Tôi lấy hết can đảm để nói ra tình cảm của mình. Và bởi đây là năm cuối cấp. Tất nhiên tôi biết tôi sẽ thất bại nhưng không ngờ tôi lại buồn tới thế. Tôi vẫn không từ bỏ được thói quen nhìn về phía cậu ấy, suy nghĩ về cậu ấy. Nhưng cậu chỉ xem tôi là bạn bè và tôi không phải cô gái hợp gu của cậu. Cậu học tập không quá xuất sắc nhưng thể thao lại rất giỏi. Tôi thì khác tôi luôn cố gắng để tồn tại trong top đâù của lớp và tôi không giỏi thể thao. Khá là khập khiễng nhỉ. Và rồi thì tôi cũng chẳng thể làm gì hơn chấp nhận và nói với mọi người rằng tôi quên chuyện đó rồi. Tôi ổn... Nhưng tôi thật sự không ổn. Tôi vẫn không thể ngừng suy nghĩ về cậu về những gì đã qua. Và nỗi buồn như bão hoà trong tôi, không còn buồn ra mặt nhưng trong sâu thẳm tôi rất tổn thương vì tôi quá nghiêm túc với tình cảm này. Giờ tôi chỉ muốn xung quanh ngừng nhắc về cậu.Chỉ cần từ phía xa tôi thấy cậu vẫn vui và cuộc sống cậu ổn vậy là đủ rồi.
Thật sự thì.... tớ hiểu cảm giác của cậu lúc đó.. Tuổi 17,hầu như ai cũng đã từng thầm thương một ai đó, và từng thất vọng vì mọi chuyện không được như mong muốn của mình. Cậu đã thích một người, đã nói cho người đó tâm tư của mình. Tuy không nhận được kết quả mà cậu mong chờ, nhưng đừng buồn, mọi thứ rổi sẽ ổn thôi. Mình biết mình nói những lời này cũng không có tác dụng gì, không làm cậu vui lên hay ổn hơn sau chuyện này. Mình cũng từng như cậu, từng thích một người, từng nói cho người đó biết. Nhưng câu trả lời mình nhận được, có lẽ cũng như cậu thôi. Thật sự lúc đó mình rất buồn, suy sụp, bởi đó là tình đầu... Người ta bảo tình đầu bao giờ cũng đẹp, nhưng buồn. Và càng buồn hơn khi đó là tình yêu đơn phương, tình cảm cho đi mà không nhận lại hồi đáp... Và mình cũng như cậu, thường bảo với mọi người rằng ổn, nhưng thật sự không ổn. Mình vẫn theo dõi người đó, từ xa, cho đến khi không thể. Sau này vì có 1 số lí do cá nhân, mình đã cắt đứt liên hệ, chặn fb, không còn muốn quan tâm đến người đó nữa. Và có lẽ người đó cũng vậy. Chắc mình hơi ích kỉ, nhưng giờ đối với mình người đó chẳng là gì nữa, ngoài việc từng là người bạn, từng là người mình thích, thế thôi. Không còn nói chuyện, không qua lại, không quan tâm đến nhau, vì hiện tại ai cũng có người để quan tâm và lo lắng. Người đó có người yêu, mình cũng có người thương, và mình không muốn ảnh hưởng đến cuộc sống nhau nữa... Có lẽ thời gian đó là thời gian vui nhất, mà cũng buồn nhất, là thời gian nên nhớ nhưng mình lại muốn quên. Mình hi vọng cậu sẽ không như mình, sẽ mỉm cười, sẽ tiếp tục con đường phía trước, tuy không yêu nhưng cũng có thể là bạn, hoặc ít ra có thể đồng hành với nhau đi hết con đường cuối cấp mà nhỉ? Vui lên nhé...