tên cậu 3????..... Mày.....mày.............

Như vớ được chiếc bình đừng nước = thủy tinh và...... giơ tay ném thẳng nó vào đầu Hải Băng
Xoảng..... mảnh vỡ tung tóe ...........
* * *Kiều Như định nào tới ôm luôn chiếc bình hoa trên kệ, nhưng đám giúp việc đã kịp lao tới cản lại....
- Không được, chị Như. Nhỡ xảy ra án mạng thì sao????

- Bình tĩnh đi chị Như.... tìm cách khác giết nó cũng được mà
Mấy ng giúp việc kéo Như vào phía trong phòng ngủ, còn Như lồng lộn lên, giằng ng ra như con hổ dữ....
Thụy An chạy lại chỗ cô bạn, kéo lên, giọng đầy lo lắng.
- Bạn ổn chứ? Đi được chứ?.... Bạn có sao không????

1 cô giúp việc tiến lại xô Thụy An ra, đanh giọng:
- CÚt khỏi phòng này đi! Khôn ra thì đừng xuất hiện trước mặt chị Như nữa!- Rồi nhìn sang An - CÒn mày, muốn giúp con điên này hả?Muốn bị giống nó không? Về phòng ngủ ngay!

Thụy An lo lắng nhìn cô bạn đang từ từ đứng dậy. Từ chỗ bị bình thủy tinh ném vào, máu băt đầu tuôn ra thành dòng chảy xuống dọc sống mũi và bên thái dương.... Hải Băng loạng choạng bk ra ngoài.....
Trên hành lang dài và vắng lặng.... Băng cứ bk chậm rãi không suy nghĩ, thỉnh thoảng 1 bk bị lệch suýt ngã..... Máu từ trán vẫn chảy xuống mặt, nhỏ giọt đều đều xuống bộ áo giúp việc. Cả một mảng áo trắng trước ngực bắt đầu loang ra màu đỏ thẫm.... Nhưng, điều cở thể Hải Băng cảm giác được, không phải là vết thương mà là nhiệt độ ngoài hành lang lúc này, 11strong3p đêm!
Chân tay cô bé bắt đầu run lên, ng lạnh toát..... Đi đến cuối hành lang, chân cô bé khụy xuống..... Máu từ vết thương vẫn tứa ra trên khuôn mặt nhợt nhạt, môi khô lại vì mất nước. Hải Băng cảm thấy khó thở, cảm giác như có cái gì đó đang siết lại khí quản..... Bàn tay run bần bật lần đi trên vạt áo...... Cô bé móc từ túi áo ra 1 chiếc hộp nhỏ trong suốt, nghe lọc xọc nhưng viên thuốc nhỏ lộn xộn bên trong. 1 tay cố cầm chắc chiếc hộp, tay kia lần trên nắp hộp, nhưng ngón tay cái mới chạm nhẹ trên thanh gạt thì ..... nhưng giọt máu chợt nhỏ xuống mu bàn tay..... Mắt Băng hơi lóe lên trước khi cô bé nằm xuống sàn. Cô bé h mới nhận thấy mình bị chảy máu và đã mất máu quá nhiều.....
.............
........11h30'.. Phòng 101.
-Anh....

Chấn Khang đứng cạnh giường, tay cài nút áo sơ mi, mặc cho cô nàng chân dài dưới giường đang nheo nhéo lên. Chấn KHang rút mấy tờ tiền trong túi vứt xuống giường:
- Đủ rồi! Về khách sạn mà ngủ!

- Thôi mà..... sao a bắt e về giữa nửa đêm thế này.
- Tôi sẽ nói cho cô nghe 1 quy tắc của tôi. Tôi rất ghét đứa con gái nào ở trong phòng tôi quá 2 tiếng. Và tôi rất thích giết kẻ nào mà tôi ghét!

Chấn Khang cười khẩy 1 cái rồi quay ng bước đi. Cô tiếp iên hốt hoảng bật dậy, ng nổi da gà ớn lạnh.....
- Cậu chủ!

- Đưa cô ta ra ngoài rồi cho ng thay chăn gối và ga giường đi.
- Rõ!

...... Chấn Khang bk đi trên hành lang..... Và chợt dừng lại khi thấy 1 cô bé nằm sõng soài giữa lối đi. Tay đút túi, Khang nhìn chằm chằm vào cô bé với vẻ thản nhiên. Cậu chưa nhận ra vết thương trên trán Hải Băng vì cô bé nằm nghiêng sang 1 bên, KHang chợt cười, đầu đang nghĩ xem có trò j thú vị có thể thực hiện lúc này. Khang ngồi xuống. Từ từ đưa tay vuốt nhẹ mái tóc Hải Băng.....những ngón tay ve trên cổ áo, nhự nhàng đưa xuống....
- Lớn lên.....e sẽ đẹp cỡ nào nhỉ?..... ta thật sự muốn biết đấy... Nếu không....

Ngón tay Chấn Khang khựng lại, Mắt cậu vừa nhận ra mảng áo loang máu phía bên kia, cậu hơi nhíu mày......
Chuông di động của Chấn Khang bỗng reo lên.
-..... Alo.....

-..........
- Lũ đần độn! Lô hàng đó không nhỏ hơn 20 000 USD. Chúng mày mà để bọn hải quan chạm vào, tao sẽ xé xác từng đứa!

-.......
- Được rồi! Tao sẽ đến!

Khang tắt máy, quay lại nhìn Băng, tặc lưỡi.
- Nếu e còn sống cho đến lúc ta về. ta sẽ giết kẻ nào đó làm e ra thế này, ng đẹp ạ!

* * * * *
........
11h45'.....
Chấn Phong đi trên hành lang, vẫn cái cẻ ngang tàn và lạnh lùng hết mức. Không bao h ra khỏi phòng vào h này,nhưng hôm nay, cậu cần vài linh kiện cho chiếc mp3 bị sập nguồn. Nếu không có nhạc. Chấn PHong không thể bình tĩnh để ngủ.
Phong dừng chân ngay chỗ anh cả đã dừng, khuôn mặt lơ đễnh từ từ cúi xuống, đôi mắt vô hồn chạm vào 1 cô bé đang bất động dưới sàn. Ánh mắt chậm rãi đưa đi.....
1 mái tóc đen huyền xõa xuống sàn gạch, đôi mắt với hàng mi cong dài, chiếc mũi thẳng và cái miệng xinh xắn........ nhưng đôi mắt Phong không dừng lại ở bất kị 1 điểm nào .... mà dừng lại ở.... vũng máu loang ra cạnh khuôn mặt thuần khiết ấy. Vết thương vẫn chưa tự cầm được máu, trong khi Hải Băng vẫn run lên và da tái đi vì lạnh.
Nét mặt không hề đổi thay, đôi mắt Phogn từ từ đưa lên và chân cậu..... bk tiếp. Phong lượt qua ng Hải Băng như chưa từng thấy có sự tồn tại của cô bé, đôi mắt cậu vẫn nhìn thẳng.........
.............
12h hơn....
- Cậu chủ. hay để tôi gọi bác sĩ?

- Không sao. Ta chỉ hơi mệt thôi. Chắc tại thời tiết không tốt
Quản lí của Chấn NAm kéo vali phía sau cậu chủ, có vẻ lo lắng khi Chấn Nam chưa khỏi cảm đã vội vã lên máy bay về nước sau nửa tháng xuất cảnh.
- Vậy để tôi cho ng nấu bữa ăn nhẹ.

- không cần, ta không đói. Đừng đánh thức mọi ng.
- Cậu chủ không nên nhẹ nhàng quá với nh làm.

- Ta biết rồi
Chấn Nam bk nhanh trên hành lang, chỉ muốn về phong ngủ 1 giấc cho đến sáng...... Và, như 2 ng anh, cậu cũng nhìn thấy 1 cảnh tượng không mấy vui vẻ..... Đương nhiên, nếu là Chấn Nam thì cô bé đó sẽ được cứu!
.............
- Chuyện j đã xảy ra vậy, cậu chủ?

- Nếu ta biết thì tốt. Trước mắt cần máu cho cô bé đã!
...........
Nam luôn bình tĩnh để giải quyết vấn đề. Cậu đã được học cách không hoảng hốt, hoảng loạn trong mọi tình huống. Vậy nên cho dù vô cùng lo lắng, cậu vẫn giưx được bình tĩnh để đưa Hải Băng về phòng mình.
- Có nguy hiểm j không?

- Tốt rồi! Ta đã cầm được máu. Nhưa cô bé đã mất máu khá nhiều.
Chấn Nam bỏ bông băng và xi lanh xuống khay, rồi lấy khăn lau máu trên mặt cô bé. hết sức nhẹ nhàng.
- Tôi sẽ gọi tất cả ng làm đến. Chắc chắn phải có lí do....

- Cô bé bị đồ thủy tinh đập vào đầu!- Nam gắp lên 1 mảnh thủy tinh nhỏ dính trên tóc Hải Băng, cẩn trọng xem xét.
- Không lẽ vô tình bị thương nặng thế?

- Không, là cố ý..... Ta sẽ giải quyết việc này vào sáng mai.
Nam tiếp tục cẩm chiếc khăn lau máu trên mặt và cổ Hải Băng. Cô bé vẫn mê man.......Đột nhiên, từ vết thương, máu bỗng đổ ra làm ướt mảng băng bông.
- Không ổn rồi!...... Winter..... Lấy cho ta thuốc cầm máu và kháng viêm liều mạnh....... Không thể nào, sao lại khó cầm máu thế nhỉ?........

Nam bóc lớp bông băng. Vết thương không sâu cũng không rộng lắm. Cậu rắc thuốc lên vết thương, vẫn thấy khó hiểu vì vết thương lâu cầm được máu, trong khi máu đã chảy ra khá nhiều, tức là bị thương đã khá lâu.
- Chuyện j thế này?....

- Cậu chủ? Sao vậy? Para kháng viêm liều 500mg rồi.
- Không được, máu cô bé hòa tan quá nhanh với thuốc.

- Vậy là sao ạ?
- Chuẩn bị đồ, ta sẽ khâu vết thương lại.

- Nhưng....
- Làm nhanh lên, không thể cầm máu thường được.....
 

_Sherlock_Holmes_

Banned
Banned
Thành viên
28 Tháng năm 2019
547
234
101
17
Thái Nguyên
HOCMAI FORUM
THIÊN THẦN BÓNG TỐI
Chương 11

................
Trước khi học chuyên sâu ngành nghiên cứu và chế tạo y học hạt nhân. Nam đã có 2 năm học y. Cậu vẫn hay đọc sách về y học và nghiên cứu về 1 số loại thuốc và bệnh của con ng. Nếu không phải vì giúp cha, cậu muốn đi du học và trở thành 1 bác sĩ giỏi, 1 chuyên gia nghiên cứu y học tổng hợp....
Chấn Nam bơm thuốc kháng viêm vào dịch chuyền, quay ra nhìn Hải Băng, cô bé vẫn ngủ thiếp. Nam lau mồ hôi trên trán và kéo ghế ngồi. Rốt cuộc cũng đã xử lí được vết thương. Nhưng điều Nam bận tam bây h không phải vết thương đó nữa.....
- Cậu chủ đang nghĩ chuyện j vậy?

- Bất kì 1 loại máu thông thường nào cũng không thể làm tan thuốc kháng viêm, chưa nói là liều cao.
- Có j nghiêm trọng sao?

- Có thể ngươi thấy bình thường nhưng ta thấy vô cùng bất an...... Với 1 ng thường chảy máu, phản ứng đầu tiên là lấy tay bịt lại cầm máu. Nhưng máu chảy rất nhiều, tay cô bé vẫn rất sạch, trừ 1 chút máu rớt xuống.
- Ý cậu chủ là cô bé không nhận ra mình bị thương?

- Không cảm thấy đau thì đúng hơn..... Winter, ngươi thấy trong khu biệt thự nhiệt độ về đêm thế nào?
- Mát mẻ. Thỉnh thoảng hơi lành lạnh.

Nhưng ng cô bé lạnh toát và run lên bần bật.... Không phải vì vết thương bị nhiễm trùng như ta nghĩ, khi tăng nhiệt độ trong phòng, cơ thể cô bé đã ấm lên.
- Rốt cuộc.... cậu chủ đang định nói điều j?

- Tất cả những bieur hiện đó là triệu trứng của Smith-agen , 1 trong những căn bệnh hiếm gặp nhất trên thế giới và hiện chưa có thuốc chữa!
Smith-agen là căn bệnh do biến đổi gen thứ 17, nó làm thay đổi trậtt tự 1 số cấu trúc ADN dẫn đến 1 số bất thường của cơ thể như làm yếu xung thần kinh cảm giác hoặc mất hoàn toàn cảm xúc chi phối bởi não bộ, làm kích thích sự sản sinh của bạch cầu trong máu, làm mất khả năng điều hòa nhiệt độ cơ thể, nhất là khi nhiệt độ bên ngoài xuống thấp đột ngột...... và 1 số biểu hieenj suy giảm chức năng khác tùy từng ng mắc phải.
- Nếu tôi không nhầm thì đó là căn bệch mất ảm giác.

- Bởi không có cảm giác đau đớn nên ng bệch không biết mình gặp nguy hiểm. Ta không tìm hiểu về căn bệnh này nhưng ta biết nguy hiểm lớn nhất của căn bệnh này là phản ứng chậm hoặc không thể phản ứng với nhiệt độ bên ngoài của ng mắc phải. Chỉ cần nhiệt độ xuống đến 20 độ, cơ thể sẽ lạnh buốt, tê cứng và khó thở. Nếu tình trặng kéo dài sẽ dẫn đến tử vong!
Nam ngồi dưới ghế, 2 tay đan chéo nhau, vẻ mặt vô cùng căng thẳng
- Dù sao cũng chỉ là suy đoán của ta. Hi vọng là không phải sự thật.

- Nếu là thật, có nên nói với ông chủ.....
- không!

- Cô bé không đơn giản là ng ông chủ mang về mà còn là yếu tố quyết định thắng bại trong cuộc chiến giữa cậu chủ và 2 anh. Tôi nghĩ ông của và cậu cả, cậu 2 cũng có quyền được biết.
- Nếu ngươi nói ra điều j, ta sẽ không đảm bao ngươi còn sống được bao lâu!

Chấn Nam liếc nhìn tay quản lí với 1 ánh mắt quyền lực. tay quản lí lập tức cúi mặt, không tranh cãi j thêm.
Nam đứng dậy, tiến lại phía giường mình, nơi Hải Băng đang chuyền dịch
- Không cần biết sau này sẽ thế nào nhưng từ h, ta sẽ là ng bảo vệ và đảm bảo sự sống cho cô bé, bằng bất cứ giá nào.

- Chỉ cho đến ngày cô bé tròn 17t thôi thưa cậu chủ!
Phải. Đó là 1 nửa suy nghĩ của ta bây h.
- Còn sau này?

- Ta không chắc.....
Nam kéo tâm chăn lên ngang ngực cho cô bé đang mê man và nhìn cô bé với ánh mắt dịu dàng đầy lo lắng.....
Nam cầm tay Hải Băng đưa lên và bỗng nhận ra trong bàn tay ấy có chiếc hộp trong suốt. Nam lôi chiếc hộp ra.... bật nắp hộp theo cảm tính, từ từ đưa miệng hộp lên gần mặt, khẽ hít 1 hơi dài......
- Zkilico?...

..........
- Thuốc chưa đóng nhãn sao?

- Zkilico chưa được viện hàn lâm khoa học cho phép sản xuất vì sự nguy hiểm của nó. Công dụng làm ổn định tinh thần, giảm ức chế thần kinh và căng thẳng não bộ. Nhưng chỉ có ng có hệ thần kinh điều khiển trung ương não bộ cực tốt mới sử dụng được, còn ng bình thường sẽ rất dễ rơi vào tình trạng hoảng loạn dẫn đến phát điên.
- Cậu chủ đang định nghiên cứu cách chế tạo à?

- Không. Là ta tìm thấy trong tay của cô bé!
- Cô bé? .... Không phải thuốc chưa được phép sản xuất sao? Cô bé lấy ở đâu ra được chứ.

- Đó mới là điều ta ddng suy nghĩ. Gần hết thế giới này chưa biết đến loại thuốc Zkilico. Muốn có nó chỉ có thể thông qua viện hàn lâm. Và giá thuốc của loại thuốc chưa được chấp nhận sử dụng thì không dễ thở chút nào. Chưa kể đến không phải ai cũng giao dịch được với viện hàn lâm, ngay cả với ta cũng là khó khăn lớn.
- Vậy cô bé làm sao có được?

- CŨng có thể lấy từ chỗ 2 anh của ta. Nhưng, 1 trong 2 anh của ta sao lại phải sử dụng loại thuốc nguy hiểm này? Và tại sao, cô bé ấy biết về công dụng của thuốc?... Nếu cơ thể cô bé sử dụng được loại thuốc này...... thì là cả 1 vấn đề khiến ta suy nghĩ .....
..........
"- Con gái ba thích đọc sách sao? Ba ra thư viện công cộng mượn vài cuốn tr cổ tích nhé?
- Không cần ạ.

- Vậy vài cuốn về khoa học?
- Không cần, con đọc hết sách ngoài thư viện ấy rồi.

- Vậy sao?.... Ba thật vô tâm. Không biết con gái ba thông minh đến thế. Hôm nay cô giáo gọi cho ba, bảo con ở lớp quá xuất sắc, cô muốn con chuyển lên cấp trung học cho vừa tầm. Con đã tự học tất cả sao?....
- Ba ồn quá! Con đang đọc sách....

- Ôi.... con gái 8t của ba.... a ôm nào.....
- Con ngạt thở mất!

- Lớn lên con sẽ
thông minh như mẹ con.
- Không phải như ba sao?

- À... cả ba nữa.. hahaha.....
......
- Băng này? ba yêu con lắm.

- Ba sến quá!
- Ba rất rất yêu con, ba cũng rất rất yêu mẹ.

- Đã xảy ra chuyện j với ba àh?
- Ba có thể..... phải đến 1 nơi rất xa....

- Ba xuất cảnh sao?
- Không.... là đến 1 nơi..... nơi có mẹ của con....
- Ba .... nói..... j vậy?
- Con gái rất hiểu chuyện nên ba mới nói. Con cũng biết phải không? Công việc ba làm vô cùng nguy hiểm.

- Ba muốn bỏ con sao?
- Không! Không phải! Ba muốn ôm con mãi.... Nhưng ba cũng phải có trách nhiệm với việc mình làm.

- Ba quên là mẹ đã ra đi thế nào àh?
- Ba không quên!

- Vậy ba quên lời hứa của chúng ta? Đến 1 bờ biển xây 1 ngôi nhà gỗ nhỏ. Con tin là mẹ cũng đang đợi chúng ta ở đó.
- Ba xin lỗi. Xin lỗi con gái.... Ba chưa bao h giữ được lời hứa cả....

- Vậy h ba giữ lời hưa đi!
- Ba yêu con nhưng ba không thể rũ bỏ tất cả

- Ba mẹ rất ích kỉ....
- Ba xin lỗi.... Ba phải đi bây h. Con gái ngủ ngon nhé......

- Sáng mai tỉnh dậy..... có phải con sẽ không thấy ba nữa....?.....
- Ba.... nhớ mẹ con lắm...... có lẽ ba sẽ gặp được mẹ........ngủ ngon..... con yêu....

- Con.....yêu....ba.....yêu cả mẹ nữa.....
........
- Ba mẹ không muốn thấy con khóc phải không? Lúc trước, ba mẹ chắc mỏi mệt nhiều, còn bây h, 2 ng đang hạnh phúc lắm, phải không?....... Dù chỉ còn mình con trên thế giới này, con cũng sẽ không khóc..... Sẽ có 1 ngày, con thực hiện được ước mơ của ba mẹ..... sẽ có 1 ngày......

........
* * *
....Băng chợt bừng tỉnh, mồ hôi lấm tấm trên trán. Thỉnh thoảnh những kí ức lại hiện về trong giấc mơ, những kí ức cô bé không thể quên nhưng cũng không hề muốn nhớ..... Ngồi dậy, cô bé đưa mắt nhìn khắp xung quanh, không thắc mắc là phòng ngủ của ai, không tự hỏi sao mình lại ở đây. Hải Băng định xuống giường thì thấy tay mình vướng phải kim chuyền. Cô bé dùng tay kia giật phựt kim chuyền ra rồi đứng lên ra khỏi giường. Băng thấy đầu óc hơi choáng váng, sờ tay lên trán thì nhận ra vết thương. Chẳng có j đáng quan tâm cả. Băng đứng giữa căn phòng, đồ đạc trong phòng vô cùng ngăn nắp và sang trọng. Bỗng, có tiếng động phía sau, cô bé quay lại và thấy trên bàn có 1 chú chim đuôi dài sặc sỡ bị nhốt trong lồng. Cô bé tiến lại phía bàn, cúi xuống nhìn con chim. Con chim đứng yên 1 chỗ, hơi nghiêng đầu nhìn cô bé....... Cô bé từ từ đưa ngón tay và trong chiếc lồng vuốt nhẹ lên bộ lông mượt óng của chú chim. Nó cũng gại gại cái đầu bé xíu vào ngón tay Hải Băng, tỏ vẻ thích thú.......
- E thích thì ta rất vui.....

Băng ngẩng đầu, nhìn ra cử, Chấn Nam đang bk vào.
- Đây là quà của e. Cú chim Palila này h rất hiếm, chỉ còn vài chục con ở đảo Hanai. Ta nghĩ là e sẽ thích.

Nam đã đứng trước mặt Băng, vẫn cái cách lịch sự thường ngày.
- Vết thương của e mất khá nhiều máu, nhưng h chỉ cần nghỉ ngơi và ăn bù

là ổn.
Nam rút chiếc khăn tay từ túi á, đưa lên thấm mô hôi trên trán cho cô bé, vô cung nhẹ nhàng.
- Còn h, ta nghĩ e nên ngủ thêm giấc nữa vì mới chỉ 5h sáng thôi. ta sẽ cho ng nấu cháo trước lúc e dậy......

..........7h sáng. Nam ngồi trong phòng đọc, lướt qua vài trang sách và chờ cô quản gia cùng vài ng làm.
- Mừng cậu chủ đã về.!!

Nam gấp quyển sách đang đọc dở, ngẩng đầu, 2 tay đan vào nhau trên bàn.
- Không cần giữ lễ. Nửa tháng ta không ở nhà, mọi chuyện vẫn ổn chứ, Kiều NHư!!!

- Dạ..... vẫn ổn ạ.
- Kể cả chuyện tối qua?

-Dạ?!!!
- Ta chắc e không được thông báo ta về. Tối qua mọi ng ngủ lúc mấy h?

- Cậu ba..... 10h ạ.
- Và sáng nay e không nhận ra điều j bất thường?

Như bỗng thấy lúng túng vì cách tra hỏi mục đích không rõ ràng của cậu chủ. Trước khi được gọi đến, nhỏ đã cảm thấy bất an vì không tìm được Hải Băng.
- Cậu ba. Thực ra, sáng nay dậy, e đã không thấy cô bé ấy đâu cả.

- Ý e là e không hề biết về chuyện xảy ra đêm qua?
- Chuyện.... j ạ?

- Ta trở về và thấy cô bé mà ta nhờ e quan tâm nằm giữa hành lang với 1 vết thương chưa cầm được máu.
Như mắt trợn tròn, lúc này đã vô cùng lo lắng.
- Sao.... sao lại có chuyện đó được....

- Thật sự là e không biết j sao?...
- E không biết, không biết mà cậu 3.

- Vâyh là e đi ngủ mà không biết trong phòng đã đủ ng hay chưa?
- Em.....

- Nói đi! Lí do có vết thương đó.
- Nhưng e không biết.....

- Ta bảo là suy đoán của e về vết thương, trong lúc e và tất cả ng làm có lẽ đang ngủ ngon trên giường.
- E xin lỗi vì đã sơ xuất. Nhưng cô bé cũng không phải trẻ lên 3, cả ngày chằng làm việc j, cũng chẳng nghe lời e. Có khi nào cô bé bỏ ra ngoài và,,,,, không may..... trượt chân ngã.

- Nếu trượt chân, ng ta sẽ ngả về phía sau, vết thương này ở trên trán và cũng không ai sau khi trượt chân ngã lại lết 1 đoạn dài để máu rớt suốt dọc hành lang đâu.
- Có thể.... bị và vào đâu đó mà không biết nên vẫn đi....

- Vậy vài mảnh thủy tinh trên tóc cô bé và vài mảnh vụn thủy tinh trong khu bếp mà chắc chắn trước đó đã được dọn dẹp qua?
- Chắc là....

- Là có ng cố ý ném 1 vật = thủy tinh vào đầu cô bé!
- Không! Không phải vậy đâu cậu 3. Tối qua tòa bộ ng làm đã lên giường đi ngủ lúc 10h, không ai.....

- Vậy là e kiểm tra cẩn thận số ng làm và quên mất cô bé ấy?- Dạ....không.... không phải....
Nam nhìn mấy ng giúp việc đang khép nép phía sau Như.
- Nếu các e biết j thì nói ta nghe.

- Tụi e không làm j cả, cậu 3.
- Phải đó. E còn chẳng biết con bé bị thương lúc nào.

Nam vẫn rất bình tĩnh, câu nhìn vẻ mặt lo lắng của cô quản gia. Bỗng... từ phía trong.... bàn chân trần bé nhỏ của Hải Băng bk ra, nhẹ nhàng không tiếng động. Kiều Như giật nảy mình khi thấy cô bé,
2 bàn tay bắt đầu run run , mặt lấm tấm mồ hôi.
- E không ngủ nữa sao?.... Lại gần đây với ta.... Ta đã định không hỏi e chuyện này, nhưng nếu có e thì chắc sẽ dễ dàng giải quyết hơn.... Ta đang chờ 1 lời giải thích về vết thương không hề nhẹ của e đấy...

Băng không quay lại nhìn cô quản gia. Trong khi Như và mấy ng giúp việc mặt đang tái đi và nhìn trân trân vào cô bé. Cậu ba rất dễ gần nhưng đã trừng trị chuyện j thì ai cũng phải khiếp sợ. Chỉ 1 câu nói nói của Băng, Kiều Như có thể mất việc và theo quy định là biến mất luôn khỏi thế gian. Như thì đang hoảng hốt và sợ hãi cực độ, mát chỉ dán vào chiếc miệng xinh xắn của Hải Băng và ước cho nó không mở lời.
- Ta chắc là e biết chuyện j đã xảy ra. Ta muốn biết, và đây là mệnh lệnh!

Tim cô quản gia như muốn nhảy khỏi lông ngực sau lời nói của Chấn Nam. Rốt cục, Băng cũng chịu mở lời:
- Ngã!

Nam nhíu mày vì không như mình suy đoán. CÒn Như và dám giúp việc thì hoàn hồn sau tiếng nói cụt lủn của Băng, thỏ phào nhẹ nhõm:
- E đã nói rồi, chẳng ai liên quan cả. Là do cô bé thôi.

- Được rồi, e về khu A đi. Có lẽ là ta lo lắng quá!
- Vâng!

Cô quản gia ra khỏi cửa, Băng cũng quay ng trở lại phòng ngủ của Chấn Nam, bình tĩnh hết mức. Nam nhìn theo cô bé, vẻ mặt đăm chiêu......
......
- Sao nó lại giúp chúng ta nhỉ?

- Nó sợ chị rồi đấy mà.
- Nhưng e thấy cũng nên biết ơn nó. Với trí thông minh của cậu 3 thì tra khảo tiếp khó ai biết được cậu 3 sẽ tìm được ra những j.

- Chị thấy suýt rớt tim. Tất cả là tại con điên đó. Chị sẽ không giương mắt nhìn nó quyến rũ cậu 3. Ranh con!!!
..........
- Băng trở lại phòng ngủ của Chấn Nam, đơn giản vì muốn ngắm tiếp con chim Palila sặc sỡ đầy thú vị. Cô bé không quan tâm Chấn Nam muốn giúp mình lấy lại công bằng hay chuyện Kiều Như sẽ bị Chấn Nam trách phạt ra sao. Nói thẳng ra, Băng không hề có ý giấu tội cho Như hay tốt bụng được đến thế, mà cô bé chỉ.... *ngại nói nhiều* (ng j mà kì quặc). Cô bé cũng không có ý định ở lại phòng Chấn Nam lâu. Suy nghĩ trở lại khu A để ngủ cùng cô bạn hay cười lóe lên, Băng chợt cảm thấy mình còn thiếu thứ j đó để có thể ra khỏi nơi đây. 1 hộp thuốc nhở trong suốt chẳng hạn! Đến lúc này thì cô bé mới phát hiện mình không còn mặc bộ đồ ng giúp việc nữa mà đang mặc 1 chiếc váy ngủ satanh mềm mại và dễ chịu vô cùng. Kệ, mặc cũng được, quan trọng là hộp thuốc ấy ở đâu. Băng đưa mắt nhìn khắp phòng, chậm rãi đi tìm trên giường, trên bàn và các đồ đạc quanh phòng, nhưng vẫn chẳng thấy cái hộp......
- Bay h e mới nhận ra mình mất thứ j sao?
Băng quay đầu lại, thấy Chấn Nam đang đứng cạnh cửa vào, cậu đã đứng nhìn cô bé tìm nãy h.
- Nhưng..... với cái vẻ bình thản mà tìm đồ ấy của e, ta chắc e sẽ chẳng tìm được...... Đây

..... có phải thứ e tìm.... không?
Băng chăm chú nhìn chiếc hộp trong suốt đựng đầy những viên thuốc nhỏ lọc xọc trên tay Nam, rồi từ từ liếc mắt lên nhìn Nam như chờ 1 câu giải thích.
- Vì e không thích nói nhiều nên ta sẽ hỏi thẳng những j ta đang suy nghĩ. Và e.... không có quyền im lặng! .... E có phải đã biết..... về căn bệnh của mình không.....?

Bằng vẫn nhìn Chấn Nam. không ngặc nhiên vì câu hỏi...
- Smitn-agen!

- Vậy....e biết trong chiếc hộp này.... đựng thứ nguy hiểm j không...?
-..... Zkilico!

Nam hơi sững lại vì những câu trả lời gọn ghẽ của Hải Băng.
- Em.... làm ta tò mò..... và bất ngờ nhiều.... cô bé ạ!..... Nhưng e nghĩ là ta tìm điều e nói sao? Ta có thẻ đoán được đã xảy ra chuyện j đêm qua, nhưng e muốn cho qua thì ta cũng không truy đến cùng nữa..... Em.... bắt đầu làm ta lo lắng. Hãy ở lại phòng ta, ít nhất cho đến khi vết thương của e lành.... Trong ngôi nhà này, chỉ khi ở bên ta.... e mới được an toàn....

........
11h đêm, Băng tỉnh dậy trên giường Chấn Nam sau khi ngủ 1 giấc dài từ chiều. Cũng lâu rồi cô é không được ăn 1 bữa no rồi ngủ 1 giấc ngon đến vậy. Dù không sợ bị cô quản gia hành hạ hay **** rủa suốt ngày, cô bé vẫn biết ở đây mình sống dễ chịu hơn nhiều. Băng ngồi dậy, ra khỏi giường, không cần biết mình ngủ trên giường Chấn Nam thì cậu sẽ ngủ ở đâu. Cô bé cảm thấy thoải mái vô cùng vì Chấn Nam đã để điều hòa chế độ sưởi ấm. Băng liếc nhìn lên chiếc bàn, con chim Palila đang đứng ngủ, cạnh chiếc lồng chim là khay đồ ăn nhẹ với 1 cốc sữa nóng chuẩn bị sẵn. Lúc nào Nam cũng là ng chu đáo và tâm lí, Hải Băng chợt dừng lại trước khi bk qua khỏi cửa. Ngoài khu biệt thự, trời đang mưa rất to. Tiếng mưa xối xả đập và thành tường vọng lại từ đâu đó rất xa..... Ngày Băng còn 1 mình cô độc giữa thế gian là 1 ngày mưa. Ngày đâu tiên e bk vào khu biệt thư cũng là 1 ngày mưa..... Trong đầu cô bé, tiếng mưa rả rích trong đêm tĩnh mịch tựa hồ tiếng hàng vạn linh hồn đang kêu than, nghe rờn rợn và ai oán lạ lùng. Bước khỏi phòng ngủ là đến phòng đọc. Giữa căn phòng tối với 4 bức tường kín, tiếng mưa đêm càng vọng về rõ hơn, Băng định lần đi tìm cửa ra.... bỗng nhận ra 1 bóng ng ngồi dưới sàn, dựa lưng vào tường.... là Chấn Nam! Bàn chân Băng khẽ bk đến gần..... Nam từ từ ngước lên..... giữa bóng đêm, khuôn mặt Băng chỉ hiện rõ đôi mắt nâu, sáng lị kì, như hàng triệu tia sáng chiếu xuống mặt hồ trong veo màu khói.... 1 khoảng lặng, khi 2 đôi mắt nhìn nhau.....
- E nghe thấy không?.... tiếng mưa ấy?....

Đôi mắt Băng vẫn nhìn Nam không chớp.....
- E đã bao h trải qua chưa? .... Cái cảm giác..... 1 mình trong bóng đêm tĩnh lặng..... nghe tiếng mưa vọng vè xuyên qua bức tường... chỉ tiếng mưa..... không j khác..... chỉ 1 mình.... không ai khác.....

Nam cúi đầu, giong nhỏ dần đi.
- Không phải ta.....không phải.... là 1 ng...... 1 ng..... cô đơn...... và hoảng loạn......

Từ tay Nam, 1 chiếc hộp nhỏ chợt lăn xuống sàn..... lọc xọc..... lọc xọc những viên thuốc trắng bên trong.
..........
12h đêm. Phòng 102
Màn hình máy tính vẫn chạy, ánh sáng hắt xuống sàn..... Những viên thuốc trắng nằm tung tóe dưới sàn gỗ, chiếc hộp trong suốt lắn lóc cạnh chân bàn. 1 bằn tay rắn chắc để buông lơi dưới sàn, loang màu đỏ..... máu..... nhỏ giọt xuống, từ những ngón tay....... Chấn Phong đang ngồi dưới sàn, ngay dưới chiếc cửa sổ đóng kín, bất động. Bên kia bức tường, tiieengs mưa đêm vẫn vọng về. Trong phòng, bên chiếc bàn máy tính, chiếc mp3 nằm trơ trọi, tai nghe đã bị rơi ra, tiếng nhặc buồn vẫn vang lên đều, hòa vào tiếng mưa. Đôi mắt PHong nhìn xuống sàn, như vô hồn....
Cánh cửa phòng kẹt mở, chút ánh sáng đèn tường mờ nhạt từ hành lang hắt vào. Đôi chân trần khe khẽ bk. Giữa bóng tối mờ mịt, hiện lên chiếc váy trắng, mái tóc dài và đôi mắt nâu..... 1 khoảng im lặng......
- Cô đơn..... buồn.... lắm.... phải không.......?

Phong chậm rãi.... đưa đôi mắt lên..... chạm vào đôi mắt nâu ấy..... khoảnh khắc này... thời gian như ngừng trôi
Ngoài kia, mưa vẫn rơi.........
Tôi gặp em vào 1 đêm mưa....
Trái tim tôi giá băng và cô độc
Tâm hồn tôi trống trải và lạnh lẽo
Đôi mắt tôi..... nhuộm màu của máu.....
Em là ai?
Mà làm tan chảy tất cả.....
Em đến từ đâu?
Thiên Đường....
hay Địa Ngục
????
 

0839105437

Học sinh
Thành viên
18 Tháng mười 2019
98
124
21
Nghệ An
anime
12
"................3 năm sau.........."
Ô tô cảnh sát réo còi inh ỏi, đậu....... trước cổng khu biệt thự.
2 điều tra viên của cục cảnh sát Fensico bk vào phòng khách. 1 ng giơ tấm thẻ đeo trước ngực lên:
- Tôi là điều tra viên, mong 2 ng hợp tác.
Chấn Khang vẫn đọc cuốn tạp chí, chân gác lên bàn, không quan tâm tới cảnh sát thành phố. Chấn Nam đẩy ng đứng dậy, bk lại phía 2 điều tra viên:
- Xin lỗi. Tôi có nghe ng thông báo rồi. Nhưng thực sự chúng tôi không hoan nghênh sự có mặt của 2 vị... không biết 2 vị đến có chuyện j nghiêm trọng?
- Không phải tổng thống, không phải quan chức cấp cao mà cần ng canh cổng có phải là điều mà cảnh sát cần lưu tâm không?
- Tôi muốn biết điều luật nào của quốc gia qui định nhà ng dân không được có ng bảo vệ? Điều tra viên của cục cảnh sát đến nhà dân để hỏi về chuyện này, có phải là lố bịch lắm không?
Chấn Khang đang ngồi trên ghếm cười khẩy 1 cái, lẩm bẩm:" Khỏi làm cảnh sát nữa, đi làm ng mẫu có khi được nhiều tiền hơn"
Chấn Nam hơi quay đầu:
- Anh cả. Nghiêm túc chú đi.
Nữ điều tra viên có vẻ khó chịu, liền sẵng giọng:
- Vậy tôi sẽ không vòng vo nữa. Tôi đến để lục soát khu biệt thự này. Chúng tôi nghi ngờ khu biệt thự có tàng trữ hàng trắng và vũ khí. Lâm Chấn Đông bị tình nghi có liên quan đến 1 đường dây buôn lâu và sản xuất hàng trắng.
- Lệnh lục soát đâu? Nếu không có lệnh lục soát tôi sẽ kiện các vị tội xâm phạm dân bất hợp pháp.
- Chúng tôi ở trong đội điều tra tội phạm... và không cần thiết phải xin lệnh.
- Không có lệnh lục soát vậy chứng cớ nào kết tội khu biệt thự này có tàng trữ hàng cấm?
- Chứng cớ chính là thứ được giấu trong khu biệt thự.
Chấn Nam hơi mỉm cười lùi lại vài bk ngồi xuống ghế.
- Vậy thì 1 là các vị ra khỏi đây ngay lúc này, 2 là các vị lên tòa nói chuyện với luật sư của tôi. Không có lệnh lục soát, không có chứng cứ, vô cớ công vào nhà ng dân kết tội. Tôi không chắc các vị còn giữ được tấm thẻ cảnh sát trước ngực được bao lâu.
2 viên cảnh sát liếc nhìn nhau rồi kết 1 câu trước khi quay ra cửa.
- Tôi sẽ trở lại sớm với lệnh lục soát khu biệt thự của Lâm Chấn Đông.
.........Khang quăng cuốn tạp chí lên bàn, rút di động từ túi ra:
- Tiễn chúng đi và khử lũ chó săn trước khi chúng về cục.
Xong, Khang nằm kềnh xuống ghế sô pha dài, nhắm mắt, lảm bẩm:
- 1 lũ ngốc tự hại mình. Chuyên viên điều tra sao? Chúng không biết động não tí nào.
Nam ngồi trên ghế, hơi nhíu mày:
- không đâu. Điều tra viên của cục cảnh sát.... không thể hành động thiếu sót vậy.
Nam rút di động bấm số.
- Xử lí cho cẩn thận vào. Và kiểm tra xem trên ng họ có thiết bị dò phân tử khí hay những j tương tự không?
.........
- Nếu lần sau có cảnh sát
thành phố đến, không cần thông báo đâu. Cần thì chĩa súng vào!
Nam bỏ dt xuống, bấm số khác.
- Chuyển máy cho tôi đến cục trưởng. Nói rằng con trai Lâm Chấn Đông cần gặp.
.......- Chào ngài. Tôi là Lâm Chấn NAm.
-.....
- Đã có ng của cục đến khu biệt thự của chúng tôi với yêu cầu lục soát và những lời kết án cha tôi vô cùng nghiêm trọng. Tôi thật sự không hài lòng vì điều đó.
-.....
- Đó là chuyện ngài quản lí cấp dưới. Nếu cha tôi biết được ông đã bị chuyên viên cảnh sát gọi tên như 1 tội phạm, ngài nghĩ sao?
-....
- Cắt chức ư? Được thôi, neeys 2 vị cấp dưới của ngài còn sống để trở về cục! Tôi không muốn mất thời gian của ngài nên sẽ nói thẳng luôn. Nếu chuyện này xảy ra 1 lần nữa, cái ghễ ngài đang ngồi chưa chắc còn giữ vững đâu. Đây không phải là lời đe dọa!.......... Chào ngài!
Nam tắt di động, khuôn mặt trở nên đăm chiêu:
- Ba đã thâu tóm được toàn bộ thành phố này nên cảnh sát Fensico không phải vấn đề. Vấn đề là có khi nào CIA một lần nữa nhảy vào can thiệp?
Chấn KHang vẫn nằm dài trên ghế sô pha:
- Chẳng phải CIA không có động thái j sao? Vụ Hunter gần 10 năm trước đã quá đủ để bọn chó săn co vòi lại.
- Không nên xem thường kẻ địch, CIA không đơn giản vậy đâu. Về cái chết của Hunter gần 10 năm trước, e không được tham gia. Nhưng e biết, mất đi bộ não siêu phàm ấy là 1 tổn thất lớn của quốc gia.
.............5h chiều. Phòng 72. KHu B
- Vẫn tập luyện tốt chứ?
- Vâng, cậu 3!
Chấn Nam ngồi trên chiếc ghế tựa, măt nhìn nhóm sát thủ đang luyện tập.
- Đây là 24 sát thủ chuyên nghiệp, đảm bảo trung thành và không sai sót trong bất kì 1 nhiệm vụ quan trọng nào, cũng là 24 tên máu lạnh nhất được cậu cả chọn từ "lũ chó hoang".
- Nếu là a cả thì ta không có ý kiến. Về tiền án của chúng?
- Tất cả đều là tội phạm quốc tế đã hoặc đang bị phát lệnh truy nã. Nhưng tên này vô cùng nguy hiểm, nhưng theo tôi thấy thì đã phần nào bị cậu chấn Khang thuần hóa.
- Vậy nhóm sát thủ cứ giao lại cho quản lí của anh cả. Ta cần ngươi là 1 số việc trong thời gian tới.
- Vâng!!!
- Ư aa...aa......
Tiếng hét man rợn của 1 tay sát thủ vang lên. Chấn Nam lập tức đứng dậy và tiến nhanh lại.....
Tên sat thủ bị lưỡi dao sượt qua cánh tay, máu chảy đầy bàn tay, hắn lăn lộn dưới sàn . Nhưng không có vẻ vì đau đớn mà vì lí do khác làm hắn gần như nổi điên lên. Đám sát thủ đứng lại thành mấy hàng. Chấn Nam nhìn tên đang lăn lộn dưới đất nhíu mày.
- Chắc không tập trung nên đã bị đối phương tấn công. KHÔNG có j đâu cậu 3!
- Không! Hắn không đau đớn, hắn đang lên cơn!
Tay quản lí trợn mắt nhìn cậu chủ. Chấn Nam đưa tay rút ra khẩu súng ngắn và hướng thẳng vào mặt tên sát thủ:
- Sử dụng heroin. Ngươi không đáng
được sống tiếp!
Tên sát thủ quằn quại, cố rướn ng lên, mặt hắn đầm đìa mồ hôi.
- Cậu.....chủ.....em....em....sẽ....cai....em.....
- Ng không phải đã biết quy định sao? Ta không thể tha thứ cho những kẻ coi thường quy tắc ta đặt ra!
Nam lên đạn, đôi mắt trở nên sắc sảo hơn và chuẩn bị bóp cò.....
-Em....em....xin lỗi.....xin tha lỗi.....cho em.....
Tên sát thủ như gào lên, ng run lên từng hồi và nhìn Chấn Nam bằng ánh mắt thảm thiết.
Trong 1s, Nam chợt thấy xao dộng, ngón tay đặt vào cò súng thả lỏng ra, cánh tay từ từ buông xuống.....- Ngươi không muốn chết.....tại sao còn.....
Pằng! Pằng!
2 phát súng liên tiếp, 2 viên đạn vút đến, xuyên vào 2 con mắt tên sat thủ, xuyên qua não vào cắm phập xuống sàn với tốc độ chóng mặt. Từ 2 hốc măt tên sát thủ, máu phụt ra tung tóe, hắn chưa kịp kêu lên thì đã gục xuống.
Chấn Nam dứng như trời chồng, đôi mắt mở ta nhìn tên sat thủ chết ngay trước mặt mình. Bàn tay cầm súng khẽ run lên.
- Tuyệt vời! Khẩu K115 này có khi sẽ được giải Nobel về Khoa học vũ khí tối tân với lực phóng ra cực lớn. Tốc độ đạn là 5km/s trong không khí. Và có thể xuyên qua bức tường sắt dày 1m trong t/g 1/1 tỉ s.
Chấn Khang quay quay khẩu súng trên tay, tiến lại phía Chấn Nam. Nhìn cậu e vẫn chưa hết bàng hoàng, Khang chợt cười 1 tiếng.
- Với những tên thế này, khỏi nói nhiều, tốn t/g. Mày không làm thì a làm hộ cho nhanh. Coi như thử nghiệm luôn khẩu K115 này.
Nam đã lấy lại bình tĩnh và quay sang nhìn a trai.
- Nhưng đây là 1 trong những tên sát thủ có khả năng mà a đã chọn.
- Sao? Mày có đề nghị j về cách a quản lí kẻ dưới àh?
Chấn Khang chỉ tay vào đám sat thủ mắt vẫn nhìn chằm chằm e trai.
- Chúng mày! Còn tên nào muốn làm trái quy định?
Lập tức 23 tên còn lại quỳ xuống, cúi đầu và đồng thanh: - Không! thưa caaucj chủ!
Khang mỉm cười rồi quay ng đi.....
- Dù có năng lực thì mày hãy cố gắng xứng tầm làm đối thủ của anh, để kế thừa vị trí của cha, e trai ạ!
- E chưa bao h coi a là đối thủ!
- Tốt thôi! Dù sao mày cũng không bao h vượt qua được a.
- E không nghĩ mình có thể vượt qua được sự tàn bại của anh. Nhưng......e sẽ cố......
- Vậy...... mày cứ cố đi. Và cẩn thận đấy! sẽ có 1 ngày, anh..... cướp hết những j thuộc về mày, tất cả.....
Chấn Khang lại chợt cười, chân cậu bk khỏi phòng 72.....
....Nam chậm rãi bk trên hành lang, vẻ mặt thẫn thờ. Ở ngôi nhà này, cậu hay có cảm giác ngột ngạt. Điều này không được học nhưng chính 3 cậu chủ nhà Lâm Chấn vẫn rõ hơn ai hết. Cuộc chiến tranh quyền giữa các anh em sẽ kết thúc khi vị trí ng kế thừa được định đoạt. Và khi ấy, những kẻ thừa kế muốn vị trí của mình vững trải thì phải giết chết những ng còn lại! Như Lâm Chấn ĐÔng gần 30 năm về trước đã tự tay kết liễu 2 ng anh ruột của mình!
Thực ra, suy nghĩ của Chấn Nam là lên nắm quyền để giúp đỡ cha, cậu chưa từng nghĩ sẽ giết hại 2 anh...... Nam dừng lại trước cửa phòng mình, đẩy cửa vào..... Cậu dựa lưng vào tường, thở dài 1 tiếng, cơ thể cảm thấy mệt mỏi. Căn phòng khách rộng thênh thang, ngập ánh đèn vang ấm áp. Nam đưa mắt nhìn..... dừng kaij tại chiếc bàn kính. 1 cô gái đang đứng dựa bàn, mải miết nhìn chú chim Palila nhảy nhót trong lồng. Cô gái mặc chiếc vảy ngủ trắng mềm mại như lụa, có mái tóc dài thật dài xõa xuống lưng, bàn tay với những ngón dài như búp măng khẽ đưa lên chạm nhẹ vào thanh sắt của chiếc lồng chim. Nam hơi nghiêng đầu, đôi mắt mải nhìn ng con gái đó, thật lâu.....
- Em.... ăn tối ....chưa?
Lời Chấn Nam phát ra đủ để nghe được, nhưng ng congais ấy vẫn lặng yên ngắm chú chim, như chẳng nghe thấy ai nói j. Nam nhíu mày, hơi dằn giọng xuống:
- Hải -Băng!!!
Lúc này cô gái mới từ từ quay lại, nhẹ nhàng đưa đôi mắt nhìn về phía Chấn Nam. Đôi mắt nâu to, trong và sâu như làn nước dưới đáy hồ đêm trăng.
Đôi lồng mày mảnh, dài và cong như đuôi phượng. Chiếc mũi nhỏ cao và thẳng. Cái miệng xinh xắn, ươn ướt đỏ như thoa son, nổi bật giữa làn da trắng ngọc ngà....
Đôi mắt ấy nhìn thẳng vào Chấn Nam, luôn là vậy, cái nhìn khó hiểu..... Trái tim Chấn Nam chợt đập lạc 1 nhịp..... Chân cậu từ từ bk lại, đứng trước mặt cô gái.
- Đến khi nào, e mới không phớt lờ lời ta.... nữa đây?- Nam đưa mấy ngón tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc của Hải Băng. - Em ....ăn tối chưa?
Băng khẽ lắc đầu.
- Em... đói không?
Vẫn 1 cái lắc đầu.
- KHi nào e mới tự nói ra suy nghĩ của mình? Và khi nào.... e mới hết làm ta lo lắng đây?
Nam vòng tay nhẹ nhàng đẩy Hải Băng lại gần và 2 tay ôm lấy Hải Băng trong lòng mình..... Nam nhắm mắt cảm nhận mùi hương dịu dàng trên mái tóc người con gái ấy.
- Hôm nay.... ta thật sự thấy mỏi mệt. Con đường ta chọn dường như không thấy điểm dừng. Rất nhiều giống tố. Rất nhiều thử thách. Rất nhiều nổi đau..... Chỉ khi ở bên e thế này.... ta mới thấy.... bình yên.
........
 

0839105437

Học sinh
Thành viên
18 Tháng mười 2019
98
124
21
Nghệ An
anime
13
Tay quản lí kéo vali, đẩy cửa vào phòng 102. Vẫn như mọi ngày. căn phòng chỉ có ánh đèn màn hình mờ nhạt hắt xuống sàn. Đứng giữa bóng tối, tay quản lí cúi gập người:
- Cậu chủ! E đã về.
Không 1 tiếng đáp lại, hắn ngẩng đầu và không hề ngạc nhiên.
- 3 năm rồi, cậu chủ vẫn không hề thay đổi.... Suốt t/g qua, e đã tìm hiểu được rất nhiều điều về các hệ thống bảo mật và an ninh quốc gia. Nhưng rốt cuộc e được lệnh trở về từ phía ông chủ.....
1 khoảng lặng.........Tay quản lí nhận ra cậu chủ đang nghe nhạc và.... ngủ, nhưng hắn vẫn tiếp tục cất lời:
- E biết mình không xứng để quản lí được cậu chủ. E đã nghe về hệ thống an ninh mới của khu biệt thự. Không cần e, có lẽ cậu chủ cũng chẳng gặp trở ngại j.......Nhưng lần này
trở về, e quyết định sẽ giúp cậu quản lí kẻ dưới và......giành được quyền thừa kế.....theo như mong muốn của...... bà chủ.
Tay quản lí quay ng, chợt khựng lại.
- Có thể cậu chủ không muốn nghe, nhưng e vẫn sẽ nhắc lại điều mình luôn nghĩ..... cậu chủ....quả là....thiên tài!!
Quản lí bk ra khỏi phòng 102, cửa phòng vừa đóng lại........Trên thành cửa sổ lớn, tiếng nhạc vẫn réo rắt vào tai Chấn Phong. Không phải cậu không nghe được những j tay quản lí nói, mà bộ não của cậu đã từ chối tiếp nhận thông tin.
Quản lí của 3 cậu con trai được Lâm Chấn Đông hết sức cẩn trọng tuyển chọn. Như tay quản lí của Chấn Phong là ng xuất sắc tốt nghiệp 1 trong 5 trường đại học danh tiếng quốc tế. IQ của hắn ngang ngửa chấn Khang và Chấn Nam! 3 năm trước, hắn được lệnh xuất cảnh để đi tìm hiều về các hệ thống an ninh cấp cao của những quốc gia đứng đầu thế giới, vs mục đích trở về giúp Chấn Phong xây dựng lại hệ thống an ninh mới, không phải chỉ để bảo vệ khu biệt thự mà còn để ngăn chặn lực lượng cảnh sát, điệp viên tấn công bất ngờ. Nhưng 3 năm công sức bỏ ra, rốt cuộc tay quản lí lại được lệnh về giữa chừng. Bởi vì, không cần sự giúp đỡ của hắn, Chấn Phong đã tự cho xậy dựng lại hệ thống mới với khả năng bảo vệ tự động cấp cao hơn bất kì hệ thống quan trọng nào trên thế giới. Lúc này những tên cảnh vệ canh cổng chỉ được coi như vật trang trí. Bức xạ từ bao quanh khu biệt thự sẽ định dạng bất cứ vật nào vượt qua nó đến máy tính của Chấn Phong. và không ngừng lại ở việc đinh dạng, 1 mạng lưới điện tàng hình với hàng triệu tia phóng xạ chằng chịt sẽ lập tưc làm tim kẻ đột nhập co thắt đột ngột dẫn đến cái chết trong gang tấc hoặc thiêu trụi bất cứ vật j được đưa qua nó. Mạng lưới điện và tia phóng xạ được lấy năng lượng trực tiếp từ lò phản ứng. Nghĩa là chỉ cần ngồi 1 chỗ trong phòng vs chiếc laptop, Phong có thể bảo vệ an toàn 24/24 cho khu biệt thự này. Đương nhiên, chiếc laptop siêu phàm ấy chỉ có Chấn Phong là ng duy nhất sử dụng được.......
.................
- Mừng ông chủ đã về! Các cậu chủ đã nhận được tin chưa ạ?
- Không cần thông báo cho chúng. Ta sẽ đi sớm.
- Dạo này, ông chủ có vẻ bận rộn hơn. Ít lần về đây.....
- Phải! Ta có nhiều việc cần giải quyết trước khi lô vũ khí hạt nhân ra lò.
- Vậy là Liên Bang quyết định "nuốt chửng" Quatar để bắt đầu cho thế chiến 3 vào cuối năm nay?
- Hi vọng không có j thay đổi. Trở ngại lớn nhất để có thể giao dịch với Liêng Bang là CIA. Nếu lũ chó săn nhảy vào, có thể ta sẽ gặp rắc rối.
- Sở hữu bộ não của cậu Chấn Phong, ông chủ còn lo ngại j chứ? E được biết hệ thống an ninh mới đã hoạt động.
- Chính vậy. Ta coi như đã tuyên bố đối đầu với CIA. Nhưng, nếu là Chấn Phong, ta có thể yên tâm được. Đương nhiên, lực lượng vẫn phải được huy động tối đa trước khi có nguy hiểm xảy đến..... Còn nhiệm vụ ta giao thế nào?
- Con bé vẫn sống rất tốt vè không có j bất thường, thưa ông chủ!
- Không
có j bất thường sao?
- Theo như e thấy, con bé hoàn toàn dửng dưng vs những thay đổi của to của khu biệt thự, cũng không hề để tâm tới mạng lưới an ninh vô cùng cao cấp và phức tạp. HƠn hết, con bé không 1 chút lấy lòng 3 caaujc hủ, ngược lại còn hơi.... xấc xược.
- Dù sao vẫn cần đề phòng..... Ta cũng chưa từng nhìn thấy cô bé từ sau cái đêm 3 năm trước.
- không nằm ngoài dự đoán của ông chủ, con bé lớn lên với 1 vẻ đẹp thuần khiết và cuốn hút lại lùng. Nhưng, đằng sau đôi mắt nâu khó hiểu ấy, e chắc là 1 bộ óc không-thể-tầm-thường ạ.
- Đến mức nào?
- E chưa xác nhận được.
- Thật là 1 cô bé thú vị. Ta chắc kẻ sập bẫy đầu tiên là thằng con lịch sự và chu toàn của ta.
- Vâng. Ông chủ.... luôn đúng ạ.
- Sao?....Ngươi có nghĩ ta đưa cô bé không rõ lai lịch về chỉ vì muốn tìm được ng thừa kế vijtris của ta?
- Đương nhiên là không. Nhưng, e không đoán được suy nghĩ cuối cùng của ông chủ.
- Rồi.... ngươi sẽ biết thôi..........
Ông trùm mafia ngả ng dựa vào ghế, vẻ mặt uy nghiêm tuyệt nhiên không thay đổi. Không ai biết ông đang tính toán điều j. Nhưng chắc chắn, dù là với 3 thằng con trai cùng dòng máu, ông ta cũng không hề ngần ngại.... tự tay trừ khử kẻ-phản-bội lại ông.
................3h sáng........
Hải Băng tỉnh dậy trên giường Chấn Nam. Ngồi dậy, việc đầu tiên là liếc nhìn chú chim Palila trên bàn. Nó vẫn đang ngủ ngon lành.... Băng chậm rãi bk ra khỏi phòng = đôi chân trần. Sang phòng đọc nhỏ chợt dừng lại vì thấy đèn trên bàn vẫn sáng. Chấn Nam đang ngồi mải mê đọc sách. 1 chiếc bánh ngọt và 1 tách cafe đặt ngay ngắn trên bàn. Băng khẽ tiến lại phía bàn đọc.
- Chấn Nam!
Nam rời mắt khỏi cuốn sách y học và nhìn lên
- Em... dậy sớm vậy?
Băng đứng dựa vào thành bàn, đôi mắt khẻ đưa nhìn mọi thứ trên bàn. Không quan tâm tới mấy cuốn sách dày cộp của Nam. Nhỏ dừng lại tại miếng bánh trên đĩa. Tự nhiên như không, nhỏ với lấy và ăn ngon lành dù Nam đang ăn dở. Quá quen với chuyện này, Nam chỉ mỉm cười và nhìn Băng ăn hết luôn miếng bánh.
- Ngon thế sao? Muốn ăn bất cứ lúc nào, e chỉ cần nói, thay vì cứ thản nhiên lấy đồ ăn của ta......
Không đáp lại lời Nam, Băng tiếp tục giơ tay lấy tách cafe còn 1 nửa.
- Uống cafe không tốt, và e cũng khó ngủ tiếp đấy.
Băng vẫn uống cạn tách cafe ít sữa. Nam chỉ biết mỉm cười...... Băng quay đầu và định chở lại phòng ngủ.
- E định làm j tiếp vậ? Nếu thức ta sẽ cho ng làm bữa sáng sớm.
- Ngủ! - Chân Băng vẫn bk và miệng trả lời ngắn gọn. Nam nhìn theo trong giây lát rồi tiếp tục cúi xuống đọc sách:
- Thích gọi thẳng tên cũng được, thích nói trống không cũng được. E không trả lời ta còn khó chịu hơn..... Dù sao..... cũng chưa có ai dám không-coi-ta-ra-j như em....
...........7h sáng. Nam vào phòng ngủ của mình..... Băng vẫn đang cho chú chim Paliala ăn. Nếu đã
làm việc j, nhỏ luôn rất tập trung, Nam tiến lại gần.
- Ta thấy....e quan tâm chú chim đó nhiều hơn e quan tâm tới ta..... Ta hơi buồn rồi đấy....
Đúng như dự đoán của Nam, Băng vẫn mải miết cho chim ăn và tảng lờ lời cậu nói. Nam lại cười, đưa tay vuốt nhẹ tóc Băng. Cậu thích thế này hơn. Băng chăm chú với Palila, còn cậu chăm chú nhìn Băng......
......
Thụy An rón rén vào phòng cậu 3. Lúc này, Nam đang bận với nhiều việc ở phòng thí nghiệm. An chỉ muốn đến để gặp cô bạn của mình. Ngó vào phòng ngủ, An thấy Băng đang ngồi dưới đấy, vô cùng tập trung chơi trò xếp hình. Nam đã mua bộ xếp hình cho nhỏ chơi lúc cậu vắng mặt. Bộ xếp hình to 2m2 gồm hàng trăm mảnh ghép nhỏ vuông vắn. không có hình mẫu, ng chơi phải tự tưởng tượng ta và xếp lại hình. Ng bt xếp đi xếp lại sẽ rất dễ nản. Nhưng Băng lại rất có hứng thú với trò chơi tốn t/g, sự tập trung và trí tuệ này.
- Banh thân mến! Bạn yêu quý! Lâu rồi mình không gặp nhau.
An chạy lại và ngồi xuống cạnh Băng.
- Trò này khó lắm, đến lúc nào mới xếp xong chứ. Thôi, nc với An đã này.
Nhưng Băng vẫn cầm 1 mảnh ghép trên tay và tập trung cao độ vào trò chơi. An vẫn không thay đỏi j, nghe hay không vẫn cứ nói thôi.
- Bạn ở đây với cậu 3 sướng như công chúa ấy nhỉ? Chắc được cậu 3 chiều lắm đây. Thích ăn j thì ăn, thích chơi j thì chơi, không ăn không chơi thì ngủ...... hic, An vẫn phải làm việc khổ sở đây này.....
An đứng dậy, đi quanh quanh phòng ngắm nghía với một vẻ thích thú vô cùng.
- Hồi nãy chị Như không lam j được bạn, coi vẻ bực dọc lắm đấy. Nhưng bạn ở cạnh cậu 3 thì chị ấy chẳng tính toán được j nữa..... Mình giả bộ đem đồ ăn đến cho bạn theo yêu cầu cảu cậu 3 nên mới đến được đây đó...... Ái chà, Palila lớn nhanh nhỉ, vẫn đẹp như tránh ấy.
An bỗng phóng lại chỗ Băng, chống tay xuống đất ghé mặt lại nhìn cô bạn.
- Bạn....cũng đẹp.....như tranh......đẹp thật........
.......Đúng như An nói, Băng chơi chán rồi lại ăn. Việc tập trung làm j đó khiến nhỏ rất nhanh đói. Nhưng thường thì phòng Chấn Nam luôn sẵn một khay thức ăn nhẹ ( do cậu yêu cầu điều này). Băng ăn chậm rãi và ngon lành. Nhỏ thường làm việc chậm rãi, không coi thời gian là 1 thứ quan trọng. Ăn xong đĩa bánh, còn lại cốc sữa nóng, Băng định giơ tay lấy .... bỗng 1 suy nghĩ lóe lên trong đầu. Nhỏ nhớ đến 1 người.........
..............
Cánh cửa phòng 102 khép lại. tay quản lí từ đâu đó bk ra, mắt chăm chăm vào khay đựng cốc sữa nóng trên bàn.
- Cô gái này chắc hẳn là do ông chủ mang về 3 năm trước. Thật không-hề-tầm-thường!!
Tay quản lí nhìn lên phía cửa sổ lớn, nơi Chấn Phong vẫn ngồi nghe nhạc.
- E chắc là ông chủ muốn điều j đó hơn là tìm ng thừa kế bằng cô gái này. Đương nhiên e biết, dù là tính toán j của ông chủ cũng không ảnh hưởng đến cậu. Cô gái ấy đẹp cỡ nào......cũng không thể làm cậu thay đổi, không bao giờ!!!
Tay quản lí tiến lại phía bàn, tay hắn đưa đi với ý định chạm vào cốc sữa.......
........Còn ....ý định của cô gái này.....
Hắn bỗng trợn tròn mắt......Chiếc cốc đựng sữa bằng thủy tinh đang méo đi...... sữa bốc hơi và sôi lên.....trong giây lát, thủy tinh tan chảy vào sữa tràn lênh láng khắp khay đựng.......
Tay quản lí rụt tay lại, quay ra nhìn cậu chủ. Phong vẫn dựa tường, tai vẫn nghe mp3....... Nhưng đôi mắt cậu nhìn xoáy vào chiếc cửa sổ màu bạc......như vô hồn......
- Em hiểu rồi. Ng đầu tiên sập bẫy là.......cậu ba...!!!!
* * *
10h đêm. Nam từ phòng tắm bk ra. Cởi trần. Tay cầm chiếc khăn tắm lau đầu. Vào phòng ngủ của mình, Nam thấy Băng đang gục đầu trên bàn ngủ. Chiếc bàn có lồng chú chim Palila. Chú chim đứng yên trên thanh sắt, không phải đang ngủ mà đưa qua đưa lại chiếc cổ bé xíu và mắt.....dán vào khuôn mặt Hải Băng. Nhỏ đang ngủ ngon lành. Chiếc váy ngủ trắng mỏng tang. Trong tình cảnh này, không 1 ng đàn ông nào trên thế giới này không xao động. Đay không phải lần đầu tiên Nam thấy Băng ngủ như thế này, nhưng cậu vẫn không thể điều khiển cho tim mình đập chậm hơn được......
Nam đưa tay vuốt trên mái tóc Băng. Mắt chăm chăm vào từng đường nét trên khuôn mặt tháh thiện ấy.
- Palila. Mày cũng "say" phải không? .....Đừng có suy nghĩ xấu xa đấy! Cô gái này...... là của ta!
Nam với tay lấy chiếc khăn trùm đỏ, trùm lên chiếc lồng chim.
- Không được nhìn nữa! Ngủ đi!
Nam bế ng con gái ấy lên và đặt vào giường mình. Đơn giản chỉ là lấy chăn vào đắp nhẹ nhàng cho Băng thôi. Nhỏ thì vẫn ngủ ngon lành, trời có sập cũng vẫn ngủ. Nam đứng như chết lặng đi, mắt nhìn không dời, không chán...... Nó thành thói quen của cậu tự bao h, chính cậu cũng không nhận ra........
12h đêm.... Nam vào phòng thí nghiệm. Không phải để chế tạo thêm loại chất độc nào mà là để nghiên cứu về căn bệnh Smith-agen. Nam muốn chế tọ ra thuốc chữa dù biết là rất khó khăn. Hàng trăm nhà khoa học đã vào đang làm chuyện này nhưng chưa ai có kết quả khả quan. Nam không dám chắc mình sẽ thành công nhưng cậu nuôi hi vọng...... 3 năm bên cạnh Hải Băng, suy nghĩ về điều kiện đặt ra của cha đã không còn nữa. Thay vào đó, Nam muốn là ng bảo vệ vào bảo đảm cho sự sống của Hải Băng - ng con gái mà cậu yêu.
.....7h sáng. Phòng ăn khu A
- Chúc cậu chủ 1 ngày tốt lành!
- Cảm ơn. Chúc các e một ngày tốt lành.
Nam kéo ghế cho Băng ngồi rồi ngồi sang ghế bên cạnh. Cô quản gia cùng đám giúp việc nhìn Băng bằng những ánh mắt khó chịu. Băng khoác chiếc áo so mi của Nam,bchẳng để ý chuyện j khác ngoài việc chậm rãi thưởng thức bữa sáng. Còn Chấn Nam không ăn được mấy miếng, Cậu dành gần hết thời gian cắt nhỏ thức ăn bằng dao dĩa và gắp thức ăn cho Hải Băng. Cậu
cũng thích chống tay nhìn Hải Băng ăn chậm rãi vào ngon lành.
Nam đẩy cốc sữa của mình lại trước mặt Băng, rồi lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau vết sữ dính trên môi nhỏ. Băng không để tâm ánh nhìn bực bội của Kiều Như, cả sự quan tâm dịu dàng hết sức của Nam. Nhỏ chỉ quan tâm đến bữa ăn của mình 1 cách hoàn toàn bình thản.
- Trùng hợp nhỉ? Hôm nay ng đẹp cũng sang đây ăn sáng sao?Chấn Khang bk vào phòng ăn, vẫn cái vẻ ngông nghênh hằng ngày. Cả đám giúp việc cúi rạp người xuống:
- Chúc cậu chủ 1.......
- Im đi!
KHang kéo ghế, ngồi xuống đối diện với Hải Băng. Cậu cầm dao và dĩa chuẩn bị ăn nhưng mắt vẫn không rời khuôn mặt nhỏ.
- Lâu lắm mới thấy mày đem "đồ quý" ra khỏi phòng đấy, em trai. Cũng lâu lắm rồi ta mới được gặp người đẹp nhỉ? Ta chắc là em chưa quên ta? Em ngày càng đẹp hơn đấy.
Đáp lại mấy lời chào của Băng chỉ là sự im lặng. Băng vẫn thản nhiên và ăn từng miếng phomat.
- Sao lại phớt lờ ta như thế? - Khang chợt thấy chiếc áo sơ mi Băng đang mặc, cậu khẽ cười nửa miệng. - Nằm cạnh Chấn Nam chắc đêm qua người đẹp ngủ rất ngon?
- Anh cả! Đủ rồi đấy!
- Anh không nói với mày... Đừng có chen vào.
Cheng.....
Chiếc thìa đập xuống đĩa ăn, Băng cầm lấy giấy lau miệng rồi đẩy ghế đứng dậy.... Không liếc nhìn Chấn Khang lấy 1 lần, Băng cứ thế bước ra khỏi bàn ăn. Nam cũng đứng dậy, dừng luôn bữa sáng.
- Em làm ta bực mình đấy, người đẹp! - Mặt Chấn Khang tối sầm lại
Băng chợt dừng chân và hơi quay đầu lại phía bàn.
- Đêm qua....ngủ ngon....bữa sáng....rất không ngon!
Chân Băng bước tiếp.....cho đến khi ra khỏi phòng ăn. Chấn Khang ăn rất từ tốn và thong thả, nét mặt vui thích lại hiện rõ.
- Em thú vị hơn ta nghĩ nhiều.... Nhưng để thằng em ta chăm sóc hộ thế là đủ rồi. Giờ ta nên đưa em về bên cạnh ta. Là Chấn Nam nên ta tin em còn-nguyên-vẹn!
..........
Chấn Nam ngồi xuống sàn, nơi Hải Băng đang mải mê chơi xếp hình.
- Em xếp được một nửa bức tranh rồi. Không xếp lại lần nào phải không?..... Một người bình thường muốn xếp được nửa bức tranh phải mất ít nhất 3 tháng, còn em chỉ cần 2 tuần .......... Em thông minh đến độ nào nhỉ? Băng.......
Nam có thể ngồi yên hàng giờ nhìn Băng ngủ hay tập trung làm 1 việc gì. Cả Nam và chú chim Palila.
............
Chấn Phong ngồi trước máy tính kiểm tra hệ thống an ninh. Tay quản lí bước vào.
- Có thông báo từ nội gián: CIA đã vào cuộc........
- Em biết cho sử dụng hệ thống an ninh năng lượng mới là coi như chấp nhận đối đầu với CIA. Nhưng chúng ta nên đề phòng mọi thứ. CIA là 1 kẻ thù lớn và siêu phàm.....
- Nếu là phe địch việc đầu tiên em làm là tìm hiểu về hệ thống an ninh của ta. Chừng này thì chúng thừ dư chứng cớ để bắt người vì tội *********. Nhưng chúng sẽ không làm việc thiếu sót vậy. Chỉ có hai cách để tìm hiểu và phá
hỏng an ninh: hack-cơ vào máy chủ và tìm cách phá hủy bức xạ năng lượng..... Đương nhiên, em hoàn toàn tin vào khả năng của cậu chủ. COn mắt nhìn người của ông chủ không bao giờ sai!
.....Một buổi bình minh. Ngoài ban công, nắng mới tràn xuống khuôn viên cây cỏ, xua tan bóng tối ngự trị khắp không gian. Nắng trườn trên thành ban công, nhẹ nhàng trượt trên mái tóc dài thật dài của ai kia.
- Nếu lạnh. Ta sẽ đưa em về phòng.
Băng đang ngồi dưới đất, dựa đầu trên Chấn Nam. Nhỏ khẽ lắc đầu, mắt nhìn trân trân vào bóng mặt trời với một vùng loang đỏ phía đằng đông,.... Nam rút chiếc khăn giấy trong túi, khẽ lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán Băng:
- Em bướng quá. Chưa lúc nào chịu nghe lời ta.
-....
- Em yêu bình minh thế sao? Ta cũng vậy...... Ở trong khu biệt này, ta thấy thật ngột ngạt.
-.....
- Ngoài kia, cuộc sống vẫn tấp nập, bận rộn và bình yên ngày qua ngày. Em có hối hận không? Vì đã theo cha ta vào đây?....
Băng lại khẽ lắc đầu.
- Ta luôn có em bên cạnh. Đã có lúc ta tự hởi mình, liệu có phải giấc mơ không?.......Lúc nào em sẽ rời xa ta?.......Ý định của cha khi mang em tới đây, ta rõ hơn ai...... Mất em để giành được vị trí thừa kế..... ta không làm được.....không thể làm được.....
-.....
- Dù không nói nhưng em cũng hiểu phải không?.......ta......yêu.......em......
......
8h tối......
Quản lí của Chấn Nam vào phòng 103. Nam đang mai đọc tiếp cuốn sách y học trong phòng đọc.
- Cậu chủ! Tôi có làm phiền không?
- Không sao. Nói đi.
- Liên Bang muốn mời cậu chủ chế tạo tiếp M1xx với sự cung cấp miễn phí nọc răn runi và tiền công không nhỏ khoảng 200 000USD.
- Được rồi. Ta sẽ suy nghĩ.
- Tôi nghĩ cậu chủ nên lam vì hoàn toàn có lợi cho ta. Vị trí của cậu chủ sẽ được nâng cao và còn có thêm lượng tài khoản lớn.
- Ta biết phải làm gì. Những thứ ta làm ra thu về nguồn lợi lớn đối với ta, nhưng cướp đi máu và nước mắt của hàng ngàn người. Tất cả là tội ác!
- Cậu chủ nên nhớ mình là ai, mình sinh ra ở đâu và sống để làm gì. Nếu không, hãy nhớ cậu là con trai Lâm Chấn Đông!
- Ngươi không nói đến những điều đó không được sao?
- Chắc cậu chủ biết CIA đã vào cuộc. Đến giờ thì hoặc là tiến lên hoặc là thất bại, hoặc sống hoặc chết. Cậu chủ không có quyền dừng lại đâu!
- Ta muốn yên tĩnh, ngươi ra đi.
- Cậu chủ....
- Ra đi!
... Chấn Nam gục đầu xuống bàn, càng lúc càng thấy mỏi mệt với cái danh con trai Lâm Chấn Đông.....Một lát, Nam đứng dậy, gấp cuốn sách dày lại và cầm nó lên cất vào giá sách....... Trong phòng đọc, 1 khoảng không gian lớn được kê rất nhiều tủ sách xếp thành hàng, chủ yếu là sách y học và sách khoa học hạt nhân.
Nam lần tay trên các ngăn đầy sách của 1 chiếc tủ lớn, dừng lại tại 1 chỗ trống. Cậu định cho quyển sách vào thì bỗng thấy qua khe tủ trống ấy, phía bên kia tủ sách. Hải Băng đang ngồi dựa vào chiếc tủ khác, ngủ, trên tay vẫn ôm một cuốn sách dày. Nam cứ nhìn thế 1 hồi lâu, .... chợt mỉm cười. Cậu vòng đi ra đằng sau tủ sách. Nam cởi áo khoác đắp lên người Băng, hết sức dịu dàng.... Cậu ngồi xuống, từ từ đưa tay vuốt nhẹ tóc mái của Băng, khuôn mặt này, ngắm mãi không thấy chán, đẹp vẻ đẹp thuần khiết và cuốn hút đến khó hiểu. Nam cúi xuống, ý định sẽ hôn lên trán người con gái ấy một cái hôn thật nhẹ nhàng.....
Cạch......
Nam khựng lại. Có tiếng mở cửa ngoài phòng khách. Cậu đứng dậy, không quên đưa tay đắp lại chiếc áo khoác cho Băng.....Ra phòng khách, cậu thấy Thụy An đang lom khom, rón ra rón rén bước vào.
- Em.... là gì thế?
- Á.....cậu.....cậu ba.....- An giật nảy người, không biết chiu đầu vào đâu cho đỡ xấu hổ.
- Định ăn trộm gì sao?
- Dạ?!! À không.....em....em......không phải đâu cậu ba.....em định ăn trộm......à không phải, khổng phải ăn trộm......
- Sao lại phải cuống lên thế. Ta chỉ đùa thôi.
- Đùa..... đùa ạ!!!?
- Em tìm Hải Băng phải không? Nhưng cô bé lại ngủ mất rồi.
- Sao suốt ngày hết ngủ lại ăn, cậu ba phải nghiêm khắc lên mới được.
- Ừ. Ta sẽ thử. - Nam chợt cười.
- Cậu ba cười đẹp trai ghê!..... Mà em không đến tìm Băng, em đến tìm cậu ba mà.
- Tìm ta sao? Có việc gì không?
- Em .....muốn hỏi một chuyện....nhưng không biết.....
- Không sao. Em cứ nói đi.
- Hồi trước.... hồi em còn là một đứa trẻ lang thang chưa được ông chủ đem về ấy.
- Ừ. Rồi sao?
- Em.....em có 1 lần bị bọn buôn người bắt cóc, nhưng ngày đó đã có 1 chú cứu em. Chú còn đỡ cho em 1 nhát dao chí mạng nữa. Nếu không có chú ấy, em chẳng sống được đến bây giờ.
- Tội nghiệp. Không có ba mẹ chăm sóc thì đáng thương lắm.
- Cảm ơn cậu ba quan tâm.
- Có gì đâu... nhưng em muốn hỏi ta chuyện gì?
- À, suýt quên việc cần hỏi (hì)...... việc cũng lâu rồi,nhưng em muốn biết an nhân ngày đó là ai, giờ sống ra sao. Em nghĩ có thể cậu ba biết vì ngày đó, trông chú ấy có vẻ có địa vị xã hội, lại được một chú đi cùng gọi bằng mật danh nên chắc công việc đang làm rất quan trọng, có khi quen ông chủ cũng nên.
- Nhưng em còn nhớ mặt mũi không? CŨng gần 10 năm rồi ta không chắc sẽ nhơ ra được là ai.
- Có lẽ bây giờ chú ấy thay đổi nhiều, nhưng em còn nhớ mật danh mà đồng nghiệp gọi chú ạ.
- Là gì?
- Hunter ạ!
Nam chợt sững người.
- Hunter?
- Vâng..... Cậu ba quen sao?
- À không. Ta không quen nhưng ta biết 1 người tên là Hunter.
- Thế ạ. Là người thế nào? Làm gì và giờ sống ra sao ạ?
- Ông ta..... là điệp viên của CIA.
- CIA...- An trợn tròn mắt.
- Phải. Ông ta ngày đó làm việc cho CIA được hơn 10 năm, lập được rất nhiều chiến công lớn. Một điệp viên mà bất kì tổ chức tội phạm quốc gia nào cũng ngại đụng mặt.- Thì ra thế....... Em lại nghĩ chú ấy giống như ông chủ.
- Em biết ba ta làm gì sao?
- Dạ? À.... làm bất động sản phải không ạ?..... Thì ra chú ấy giỏi vậy. Giá em được gặp lại để cảm ơn 1 câu.
- Không được đâu! Hunter...... chết rồi.
- Chết rồi?
- Phải. Chết cách đây gần 10 năm.
- Tại sao chết ạ?
- Chuyện này......
- Cậu ba biết phải không? Nói cho em đi. Sao chú HUnter chết?
- Ta.....
- Hunter-là-ai?
Cả Chấn Nam và Thụy Băng cùng quay lại. Từ phòng đọc, Băng đang bước ra. Nam tiến lại gần Băng.
- Em không ngủ nữa sao? Muốn ăn j không?
- Ăn nhiều thế phát phì ra đấy ạ!- An chen vào.
Nam cười: - Vậy sao. Ta không thấy....
- Chấn- Nam!!!
Giọng Băng hơi dặn xuống.
- Trời! Trời! Ai cho bạn gọi tên cậu ba hả? Sao có thể gọi trống không 1 cách xấc xược như thế hả?
Nam đưa tay kéo cổ áo chiếc áo khoác cho Băng lại, nhẹ nhàng khuy vài cái.
- Không sao. Thích gọi thế nào cũng được.
- Sao lại thế được ạ. Quá xấc xược và hỗn láo. Dù không phải ng làm đi nữa thì......
- Ta bảo không sao! Em có thể về, lần khác ta sẽ nói tiếp chuyện ban nãy, được chứ?
- Nhưng..... à vâng ạ.....
An quay đi, vẫn còn đang khó chịu với cô bạn ngỗ ngược. Nam quay lại nhìn Băng.
- Xin lỗi vì đã lơ đễnh với em - Nam kéo tay BĂng vào phòng ngủ phía trong.....
- Ta không muốn nói cho An về cái chết của Hunter, bởi ..... chính tay cha ta ,.....đã giết Hunter!
7h sáng mai..
- Không sao đâu cậu ba!
- Sao lại không sao. Nhỡ ốm nặng hơn thì sao? Lát nữa ta sẽ bảo quản lí mang thuốc qua đây cho em.
- Em.....cảm ơn cậu ba....
- Có gì đâu. Hôm nay em cứ nghỉ đi cho khỏi ốm đã.
- Vâng !!( hix... iu cậu ba ghê...)
Chấn Nam định trở lại bàn ăn thì Kiều Như chạy đến.
- Cậu ba. Có gì ở trong phòng bếp....
- Làm sao?
- Có gì cứ..... cứ kêu kẹt kẹt từ hôm qua ạ.....
Cả đám giúp việc nhao nhao lên:
- Đúng ạ. CÓ gì ghê lắm.
- Không biết là gì. Cứ kêu mãi...
- Được rồi. Để ta vào coi..... Em có chắc ở trong phòng bếp không?
- Em không biết nữa. Hình như là thế...
Trong khí Chấn Nam vào đám giúp việc chia ra đi tìm xem thứ gì cứ phát ra tiếng kêu kì lạ không dứt, thì Băng..... vẫn ăn từ tốn ở bàn ăn.
- Em chẳng thấy đâu cậu ba. Hôm qua cũng tìm rồi.
- Em cũng chẳng thấy.
- Các em cứ ồn ào thế làm sao ta xác nhận được tiếng kêu từ đâu ra.
- Em chẳng thấy mà.
- Thôi nào. Các em ồn quá....
"- hí hí. Cậu ba đẹp trai dễ sợ.
- Yên đi, tìm đi coi nào.
- Nhìn kìa , cậu ba dễ thương chết được....."
- Giống như tiếng cửa phải không? Ở đâu nhỉ?

- Tụi em không biết ạ!
- Ta biết là các em không biết rồi..... Đừng rì rầm về ta nữa....
- Vâng ạ!!
Mộ cô giúp việc liệng qua bàn ăn, nguýt một cái dài......
- Ai cũng lo việc, có mỗi mình vẫn ăn ngon ngủ kĩ, thật không biết xấu hổ.
Hải Băng đặt dao dĩa xuống, lấy khăn lau miệng rồi đứng dậy....... Nhỏ chợt nhắm mắt, hết sức tập trung
.........." Kẹt ! Kẹt !Kẹt........."
Tiếng động thoảng qua từ đâu đó rất gần. Băng bước đi.... bước từng bước chậm rãi, vẫn nhắm mắt và cảm nhận.... Chân nhỏ chợt dừng lại..... Từ từ mở mắt và ngước lên..... Phía trên gần trần nhà, chỗ góc khuất dẫn vào khu bếp........ Một chiếc cửa sổ kính vuông vức bị long ra..... đang long ra..... dần....dần.....tiếng kêu phát ra ở đây!
Chấn Nam ra khỏi bếp: " Chắc không phải trong bếp rồi....."
- Băng. Em làm gì ở đó vậy?

Băng đang ngước lên và chăm chú nhìn vào chiếc cửa sổ kính, Nam cũng nhìn lên. Lập tức hiểu ra ngay vấn đề. Đám giúp việc kéo ra, chưa biết có chuyện gì.........
Bỗng, chiếc cửa long ra mạnh hơn.........chiếc bản lề bật ra khỏi tường.......Băng vẫn đứng nguyên đó, mắt trân trân nhìn lên cửa sổ sắp rơi xuống đầu mình.....và......
- Cẩn thận! Tránh ra đi!
....Xoảng....ng....
Những mảnh thủy tinh bắn tung tóe, khung cửa bằng gỗ văng ra xa..... ĐÁm giúp việc trợn tròn mắt, đứng như chôm chân xuống đất....
Cả cửa sổ kính rơi xuống đập và đầu vào lưng..... Chấn Nam! Cậu đã lao ra, ôm lấy Hải Băng trong tích tắc.
....
- Em không sao chứ? Không bị thương ở đâu chứ?
Nam nhìn khắp người Băng, vẻ mặt lo lắng.
- Em có đau chỗ nào không? Nói ta nghe đi......
Không đáp lại, không nhìn Nam, Băng từ từ đứng dậy, mắt ngước nhìn chỗ khảng trống tường phía trên, nơi chiếc cửa sooe vừa rơi ra..... nhìn vô cùng tập trung và chăm chú.....
- Cậu.... cậu ba....
- Máu....cậu ba....đằng sau.....
- Mẹ ơi.....máu.....máu......
Mấy cô giúp việc đứng đờ ra, miệng lắp bắp, vẻ mặt hoảng hốt đến nỗi không biết làm gì hơn....
Như gắng bình tĩnh lại, tiến đến chỗ Nam, mặc dù tay chân muốn run lên.
- Cậu ba.....vết thương......máu....nhiều....
Nhưng Nam không để ý Như nói, cậu đứng dậy và tiếp tục nhìn Băng, vẻ mặt lo lắng:
- Em....thật sự....không sao chứ?
Hải Băng chăm chú nhìn ô trống trên cao, chợt cúi xuống, quay người,....định bước đi.....
- Cẩn thận. Rất nhiều mảnh vỡ dưới chân em.
- Về phòng thôi!
Miệng Băng nói ra, nhưng vẻ mặt như không quan tâm mình nói gì. Bộ não nhỏ đang suy nghĩ về điều khác. Và chân thì vẫn bước đi, về phía cửa phòng ăn......
Đám giúp việc lại một lần nữa trợn mắt.... nhìn theo Băng.....Chấn Nam cũng từ từ bước theo luôn....
- Cậu....cậu ba.... vết thương....
- Dọn đống thủy tinh đi!....
Như gần như nghẹn họng.....
cứ đứng trân trân nhìn đằng sau Nam......Máu từ đầu và lưng chảy xuống..... thẫm đẫm mảnh áo đằng sau.....
......
 

0839105437

Học sinh
Thành viên
18 Tháng mười 2019
98
124
21
Nghệ An
anime
14
Nếu không gọi bác sĩ đến, cậu chủ định kệ cho chảy bao nhiêu máu cũng được phải không? Chính cậu chủ cũng là một bác sĩ chưa nhận bằng cấp đấy.
Nam cầm cốc nước lên, uống mấy viên thuốc kháng viêm, không nói gì thêm với tay quản lí. Cậu đã được bác sĩ băng lại vết thương dù cho không quan tâm lắm đến chuyện đó.
- Dù sao cậu chủ cũng nên yêu bản thân một tí, Mọi người đều rất lo lắng đấy.... Bác sĩ bảo vết thương trên đầu khâu mấy mũi, xương ở bả vai suýt chút nữa thì gãy. Mất nhiều máu nhưng không nguy hiểm lắm.

- Như thế mà không nguy hiểm sao? Máu chảy nhiều vậy cơ mà. - Cô quản gia bước vào, bộ mặt gần như sắp khóc.
- Cậu ba chẳng biết quý bản thân gì cả. Là tụi em buồn chết luôn.

- Ta không sao.
- Sao lại không sao? Tất cả chỉ vì con bé đó. Rõ ràng thấy cái cửa sắp rơi xuống mà không tránh đi. Rõ ràng biết cậu ba bị cả cái cửa kính phang xuống đầu vì cứu mình mà vẫn dửng dưng như không.

- Em đừng nói nữa.
- Cậu ba chiều nó quá nên nó chẳng coi ai ra gì, chẳng có tình người.

- Em ra ngoài đi. Ta không muốn nghe nữa.
- Cậu ba yêu quý nó nhưng nó đâu có quan tâm gì đến cậu ba? Một chút lo lắng cũng không mảy may nữa.......

- Em ra ngoài đi. - Nam gắt lên.
Như quay đi, bực bội bước ra ngoài.......
Nam ngồi trên ghế, đưa hai tay để trên bàn, mặt cúi gầm, mắt nhắm nghiền.......
- Cậu chủ có biết mục tiêu của chúng ta là gì không? Là giàng được quyền thừa kế....

- Ta không muốn cái vị trí ấy nữa......
- Nhưng cậu chủ đã bước chân vào con đường ấy rồi.... Như tôi đã nói, cậu chủ chỉ có quyền tiếp tục bước đi thôi!

- Ta sẽ dừng lại!
- Cậu chủ không hiểu hết hậu quả hay sao mà nói câu ấy.....Vì cô bé đó.....sao? Cậu chủ....yêu cô bé rồi.....phải không???

- Ta..... không ngăn nổi trái tim ta nữa.....
- Điên rồ! Quá điên rồ! Cậu có biết ý định của ông chủ khi đem cô bé đến đây không????

- Ta không thể chĩa súng vào cô bé được! Ta không làm được!
- Ngay lúc đầu tôi đã ngăn cản cậu gần gũi với cô bé rồi! Giờ thì.... dù cậu yêu tới mức nào, cậu cũng không được từ bỏ mục tiêu cuối cùng của mình! Cậu sinh ra để làm gì? Cậu được dạy nhưng gì trong 20 năm qua? Cậu phải nhứ, phải nhớ cách duy nhất để tồn tại trên thế gian này là đấu tranh, là giẫm đạp lên kẻ khác! Và cậu phải nhớ..... cậu là con trai Lâm-Chấn-Đông!

- Không..... ta không muốn nhớ gì cả.....
- Giờ cậu định sao? Cậu bảo sẽ dừng lại? Cậu muốn dừng lại để bảo vệ cô bé? Để không phải chĩa súng vào cô bé? Cậu có biết,

Xem trước
spinner.gif
nếu cậu không làm thế.....cô bé cũng vẫn chết dưới tay cậu cả hoặc câu hai? Cậu có thay đổi được gì không?
- Ta sẽ không để điều đó xảy ra....

- Cậu chủ không đủ quyền lực để làm điều đó đâu. Chính cậu cũng rõ hơn ai hết đấy!
- Vậy.... ngươi bảo ta phải làm gì? Phải làm gì hả?

- Cách tốt nhất.... là để cô bé .... chết dưới tay cậu đi. Nếu không....cậu vừa mất cô bé....vừa mất quyền thừa kế.....cả mạng sống của cậu, cũng không giữ được đâu.... Tôi chỉ nói lại lần này thôi..... Cậu chủ! Từ lúc sinh ra trên thế gian này....cậu....đã không có quyền được lựa chọn......
...Tay quản lí quay đi....bước khỏi phòng.
Chấn Nam đập đầu xuống thành bàn....mắt nhắm nghiền lại.....
...................
- Bạn đi đâu thế?....lúc này bạn phải ở bên và chăm sóc cậu ba chứ?

Băng lướt qua mặt An , đi trên hành lăng.
- Bạn là kiểu người gì vậy? Có biết cậu ba bị thương nặng thế nào không?......Bạn làm gì mà lang thang ngoài này hả?

Băng vẫn tiếp tục đi, đầu đang mải suy nghĩ gì đó. An đứng nguyên, chống nạnh.
- Cong người kì quặc! Con người xấc xược! Con người nhẫn tâm và độc ác!

........11 giờ đêm.......
Hải Băng chậm rãi bước vào phòng ngủ của Nam.....
Nhỏ chợt khựng lại....Nam đang đứng giữa phòng, cởi trần, mắt trân trân nhìn Băng. Không phải ánh mắt dịu dàng của ngày thường......và quan trọng hơn, trên tay cậu.........đang cầm khẩu súng..........hướng thẳng về phía........ Băng........Nhỏ không ngạc nhiên, không sợ hãi........đứng yên....và chỉ nhìn Nam.....
Con chim Palila đứng co người lại, đôi mắt nhỏ xíu tròn xoe cứ nhìn và khẩu súng trên tay Na......không chớp...........
Trong khoảnh khắc...... Nam đưa ngón tay vào cò súng........vẫn im lặng và nhìn Băng.....
Trái tim Nam chợt nhói lên.......và...
.....Cậu bóp cò!!.....
Nhưng......Băng vẫn đứng yên.......
Còn Nam.......giật cò khẩu súng ngắn......giật mạnh hết lần này đến lần khác......Nam gần như muốn điên lên.......Cậu giơ tay và ném thẳng khẩu súng vào tường....
Khẩu súng......không hề....... có đạn.....và....Nam ....biết điều này....
Cậu ngồi thụp xuống, dựa vào thành giường, ôm đầu ....Hai hàm răng nghiến chặt lại.....
nào. Nhưng trên thế gian này, trái tim bất kì ai cũng biết....... xao động. Hãy giữ lấy giây phút hạnh phúc trước khi nó vụt mất.....hãy coi trọng người đối tốt với mình.....trước khi người đó.....ra đi. Cậu Chấn Nam..... thực sự......... đã yêu nhóc....... rất nhiều......
Quản lí của Nam quay đi...... ngón tay Băng cùng lúc đặt mảnh ghép cuối cùng xuống......bức tranh được hoàn thành.....bức tranh một vùng biển mênh mông nước, bầu trời tím ngắt màu hoàng hôn..... Một người con trai đang dắt tay một người con gái đi trên cát.....như là......muốn cùng đi.......đến cuối chân trời.......
Winter khép cửa phòng Chấn NAm lại, khuôn mặt khó gần chợt dãn ra. Đặt tay lên ngực trái, Winter thấy tim mình.....đập rất nhanh........
........
9h30'..... Trong phòng ngủ của Nam, Băng đang ngồi vuốt ve chú Palila, mải miết........như chờ thời gian trôi đi.
......9h45'.....
Chấn Nam đứng ngoài khuôn viên. Bóng đêm bao trùm xung quanh, chỉ nghe tiếng cây lá rung rinh và tiếng gió khẽ lùa qua...... Nam chẳng đem theo thứ gì. Cậu đã nghĩ, mang theo người con gái cậu yêu......là mang theo tất cả.
.........9h50'.....
Chấn Nam rút điện thoại nhìn giờ. Vẫn bình tĩnh để chờ đợi tiếp...... Nam chợt cười khi nghĩ đến Băng, nghĩ đến những câu nói ngắn gọn, cụt lủn và có chút hỗn xược của Băng. Cậu cũng chẳng nhớ nổi mình đã yêu cô bé từ bao giờ.....
.....9h55'...
An chậm rãi bước vào phòng ngủ của Chấn Nam
- Bạn...chưa sửa soạn để đi sao? Rốt cuộc....bạn......đang suy nghĩ... điều gì???

Băng vẫn yên lặng, những ngón tay vẫn vuốt ve bộ lông chú Palila.
- Bạn .....thật sự.....có yêu......cậu ba......không?

Băng bỗng đứng dậy.........với ngón tay lấy chiếc hộp nhỏ màu trong suốt........An đứng yên và nhìn tất cả cử chỉ của bạn mình.........
Mấy ngón tay của một bàn tay Băng vuốt nhẹ lên đầu chú Palila.........Còn tay kia.......thả vào cái hộp nước bé xiu trong lồng chim....... một viên thuốc trắng.....viên thuốc tan ra trong giây lát. Băng lấy chiếc khăn trùm đỏ trùm lên chiếc lồng chim. Đôi mắt con Palila cứ ngước lên nhìn Băng......không chớp............Băng quay ra........!!!
- Số phận - là - định mệnh!!!!!

.....10h...
Nam lại mở điện thoại nhìn giờ, vẫn dặn lòng mình bình tĩnh.......
...10strong0'........
NAm đã bắt đầu cảm thấy nôn nao.
Một cơn gió ùa qua......vài chiếc là xào xạc.....
Có bước chân người đến.......... chậm rãi.thật gần....
Nam mỉm cười ...từ từ quay đầu lại........
- Em làm ta chờ........

- Cậu chủ! Ông chủ có lệnh gặp bây giờ........
Hai tên vệ sĩ của Lâm Chấn Đông đứng trước mặt Nam!!!!
*************************
......................
- Đến rồi sao, con trai...?

- Tại sao ba...- Đừng hỏi tại sao ta biết, hãy nói về dự định của con đi.
-......con.....định rời khỏi khu biệt thự này.
- Rồi sau đó?

- Trở thành bác sĩ cứu
Chân Hải Băng bước đến......
- Đừng......Em đừng đến gần đây......Tránh xa ta ra......

Nhưng Băng vẫn bước....
- Xin em.....tránh xa ta ra....tránh xa kẻ ******** như ta ra.........

Băng từ từ ngồi xuống......Tay đưa lên lau mồ hôi trên trán Nam.....và nhỏ vòng tay qua.......nhẹ nhàng ôm Nam vào lòng mình..... Băng hơi quay mặt lại, thì thầm:
- Nếu muốn.....cứ dùng khẩu có đạn ấy.....CÒn không....người nhận được một viên đạn....sẽ là .....Chấn Nam đấy....

......Trên bàn, trong chiếc lồng chim, con Palila hơi nghiêng đầu....như muốn nghe lắm.....những lời Băng...
......
- Ngươi đoán là ai sẽ sập bẫy tiếp theo?

- Chỉ cậu ba thôi, thưa ông chủ! Cậu cả sẽ chán ngay sau một thời gian. Còn cậu hai thì không một chút mảy may.
- Ngươi nhầm!.....vậy nghĩ xem, ai sẽ là người giết được cô bé?

- Có lẽ là cậu cả. Cậu cả hám sắc nhưng thực chất chẳng coi một đứa con gái nào ra gì. Và.....trong ba cậu chủ, em nghĩ cậu cả là người nhẫn tâm nhất.
- Ngươi.....lại nhầm lần nữa!

- Ý ông chủ là.....
- Ngươi sẽ biết thôi.....Con mắt nhìn người của ta rất tốt. Lần đầu tiên nhìn thấy cô bé trong khu nhà hoang dột nát....ta đã thấy bên cạnh đứa bé gái xinh xắn ấy...cả thiên thần.....

........và tử thần.......
...............Lại một đêm mưa........
Băng bước từng bước nhẹ nhàng và chậm rãi sang phòng đọc....Chấn Nam đang ngồi dưới sàn, dựa tường.......Lặng yên nghe tiếng mưa rì rầm bên tai từ đâu đó rất xa vọng về...........Băng lặng lẽ bước đến và ngồi xuống bên cạnh Nam.
- Em..... không ghét...ta sao.???

Băng khẽ lắc đầu.
Ta chỉ muốn biết, mình có thể tàn nhẫn tới mức nào.....Nếu khẩu súng ấy có đạn.......ta sẽ ân hận cả đời..........
Băng từ từ ngả đầu vào vai Nam......Dù phía sau bức tường rất lạnh và tiếng mưa vẫn vọng về bên tai.....Băng vẫn cảm nhận được hơi ấm từ người Nam.
- Ta lớn lên trong khu biệt thự này....chưa từng có một người bạn....Ta không được đến trường như những đứa trẻ khác....Ta được dạy không chỉ những câu chữ, những bài toán,.....mà còn cả bài học về sự nhẫn tâm,.....sự đấu tranh để tồn tại trong xã hội này.... chỉ cần sai phạm một lỗi nhỏ, tỏ ra yếu mềm trước một con vật đang thương.....hay chỉ là chảy một giọt nước mắt khi thấy đau.....ta đã bị phạt rất nặng.....bị bỏ đói, bị treo ngược lên trong nhà kho đầy rắn.....12 tuổi, mẹ mất. Ta không còn nhận được tình thương từ ai nữa....kể cả anh hai.....Khi anh nhìn ta với ánh mắt lạnh như vô hồn. Ta biết, cách duy nhất để sống sót là cố gắng giành được vị trí thừa kế của cha.....Suốt 10 năm, ta dằn lòng xuống để làm.... bao nhiêu tội ác...Đêm nào ta cũng không ngủ được, cứ nhắm mắt lại....ta chỉ thấy một vùng loang đỏ máu.....ngột ngạt....thật sự rất ngột ngạt.....Ta đã nhiều lần muốn chạy trốn....muốn tìm một sự giải thoát.....nhưng....bất lực.....Con đường ta đi....xung quanh đều mịt mù bóng tối....Ta đã sống...cô đơn thế cho đến ngày...gặp em...Giờ thì....dù ai nói gì....ta cũng không đủ can đảm để chĩa súng vào em....lần nữa đâu....Như thế...thà tự chĩa họng súng vào đầu mình, ta sẽ thấy....dễ chịu hơn.....Ta yêu em.....hơn quyền lực và địa vị.....và.....hơn cả chính bản thân ta nữa.....
......Hải Băng từ từ khép đôi mắt trong veo màu nâu lạnh....nhỏ chìm vào giấc ngủ....một giấc ngủ ấm áp khi ở bên Chấn Nam.
Một ngày mới năng lên.....Mưa đã thôi rơi!
Căn phòng đầy sách vẫn chìm trong yên lặng.
Băng từ từ mở mắt......điều đầu tiên nhỏ nhìn thấy là khuốn mặt Chấn Nam, ánh mắt luôn dịu dàng và ấm áp kì lạ. Cả đêm qua Băng đã ngủ trong vòng tay Nam
- Ta chờ em dậy.....để hơi em một điều.....

...............Tình cảm của em.....với ta.....là.......gì???
Nam đã định không hỏi, không dám hỏi vì sợ sẽ không nghe được câu trả lời hoặc.....câu trả lời làm trái tim cậu.....nhói đau....
....Một khoảng im lặng....khi hai đôi mắt nhìn nhau không chớp....
- Biết - ơn !!

Tim Nam chợt se lại.....Đôi mắt cậu dời đi....nhìn ra chỗ khác.....nhìn như nhìn một nơi xa xăm lắm.
- Ra vậy.....em.... thật tàn nhẫn. "Biết - ơn" sao? - Giọng Nam dằn xuống hai chữ ấy - Ta còn chưa một lần..... nghe em nói....cảm ơn.....

........
4h chiều........Chấn Khang lững thững đi trên hành lang, tay đút túi......
- Chào em trai! Người đẹp khỏe không?

- Em không có thời gian đùa cợt với anh lúc này...
- Anh đâu đùa cợt. Ban nãy, nếu không phải ba gọi đến, suýt chút nữa anh "xong việc" với người đẹp rồi.

Nam đang đi chợt khựng lại.
- ANh nói gì?

- Chẳng có gì. Anh gặp người đẹp trên hành lang và định mang về giường mình thôi. Người đẹp không nói với em sao?
Hai bàn tay Nam nắm chặt lại.
- Anh nên tự trọng một chút!

- Sao nào? Không phải người đẹp là của chung à? Lần sau anh sẽ không để lỡ mất cơ hội đâu.
- Lâm - Chấn - Khang!

Nam quay người, nhìn anh trai bằng ánh mắt tức giận.
- Chà. Giờ mày còn giận dữ gọi hẳn tên anh mày nữa đấy. Không sao. Lần khác tao sẽ cho mày thấy cảnh tượng bắt mắt.....: người con gái ấy nằm trên giường tao!

- Vô sĩ!
- Mày nghĩ tao không dám à?

- Tôi cấm anh đụng vào người con gái của tôi! - Nam gần như hét lên. Mấy ngày nay, tâm trạng cậu đã không vui, Chấn Khang còn tiếp tục bỡn cợt làm một giọt nước tràn li.
- Người con gái - của mày? Mày tự cho mình cái quyền sở hữu đó từ lúc nào hả? - Nét cười vui thích trên mặt Khang chợt tắt ngấm, tay cậu từ từ đưa lên, giọng Khang đe hơn và quyền lực hơn - Đừng có xấc xược thế! MÀy nên nhớ, trong ngôi nhà này.... tao.....là anh trai mày!

Trên tay Khang..... họng súng đang chĩa về..... phía Nam.
- Vậy thì....bóp cò đi!

- Mày thách tao đấy à? Mày nghĩ tao không dám à?
- Không phải nghĩ anh không dám. Tôi muốn anh biết rằng, tôi....là em trai anh....nhưng, trong khu biệt thự này,,,,,thì....anh và tôi....quyền lực ngang nhau!- Giọng Nam dằn xuống.

Một khẩu súng dí sát đầu Chấn Khang, khẩu súng đã lên đạn và được cầm bởi quản lí của Nam - Winter.
Khang chợt cười.....từ từ hạ tay xuống.
- Mày chưa đủ trình để đấu với anh đâu, em ạ!

Rồi Khang quay người..... bước đi, vẫn cái vẻ ngông nghênh thường ngày.
Winter hạ súng
xuống, vẫn nhìn theo KHang.
- Cậu cả và cậu hai.....đều là những đối thủ nặng kí.

Nam quay đầu tiếp tục bước đi,
- Sao cũng được. Ta không tham gia tiếp cuộc chiến này nữa đâu.

..........10h đêm.
Băng đang vuốt ve chú Palila trong lồng. Palila rất thích thú mỗi khi được cô chủ xinh đẹp làm chuyện này, mắt nó lim dim, thỉnh thoảng gật gù cái đầu bé xíu.
Bỗng.....từ đằng sau, đôi bàn tay dịu dàng của ai đó vòng qua ôm lấy Băng....và một giọng nói cũng hết sức dịu dàng thầm thì với Băng.
- Em....chưa ngủ sao..?

- Hôm nay....em gặp rắc rối với anh cả ta phải không? Ta xim lỗi....em sợ lắm phải không?
Những ngón tay Băng vẫn vuốt ve chú chim Palila, mái tóc dài khẽ đung đưa, nhỏ lắc đầu..
- Có lẽ - em cũng phải sống thiếu tình yêu của ba mẹ..... em đã bao giờ nghĩ chưa..... về một ngôi nhà nhỏ....... bình yên....... cạnh biển......hằng ngày được nghe tiếng gió reo, sóng hát......ngày ngày đi bắt ốc biển, cùng chơi đùa với bọn trẻ con........Ta không muốn sống thế này nữa....ta cũng không muốn em bị cuốn vào cuộc chiến mà ba ta dựng nên.... ta muốn từ bỏ tất cả..... muốn giải thoát......... muốn bắt đầu lại......
Vài giây im lặng trôi qua.......Trái tim Hải Băng, lần đầu tiên.....cảm nhận được một chút xao động. Chẳng phải mơ ước đó cũng là mơ ước nhỏ muốn thực hiện thay ba mẹ sao?
Giọng Nam lắng xuống và ấm áp vô cùng......
- Ta sẽ đi khỏi đây.....em....có muốn đi cùng ta không???

Đôi tay Chấn Nam từ từ buông xuống. Cậu quay người, chậm rãi bước đi.....
- 10 h đêm mai. Ta sẽ đợi em ở khuôn viên.

Ba nam ở bên Chấn NAm, chính Băng cũng chưa xác định được tình cảm dành cho cậu là gì. Ba năm, dù trong lòng buồn phiền thế nào, dù bao nhiêu rắc rối, toán tính xung quanh, dù ngột ngạt và đau khổ.....Chấn Nam vẫn luôn dành cho Băng anh mắt dịu dàng. Và nhỏ, đã coi chuyện đó là điều đương nhiên......Nếu đi cùng Nam, Băng chắc chắn sẽ có một cuộc sống bình yên, được chăm sóc, được bảo vệ, được yêu thương,.......điều quan trọng hơn, nhỏ có thể thực hiện được ước mơ của ba mẹ đang dở dang.Nhưng!!!
Băng đưa nhẹ những ngón tay vuốt lên đầu chú chim Palila!
- Mày........ có muốn...đi - cùng.....Chấn Nam???

.......
- Ta sẽ không nghe thêm bất cứ điều gì và sẽ không thay đổi quyết định đâu.

- Tôi khó có thể ủng hộ quyết định này.
- Ngươi định nói cho cha ta?

- Không phải là không thể!
- Còn ta.....tin ngươi sẽ không làm thế.

- Nếu ông chủ biết, cậu không chỉ không được bước chân ra ngoài....... mà còn phải chịu hậu quả khó lường trước.
- Chỉ cần ngươi không nói, cha ta sẽ không biết!

- Rồi ông chủ cũng sẽ biết.
- Lúc đó ta đã đưa cô bé đến được một nơi không ai tìm ra. Ta sẽ gọi điện về và thưa chuyện với cha.

- Cậu nghĩ có thể đưa cô bé
ra khỏi cổng dễ dàng thế sao? với hệ thống an ninh năng lượng mới nhất của cậu Chấn Phong?
- Hệ thống luôn cho phép ta và 2 người anh của ta ra vào tự ý.

- CÒn cô bé thì sao?
- Nếu đi cùng ta mà máy tính của anh hai không yêu cầu ngăn chặn thì sẽ không sao cả.

- Sao cậu chắc cậu Chấn Phong dễ dàng bỏ qua vậy? Khi biết cô bé ấy quan trọng nhường nào.
- Anh hai..... sẽ không chạm đến ta đâu, kể cả bất kì thứ gì......của ta!

- Cậu chủ định sẽ làm gì nếu đi được?
- Thực hiện tiếp ước mơ ngày nhỏ: trở thành bác sĩ và quan trọng hơn....là.... yêu thường người con gái....ta yêu.

- Sao cậu chủ có thể dễ dàng hạ quyết tâm......từ bỏ tất cả, tiền bạc, địa vị, quyền lực,..... để có được một cuộc sống bình thường.....tại sao.....???
- Ngươi không hiểu được đâu.......Nếu ở bên người mình yêu...... Một cuộc sống bình yên là điều hạnh phúc nhất. Tất cả danh vọng bề ngoài......đối với ta......chẳng là gì......

- Vậy..... cậu chủ nên cẩn thận. Một sai sót nhỏ sẽ dẫn đến nguy hiểm. Và tôi - là một trong những nguy hiểm đó..... Tôi không bao giờ phản bội ông chủ đâu!
- Ta biết rồi. 10 giờ đêm mai ta sẽ đi. Từ giờ đến lúc đó sẽ có rất nhiều việc ta cần sắp xếp lại.

- Cậu chủ, thực sự tin tưởng tôi vậy sao?
- Winter, ngươi không chỉ là quản lí, mà còn là......người bạn duy nhất.....của ta.......

............
- Bạn định đi thật sao? Bạn bỏ An ở lại hả?

Băng ngồi dưới sàn, xếp nốt mảng tranh cuối cùng trên bộ xếp hình.
- Dù sao cũng cảm ơn vì bạn đã nói chuyện quan trọng này, ít nhất vẫn còn coi An là bạn.

An cũng ngồi luôn xuống sàn.....thở dài.
- Haizzzz.... An cũng không nên ích kỉ phải không? Bạn mình được hạnh phúc thì phải vui chứ..... Nhưng bạn đi, An sẽ nhớ bạn chết mất, nhớ cả cậu ba nữa. Mọi người ở đây sẽ buồn lắm cho coi.....

- Băng hạnh phúc thật đấy. Được cậu ba yêu nhiều vậy..... Có lẽ mình chỉ có lựa chọn duy nhất là ở đây cho đến chết thôi.
- MÀ này, ông chủ biết thì thế nào? Ông chủ đáng sợ lắm đấy.......Nhưng chắc là đi cùng cậu ba thì sẽ không sao. Cậu ba phải chuẩn bị trước tất cả chứ...... Haizzz..... chán thật nhỉ......lại cô đơn nữa rồi......haizzz.....chán ghê nhỉ..... kết - thúc - rồi!

An ra khỏi phòng Chấn NAm, khuôn mặt buồn rười rượi......Đúng lúc, quản lí của Chấn Nam cũng bước vào phòng.
Winter liếc mắt nhìn An, đôi mắt chợt sắc lạnh. An cũng quay đầu nhìn Winter........và.........chợt cười.......
........
- Cậu ba là một người tốt! Hãy yêu thương cậu ba như tình cảm cậu đã dành cho....... Ít nhất nên nhớ rằng...... cậu ba đã hi sinh quá nhiều vì nhóc....

Băng vẫn mải mê đưa tay xếp những mảnh ghép, vẻ như không quan tâm những lời quản lí của Chấn Nam nói.
- Tôi không hiểu được con người thật sự của nhóc là như thế người - một con người bình thường như bao con người khác.

- Là con trai ta....con thấy khó chịu sao?
- Ngột ngạt và mệt mỏi! Sức chịu đựng của con có hạn thôi...

- Không phải con có tất cả sao? Tiền bạc, quyền lực.....tất cả!
- Ba nhầm rồi! Tiền bạc là quyền lực không phải là tất cả đối với một con người! Nó chỉ là một thứ ham muốn danh vọng sa hoa vô vị và không có điểm dừng!

- Tiền bạc là quyền lực! Có nó là có tất cả!
- Ba lại nhầm!..... Phải! Ba có tiền bạc, địa vì và ba làm người khác nể sợ. Nhưng rất cuộc ba có giữ được tình yêu của mẹ không?

- Đừng nhắc đến mẹ con ở đây.!
- Ba nghĩ con không biết sao? Về cái chết cả mẹ! Mẹ đã quá mệt mỏi vì những tham vọng không dừng của ba nên đã tự đâm dao vào tim mình!

- Tại vì mẹ con suy nghĩ quá ngốc nghếch và chưa bao giờ hiểu cho ta.
- ba thôi đi! BA có biết tại sao anh hai lại giúp ba không? Bao có biết tại sao ba lại điều khiển được một con người không cần gì như ah hai không? Là vì mẹ! Chính mẹ trước khi ra đi đã nói rằng, mong ước cuối cùng của mẹ là anh hai có thể giúp đỡ ba và có thể thừa kế vị trí của ba để bảo vệc ho con!... Sao ba phải làm khổ mọi người như vậy? Mẹ thôi chưa đủ sao? Mà ba bóc lột trí óc của anh hai! Ba có biết vì làm tất cả những việc ba yêu cầu.....mà anh hai đã tự biến mình thành kẻ....cô độc......và hoảng loạn? Ba có biết...... đêm nào anh cũng phải dùng....... rất nhiều.......Zkilico???
- Nếu muốn trách..... hãy trách ông trời đã để con làm con trai ta!
- Con biết.....giờ con nói gì cũng chẳng thay đổi được gì. Con vẫn sẽ thực hiện ước mơ của mình, dù.... ba..... ngăn cản.

- COn..... muốn đưa cô bé ấy......cùng đi....?
- Là winter nói sao?...... Phải! Con sẽ đưa cô bé ấy theo cùng.

- Con từ bỏ tất cả, cả cha mình......... vì cô bé?
- Vì tình yêu của con! Vì ước mơ của con! Và vì chính bản thân con nữa!

- Vậy thì.....con đi đi.....
- Ba.....

- Hãy đi đi trước khi ba thay đổi......
Không nói gì, không hỏi thêm......Chấn Nam quay người....... Trong tâm trí cậu bây giờ...... không còn gì khác ngoài hình ảnh khuôn mặt Hải Băng.....cậu thấy lòng bỗng....nhẹ bẫng.
- Ba à.....Dù thế nào.....dù thế nào....ba vẫn là người con kính trọng. Và con....không bao giờ hối hận.....vì đã yêu.....người con gái ấy.

- Đi...bình yên! Con trai!
Chấn Nam bước đi thật bình thản.....Cậu biết.....đằng sau............ từ tay Lâm Chấn Đông.......1 khẩu súng đang chĩa về phía cậu........khẩu -K300!
..................
Một đêm trôi qua dài....thật dài.
Đêm và ngày vẫn nối tiếp nhau.......... Thời gian vẫn lặng lẽ trôi không chờ đợi.......và cuộc sống......vẫn từng giờ đổi thay.....
5h sáng.
Trong phòng ngủ của Chấn NAm, Băng đang ngồi, cầm dao và dĩa chậm
rãi ăn miếng pizza còn lại của hôm qua......Nhỏ ăn với cái vẻ thường ngày......bình thản và mặc nhiên......chẳng có gì đáng để quan tâm.
An bước vào...... khuôn mặt vô cảm chẳng còn nét tinh nghịc thường ngày.
- Bạn.....vẫn ăn ngon thản nhiên nhỉ? Vẫn sống tốt thật nhỉ?

Băng vẫn chậm rãi ăn.
- Bạn thật tàn nhẫn......Hải Băng!..........Câu cuối cùng cậu ba nói........ là lời yêu bạn.......Cậu ba......chết rồi!

.....................Bởi chính tay cha mình!!!!
Ngón tay Băng khựng lại trong 1 giây.....và rồi nhỏ tiếp tục bỏ miếng pizza vào miệng.....nhai chậm rãi.
An quay người đi.....chợt khẽ cười.
- Cậu ba.......thật ngốc.

Băng vẫn ăn cho đến khi xong bữa. Nhỏ với một tay lấy giấy lau miệng..........và bước lại phía chiếc lồng chim......Nhỏ đưa tay......từ từ...... kéo chiếc khăn trùm đỏ ra.....Trong lồng....con chim Palila.....đã chết rũ! Bộ lông nó xù lên, cơ thể mềm nhũn, nó đã điên loạn trước khi chết!
Băng quay người bước đi.........
- Cái chết....là....... sự giải thoát!
 

0839105437

Học sinh
Thành viên
18 Tháng mười 2019
98
124
21
Nghệ An
anime
15
........
- Mày....mày nói gì!?
- Chị Như.....cậu ba.........- cô giúp việc sụt sịt - cậu ba........chết rồi.........
- Mày nói gì vậy hả?
- Em nghe quản lí cảu cậu ba bảo thế......cậu ba.....
- Im đi! Mày đùa quá trớn rồi đấy.
- Không. Em không đùa.
- Muốn ăn tát không? Chuyện đó mà mày đem ra đùa được à?
- Chị Như......em không đùa mà.
Như bật cười : - Tao chịu mày rồi đấy. Đóng kịch giỏi thật. Thôi, đi làm việc đi. Trò đó không vui chút nào!
Cô quản gia định quay đi, cô giúp việc ngồi thụp xuống, nước mắt giàn giụa.
- Em bảo là không đùa mà...... tại cậu chủ muốn ra khỏi nhà ông chủ biết được nên đã bắn......là ông chủ.....ông chủ....
Bàn tay Như khẽ run lên, nhưng miệng vẫn cười:
- Mày.....vẫn tiếp tục đóng kịch đấy hả?
- Em không đóng kịch! Tất cả là sự thật! Chị đánh cho em chết đi thì đó vẫn là sự thật!
Như ngồi thụp xuống......khắp người run lên....
- KHông thể nào! Không có đâu!......Hôm qua.....cậu ba....còn qua đây dặn dò......và......còn đưa thuốc cho con Yến......không thể có chuyện đó được.......
Một đám giúp việc cùng ùa vào phòng ngủ, ngồi thụp xuống cả....ôm nhau nức nở......
- Sao lại thế được? Hôm qua tao vẫn còn nói chuyện với cậu ba.
- Sao ông trời bất công vậy? Cậu ba hiền lành thế cơ mà...........thế mà bảo ở hiền gặp lành........
- Tao thương cậu ba lắm......tao nhớ cậu ba........
- Lúc nào cậu ba cũng dịu dàng với mọi người......làm sao đây.......cậu ba không thể chết thế này được......
- Cậu ba......cậu ba ơi..........
Như đứng dậy, loạng choảng suýt ngã......
- Im ngay! - Như hét lên.- Chúng mày đang làm gì thế hả? HẢ?????
- Chị......chị Như.......cậu ba......
- Chúng mày điên cả rồi sao? Đứng lên đi. Cậu ba chưa chết. Cậu ba không thể chết được!
Đám giúp việc lại quay lại ôm nhau, khóc như mưa.......Như chạy đến, túm cổ áo một người giúp việc..
-Đừng khóc nữa! Cậu ba chưa chết!
- KHông phải mà......máu.....màu nhiều lắm.....máu cứ túa ra......... khắp người.........chảy xuống cả sàn nữa........
- Không! Không thể nào......cậu ba chưa chết! Mày nói đi......nói tao nghe đi.! Cậu ba vẫn còn sống! Vẫn sống phải không?
Cô giúp việc không nói đữa, lại khóc ta hơn......
Như tiếp tục tún chặt cô áo cô giúp việc giật mạnh.
- Mày nói đi! Nói đi!......Tao xin mày đấy.....nói đi.......
Như ngồi phịch xuống,.....nước mắt chỉ trực trào ra...........
- Sao lại đưa cậu ba đi........sao lại cướp mất cậu ba của tôi..........ong trời ơi.........sao người độc ác và nhẫn tâm vậy hả?............Cậu ba có làm gì sao đâu........Cậu ba......Sao cậu bảo e,?..........Làm sao em sống dược đây........em sống để làm gì nữa đây........cậu ba......
............Trong phòng ngủ của người làm......Chỉ nghe tiếng khóc dài ròng rã. Còn ngoài bếp.....Chỉ có Thụy AN..........ngồi ở một góc.......lặng lẽ..........nước măt trào ra, chảy xuống.....ướt đẫm ngực áo..........
......... Cô quản gia ngồi thẩn thờ dưới sàn, hai mắt thâm quầng, môi nhợt nhạt, khóc gần như kiệt sức......Một lát, cô giúp việc mở cửa, chạy xộc vào, nước mắt nước mũi dàn giụa.....
- Chị Như.....chị Như......làm sao đây? Họ đang đem cậu ba đi.....máu....em thấy nhiều máu lắm........khắp người đầy máu......họ nói là hỏa thiêu.......làm sao đây? Chị Như!!!.... Cậu ba đáng thương.....làm sao đây?.....
- Chị Như.....ông chủ ra lệnh.........không được để tang trong nhà......không ai được khóc lóc nữa.......Sao cậu ba đáng thương vậy?.......Sống ở ngoài......làm sao mà sống được chứ.....Có đem theo thứ gì đâu.....Trời lạnh rồi.....thân xác ....dải xuống sông......lạnh lắm....lạnh lắm......
Kiều Như cúi đầu, không còn sức mà kêu gào nữa....trên khuôn mặt trắng bệch, vô hồn....hai dòng nước mắt chảy dài.....
.....Khu biệt thự vắng lặng rộng lớn.......đôi lúc nghe tiếng thút thít ở khu bếp.....
Phòng 101 cách âm. Khang mở loa nhạc ầm ĩ, ngồi trên giường vừa lắc lư theo nhạc vừa đọc tạp chí.
- Cậu chủ!!!
- Sao? Không thấy ta đang bận à?
- Chuyện cậu ba.....
- Chết thì thôi, nói nhiều làm gì. Ta lại bớt một đối thủ ngáng đường.
- Dù sao đó cũng làm em trai hơn 20 năm. Cậu chủ nên.....
- Đừng có dạy đời ta. Ta còn định tự tay kết kiễu cuộc sống của nó nữa kìa.....Biến đi!!!
...........
Phòng 102 cách âm. Lúc nào cũng vậy, bóng tối bao trùm, sự lặng yên tĩnh mịch, cảm giác rợn người...
Phong đang ngồi dưới sàn, dựa tường, một tay đặt lên một tấm ảnh đặt úp xuống sàn......đôi mắt vô hồn.....nhìn
vào khoảng tối .......như nhìn một nơi xa xăm......Cửa phòng kẹt mở. Quản lí của Chấn NAm lặng lẽ bước vào.....cúi đầu:
- Cậu hai!
Không một tiếng đáp lại đúng như Winter nghĩ.
- Có lẽ cậu hai cũng biết rồi...... về cái chết của...... cậu ba. Chắc tôi không thể hiểu được cảm giác của cậu lúc này...... Trong khu biệt thự cậu là người......yêu thương cậu ba nhất......cũng là người.....hận cậu ba nhất. Nhưng tôi biết cậu cũng hiểu, đối với cậu ba, cậu là người anh yêu quý nhất.....
Chấn Phong vẫn lặng yên, đôi mắt không rời đi, nét mặt không thay đổi.
- Từ khi định rời khỏi nơi đây, cậu ba đã viết một bức thư nhờ tôi gửi đến cậu.... không phải gửi khi cậu ba có thể đi được....mà gửi.....nếu như....rủi ro xảy ra.....
......Winter quay người.....bước khỏi phòng Chấn Phong
"Em rất nhờ hồi nhỏ khi chúng ta bên nhau......Anh đã bảo vệ yêu thương và chăm sóc em rất nhiều. Anh nhường áo cho em khi em lạnh, chịu phạt thay khi em mắc lỗi. Anh dành hết cho em tất cả những điều em muốn. Kể cả những thư anh thích nhất hay nâng niu giữ gìn nhất.....lớn lên, mình vẫn sống chung dưới một mái nhà..... nhưng sao em thấy anh xa vời lắm......Anh trở nên lạnh lùng và cô đơn...... anh mặc kệ tất cả như chẳng có ai tồn tại trên thế gian này..... ANh có thể nhẫn tâm với tất cả....ngoại trừ em..... Nhưng....em chỉ muốn anh tàn nhẫn với em.... hay làm bất kể điều gì để em đau khổ...... Chỉ cần....anh vẫn coi em là.... em trai anh. Xin lỗi anh vì những gì đã qua....vì những thứ em vô tình cướp mất của anh. Nhưng em muốn anh biết em lun kính trọng anh nhường nào..
Anh trai! Khi anh đọc bức thư này, có lẽ em không còn trên thế gian này nữa.... Em không mong anh sẽ buồn hay nhớ thương em...... Em chấp nhận nguy hiểm để có được tình yêu của mình..... để đổi lấy hạnh phúc bình yên cho cuộc sống chính em....và để....bảo vệ cho người con gái em yêu. Em không hiểu nổi vì sao
lại yêu người con gái ấy đến vậy. Mỗi khi nhìn vào đôi mắt người ấy, tim em như muốn tan ra... Người ta bảo hai đứa trẻ sinh đôi có chung nhịp đập của trái tim..... Em cũng muốn anh hiểu được những rung động đó trong tim em.... Anh! Em không thể ra đi bình yên được nếu không chắc chắn người con gái ấy được bình yên. Em không còn ai để nhờ giúp đỡ cả. Không còn ai đáng để tin tưởng cả..... ngoài anh! ..... Xin anh.... hãy thực hiện ước nguyện của em...ước nguyện cuối cùng...xin anh hãy bảo vệ người con gái ấy như em muốn bảo vệ!.... Hãy vì em là em trai anh, vì tình cảm ngày xưa của chúng ta..... vì em và anh.... đều cảm nhận được nhịp đập cảu trái tim nhau......"
Tay Chấn Phong hạ bức thư xuống, mắt rời đi..... Trong 1 giây phút, ánh mắt ấy chợt nhìn xoáy vào không gian.....ánh mắt lạnh lùng chợt lóe lên một tia đỏ.... Trên tay Phong....một góc của mảnh giấy...chợt.... bốc cháy....
Mảnh giấy nát vụn và ít tro tàn rơi

xuống sàn trong chốc lát. Phong dựa đầu vào tường, đôi mắt nhìn lại như vô hồn.... Một tay cậu nâng tấm ảnh cũ đặt úp dưới sàn lên..... 1 người phụ nữ ngoài 30, rất hiền và rất đẹp....
"Xin lỗi! Con - không - thể...."
........
Một mình Băng ngồi lặng lẽ trong phòng ngủ của Nam. Cũng một lá thư gửi đến.....
" KHi em cầm lá thư này...ta đã tới một nơi rất rất xa. Một nơi mà không có em.... Ta không biết mình sẽ sống như thế nào nếu không có em ở bên..... Ta muốn đưa em đi đến một nơi thậy xa trên Trái Đất, chỉ ta và em. Ta muốn cùng em xây một ngôi nhà nhỏ cạnh biển..... ngày ngày nghe tiếng sóng vỗ rì rầm vào bờ.....ngày ngày.....ta dắt tay em đi trên bờ biển dải đầy cát.....chào bình minh và cả ....tạm biệt hoàng hôn....Ta muốn có được cuộc sống bình yên thế, không bon chen, không tranh giành, không giẫm đạp lên ai. Cuộc sống mà hơn 20 năm ta chịu đựng.....thật quá tàn nhẫn! ta chỉ cần em, mình em là đủ..... Dù em chưa bao giờ yêu ta....như....ta yêu em.....Nhưng! Ước muốn của ta......không bao giờ có thể thực hiện nữa......
Xin lỗi, vì đã không thể đưa em đi khỏi chốn Địa Ngục ấy. Xin lỗi vì đã không thể tiếp tục bảo vệ em....Ta muốn, thật sự muốn, một lần nữa được ôm em trong lòng....một lần nữa để em tựa vào vai và ngủ..... một lần nữa ngắm nhìn khuôn mặtt em....một lần nữa.....được nói với em rằng..... TA - YÊU - EM!!!
Em chưa bao giờ biết điều này. Ước mơ thật sự của ta.....là......được một lần....thấy em...cười..."
Băng hạ mảnh giấy xuống sàn......khuôn mặt lạnh tanh.....Căn phòng vắng lặng! Không còn nghe tiếng chân nhảy nhót của chú chim Palila trong lồng và...không còn nghe tiếng nói ấm áp của một người.....
.....
"....Dù đến đâu trên Trái Đất này....ta cũng không thể thôi suy nghĩ về em. Khuôn mặt em hiện lên trong tâm trí ta ngay cả khi ta nhắm mắt lại. Em....đừng bao giờ....rời xa ta..."
......
"- Em còn mệt không?... Khi nào em mới làm ta hết lo lắng đây?"
.....
"- Em quan tâm đến chú Palila nhiều hơn quan tâm tới ta..... Ta hơi buồn đấy..."
....
"- Em yêu bình minh thế sao?....Ngoài kia cuộc sống vẫn tấp nập ngày qua ngày...... Em có hối hận không. vì đã theo cha ta vào đây?...."
.....
"- Em đã bao giờ nghĩ chưa....về một ngôi nhà gỗ nhỏ....bình yên.....cạnh biển.....hằng ngay được nghe tiếng gió reo, sóng hát.....ngày ngày đi bắt ốc biển.....cùng chơi đùa với bọn trẻ con...."
......Băng chậm rãi bước trên hành lang....về phía cuối khu giữa.....Dừng lại trước một cánh cửa rộng lớn và sang trọng. Một tên vệ sĩ giơ khẩu súng ngắn lên:- Muốn gì? Biết đây là đâu không?
Băng từ từ........ngước mắt lên.....nhìn về phía tên vệ sĩ, nhìn thẳng vào mắt hắn, không sợ sệt. Tên vệ sĩ cứng đơ người, đôi mắt mở căng không chớp.....
- Muốn - gặp - Lâm-Chấn-Đông!
Băng bước qua mặt tên vệ sĩ rồi....đẩy cửa vào, khẩu súng trên tay hắn suýt rơi xuống:
- Đẹp......đẹp quá......
Ông chùm mafia ngả lưng vào ghế, mắt chăm cú nhìn cô bé đang bước đến.
- Liều lĩnh đấy, cô bé! Ta đoán đám vệ sĩ của ta nhốn nháo lên rồi.
- Rất vui được gặp lại ông - Lâm Chấn Đông!
Ông ta khẽ bật cười mắt chăm chú nhìn cô bé 17 tuổi với đôi mắt nâu, sâu và khó hiểu.
- Trừ người đã sinh ra ta, đây là lần đầu tiên có người gọi thẳng tên trước mặt ta! Ta thấy.....không dễ chịu chút nào.
- Vào đề đi! Về cái chết của ....Chấn Nam?
- Tại sao thằng con ngốc của ta lại yêu cô bé đến vậy, vs cách ăn nói ngang ngược này?
- Đó..... không phải điều ông muốn sao?
- Thông minh lắm.! Mỗi lời nói phát ra không biểu lộ bất cứ một suy nghĩ nào ra ngoài...... một khuôn mặt đẹp, một đôi mắt khó hiểu, một giọng nói thật nhẹ và cũng đầy ẩn ý. Ta....không sai khi đưa cô bé về đây!
- Tôi không đến để nghe phán xét!
- Ta hiểu rồi....về thằng con nặng tình của ta!.......Đơn giản thôi, chính tay ta đã giết chết nó.....một cái chết không hề dễ dàng đâu.
Mắt Lâm Chấn Đông vẫn nhìn dán vào từng nét mặt, từng ánh nhìn của Hải Băng, tất cả....không một chút thay đổi.
- Bình thản.....khi bàn tay vừa cướp đi mạng sống của con trai mình......ĐÁng ghê sợ!
- Ta không thể tha thứ cho bất cứ kẻ nào dám phản bội ta, kể cả con trai hay ai đi nữa.
- Chấn Nam không phản bội!...... chỉ muốn tìm sự giải thoát.
- Vs ta, sự giải thoát tốt nhất là..... cái chết........
- Ông - giống - tôi
Băng nhìn xoáy vào Lâm Chấn Đông bằng đôi mắt sức lạnh hơn......rồi từ từ quay đi. Ông chùm mafia khẽ mỉm cười:
- Ta nghĩ......cô bé muốn biết ai là người đã thông báo cho ta về kế hoạch của Chấn Nam.
Băng khựng lại.
- Cô bé rất thông minh. Nhưng ta khuyên điều này, đừng đặt niêm tin vào bất cứ ai bên cạnh mình....
Từ phòng trong.....1 người từ từ bước ra.....cúi đầu:
- Ông chủ!!
- Ngươi.........đã lập công lớn.
- Được giúp đỡ ông chủ là hạnh phúc của em.
Băng quay người lại.......cảm nhận được giọng nói quá quen của một ai.....
- Ngạc nhiên không, bạn thân???
Là ........ Thụy An!!!!
Băng không sửng sốt, không giận dữ, vẻ mặt vẫn bình thản.
- Phản bội tình bạn......dễ dàng quá phải không??
- Cậu nhầm rồi. Tôi khổng phải phản bội cậu, Ngay từ đầu, tôi đã là người của ông chủ. Tôi ở ben cạnh cậu chỉ muốn tìm hiểu con người thật của cậu thôi.
- Tìm hiểu.....được gì?
- Rất tiếc là không được nhiều. Nhưng tôi đã thông báo được ý định rời đi........của cậu Chấn Nam! Chính cậu đã nói cho tôi biết, chính cậu mới là kẻ gây ra cái
chết cảu cậu ba!
- Ra vậy!
Lâm Chấn Đông hơi nhíu mày....... Băng vẫn vô cùng thản nhiên khi biết sự thật về cô bạn mình và chính mình đã gián tiếp gây ra mợi chuyện đau lòng.
- Bị phản bội.....Không giận dữ. Nhận ra sai lầm của mình, không hối hận sao?
Băng quay lại nhìn thẳng vào Lâm Chấn Đông:
- Không giận dữ......... vì ngay từ đầu tôi đã biết An không phải bạn. Không hối hận....... vì không tự nhiên mà tôi nói ra chuyện của Chấn Nam.
Băng đang bước lùi.......lùi dần....
- Toi chỉ muốn biết.........Lâm Chấn Đông! .......ông độc ác tới mức nào..........
Băng quay người......bước đi........giữ vẻ mặt như ban đầu bước vào.
Thụy An đứng như trời trồng, không thể ngạc nhiên hơn.
Lâm Chấn Đông khá đăm chiêu....... ông ta đang tính toán cho các bước tiếp theo.
- Đôi mắt đó đọc được suy nghĩ người khác, cái đầu đó phân tích được tất cả lời nói của kẻ khác........cái miệng đó......có khả năng gây chết người....Ngay từ đầu đã đoán được mọi hành động của ta......thật không-tầm-thường!!!
- Ông chủ.......em......xin lỗi.
- Ta chỉ cho người cơ hội cuối cùng! Cố làm tốt đi!
..............
.
......Băng về phòng Chấn Nam. Cả ngày nay, bên khu A, cô quản gia và đám giúp việc đã khóc hết nước mắt, lả đi vì mệt nên chẳng có ai quan tâm tới Băng.......Vói nhỏ, thế càng tốt!
......Trong phòng khách phòng 103, trên chiếc kệ cao.....đặt một khung ảnh hình Chấn Nam. Chỉ có vậy, 1 khung anh, không khăn trắng, không nến, không hương, lạnh ngắt. Nhưng.......trong tấm hình...... Nam vẫn đang cười, nụ cười ấm áp và ánh nhìn dịu dàng....... nhìn về phía Băng. Nhỏ đứng im không nhúc nhích, lần đầu tiên ngắm Chấn Nam kĩ và lâu đến vậy!
Nụ cười đó.......ánh mắt đó...... làm trái tim Hải Băng....trong một giây......đã xao động.....chỉ một giây, rồi nó lại trở về tráng thái vô cảm vốn dĩ.
- Đừng nhìn.....và đừng cười như thế! Chấn Nam .......không..... ghét em sao???
.
.........
.......7h sáng. Băng tỉnh dậy trên giường Chấn nam. Có lẽ từ giờ, nhỏ khó mà được phép ngủ tiếp ở đây. Băng bước xuống giường, .....đi về phía cửa.
"- Em dậy rồi sao? Em muốn ăn sáng cùng ta không?"
Nhỏ khựng lại......từ từ quay đầu......Căn phòng trống không!
Giọng nói dịu dàng này đã vang lên mỗi khi nhỏ tỉnh dậy.......đều đặn suốt 3 năm. Không gian vắng lặng.....nhưng hình như đâu đây, vẫn in dấu hình bóng một người,,,,,,giọng nói của một người......Băng quay đầu.....bước típ.
Khép cửa phòng 103 , có người đang dựa tường, khoanh tay đứng, ngay gần cửa.
- Vẫn giữ thói quen khi còn cậu ba, thích dậy lúc nào thì dậy sao?
Thụy An liếc mắt nhìn Băng bằng cái vẻ thách thức:
- Nhưng sáng nay, không có đồ ăn bê tới tận miệng đâu.
* * *
suốt thời gian qua phải đóng kịch, tôi chẳng thấy deexc hịu chút nào. Dù làm bạn của cậu, tôi cũng thấy 1 chút thú vị.
Băng quay mặt, im lặng.
- Có một chuyện tôi muốn nói với cậu......Tôi có thể chắc chắn rằng........Tôi.....yêu cậu ba hơn bất kì ai trên thế giới này. Yêu từ lần đầu tiên thấy cậu ba......yêu từng nụ cười......từng ánh mắt.....từng lời nói của cậu ba...... yêu đến mức có thể phát điên lên. Cậu sẽ không bao giờ hiểu được đâu. Mỗi lần nhìn cậu ba quan tâm tới cậu, vuốt tóc cậu hay cười với cậu, tôi chỉ muốn xé xác cậu ra! Cậu sẽ không bao giờ hiểu được đâu! Mỗi lần thấy chị Như hành hạ cậu.....tôi...... hạnh phúc đến mức nào......Nhưng, tôi phải kìm nén tất cả, chôn vùi tất cả! Vì tôi, không thể phản bọi ông chủ.
- VÌ sao.......lại phản bội........Chấn Nam?
- Tôi yêu cậu ba. Nhưng tôi không chịu đựng được khi thấy cậu ba ở bên người con gái khác. Tôi không muốn câu ba rời khỏi tầm mắt của tôi. Và.....nếu không có được cậu ba, tôi cũng không cho phép bất cứ kẻ nào .......có được cậu ba.
- Ích kỉ!
- Im đi! Người ích kỉ là cậu. Chính cậu đã làm cậu ba bị tổn thương. Chính câu mới là người gây ra cái chết của cậu ba! Nếu có con dao trong tay, tôi chỉ muốn đâm thẳng một nhát vào tim cậu........Nhưng toi sẽ không làm thế, tôi sẽ không để cậu đến gần cậu ba......Cậu!!! Kẻ cướp tình yêu của tôi! Kẻ giết tình yêu của tôi! Tôi......sẽ làm cậu......sống không bằng chết!!!
Giọng nói đay nghiến, An nhìn Băng bằng con mắt hận thù như rực lửa.......An quay người.....bước đi.
......
Băng chậm rãi bước trên hành lang, chợt nhận ra đằng trước mặt mình là Chấn Khang.
- Người bảo vệ không còn. Cảm giác thế nào, người đẹp?
Băng bước chéo sang, định lướt qua mặt Khang nhưng cậu đã nhanh hơn và chặn lại.
- Ta không thích cái cách em tảng lờ ta. Chấn Nam chịu được, còn ta thì không!
Khang đưa mấy ngón tay vuốt trên tóc mái Băng, lần xuống.....từ từ đẩy cằm nhỏ lại phía mình.
- Hình như đám giúp việc ở đây không mấy thiện cảm với em đâu. Từ giờ sẽ khó sống đấy...... Cả ta, cũng là một nguy hiểm.....Chấn Khang khẽ mỉm cười, những ngón tay buống ra...... chân cậu bước tiếp....
...........
- Đêm qua ngủ ngon không? Ranh con!!!
Băng ngước nhìn đám giúp việc đang hằm hè nhìn mình, và cô quản gia đứng khoanh tay, vẻ đầy thách thức.
- Một thời gian dài, thích ăn thì ăn, không thì chơi, không lại ngồi tận hưởng đủ chưa?
Băng quyết định im ặng, chưa từng thấy hối hận về việc mình gây ra, kể cả mang lạ đau khổ cho chính mình.
- Khong còn cậu ba , chị đây cũng chẳng muốn sống nữa. Nhưng có người nói với chị rằng, vieehc quan trọng hơn, là trả thù cho cậu ba!
Đám giúp việc nhao nhao lên:
- Chính nó đã quyến rũ để cậu ba đưa nó ra khỏi đây. Phải giết nó đi.......
- Chị Như! Phải xé xác nó ra!
- Nó làm cậu ba chết, không thể để nó sống nhăn răng ra thế được.
- Phải đấy.........chị Như.!!.....
Như giơ tay, ra hiệu thôi.
- Chết hả? Vậy dễ dàng quá........Nó sẽ được gặp cậu ba.....
Cô quản gia bước lại phía Băng, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.
- Tao không muốn mày chết, tao muốn mày phải sống không được chết không xong! Mày đã từng thử chưa? Cảm giác nhục nhã nới địa ngục của thế gian này....?.....Từ giờ.....mày sẽ là người đưa cơm cho cậu hai.......và hằng ngày....dọn dẹp bên.....khu B!!!
Đám giúp việc thấy hoan hỉ vô cùng....
Đứng ở một góc........Thụy An chợt.....nhếch mép cười.
..........Băng lững thững bước sang khu B, nơi mà 3 năm qua chừa hề đặt chân đến. Hành lang bên khu B ít chằng chịt hơn nhưng rộng và vắng lặng hơn. hai bên tường kín và không có lấy một chiếc cửa sô nào.
Băng dừng lại trước một chiếc cửa sắt rất lớn, trên tay xách cô và giẻ lau.
Đằng sau cánh cửa này là gì? Điều gì bí mật mà Chấn Nam không muốn Băng đặt chân đến? Điều gì kinh khủng đến mức mà cả Thụy An và cô quản gia đều gọi nó là......... Địa Ngục????
(phần Hải Băng ở khu B đã đc lược bỏ bạn nào muốn đọc thì tự tìm nha )
 
Top Bottom