Tên kiêu ngạo!!!Tôi ghét anh

B

barbieflower

Chap 9:
Lang thang trên con đường quen thuộc tận hưởng không khí êm diệu của buổi tối. đường vắng người hơn vì đã khá trễ. Nó vừa đi vừa cười vì những câu nói của hắn nói với nó lúc ở sân bay.

_đừng khóc nữa xem nào? Tui xin lỗi

_anh…anh…tránh ra

_đừng khóc nữa xem nào. Con gái lúc khóc xấu lắm đó. Cô khóc như thế chẳng đẹp tí nào –hắn cố gắng dỗ nó

_kệ…tui…mắc mớ….gì …tới anh…chứ -nó vẫn khóc

_nín đi xem nào. Nín tui nói cái này cho nghe ( giúng dụ con nít quá )

_nói …đi…rồi tui nín –nó ngước lên nhìn hắn mắt vẫn ngân ngấn nước

_ờ….tui…tui lỡ thích cô rồi. nên cô không được để cho tui thấy cái mặt lúc khóc chứ. Không tui sợ mà bỏ chạy thì sao nè. Hì hì. Nín đi. –hắn gãi đầu ngượng ngùng nói với nó 1 câu tỏ tình rất chy là thản nhiên. Nhưng rất là có hiệu lực nhé. Nó nghe xong câu đó mở to mắt mà nhìn hắn nín khóc luôn

_anh….anh… nói gì? –nó bất ngờ

_tui…tui thích cô. Trời ơi. Đã ngại rồi mà còn bắt nói lại nữa. vì thế nín đi xem nào. –hắn lau nước mắt cho nó lần nữa

_ơ…..tui…tui….. –nó ngượng đỏ mặt cúi gằm mặt xuống không dám nhìn hắn

_cô cũng lỡ thích tui rồi chứ gì? Cô mà nói không là dối lòng nhé. Hoa nói với tui rồi. hehe –hắn cười cười

_ai ai nói? Tui thích anh làm chi cho mệt. –nó cãi lại

_ừ. Kệ cô đấy. tui biết cô thích tôi được rồi. nhưng tui vẫn muốn nghe từ chính miệng cô nói là cô thích tui đấy. haha. Thôi đi nào. Mọi người đợi.

Ngạc nhiên thật, hắn và nó hàng ngày cãi nhau như miu với cún. Chẳng bao giờ ngừng cãi mà lại thích nhau được sao? Có thể coi là có duyên không nhỉ? Nhưng nếu duyên do ông trời sắp đặt thì ác nghiệt quá rồi. tương lai của nó và hắn sẽ ra sao đây? Bắt đầu hay kết thúc?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trời về đêm gió càng lạnh hơn, vì mải suy nghĩ nên nó không biết mình đã đi xa nhà lắm rồi. vội vàng quay lại để về nhà nó cố đi thật nhanh vì cảm giác sợ hãi đang lớn dần lên trong nó. Đang đi thì bỗng nhiên:

“ RẦM” –vấp phải 1 cái gì đó nó ngã nhào xuống đất. trời tối nên nó cũng không nhìn rõ cái gì nhưng nó cố gắng đứng dậy để tiếp tục đi về nhà.

_cô em đi từ từ nào. Vấp phải chân anh mà không xin lỗi còn định bỏ chạy sao? Như thế là không phải phép rồi đấy – giọng ồm ồm của 1 tên con trai đang phê thuốc chụp lấy chân nó khiến nó hoảng sợ.

_buông…buông tôi ra –nó cố vùng vẫy để thoát khỏi bàn tay to lớn khỏe mạnh của tên đó.

_sao như thế được chứ? Nào. Em ngồi xuống đây đi. Chúng ta cùng vui đêm nay nhé –tên đó kéo nó thật mạnh khiến nó lại ngã nhào xuống đất 1 lần nữa. (t/g viết mà thấy nổi da gà luôn rồi nè. Hichic)

_đừng mà. Buông tôi ra. Có ai không cứu tôi với….- nó cố gắng đứng dậy 1 lần nữa rồi lên tiếng kêu cứu mọi người xung quanh nhưng đáp trả nó là 1 âm thanh im lặng như tờ đến đáng sợ

_ở đây không có ai đâu? Em có la to cỡ nào cũng chẳng ai nghe được cả. đêm nay mình cùng vui nhé. Anh sẽ không làm em chán đâu. Haha –nói rồi tên đó kéo nó về phía mình áp nó vào trong tường. lúc này nó có thể nghe được cả hơi thở dốc của hắn đang dần tiến về phía mình.

_KHÔNG. ĐỪNG. DƯƠNG ƠI. CỨU TÔI –nó hét lên trong vô vọng mong rằng sẽ có 1 người tốt nào đó tình cờ đi ngang qua nghe được tiếng hét của nó mà cứu nó.

_Dương? Ai thế? Chồng em à. Haha. Chuẩn bị bỏ hắn cưới anh đi là vừa đấy. –tên đó khẽ hôn lên má nó 1 nụ hôn ghê tởm mà nó cho rằng từ trước đến giờ nó mới được thấy.

_mày có buông cô ấy ra không hả? -1 giọng nói quen thuộc vang lên khiến nó thức tỉnh rồi òa khóc nức nở

_Dương….huhu….cứu….huhu

_đừng sợ. tui sẽ cứu cậu ngay bây giờ mà. –Dương cố trấn an nó rồi lao vào kéo tên nghiện kia ra khỏi người nó rồi ôm chầm lấy nó.

_đừng sợ. có tôi ở đây mà. Đừng khóc nữa. –hắn ôm lấy nó an ủi cho nó biết nguy hiểm đã qua rồi.

_haha. Mày là Dương sao? Có trò vui rồi. nó là đồ chơi của tao đấy khôn hồn thì biến đi nếu mày không muốn chết –tên nghiện đó cười ghê rợn rồi nói với hắn

_mày mới là người muốn chết vì dám đụng vào người con gái của tao đấy. thằng khốn. –Dương nghiến răng ánh mắt nhìn hắn lạnh lùng đến đáng sợ. nói rồi Dương bật dậy chạy đến túm cổ áo tên đó đánh tới tấp khiến tên đó mất đà mà ngã nhào xuống đất

_mày thế này mà đòi giết tao sao? Mày lầm rồi. nhớ mặt tao nhé. Về hỏi thằng đại ca của mày là biết anh Dương không nhé. Hên cho mày đấy. –nói rồi hắn khoác áo cho nó rồi bế nó từ đó về nhà luôn. Nó thấy hắn đáng sợ quá nên cũng không dám nói gì với hắn ngoài những câu hỏi hắn hỏi nó.
 
B

barbieflower

Hắn không đưa nó về nhà mà đưa nó về nhà hắn. khẽ đặt nó xuống ghế hắn nhìn nó bằng đôi mắt hơi buồn.

_có sao không? –hắn ôn tồn hỏi

_à…không…không sao. Chỉ là sợ hãi tí thôi mà. Mà sao anh biết mà cứu tui thế? –nó tò mò hỏi hắn

_à. ở nhà chán quá nên định qua chọc cô cho đỡ buồn. đang đi thì nghe tiếng ai hét lên quen quen nên vô xem thử? Hóa ra đúng là cô thật –hắn cười _mà sao lại đi lung tung lúc trời tối thế kia hả? không có tôi thì cô thế nào hả?

_thì ở nhà chán quá nên đi dạo.tui mải đi quá không để ý là xa nhà quá nên vậy. –nó cúi gằm mặt vẻ hối hận.

_thôi. Qua rồi. giờ không sao rồi, đừng nghĩ nhiều nữa. có đói không?

_có. Nhắc mới nhớ tôi chưa ăn gì cả?

_thế thì đợi lát đi. Tui kiếm gì cho ăn. –hắn toan đứng dậy thì nó kéo lại

_thôi. Không cần đâu. Tui không có đói –nó cười_tôi mún về nhà, Juri nhìn kìa. –nó thì thầm với hắn vì phía bên kia nhỏ Juri đang ngồi nhìn nó mặt hằm hằm.

Thế đấy, nhìn hắn khổ chưa. Hai người đều là người hắn yêu quí. 1 người là người hắn muốn đồng hành suốt cả cuộc đời. 1 người là người hắn coi là em gái vì Juri là em gái ruột của Phong. Khổ cho hắn quá…hắn phải làm thế nào đây?

Nó và hắn đang cùng nhau đi dưới ánh đèn mập mờ của buổi đêm lúc về khuya, đường không 1 bóng người, gió se se lạnh ( đừng lo t/g không có cho con ma nào xuất hiện đâu. Hị hị) chả là cái cô Juri kia thấy cái mặt nó ngồi đó rồi còn được hắn quan tâm nên đã bảo nó về thế là hắn không chịu để nó về 1 mình để rồi giờ đây hai người im lặng không nói với nhau câu nào chỉ đi bên cạnh nhau thế thôi. Lâu lâu lại có tiếng hắn hỏi : “cô có lạnh không?” và đáp trả là 1 từ ngắn gọn : “không” rồi lại im lặng. bộ không có gì để nói sao ta? Chốc chốc hắn lại lén nhìn sang nó xem biểu hiện của nó thế nào. Trong màn đêm này nó lại tỏa sáng…như 1 thiên thần…

_tới nhà tui rồi. cảm ơn nhé. Có cần tui nhờ ai đưa anh về không? –nó dừng lại hỏi hắn

_à. Thôi. Tui về luôn đây. Không nhỏ Juri lại nói này nọ nữa. nó mà nói gì với ba tui là coi như tui lại bị rầy cho 1 trận. mệt thật đấy. –hắn đang suy nghĩ mông lung thì bị nó kéo về hiện tại

_à.thế vào nhà chào 2 anh tui rồi về. 2 ổng còn thức đấy. sẵn vào uống miếng nước trà cho ấm bụng –nó mở lời mời hắn vào nhà

_thôi. Tui về đây. Ngủ ngon –chưa kịp để nó nói gì hắn quay lưng đi

_ơ….ừ. thế ngủ….ngon nhé –nó đưa mắt nhìn theo bóng dáng hắn cho đến khi khuất hẳn rồi mới quay gót chân vào nhà.

Leo lên giường, ôm gấu bông nó chợt nghĩ về những việc hôm nay hắn làm cho nó. Nào là đưa nó đến cánh đồng bồ công anh. Nghe nó kể về sự tích của loài hoa này. Rồi cứu nó lúc nó gặp nguy hiểm, còn đưa nó về tận nhà nữa.đúng là chẳng giống 1 tên kiêu ngạo, ngổ ngáo trước đây tí nào. một nụ cười khẽ xuất hiện trên môi nó đưa nó vào giấc ngủ.

Hắn lang thang trên con đường nhỏ, suy nghĩ về….nó. bao nhiêu sự việc cứ diễn ra khiến hắn không còn là hắn nữa. nhờ nó mà hắn thay đổi. nhờ nó mà hắn biết trân trọng cuộc sống này hơn. Nhờ nó mà hắn biết quan tâm và xem xét cảm nhận của người khác nhiều hơn. Phải. tất cả đều nhờ có nó bên cạnh. Nhưng còn…Juri thì sao? Cô bé ấy cứ không hiểu tình cảm của hắn. tội nghiệp hắn quá. ( t/g xót xa dùm nhé T^T )

Chap 10:
Ánh nắng lại xuất hiện sau 1 ngày đáng nhớ. Nó vươn vai ra cửa sổ cảm nhận không khí trong lành của buổi sớm mai. Ngày mới lại bắt đầu, mong là hôm nay sẽ là 1 ngày đẹp đẽ đối với nó sau bao chuyện xảy ra.
_dậy rồi đấy hả. –anh ba nó từ đâu chui ra làm nó hết hồn suýt nữa là té xuống nếu không được anh ba nó túm lại _ơ….cẩn thận. sao bất cẩn thế hử?

_tại anh ý. Đang yên ắng tự nhiên ở đâu chui ra làm giật cả mình –nó bực bội nhìn anh nó

_ơ…em xem lại đi. Coi đây là đâu? Còn dám mắng anh nữa hả?

_ủa? đây là….phòng anh. Hic. Em nhớ là em ôm con gấu rồi ngủ trong phòng mình mà. Sao lại trong phòng anh? –nó gãi đầu ngơ ngác hỏi

_ừ. Thì lúc đầu có lẽ là em ở trong phòng em. Nhưng rồi sau đó em ôm gấu chạy qua đây nằm ngủ ngon ơ. Làm anh phải qua ngủ ké phong anh hai –anh ba nó làm 1 tràng

_ủa? vậy hả? sao kì thế nhỉ? Hic. –nó gãi đầu thút thít

_thôi. Mau về phòng đi. Anh còn thay đồ nữa. định xem anh thay đồ à –anh ba nó cười đểu

_ơ….em..em về ngay đây. –nói rồi nó ôm gấu chạy một mạch về phòng. Mặt đỏ ửng vì những chuyện đã xảy ra.

Tội anh ba nó quá, vì nó mà phải qua phòn anh hai ngủ. chắc anh hai lại bắt ngủ trên ghế thôi vì anh hai không thích ngủ chung mà. Nó bị mớ ngủ hay sao mà lại chạy tọt vào phòng anh nó mà ngủ chứ. Con gái con lứa…thế đấy

Ánh nắng chiếu xuống đường, có 1 cô nhóc đang mải miết chạy. nếu ai nhìn vào thì có thể diễn tả rằng cô nhóc này đang chạy đua với xe máy. Xe máy chạy 2 bánh nó chạy 2 chân. ( hé hé. ) cái tội mải nghĩ vớ vẩn nên thế đấy, ráng mà chạy đi thôi. Không lát cô chủ nhiệm cho làm trực nhật bây giờ.

Cuối cùng, cái cổng trường cũng chịu hiện ra trước mặt nó nhưng….đóng im lìm mất tiu rồi. vội vàng lấy điện thoại ra xem thì đã…vào lớp được 15p rồi. nó tá hỏa cứ loay hoay mãi không biết làm thế nào thì 1 ý nghĩ chợt hiện ra trong đầu nó. “ A đúng rồi. trèo tường.” thế là cô nàng chạy ngay ra phía bức tường cách cổng trường khá xa. Quan sát thật kĩ cô nàng ném cặp vào chuẩn bị bay lên sau đó “bạch” tiếp đất êm nhẹ nhưng…. Cái cặp của nó đã không cánh mà bay… cuống cuồng tìm cặp thì có 1 giọng nói vang lên

_em đang tìm cái này hả?

Nó quay lại thì…mắt chữ A mồm chữ O đứng họng luôn. Thì ra là tại lúc nãy chỉ quan sát sơ qua mà không để ý rằng phía xa có người đang đi tới mới chết chứ.

_thầy…thầy….-nó đứng dậy gãi đầu không biết phải biện minh thế nào với…thầy hiệu trưởng

_em gan nhỉ? Con gái con lứa mà dám trèo tường thế đấy hả? đã vậy rồi còn ném cặp vào người tôi nữa. theo tôi lên phòng giáo vụ ngay. –mặt thầy hiệu trưởng nghiêm nghị cùng với giọng nói làm nó hồn vía bay mất tiêu. Phải mất 1 vài giây mới bình tĩnh được mà nói.

_thầy…thầy ơi..em xin lỗi thầy. tại sáng nay nhà em có chuyện nên em mới đi học trễ và tại hoàn cảnh ép buộc em mới trèo tường thế này. Hichic. Thầy ơi. Thầy nổi tiếng là thương học sinh như con.em trót dại lần đầu thầy tha cho em. Thầy nhé!!! –sau câu nói của nó là 1 nụ cười đẹp như đười ươi mà nó đã cố hết sức để cười thật đẹp. chứ lúc này tinh thần đâu mà cười nữa chứ.

_em đang nịnh tôi đấy à? –bị đánh trúng điểm yếu thầy hiệu trưởng hỏi lại nó

_ơ…không ạ. Tại em thấy đó là sự thật phải không thầy? thôi thầy tha cho em lần này. Thầy nhé. –nó chạy tới lay lay tay thầy hiệu trưởng

_em đúng là…thôi được rồi mau về lớp đi. –thầy hiệu trưởng không biết nói gì hơn nên bảo nó về lớp

_vâng ạ, í em quên. Thầy ơi. Còn cặp của em nữa thầy –nói rồi nó cầm lấy cái cặp đang nằm trên tay thầy rồi chạy biến.

Thầy hiệu trưởng chỉ biết ngơ ngác đứng nhìn bóng nó khuất hẳn rồi về phòng. Nó đúng là 1 học sinh dễ thương. ( thầy nghĩ thế. Hị hị).
Vội vàng chạy vào lớp

_thưa cô…cho em vào lớp –nó đứng trước cửa thở hổn hển

_em đi học “sớm” nhỉ? –cô giáo nhìn nó cười “hiền diệu”
_dạ. em xin lỗi cô. Nhưng tại thầy hiệu trưởng thấy em dễ thương quá nên giữ lại “tâm sự” 1 xí nên em mới vào lớp trể ạ……-nó cố gắng “ạ” thật dài

_em đang đùa với cô đấy hả? Mỹ Yên. –cô giáo mặt hầm hầm nhìn nó

_ơ…không ạ. Em nói thật đấy ạ. Thầy hiệu trưởng giữ em lại thật mà cô. Cô tin em 1 lần đi cô. Nó đang cố hết sức nài nỉ cô thì lại 1 giọng nói quen thuộc vang lên

_cho cô bé vào lớp đi cô giáo. Đúng là ta đã giữ lại để “tâm sự” vài chuyện ấy mà –thầy hiệu trưởng cười cười đi tới gỡ rối giúp nó

_ơ…em tưởng cô nhóc này nói xạo chứ. –cô quay sang nó _em vào lớp đi. Nghe được câu nói của cô giáo nó mừng rơn chạy tuôn vào lớp không quên “nháy mắt” với thầy hiệu trưởng 1 cái. Cả lớp xôn xao cứ tưởng có chuyện gì xảy ra với nó khiến thầy hiệu trưởng phải lên tận lớp chứ.

_bà không sao chứ? Có chuyện gì mà thầy hiệu trưởng lên tận lớp mình thế kia.? Không phải bà lại gây chuyện gì đấy hả? –Hoa lo lắng hỏi nó tới tấp khi nó vừa ổn định vào chỗ ngồi

_hì hì. Không có gì đâu. Tại thầy hiệu trưởng “thương” tui quá ấy mà. –nó hí hửng nói với hàng chục con mắt đang nhìn về phía nó.

_không đùa nha. Kể nghe xem nào. –Hoa hồi hộp

_hì. Cô giáo vào rồi kìa. Lát ra chơi tớ kể cho mà nghe. –nó chỉ tay về phía cửa lớp khi thấy cô giáo đi vào.

_thôi nào cả lớp. trật tự. chúng ta học tiếp thôi.

Giờ ra chơi, cả đám xúm lại quanh nó nghe nó kể từng chi tiết mà lăn ra cười nghiêng ngả. làm nó lại 1 phen quê tiếp
 
B

barbieflower

Chap 11:
Cái tiết học cuối cùng của cả buổi sáng mà nó chỉ thấy toàn xui xẻo cũng kết thúc. Lết cái xác xuống sân trường nó bị một giọng nói lạ lạ mà quen quen kéo lại.

_Công Tằng Tôn Nữ Nghiên Thị Mỹ Yên ơi. Đứng lại “tâm sự” với ta tí nào. –giọng oái ăm của “Thầy Hiệu Trưởng” yêu “vấu” của nó. =))

_ớ…thầy…em đâu phải cái tên đó đâu thầy –nó thắc mắc hỏi

_thì ta thêm vô cho nó dài dòng mà dễ hiểu đấy mà. –thầy hiểu trưởng cười cười

_thầy còn “trẻ” quá ha. Chọc em hoài –nó toát mồ hôi mặc dù trời tuy về trưa nhưng vẫn rất chi là mát mẻ

_ừ. Ta còn “trẻ” đến nỗi mà bị 1 học sinh lừa đấy chứ -thầy nhìn nó

_thầy nói ai thế? –nó nhìn xung quanh rồi tự chỉ vào mình _thầy nói em á. –nó hả to mồm ra nhìn thầy

_ai trồng khoai đất này nữa hả em. Thầy chưa mách cô giáo chủ nhiệm em cái tội dám trèo tường là may rồi đó

_à. Nhắc mới nhớ. Em cám ơn thầy chuyện hồi sáng ạ. –nó cuối đầu lễ phép cảm ơn thầy hiệu trưởng

_ta giúp không có vụ “chùa” theo ngôn ngữ teen các em nói đâu ngen –thầy hiệu trưởng lại cười đểu.

“đã già rồi, cười kiểu đó nhìn giống quỉ quá đi” nó nghĩ thầm trong đầu nhưng cái mặt đều lộ ra hết bị thầy hiệu trưởng phát hiện ra liền véo tai nó ngay

_em đừng có mà nghĩ ta già rồi nhá. Tuy là ta ngoài 65 rồi nhưng vẫn còn “nhí nhảnh” như các teen hiện nay ngen –nói rồi thầy đưa tay vuốt mớ râu bạc dưới cằm

_ái ái.thầy…thầy…có gì từ từ nói. Đau…đau em.. –nó la oai oái lên rồi nài nỉ thầy hiệu trưởng _thầy ơi…đau em…nhẹ nhẹ…thầy

_véo nhẹ ta véo làm gì. Em gần giống thằng cháu quí tử của ta rồi đấy nha. Kiểu này phải trừng trị theo cách trừng trị nó thôi –thầy lại vuốt cái mớ râu bạc dưới cằm.

_THẦY –nó hét lên rồi vùng vẫy cố thoát khỏi bàn tay của thầy đang đặt trên cái tai bé bé xinh xinh của nó

_em tưởng dễ thoát lắm à. Không có đâu. Ta véo tai mạnh lắm đấy. haha

_dạ.dạ. thầy thả em ra đi thầy. tội em –nó nài nỉ

_thôi được rồi. tha em lần này nhé. Haha –thấy nó chịu không nổi nữa nên thầy bỏ ra rồi lại vẫn động tác cũ đưa tay vuốt ve mớ râu của mình

_thầy. em hỏi cái này nha –nó nhìn thầy cười dễ thương

_đừng cười kiểu đó không “quyến rũ” được ta đâu. Hỏi đi

_thầy nói 1 câu làm em quê. Sao thầy không cạo râu đi mà để dài thế ạ -nó ngây thơ hỏi

_à. Thì nhìn ta thế này giống ông “bụt” hơn. Đi lừa mấy teen như em dễ hơn. –thầy nói 1 câu làm nó trớt quớc

_hả? sao ạ? Hehe. Mà công nhận nhìn thầy giống ông “bụt” thật chỉ tiếc rằng thầy thiếu mất một điều. –nó làm vẻ mặt hiểu biết

_điều gì?

_thầy không biết phép tiên. Há há. –nó ôm bụng cười.

“cốp”
_cái con nhóc này. ở đây là thế kỉ “hai mươi mốt” chứ không phải thế kỉ ở thời cổ tích cũng giống như ở đây không có “hoàng hậu” mà chỉ có “mẹ” thôi. Muốn tìm “hoàng hậu” thì sang Trung Quốc kiếm mấy người bên đó mà hỏi nhá. –thầy hiệu trưởng nổi máu làm cho nó 1 tràng không nghỉ

_đau em. Thầy nói thế tại sao lúc nãy thầy lại kêu em là “Công Tằng Tôn Nữ” ?

_cái đó kệ ta. Ta thích ta kêu, không ý kiến –bí lí, thầy hiệu trưởng lấy quyền ra đe nó (tội nghiệp con nhỏ, thấy mà thương dùm =))

_thầy kì cục. mà thôi em về đây. ở nhà còn 2 cái miệng ăn chờ em về nấu cơm –nó toan bước đi thì bị thầy kéo lại bằng 1 câu rất chi là “vô duyên”

_em đẻ con rồi hả?haha

_THẦY. EM KHÔNG GIỠN ĐÂU –nó hét lên

_haha. Thì ta không đùa gì với em nữa. mà thôi “Thầy” cũng phải về đây. Không thằng cháu quí tử lại quậy phá nữa. –thầy hiệu trưởng quay đi để nó đứng ngơ ngác như con nai bị lạc.

Lúc nãy nói thế để thoát khỏi thầy thôi chớ nó mà nấu nướng gì. Về nhà là đã có cơm ăn ngay rồi. thế là nó chưa vội về nhà ngay mà lại chạy nhong nhong trong mấy cái cửa hàng bán đồ lưu niệm.

Sở thích kì cục của nó là thích mua quà tặng người khác nhưng có thể gọi là chưa bao giờ bộc phát ra. Nó có thiếu gì nữa đâu chớ.

Phía xa xa, thoáng thấy có 1 dáng người cũng lạ mà quen. Hình như trong 1 lần đi chơi nó đã gặp người này rồi. hình như đã cứu nó 1 lần…

_ông ơi. –nó khẽ đập vai ông gọi

_à. Ai thế? -1ông cũng chưa thể gọi là già lắm chắc cũng bằng thầy hiệu trưởng thân yêu của nó

_cháu…thấy ông quen quen ạ. Có phải ông là bác sĩ không ạ?

_ta cũng thấy cháu quen. À.ta nhớ rồi. có phải lần trước cháu đi với cậu bé cao chừng này phải không? –nói rồi ông diễn tả cho nó

_dạ dạ. đúng rồi. lần đó cháu bị thương ạ. –nó gật đầu lia lịa

_ờ. Thế đúng rồi. cháu trông xinh ra nhiều đấy. mà ta đi đây. Đến giờ rồi cháu à.

_ơ….cháu chưa kịp trả ơn cho ông mà. Ông cho cháu xin địa chỉ liên lạc được không ạ.

_cháu cứ tới căn nhà cũ. Chào cháu nhé –ông bước đi và chào nó bằng 1 nụ cười tươi

Không hiểu sao nó lại cảm thấy có cảm giác gì đó không ổn ở đây nữa. nó quay lại nhìn theo ông thật lâu khi trước mắt mình ông hoàn toàn biến mất cho dù chỉ là 1 chấm đen. Nó không mua đồ nữa mà về luôn. “phải kêu hắn chở đi thăm ông mới được”
 
B

barbieflower

Chap 12:
Ánh nắng buổi trưa hắt vào cửa sổ phòng nó, hình ảnh của ông cứ làm nó phải suy nghĩ về mãi. Cái dáng người nhỏ bé,cô đơn liên tưởng như sắp có chuyện gì đó sẽ xảy đến với ông vậy.

Cầm cái điện thoại trên tay, nó chần chừ không biết có nên gọi cho hắn không. Tại cái con nhỏ Juri đó thôi. Mà nó việc gì phải sợ con nhỏ đó nhỉ? Cứ gọi chứ, có liên quan gì đâu. Ngẩn ngơ suy nghĩ, nó quyết định điện thoại cho hắn

Sau 1 vài hồi chuông thì nó nghe được giọng “vịt đực” của hắn.

_alo. Gì thế?

_này. Đưa tôi đi tới 1 nơi được không? –nó hỏi

_ở đâu? Sao lại muốn đi? –hắn tò mò

_thăm ông cụ mà lần trước đã cứu tôi đấy. hôm qua tôi gặp ông trên đường về nhà. Chủ nhật tuần này đi nhé.

_ờ….để coi bữa đó tôi có bận không đã. Nhưng chắc chắn sẽ đưa cô đi

_thật á. Cảm ơn anh nhé. –nó mừng rơn

_ừ. Không có gì đâu. - hắn nói

“anh yêu. Anh đang nghe điện thoại của ai thế? Mình đi chơi đi”

Trong đầu dây bên kia, nó nghe được giọng ngọt sớt của nhỏ Juri đang nói với hắn.

_em nói cái quái gì thế? Em ra ngoài đi. Sao tự ý vào phòng anh thế. Không thấy anh đang bận à –hắn nói có vẻ bực bội

_này. Nếu anh bận thì thôi. Tôi cũng chẳng còn gì nói. Hẹn chủ nhật. pái pai –nói rồi chưa kịp đợi hắn trả lời. nó cúp máy nhanh chóng.

Có vẻ gì đó hụt hẫng vì thấy nó cúp máy vội, hắn bực bội ném cái điện thoại đi rồi nạt cho nhỏ Juri mấy câu

_lần sau nhớ gõ cửa trước khi vào phòng anh. Còn nữa, anh đang nói chuyện điện thoại thì đừng có mà la lớn như thế. Em lớn rồi không phải còn nhỏ đâu nha

_ơ….em có biết đâu. Sao anh mắng em? –nhỏ Juri rưng rưng

_mắng em là đúng chứ không có sai đâu. Còn bây giờ, việc của em là ra ngoài và đừng làm phiền anh –hắn lạnh lùng mở cửa phòng có ý muốn nó ra ngoài

_em không đi đấy. anh làm gì em –nhỏ Juri ngồi bệt xuống đất

_em không đi đúng không? Thế thì anh đi –hắn toan bước đi thì bị Juri kéo lại

_thôi thôi. Em đi, em đi là được mà. –nói rồi nhỏ miễng cưỡng bước ra và sau đó là tiếng “rầm” do hắn gây ra.

Juri bực bội bỏ về phòng, nó không nghĩ hắn thay đổi nhanh vậy. lúc nãy tình cờ nhỏ nghe được hắn nói chuyện với nó nên mới chen vào cho nó nghe mà tức điên lên ai ngờ người tức lại là nhỏ còn bị hắn giận nữa. (đáng đời Juri keo này. Thôi thì bày keo khác đi)

Thời gian trôi nhanh, ngày chủ nhật cũng đã tới. nó dậy sớm để chuẩn bị. không hiểu sao nó lại háo hức như thế nữa. đang thả hồn trên mây nghĩ về chuyến đi của mình thì chuông điện thoại reo lên

_này. Cô định ngồi ngóng cảnh bao giờ nữa. có mau xuống đây không thì bảo –hắn hét trong điện thoại

_ơ…sao biết tui ngóng cảnh hả? tui đang suy nghĩ ngen chưa –nó cãi

_cãi cãi cãi hoài. Mau xuống đây không. Không tui đi 1 mình à. Để xem không có tui cô đi thế nào. Kaka –hắn tự tin cười lớn trong điện thoại

_biết rồi –nó cúp máy “nhịn, nhịn, nhịn” thua hắn keo này. Tới đó trả thù sau. Nó nuốt cục giận vào rồi đi xuống nhà

Lon ton chạy xuống chào 2 anh nó vội ra trước nhà không lại để hắn chờ lâu

_làm gì mà ghê thế? Chờ xí mà cũng kêu ca nữa –nó đóng cửa xe lại

_thấy trời nắng không? Tui không muốn bị đen –hắn viện cớ chứ tại muốn gặp nó nhanh thì có

_này. Mắt anh có vấn đề à. Trời sáng sớm mát rượi mà cho dù có nắng cũng tốt cho cơ thể nhé. Không có bị đen đâu –nó cãi lí

_tui nói có là có. Đừng có mà cãi. Thắt dây an toàn vào nhanh lên còn xuất phát nữa –hắn giục

_ờ. Biết rồi . XUẤT PHÁT –bỗng nhiên nó hét lên

_nhỏ nhỏ. Tai tui không điếc.

_kệ tui nha. –nó vẫy tay chào 2 anh của nó đang trong nhà nhìn ra cười.

Mọi vật xung quanh đối với nó cho dù quen thuộc cũng trở nên lạ lẫm. nhìn đâu nó cũng thấy đẹp, 1 vẻ đẹp kì lạ. vì nó sắp gặp được ân nhân cứu mạng hay vì tâm trạng nó hôm nay tốt hay là vì nhìn đâu nó cũng cho là đẹp ( rắc rối quá đê)

Nó mở cửa sổ cho gió hắt vào mặt, bao nhiêu ưu phiền đều bay hết. trong tâm trí nó giờ đây như lạc vào thế giới thần tiên….
 
B

barbieflower

Chap 13:
Xe chạy bon bon trên đường quốc lộ, ở đây nó có thể nhìn thấy đồi cỏ xung quanh, nhìn rất đẹp. gió mạnh hơn vì trống quá khiến nó cảm thấy lạnh không ngó đầu ra cửa sổ nữa thay vào đó thì nó đeo headphone vào thưởng thức 1 vài bài hát ma fmình yêu thích. Đôi khi còn khe khẽ hát theo, cái đầu ngúng nguẩy đung đưa khiến ai đó phải….chú ý.

_w0a. nhìn kìa. Bồ Công Anh. –nó chợt reo lên. Hắn nhìn theo tay nó chỉ thì thấy cơ man là Bồ Công Anh. Đúng theo câu truyện loài hoa này đang bay….bay trong Gió.

_Cô có muốn dừng lại 1 lát không. –hắn hỏi khi thấy nó như muốn mở toang cửa mà chạy ra vậy

_thật chứ, nếu không phiền thì anh dừng lại xí nhé. –mắt nó sáng lên

Hắn dừng xe lại bên ven đường, nó vội mở cánh cửa chạy ùa ra trong làn gió, mái tóc dài bay trong gió trên khuôn mặt nó biểu hiện lên sự thoải mái đến lạ thường.

_AAAAA. Mát quá. –nó chạy vòng vòng

_NÀY! CHỤP HÌNH KHÔNG? TUI CÓ MÁY ẢNH NÀY –hắn từ xa hét giờ tay giơ cái máy vẫy vẫy


_Ô kê. ANH XUỐNG ĐÂY ĐI –nó vẫy tay

Hắn từ từ đi xuống, lát sau đã tới gẫn chỗ nó đứng. đúng là thiên nhiên hoang dã, đẹp 1 cách tự nhiên và theo đúng chất của riêng. Có nó nữa thì chẳng có gì đẹp hơn, nắng lan tỏa khắp nơi như muốn đùa giỡn với nó.

Nó làm đủ kiểu cho hắn chụp. nào là chu mỏ, nào là nháy mắt, nào là le lưỡi, còn có tấm tự sướng chung với hắn. còn có tấm nó tự chụp cho hắn nữa. đa số chụp chung là nhiều.

_thôi. Chụp thế đủ rồi. mình đi tiếp không muộn –hắn kéo nó đứng dậy

_thế à. Thế thì đi không muộn. hihi –nó cười rồi đi theo hắn

Xe tiếp tục chạy được khoảng nửa tiếng thì tới nơi. Bước xuống xe tự nhiên nó rùng mình. Không biết có chuyện gì sắp xảy ra nữa

_ông ơi. Ông có nhà không ạ? Bọn cháu tới thăm ông. Ông ơi? –nó gõ cửa rồi cất tiếng gọi nhưng không có ai trả lời

_ông ơi. Ông có nhà không ạ? –hắn thấy nó nhìn hắn vẻ kì lạ nên cũng cất tiếng gọi lớn. Cảm thấy có điều gì đó không ổn nên hắn đã phá cửa xông vào thì thấy ông đang nằm trên nền đất lạnh….

Nó hoảng hốt chạy lại gần chỗ ông, nỗi sợ dâng trào trong nó. Nó có cảm giác như mình sắp mất đi một điều gì đó vậy. nó ôm lấy ông, khóc nức nở…

_này. Cô bình tĩnh xem nào. Hình như ông chỉ bị ngã do đau quá nên ngất đi thôi. Không sao đâu. Để tui đỡ ông lên giường –hắn nói với nó rồi đưa tay đỡ ông lên giường.

Ông mắt vẫn nhắm nghiền, không động đậy. nghe hắn nói thế nó cũng đỡ lo hơn. Hắn đã liên lạc với ai đó rồi quay lại làm một vài động tác sợ cứu rồi im lặng.

_khi nào ông tỉnh thế? –nó ngước lên nhìn hắn bằng đôi mắt vẫn còn ngân ngấn nước

_không biết nữa. nhưng chắc sẽ mau tỉnh. Tôi đã sử dụng vài động tác sợ cứu rồi. hình như chân ông có vấn đề thì phải –hắn nói

_đúng rồi. lúc gặp ông trên đường đi học về ông có bị ngã

_ừ. Thôi, cô trông ông đi. Tui kiếm gì ăn đã. Cô cũng đói rồi chứ gì?

_anh ngồi đi. Tui nấu cho. –nó kéo hắn ngồi xuống rồi đi luôn vào bếp

Vào được tới bếp thì nó chợt nhận ra rằng chẳng còn gì để nấu cả. chỉ còn mỗi mì gói với trứng

_này. Hết thức ăn rồi. còn mì gói với trứng thôi. Tui nấu mì nhé –nó nói vọng ra

_ừ. Tùy cô. Sao cũng được

Nó bắt tay vào làm công việc của mình, nấu mì trứng cũng nhanh thôi không gặp chút khó khăn nào cả. cuối cùng, từ trong bếp nó cũng bê ra được hai tô mì nóng còn bóc khói nghi ngút

_này. Ăn đi. Ngon lắm đấy –nó cười tít mắt đưa cho hắn tô mì

_mì cô nấu có bỏ thuốc độc gì không đấy –hắn đỡ lấy tô mì rồi cười cười

_không ăn thì đưa đây tui ăn. Đừng có mà cười kiểu đó –nó liếc hắn một cái cháy xém chân mày.

_mà sao ông chưa tỉnh nhỉ? –nó nhìn về phía ông

_không biết nữa. chắc tại sức ông còn yếu. đừng lo. –hắn an ủi nó

Hai người đang hí hoáy với tô mì thì nghe tiếng “ư..ư…” phát ra từ phía ông. Theo cảm tính 4 con mắt nhìn nhau rồi đồng loạt nhìn về phía ông. Nó vội bỏ tô mì xuống rồi chạy lại nắm lấy tay ông

_ông ơi. Ông tỉnh rồi ạ. Ông làm cháu lo quá –nó reo lên thích thú

_ờ…cháu…cháu…là….-ông nói với nó bằng giọng mệt mỏi

_cháu là cô bé lần trước được ông cứu đấy ạ. Ông nghỉ đi. Khi nào khỏe rồi nói. Mà ông có đói không? Cháu nấu tạm mì cho ông ăn nhé. Hết gạo mất tiu rồi –nó sụ mặt xuống hỏi ông

_không…cần…đâu..cháu –ông lại trả lời nó một cách mệt mỏi

_này. Nhỏ kia. Cô bảo ông nghỉ mà cô cứ hỏi như thế sao ông nằm nghỉ được hả -hắn gọi nó rồi nói với vẻ hơi khó chịu

_ơ…cháu vô ý quá. Xin lỗi ông. Ông nằm nghỉ đi ạ -nó rối rít xin lỗi rồi kéo chăm lên đắp cho ông


 
B

barbieflower

Chap 14:

Trời về đêm gió thổi mạnh hơn, se se lạnh. Nó khẽ run lên rồi quay sang nhìn ông. Ông vẫn ngủ, mặt ông thể hiện được vẻ mệt mỏi thế nào, quay sang hắn thì đang nằm ngủ như ông. Nhưng hắn không nằm mà là ngồi. Đôi lúc đầu gục xuống rồi lại ngẩng lên khiến nó buồn cười. Khẽ tiến lại gần hắn nhìn hắn lúc này trông như con cún nhỏ ngày chơi đùa mệt mỏi nên ngủ không biết gì. “ nhìn kĩ hắn cũng đẹp đấy chứ” vội xua tan cái ý nghĩ mà nó đang tự nhận là “biến thái” quan sát hắn lần nữa nó mở cửa bước ra ngoài.

Không khí bên ngoài còn lạnh hơn trong nhà nữa nhưng nó lại thích ở ngoài này hơn. Khẽ run nó kéo vội khóa áo lên kín cổ cho đỡ lạnh. Nó chợt nhìn xung quanh… chỉ toàn là lá với lá. Định quay trở lại vào nhà vì nó có cảm giác bất an nhưng chợt nó nhận ra có tiếng gì đó ở bụi cây phía trước. Tuy sợ nhưng vì tính tò mò nó đành liều mạng lại xem thử

- Ai đó? Mau ra đây ngay. Tôi nhìn thấy rồi đấy –nó tuy run nhưng vẫn cố giữ giọng bình tĩnh

- ….

- Có mau ra đây không? –nó cầm cái cây khỗ huơ huơ vào bụi cây.

Bỗng từ trong bụi cây có 1 vật thể nào đó lao ra nhanh như chớp về phía nó. Hoảng hồn nó chỉ biết nhắm mắt lại và hét lên

“************AAAAAA”

Hắn đang ngủ nghe tiếng la “long trời lủng tai” của nó giật mình ngồi dậy chạy ngay ra ngoài sân thì thấy một cảnh tượng chẳng mấy vui vẻ tí nào. Nó đang nằm trên nền đất lạnh ngoài sân. Bên cạnh thì có nguyên một con mèo đen béo ú. Hắn hoảng hồn chạy lại đỡ nó dậy

- Này. Mau tỉnh dậy đi, cô bị sao vậy hả? –hắn cố gắng lay lay người nó nhưng đáp trả câu hỏi của hắn là tiếng “meo meo” của con mèo đen.

Hắn vội vàng bế nó vào trong nhà. Vì trong nhà chỉ có mỗi một cái giường mà giường thì ông nằm rồi nên hắn đành cho nó nằm dựa vào người mình luôn.

- Đã bảo đi đâu cũng phải nói người ta một tiếng mà bây giờ thành thế này đấy. Đúng là hư mà.

Nửa tiếng sau…

“ư…a… Dương…cứu…cứu” –nó huơ tay lung tung rồi gọi tên hắn trong cơn mê sảng sau đó lại nằm im trong lòng hắn mà ngủ tiếp

- Này. Tỉnh lại đi. Cô không sao chứ? Tôi đây này –hắn nghe tiếng động nên lại cất tiếng gọi nó. Tội nghiệp quá. Lại là tiếng im lặng

Cuối cùng, nó cũng từ từ tỉnh dần. khẽ mở mắt nó nhìn thấy mơ màng có 1 người đang chống tay lên bàn ngủ. Tay còn lại đỡ cho nó ngủ trên người mình. Nó tuy rằng rất ngạc nhiên nhưng cố không đánh thức hắn dậy. nhẹ nhàng kiếm cách tiếp đất. Thấy động, hắn trở mình mở mắt nhìn nó…nó cũng nhìn hắn

1s…

2s…

3s…

5’…

Vẻ như không chịu được sự im lặng nữa. hắn mới lên tiếng trước để phá vỡ cái không khí im lặng khó chịu

- Cô có bị sao không cô làm tôi lo quá đấy. đang ngủ thì chạy lung tung để rồi nằm luôn ngoài đó. Có con mèo mà cô cũng sợ vậy à
- Con mèo cũng đáng sợ lắm chứ. Nó từ đâu nhảy ra lại đen thui nữa ai mà không gjât mình cho được chứ -nó cố cãi lý
- Thôi được rồi. lần sau có muốn đi đâu cũng nhớ là phải gọi tôi đi cùng đấy. lỡ có chuyện gì thì sao hả?
- Biết rồi mà.

Nói rồi nó ngồi xuống cái ghế cách hắn một cái bàn chăm chú nhìn về phía ông vẫn đang còn ngủ.

- Sao ông vẫn chưa tỉnh nhỉ. Kì lạ quá. –nó tiến lại cầm tay ông thì…nó cảm nhận được tay ông đã không còn hơi ấm nữa mà thay vào đó là một bàn tay lạnh toát khiến nó rợn gáy giật mình lùi ra xa.

Thấy nó có hành động bất thường, hắn cũng đứng dậy tiến lại chỗ nó. Nhìn khuôn mặt nó tái đi hắn càng lo hơn nữa. Hắn lay mãi hỏi mãi cũng không thấy nó trả lời hắn nhìn về phía ông rồi quay lại phía nó. Hắn lại cầm tay ông cũng giống như nó … hắn giật nảy lùi ra sau khẽ rùng mình. Hắn lại nhìn qua nó một lần nữa. Có cảm giác bất ổn…..

- Tay… tay…lạnh…lạnh –nó chỉ ú ớ được vài chữ rồi chỉ khuôn mặt vẫn biểu hiện một thứ cảm xúc… hoảng
- Ông. Ơi… -hắn lay người ông nhưng vẫn không thấy có tiếng trả lời… hắn áp tai vào người ông khuôn mặt hắn không còn giọt máu… đứng dậy nhìn về phía nó…

- Ông…đi rồi

Không gian lặng đi…. Im như tờ… không có chút biểu hiện gì… nó ngồi bệt xuống đất… hoảng sợ co rúm người lại. hai hàng mi long lanh chợt có gì đó rớt ra rất nhanh từ khóe mi nó… nó nấc lên không thành tiếng… quá nhanh. Thật sự là quá nhanh. Hắn tiến lại gần nó, ôm lấy nó… bỗng có 1 thứ chất lỏng cũng chợt xuất hiện ngay khóe mắt hắn rồi cũng biến mất thật nhanh.
 
B

barbieflower

Chap 15:

Ông được đưa đến bệnh viện ngay sau đó, bác sĩ nói ông đã đi được khoảng 2 tiếng đồng hồ trước rồi. vì trước đó sức khỏe ông đã không tốt mà nhiệt độ về đêm lại tăng nên ông bị sốt cao nằm mê man.Sự ra đi của ông là một cú shock rất lớn đối với nó. Nó vẫn chưa kịp trả ơn cho ân nhân của mình. Nó thật ngu ngốc khi không nhận ra cái chăn ông đắp rất mỏng như thế.

Tử thần đã cướp ông đi quá nhanh. Nó chưa kịp trả ơn gì cho ông cả. Nó tự đổ lỗi là do nó hết. nó ngu ngốc khi không biết ông lạnh. Thật sự là quá hoảng vì nó chưa được tiếp xúc gì nhiều với ông mà ông đã bị Tử Thần tới đưa đi rồi.

Ông được an táng và được nó với hắn đem gửi vào nhà thờ do không liên lạc được với người thân của ông. Nói đúng hơn thì hình như… ông không có người thân. Sau khi đã hoàn thành xong hết nó và hắn quay lại nhà của ông ở 1 vài ngày xem có ai tới thăm ông không.

- Nhìn kiểu nào cũng thấy ông ấy quen quen sao á –hắn nhìn tấm hình trên bàn
- Cậu thấy giống ai mà quen –nó cũng tò mò
- Đôi mắt, cái miệng… giống quá. –hắn chợt thốt lên
- Giống ai cơ?
- Ông nội tôi. Hiệu trưởng trường mình đấy
- CÁI GÌ? –nó trợn tròn mắt hét lên
- Chuyện gì?chuyện gì thế? –cái hốt hoảng của nó làm hắn cuống lên
- Thầy…thầy hiệu trưởng á. –nó lắp bắp
- ừ. Là ông nội tôi đấy
- hic, chết tui. –nói rồi nó kể 1 mạch cho hắn nghe. Nó kể cho hắn nghe cả chuyện leo rào gặp thầy rồi chuyện thầy tự ca ngợi về thằng cháu quỉ tử quậy phá. Nó hăng say kể khiến lũ chim bên ngoài cũng phải bay đi…

Hắn nghe nó kể mà khuôn mặt không ngừng thể hiện các loại cảm xúc hỗn độn. Vui, ngớ ngẩn, … đúng là ông hắn đi tới đâu gây ấn tượng tới đó. Hắn đã ngấm ngầm đặt cho ông cái tên là “ông bụt teen” mà lị

- nói tóm lại là thế nào nhỉ?
- Ông nội anh rất giống ông ấy –nó chỉ về phía tấm hình

“rất thông minh” Từ phía cửa có 1 dáng người bước vào vẫn động tác cũ, vẫn dáng người cũ…

- thầy
- ông
nói rồi 2 nhân vật của chúng ta không hẹn mà cùng nhìn thầy hiệu trưởng với ánh mắt tò mò

- sao thầy/ông lại ở đây? –đồng thanh
- ta đến thăm em trai ta – thầy hiệu trưởng thản nhiên trả lời tay vuốt ve bộ râu
- EM TRAI? – đồng thanh tập 2
- Phải. mà hai đứa có hẹn trước à. Ngạc nhiên lắm à. Nó là em trai ta, chính xác hơn là em cùng cha khác mẹ đấy

Nói rồi thầy kể cho nó nghe về chuyện của mình. Vì cha thầy và ông lúc đó cũng rất đào hoa nên đã yêu hai người phụ nữ. Đó cũng là nguyên nhân tại sao ông và thầy không nhìn mặt nhau.

- Nhưng mà thầy ơi. Sao ông lại ở đây 1 mình hả thầy? –nó lên tiếng hỏi
- À. Tại vì nó ghét ba nó có 2 vợ. nên cũng không lấy vợ. giờ ở đây . Bệnh thì nặng mà cứ thích ở một mình thôi. Mà thôi. Ghé thăm bọn cháu tí. Ta đến nhà thờ đây –nói rồi ông đứng dậy toan về phía cửa thì hắn chạy theo kéo lại
“ông cho bọn cháu ở đây vài hôm nhé”
“đc thôi cháu yêu. Ta thấy cô bé đó được đấy” – thầy hiệu trưởng nháy mắt
“ông mau đi đi”

Quay qua chào nó rồi thầy hiệu trưởng đi luôn.

- Lúc nãy thầy nói gì với anh đấy?- nó nhìn hắn bằng ánh mắt đa nghi
- Gì đâu? Dặn dò vài việc ấy mà. Haha –hắn cười
- Xạo nè. Nói xấu tui đúng không? –nó đánh hắn 1 phát điếng người
- Đau. Cô đánh nhẹ quá hơ. –hắn xoa xoa chỗ bị đánh
- Nhẹ chứ sao không? Đâu có như anh?
- Như tôi sao nào? Nhẹ mà tuôn trào nước mắt đây nè.
- Kệ anh. Giờ chúng ta làm gì.
- Làm gì là làm gì. Ai biết làm gì
- Hay nhỉ? Nói nhiều. VỀ -nó phán cho hắn 1 gáo nước lạnh ngắt. nguyên 1 chữ “về” kéo dài đằng đẳng
- Cô đang giỡn hả? lết xuống đây đã rồi đi về. cô dư xăng lắm à
- Xăng có tốn bao nhiêu đâu. Sao anh keo kiệt thế hả?
- Xăng cũng tốn tiền lắm đó. Cô đừng có mà coi thường chuyện đó.
- Không nói nhiều. tôi muốn đi về -nó mặt hầm hầm hét vào mặt hắn
- Không. Thích thì đi bộ mà về

Hai người đứng nhìn nhau bằng ánh mắt hận thù, đáng ghét. Muốn ăn tươi nuốt sống đối phương. Chỉ cần có người ngoài cuộc nhảy vào thôi cũng sợ sẽ bị cháy thui ngay sau đó. =]] nó bay vào túm tóc hắn, hắn thì không biết làm gì nó hết chỉ biết đẩy nó ra….
Đang tấn công, phòng thủ khí thế thì….

“ở đây hả? Sao nhỏ thế?”

Tiếng người ngoài sân khiến hắn và nó phải dừng lại cơn đấu đá nhau rủ nhau ra cửa … rình. Cái giọng khá quen, dáng người khá quen… nguyên 1 băng đảng của hai anh nó, “vợ chồng” Hoa, Thùy Lâm, Thiên Bảo và cái con nhỏ không ai ưa… Juri

- SAO MỌI NGƯỜI LẠI Ở ĐÂY? –hắn và nó ú ớ đồng thanh
- Đy chơi –cả đám

Rồi không hẹn nhau cả đám cười ha hả vì…hắn và nó bây giờ chẳng khác gì mới đi ăn trộm về. mặt mày lấm lét, tóc tai bù xù….

Sau trận cười no nê của cả bọn. Nhỏ Juri bắt đầu bám lấy hắn mãi không buông. Cả bọn rủ nhau ra khu rừng phía sau nhà chơi trò mạo hiểm. Phân đội thì thừa mất 1 người nên cho làm trọng tài đó là anh hai nó. Nó và hắn 1 đội mặc cho sự gào thét của Juri, “vợ chồng” Hoa 1 đội, Thiên Bảo và Juri , cuối cùng là anh ba nó và Thùy Lâm.

Anh hai nó ra quy định ác quá, bắt cả bọn làm gì thì làm. Đến sáng ngày mai phải nguyên vẹn trở về và không được để anh hai nó nhìn thấy. đội thắng sẽ được làm những gì mình thích với những đội còn lại…. Ai sẽ thắng?
 
B

barbieflower

Chap 16:

- này. Anh đi chậm thôi, chờ tôi với –nó hì hục chạy theo hắn (tên này ác quá)

- cô chậm quá đấy. đi như cô biết chừng nào mới tìm ra chỗ trú hả?

- cũng phải chậm chậm thôi chứ. Tôi đâu có sức nhiều như anh –nó liếc hắn cháy xém lông mày

- thôi được rồi nhanh lên đi

Hắn quay lại đợi nó rồi cả hai lại kiếm chỗ trú, không may thay cho 2 người trời đổ mưa to cứ vội vội vàng vàng kiếm chỗ trú. 3 nhóm kia thì đã an tọa trong căn nhà hoang cho anh hai nó cố tình “sắp đặt” để hắn và nó đi chung. Nhỏ Juri biết được cứ đòi đi tìm hắn nên bị Phong trói lại luôn.

- anh hai. Mau thả em ra, thì ra các người có ý định trước đúng không hả? Dương là của tôi nhé –Juri hét toáng lên cố vùng vẫy thoát khỏi cái dây thừng bị buộc chặt

- anh đã nói rồi. Dương chỉ xem em là em gái thôi. – Phong lên tiếng nói cho nó hiểu

- em không quan tâm. Em và anh Dương có hôn ước cơ mà. Anh và cô ta cũng có hôn ước còn gì

- HÔN ƯỚC? PHONG….YÊN HẢ? –Hoa đang ngồi nghe Juri nói thì trợn tròn mắt ngạc nhiên hết sức

Thật ra chuyện này cũng chẳng có gì là ngạc nhiên cả. anh hai và anh ba của nó đều biết trước rồi. Thiên Bảo và Thùy Lâm cũng có thoáng chút ngạc nhiên rồi cũng im lặng chứ không hét toáng lên như thế ( chắc tại cô nàng shock quá ấy mà. Kaka )

Mưa mỗi lúc một to hơn mà hắn và nó vẫn chưa tìm được chỗ trú. Mưa hắt vào mặt nó làm nó lạnh và thấy rát. Khẽ nép mình vào người hắn. hắn biết nó lạnh nên cũng để im. Cố gắng tìm một chỗ nào đó cho nó khỏi lạnh trước đã.

- cô không sao chứ?

- à không. Hơi lạnh xí thôi. Mau kiếm chỗ trú mưa đi. –nó nhìn quanh

- này. Cô thấy cái chòi nhỏ đằng kia không. Chúng ta lại đó nhé –hắn chỉ tay

- ừ. Đi

Cả hai tiến về phía cái chòi nhỏ, bên trong là 1 căn phòng, bụi bám đầy chắc chủ đã bỏ lâu không ở rồi. nhưng vẫn có một vài đồ có thể dùng được. với tay lấy cái chăn cũ trên tủ hắn phủi cho bớt bụi rồi khoác lên cho nó

- khoác tạm cái này đi. Sẽ ấm hơn đó. Cô ướt hết rồi kìa

- còn anh? Anh che cho tui nên cũng ướt luôn rồi mà. Anh khoác đi –nó lấy cái chăn ra đưa cho hắn

- đã bảo là khoác đi. Tui không sao đâu –hắn lại đẩy qua cho nó

- anh khoác đi mà –nó lại tiếp tục đẩy qua cho hắn

- ĐÃ BẢO KHOÁC ĐI –bất chợt hắn hét lên

- ơ…sao lại mắng tui? Anh cũng lạnh cơ mà. Người ta có lòng tốt mà không chịu nhận hả? anh đúng là tên kiêu căng, kiêu ngạo , phách lối, xem thường người khác mà. Không khoác thì thôi. Làm gì ghê giữ vậy. xí –nó liếc xéo hắn rồi xổ cho hắn 1 tràng ( lạnh mà cũng có sức **** lộn nữa hả o_O )

- cô mới đúng chất giữ dằn á. Bảo khoác thì khoác đi. N.h.i.ề.u c.h.u.y.ệ.n quá. –hắn cũng không vừa kéo dài mãi 2 từ nhiều chuyện

- xí. Tôi thấy anh lạnh nên mới đưa. Không thì còn lâu nhé. –nó le lưỡi trêu hắn

- thôi thôi. Cô im lặng xí đi. ồn ào quá –hắn bịt tai lại

- xí. Ai thèm nói chuyện với mấy người như anh. Tốn nước bọt ( giờ mới phát hiện nó keo thấy ớn )

Kông gian trở nên im lặng, hắn nằm bên cạnh nó, nó thì ngồi nhìn mưa rơi qua cánh cửa lâu lâu lại khẽ run lên. Trời về đêm ở đây đúng là rất lạnh. Thế mà còn có mưa rơi nữa.

Nếu nói nó ghét mưa thì chắc chắn là nói dối rồi. nó yêu mưa…à không. Phải nó là rất yêu mưa. Nó thích đi dưới mưa lúc buồn.

Mưa…

Nhờ mưa mà nó quên hết nỗi buồn…

Mưa gội sạch hết tâm tư của nó trả lại cho nó tâm hồn vui vẻ nhất…

Nó yêu mưa….

- Này. Mưa to quá. Cô có lạnh không đó? –hắn chợt lên tiếng kéo nó về với thực tại

- Không. Tui không sao hết á –nó lắc đầu

- Cô ngủ xí đi.

- ừ. Biết rồi

Quay trở lại với đám của anh hai nó thì có mỗi mình Juri là lên tiếng la ó mãi. Nào là sao anh Dương chưa về? mưa to quá, anh ấy có bị sao không? Hình như câu hỏi của nhỏ này đều liên quan tới Dương. ( pó tay)

- này. Mọi người có nghe tôi nói không đấy hả? mau thả tôi ra để tôi đi kiếm anh Dương coi – Juri lại hét toáng lên

- em trật tự xem nào. Họ không sao đâu. Người ta 16, 17 tuổi rồi chứ không còn con nít khiến em phải lo lắng như thế đâu. Bây giờ thì nhắm mắt lại và ngủ đi. – Phong nói

Nghe Phong nói thế nhỏ Juri cũng chẳng dám hó hé gì nữa. nhỏ biết thừa sẽ xảy ra chuyện gì khi anh hai nó giận mà. Nhỏ đành ngậm đắng nuốt cay cố nhắm mắt mong cho ngày mai đến mau.

Sáng hôm sau, 3 nhóm giả vờ như đã về an toàn và bắt nhỏ Juri phải im lặng không được nói với hắn rằng cả bọn chơi ăn gian. Nó và hắn trở về không được nguyên vẹn lắm nên…thua ( keke )

- thua rồi nhé. – anh ba nó nháy mắt.

Cả đám lại nhìn nhau cười. bắt hắn và nó phải chuẩn bị tinh thần chịu phạt. ( xem ra sắp có chuyện thú vị rồi đây )
 
B

barbieflower

Chap 17:

- cho ai đứa hưởng án treo với lí do rằng bọn anh chưa nghĩ ra chiêu độc. –anh hai nó cười đểu nhâm nhi tách cà phê đen nóng

Lời anh hai nó phát ra đi chung với nụ cười đểu khiến nó lạnh toát người, chắc hẳn việc anh hai nghĩ ra phải rất là khủng khiếp rồi. khẽ khóc thầm trong lòng nó đành ngậm đắng nuốt cay chuẩn bị tinh thần để đối diện với những ý định mà anh hai sắp nghĩ ra “lần nay toi rồi. huhu” –nó nghĩ thầm

- hai ơi. Em thương hai nhứt luôn đó. Hai cho em cái án nào dễ dễ tí nha hai –nó chạy lại gần anh hai nó …năn nỉ

- haha. Em không dụ được hai đâu. Lên phòng đi. Năn nỉ cũng không có ích lợi gì đâu –hai nó thoáng bối rối vì cái mặt đáng yêu như đang dụ nhỏ của nó nhưng cuối cùng cũng lấy lại được tinh thần. nhất định không tha cho nó

Bực bội nó quay đi lên phòng, không quên liếc hai nó 1 cái rồi ngúng nguẩy chạy lên lầu

“mĩ nhân kế không làm hai động lòng. Bực thật, thôi thì thua keo này ta bày keo khác. Haha” –nó mừng thầm.

==============================
Ánh nắng hắt qua khẽ cửa sổ có ý định muốn gọi nó dậy đi học. Như một con mèo lười nó kéo chăn lên che hết người lim dim ngủ nướng. nhưng đâu có dễ dàng cho nó ngủ lại được như thế, tiếng chuông đồng hồ reo lên. Nó lại 1 lần nữa lười biếng mắt nhắm mắt mở mò mẫm vớ lấy cái đồng hồ tắt chuông đi rồi…nằm nướng tiếp

“cốc,cốc,cốc”

- này. Nhỏ kia. Cô chưa chịu dậy nữa hả? muốn bị trễ học lắm à.

Nó đang ngủ nhưng nghe cái giọng vịt đực không đụng hàng này thì ngồi bật dậy ngay. Vội vàng chạy ra cửa với cái vẻ tò mò muốn biết người đó có giống như nó đang nghĩ không thì chính xác là người đó….hắn

- sao…sao anh lại ở nhà tui? –nó mở mắt hỏi với bộ mặt ngu ngơ hết sức

- này. Cô bị mất trí nhớ à. Hôm qua chúng ta trở lại thành phố trễ quá nên anh cô bảo tôi ở lại đây mà. Đồ hâm

- cái gì? Mới sáng nha, muốn **** lộn hả. tui mà hâm anh cũng không có được bình thường đâu nha –nó trừng mắt giơ nắm đấm trước mặt hắn

- huhu. Tui sợ cô đánh tui quá. Ngon đánh tui đi, xử đẹp luôn giờ -hắn cũng lườm nó

- không thèm nói chuyện với anh. Tui đi thay đồ. Xuống nhà đi, nhìn lén tui cho anh bay khõi nhà tui – quay lưng định đóng cửa nó không quên “tặng” cho hắn 1 câu hăm dọa

- cô làm như tui biến thái lắm vậy á. Nhanh lên không tui cho ở nhà. Cho cô 5’ –hắn quay lưng xuống nhà

- này. 5’ sao kịp hả. đồ chết dẫm –nó hét lên

Nhưng bây giờ không lo về vấn đề bực bội hắn nữa, nó phải chuẩn bị thật nhanh không hắn cho ở nhà có nước mà chết.

“huhu. Nhưng mà buồn ngủ quá” –nó lại khóc thầm

Chả là hôm qua xử dụng chiêu mỹ nhân kế không thành công, nàng này đem cái cục tức lúc đi ngủ. nằm suy nghĩ thử ý định của hai nó là gì thế là nàng thức trắng. tới gần sáng mới ngủ được

- ************. Con nào trong gương mà giống quỷ quá vậy –nó chỉ tay vô cái gương điếng người

Về phần hắn thì nghe tiếng hét của nó xong ngồi ôm bụng cười, nhìn mặt nó chẳng khác gì con gấu trúc. Hai mắt thì thâm quầng. lúc nãy lên nhìn nó mà hắn mắc cười nhưng không dám cười sợ nó quê. ( biết giữ thể diện cho người ta gốm hen )

Lết khuôn mặt thâm quầng xuống nhà. nó chẳng dám nhìn ai luôn. ( haha. Tội cô nàng quá )

- Này. Mau vào ăn sáng đi còn đi học nữa –hắn giục nó

Với bộ mặt như thế này sao nó dám ăn sáng chung với mọi người chứ. Ráng nuốt cơn đói vào trong lòng, nó cố gắng buông 1 câu mà chẳng bao giờ muốn nói trong lúc đói

- Tui không đói. Đi học đi – nói rồi nó chạy ra cổng đứng đợi hắn

Một lát sau hắn cũng chạy theo ra, không quên đưa nó hũ sữa yomost.

- Này. Uống đi. Có cần phải nói dối thế không hả? –hắn cố nhìn cười khi nhìn cái mặt chẳng mấy vui tươi gì của nó khi hết nhìn hũ sữa rồi lại nhìn hắn

- Nhìn gì. Cầm lấy rồi lên xe mà uống. sắp muộn học rồi –hắn chui tọt vào xe không thì đứng đó mà cười to có nước nó giết hắn ngay tại chỗ.

Nó cũng “ngoan ngoãn” nghe theo lời hắn.

======================================
Bước vào lớp mà ai cũng nhìn nó….

- Trời ơi. Yên. Đứa nào đánh pà mà hai con mắt pà bầm đen thui như gấu trúc vậy

- Không phải. tại hôm qua tui mất ngủ….huhu –nó nhìn Hoa ấm ức

- Thôi không sao đâu. Mai là nó hết à. Lấy đá lạnh chườm vào nhé –Hoa an ủi nó

“ reng…reng…reng”
“xin chào mọi người. mình là Thu Huyền. hội trưởng hội học sinh. Sắp tới chúng ta sẽ tổ chức 1 cuộc thi văn nghệ chào mừng ngày nhà giáo Việt Nam. Ngoài ra các bạn còn có thể đăng kí riêng hát hoạt vẽ. Mình cần 1 nhóm khoảng 10 bạn để đóng 1 vở kịch với đầy đủ tiêu chuẩn như sau: con trai thì phải cao, có gương mặt dễ nhìn. Con gái thì cũng có gương mặt dễ nhìn luôn. Phần này sẽ có hội trưởng của khối phân công cho những ai được chọn. có thắc mắt thì đến tìm mình ở phòng hội trưởng nhé. Thông báo kết thúc. Chúc mọi người có 1 buổi học vui vẻ”

Sau thông tin mà hội trưởng vừa thông báo ai nấy cũng xôn xao cả lên nhất là đám con gái…fan hâm mộ của các hotboy “xấu xí” nào là tao chọn anh Dương, tao chọn anh Bảo, tao chọn anh Phong…..
Nghe bọn này bàn tán mà nó đau cả đầu. Hoa thì sau khi nghe bọn con gái cứ nhắc Phong hoài, máu ghen dồn tới não nhưng cũng cố gắng nhịn vì cô giáo chủ nhiệm vào lớp.

- Cô vào lớp rồi. học đi. Hạ hỏa đi – nó trêu Hoa

- Xí. Ai thèm chớ. –Hoa chu miệng rồi quay lên học

Nó thì cơn buồn ngủ cứ ập đến mãi, thế là cô nàng gục đầu xuống bàn ngủ như ở nhà. may là có người che giúp nên nó thoát và đc ngủ 2 tiết học no nê. Cùng Hoa với Lâm xuống căn teen nó đã thấy đám “vịt đực” ngồi dưới đó có cả hai anh của nó nữa và xung quanh là 1 đám con gái.

- Làm ơn tránh đường được không vậy –Hoa hét lên

Sau khi Hoa hét lên đám con gái đang ồn ào ai nấy không hẹn nhau mà im lặng rồi quay ra nhìn nó, Lâm và Hoa. Thấy thế, nhân cơ hội Hoa tóm 2 đứa lôi lại chỗ bọn hắn. bọn hắn cũng không hẹn nhau mà tránh chỗ cho bọn nó ngồi cùng.

Đám con gái thấy thế lườm nguýt bọn nó mấy chục lần rồi bỏ đi vì…quê

- Này. Hai đã nghĩ ra án xử hai nhóc rồi

Nó đang ún ly sữa nghe hai nó nói xong thì… “phụt” kế tiếp là nó ho sặc sụa. hắn thì thoáng ngạc nhiên nhưng sau đó cũng im lặng chờ đợi anh hai nó phán tiếp

- Hai muốn hai đứa tham gia cuộc thi của trường sắp tới.

- SAO CƠ? –đồng thanh

- Hai không nhắc lại đâu

- SAO ÁC THẾ Ạ? –đồng thanh tập 2

- Không nói nhiều nhé. Hai đã nói chuyện với Thu Huyền rồi. còn phần phân vai thì cứ lên gặp Thu Huyền nhé. –hai nó nháy mắt

Nó và hắn chợt rùng mình, có linh cảm xấu…


 
B

barbieflower

Chap 18:

Sau hồi năn nỉ anh hai nó cho án xử khác mà không được, hắn và nó đành lê bước tới phòng…hội học sinh. Oái oăm thay cho nó và hắn, chẳng biết chị hội trưởng có bị anh hai nó bỏ bùa mê gì không mà bắt nó diễn vai juliet và hắn thì đóng vai nhũ mẫu trong truyện tình yêu romeo và juliet mới chết chứ

- chị đang đùa với em hả chị? Nhìn mặt của em mà chị bắt em đóng vai nhũ mẩu cho cô ta hả? chí ít thì em cũng phải được đóng vai romeo chứ –hắn la làng lên sau khi nghe chị hội trưởng nói

- chị biết. nhưng mọi người đều lấy vai hết rồi. tại hai bọn em lên trễ nên đành phải chịu như thế thôi. Đây là kịch bản hai em về nhớ thực hành trước đấy nhé. Chị về đây. – chị hội trưởng đưa cho nó và hắn 2 bản lời thoại rồi đi về

sau khi chị hội trưởng đi mất, nó mới lên tiếng…

- haha. Mắc cười quá. Anh làm nhũ mẫu cho tui kìa. –nó cười hả hê mà không hay biết rằng hắn đang nổi điên máu dâng tới não

- cô có tin bây giờ nếu cô không trật tự thì tôi giết cô không hả? –hắn mắt đầy lửa hận thù nhìn nó

- nhìn mặt hắn bây giờ nó phải cố nhịn cười chứ không dám cười nữa.( sợ hắn giận hay có lí do khác á chị. Yên: *xách dẹp* coi ăn dép giờ lo viết truyện đi cưng)

- này. Mà hình như juliet có cảnh hôn đấy. haha. Xem ra tôi làm nhũ mẫu cũng đỡ hơn nhỉ? –hắn cười hả hả nhìn như muốn trêu ngươi nó

- cái gì? H…hôn á.? –nó trợn tròn mắt lật lật lia lịa từng trang kịch bản rồi ngồi bệch xuống đất – toi tôi rồi. –nó như người mất hồn

- haha. Cười người hôm trước hôm sau người cười. tôi thấy câu này đúng ghê. Haha –hắn vẫn không thôi ngưng cười vì càng nhìn cái mặt nó thì lại càng mắc cười hơn

- anh đi về đi. Ngồi đó cười nữa tôi giết chết anh –nó giơ nắm đấm hâm dọa

- ghét cái mặt nó quá hắn bỏ nó lại phòng hội trưởng 1 mình mà ra lấy xe …về trước, nở 1 nụ cười chỉ có thể diễn tả bằng 2 chữ “n.h.a.m h.i.ể.m”

“ AAAAA. Lần này mình chết chắc rồi. tự nhiên lại có cảnh hôn trong này rồi dính thuốc độc nữa chứ. Sao romeo không tự uống nhanh rồi chết cho khuất mắt juliet lấy người khác đi cho rồi. nhiều chuyện quá đi. Còn cái tên khỉ kia nữa. thích tui á. Phải hông vậy? thích cái con khỉ thì có. Người ta đang đau lòng mà còn cười được. tui trù cho ra đó vấp cục đá té chết luôn đi. Cái đồ quỷ hiện hình, không phải con người mà” –nó cứ ngồi nguyền rủa hắn mà quên béng mất là….hắn về thì nó đi xe “hai cẳng”

Vội vàng chạy í ới gọi hắn thì hắn đã chạy mất tiu để lại cho nó 1 làn bụi mù tịt. tức xịt khói nó hậm hực dậm chân rầm rầm xuống nền xi măng của vỉa hè thầm nguyền rủa cái tên ích kỉ dám bỏ nó mà trốn về trước.

***

Mãi đến gần trưa nó mới lết được về tới nhà, tâm trạng vẫn còn hậm hực vì tên khốn kíp dám để nó đi xe “hăng cải” mà về. vẫn mang 1 tâm trạng hậm hực vào nhà, đã điên rồi lại càng điên hơn vì trong phòng khách bây giờ có cả nguyên 1 đám người cười nói. Khẽ chào các anh nó rồi đi thẳng 1 mạch lên phòng nhưng ông trời đâu cho nó qua cơn như thế được, đang bước lên lầu thì 1 câu nói khiến nó phải dừng lại và bao nhiêu tức giận cố gắng kìm nén vỡ òa ngay lúc đó… (nổi da gà)

“em gái anh Ken à. Sao mà vô lễ thế? Vào nhà thấy người lớn mà không chào hỏi gì hết trơn đã vậy còn hằm hằm cái mặt yk như không vừa í chuyện gì á” – giọng của 1 bà chị chẳng mấy tốt đẹp gì. Sự tức giận không thể kiềm chế được nữa nó quay lại, tiến về chỗ người có giọng nói phát ra đó cười thật tươi và……….

- chị này. Em nói chị nghe cái này nhé. Chị bảo em vô lễ ạ. À vâng, em vô lễ. vỗ lễ mà bước vào nhà có chào các anh mình, vô lễ mà không làm phiền mọi người đang vui vẻ. cái đó gọi là vô lễ hả chị?

- Chị….. –chưa kịp để pà chị kia nói tiếp nó ngắt lời ngay

- Chị kêu em mặt hằm hằm. chị thử như em lết bộ từ trường về nhà đi rồi mới nói tới em nha. Nói thiệt với chị là em đi từ trường về chỉ muốn im lặng và ngủ 1 giấc. nhờ “ơn đức” của chị mà bây giờ em hết mệt rồi đấy ạ. Em xin phép

Nó cuối đầu lễ phép cười tươi rồi quay sang 2 anh của nó lườm như muốn ăn tươi nuốt sống khiến 2 anh nó nuốt khan, rợn tóc gáy. Sau khi trao tình cảm thân thiết bằng mắt nó quay trở lại về phòng. Lôi trong cặp cuốn kịch bản “ Romeo và Juliet” thoát rùng mình nó lật từng trang xem phải diễn như thế nào. Thấm thoát thời gian trôi mau cũng đến ngày...mà nó phải vào vai nàng Juliet xinh đẹp…(haha)

***

Hội trường…..

Người chạy ra, người chạy vào tấp nập như đi xem hội ( thì lễ hội chứ gì nữa ) ai nấy đều chẳng để ý gì xung quanh mà chỉ lo cho phần nhiệm vụ của mình nhanh chóng muốn hoàng thành sớm.

Nó và mọi người trong đoàn kịch đang đọc và xem lại phần kịch sắp diễn

- sao giờ này mà Minh Hoàng chưa tới nhỉ? – giọng của 1 cô bạn nhìn xung quanh hỏi

- ừ ha. Sắp tới giờ diễn rồi. tuy là tiết mục cuối cùng nhưng cậu ta phải hát nữa mà – giọng 1 cô bạn khác lại vang lên

“ta trù…trù cho nhà ngươi bị tai nạn không đến được hay nhà của ngươi có ai bị bệnh ngươi phải ở nhà chăm sóc đi hủy diễn ta khỏe. ngươi đừng đến nhá. Haha” – nó đang hí hửng cầu nguyện thầm nguyền rủa nhân vật Romeo

- xin lỗi mọi người em tới trễ ạ -giọng của 1 tên con trai vang lên cũng là lúc nó bị rớt từ trên trời xuống tới địa phủ vậy

- ờ. Không sao. Mau thay đồ chuẩn bị đi em. Sắp tới giờ diễn rồi –giọng dịu dàng của chị hội trưởng vang lên

- dạ. – cậu nhóc lễ phép trả lời

nói rồi cậu ta tháo cái cặp trên vai bỏ xuống ghế. Chạy vội vào phòng hóa trang

“lần này thì mình toi đời rồi. huhu. Ôi mẹ ơi…cứu con” – nó khóc thầm….

- này. Romeo của cô tới rồi kìa. Lần này được kiss rồi nhé, tâm trạng thế nào – hắn chọt nó 1 câu chẳng mấy tốt lành

- này. Anh không trêu chọc tôi thì anh ngủ không ngon hả? đáng ghét –nó liếc hắn rồi bỏ đi chỗ khác
“đã vậy. tôi hun người ta xem anh còn chọc tôi được không nhé? Thích á? Thích cái con khỉ thì có.”

Buổi biễu diễn đã đi tới hồi kết cũng là lúc nó sắp bắt đầu cho vai diễn của mình. Nó bây giờ như 1 nàng công chúa vậy, chiếc váy màu trắng, đôi giày màu trắng và nó cũng đang nằm trên chiếc giường màu trắng trên sân khấu.

Mọi người im lặng….

Tất cả im lặng…

Ai cũng ngước nhìn lên sân khấu, nơi đó, Romeo và Juliet…

“Juliet nàng ơi…Sao nàng lại nằm đó. Ta đã đến rồi đây….”
“….”
“ Juliet nàng ơi…nàng đã bỏ ta lại trên thế gian này bằng thứ thuốc độc đó sao, nàng ác với ta quá. Phải rồi, ta sẽ theo nàng đến nơi thiên cung kia, trước khi đi…xin nàng hãy cho ta được hôn nàng lần cuối”

Hắn ở bên trong thấy chàng trai Romeo chuẩn bị hôn Juliet thì đứng ngồi không yên. Thật sự chỉ muốn chọc nó thôi chứ hắn đang điên tiết lên đây. Còn cái thằng Romeo nữa, làm hắn nhớ lại cuộc nói chuyện lúc nãy.

“ anh thích Juliet đúng không? – cậu nhân vật Romeo lên tiếng hỏi hắn”
“thích ư? ừ. Thì thích đó. Thì sao? Cậu muốn gì? –hắn lạnh lùng hỏi”
“tôi sẽ làm cho anh không thể đứng im. Haha –cậu ta cười lớn”
“sao cũng được, cảnh cáo cậu. không được hôn cô ấy. – hắn vẫn nói bằng kiểu lạnh lùng nhất”
“thế thì tôi sẽ thực hiện ngược lại. chào anh nhé. - cậu ta bước đi không quay lại”

Không suy nghĩ nữa hắn chạy ra nắm lấy tay Romeo kéo lại

“ Romeo con….nhũ mẫu có chuyện muốn nói với con. Mau đi theo ta”
“nhũ mẫu. con đang bận mà”
“đi theo nhũ mẫu nhanh lên”

Romeo bị kéo ra thì bất chợt giật nảy mình. Quay người nói nhỏ với hắn

“anh đang làm cái quái gì thế hả? tôi đang diễn và trong đoạn này không có vai của anh”
“tôi đã nói là sẽ làm” –hắn cũng không kém.

- chuyện gì đang xảy ra thế? –hs 1

- chuyện tình kiểu chế mới à. Haha –hs 2

Cứ thế mọi người thay nhau cười nhìn Romeo và nhũ mẫu giằng co qua lại, còn nó. Nhắm mắt mà muốn đạp cho hắn và tên kia bay luôn, mất mặt quá. Mải giằng co quá, hắn vấp phải cái cạnh giường mất trớn té nhào lên người nó và…môi chạm môi. Ôi…firsl kiss
- ồ ồ ồ ồ ồ ồ - mọi người ồ lên

Bất động…

Im lặng…

Cơ hồ có thứ gì đó bay qua cũng nghe rõ nữa…

Mọi người nhìn nó và hắn, từng hành động đều được mắt tiếp nhận….

- ************AAAA. Đặng Thái Dương. Anh muốn chết à. – nó hét lên đẩy mạnh hắn ra. Hắn cũng chưa quay trở lại thực tại ngồi bất động.

*bụp,bụp,bốp*

Nó đánh tới tấp vào người hắn, giật mình, hắn quay lại thực tại, nhìn nó, nhìn mọi người xung quanh…

- Khoan. Khoan đã. Là sự cố, tôi không cố ý đâu. –hắn giơ tay cầu hòa rồi bỏ chạy quanh sân khấu

- Khoan cái con khỉ? Anh đứng lại cho tôi. –nó xách cái váy dài tới gót chân lên đuổi theo hắn

Mọi người thì ôm bụng cười, người thì lắc đầu ngán ngẩm. Xem ra lần này là 1 buổi lễ đáng nhớ dành cho cả trường nói chung và cũng như hắn và nó nói riêng.

Chị hội trưởng và mọi người trong đoàn ra sức lôi nó và hắn vào trong nên buổi lễ mới được tiếp tục.( loạn cả lên) vào đến bên trong rồi mà nó vẫn muốn ăn tươi nuốt sống hắn.

- Đồ đáng ghét. I hate you –nó trợn mắt lên với hắn

- Cô tốt đẹp quá. Ai cố ý đâu. Hứ -hắn cũng trợn mắt lên với nó

- Thôi. Hai người hòa đi –cậu nhận vật Romeo cầu hòa

- CẬU ĐI CHỖ KHÁC CHƠI –cả hai cùng hét vào mặt cậu ta. Hoảng quá, cậu ta cũng chẳng dám hó hé gì.

Hai ánh mắt như muốn nuốt sống đối phương vẫn nhìn nhau may nhờ có Phong và Hoa vào dẹp chứ không nhìn nhau “ân ái” tới mùa chuối năm sau. Một ngày dài…
 
B

barbieflower

Chap 19:

Sau buổi lễ ngày hôm đó nó và hắn nổi tiếng hơn, mọi người chú ý nhiều hơn. Bỏ qua ánh mắt ghen ghét, khó chịu, hằn học của mọi người nó cứ mặc kệ tất cả. Nhưng cuối cùng…ngày đó cũng đã tới. Theo hôn ước của gia đình, hắn và Juri phải trở thành “vợ chồng” mặc dù hắn không muốn…

***
- sao? Con phải lấy Juri sao? –hắn ngạc nhiên ngước nhìn ba hắn

- con cần gì phải ngạc nhiên thế? Đó chẳng phải chuyện con đã biết trước rồi à? –pa hắn trả lời

- ba.con không muốn –hắn lạnh lùng nói

- không nói gì nữa. Con không muốn thì mọi chuyện đã xong hết rồi. Muốn hủy hôn thì con kiếm đứa nào yêu con thật lòng đi – pa hắn vẫn bình thản trả lời

- pa à…con…

- con mau lên phòng đi. Pa có việc phải đi. –pa hắn đứng dậy rồi tiến ra cửa.

***

Gác tay lên trán, hắn nằm nhắm mắt như ngủ. nhưng thực sự hắn không thể nào ngủ được sau khi nghe chuyện hắn sắp phải đính hôn với Juri. Người mà hắn chỉ xem như em gái thôi. Hắn phải làm sao?

***

Nó thì sau khi nghe chuyện Juri với hắn phải đính hôn thì hét toáng lên.

- Cái gì? Hắn đi lấy con nhỏ Juri đó á. Không được. Nhỏ đó sao mà hợp với hắn chứ. –nó lắc đầu không đồng ý

- Hơ. Cái con nhỏ này. Chứ chẳng lẽ cô hợp với thằng đó à –Thiên Bảo đứng tựa cửa đút tay vào túi quần nhìn nó

- Tui không nói thế. Nhưng tôi thấy không hợp thôi. –nó trả lời

- Haizzz. Kệ thằng đó đi. Nó không yêu thì phải chấp nhận thôi. Hôn ước mà

- Hôn ước thì hôn ước chứ. Không yêu thì sao mà hạnh phúc được chứ. Thấy tui với Phong không? Không yêu là hủy hôn liền –nó nói như pà cụ non.

- Thế thì cô đi kiếm ai yêu nó thật lòng cứu nó đi. Ba nó nói nếu nó tìm được ai yêu nó thật lòng ông ấy sẽ hủy hôn. –nói rồi Thiên Bảo bước ra khỏi lớp nó

Nó thấy ngột ngạt nên cũng bước ra khỏi lớp.. giờ chỉ còn Phong với Hoa.

- Nó ngốc thật –Hoa thở dài

- Ngốc? chuyện gì thế vợ? –Phong hỏi

- Haiz…Chuyện là thế này…..Hôm đó vợ với nó đi học về…

“ Yên này. Pà thích Dương đúng không?”
“hả? bà nói gì thế? Sao có chuyện đó được”
“không. Mọi hành động của bà nói lên hết đó. Bà có thấy cảm giác gì khi ở gần Dương không?”
“hả?ờ thì cũng có. Tim nó cứ đập đập à”
“tim không đập thì sao bà sống đc. Ngốc thế. Đập thế nào?”
“đập…thịch thịch thịch. Nhanh. Ngồi 1 mình hay nghĩ tới hắn nữa. tui thấy mình hâm hâm á”
“pà thích hắn thật rồi. hehe”
“hơ. Làm gì có chuyện đó chứ. Bà đừng nói thế. Tui về trước đây”

- Thì ra là vậy? Nhõ này chắc chưa nhận ra tình cảm của mình nên thế thôi. Mong rằng trước ngày thằng Dương nó đính hôn thì nhỏ nhận ra tình cảm của mình. –Phong nói

- Vợ cũng mong là thế -Hoa lại thở dài

- Thôi. Đừng nghĩ nhiều nữa. mình về đi –Phong cầm cặp lên kéo Hoa ra khỏi lớp

Nói về hắn và nhỏ Juri thì từ lúc biết sắp đính hôn nhỏ dính với hắn như Sam. Không rời nhau, khiến hắn khó chịu nhưng cũng mặc kệ không nói. Hắn đi bên Juri mà tâm tư lúc nào cũng nghĩ đến nó. Hắn không biết phải làm thế nào nữa.

***

Ở nhà mệt mỏi quá, nó quyết định tới cánh đồng Bồ Công Anh. Mặc vội chiếc áo khoác nhẹ nó chạy xuống nhà nhờ bác tài xế kiếm giúp chiếc xe đạp. Cũng lâu rồi nó không lái xe đạp, lái xe chầm chậm trên đường, tuy xa nhưng nó lại thấy rất nhanh. Khoảng 2, 3 tiếng gì đó là nó đã tới nơi.


“thả hồn trong gió….
Nhờ gió cuốn đi hộ những ưu phiền”

Nó nhắm mắt, lúc buồn hay khó chịu. nó lại muốn tới đây. Nghĩ lại thì mấy lần nó tới đây toàn hắn đi cùng…nụ hôn đầu của nó cũng ở đây nữa chứ. Nhưng giờ thì hắn không thể đến đây cùng hắn nữa rồi…hắn sẽ đính hôn và cưới 1 người con gái khác. Nghĩ tới hắn nó lại thấy buồn. Nó suy nghĩ rất nhiều về hắn, nó đang cố xác định tình cảm mà nó dành cho hắn là thế nào. Và muốn biết ruốc cuộc hắn có thích nó thật không.

Cũng tại cánh đồng này, nhưng ở 1 nơi cách xa chỗ nó nằm. hắn cũng ở đó…hắn trốn nhỏ Juri tới đây. Hắn đang nghĩ về nó, 3 ngày rồi hắn không nói chuyện với nó. Bỗng nhiên hắn lại cảm thấy nhớ nó quá. Ước gì nó ở đây….
 
Top Bottom