Tập yêu (truyện ngắn đầu tay)

P

pekuku

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Đây là truyện ngắn đầu tay của mình :D
Mình ko giỏi văn nhưng đầu óc tưởng tượng khá bay bổng:))
để cho truyện thêm phần hấp dẫn,mình xin ko tóm tắt cốt truyện :D
Mong các bạn ủng hộ để mình có..tinh thần post tiếp nha
cảm ơn các bác :D


CHAP 1
-cậu nói cái j cơ?hắn sắp tỏ tình vs nhỏ đó à? Có sự nhầm lẫn nào ko vậy?
-hừm… cậu có thể kiểm tra,thông tin chính xác từ ông anh họ của tớ kiêm luôn bạn thân Bảo Bảo đấy
-hay thật,mới hôm kia còn tặng thiệp Noel cho Nhật Ánh này…con trai dễ thay lòng thật…Đáng nguyền rủa
-có lẽ người ta đã chán trước sự cứng nhắc quá đáng của cậu.Tội nghiệp anh chàng…6 năm ăn ko ngon ngủ ko yên vì cậu rồi còn j…1 sự đầu tư đầy chất kinh tế nhưng ko có mục đích
-Nhưng….

Bước chân của 2 cô bạn khựng lại,2 cặp mắt tròn xoe vô tội hướng sang phía A1…1 cảnh tượng hãi hùng
-Ê! Tên lì lợm kia ,đứng lại,trả tiền đây!!
-Bình tĩnh bình tĩnh..đừng đuổi nữa..rơi dép rồi này..,dừng lại đi!!!

“roạc”
-trời ơi!! Rách áo rồi !! thả ra thả ra
- đưa tiền đây rồi thả!
Bảo hằm hực ngoái nhìn cánh tay áo của mình bị rách toang đường chỉ rồi lại đằng đằng sát khí ngó Tuyền đang thở hổn hển lau mồ hôi.Lợi dụng cơn mệt lử của Tuyền,Bảo giựt mạnh tay áo mình và tiếp tục…chạy.
-Đứng lại..
Tuyền vẫn í ới đuổi theo cốt để bảo toàn 100k của mình
“…Rầm…”

Cảnh tượng thật “ lãng mạn”.Có lẽ sẽ rất giống những mô-típ diễn ra trong phim Hàn nếu như …cậu học sinh không té lăn đùng làm rơi cặp kính ra xa,2 chân vắt vỏng đạp thẳng vào mặt cô bạn cũng đang sống giở chết giở lăn ra sàn…
- Thấy chưa.Đuổi cho lắm vào.Té rồi đây.Thích rồi chứ?-Bảo hống hách
- Ai kiu ông chạy làm j?lại còn lấy tiền người ta nữa
2 bên phân bua không ai chịu nhường ai…
-Kính của cậu nè,Bảo Bảo-một giọng nói dễ thương nhỏ nhẹ
2 tên thù địch cùng quay qua cô bạn,Bảo bối rối gãi đầu:
-à..ờ…cảm ơn Ánh..mình…mình..
-thôi Ánh vào lớp đây,gặp lại 2 bạn sau nghen
Ánh và Hà quay lưng bước về phía A5-lớp chuyên Văn,để lại đằng sau 2 tâm hồn đang bối rối như đang có gì đó trắc ẩn.Gạt bỏ mọi chuyện,Tuyền vẫn tiếp tục
-Tiền!
-Nè,50k của Tuyền đây!-Bảo xoa đầu Tuyền ra vẻ đàn anh
-Ơ…
-Ra về ở lại nha.Thanh toán nốt 50k còn lại
-Nhưng…..
-Vào lớp rồi kìa.Giờ toán đấy



Bạch Tuyền đứng đó hồi lâu.Hiện tượng lạ.Phải kết luận 1 sự thật như thế.Suốt cả 2 năm học,đây là lần đầu tiên nó nhận được “nguyên vẹn” số tiền bị Bảo cận cướp.Tiền của Tuyền đối với bảo không khác j 1 quỹ từ thiện để mỗi lần cô nàng sơ hở là chàng ta nhanh nhẹn giật phắt để chiêu đãi cái bụng đang sôi sục,.Mà cũng có thể hắn tiêu 50k còn lại không biết chừng.Nó lắc đầu với cái suy nghĩ kinh khủng đó rồi lê thê kéo tâm hồn mình đang lang thang ngoài hành lang cùng cái thân xác đầy vẻ tò mò cùng đi vào lớp
Bạch Tuyền là 1 cô bé không xinh nhưng cũng ưa nhìn.Có lẽ chữ “duyên ‘ là phù hợp nhất đối vs nó.Cặp đồng tiền nhỏ xíu,phải đến mức Tuyền cười tít mắt khiến đôi mắt cong lại thì mới thấy được chúng.Cũng thật may là Tuyền hay cười,bởi vậy mà làn da đen ngòm của nó cũng được cân bằng chút đỉnh bởi nụ cười dễ thương đó .Những tưởng khuôn mặt đó thì khó kết hợp vs những bộ quần áo xì-teen.Nhưng không… Tuyền là 1 phong cách khác,người ta có thể bắt gặp nó trong 1 cái áo rộng thùng thình,cái quần jeans cắt xẻ rách tươm khá..maily và 2 tay mang chuỗi vòng đủ màu sắc.”Giẻ rách”,đó là cái tên mà lũ con trai đặc ân ném cho Tuyền với 1 vẻ khoái chí
Nhìn con người đó,có lẽ người ta khó có thể tưởng tượng được cô nàng là dân…chuyên toán.
Còn Bảo,hắn là 1 con người trái ngược hoàn toàn.Có lẽ điểm chung duy nhất của 2 đứa là niềm đam mê toán học.Cặp kính..đặc điểm khá chung của dân toán.Bảo cũng có nó.Cặp kính gọng đen trên làn da cũng…đen nốt.Hắn ăn mặc gọn gàng.Chưa bao giờ lũ bạn chứng kiến cảnh nó tháo thùng ngoại trừ cái áo rách tuơm tả ngày hôm nay, và cũng có thể trước kia hắn luôn đội mũ ca-lô nghiêm túc,…Một giọng nói cực kì trầm ấm và dễ thương là điểm thu hút của hắn,hắn có thể eo éo giả giọng con gái 1 cách dễ dàng chỉ cốt để pha trò cho cả lớp hay đôi khi tỏ vẻ nghiêm túc vênh mặt đùa “Bảo Bảo là ta đây” và làm điệu bộ như 1 con khỉ..Tôn Ngộ Không thực thụ .
Bảo luôn hòa đồng như thế,không bao giờ để tâm đến…hình tượng của mình,cái thứ hình tượng mà Tuyền luôn đùa rằng “có đâu mà để tâm”

‘Lũ trẻ” A1 đã quá quen với cái cảnh 2 đứa nó cãi nhau như thế,bao giờ cũng đầy kịch tính,lúc nghiêng bên này,khi ngả bên kia để rồi có khi 2 bên tách ra 2 lối kèm theo 2 cãi lười thè ra như 2 đứa trẻ tranh giành kẹo mút với trang phục không mấy nguyên vẹn…
 
P

pekuku

CHÁP 2
-Ha ha.rõ ràng là nhảm nhí.2 đứa nó cãi nhau thế thì lấy đâu ra cái màn tỏ tình kia chứ?
-Thương nhau lắm cắn nhau đau,chờ xem,ông anh hóng hớt của tớ thông tin chính xác lắm
-À…ông anh của cậu là Thịnh A10 ấy hả?
-Ờ…
-Cái lão hôm nọ mình gặp ở nhà cậu mà đang nằm ngủ trên võng trong bộ dạng nhễ nhại nước bọt ấy à? Her…
-Ừ.Anh tớ đấy.sao hả?
-Hì.ko sao- Ánh chột dạ cười trừ khi nhận ra cô bạn thân của mình đang trong tình trạng quá khích nhằm bảo vệ lòng tự tôn “tiên rồng” của..dòng họ nhà mình
Thực ra,Nhật Ánh và Cẩm Hà tỏ ra khó tò mò về vụ việc này.Cũng đúng thôi.Nhật Ánh đã quá quen với cái cảnh mỗi lần đến dịp dành cho con gái là cô nàng lại nhận được ít nhất 1 tấm thiệp từ Bảo Bảo .1 sự quan tâm vô điều kiện.
Ánh là 1 cô gái đáng yêu như búp bê.Mái tóc xoăn lọn bao giờ cũng đính thêm 1 cái nơ xinh xắn.Cô nàng sở hữu làn da trắng mịn búng ra sữa cùng với cặp mắt to và cái miệng chun chun đáng yêu đến lạ kì.Cô thiếu nữ 12 đó khiến người ta nghĩ về những cô bé mới lên 3,bé bỏng và dễ thương,cần 1 sự bảo vệ che chở vĩnh viễn…
Cô bé có 1 lối ăn nói dễ thương, chất giọng Sài Gòn lớ lớ 1 chút đỉnh miền Bắc ,bởi vậy,Ánh luôn dành được tình cảm yêu mến từ mọi người,đặc biệt là người lớn.Được sinh ra trong 1 gia đình chuyên nghành thời trang,Ánh dễ thương lại càng dễ thương hơn bởi những bộ cánh khiến nhiều người ao ước.Có lẽ,nét đáng yêu của cô bé búp bê đó đã khiến nhiều con tim nấc lên rung động,trong đó có Bảo-chàng hàng xóm của gia đình Ánh
 
P

pekuku

Chap 3
-Đưa tiền lẹ đi ông nội,tui còn phải về xem phim
-Phim j?
-Hỏi làm j
-Hỏi chơi thôi
-Ờ thì…
-Sao?Phim đen tối j mà ko dc biết thế?
-Tầm bậy nào!!Tâm hồn trong sáng như tờ giấy thế này cơ mà
-ừ thì giấy than..hehe.-Bảo đắc chí
-Mệt ghê.Tiền!
-Nói nghe phim j rồi đưa
-Buồn cười! việc j phải nói
-Tùy thôi.Đói ghê! 50k thì mua được nhiều thứ lắm đấy
-Ấy..bình tĩnh..phim hoạt hình 7 viên ngọc rồng,được chưa!!

Mới chỉ nghe đến đó,Bảo phụt cười không chút nghỉ ngơi khiến cho cái mặt đã đen nay còn lấm tấm chút đỏ, xấu tàn nhẫn. Tuyền ngượng chín mặt.Con gái xem phim “chưởng” thì sao chứ!Mẹ bảo,nam nữ bình đẳng cơ mà.Bảo vẫn còn khúch khích nhưng chợt nhận ra còn nhiệm vụ quan trọng nên đành nghiêm túc.Hắn ra vẻ nghiêm nghị ,đứng thẳng,sửa vạt áo như hát Quốc ca
-e hèm…Nhóc!
-J? nói nhanh
-Cứ bình tĩnh!
-Hừm…
-Bảo có chuyện này muốn nói
-Chuyện j? Nói nhanh
-Ơ cái nhóc này..muốn nhanh thì phải từ từ chứ
-Ừm…
-Thực ra…thực ra…thực ra ..cũng muộn rồi..ta..về thôi
-ĐIÊN À!!! Không nói thì đưa tiền đây!hết phim rồi kìa –Tuyền hối
-Mai đưa được ko?
-không! Mau lẹ dùm
-À ừ…nè-Bảo ấp úng như gà mắc tóc
-Cái j đây?Tiền đâu?sao đưa bịch lì xì?
-À ừ…coi như Bảo..lì xì Tuyền đi,gần tết rồi mà-Bảo giải thích
-Her? Hay quá ha! “coi như”á?tui lấy tiền tui lì xì tui à?
-Ờ thì…
-Mệt ghê! Bye!
Tuyền thở phào nhét bao lì xì vào túi quần.Bảo toàn được số tiền này là việc quá may mắn đối vs nó
- ờ..B..ye..
Bảo giơ tay tạm biệt khi Tuyền đã đi xa cả chục mét.Nó bất giác rùng mình với những gì vừa xảy ra.Lãng mạn thật!! Trên lầu 2,nơi ánh hoàng hôn chiếu vào hàng lang thứ ánh sáng dát vàng lấp lánh,1 con nhóc và 1 thằng nhóc…mà nếu đừng từ xa ta có thể hiểu rằng 1 cặp đang hẹn hò…nhưng nếu lại gần và lắng nghe…ôi thôi kinh khủng.Bảo thất vọng về chính bản thân mình vì chưa đủ can đảm nói được những điều mình nghĩ.Tất cả giờ đây …phụ thuộc vào bịch lì xì đó
 
P

pham_trang123

cũng hay đấy chứ.:):):):):):):):):):D:D:D:D post tiếp đi bạn ơi. minh rất thik câu chuyện này của bạn.:p:p
 
P

pekuku

Chap 4 :
-kìa!Bảo kìa.Lại đó đi
Cẩm Hà nháy mắt hối thúc Nhật Ánh đang trong tình thế lưỡng lự
-Có nhục nhã quá không?-Ánh nhăn mặt hỏi
-Tùy! Nếu cậu ko muốn sự tò mò dày vò mãi.OK.bye
Bị bỏ mặc một mình trước cổng trường,Ánh đành phải lại gần Bảo..Nó ấp úng:
-Đi..Đi đâu vậy?
- à…đi…đi về -Bảo cũng không thua
-à ..ừ..về
-Sao vậy?
-À..chả là…Cẩm Hà …nó…
-Không có xe hả
Chỉ mong có thế,Ánh nhanh nhảu..
-ờ..ko có xe.cho Ánh đi nhờ được không?
-à ờ…lên xe đi
2 đứa leo lên xe.Được chở Ánh đối với một ai đó bao giờ cũng là 1 vinh hạnh.Bao nhiêu cặp mắt đổ xô nhìn.Hết nhìn cô bé búp bê đó ròi lại nhìn chàng trai tốt số đang hì hục vã mồ hôi chở cô nàng với 1 vẻ ghen tị
-Này Bảo-Ánh cất tiếng
-Sao?
-Bảo sẽ.. Bảo sẽ..
-Sẽ sao?
-À..à không.Cảm ơn vì tấm thiệp nhé.Đẹp lắm-Ánh cố che giấu
-Đẹp hả?thế nó có được chưng bày không? Hay là bị để quên trong hộc bàn như những lần trước?
-Ơ kìa..Sao Bảo nói thế?
-Xin lỗi,Bảo ..Bảo nói thật.
-Dừng xe lại-Ánh quay thái độ hoàn toàn
-Sao ?
-Dừng xe lại đi
-Nhưng mà…-Bảo ngạc nhiên
-Đã bảo dừng lại mà!!!
“Két”,chiếc xe ngừng lăn bánh.Nhật Ánh nhanh chóng nhảy xuống xe và leo lên ngồi 1 chiếc xe khác.Đó là một điều quá dễ dàng đối với Ánh.Bỏ lại sau lưng cậu nhóc mắt chữ O miệng chữ A đầy dấu chấm hỏi.Kinh ngạc.Kinh ngạc từ việc Ánh xin đi nhờ xe đến việc Ánh đùng đùng nhảy lên xe khác.Bảo cảm thấy lạ bởi 1 chút thân thiện hiếm có mà Ánh dành cho mình…Nhưng thôi! Cười toe.Đạp tiếp!Không thành vấn đề
 
Top Bottom