Nhật ký The big cock 's own

B

bigcock17

B

bigcock17

Nuối tiếc cho những khoảng thời gian đã trôi qua một cách vô ích. Những lúc mình có thể học, có thể phụ giúp gia đình thì lại ko làm. Để đến bây giờ mới cảm thấy hối hận.
 
B

bigcock17

Nhìn đề 1 tiết hoá tự nhiên mình muốn khóc. Không phải vì đề khó. Đề rất dễ nhưng mình muốn khóc vì tự trách bản thân mình. Dù là rất dễ đi chăng nữa mà ko học thì cũng chẳng có chữ nào trong đầu để mà làm. Nhìn bạn bè thi chung phòng cặm cụi làm bài, còn tờ giấy thi của mình thì vẫn còn trắng tinh, mình đâm ra lo sợ. Mình cố tìm những bài tập về tình toán thật dễ để vớt vát lại phần nào. Nhưng ko, bài tính toán cũng đâu phải là bấm máy tính suông mà cũng cần lí thuyết mới có thể làm đc. Trống đánh "Tùng", 15 phút nữa hết giờ. Giám thị nhắc, 5 phút nữa hết giờ ... rồi "các em bỏ viết xuống nộp bài". Lần đầu trong đời học sinh mình phải nộp giấy trắng. Lần đầu tiên! Có ai hiểu đc cảm giác lúc đó ko? Mình đợi lúc tụi nó xúm lên nộp bài rồi trà trộn vào nhét vội tờ giấy trắng của mình vào xấp bài đang dầy lên, sợ bị nhìn thấy. Mình bước ra khỏi phòng với tâm trạng ko thể nào buồn tủi hơn. Mình đã thua trắng cả cuộc đời!
 
Last edited by a moderator:
B

bigcock17

Mộng Uyên Ương Hồ Điệp


Kỷ niệm đó đã xa thật rồi

Trong lòng vương vấn bao ưu phiền

Như lá rơi bên hồ đời cuốn trôi.

Rồi năm tháng đắng cay nhạt nhòa

Ly rượu say giúp ta quên người

Khi đã yêu ta sầu một mình ta.


Sướng vui cùng ai trong nỗi đau

Trong giấc mơ ta ngậm ngùi.

Hồ điệp uyên ương ơi số kiếp ta

Mang sầu như hoa tàn thu sang.


Trời xanh có hay, tình duyên có là......

Đâu hồ điệp mộng uyên ương.

Duyên ngàn năm còn hay chăng

Nếu là duyên số tình còn đây...!
 
B

bigcock17

Lối thu xưa


Chiều trả về khuôn viên

Sân trường em ngõ vắng im lìm

Thẫn thờ hàng cây nghiêng

Ôm hình em bé nhỏ dịu hiền.

Đường trải dài thênh thang

Như hồn anh mở ngõ tuôn tràn

Đếm thầm từng bước em đi

Anh ước mình như lá thu vàng.


Để dập dìu bên em

Hôn cài lên tóc xoã vai mềm

Để trải đường em đi

Đưa hồn em tới nẻo êm đềm.


Và dạt dào yêu thương

Anh cùng mây cùng gió trao lời

Dâng trọn tình yêu cao vời

Anh vẫn hoài mơ ước bên người.

Nhưng tháng năm vùi chôn đi bao ước mơ

Bao nỗi niềm sầu thương những đêm ngóng chờ

Đời chắt chiu sớm chiều muộn phiền hắt hiu

Em có còn trên lối thu xưa

Hay đã về nơi nẻo xa mờ.

Đời trả về cho anh sân trường xưa vằng cỏ sầu

Đời dệt mộng em đi riêng mình anh xót nỗi chia lìa

Đường mộng nào em sang

Riêng mình anh tựa lá thu tàn

Biết lòng còn mãi mơ màng

Anh vẫn tìm em giữa mây ngàn.
 
B

bigcock17

Mẹ ơi, con zề với mẹ đây!




picture.php
 
B

bigcock17

Rồi Đức Giê-su nói tiếp: "Một người kia có hai con trai. Người con thứ nói với cha rằng: "Thưa cha, xin cho con phần tài sản con được hưởng. Và người cha đã chia của cải cho hai con. Ít ngày sau, người con thứ thu góp tất cả rồi trẩy đi phương xa. Ở đó anh ta sống phóng đãng, phung phí tài sản của mình.

"Khi anh ta đã ăn tiêu hết sạch, thì lại xảy ra trong vùng ấy một nạn đói khủng khiếp. Và anh ta bắt đầu lâm cảnh túng thiếu, nên phải đi ở đợ cho một người dân trong vùng; người này sai anh ta ra đồng chăn heo. Anh ta ao ước lấy đậu muồng heo ăn mà nhét cho đầy bụng, nhưng chẳng ai cho. Bấy giờ anh ta hồi tâm và tự nhủ: "Biết bao nhiêu người làm công cho cha ta được cơm dư gạo thừa, mà ta ở đây lại chết đói! Thôi, ta đứng lên, đi về cùng cha và thưa với người: "Thưa cha, con thật đắc tội với Trời và với cha, chẳng còn đáng gọi là con cha nữa. Xin coi con như một người làm công cho cha vậy. Thế rồi anh ta đứng lên đi về cùng cha. Anh ta còn ở đằng xa, thì người cha đã trông thấy. Ông chạnh lòng thương, chạy ra ôm cổ anh ta và hôn lấy hôn để.

Bấy giờ người con nói rằng: "Thưa cha, con thật đắc tội với Trời và với cha, chẳng còn đáng gọi là con cha nữa... Nhưng người cha liền bảo các đầy tớ rằng: "Mau đem áo đẹp nhất ra đây mặc cho cậu, xỏ nhẫn vào ngón tay, xỏ dép vào chân cậu, rồi đi bắt con bê đã vỗ béo làm thịt để chúng ta mở tiệc ăn mừng! Vì con ta đây đã chết mà nay sống lại, đã mất mà nay lại tìm thấy". Và họ bắt đầu ăn mừng.

"Lúc ấy người con cả của ông đang ở ngoài đồng. Khi anh ta về gần đến nhà, nghe thấy tiếng đàn ca nhảy múa, liền gọi một người đầy tớ ra mà hỏi xem có chuyện gì. Người ấy trả lời: "Em cậu đã về, và cha cậu đã làm thịt con bê béo, vì gặp lại cậu ấy mạnh khoẻ. Người anh cả liền nổi giận và không chịu vào nhà. Nhưng cha cậu ra năn nỉ. Cậu trả lời cha: "Cha coi, đã bao nhiêu năm trời con hầu hạ cha, và chẳng khi nào trái lệnh, thế mà chưa bao giờ cha cho lấy được một con dê con để con ăn mừng với bạn bè. Còn thằng con của cha đó, sau khi đã nuốt hết của cải của cha với bọn điếm, nay trở về, thì cha lại giết bê béo ăn mừng!

"Nhưng người cha nói với anh ta: "Con à, lúc nào con cũng ở với cha, tất cả những gì của cha đều là của con. Nhưng chúng ta phải ăn mừng, phải vui vẻ, vì em con đây đã chết mà nay lại sống, đã mất mà nay lại tìm thấy."
 
Top Bottom