- Anh hứa sẽ yêu em trọn đời chứ . – đặt ly café tren tay xuống. Cô gái hỏi.
- Anh hứa, thế em thì sao? – chàng trai nói giọng nhẹ nhàng mắt vẫn chăm chăm hướng về phía cô .
- Em xin hứa với đấng thiên sứ sẽ yêu anh bằng trọn con tim, nếu sai thì ...ông hàng xóm nhà em chết liền.- cô gái khẽ mỉm cười giọng lém lỉnh.
- Em đểu thế, dám rủa ông hàng xóm à. -Chàng trai nhìn cô cười theo.
- làm gì có, e đâu độc ác như vậy chứ.mà nè... Anh ui!
- Gì thế?
- Em yêu anh lắm lắm đó! – cô gái nũng nịu ghé đầu vào ctrai.
- Uhm anh cũng vậy.Giá mà lúc nào anh cũng là bờ vai để em tựa nhỉ? – ctrai thì thầm vào tai cô gái.
- Chắc chắn vậy rồi , ko tựa vai anh thì em tựa vào tường à?
- Nhớ nhé ! em mà quên thì chit với anh đó.
- Anh nhìn kìa , cái áo kia đẹp ko ,anh thấy nó hợp với em chứ ? – cô gái chỉ tay sang bên đường phía đối diện quán café họ đang ngồi.
- Anh biết rồi nhá, em chỉ thế là giỏi thôi. Sẽ có dịp anh tặng cái áo đấy cho em đc chưa.
- Chỉ có anh là hiểu em nhất thôi, mà anh nhớ đấy nhé!
- ừ, Thôi mình về đi cũng muộn rồi.-Ctrai đứng dậy dắt tay cô gái ra chiếc xe của mình.
....
-Em về nhá! - Ctrai đứng vẫy tay chào cô lần cuối vẻ còn luyến tiếc .
Uhm thui anh cũng về đi, mà cấm đi la cà đó nha , em mà biết anh la cà thì chít với em đó.- cô gái mỉm cười.
Có vẻ như ngày hôm nay là một ngày hạnh phúc của ctrai và cô gái. Kể từ khi yêu nhau tính đến nay họ yêu nhau cũng gần sáu tháng rồi đó nhưng chưa một lần nào hai người to tiếng hay cãi vã cùng lắm là họ giận hờn nhỏ nhặt rồi cũng mau quên. Họ là một đôi hạnh phúc, ai nhìn vào cũng nhận ra điều đó, bản thân họ cũng thừa nhận điều đó.
Ctrai trở về với căn phòng cũ của mình nó cũng giống như ngày nào, nhưng hôm nay trông nó tuyệt quá, anh yêu tất cả mọi đồ đạc trong phòng, những thứ mà đáng nhẽ anh định vứt đi lâu oy. Từ lúc trở về đến giờ nụ cười trên môi anh vẫn chưa tắt anh vẫn cười một mình mà ko biết lý do. à ko phải, anh biết , đó là anh đang hạnh phúc, anh hạnh phúc vì có em.
Quay lại bàn làm việc chưa đầy 15p thì chuông báo tin nhắn kêu.
Tin nhắn từ my love:
- anh về tới nhà chưa?
- Anh về rồi! hôm nay có vui không em? – khỏi cần hỏi ctrai cũng biết cô sẽ trả lời thế nào rùi.
- Vui chứ anh, mà sao anh về rồi mà ko nt cho ng ta? Đáng ghét quá, anh có biết là em lo cho anh lắm ko?
- ừ thì anh vừa mới về mà, em đi ngủ sớm đi mai còn tới trường đấy. công chúa của anh ngủ ngon nhé. I LOVE YOU.
- Anh cũng vậy nhé! Pipi anh iu !
Giá cuộc đời mãi mãi đẹp như vậy thì tốt biết bao .Nhưng cuộc đời đâu phải lúc nào cũng phẳng lặng như dòng sông , nó như biển khơi khi yên ả cũng có lúc lại dữ dội. anh và cô là 1 đôi yêu nhau say đắm lặng lẽ như những giây phút bình yêu của biển. Biển mà , có bình yên thì cũng phải có lúc nổi sóng chứ.
Hai tháng sau.
Tin nhắn từ mylove lúc nửa đêm.
- Anh nè, mai là sinh nhật em đó, anh có quà gì cho em chưa?
- Làm gì có !anh hết tiền oy, để khi khác naz ,
- Không được, phải có quà , ko có là em ko yêu anh nữa đâu.
- Hihi, đc rồi ngủ ngoan em nhé
- Dạ , chào anh
Hôm sau,
- Ơ, người yêu mày chưa tới à – một đứa trong đám bạn của cô cất tiếng hỏi
- ừ tao cũng đang sốt ruột đây, chẳng biết ông này làm cái gì mà chậm như rùa thế ko biết, goi mà chẳng thấy bắt máy gì cả - giọng cô gái buồn thiu vẻ trách móc.
- Thôi tổ chức đi, chắc anh ấy không đến đâu – Đám bạn sốt ruột kêu lên.
- ừh tao cũng ko đợi nữa, lần sau gặp ông này thì biết tay tao – cô gái thất vọng .
....
- Thôi cả bọn về nhé !
- Cảm ơn ********* nhiều .
Lúc này còn lại mình cô trong căn phòng trống trải, lẽ ra như mọi lần cô sẽ háo hức mở những món quà bên trong hộp giấy to đùng ấy mà cô biết chắc là chẳng có quái gì đặc biệt đâu, gói to cho hoành tráng ý mà. Cô nghĩ tới anh, anh đang ở đâu? Anh làm gì?tại sao anh không đến? anh có biết là sinh nhật cô buồn lắm ko khi không có anh ở bên? Bỗng chuông điện thoại reo chấm dứt chuỗi suy nghĩ mơ hồ của cô.
- Alo cháu có phải T bạn của N ko? bác là mẹ của nó.- Mẹ anh gọi điện cho cô .
- Dạ đúng cháu T đây ạ, anh ấy đâu rồi hả bác?
- À ... ừ... nó bị tai nạn cháu ạ.- Giọng bà chậm lại nói ko lên lời.
- Tai nạn? anh ấy đang ở đâu nào hả bác?- Cô gái hốt hoảng.
- Bệnh viện xxx phòng... đừng lo lắng lắm cháu nhé. - Bà mẹ ctrai trấn an
- Vâng cháu đến ngay.
20 phút sau, cô gái đang ngồi bên cạnh chtrai nhìn anh bất động trên dường, cô thương anh lắm.
-Bác sĩ làm ơn cho cháu hỏi sức khỏe của anh ấy ra sao rồi ạ -ông bác bác sĩ chậm dãi bước vào phòng xem tình hình sức khỏe của anh, cô với lại hỏi.
- Anh ấy ko đc ổn đâu cháu à...- ông bác sĩ ngập ngừng nói
- Dạ là sao ạ? Bác nói đi. – Cô nói to hơn vẻ lo sợ
- Có lẽ anh ấy sẽ tật nguyền suốt đời đó .tai nạn đã cướp đi chân phải của anh ấy.
- .... - Nghe đến đây cô lặng đi trước câu trả lời của ông, bầu trời như đang sụp trước mắt cô, cả một màu đen vây quanh lấy cô, cô đau đớn.
Anh vẫn bất động trên dường 1 ngày , 2 ngày... 1 tuần, những bó hoa của cô gái ngày một ít dần trên dường bệnh cũng như số lần cô đến thăm đã thưa dần. một tuần sau đó, anh cũng tỉnh nhưng người mà anh nhìn thấy đầu tiên không ai khác ngoài mẹ anh, cái mà anh mong chờ ko chỉ có thế, anh cần cô, anh muốn có cô ở bên, vậy mà cô đi đâu? Sao ko quan tâm đến anh vậy?cô có biết là anh đau lắm ko ? anh khóc...Nhưng đến khi anh nhận ra tình hình sức khỏe của mình anh hiểu lý do vì sao cô ko đến,lại một lần nữa anh khóc . “ em à , giờ phút nay anh chỉ cần có em ở bên thôi, vậy mà e đi đâu? Anh cần em ,rất cần em”.Ctrai đau đớn gọi tên người yêu.
- Cuối cùng thì anh cũng nhấc máy gọi cho cô.
Chuông đt của cô reo, ko giống như bao lần trc, cô chờ đợi tiếng chuông này, sdt này và hào hứng trả lời một cách nhiệt tình nhưng hôm nay, đt kêu cô tại lại lưỡng lự khi nhấc máy?
- Anh ạ.- Cô chào anh vẻ miễn cưỡng.
- ừm
- anh khỏe chưa vậy?
- Anh khỏe rồi, còn em?
- Em vẫn vậy.
- Em có thể đến thăm anh chứ ?- ctrai nói giọng khẩn cầu
- Dạ
....
- Em đến rồi à , ngồi đi em - anh nhìn cô
- Vâng . – cô gái trả lời ,mắt nhìn lơ đãng trong phòng đến một vật nào đó có vẻ rất xa ko xác định và mục đích là để lẩn tránh ánh mắt của anh
- Dạo này em bận à? ừ phải rồi , em phải đi học nhỉ? - anh sợ cô gái khó xử nên chữa lời ngay .
- Vâng – giọng cô gái nhỏ nhẹ , ánh mắt vẫn vậy như muốn trốn khỏi tầm nhìn của anh
Cuối cùng thì ánh mắt cô cũng dừng bên cửa sổ chỗ cái áo mà cô và anh đã thấy khi ngồi trong quán café . Cô tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy nó trong phòng
- Cái áo? anh nè cái áo đó ? ở đâu ra vậy?
- À , quà sinh nhật anh tặng em đó.hihi em thic ko. ui, anh mất cả buổi sáng mới mua đc nó đấy, may mà nó vẫn còn đó.- Anh mỉm cười , nụ cười anh ko còn đc tươi như trước nữa, ko còn được tự nhiên như hôm nào , ngày hum nay , vẫn con người ấy nhưng sao nụ cười có chút gì đó gượng ép.
- .... Cô gái im lặng nghe anh nói hình như nước mắt cô đang rơi lần này cô không còn tránh ánh mắt anh nữa , cô lặng nhìn anh
- Em sao vậy? – Anh nhìn cô vẻ quan tâm.
- Có phải?... có phải ... vì thế mà hôm ấy anh gặp tai nạn? – Cô gái giọng nghẹn ngào nhưng vẫn thốt ra được từng tiếng nhỏ. Dường như cô đã hiểu được lý do mà tai nạn xảy ra đến với anh.
- Uhm... anh định mang nó đến sinh nhật em nhưng... – Anh nhỏ nhẹ đáp và dừng lại khi thấy nước mắt có vẻ rơi nhiều trên gương mặt cô.
- Em xin lỗi anh!...- cô gái khóc ,lời anh nói những mũi kim đâm vào trái tim cô, cô đau , cô thương anh lắm.Nhưng cô biết bây giờ anh ko còn như anh ngày hôm qua, a hôm nay đã khác, cô ko thể chấp nhận 1 ng đàn ông như thế có lẽ cô vẫn phải ra đi.
- Anh hiểu...con người anh bây giờ ko thể là người mạng lại hạnh phúc cho em nữa , em hãy tìm người khác tốt hơn anh em nhé, lúc nào anh cũng mong người yêu mình hạnh phúc đó . – anh mỉm cười đây là lần đầu tiên anh phải cười cay đắng như thế này, anh đau lắm .
Sau hôm ấy cô gái đến thăm ctrai rất ít mà dường như là ko , thi thoảng gọi điện hỏi thăm anh. Và cũng chẳng bao h anh đòi hỏi nhiều hơn thế.
Người ta nói yêu nhau nhiều thì lúc chia tay sẽ càng đau khổ , ctrai và cô gái ko ai nói một lời chia tay nào nhưng họ vẫn lặng lẽ rời xa nhau đó thôi và vẫn đau khổ. Hạnh phúc đó, 6 tháng bên nhau, 6 tháng hạnh phúc nhưng có vẻ thời gian đó quá ngắn ngủi để tạo nên được 1 tình yêu vĩnh cửu . rồi mai đây cô gái sẽ bước tiếp trên con đường của mình mà ko có anh, cô sẽ phải tìm một bờ vai khác để tựa và tất nhiên cái mơ ước của nhỏ nhoi của anh là mãi đc làm bờ vai cho cô chắc chắn ko thể thực hiện được nữa rồi. Anh vẫn phải gắng gượng bước trên quãng đời còn lại, hạnh phúc với anh còn ko? có lẽ đó là những ngày tháng bên cô, những kỷ niệm với cô mà anh phải khó khăn tìm lại trong ký ức của mình.
Em còn yêu anh không? chắc là vẫn còn , anh thấy ông hàng xóm nhà em vẫn khỏe mạnh còn gì ? Hì hì?Nhưng hãy quên anh đi nhé, lời hứa đó coi như ko ai nghe thấy cả , anh muốn người yêu anh được hạnh phúc.